Chương 44: Da người
Không biết từ khi nào, Nhạc Nhạc trở thành cái tên bị cấm nhắc đến trong trường. Cô gái tự sát ở toà lầu công nghệ, chết vì xấu hổ không dám đối mặt với xã hội, hằng đêm vẫn thường khe khẽ ngân bài ca giúp cô đoạt được giải quán quân trong cuộc thi âm nhạc năm ấy.
Giờ đây sau những cái chết bí ẩn của những nam nữ sinh cùng học trong một ngôi trường, việc điều tra thông tin càng trở nên khó khăn, đặc biệt là khi những công nhân viên chức đều không muốn phối hợp với công tác tra án, câu chuyện về Nhạc Nhạc giống như một câu thần chú nguyền rủa, chỉ cần đọc qua một lần là có thể hứng vận rủi vào người.
Đây là kết luật sơ bộ của cảnh sát khi tham gia vào vụ án chết người trong trường trung học năng khiếu thành phố.
Trình Chính chỉ vừa mới rửa mặt xong là bị triệu hồi đến hiện trường án mạng, râu ria trên mép còn chưa cạo sạch khiến hình tượng xuề xoà bết bát của anh ta càng thêm chật vật. Lẽ ra anh ta không phải gấp gáp như thế nếu như người nhà nam sinh kia không vội vã đưa thi thể con mình về nhà, càng sẽ không tức giận nếu nhà trường phối hợp công tác điều tra của cảnh sát.
"Cậu bé này vừa nhìn đã biết là không phải ngã xuống mà tử vong, tại sao cả người thân lẫn nhà trường đều không muốn cho cảnh sát đụng đến cậu ta vậy? Càng nghĩ càng thấy mờ ám, lẽ nào hai bên làm chuyện đuối lí gì đó liên quan đến cái chết của cậu ta nên không dám công khai?!" Nữ cảnh viên phẫn nộ không thôi, vừa chụp ảnh hiện trường vừa túm lấy dăm ba học sinh ở bên cạnh: "Có phải chuyện này dính dáng đến cô gái tên 'Nhạc Nhạc' kia không? Hả?!"
Mấy học sinh kia lấm lét kéo nhau chạy.
"Không ai dám nói gì đâu, đây không chỉ là cấm luật ngầm của trường mà còn là chuyện kiêng dè trong lòng người." Trình Chính âu sầu: "Nếu như chúng ta có thể biết nạn nhân nửa đêm đi lên cầu thang toà lầu học tập để làm gì, có lẽ sẽ khoanh vùng được hung thủ. . .Nửa đêm đáng lẽ nên ở kí túc xá mới đúng, cậu ta lại chạy lên đây, điều gì đã khiến cậu ta thà vi phạm cấm luật lại nhất quyết phải đến đây cho bằng được?"
Trường học không phối hợp, nhưng cảnh sát có chỉ thị của cấp trên, cho phép lấy lời khai từng người một. Các giáo viên đều không biết gì, ngay cả Hiệu trưởng cũng lắc đầu bó tay, tất cả mọi người đều nói nam sinh này tuy bình thường rất hay gây phiền phức cho người khác, lại chưa từng làm mích lòng ai.
Trình Chính quyết tóm bằng được bạn cùng phòng của nam sinh nọ, kéo ra rừng cây nhỏ, gặng hỏi cho bằng được: "Lần cuối cùng cậu gặp nạn nhân là khi nào? Có ai làm chứng không?"
"Cậu. . .Cậu ta nói là mình đi gặp một người bạn." Bạn cùng phòng rất nhát gan, hỏi gì đáp nấy, e dè sợ hãi mình sẽ bị cảnh sát còng đầu vì tội che giấu sự thật: "Người bạn đó cậu ta mới quen mấy ngày trước, còn cố ý xin số liên lạc nhưng không thành công, bị đối phương cho số di động giả chơi khăm, cũng không biết tại sao tối hôm đó. . ."
Bạn cùng phòng hít sâu một hơi: "Cậu ta nói là, người bạn kia hẹn cậu ta đến toà lầu công nghệ kia để gặp mặt."
Trình Chính nhíu mày: "Người bạn kia là ai?"
Người bạn ấp úng nói không biết, cậu ta không biết gì cả, khẩn thiết xin cảnh sát cho cậu ta trở về ký túc xá dọn đồ đạc để chuyển ra nhà cho thuê, cậu ta không dám ở lại căn phòng cũ nữa. Trình Chính nào dễ dàng thả cậu ta như vậy, kì kèo giằng co muốn đào móc thêm thông tin, giữ chặt đối phương lại: "Ít nhất cậu cũng phải cho tôi số di động giả đó chứ. . ."
Bạn cùng phòng quẫn bách, dẫn Trình Chính đến ký túc xá của bọn họ, chỉ vào mảnh giấy được kẹp trong cuốn sách đầu tiên trên bàn.
Trình Chính cầm lên: ". . .Cậu đùa tôi à? Đây là số liên lạc của cảnh sát thành phố mà?"
Bạn cùng phòng mếu máo: "Tôi nói thật đó!!"
Trình Chính không thu hoạch được gì, xét thấy thái độ của bạn cùng phòng kia quá đáng ngờ, anh ta phái người theo dõi đối phương, lại nghe cấp dưới báo cáo lên nói, đối phương sau khi dọn ra phòng cho thuê liền ôm mẹ mình khóc nức nở, nói mình không bao giờ làm việc gì để phải gặp cảnh sát nữa.
Trình Chính: ". . ."
"Đúng rồi đội trưởng." Cấp dưới chưa cúp máy, tiết lộ manh mối mới: "Cậu học sinh này nói cái kẻ mà nạn nhân xin số liên lạc cũng có mặt ở trong trường lúc chúng ta đến tra án."
Trình Chính sững sờ, nhanh chóng tìm bảo vệ trường học rà soát lại camera. Vốn không có bao nhiêu người dám đến toà lầu công nghệ để học tập, người phát hiện rồi chứng kiến cảnh nạn nhân bị người nhà mang đi càng ít, chẳng mấy mà anh ta phát hiện ra người được cậu bạn cùng phòng với nạn nhân đề cập đến là ai.
Lại là cậu ta, lại là Vương Nguyên.
Vụ án của Nghiên Hà vì không tìm được manh mối khả quan, nửa chừng cấp trên lại ra lệnh ngừng tra xét, Trình Chính đành phải thu xếp án tử qua một bên, coi như án chưa thể phá. Nhóm cảnh viên ai nấy đều rất buồn bực, vất vả chạy đông chạy tây nhiều ngày, thật vất vả tìm được một nghi phạm có hiềm nghi cao thì lại không có chứng cứ bắt người, là ai cũng rất bất bình.
Lần này, vị nghi phạm nguy hiểm kia lại xuất hiện ở trường học ngay khi có án mạng mới, mọi chuyện trùng hợp như thế sao?
Trình Chính không tin vào vận mệnh, cho nên anh ta bắt đầu âm thầm chú ý đến Vương Nguyên, lần này anh ta xin chỉ thị của cấp trên – quang minh chính đại đi điều tra Vương Nguyên thành công. Dù sao trong video camera ghi lại có hình ảnh Vương Nguyên trong đó, cấp trên có muốn gạt phăng đi như vụ Nghiên Hà cũng phải có cái cớ xác thực.
Không giống như lần trước, lúc này Trình Chính chẳng hề dại dột mà triệu tập Vương Nguyên lên đồn hỏi cung, ngược lại âm thầm theo dõi, không để cho cậu 'có cơ hội' thu vén sơ hở.
Vương Nguyên không hề hay biết mình lọt vào tầm ngắm của cảnh sát Trình lần thứ hai, đang bắt xe bus trở về cửa hàng. Hai nữ sinh đột ngột xin nghỉ học, nam sinh bất ngờ chết đi, trước đó Nhạc Nhạc nhảy lầu tự sát, Lưu Di Linh bỗng dưng đột quỵ trong phòng, Kiều Huy bị xe tông chết, còn có Liễu Tuyết Kha nửa người nửa quỷ kêu gào trong nghĩa trang. . .
Liễu Tuyết Kha nói, Kiều Huy là tên cặn bã, có ý gài bẫy cô ta, triệu hồi quỷ lên nhưng không trực diện tạ tội mà lại bỏ chạy.
Nam sinh nói, Xuân Hương và A Tử là hai kẻ dơ bẩn, nội tâm đen đúa như mực, từng gián tiếp hại chết bạn mình.
Hai nữ sinh Xuân Hương A Tử lại nói, Lưu Di Linh chắc chắn bị quỷ hại chết, Kiều Huy cũng bị quỷ hại chết, con quỷ kia là do Liễu Tuyết Kha gọi lên, bọn họ và đồng bạn đều là người bị hại.
Trong ba người này, rốt cuộc ai mới là kẻ nói thật?
Vương Nguyên ngẫm nghĩ, gõ gõ trán, lại xoa xoa hai má, cậu vẫn luôn cảm giác mình đã quên cái gì đó.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp được hai nữ sinh kia ở cửa hàng của chính mình, đột nhiên bật dậy, phải rồi, trong câu chuyện này không phải còn có hai nam sinh học chung lớp với người chết sao?! Hai người này giống như không dính gì đến, hoàn toàn chìm nghỉm trong vô vàn bí mật. Thoạt nhìn bọn họ càng giống người bị hại nhất trong tất cả những nhân vật có liên can, được mời đến buổi gọi hồn, chứng kiến cảnh Kiều Huy bị xe đâm, sau đó không còn tin tức gì.
Xuân Hương lẫn A Tử đều chỉ nói, Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu không muốn tham gia sâu vào vụ này, lẽ nào hai nam sinh đó không bị ảnh hưởng của buổi gọi hồn hay sao? Không không, bọn họ đều có đụng đến hình nhân da người, đều có thể trở thành mục tiêu bị tàn sát tiếp theo, họ tại sao không lo lắng? Hay là họ đã tìm được cao nhân bảo hộ mạng sống bọn họ qua kiếp nạn này?
Xe bus đã đến gần rồi, nhưng Vương Nguyên không lên xe, cậu quay đầu chạy một mạch về phía trường học kia, dự định đến tìm Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu.
Một người đi từ góc ngoặt ra trùng hợp đụng phải cậu, Vương Nguyên chỉ kịp xin lỗi một tiếng rồi vội vàng rời đi, không nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của đối phương.
"Cũng là một vật liệu tốt. . .Nhưng đáng tiếc, có chút sẹo. . ." Người đàn ông cắm tay vào túi quần, giữa thời tiết se lạnh của tháng mười một mà hắn ta chỉ mặc một cái áo thun mỏng mang và quần dài, hoàn toàn không hề cảm thấy mình nên khoác thêm vải vóc gì. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nhàn nhạt đậu trên mái vòm nhà chờ xe bus, con mắt màu xám lộ ra vài phần chưa quen.
"Thế kỉ hai mươi ba à. . ."
Vương Nguyên chạy về trường học đúng vào lúc giờ tan lớp buổi trưa, bảo vệ vì được lệnh của Hiệu trường mà không thể tuỳ ý cho người ngoài vào như lúc trước, cậu đành phải đợi giờ tan lớp rồi xem xem Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu đi về hướng nào.
Sau đó Vương Nguyên trông thấy hai nam sinh nọ không về nhà mà lại rẽ vào rừng cây nhỏ phía sau trường học.
Vốn là Vương Nguyên còn lo lắng một mình cậu làm sao theo đuổi tận hai người, giờ thì tốt rồi, cậu xông lên theo đuôi bọn họ, chỉ là Vương Nguyên rất nhanh phát hiện ngoài cậu ra còn có một người đi theo Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu, cũng không phải ai xa lạ mà chính là cô gái ở cùng phòng ký túc xá với Xuân Hương.
Cậu phát hiện hai nam sinh nọ rất thân quen với nữ sinh kia, trong tình huống bình thường, người khác sẽ cho rằng ba cô cậu này đi vào rừng cây nhỏ là để tâm sự tuổi hồng, giải đáp khúc mắc thuở mới lớn. Nhưng sau hàng loạt sự kiện quỷ dị xảy ra trong môi trường học tập, Vương Nguyên nghiêng về giả thuyết cả ba cùng có chung một bí mật liên quan đến cái chết của những người bạn hơn, đặc biệt hai nam sinh kia còn đã từng tham gia một trò chơi chết chóc, mà cô gái này được mệnh danh là xem bói toán rất chuẩn xác.
Quả nhiên ba người vừa gặp nhau là bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, nữ sinh lấy một thứ gì đó trong túi áo khoác ra, đặt lên mặt đất.
Vương Nguyên đứng ở xa nhìn, không rõ kia là thứ gì, đại khái trông khá giống cái la bàn, nhưng lại không có kim. Ba người kia nhìn chằm chằm vào la bàn, nghe nữ sinh lẩm bẩm như là đọc thần chú, đợi đến khi cô gái nọ ra hiệu cho phép, Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu mới móc một cái hộp trong cặp sách ra.
Nữ sinh nọ mở hộp, một mùi hương hôi thối tanh tưởi phiêu tán đi xa, Vương Nguyên kinh ngạc phát hiện thứ trong hộp đã mục ruỗng không ra hình dáng ban đầu, màu sắc tối tăm, nghĩ cũng biết không phải thứ hay ho gì. Nữ sinh lấy máu đầu ngón tay nhỏ vào trong chiếc hộp đó, thứ bên trong như bị ăn mòn xèo xèo kêu lên, cô ta dùng máu chính mình làm vật dẫn, lại đốt nó lại không cháy nên sắc mặt rất khó coi.
"Phải làm sao bây giờ?! Nó không hề hấn gì!!" Ôn Gia Kỳ gấp gáp đứng dậy, bị hai người còn lại trừng một cái liền sợ sệt ngồi xuống, không dám đến gần hai cái hộp. Khoảng thời gian vừa qua khiến cậu ta ăn không ngon ngủ không yên, thần tình kinh khiếp, đã gầy xuống rất nhiều. Lý Cửu cũng không khá hơn, nóng nảy cào tóc, nửa trông chờ nửa uy hiếp nhìn nữ sinh: "Cô phải tìm cách gì đó khá hơn! Chúng tôi đều sắp chịu không nổi! Hai ả tiện nhân kia cũng mất tích rồi, kế tiếp không phải chúng tôi thì là ai?!"
Mất tích?
Vương Nguyên dựng tai lên, không phải nói Xuân Hương và A Tử đó chứ?
Không phải nói hai người họ xin nghỉ phép sao?
"Các người tưởng tôi không gấp sao? Nhưng pháp lực của tôi không đủ, chúng ta có thể làm gì!" Nữ sinh kia bị họ trách cứ cũng rất bực bội: "Thiêu không cháy, chôn không xong, thứ này quỷ quyệt vô cùng, tôi giúp các cậu đến đây cũng là cực hạn!"
"Cô nói vậy là có ý gì? Chúng tôi không thể sống đến ngày tiếp theo?!" Ôn Gia Kỳ yếu tâm lý phát điên: "Không phải cô nói mình có cách giải quyết nó sao?! Lúc trước cô nói năng hùng hồn lắm mà?!"
Lý Cửu cũng dồn hết hy vọng nhìn nữ sinh: "Coi như tìm mọi biện pháp cũng phải khiến chúng tôi được sống, cô phải nghĩ cách!!!"
Nữ sinh buồn bực nhìn hai vật nằm trong hộp, dưới áp lực vô hình, cô ta cắn răng nói: "Có một biện pháp. . .Nhưng rất là tàn độc, có thể sau này các cậu sẽ chết không toàn thây. . ."
Vương Nguyên nhận ra được, Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu bình thường không tỏ vẻ gì là sợ sệt, nội tâm đã sớm phát rồ, ngày qua ngày nhìn tử vong cận kề đường sinh mệnh, chỉ cần cứu bọn họ sống, giờ phút này có bảo hai người họ làm gì cũng được!
Nhưng thứ gì đã ép bọn họ đi đến mức này? Có phải là thứ đã giết Lưu Di Linh, giết Kiều Huy đồng thời bắt cóc cả hai nữ sinh kia hay không?
Vương Nguyên không kịp truy vấn, đã bị thứ mùi ghê rợn lần thứ hai tập kích.
Cậu nhanh chóng bịt kín miệng mũi, hoảng hốt nhìn thấy nữ sinh kia lấy máu của hai người còn lại, máu Ôn Gia Kỳ nhỏ vào hộp của Lý Cửu, máu Lý Cửu chảy vào hộp của Ôn Gia Kỳ - cô ta tiến hành tráo đổi hai bên, khiến cho cậu có một suy nghĩ quỷ quái.
Cô ta muốn đánh lừa 'thứ' đang truy sát hai nam sinh này ư?
Điều quỷ dị xảy ra tiếp theo chính là vật trong hộp như là sinh vật sống bắt đầu tham lam hút máu, sau đó trở về hình dạng ban đầu.
Vương Nguyên sững sờ, kia chính là hình nhân da người không sai vào đâu được!
Hết Chương 43
Giờ đây sau những cái chết bí ẩn của những nam nữ sinh cùng học trong một ngôi trường, việc điều tra thông tin càng trở nên khó khăn, đặc biệt là khi những công nhân viên chức đều không muốn phối hợp với công tác tra án, câu chuyện về Nhạc Nhạc giống như một câu thần chú nguyền rủa, chỉ cần đọc qua một lần là có thể hứng vận rủi vào người.
Đây là kết luật sơ bộ của cảnh sát khi tham gia vào vụ án chết người trong trường trung học năng khiếu thành phố.
Trình Chính chỉ vừa mới rửa mặt xong là bị triệu hồi đến hiện trường án mạng, râu ria trên mép còn chưa cạo sạch khiến hình tượng xuề xoà bết bát của anh ta càng thêm chật vật. Lẽ ra anh ta không phải gấp gáp như thế nếu như người nhà nam sinh kia không vội vã đưa thi thể con mình về nhà, càng sẽ không tức giận nếu nhà trường phối hợp công tác điều tra của cảnh sát.
"Cậu bé này vừa nhìn đã biết là không phải ngã xuống mà tử vong, tại sao cả người thân lẫn nhà trường đều không muốn cho cảnh sát đụng đến cậu ta vậy? Càng nghĩ càng thấy mờ ám, lẽ nào hai bên làm chuyện đuối lí gì đó liên quan đến cái chết của cậu ta nên không dám công khai?!" Nữ cảnh viên phẫn nộ không thôi, vừa chụp ảnh hiện trường vừa túm lấy dăm ba học sinh ở bên cạnh: "Có phải chuyện này dính dáng đến cô gái tên 'Nhạc Nhạc' kia không? Hả?!"
Mấy học sinh kia lấm lét kéo nhau chạy.
"Không ai dám nói gì đâu, đây không chỉ là cấm luật ngầm của trường mà còn là chuyện kiêng dè trong lòng người." Trình Chính âu sầu: "Nếu như chúng ta có thể biết nạn nhân nửa đêm đi lên cầu thang toà lầu học tập để làm gì, có lẽ sẽ khoanh vùng được hung thủ. . .Nửa đêm đáng lẽ nên ở kí túc xá mới đúng, cậu ta lại chạy lên đây, điều gì đã khiến cậu ta thà vi phạm cấm luật lại nhất quyết phải đến đây cho bằng được?"
Trường học không phối hợp, nhưng cảnh sát có chỉ thị của cấp trên, cho phép lấy lời khai từng người một. Các giáo viên đều không biết gì, ngay cả Hiệu trưởng cũng lắc đầu bó tay, tất cả mọi người đều nói nam sinh này tuy bình thường rất hay gây phiền phức cho người khác, lại chưa từng làm mích lòng ai.
Trình Chính quyết tóm bằng được bạn cùng phòng của nam sinh nọ, kéo ra rừng cây nhỏ, gặng hỏi cho bằng được: "Lần cuối cùng cậu gặp nạn nhân là khi nào? Có ai làm chứng không?"
"Cậu. . .Cậu ta nói là mình đi gặp một người bạn." Bạn cùng phòng rất nhát gan, hỏi gì đáp nấy, e dè sợ hãi mình sẽ bị cảnh sát còng đầu vì tội che giấu sự thật: "Người bạn đó cậu ta mới quen mấy ngày trước, còn cố ý xin số liên lạc nhưng không thành công, bị đối phương cho số di động giả chơi khăm, cũng không biết tại sao tối hôm đó. . ."
Bạn cùng phòng hít sâu một hơi: "Cậu ta nói là, người bạn kia hẹn cậu ta đến toà lầu công nghệ kia để gặp mặt."
Trình Chính nhíu mày: "Người bạn kia là ai?"
Người bạn ấp úng nói không biết, cậu ta không biết gì cả, khẩn thiết xin cảnh sát cho cậu ta trở về ký túc xá dọn đồ đạc để chuyển ra nhà cho thuê, cậu ta không dám ở lại căn phòng cũ nữa. Trình Chính nào dễ dàng thả cậu ta như vậy, kì kèo giằng co muốn đào móc thêm thông tin, giữ chặt đối phương lại: "Ít nhất cậu cũng phải cho tôi số di động giả đó chứ. . ."
Bạn cùng phòng quẫn bách, dẫn Trình Chính đến ký túc xá của bọn họ, chỉ vào mảnh giấy được kẹp trong cuốn sách đầu tiên trên bàn.
Trình Chính cầm lên: ". . .Cậu đùa tôi à? Đây là số liên lạc của cảnh sát thành phố mà?"
Bạn cùng phòng mếu máo: "Tôi nói thật đó!!"
Trình Chính không thu hoạch được gì, xét thấy thái độ của bạn cùng phòng kia quá đáng ngờ, anh ta phái người theo dõi đối phương, lại nghe cấp dưới báo cáo lên nói, đối phương sau khi dọn ra phòng cho thuê liền ôm mẹ mình khóc nức nở, nói mình không bao giờ làm việc gì để phải gặp cảnh sát nữa.
Trình Chính: ". . ."
"Đúng rồi đội trưởng." Cấp dưới chưa cúp máy, tiết lộ manh mối mới: "Cậu học sinh này nói cái kẻ mà nạn nhân xin số liên lạc cũng có mặt ở trong trường lúc chúng ta đến tra án."
Trình Chính sững sờ, nhanh chóng tìm bảo vệ trường học rà soát lại camera. Vốn không có bao nhiêu người dám đến toà lầu công nghệ để học tập, người phát hiện rồi chứng kiến cảnh nạn nhân bị người nhà mang đi càng ít, chẳng mấy mà anh ta phát hiện ra người được cậu bạn cùng phòng với nạn nhân đề cập đến là ai.
Lại là cậu ta, lại là Vương Nguyên.
Vụ án của Nghiên Hà vì không tìm được manh mối khả quan, nửa chừng cấp trên lại ra lệnh ngừng tra xét, Trình Chính đành phải thu xếp án tử qua một bên, coi như án chưa thể phá. Nhóm cảnh viên ai nấy đều rất buồn bực, vất vả chạy đông chạy tây nhiều ngày, thật vất vả tìm được một nghi phạm có hiềm nghi cao thì lại không có chứng cứ bắt người, là ai cũng rất bất bình.
Lần này, vị nghi phạm nguy hiểm kia lại xuất hiện ở trường học ngay khi có án mạng mới, mọi chuyện trùng hợp như thế sao?
Trình Chính không tin vào vận mệnh, cho nên anh ta bắt đầu âm thầm chú ý đến Vương Nguyên, lần này anh ta xin chỉ thị của cấp trên – quang minh chính đại đi điều tra Vương Nguyên thành công. Dù sao trong video camera ghi lại có hình ảnh Vương Nguyên trong đó, cấp trên có muốn gạt phăng đi như vụ Nghiên Hà cũng phải có cái cớ xác thực.
Không giống như lần trước, lúc này Trình Chính chẳng hề dại dột mà triệu tập Vương Nguyên lên đồn hỏi cung, ngược lại âm thầm theo dõi, không để cho cậu 'có cơ hội' thu vén sơ hở.
Vương Nguyên không hề hay biết mình lọt vào tầm ngắm của cảnh sát Trình lần thứ hai, đang bắt xe bus trở về cửa hàng. Hai nữ sinh đột ngột xin nghỉ học, nam sinh bất ngờ chết đi, trước đó Nhạc Nhạc nhảy lầu tự sát, Lưu Di Linh bỗng dưng đột quỵ trong phòng, Kiều Huy bị xe tông chết, còn có Liễu Tuyết Kha nửa người nửa quỷ kêu gào trong nghĩa trang. . .
Liễu Tuyết Kha nói, Kiều Huy là tên cặn bã, có ý gài bẫy cô ta, triệu hồi quỷ lên nhưng không trực diện tạ tội mà lại bỏ chạy.
Nam sinh nói, Xuân Hương và A Tử là hai kẻ dơ bẩn, nội tâm đen đúa như mực, từng gián tiếp hại chết bạn mình.
Hai nữ sinh Xuân Hương A Tử lại nói, Lưu Di Linh chắc chắn bị quỷ hại chết, Kiều Huy cũng bị quỷ hại chết, con quỷ kia là do Liễu Tuyết Kha gọi lên, bọn họ và đồng bạn đều là người bị hại.
Trong ba người này, rốt cuộc ai mới là kẻ nói thật?
Vương Nguyên ngẫm nghĩ, gõ gõ trán, lại xoa xoa hai má, cậu vẫn luôn cảm giác mình đã quên cái gì đó.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp được hai nữ sinh kia ở cửa hàng của chính mình, đột nhiên bật dậy, phải rồi, trong câu chuyện này không phải còn có hai nam sinh học chung lớp với người chết sao?! Hai người này giống như không dính gì đến, hoàn toàn chìm nghỉm trong vô vàn bí mật. Thoạt nhìn bọn họ càng giống người bị hại nhất trong tất cả những nhân vật có liên can, được mời đến buổi gọi hồn, chứng kiến cảnh Kiều Huy bị xe đâm, sau đó không còn tin tức gì.
Xuân Hương lẫn A Tử đều chỉ nói, Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu không muốn tham gia sâu vào vụ này, lẽ nào hai nam sinh đó không bị ảnh hưởng của buổi gọi hồn hay sao? Không không, bọn họ đều có đụng đến hình nhân da người, đều có thể trở thành mục tiêu bị tàn sát tiếp theo, họ tại sao không lo lắng? Hay là họ đã tìm được cao nhân bảo hộ mạng sống bọn họ qua kiếp nạn này?
Xe bus đã đến gần rồi, nhưng Vương Nguyên không lên xe, cậu quay đầu chạy một mạch về phía trường học kia, dự định đến tìm Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu.
Một người đi từ góc ngoặt ra trùng hợp đụng phải cậu, Vương Nguyên chỉ kịp xin lỗi một tiếng rồi vội vàng rời đi, không nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của đối phương.
"Cũng là một vật liệu tốt. . .Nhưng đáng tiếc, có chút sẹo. . ." Người đàn ông cắm tay vào túi quần, giữa thời tiết se lạnh của tháng mười một mà hắn ta chỉ mặc một cái áo thun mỏng mang và quần dài, hoàn toàn không hề cảm thấy mình nên khoác thêm vải vóc gì. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nhàn nhạt đậu trên mái vòm nhà chờ xe bus, con mắt màu xám lộ ra vài phần chưa quen.
"Thế kỉ hai mươi ba à. . ."
Vương Nguyên chạy về trường học đúng vào lúc giờ tan lớp buổi trưa, bảo vệ vì được lệnh của Hiệu trường mà không thể tuỳ ý cho người ngoài vào như lúc trước, cậu đành phải đợi giờ tan lớp rồi xem xem Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu đi về hướng nào.
Sau đó Vương Nguyên trông thấy hai nam sinh nọ không về nhà mà lại rẽ vào rừng cây nhỏ phía sau trường học.
Vốn là Vương Nguyên còn lo lắng một mình cậu làm sao theo đuổi tận hai người, giờ thì tốt rồi, cậu xông lên theo đuôi bọn họ, chỉ là Vương Nguyên rất nhanh phát hiện ngoài cậu ra còn có một người đi theo Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu, cũng không phải ai xa lạ mà chính là cô gái ở cùng phòng ký túc xá với Xuân Hương.
Cậu phát hiện hai nam sinh nọ rất thân quen với nữ sinh kia, trong tình huống bình thường, người khác sẽ cho rằng ba cô cậu này đi vào rừng cây nhỏ là để tâm sự tuổi hồng, giải đáp khúc mắc thuở mới lớn. Nhưng sau hàng loạt sự kiện quỷ dị xảy ra trong môi trường học tập, Vương Nguyên nghiêng về giả thuyết cả ba cùng có chung một bí mật liên quan đến cái chết của những người bạn hơn, đặc biệt hai nam sinh kia còn đã từng tham gia một trò chơi chết chóc, mà cô gái này được mệnh danh là xem bói toán rất chuẩn xác.
Quả nhiên ba người vừa gặp nhau là bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, nữ sinh lấy một thứ gì đó trong túi áo khoác ra, đặt lên mặt đất.
Vương Nguyên đứng ở xa nhìn, không rõ kia là thứ gì, đại khái trông khá giống cái la bàn, nhưng lại không có kim. Ba người kia nhìn chằm chằm vào la bàn, nghe nữ sinh lẩm bẩm như là đọc thần chú, đợi đến khi cô gái nọ ra hiệu cho phép, Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu mới móc một cái hộp trong cặp sách ra.
Nữ sinh nọ mở hộp, một mùi hương hôi thối tanh tưởi phiêu tán đi xa, Vương Nguyên kinh ngạc phát hiện thứ trong hộp đã mục ruỗng không ra hình dáng ban đầu, màu sắc tối tăm, nghĩ cũng biết không phải thứ hay ho gì. Nữ sinh lấy máu đầu ngón tay nhỏ vào trong chiếc hộp đó, thứ bên trong như bị ăn mòn xèo xèo kêu lên, cô ta dùng máu chính mình làm vật dẫn, lại đốt nó lại không cháy nên sắc mặt rất khó coi.
"Phải làm sao bây giờ?! Nó không hề hấn gì!!" Ôn Gia Kỳ gấp gáp đứng dậy, bị hai người còn lại trừng một cái liền sợ sệt ngồi xuống, không dám đến gần hai cái hộp. Khoảng thời gian vừa qua khiến cậu ta ăn không ngon ngủ không yên, thần tình kinh khiếp, đã gầy xuống rất nhiều. Lý Cửu cũng không khá hơn, nóng nảy cào tóc, nửa trông chờ nửa uy hiếp nhìn nữ sinh: "Cô phải tìm cách gì đó khá hơn! Chúng tôi đều sắp chịu không nổi! Hai ả tiện nhân kia cũng mất tích rồi, kế tiếp không phải chúng tôi thì là ai?!"
Mất tích?
Vương Nguyên dựng tai lên, không phải nói Xuân Hương và A Tử đó chứ?
Không phải nói hai người họ xin nghỉ phép sao?
"Các người tưởng tôi không gấp sao? Nhưng pháp lực của tôi không đủ, chúng ta có thể làm gì!" Nữ sinh kia bị họ trách cứ cũng rất bực bội: "Thiêu không cháy, chôn không xong, thứ này quỷ quyệt vô cùng, tôi giúp các cậu đến đây cũng là cực hạn!"
"Cô nói vậy là có ý gì? Chúng tôi không thể sống đến ngày tiếp theo?!" Ôn Gia Kỳ yếu tâm lý phát điên: "Không phải cô nói mình có cách giải quyết nó sao?! Lúc trước cô nói năng hùng hồn lắm mà?!"
Lý Cửu cũng dồn hết hy vọng nhìn nữ sinh: "Coi như tìm mọi biện pháp cũng phải khiến chúng tôi được sống, cô phải nghĩ cách!!!"
Nữ sinh buồn bực nhìn hai vật nằm trong hộp, dưới áp lực vô hình, cô ta cắn răng nói: "Có một biện pháp. . .Nhưng rất là tàn độc, có thể sau này các cậu sẽ chết không toàn thây. . ."
Vương Nguyên nhận ra được, Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu bình thường không tỏ vẻ gì là sợ sệt, nội tâm đã sớm phát rồ, ngày qua ngày nhìn tử vong cận kề đường sinh mệnh, chỉ cần cứu bọn họ sống, giờ phút này có bảo hai người họ làm gì cũng được!
Nhưng thứ gì đã ép bọn họ đi đến mức này? Có phải là thứ đã giết Lưu Di Linh, giết Kiều Huy đồng thời bắt cóc cả hai nữ sinh kia hay không?
Vương Nguyên không kịp truy vấn, đã bị thứ mùi ghê rợn lần thứ hai tập kích.
Cậu nhanh chóng bịt kín miệng mũi, hoảng hốt nhìn thấy nữ sinh kia lấy máu của hai người còn lại, máu Ôn Gia Kỳ nhỏ vào hộp của Lý Cửu, máu Lý Cửu chảy vào hộp của Ôn Gia Kỳ - cô ta tiến hành tráo đổi hai bên, khiến cho cậu có một suy nghĩ quỷ quái.
Cô ta muốn đánh lừa 'thứ' đang truy sát hai nam sinh này ư?
Điều quỷ dị xảy ra tiếp theo chính là vật trong hộp như là sinh vật sống bắt đầu tham lam hút máu, sau đó trở về hình dạng ban đầu.
Vương Nguyên sững sờ, kia chính là hình nhân da người không sai vào đâu được!
Hết Chương 43
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất