Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 92

Trước Sau
Cách một tầng kết giới, Lạc Tiệm Thanh ngã ngồi dưới đất nhìn vũng máu loãng.

Y nhớ tới vị tăng nhân trẻ tuổi y gặp mấy năm trước. Hai người gặp nhau khá muộn, nói chuyện hồi lâu, y còn cho rằng đối phương là một cao tăng đắc đạo ôn nhã xuất trần. Sau y mới biết tăng nhân này rất thú vị, trên đại hội đấu giá, người này không nhiễm khói lửa nhân gian. Một chuyến tới Ma Đạo cung, người này ôn nhã dí dỏm.

“Phật Tử…”

Lạc Tiệm Thanh nặng nề phun ra hai chữ trong cổ họng.

Y quay phắt đầu lại nhìn Văn Long Tử tôn giả. Người nọ bị ánh mắt sáng quắc của Lạc Tiệm Thanh làm bất ngờ, chỉ nghe Lạc Tiệm Thanh kiên định nói: “Sư bá, bí bảo là gì!”

Văn Long Tử sửng sốt chưa trả lời ngay, Lạc Tiệm Thanh lại hỏi lại một lần.

Văn Long Tử lập tức lật tay lấy ra một viên Bảo Châu, viên châu lớn cỡ bàn tay Lạc Tiệm Thanh, màu trắng muốt, tỏa ra một tầng xanh nhàn nhạt. Văn Long Tử nói: “Đây là bí bảo Thái Hoa Sơn truyền nhiều đời cho đến bây giờ, tên là Minh Quang Thanh Ngọc châu, vẫn luôn cất ở Ngọc Tiêu phong, rất ít khi mang ra. Bên trong cất chứa lực lượng mấy đời phong chủ Ngọc Tiêu phong, tuy không phải mạnh nhất, nhưng là một trong những bí bảo mà Thái Hoa Sơn ta quý trọng nhất.”

Lạc Tiệm Thanh cắn răng lau đi nước mắt trên mặt, trực tiếp hỏi: “Sử dụng thế nào?”

“Lấy linh lực của ngươi tạm thời không thể mở Minh Quang Thanh Ngọc châu, nhưng có ta, sư bá Triệu Hiền Tử ngươi, còn có mấy vị trưởng lão Quy Nguyên Tông, Phi Hoa tông liên thủ giúp ngươi. Chỉ cần ngươi dùng “Cửu Liên Bản Tâm Lục” khởi động hạt châu này, chúng ta sẽ truyền lực lượng cho ngươi. Cơ hội của ngươi chỉ có một lần, nhất định phải phá được Thiên Kình Phá Hải trận. Tiệm Thanh, ta nghĩ ngươi nên nghỉ ngơi chuẩn bị một lát, khôi phục thể lực rồi mới tiếp tục…”

“Sư bá!” Giọng Lạc Tiệm Thanh khàn lại, nhưng mắt rất sáng: “Ta có lẽ còn kịp cứu hắn!”

Văn Long Tử tôn giả không nói gì nữa.

Có thể cứu? Không thể nào.

Văn Long Tử tôn giả nhìn Lạc Tiệm Thanh, hồi lâu mới nói: “Ngươi cũng biết, nếu ngươi thất bại, Minh Quang Thanh Ngọc châu phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể sử dụng lại. Chúng ta không chống đỡ được thất bại của ngươi.”

“Ta sẽ không thất bại!”

Lời nói kiên định của thanh niên khiến Văn Long Tử không khỏi xúc động. Lão thở dài một tiếng, giao ngọc châu trong tay cho Lạc Tiệm Thanh. Mọi người vây quanh lại đây. Lạc Tiệm Thanh xoay người nhìn về phía đám yêu thú bên trong Thiên Kình Phá Hải trận, ánh mắt của y đảo qua yêu tôn Thạch Vinh đang cười to châm chọc, cuối cùng dừng lại ở Vân Hương đang ngơ ngẩn và một bãi máu loãng.

Lạc Tiệm Thanh cắn răng di chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” trong cơ thể.

Y đã không còn tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục” nữa, nếu “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” không được, bọn họ sẽ thất bại. Nhưng Lạc Tiệm Thanh cảm giác được linh lực của mình thuận lợi thăm dò vào trong hạt châu, va chạm tới một vài thứ giấu ở trong hạt châu.

Đám người Văn Long Tử tôn giả bấm thủ quyết, ngón tay điểm một cái, linh lực cuồn cuộn tràn vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh.

Bên trong kết giới, Trảm Thiết Kim Sư thú kinh ngạc “Hử” một tiếng, quay đầu lại nhìn. Nó thấy nhân tu bị nó sơ suất thả đi lúc nãy đang cầm một viên châu nho nhỏ. Ngọc châu chậm rãi bay lên không trung, đám người Văn Long Tử rót lực lượng vào trong thân thể nhân tu đó, nhất thời, ánh sáng quanh ngọc châu bỗng đậm hơn!

“Không tốt!”

Trảm Thiết Kim Sư thú theo bản năng cảm thấy không ổn, nhanh chóng đi tới.

Nó buông lỏng chân, Vân Hương như đột nhiên sống lại, nàng chạy tới vũng máu, một tay đỡ lấy người toàn thân máu đen ôm vào trong lòng. Trên khuôn mặt trắng nõn giờ đều là máu loãng, hắn không thể cười dịu dàng, cũng không thể hé môi nói ra Phật ngữ làm nàng phiền chán, nhưng Vân Hương lại ôm chặt hắn vào lòng, run rẩy gọi tên hắn.

“Dữ Trần, Dữ Trần, Dữ Trần…”

Trảm Thiết Kim Sư thú rít gào một tiếng, trực tiếp bay ra khỏi kết giới, một chân nó giẫm về phía Lạc Tiệm Thanh, lại bị tăng nhân Quy Nguyên Tông ở bên cạnh chuẩn bị sẵn ngăn lại.

Yêu tôn Thạch Vinh giận dữ hét: “Các ngươi lại dám ngăn cản bản tôn!”

Ngăn lại Kim Sư thú là một phật tu Đại Thừa trung kỳ, thấp hơn nó một cảnh giới, người còn lại là Đại Thừa hậu kỳ. Kim Sư thú miễn cưỡng cũng có thể xem là Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, vậy nên dù có hai người hắn cũng không sợ.

Mà lúc này, hai vị tăng nhân đã đỏ bừng cả hai mắt, căm hận nhìn con yêu thú này. Tăng nhân tuổi nhỏ hơn một chút cắn chặt răng, nước mắt rơi xuống, tăng nhân lớn tuổi hơn lại chỉ đỏ hồng mắt, bình tĩnh nhìn yêu tôn trước mặt. Mà nhìn tăng nhân trông bình tĩnh kia lại khiến Kim Sư thú căng thẳng, lạnh cả người.

Chỉ thấy đối phương xoay tròn Phật châu, hỏi: “Thí chủ, khi ngươi dẫm lên thân thể đồ nhi của bần tăng, ngươi không nghĩ gì, bần tăng lại rất muốn ngăn ngươi.”

Đồng tử Kim Sư thú co lại: “Ngươi…”

“Bần tăng ẩn cư ở Sầm Châu nhiều năm, không quan tâm hư danh, chỉ có duy nhất một đồ nhi. Trước lúc hắn đi, bần tăng từng dặn hắn không được sơ suất. Bần tăng biết, hắn từ nhỏ nghe lời, hắn không sơ suất, nhưng bần tăng lại chỉ có thể đứng ở đây trơ mắt nhìn hắn bị ngươi dẫm nát dưới chân.”

Yêu tôn Thạch Vinh run lên: “Ngươi rốt cuộc là ai!”

Tăng nhân tóc lấm chấm trắng nâng mắt nhìn nó, ánh mắt như có thể nhìn thấu tâm tư nó. Mà Thạch Vinh tất nhiên cũng không chú ý tới, khi chân nó dẫm lên Phật Tử, tăng nhân này như già đi rất nhiều tuổi, trực tiếp nôn ra một ngụm máu tươi.

Tăng nhân lạnh nhạt nói: “Bần tăng pháp danh Trí Thiện, chính là… chưởng môn của Quy Nguyên Tông”

Ầm! Ầm! Ầm!

Hai vị tăng nhân niệm kinh Phật vây lại yêu thú. Tăng nhân trẻ tuổi nhìn thấy yêu tôn bị nhốt, tức giận muốn đánh chết đối phương, ai ngờ Trí Thiện đại sư lại ngăn cản hắn, bình tĩnh nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là giam giữ yêu tôn Thạch Vinh, như thế được rồi, không thể khinh thường.”



Tăng nhân trẻ tuổi không dám tin nói: “Sư huynh, vừa rồi nó giết Dữ Trần sư điệt, ngài chẳng lẽ không thấy sao!”

Trí Thiện đại sư nhắm hai mắt lại, khàn khàn nói: “Ta đã thấy, vì sao ngươi… phải nhắc lại?” Khi nói chuyện, một giọt nước mắt rốt cục không ngăn được lăn xuống, cuối cùng đã ướt hai má.

Tăng nhân trẻ tuổi im lặng không nói gì nữa.

Bên kia, đại quân nhân tu đang đánh nhau với đại quân Yêu tộc. Đám yêu thú này bình thường luôn trốn trong kết giới không chịu đi ra, lúc này chúng nó đồng loạt đi ra muốn ngăn cản Lạc Tiệm Thanh, cuối cùng lại bị nhóm nhân tu đang phẫn nộ chặn lại.

Không ai có thể tiếp cận được Lạc Tiệm Thanh, y khởi động Minh Quang Thanh Ngọc châu, khiến nó tỏa hào quang vạn trượng.

Khi ánh sáng chiếu rọi, một tiếng gió nhẹ vang lên, một đóa sen xanh từ ngọc châu hiện lên, chậm rãi bay tới giữa không trung. Hoa sen tinh xảo bay tới kết giới Thiên Kình Phá Hải trận, nhẹ nhàng va chạm.

Ầm!

Dao động đáng sợ từ nơi va chạm truyền đến.

Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh trắng nhợt, lùi về sau nửa bước, được Văn Long Tử tôn giả đỡ lại.

Văn Long Tử vội la lên: “Tiệm Thanh, ngươi có thể tiếp tục không?!”

Lạc Tiệm Thanh lau tơ máu bên môi: “Có thể! Sư bá, cho ta thêm linh lực!”

“Được!”

Các vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ lại chuyển linh lực qua, Minh Quang Thanh Ngọc châu lại càng tỏa sáng. Cùng lúc đó, đóa Thanh Liên cũng càng thêm đậm, nó điên cuồng va chạm lên Thiên Kình Phá Hải trận, mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng nổ ngập trời, mặt đất rung động.

Một phe Minh Quang Thanh Ngọc châu phá trận hao phí linh lực các đại năng đứng đầu; Một phe thủ trận Thiên Kình Phá Hải trận tiêu hao hơn vạn sinh mệnh yêu thú.

Đôi bên bắt đầu một hồi giằng co.

Ở bên cạnh Lạc Tiệm Thanh, nhân tu và yêu thú tiến hành chiến tranh tàn khốc. Thường có máu phun tung toé, tiếng rít gào tuyệt vọng cùng kêu la thống khổ ngập tràn lỗ tai Lạc Tiệm Thanh. Tất cả mọi người đang cố gắng để bảo toàn bọn họ, không để đám yêu thú tới gần phá ngang.

Sau nửa canh giờ, viện quân yêu thú Đệ ngũ hải tới.

Một canh giờ sau, quân đội Đệ lục hải cũng tới.

Sinh mệnh vào lúc này là thứ không đáng giá một xu, máu tươi chảy thành sông, mỗi giây mỗi phút đều có nhân tu ngã xuống, mỗi giây mỗi phút cũng có yêu thú ngã xuống. Hải chủ thứ năm và thứ sáu đều đồng loạt tiến công về phía Lạc Tiệm Thanh, một vị trưởng lão Phi Hoa tông Đại Thừa hậu kỳ thấy thế lập tức rời khỏi đội ngũ truyền linh lực cho Lạc Tiệm Thanh, lao về phía hai yêu tôn.

Văn Long Tử nói: “Tiệm Thanh, còn cần bao lâu?”

Lạc Tiệm Thanh cắn răng nhìn nơi này đã bị yêu thú vây quanh. Vân Hương đang gian nan giết yêu thú, bảo vệ Phật Tử đã không còn toàn vẹn nằm trong vũng máu.

“Sư bá, ít nhất cần một canh giờ! Thiên Kình Phá Hải trận này quá lớn, cho dù có lực lượng của các vị sư tổ bên trong Minh Quang Thanh Ngọc châu thì cũng cần một canh giờ.”

Văn Long Tử nhíu mi nói: “Được, ngươi tiếp tục!”

Đúng vào lúc này, vị trưởng lão Phi Hoa tông kia đã bị hải chủ Đệ ngũ hải đánh bay.

Vị trưởng lão Phi Hoa tông cuối cùng trong đội ngũ truyền linh lực đỏ bừng hai mắt, lập tức rời khỏi đội ngũ: “Sư muội!”

Lại một phần lực lượng rời đi, sắc mặt Lạc Tiệm Thanh càng thêm trắng nhợt, tốc độ Thanh Liên va lên đại trận cũng chậm dần. Nhưng đây chỉ là bắt đầu, một vị đại sư Quy Nguyên Tông cũng đành phải rời đi để giúp đỡ hai vị trưởng lão Phi Hoa tông, ba người ngăn cản hai vị yêu tôn Địa giai tiến đến.

Cuối cùng chỉ còn lại một vị đại sư Quy Nguyên Tông, một vị tán tu Đại Thừa kỳ, một vị lão tổ Thương gia, Triệu Hiền Tử tôn giả và Văn Long Tử tôn giả, năm người cùng truyền linh lực cho Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh nhìn chằm chằm về phía đại trận, Vân Hương đang cố sức chém giết yêu thú và Phật Tử nằm ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Y biết rõ Phật Tử hẳn là đã ngã xuống, lại vẫn không chịu chấp nhận sự thật này, vẫn nhìn bọn họ chằm chằm. Mãi cho đến khi…

“Phật Tử không chết!”

Lạc Tiệm Thanh nhìn ngón tay Phật Tử khẽ nhúc nhích, kích động hô to.

Ở phía sau y, Trí Thiện đại sư cứng đờ cả người, quay đầu hỏi: “Ngươi nói cái gì!”

Lạc Tiệm Thanh trả lời: “Đại sư, Phật Tử không chết! Hắn còn chưa có chết!”

Trí Thiện đại sư lập tức nói: “Sư đệ, ngươi đi giúp bọn họ, nơi này có ta là được.”

Đại sư trẻ tuổi kinh ngạc nói: “Sư huynh, một mình ngươi sao có thể nhốt lại yêu tôn Thạch Vinh?”

“Đi nhanh đi!”



“… Được!”

Đại sư trẻ tuổi rời đi khiến trận pháp nhốt yêu tôn Thạch Vinh có hơi bất ổn, nhưng đại sư Trí Thiện rất nhanh chóng củng cố lại. Thạch Vinh phẫn nộ rít gào, Trí Thiện đại sư lại bình tĩnh nôn ra một ngụm máu đầu tim, tay biến hóa nhiều lần khóa lại trận pháp.

Nôn ra một ngụm máu đầu tim, sắc mặt Trí Thiện đại sư đã tái nhợt, thân hình khẽ run.

Mà ở bên kia, có người gia nhập, tốc độ Lạc Tiệm Thanh điều khiển Minh Quang Thanh Ngọc châu nhanh hơn vài phần. Mà lúc này y lại nhìn thấy Vân Hương bị một con yêu thú chọc thủng bả vai! Vân Hương bay rớt ra ngoài, ngã xuống bên cạnh Phật Tử. Không một chút do dự, nàng lập tức đứng lên đón đánh, đánh chết từng yêu thú vây quanh hai người.

Lại một con yêu thú chém đứt tay trái Vân Hương.

Máu từ chỗ bị cắt phun ra tung toé, Vân Hương đau đến run rẩy cả người lại vẫn đón đánh.

Tiếp theo là chân bị chọc thủng, tay cũng bị nghiền nát!

Trong mắt Lạc Tiệm Thanh tràn ngập tơ máu, y trơ mắt nhìn vòng vây vây quanh Vân Hương và Phật Tử ngày càng nhỏ lại. Chỉ do dự trong nháy mắt, Lạc Tiệm Thanh giậm chân, một đóa sen xanh từ đan điền của y bay ra, trực tiếp va lên Thiên Kình Phá Hải trận!

Văn Long Tử tôn giả kinh hãi nói: “Tiệm Thanh, đây là nguyên thần của ngươi!”

Lạc Tiệm Thanh không có thời gian trả lời lão, khi nguyên thần Thanh Liên chạm vào Thanh Liên trong Minh Quang Thanh Ngọc châu, ngay lập tức hai hợp làm một. Loại chuyện này ngay cả Lạc Tiệm Thanh cũng không nghĩ tới, y vốn chỉ định lấy nguyên thần lực thử một lần xem có thể đẩy nhanh tốc độ không, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Lạc Tiệm Thanh nhìn nguyên thần của mình, lực lượng cuồn cuộn của Minh Quang Thanh Ngọc đang không ngừng trợ giúp nguyên thần của y, cùng nhau phá vỡ Thiên Kình Phá Hải trận.

Ầm ầm!

Đại trận không ngừng run rẩy.

Lạc Tiệm Thanh lần đầu tiên cảm nhận được lực lượng mạnh như vậy, lực lượng trong Minh Quang Thanh Ngọc châu chính là linh lực của năm vị đại năng phía sau y, mà vốn trên ngọc châu đã ẩn chứa linh lực mấy đời phong chủ Ngọc Tiêu phong, giờ phút này tất cả đều tràn vào nguyên thần Lạc Tiệm Thanh, khiến y trong tích tắc đã vượt khỏi Xuất Khiếu kỳ, vượt khỏi Hợp Thể kỳ, vượt khỏi Độ Kiếp kỳ, qua cả Đại Thừa kỳ…

Thậm chí có cảm giác đã vượt qua cả Hóa Thần kỳ, đi tới một cảnh giới đáng sợ!

Đây là một loại cảm giác đáng sợ thế nào? Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm thấy tu vi của mình tăng lên, nhưng còn chưa đủ! Y cách cảnh giới kia rất xa, y cần càng nhiều lực lượng, y cần càng nhiều lực lượng cường đại!

Ầm! Ầm! Ầm!

Bàn tay Lạc Tiệm Thanh khẽ đẩy, nguyên thần Thanh Liên lại va mạnh lên Thiên Kình Phá Hải trận.

Lúc này cả Thiên Kình Phá Hải trận đều đang rung chuyển, nhưng Thanh Liên không cho nó cơ hội chuẩn bị. Lại một lần công kích nữa, phảng phất như có tiếng thủy tinh nứt vỡ, chỉ một lát sau, đại trận vỡ vụn, Lạc Tiệm Thanh lau đi máu tươi bên môi, chưa kịp triệu hồi nguyên thần đã bay về phía Phật Tử và Vân Hương cách đó không xa.

Y bay rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn y.

Trí Thiện đại sư một chưởng đánh bay con yêu thú đang định đâm Vân Hương, lão nhanh chóng đỡ Phật Tử trong vũng máu, cẩn thận kiểm tra mới phát hiện kinh mạch toàn thân Phật Tử đều đứt đoạn, xương cốt cũng vỡ vụn, máu gần như đã chảy sạch, đan điền cũng bị linh lực Trảm Thiết Kim Sư thú nghiền áp thành vụn!

Nhưng mà… vẫn còn thở!

Trí Thiện đại sư đặt một tay lên ngực Phật Tử truyền linh lực vào, nhưng hơi thở Phật Tử vẫn đang không ngừng yếu dần. Rất nhanh lại có đại sư Quy Nguyên Tông bay tới, ngón tay đặt ở mi tâm Phật Tử, lại tiếp tục truyền linh lực.

Thiên Kình Phá Hải trận vỡ khiến tất cả yêu thú đều ngạc nhiên.

Hải chủ Đệ ngũ hải và Đệ lục hải liếc nhìn nhau, hai mắt co rụt lại, lập tức bay đi.

Không ngờ là không đánh mà chạy!

Ở bên kia, yêu tôn Thạch Vinh cũng đã được giải thoát. Nó nhìn Thiên Kình Phá Hải trận vỡ mà không dám tin, thân hình khổng lồ không ngừng run rẩy, nhưng nó không trốn. Bởi vì nó biết, dù nó chạy thoát, Âm Cơ cũng sẽ lấy mạng của nó, nó nhất định phải lấy công chuộc tội!

Mắt Thạch Vinh đỏ lên, lập tức quay đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh. Nhưng nó chưa kịp ra tay đã bị một đạo kiếm quang xẹt qua, Văn Long Tử tôn giả và Triệu Hiền Tử tôn giả chắn trước mặt gã, ánh mắt lạnh lẽo của hai người dừng trên người Trảm Thiết Kim Sư thú, giống như muốn giết chết nó!

Văn Long Tử tôn giả sắc lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu không giết ngươi, sao có thể đối mặt với chư vị đạo hữu đã chết thảm!”

Một hồi đại chiến là không thể tránh được.

Trên đại lục Huyền Thiên, nhân tộc rốt cục đã phá được Thiên Kình Phá Hải trận. Nhân tộc ở Sầm Châu, Minh Châu và Triêu Châu lập tức phản kích. Nhất là ở Sung Châu, nhóm đại năng đứng đầu đã sớm nghẹn một bụng hỏa, điên cuồng giết yêu thú, bọn họ đánh lui yêu thú như thế chẻ tre, hải chủ Đệ Thất hải thậm chí đã ngã xuống vào hôm đó!

Cùng lúc đó, ai cũng chưa từng nghĩ đến, ở Ma Vực, đại quân Yêu tộc đã phá được Thiên Ma đại trận thiên giai trong thành Vọng Đô. Chúng nó thế như chẻ tre, dọc theo đường đi phá ba tòa Đô thành, khi chỉ còn cách Ma Đạo cung một Dục Đô thì thành chủ mới của nơi này càng không ngăn cản, đã sớm bỏ thành rời đi.

Chỉ dùng ba ngày, đại quân Yêu tộc đã đánh tới chân núi Ma Sơn.

Cầm đầu không còn là bốn vị hải chủ nữa, một đại hán thô lỗ uy mãnh một chân dẫm lên mảnh đất đỏ máu của Ma Vực. Đứng ở Ma Sơn, gã cười ha hả, cao giọng nói: “Ma Thiên Thu! Bản tôn lại tới thăm ngươi, ngươi có dám ra đây đánh một trận với bản tôn!”

Đúng là đứng thứ ba trong Tứ Đại Yêu Tôn, yêu tôn Hào Minh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau