Chương 24: Mèo
Vương Phục đến rất đúng giờ, ngoại trừ phía sau xe anh ta chở theo một cậu trai thì mọi việc đều giống như dự đoán của Vương Nguyên.
"Đây là Khương thiếu, là một người bạn của tôi, cậu ấy cũng muốn xem xem mình có thể giúp đỡ được gì nên mới đi theo." Vương Phục ái ngại nói, xem vẻ mặt là biết gã không muốn cho Khương thiếu này tham gia, lại không có cách nào từ chối.
Vương Nguyên gật đầu đáp lễ chào Khương thiếu, trong lòng có cảm giác thật vi diệu, dẫu sao từ trước đến nay người có thể làm khó Vương Phục chỉ có Vương Thiên Tuế. Cậu cũng chỉ là thấy lạ rồi nhìn nhiều hai lần mà thôi, không hiểu sao Khương thiếu bên ngoài cười thân thiết ánh mắt lại soi mói xét nét cậu, giống như mẹ chồng khó tính lần đầu thấy bạn gái của con trai mình vậy.
Khương Ân đúng là đang tò mò cậu thiếu niên mặt mũi non nớt này là thần thánh phương nào, tài cán đến đâu lại dám nhận mối làm ăn liên quan đến nhà họ Vương. Phải biết trước khi tìm đến Vương Nguyên, Vương Phục đã chạy vạy khắp tứ phương tám hướng, hầu như ai giới thiệu thuật sư phong thuỷ có tiếng nào gã đều mời qua, nhưng chung quy là không có kết quả tốt. Khương Ân không biết Vương Nguyên có thể làm gì, song xem ánh mắt có – vẻ - là – quen – biết – không – ngắn giữa cậu và Vương Phục, cậu ta liền khó chịu.
Khi cậu ta đang đánh giá Vương Nguyên cho kỹ, một bóng người đột ngột chắn lại tầm nhìn của Khương Ân. Vương Tuấn Khải mặt lạnh như tuyết ra hiệu cho Vương Phục khởi hành, thời gian của kẻ hành nghề tâm linh như hắn rất quý báu, không thể lãng phí.
Vương Phục nhìn Vương Nguyên: "Vị này là. . .?"
"Là thiên sư tôi mời tới, cũng là người sẽ giúp anh giải quyết." Vương Nguyên ló đầu ra từ sau vai hắn, nhón chân: "Trước đó anh có thể nói cho chúng tôi biết gia đình anh đang gặp chuyện gì không?"
Vương Phục vừa lái xe đưa mọi người đến căn dinh thự vùng ngoại ô, vừa kể lại những việc kỳ quái đã làm xáo trộn sinh hoạt thường ngày của cả nhà gã trong thời gian vừa qua.
Đầu tiên là cái chết của một con mèo.
"Đó là con mèo mà khi mẹ tôi còn tỉnh táo từng nuôi dưỡng, mẹ tôi rất thích nó."
Từ năm Vương Phục mười hai tuổi, mẹ gã mắc phải tạp nghi nan chứng, đã từng mời bác sĩ trong và ngoài nước cùng chẩn đoán lại không đoán ra được bệnh gì, đành phải ở nhà giấu mình không giao tế với bên ngoài.
Không biết là ai khởi xướng đồn đãi mẹ gã gặp phải bệnh khó qua khỏi, tai tiếng dèm pha, nói mẹ gã làm chuyện trái với lương tâm nên phải chịu ác quả. Ban đầu Vương Thiên Tuế rất tức giận, nhất quyết phải tra ra là ai cố ý tung tin đồn ám hại danh dự vợ mình, sau đó mẹ của Vương Phục thật sự rơi vào hôn mê sâu, Vương Thiên Tuế lập tức im bặt, về sau không còn ý chí đòi lại công bằng cho bà ta nữa.
"Năm đó sau khi mẹ tôi phát hiện cha nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, bà tức giận một thời gian dài, có một hôm không biết đã gặp phải chuyện gì, khí huyết công tâm mà ngất xỉu, tới khi tỉnh lại, sức khoẻ đã suy yếu hơn rất nhiều." Vương Phục hồi tưởng lại thời gian khó khăn đó, nhíu mày: "Hai tháng sau đó, chỉ sau một đêm mà mẹ tôi biến thành người thực vật, cho đến bây giờ đã qua tám năm."
Vương Nguyên đoán chừng lúc ấy chính là thời điểm mẹ cậu và cậu bắt đầu xuất hiện công khai bên cạnh Vương Thiên Tuế, mi mắt rũ xuống: "Con mèo đó chết như thế nào?"
"Bị lột da sống sờ sờ mà chết." Vương Phục đáp: "Trước đó mẹ tôi có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ cũng đã chẩn đoán tình hình sức khoẻ của bà có chuyển biến, nhưng ngay sau khi con mèo bị giết, bà lại hôn mê sâu, đến bây giờ cũng chưa tỉnh. Đây là chuyện kỳ quái thứ nhất."
"Chuyện thứ hai chính là, người làm nhà tôi gần đây cảm thấy cơ thể luôn không khoẻ, mỗi đêm đều nghe thấy âm thanh chén đĩa bị lục lọi, ban đầu cứ tưởng là trộm đột nhập vào nhà, song khi chạy đến bắt quả tang hay là rình rập chờ thủ phạm đều không phát hiện ra gì cả. Bọn họ đều cho rằng nhà bếp có ma, chạy đi tìm một vị pháp sư xin vật trấn tà, ai ngờ đêm đó con ma kia không hoành hành ở nhà bếp nữa mà bắt đầu lật giường bọn họ lên." Gã miêu tả lại, chính bản thân gã cũng là nghe được từ người làm trong nhà nên khá mơ hồ: "Bọn họ nói nó nhân lúc không ai trong phòng, đem giường của bọn họ lật dựng đứng, đồ đạc bên trên đều rơi ầm ầm xuống đất, đợi họ chạy tới nơi chỉ thấy vật dụng của mình đều hư hỏng."
"Cách sau vài hôm, trên lầu hai có tiếng khóc của một người đàn ông."
"Tiếng khóc?" Khương Ân sững sờ: "A Phục, cậu không nói cho tôi biết chuyện này."
"Dạo gần đây tôi thường hay quên rất nhiều thứ, cậu cũng biết mà." Sáng hôm nay Khương Ân tận mắt chứng kiến gã ngủ gật trong cuộc họp thường niên của công ty, lại còn suýt quên hợp đồng chuyển nhượng nghệ sĩ mà tháng trước gã đã rất phí công dụng tâm đổ vốn vào. Cậu ta nhíu mày, lo lắng nói: "Hay là cậu chuyển sang nhà tôi nghỉ ngơi vài hôm đi."
Vương Phục vậy mà không từ chối: "Chỉ có thể làm phiền cậu."
Khương Ân gật gật đầu, trộm lén lút nhìn Vương Nguyên, bị Vương Nguyên bắt gặp lập tức quay đầu về trước như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Vương Nguyên vẫn nhìn ra được cậu ta đang vui vẻ đắc ý.
A, có khi lại là bông hoa đào của Vương Phục. Vương Nguyên gật gù, coi như mình đã tìm thấy chân tướng.
"Xác của con mèo đó còn không?"
Vương Phục vốn đang nói chuyện ma quỷ thần quái, không khí ban đêm bên ngoài lẫn trong xe đều dập dìu một màu u ám lành lạnh, Vương Tuấn Khải đột nhiên hỏi như vậy khiến ba người còn lại đều ngẩn ra, không hiểu sao lại cảm giác được một cơn rùng rợn chạy dọc từ lòng bàn chân lên ót.
Vương Phục định thần lại, nói: "Tôi chôn nó xuống gốc hồng trong khuôn viên rồi."
Vương Tuấn Khải: "Đào lên."
Vừa lúc xe dừng trước cổng Vương gia, Vương Phục tưởng là mình nghe không rõ: "Đào lên?"
"Đào lên." Vương Tuấn Khải chắc nịch đáp: "Có thể không kịp rồi."
Vương Phục dẫn ba người đến khuôn viên bên hông dinh thự, nhờ người làm mang dụng cụ làm vườn đến, chính tay gã động thủ đào lên, mới hiểu một câu 'không kịp' của Vương Tuấn Khải là gì.
Thi thể đã biến mất không còn sót chút gì, giống như có người cố ý mang đi vậy. Nếu tình trạng này xảy ra ở các gia đình khác, Vương Phục còn có thể hiểu là do mèo chó động vật moi ra mang đi, nhưng đây là nhà của gã, là thành trì tường đồng vách sắt đến một con chim cũng khó lọt thì làm sao có thứ gì có thể quấy phá được?
Vương Phục đưa mọi người trở về phòng khách, trong nhà sáng đèn huy hoàng ấm áp, người làm quy củ đứng trong góc pha trà cho khách, vô cùng có khí khái một gia tộc lâu đời.
"Không cần làm phiền dì nhỏ." Vương Phục vừa vào đã phân phó người làm, đối phương còn chưa kịp bước hết nấc thang lên tầng trên, bị gã ngăn cản lập tức ái ngại: "Này. . .sao được. . ."
"Nếu mai bà ta có hỏi, cứ nói là đối tác của tôi đến làm việc." Vương Phục mệt mỏi nói, quay sang Vương Nguyên: "Vào thư phòng của tôi rồi chúng ta bàn bạc lại."
Người làm dường như rất khó xử, song cũng không dám cãi lời gia chủ, đành phải lui ngược trở về, vẻ mặt xám xịt rời đi. Vương Phục lạnh lùng nhìn bóng lưng nịnh nọt của đối phương, thở dài: "Khiến mọi người chê cười rồi."
"Bà ta vẫn còn kênh kiệu như vậy sao?" Khương Ân là khách, không ngại trào phúng 'dì nhỏ' của Vương Phục một phen, xem chừng ấn tượng của cậu ta với người đàn bà nọ không tốt lắm: "Thực sự cho rằng mình là quý phu nhân của cái nhà này? Chẳng qua chỉ là một bà vợ bé mặt dày trơ trẽn, cũng không biết con trai của bà ta sống chết ra sao. Hừ, tại sao cậu ta lại không chịu quay về hưởng gia tài? Để người đàn bà kia một mình lăn trên đống vàng, bà ta sắp sung sướng chết ngất rồi! Thật khó chịu!"
Khương Ân thật tâm phun tào, không để ý đến sắc mặt bất đắc dĩ của Vương Phục, càng không biết Vương Nguyên ở bên cạnh mình âm thầm nhìn lên tầng hai, nơi đó chính là phòng riêng của 'dì nhỏ' Ngô Nhược Vân.
Ngô Nhược Vân thực sự sống tốt như vậy sao? Chắc là thế rồi.
Đương khi Khương Ân đang nhiệt tình mỉa mai người mẹ kế của bạn mình, tiếng cửa ken két bị kéo ra từ hướng trước mặt khiến cả bốn người không hẹn cùng nhìn về phía đó. Bàn tay thon dài trắng nõn như thiếu nữ của người đàn bà nọ chậm rãi đóng cửa phòng sách lại, bà ta ngẩng đầu lên để lộ một gương mặt mỹ lệ thanh thoát hiếm kẻ bì được. Người phụ nữ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cao quý như bậc bề trên nhìn chằm chằm xuống phía dưới: "Bạn?"
"Dì còn chưa ngủ?"
"Có chút việc." Ngô Nhược Vân cầm cuốn sách trong tay lên: "Có một hạng mục giải trí cần người chủ trì."
Vương Phục nhíu mày, cũng không ngăn lại đường của bà ta, nhưng xem dáng vẻ nhíu mày nhăn mặt của gã thì dường như cái gọi là hạng mục giải trí này gã chưa nghe bao giờ. Trên tay Ngô Nhược Vân đúng là có một ít cổ phần Vương gia, có rảnh rỗi mở một show giải trí riêng về chuyên đề bản thân thì Vương Phục cũng không thấy lạ, nhưng đây là lần thứ hai trong ngày gã nhìn thấy Ngô Nhược Vân khoá kỹ cửa phòng sách không cho ai bước vào. Mấy ngày nay gã quá bận rộn không để ý đến chi tiết này, hiện giờ lại càng không có thời gian quan tâm Ngô Nhược Vân làm gì, cho nên chẳng biết bà ta lấy sách gì ra ngoài.
Vương Tuấn Khải miết nhẹ đầu ngón tay, đè lại thứ đang rục rịch trong túi áo, thấp giọng nói: "Có một số người vì ăn mà chết."
Bút Phán: ". . ."
Bút Phán ló cán bút ra khỏi túi áo hắn, nghiêm cẩn nghiêng mình hướng về nơi Ngô Nhược Vân biến mất, rất là nhớ thương mùi hương tản ra từ cuốn sách kia.
Người phụ nữ này biết thuật trù ếm.
Mùi tà khí nồng nặc xông lên tận trời của bà ta đã khiến cho người sống xung quanh cảm mạo đau đầu, cũng không biết bà ta có dự định cho bọn họ sống đúng tuổi thọ hay không.
Cửa thư phòng đóng lại, một bóng đen mỏng dẹp nhân lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ chui từ túi áo Vương Tuấn Khải ra ngoài, trườn qua khe hở dưới mép cửa, lẳng lặng biến mất.
Vương Nguyên nhìn từng giá tài liệu quen thuộc trong trí nhớ, gạt bỏ cảm giác hoài cựu ra khỏi đầu, chậm rãi ngồi xuống ghế nhìn Vương Phục: "Nếu chỉ là dăm ba chuyện nhà lông gà vỏ tỏi như vậy, hẳn là anh không gấp đến độ chạy tới tìm chúng tôi nhờ vả."
Không chỉ Vương Phục và Khương Ân bất ngờ, Vương Tuấn Khải cũng kinh nghi bất định nhìn cậu: "Nói nghe chút?"
"Căn phòng bày trí gọn gàng, hồ sơ được tỉ mỉ sắp xếp không lệch một ly nào, thảm trải sàn là đồ cũ nhưng rất sạch sẽ, rõ ràng là đã dùng lâu năm lại được bảo quản rất tốt, chậu hoa linh lan trắng treo trên bệ cửa sổ kia là đồ thật, sinh trưởng rất tốt, màu sắc trang nhã phù hợp với căn phòng." Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, từ nơi này có thể thấy một bóng đen lắc lư qua lại trên cành cây bên ngoài. Rõ ràng đang là ban đêm, cậu lại có thể thấy rõ mồn một bóng đen nọ hoàn toàn không có đầu, một cái đuôi dài quấn quanh cành cây có tác dụng tựa dây nối, giúp nó đung đưa trái phải như một con lắc đồng hồ: "Vương Phục tiên sinh là người làm ăn trên thương trường, sẽ không vì những chuyện linh dị thần quái có vẻ rất hoang đường này bỏ ra nhiều sức lực để giải quyết."
"Xác thực, đúng là có thứ nguy hiểm hơn ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của mẹ tôi." Vương Phục gật đầu, chỉ cho là Vương Nguyên có kinh nghiệm nhìn tướng số: "Tôi không biết nó là thứ gì, chỉ là có một đêm trời mưa tầm tã, người làm trong nhà phát hiện một loạt các bước chân dính bùn đạp trên hành lang dinh thự, kéo dài từ ngoài cổng vào tận trong phòng ngủ trước kia của mẹ tôi."
Khương Ân ngớ ra: "Vậy nên mới có tin đồn mẹ anh gặp quái bệnh đã chết, hiện hồn về báo thù?"
Vương Phục gật đầu: "Quan trọng nhất là hôm đó camera đột nhiên hỏng, không xem được bất kỳ cảnh nào, tin đồn này càng lúc càng truyền xa. Tôi cũng nhờ thám tử quan sát, lại vẫn không tra được gì, đến tận bây giờ cũng không biết thủ phạm là ai."
"Lúc đó con mèo của mẹ anh còn sống không?"
"Còn, nó già rồi, không phát hiện được người lạ. . ." Vương Phục nói xong, cau mày: "Từ từ, khi ấy con mèo dường như đã được mang đến bệnh viện thú y vì chiều hôm đó nó đột ngột mất hô hấp. . ."
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên liếc nhau, ký ức Vương Phục giống như đã có chỗ hỗn loạn, lúc gã nói chuyện đến đoạn này rất do dự, vẻ mặt hoang mang, tựa hồ đang phân vân không biết mình nhớ đúng hay sai.
Người quên đến quên lui là chuyện bình thường, huống hồ kia chỉ là một con vật nuôi không đáng nhắc đến, nhưng từ khi đào xác mèo lại không tìm thấy nó, ai nấy cũng đều đã có nghi vấn của riêng mình. Một chuyện đơn giản như là mèo ở lại bệnh viện một đêm lại biến thành sự kiện trọng đại gì đó có liên quan đến mạng sống, không chỉ làm cho Vương Phục dần dần hoảng hốt chải chuốt lại trí nhớ của mình mà cả Khương Ân cũng bắt đầu thấy lạ.
"Con mèo này có vấn đề gì sao? Không phải chúng ta nên tập trung vào chuyện là ai đã gây ra hàng loạt chuyện kỳ quái xảy ra gần đây ư?" Khương Ân không thể tin được nghĩ đến một khả năng, nhịn không được cười cợt: "Đừng nói là hai người cho rằng con mèo đó chính là hung thủ nha?"
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên mặt không cảm xúc nhìn cậu ta.
Khương Ân: ". . ."
Khương Ân tơi tả trong gió: ". . .??"
Vương Tuấn Khải nói: "Cậu nghe qua truyền thuyết miêu yêu chưa? Cách đây hai ngàn năm có một con mèo yêu phải loài người, ngặt nỗi nhân yêu thù đồ không thể đến với nhau, con mèo kia liền quyết tâm tu thành chính đạo, phi thăng tiên giới. Sau vài trăm năm, nó cũng đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hoá, nhưng lòng còn vướng trần nên đi tìm nhân loại kia, chẳng qua nó đã phát hiện nhân loại sớm chết mấy đời, đầu thai chuyển kiếp không còn nhớ nó là ai. Miêu yêu giận quá hoá nộ nguyền rủa đối phương đời đời chết không tử tế, dùng tu vi bản thân hấp thụ oán khí tứ phương tạo thành gông xiềng áp bức giam cầm đối phương trong sông mê biển khổ, mãi mãi cũng không thể hạnh phúc."
Vương Nguyên: ". . ." Ngồi nghe Vương Tuấn Khải nói hươu nói vượn cũng không tồi.
Khương Ân nghi hoặc nhìn về phía Vương Phục: ". . ." Loại thần côn này cậu cũng mời?
Vương Phục lại khá là nhập tâm, gã nghĩ đến một vài chuyện chỉ có mình và mẹ ruột biết: "Lúc còn tỉnh táo, mẹ tôi từng nói bà trông thấy một người đàn ông tóc dài di lại trong nhà mình. Chuyện cách đây đã nhiều năm, khi ấy tôi chỉ cho là bà hoa mắt, ngày hôm sau bà bị ngã cầu thang lại không xảy ra vấn đề gì, bà nói chính là nhờ người đàn ông tóc dài kia đỡ giúp cho bà nên mới không sao."
Vương Nguyên nghe đến đây, trong lòng trầm xuống không rõ là tư vị gì. Việc mẹ cả ngã cầu thang cậu chứng kiến hết thảy, cũng biết. . .ai là thủ phạm.
Song Vương Nguyên không thể nói, khi ấy không thể nói, bây giờ cũng không thể nói.
"Từ từ, các người đều cho rằng chính là con mèo đó gây chuyện sao?" Khương Ân khó hiểu: "Nếu quả thật là miêu yêu, tại sao ban đầu nó lại giúp mẹ A Phục, sau lại quấy phá gia đình cậu?"
"Đúng là hắn chỉ giúp mẹ Vương tiên sinh mà thôi." Vương Tuấn Khải đáp, quét mắt nhìn vết cào nho nhỏ trên ván cửa, vết cào này rất khó thấy, nếu không phải nó tản ra một luồng yêu khí nhàn nhạt bị Bút Phán phát hiện thì rất dễ bị bỏ qua.
Vương Phục ngờ ngợ suy nghĩ tại sao Vương Tuấn Khải lại nhấn mạnh câu này như vậy, một tiếng hét thất thanh kèm theo âm thanh nhấm nuốt răng rắc vang lên dưới tầng lầu.
Hết Chương 23
"Đây là Khương thiếu, là một người bạn của tôi, cậu ấy cũng muốn xem xem mình có thể giúp đỡ được gì nên mới đi theo." Vương Phục ái ngại nói, xem vẻ mặt là biết gã không muốn cho Khương thiếu này tham gia, lại không có cách nào từ chối.
Vương Nguyên gật đầu đáp lễ chào Khương thiếu, trong lòng có cảm giác thật vi diệu, dẫu sao từ trước đến nay người có thể làm khó Vương Phục chỉ có Vương Thiên Tuế. Cậu cũng chỉ là thấy lạ rồi nhìn nhiều hai lần mà thôi, không hiểu sao Khương thiếu bên ngoài cười thân thiết ánh mắt lại soi mói xét nét cậu, giống như mẹ chồng khó tính lần đầu thấy bạn gái của con trai mình vậy.
Khương Ân đúng là đang tò mò cậu thiếu niên mặt mũi non nớt này là thần thánh phương nào, tài cán đến đâu lại dám nhận mối làm ăn liên quan đến nhà họ Vương. Phải biết trước khi tìm đến Vương Nguyên, Vương Phục đã chạy vạy khắp tứ phương tám hướng, hầu như ai giới thiệu thuật sư phong thuỷ có tiếng nào gã đều mời qua, nhưng chung quy là không có kết quả tốt. Khương Ân không biết Vương Nguyên có thể làm gì, song xem ánh mắt có – vẻ - là – quen – biết – không – ngắn giữa cậu và Vương Phục, cậu ta liền khó chịu.
Khi cậu ta đang đánh giá Vương Nguyên cho kỹ, một bóng người đột ngột chắn lại tầm nhìn của Khương Ân. Vương Tuấn Khải mặt lạnh như tuyết ra hiệu cho Vương Phục khởi hành, thời gian của kẻ hành nghề tâm linh như hắn rất quý báu, không thể lãng phí.
Vương Phục nhìn Vương Nguyên: "Vị này là. . .?"
"Là thiên sư tôi mời tới, cũng là người sẽ giúp anh giải quyết." Vương Nguyên ló đầu ra từ sau vai hắn, nhón chân: "Trước đó anh có thể nói cho chúng tôi biết gia đình anh đang gặp chuyện gì không?"
Vương Phục vừa lái xe đưa mọi người đến căn dinh thự vùng ngoại ô, vừa kể lại những việc kỳ quái đã làm xáo trộn sinh hoạt thường ngày của cả nhà gã trong thời gian vừa qua.
Đầu tiên là cái chết của một con mèo.
"Đó là con mèo mà khi mẹ tôi còn tỉnh táo từng nuôi dưỡng, mẹ tôi rất thích nó."
Từ năm Vương Phục mười hai tuổi, mẹ gã mắc phải tạp nghi nan chứng, đã từng mời bác sĩ trong và ngoài nước cùng chẩn đoán lại không đoán ra được bệnh gì, đành phải ở nhà giấu mình không giao tế với bên ngoài.
Không biết là ai khởi xướng đồn đãi mẹ gã gặp phải bệnh khó qua khỏi, tai tiếng dèm pha, nói mẹ gã làm chuyện trái với lương tâm nên phải chịu ác quả. Ban đầu Vương Thiên Tuế rất tức giận, nhất quyết phải tra ra là ai cố ý tung tin đồn ám hại danh dự vợ mình, sau đó mẹ của Vương Phục thật sự rơi vào hôn mê sâu, Vương Thiên Tuế lập tức im bặt, về sau không còn ý chí đòi lại công bằng cho bà ta nữa.
"Năm đó sau khi mẹ tôi phát hiện cha nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, bà tức giận một thời gian dài, có một hôm không biết đã gặp phải chuyện gì, khí huyết công tâm mà ngất xỉu, tới khi tỉnh lại, sức khoẻ đã suy yếu hơn rất nhiều." Vương Phục hồi tưởng lại thời gian khó khăn đó, nhíu mày: "Hai tháng sau đó, chỉ sau một đêm mà mẹ tôi biến thành người thực vật, cho đến bây giờ đã qua tám năm."
Vương Nguyên đoán chừng lúc ấy chính là thời điểm mẹ cậu và cậu bắt đầu xuất hiện công khai bên cạnh Vương Thiên Tuế, mi mắt rũ xuống: "Con mèo đó chết như thế nào?"
"Bị lột da sống sờ sờ mà chết." Vương Phục đáp: "Trước đó mẹ tôi có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ cũng đã chẩn đoán tình hình sức khoẻ của bà có chuyển biến, nhưng ngay sau khi con mèo bị giết, bà lại hôn mê sâu, đến bây giờ cũng chưa tỉnh. Đây là chuyện kỳ quái thứ nhất."
"Chuyện thứ hai chính là, người làm nhà tôi gần đây cảm thấy cơ thể luôn không khoẻ, mỗi đêm đều nghe thấy âm thanh chén đĩa bị lục lọi, ban đầu cứ tưởng là trộm đột nhập vào nhà, song khi chạy đến bắt quả tang hay là rình rập chờ thủ phạm đều không phát hiện ra gì cả. Bọn họ đều cho rằng nhà bếp có ma, chạy đi tìm một vị pháp sư xin vật trấn tà, ai ngờ đêm đó con ma kia không hoành hành ở nhà bếp nữa mà bắt đầu lật giường bọn họ lên." Gã miêu tả lại, chính bản thân gã cũng là nghe được từ người làm trong nhà nên khá mơ hồ: "Bọn họ nói nó nhân lúc không ai trong phòng, đem giường của bọn họ lật dựng đứng, đồ đạc bên trên đều rơi ầm ầm xuống đất, đợi họ chạy tới nơi chỉ thấy vật dụng của mình đều hư hỏng."
"Cách sau vài hôm, trên lầu hai có tiếng khóc của một người đàn ông."
"Tiếng khóc?" Khương Ân sững sờ: "A Phục, cậu không nói cho tôi biết chuyện này."
"Dạo gần đây tôi thường hay quên rất nhiều thứ, cậu cũng biết mà." Sáng hôm nay Khương Ân tận mắt chứng kiến gã ngủ gật trong cuộc họp thường niên của công ty, lại còn suýt quên hợp đồng chuyển nhượng nghệ sĩ mà tháng trước gã đã rất phí công dụng tâm đổ vốn vào. Cậu ta nhíu mày, lo lắng nói: "Hay là cậu chuyển sang nhà tôi nghỉ ngơi vài hôm đi."
Vương Phục vậy mà không từ chối: "Chỉ có thể làm phiền cậu."
Khương Ân gật gật đầu, trộm lén lút nhìn Vương Nguyên, bị Vương Nguyên bắt gặp lập tức quay đầu về trước như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Vương Nguyên vẫn nhìn ra được cậu ta đang vui vẻ đắc ý.
A, có khi lại là bông hoa đào của Vương Phục. Vương Nguyên gật gù, coi như mình đã tìm thấy chân tướng.
"Xác của con mèo đó còn không?"
Vương Phục vốn đang nói chuyện ma quỷ thần quái, không khí ban đêm bên ngoài lẫn trong xe đều dập dìu một màu u ám lành lạnh, Vương Tuấn Khải đột nhiên hỏi như vậy khiến ba người còn lại đều ngẩn ra, không hiểu sao lại cảm giác được một cơn rùng rợn chạy dọc từ lòng bàn chân lên ót.
Vương Phục định thần lại, nói: "Tôi chôn nó xuống gốc hồng trong khuôn viên rồi."
Vương Tuấn Khải: "Đào lên."
Vừa lúc xe dừng trước cổng Vương gia, Vương Phục tưởng là mình nghe không rõ: "Đào lên?"
"Đào lên." Vương Tuấn Khải chắc nịch đáp: "Có thể không kịp rồi."
Vương Phục dẫn ba người đến khuôn viên bên hông dinh thự, nhờ người làm mang dụng cụ làm vườn đến, chính tay gã động thủ đào lên, mới hiểu một câu 'không kịp' của Vương Tuấn Khải là gì.
Thi thể đã biến mất không còn sót chút gì, giống như có người cố ý mang đi vậy. Nếu tình trạng này xảy ra ở các gia đình khác, Vương Phục còn có thể hiểu là do mèo chó động vật moi ra mang đi, nhưng đây là nhà của gã, là thành trì tường đồng vách sắt đến một con chim cũng khó lọt thì làm sao có thứ gì có thể quấy phá được?
Vương Phục đưa mọi người trở về phòng khách, trong nhà sáng đèn huy hoàng ấm áp, người làm quy củ đứng trong góc pha trà cho khách, vô cùng có khí khái một gia tộc lâu đời.
"Không cần làm phiền dì nhỏ." Vương Phục vừa vào đã phân phó người làm, đối phương còn chưa kịp bước hết nấc thang lên tầng trên, bị gã ngăn cản lập tức ái ngại: "Này. . .sao được. . ."
"Nếu mai bà ta có hỏi, cứ nói là đối tác của tôi đến làm việc." Vương Phục mệt mỏi nói, quay sang Vương Nguyên: "Vào thư phòng của tôi rồi chúng ta bàn bạc lại."
Người làm dường như rất khó xử, song cũng không dám cãi lời gia chủ, đành phải lui ngược trở về, vẻ mặt xám xịt rời đi. Vương Phục lạnh lùng nhìn bóng lưng nịnh nọt của đối phương, thở dài: "Khiến mọi người chê cười rồi."
"Bà ta vẫn còn kênh kiệu như vậy sao?" Khương Ân là khách, không ngại trào phúng 'dì nhỏ' của Vương Phục một phen, xem chừng ấn tượng của cậu ta với người đàn bà nọ không tốt lắm: "Thực sự cho rằng mình là quý phu nhân của cái nhà này? Chẳng qua chỉ là một bà vợ bé mặt dày trơ trẽn, cũng không biết con trai của bà ta sống chết ra sao. Hừ, tại sao cậu ta lại không chịu quay về hưởng gia tài? Để người đàn bà kia một mình lăn trên đống vàng, bà ta sắp sung sướng chết ngất rồi! Thật khó chịu!"
Khương Ân thật tâm phun tào, không để ý đến sắc mặt bất đắc dĩ của Vương Phục, càng không biết Vương Nguyên ở bên cạnh mình âm thầm nhìn lên tầng hai, nơi đó chính là phòng riêng của 'dì nhỏ' Ngô Nhược Vân.
Ngô Nhược Vân thực sự sống tốt như vậy sao? Chắc là thế rồi.
Đương khi Khương Ân đang nhiệt tình mỉa mai người mẹ kế của bạn mình, tiếng cửa ken két bị kéo ra từ hướng trước mặt khiến cả bốn người không hẹn cùng nhìn về phía đó. Bàn tay thon dài trắng nõn như thiếu nữ của người đàn bà nọ chậm rãi đóng cửa phòng sách lại, bà ta ngẩng đầu lên để lộ một gương mặt mỹ lệ thanh thoát hiếm kẻ bì được. Người phụ nữ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cao quý như bậc bề trên nhìn chằm chằm xuống phía dưới: "Bạn?"
"Dì còn chưa ngủ?"
"Có chút việc." Ngô Nhược Vân cầm cuốn sách trong tay lên: "Có một hạng mục giải trí cần người chủ trì."
Vương Phục nhíu mày, cũng không ngăn lại đường của bà ta, nhưng xem dáng vẻ nhíu mày nhăn mặt của gã thì dường như cái gọi là hạng mục giải trí này gã chưa nghe bao giờ. Trên tay Ngô Nhược Vân đúng là có một ít cổ phần Vương gia, có rảnh rỗi mở một show giải trí riêng về chuyên đề bản thân thì Vương Phục cũng không thấy lạ, nhưng đây là lần thứ hai trong ngày gã nhìn thấy Ngô Nhược Vân khoá kỹ cửa phòng sách không cho ai bước vào. Mấy ngày nay gã quá bận rộn không để ý đến chi tiết này, hiện giờ lại càng không có thời gian quan tâm Ngô Nhược Vân làm gì, cho nên chẳng biết bà ta lấy sách gì ra ngoài.
Vương Tuấn Khải miết nhẹ đầu ngón tay, đè lại thứ đang rục rịch trong túi áo, thấp giọng nói: "Có một số người vì ăn mà chết."
Bút Phán: ". . ."
Bút Phán ló cán bút ra khỏi túi áo hắn, nghiêm cẩn nghiêng mình hướng về nơi Ngô Nhược Vân biến mất, rất là nhớ thương mùi hương tản ra từ cuốn sách kia.
Người phụ nữ này biết thuật trù ếm.
Mùi tà khí nồng nặc xông lên tận trời của bà ta đã khiến cho người sống xung quanh cảm mạo đau đầu, cũng không biết bà ta có dự định cho bọn họ sống đúng tuổi thọ hay không.
Cửa thư phòng đóng lại, một bóng đen mỏng dẹp nhân lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ chui từ túi áo Vương Tuấn Khải ra ngoài, trườn qua khe hở dưới mép cửa, lẳng lặng biến mất.
Vương Nguyên nhìn từng giá tài liệu quen thuộc trong trí nhớ, gạt bỏ cảm giác hoài cựu ra khỏi đầu, chậm rãi ngồi xuống ghế nhìn Vương Phục: "Nếu chỉ là dăm ba chuyện nhà lông gà vỏ tỏi như vậy, hẳn là anh không gấp đến độ chạy tới tìm chúng tôi nhờ vả."
Không chỉ Vương Phục và Khương Ân bất ngờ, Vương Tuấn Khải cũng kinh nghi bất định nhìn cậu: "Nói nghe chút?"
"Căn phòng bày trí gọn gàng, hồ sơ được tỉ mỉ sắp xếp không lệch một ly nào, thảm trải sàn là đồ cũ nhưng rất sạch sẽ, rõ ràng là đã dùng lâu năm lại được bảo quản rất tốt, chậu hoa linh lan trắng treo trên bệ cửa sổ kia là đồ thật, sinh trưởng rất tốt, màu sắc trang nhã phù hợp với căn phòng." Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, từ nơi này có thể thấy một bóng đen lắc lư qua lại trên cành cây bên ngoài. Rõ ràng đang là ban đêm, cậu lại có thể thấy rõ mồn một bóng đen nọ hoàn toàn không có đầu, một cái đuôi dài quấn quanh cành cây có tác dụng tựa dây nối, giúp nó đung đưa trái phải như một con lắc đồng hồ: "Vương Phục tiên sinh là người làm ăn trên thương trường, sẽ không vì những chuyện linh dị thần quái có vẻ rất hoang đường này bỏ ra nhiều sức lực để giải quyết."
"Xác thực, đúng là có thứ nguy hiểm hơn ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của mẹ tôi." Vương Phục gật đầu, chỉ cho là Vương Nguyên có kinh nghiệm nhìn tướng số: "Tôi không biết nó là thứ gì, chỉ là có một đêm trời mưa tầm tã, người làm trong nhà phát hiện một loạt các bước chân dính bùn đạp trên hành lang dinh thự, kéo dài từ ngoài cổng vào tận trong phòng ngủ trước kia của mẹ tôi."
Khương Ân ngớ ra: "Vậy nên mới có tin đồn mẹ anh gặp quái bệnh đã chết, hiện hồn về báo thù?"
Vương Phục gật đầu: "Quan trọng nhất là hôm đó camera đột nhiên hỏng, không xem được bất kỳ cảnh nào, tin đồn này càng lúc càng truyền xa. Tôi cũng nhờ thám tử quan sát, lại vẫn không tra được gì, đến tận bây giờ cũng không biết thủ phạm là ai."
"Lúc đó con mèo của mẹ anh còn sống không?"
"Còn, nó già rồi, không phát hiện được người lạ. . ." Vương Phục nói xong, cau mày: "Từ từ, khi ấy con mèo dường như đã được mang đến bệnh viện thú y vì chiều hôm đó nó đột ngột mất hô hấp. . ."
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên liếc nhau, ký ức Vương Phục giống như đã có chỗ hỗn loạn, lúc gã nói chuyện đến đoạn này rất do dự, vẻ mặt hoang mang, tựa hồ đang phân vân không biết mình nhớ đúng hay sai.
Người quên đến quên lui là chuyện bình thường, huống hồ kia chỉ là một con vật nuôi không đáng nhắc đến, nhưng từ khi đào xác mèo lại không tìm thấy nó, ai nấy cũng đều đã có nghi vấn của riêng mình. Một chuyện đơn giản như là mèo ở lại bệnh viện một đêm lại biến thành sự kiện trọng đại gì đó có liên quan đến mạng sống, không chỉ làm cho Vương Phục dần dần hoảng hốt chải chuốt lại trí nhớ của mình mà cả Khương Ân cũng bắt đầu thấy lạ.
"Con mèo này có vấn đề gì sao? Không phải chúng ta nên tập trung vào chuyện là ai đã gây ra hàng loạt chuyện kỳ quái xảy ra gần đây ư?" Khương Ân không thể tin được nghĩ đến một khả năng, nhịn không được cười cợt: "Đừng nói là hai người cho rằng con mèo đó chính là hung thủ nha?"
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên mặt không cảm xúc nhìn cậu ta.
Khương Ân: ". . ."
Khương Ân tơi tả trong gió: ". . .??"
Vương Tuấn Khải nói: "Cậu nghe qua truyền thuyết miêu yêu chưa? Cách đây hai ngàn năm có một con mèo yêu phải loài người, ngặt nỗi nhân yêu thù đồ không thể đến với nhau, con mèo kia liền quyết tâm tu thành chính đạo, phi thăng tiên giới. Sau vài trăm năm, nó cũng đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hoá, nhưng lòng còn vướng trần nên đi tìm nhân loại kia, chẳng qua nó đã phát hiện nhân loại sớm chết mấy đời, đầu thai chuyển kiếp không còn nhớ nó là ai. Miêu yêu giận quá hoá nộ nguyền rủa đối phương đời đời chết không tử tế, dùng tu vi bản thân hấp thụ oán khí tứ phương tạo thành gông xiềng áp bức giam cầm đối phương trong sông mê biển khổ, mãi mãi cũng không thể hạnh phúc."
Vương Nguyên: ". . ." Ngồi nghe Vương Tuấn Khải nói hươu nói vượn cũng không tồi.
Khương Ân nghi hoặc nhìn về phía Vương Phục: ". . ." Loại thần côn này cậu cũng mời?
Vương Phục lại khá là nhập tâm, gã nghĩ đến một vài chuyện chỉ có mình và mẹ ruột biết: "Lúc còn tỉnh táo, mẹ tôi từng nói bà trông thấy một người đàn ông tóc dài di lại trong nhà mình. Chuyện cách đây đã nhiều năm, khi ấy tôi chỉ cho là bà hoa mắt, ngày hôm sau bà bị ngã cầu thang lại không xảy ra vấn đề gì, bà nói chính là nhờ người đàn ông tóc dài kia đỡ giúp cho bà nên mới không sao."
Vương Nguyên nghe đến đây, trong lòng trầm xuống không rõ là tư vị gì. Việc mẹ cả ngã cầu thang cậu chứng kiến hết thảy, cũng biết. . .ai là thủ phạm.
Song Vương Nguyên không thể nói, khi ấy không thể nói, bây giờ cũng không thể nói.
"Từ từ, các người đều cho rằng chính là con mèo đó gây chuyện sao?" Khương Ân khó hiểu: "Nếu quả thật là miêu yêu, tại sao ban đầu nó lại giúp mẹ A Phục, sau lại quấy phá gia đình cậu?"
"Đúng là hắn chỉ giúp mẹ Vương tiên sinh mà thôi." Vương Tuấn Khải đáp, quét mắt nhìn vết cào nho nhỏ trên ván cửa, vết cào này rất khó thấy, nếu không phải nó tản ra một luồng yêu khí nhàn nhạt bị Bút Phán phát hiện thì rất dễ bị bỏ qua.
Vương Phục ngờ ngợ suy nghĩ tại sao Vương Tuấn Khải lại nhấn mạnh câu này như vậy, một tiếng hét thất thanh kèm theo âm thanh nhấm nuốt răng rắc vang lên dưới tầng lầu.
Hết Chương 23
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất