Chương 63: Cơ hội
Từ sau khi được lĩnh giáo tài năng hội hoạ của Mã Lượng, Vương Nguyên tự hứa với lòng mình sẽ không tuỳ tiện nghe theo lời bất kì ai đi bất kỳ nơi nào nữa. Áp suất thấp quanh người cậu tản ra với bán kính một mét, chỉ cần có người đến gần thì đều sẽ phát hiện hôm nay tâm trạng Vương Nguyên không được tốt.
Rốt cuộc cậu ấy đã trông thấy cái gì? – Đây là nghi vấn vẫn luôn ám ảnh Cốc Vũ mấy ngày nay, chẳng lẽ lòng tốt của y lại va phải sự cố gì ư? Vương Tuấn Khải trở về mà thấy Vương Nguyên bất thường như thế này khéo lại lột da y ra làm gỏi cũng nên.
Vương Nguyên ngồi chán chường bên cửa sổ, bầu trời bên ngoài là một màu xanh nhạt êm đềm, mặt biển là một sắc thiển lam dịu nhẹ, nhưng trong lòng cậu lại tồn đọng toàn là tâm sự và tâm sự, chủ yếu cũng chỉ vì bức xuân cung đồ mà Mã Lượng vẽ ra. Cứ nhớ đến cảnh tượng đó là cậu lại hoảng hốt, mấy đêm nay cũng không thể ngủ ngon, mỗi lần nhắm mắt thì cảnh tượng mờ ám ái muội kia lại hiện ra trong đầu cậu, mờ mờ ảo ảo, như sương như khói nhưng cảm xúc thì lại hết sức chân thật. Cậu thậm chí có thể cảm giác được tiếng thở dồn dập và cảm giác tê dại khi hai bên tiếp xúc, mềm mại cứng rắn hoà quyện quyến luyến, quả thật khiến con người ta sợ hãi không thôi.
Vương Nguyên tức giận buồn bực đập bàn một cái rầm, lầm bà lầm bầm leo lên giường đắp chăn kín mít.
Quần chúng: ". . ." Căng rồi đây.
Qua một ngày, Vương Tuấn Khải lập tức quay lại tháp chín tầng. Không biết hắn đã làm gì bên dưới Thuỷ Ngục, tà hạch cơ hồ đã biến mất hoàn toàn, hơi thở của vùng biển này cũng trở nên tinh khiết hơn, áp lực nặng nề mấy hôm nay cũng tan rã sạch sẽ.
Việc đầu tiên khi hắn trở về chính là đi lên nhìn Vương Nguyên một cái, thấy cậu vô tâm vô phế đá chăn ngủ say, bèn cầm chăn đắp lại cho kĩ, rồi mới giam mình trong phòng tắm cả buổi trời.
Mùi máu tươi thoang thoảng không thoát khỏi khứu giác của hai kẻ còn lại, Cốc Vũ nhìn cửa phòng tắm rồi lại nhìn Yến Bách Hành một cái, thấp giọng nói: "Hình như hắn bị thương không nhẹ."
Con mắt của Yến Bách Hành đột nhiên chuyển sang màu trắng đục trong giây lát, sau đó trở lại bình thường: "Rất nghiêm trọng, nhưng những vết thương này không là gì với hắn."
Trong phòng tắm, Vương Tuấn Khải cởi áo khoác ngoài ra, nắm lấy cây chuỳ gai đang ghim trên vai rút ra ngoài. Trên bụng hắn còn có vài vết cào lở loét ngang dọc, chúng nó có độc tố không nhẹ, chỉ có thể dùng nước rửa sạch rồi từ từ hồi phục. Hắn vịn bồn tắm gỗ nôn ra máu đen như mực, lẫn trong đó còn có không ít mảnh thịt vụn giống như nội tạng bị nát, mà Vương Tuấn Khải lại không thể chú ý, bởi vì thị giác của hắn gặp chút vấn đề.
Thuỷ Ngục dưới đáy toà đảo này là chốn hung hiểm nhất vùng biển, trước kia là thế, đến giờ vẫn thế. Cốc Vũ và Yến Bách Hành chỉ mới đi vào tầng bên ngoài của Thuỷ Ngục, hai người bọn họ không hề biết sâu bên trong còn có một tầng ám động, là nơi tồn tại vô số ác quỷ lấy quỷ làm thức ăn. Từ xưa đã có rất nhiều câu chuyện về quỷ ăn thịt người nuốt không còn một mảnh xương, nhưng đối với những kẻ hành tẩu trong thế giới huyền thuật thần bí, quỷ ăn thịt người chỉ là quỷ cấp thấp. Chúng nó có thể sẽ có lí trí, có tình cảm, có trăn trở hoặc là chấp niệm, chúng nó lấy thịt người làm chất dinh dưỡng nuôi nấng tà tâm, duy trì hình dáng nhân loại lẫn vào xã hội loài người.
Mà quỷ ăn quỷ chính là những tổ tiên của chúng, hay nói cách khác, những con quỷ chuyên tiêu hoá đồng loại của mình là quỷ thuỷ tổ, được hình thành từ oán niệm dơ bẩn của con người trên dương thế lẫn âm giới, không chịu ràng buộc của Minh giới.
Để tránh cho chúng nó tung hoành tác quái, vô số người đã phải chôn vùi bản thân trong lòng biển chỉ để phong ấn chúng lại. Ngày hôm nay khi Vương Tuấn Khải đến tầng ngục hắc ám này, hắn phát hiện những con quỷ cao cấp đã bị tiêu diệt, chúng nó chỉ còn lại những tàn hồn vất vưởng không biết mình là ai, chậm rãi tan biến thành cát bụi trong thiên địa.
Hắn không thể biết chính xác là chúng nó đấu đá nhau rồi ôm nhau cùng chết hay là bị một con mạnh nhất cắn nuốt đến chết, nếu là tình huống thứ hai thì không chỉ dương gian mà Minh giới nhất định cũng sẽ xảy ra dị biến. Vương Tuấn Khải có cảm giác mọi chuyện đang được một bàn tay màu đen điều khiển, sợi chỉ manh mối duy nhất chính là tên đệ tử của phái huyền thuật Dương gia, nhưng hiện giờ hắn không có thời gian đi tìm gã đó.
Hắn đã từng hứa với người kia, tuyệt đối không được bước vào Thuỷ Ngục lần nữa. Hơn một ngàn năm nay hắn nhất mực tuân theo quy củ, thậm chí không dám đi xem hòn đảo này khi nào thì nổi lên. Lần này hắn phá luật bởi vì tà hạch bại lộ ra ngoài, hậu quả của việc làm trái lời hứa này chính là thị lực suy giảm nghiêm trọng, nhưng không có ai biết.
Vi phạm thệ ước, là phải chịu trừng phạt.
Vì trừng phạt này, hắn không kịp phản ứng những đòn tấn công đến từ những con quỷ còn chút lí trí, bị chúng nó đầu độc, không chỉ lục phủ ngũ tạng chịu ảnh hưởng mà hai tay cũng dính không ít độc ăn mòn, dẫn đến một bên tay hoàn toàn phân huỷ, phải tái tạo cấu trúc tay một lần nữa..
Vương Tuấn Khải chậm rãi đứng dậy, dọn dẹp sạch sẽ máu đen, xác định vết thương trên người đã biến mất rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Vương Nguyên không biết đã đứng ở cửa phòng tắm khi nào, vẻ mặt buồn ngủ ngáp một cái, ghé sát người dán mặt mình lên mặt Vương Tuấn Khải, hơi cau mày: "Anh đã về?"
Vương Tuấn Khải gật đầu, thầm nghĩ hoá ra không chỉ thị lực suy giảm, mà cả trực giác và độ nhạy bén cũng có vấn đề. Vương Nguyên tới đây từ khi nào? Hắn hoàn toàn không cảm giác được. Hắn nhìn chằm chằm cái ót của cậu, tận đến khi Vương Nguyên đóng cửa phòng tắm hắn mới hoàn hồn, che ngực trở về phòng.
Vương Nguyên khép lại ánh mắt lờ đờ, lúc mở ra thì làm gì còn vẻ ngái ngủ. Cậu nhìn ống thoát nước khô ran không có một chút nước, mi mắt rũ xuống, Vương Tuấn Khải vừa nãy mới làm gì? Rõ ràng ban nãy cậu nghe tiếng xả nước nhưng trong này không có chút nước nào, hắn lại dùng huyền thuật xoá đi dấu vết ư? Vì sao hắn phải làm như thế?
Vương Nguyên không rõ hình thái bây giờ của cậu là người, ma hay quỷ, nhưng cậu không buồn ngủ, sau khi gặp Mã Lượng cậu càng không thể ngủ, hiện tại cậu chỉ muốn chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải chất vấn hắn, chúng ta kiếp trước rốt cuộc có quan hệ gì?
Vương Nguyên không chỉ một lần hoài nghi hắc y nam tử xuất hiện trong bức tranh chính là Vương Tuấn Khải. Căn cứ vào dáng vóc để quy kết danh tính một người là chưa đủ xác thực, cho nên cậu còn cố ý hỏi Mã Lượng những ấn kí đặc biệt trên người hắn như là vết bớt hay là hình xăm gì đó, kết quả Mã Lượng vẽ cho cậu một hình tròn, giống như mực nước nhỏ giọt lên nền giấy trắng vậy.
Nhưng mà, là hắn thì sao? Không phải hắn thì sao?
Nếu không phải hắn, cậu sẽ cư xử với hắn như thế nào? Còn đúng là hắn, thì cậu tính đối mặt với hắn ra sao?
Cậu vò tóc, hoảng hốt ngồi xổm xuống thở dài.
Phòng tắm ở trong toà tháp này được xây dựng theo kiến trúc cổ đại, có bồn gỗ có bồn đá, nước nóng quanh năm, trong tủ còn có không ít dược liệu thư giãn giúp tinh thần thoải mái. Vương Nguyên không rành những thứ đó lắm, chọn đại một hộp dược liệu tương đối dễ dùng, cúi người chuẩn bị đổ nước vào trong bồn rồi thả dược liệu sau, thì phát hiện dưới đáy bồn gỗ có thứ gì đó.
Cậu buông gáo nước xuống, leo luôn vào bên trong bồn nhặt thứ kia lên. Đó là một đoạn xương ngón tay màu trắng đục mới mẻ, da thịt bên ngoài đã bị tước sạch, sạch đến nỗi không có chút tỳ vết.
Vương Nguyên nắm đoạn xương ngón tay, phản ứng đầu tiên là ngẩn người bần thần một hồi lâu. Cậu lo lắng liệu rằng nhặt nó lên thì mình có gặp chuyện rắc rối gì không thì chiếc nhẫn trong ngực áo bỗng nhiên nóng lên, suýt chút nữa khiến ngực cậu thủng một lỗ.
Vương Nguyên câm lặng không nói được, bây giờ cậu không còn là người, chỉ một chút huyền thuật trừ quỷ cũng có thể giết chết cậu. Vốn cậu không nên giữ chiếc nhận này bên người, nhưng đây là vật đầu tiên Vương Tuấn Khải tặng cho cậu, hơn nữa nó còn cứu mạng cậu không ít lần, lại vừa mới tìm về được, Vương Nguyên không muốn để nó thất lạc lần nữa.
Chiếc nhẫn vốn được đúc vào trong mặt dây chuyền, lúc này lớp nhựa trong suốt bên ngoài đã bị tan chảy. Sức nóng của chiếc nhẫn không bình thường, thậm chí còn nổi lên một tầng ánh sáng màu đỏ. Điều kỳ lạ xảy ra ngay vào lúc này, chiếc nhẫn đột ngột bay lên không trung rồi xoay vòng quanh đoạn xương ngón tay kia, như là quấn quít lại là lưu luyến. Vương Nguyên còn tưởng hai vật này có sức hút khác phía với nhau, đặt gần nhau sẽ sinh ra phản ứng, không ngờ xương ngón tay bỗng nhiên tan chảy thành chất lỏng sền sệt rồi bao trùm lấy chiếc nhẫn.
Xương ngón tay bị chiếc nhẫn hấp thu hoàn toàn.
Chứng kiến một màn ảo thuật kinh dị một cách quá bất ngờ, thật lâu sau Vương Nguyên mới tỉnh táo lại mà chạy ra khỏi phòng tắm, định bụng sẽ đến tìm Vương Tuấn Khải hỏi chuyện một phen. Nhưng đi tới cửa phòng hắn rồi cậu mới nhớ ra, tình trạng giao tiếp hiện tại của bọn họ không được ổn lắm, cậu chần chừ đá đá chân hai cái, quyết định đổi sang thăm hỏi Cốc Vũ.
"Hiện tượng này có hai cách giải thích, một là chúng nó được sinh ra là để dành cho nhau, nói nôm na chính là chất liệu làm nên chúng nó có tỷ lệ phù hợp là một trăm phần trăm, giống như DNA của hai cha con ruột thịt vậy. Trường hợp thứ hai có xác suất cao hơn, chính là chúng nó vốn xuất phát từ một nguồn gốc." Cốc Vũ hoa tay múa chân biểu đạt, thấy vẻ mặt Vương Nguyên hơi mờ mịt, liền đổi cách nói: "Cậu có thể hiểu là hai vật vốn được sinh ra từ một mẹ nhưng xa cách nhau, khi được gặp lại chúng nó sẽ biểu lộ kích động bằng cách hoà tan nhau, trở thành một phần của nhau."
Vương Nguyên lấy cớ đọc sách thấy tri thức nhưng không hiểu nên tìm y tham khảo. Cốc Vũ đáp ứng rất sảng khoái, còn lấy ví dụ cho cậu xem, kết luận trường hợp của cậu nhất định là trường hợp thứ hai, bởi vì từ hàng trăm nghìn năm nay vẫn chưa có phát sinh tình huống còn lại.
Tức là, đoạn xương tay và chiếc nhẫn vốn được làm ra từ một chất liệu, và bây giờ đoạn xương kia hoà tan để cường hoá chiếc nhẫn.
Nhẫn là do Vương Tuấn Khải tặng cậu, xương ngón tay lại xuất hiện ở nơi hắn vừa rời khỏi, xương này thuộc về ai, nghĩ bằng đầu gối cậu cũng biết. Vương Nguyên chậm chạp cầm chiếc nhẫn trở về phòng, vừa vuốt ve bề mặt nhẵn nhụi của nó vừa nghĩ, trong trường hợp nào thì con người ta 'đánh rơi' xương ngón tay của chính mình?
Tối đó, Vương Nguyên ngủ không được.
Cậu vốn là không muốn gặp Vương Tuấn Khải, vì ảo giác của buổi lễ thành hôn, vì bức tranh quỷ quái mà Mã Lượng phác hoạ, vì bản thân cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận chân tướng, và cũng vì trong lòng cậu luôn canh cánh hoảng hốt không biết tình cảm mà bản thân mình dành cho hắn là gì.
Bọn họ chỉ mới quen biết nhau có vài tháng, lại cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện kích thích. . .Đừng có suy nghĩ bậy bạ, ý của cậu là hai người cùng vào sinh ra tử, càng lúc càng hiểu nhau hơn, cũng càng lúc càng dấn sâu vào cuộc sống của nhau. Cậu không biết hắn đến từ đâu, làm nghề gì, cũng không biết gia đình hắn có bao nhiêu người, lịch sử như thế nào. Chỉ là mỗi lần cậu gặp nguy hiểm, hắn đều sẽ ở phía sau yểm trợ, hoặc là nhảy phóc ra từ một cái góc nào đó rồi đánh bay quái thú, hoặc là ở nơi xa bảo vệ vô hình, chỉ duy nhất một lần ở con suối đầy tay người kia là hắn không xuất hiện.
Vương Nguyên chết lần thứ hai, đã không còn tâm tình oán hận tại sao không có người cứu mình. Sống rất quan trọng, nhưng sống mà không có khả năng duy trì sự sống thì còn có tư cách gì để sợ hãi cái chết? Cho nên cậu không còn quá để ý bên cạnh mình có ai, thậm chí chỉ muốn yên lặng trải qua nốt thọ hạn còn lại, cũng không trách bất kỳ người nào, càng không giận thượng thiên dồn cậu vào đường cùng.
Nhưng bây giờ cậu đứng ở đây, nhìn chiếc nhẫn này, bồi hồi rối rắm suy nghĩ về Vương Tuấn Khải, về tất cả những khoảnh khắc cả hai cùng sánh vai, cuối cùng không thể chờ được nữa mà tiến vào phòng hắn.
Hôm nay hắn ngủ có vẻ trầm hơn mọi khi, Vương Nguyên vào tận trong phòng rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh. Vương Tuấn Khải rất hiếm khi để lộ vẻ tái nhợt mệt mỏi trên gương mặt khó ở, hắn luôn luôn là một người sẵn sàng chỉ thẳng mặt kẻ khác mà chỉ trích, cũng là kẻ rất thích bóc mẽ bộ mặt thật của người khác, vốn là phải nên hoạt bát nóng nảy chứ không phải là im lặng gò bó như thế này.
Vương Nguyên ngồi xổm bên giường, chần chừ một lúc, lấy hết dũng khí đứng dậy ôm lấy Vương Tuấn Khải.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người họ ôm nhau, nhưng Vương Nguyên dám khẳng định lần này cậu ôm tâm tư không đơn thuần đến tìm Vương Tuấn Khải, cho nên cái ôm này vừa đáng thương vừa đáng sợ - thương là thương hắn đau lòng hắn mệt mỏi, sợ là sợ hắn đột nhiên tỉnh giấc, dùng ánh mắt của buổi tối ngày hôm đó nhìn cậu.
Ngày hôm đó hắn khóc, hắn không dám để cậu phát hiện ra diện mạo khi cảm xúc vỡ tan của mình. Nhưng có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết, trong một tích tắc hắn lén lút quan sát cậu, Vương Nguyên đã nhìn thấy niềm mong mỏi chờ đợi tràn đầy trong mắt hắn, vừa mừng vừa sợ, lại là đau đớn buốt tận cốt tuỷ.
Hắn mừng cái gì? Đau cái gì?
Hắn là một kẻ biết sợ hãi ư?
Vương Nguyên nắm chặt áo Vương Tuấn Khải, năm ngón tay run rẩy không dám chạm tới hơi ấm ít ỏi trên người hắn.
Hết thảy có lẽ đều là chuyện của kiếp trước.
Lúc này đây, có phải cậu nên quên đi những ý nghĩ ràng buộc, những suy tư vẩn vơ bấy lâu nay cậu vẫn luôn ôm ấp hay không?
Hết Chương 62
Rốt cuộc cậu ấy đã trông thấy cái gì? – Đây là nghi vấn vẫn luôn ám ảnh Cốc Vũ mấy ngày nay, chẳng lẽ lòng tốt của y lại va phải sự cố gì ư? Vương Tuấn Khải trở về mà thấy Vương Nguyên bất thường như thế này khéo lại lột da y ra làm gỏi cũng nên.
Vương Nguyên ngồi chán chường bên cửa sổ, bầu trời bên ngoài là một màu xanh nhạt êm đềm, mặt biển là một sắc thiển lam dịu nhẹ, nhưng trong lòng cậu lại tồn đọng toàn là tâm sự và tâm sự, chủ yếu cũng chỉ vì bức xuân cung đồ mà Mã Lượng vẽ ra. Cứ nhớ đến cảnh tượng đó là cậu lại hoảng hốt, mấy đêm nay cũng không thể ngủ ngon, mỗi lần nhắm mắt thì cảnh tượng mờ ám ái muội kia lại hiện ra trong đầu cậu, mờ mờ ảo ảo, như sương như khói nhưng cảm xúc thì lại hết sức chân thật. Cậu thậm chí có thể cảm giác được tiếng thở dồn dập và cảm giác tê dại khi hai bên tiếp xúc, mềm mại cứng rắn hoà quyện quyến luyến, quả thật khiến con người ta sợ hãi không thôi.
Vương Nguyên tức giận buồn bực đập bàn một cái rầm, lầm bà lầm bầm leo lên giường đắp chăn kín mít.
Quần chúng: ". . ." Căng rồi đây.
Qua một ngày, Vương Tuấn Khải lập tức quay lại tháp chín tầng. Không biết hắn đã làm gì bên dưới Thuỷ Ngục, tà hạch cơ hồ đã biến mất hoàn toàn, hơi thở của vùng biển này cũng trở nên tinh khiết hơn, áp lực nặng nề mấy hôm nay cũng tan rã sạch sẽ.
Việc đầu tiên khi hắn trở về chính là đi lên nhìn Vương Nguyên một cái, thấy cậu vô tâm vô phế đá chăn ngủ say, bèn cầm chăn đắp lại cho kĩ, rồi mới giam mình trong phòng tắm cả buổi trời.
Mùi máu tươi thoang thoảng không thoát khỏi khứu giác của hai kẻ còn lại, Cốc Vũ nhìn cửa phòng tắm rồi lại nhìn Yến Bách Hành một cái, thấp giọng nói: "Hình như hắn bị thương không nhẹ."
Con mắt của Yến Bách Hành đột nhiên chuyển sang màu trắng đục trong giây lát, sau đó trở lại bình thường: "Rất nghiêm trọng, nhưng những vết thương này không là gì với hắn."
Trong phòng tắm, Vương Tuấn Khải cởi áo khoác ngoài ra, nắm lấy cây chuỳ gai đang ghim trên vai rút ra ngoài. Trên bụng hắn còn có vài vết cào lở loét ngang dọc, chúng nó có độc tố không nhẹ, chỉ có thể dùng nước rửa sạch rồi từ từ hồi phục. Hắn vịn bồn tắm gỗ nôn ra máu đen như mực, lẫn trong đó còn có không ít mảnh thịt vụn giống như nội tạng bị nát, mà Vương Tuấn Khải lại không thể chú ý, bởi vì thị giác của hắn gặp chút vấn đề.
Thuỷ Ngục dưới đáy toà đảo này là chốn hung hiểm nhất vùng biển, trước kia là thế, đến giờ vẫn thế. Cốc Vũ và Yến Bách Hành chỉ mới đi vào tầng bên ngoài của Thuỷ Ngục, hai người bọn họ không hề biết sâu bên trong còn có một tầng ám động, là nơi tồn tại vô số ác quỷ lấy quỷ làm thức ăn. Từ xưa đã có rất nhiều câu chuyện về quỷ ăn thịt người nuốt không còn một mảnh xương, nhưng đối với những kẻ hành tẩu trong thế giới huyền thuật thần bí, quỷ ăn thịt người chỉ là quỷ cấp thấp. Chúng nó có thể sẽ có lí trí, có tình cảm, có trăn trở hoặc là chấp niệm, chúng nó lấy thịt người làm chất dinh dưỡng nuôi nấng tà tâm, duy trì hình dáng nhân loại lẫn vào xã hội loài người.
Mà quỷ ăn quỷ chính là những tổ tiên của chúng, hay nói cách khác, những con quỷ chuyên tiêu hoá đồng loại của mình là quỷ thuỷ tổ, được hình thành từ oán niệm dơ bẩn của con người trên dương thế lẫn âm giới, không chịu ràng buộc của Minh giới.
Để tránh cho chúng nó tung hoành tác quái, vô số người đã phải chôn vùi bản thân trong lòng biển chỉ để phong ấn chúng lại. Ngày hôm nay khi Vương Tuấn Khải đến tầng ngục hắc ám này, hắn phát hiện những con quỷ cao cấp đã bị tiêu diệt, chúng nó chỉ còn lại những tàn hồn vất vưởng không biết mình là ai, chậm rãi tan biến thành cát bụi trong thiên địa.
Hắn không thể biết chính xác là chúng nó đấu đá nhau rồi ôm nhau cùng chết hay là bị một con mạnh nhất cắn nuốt đến chết, nếu là tình huống thứ hai thì không chỉ dương gian mà Minh giới nhất định cũng sẽ xảy ra dị biến. Vương Tuấn Khải có cảm giác mọi chuyện đang được một bàn tay màu đen điều khiển, sợi chỉ manh mối duy nhất chính là tên đệ tử của phái huyền thuật Dương gia, nhưng hiện giờ hắn không có thời gian đi tìm gã đó.
Hắn đã từng hứa với người kia, tuyệt đối không được bước vào Thuỷ Ngục lần nữa. Hơn một ngàn năm nay hắn nhất mực tuân theo quy củ, thậm chí không dám đi xem hòn đảo này khi nào thì nổi lên. Lần này hắn phá luật bởi vì tà hạch bại lộ ra ngoài, hậu quả của việc làm trái lời hứa này chính là thị lực suy giảm nghiêm trọng, nhưng không có ai biết.
Vi phạm thệ ước, là phải chịu trừng phạt.
Vì trừng phạt này, hắn không kịp phản ứng những đòn tấn công đến từ những con quỷ còn chút lí trí, bị chúng nó đầu độc, không chỉ lục phủ ngũ tạng chịu ảnh hưởng mà hai tay cũng dính không ít độc ăn mòn, dẫn đến một bên tay hoàn toàn phân huỷ, phải tái tạo cấu trúc tay một lần nữa..
Vương Tuấn Khải chậm rãi đứng dậy, dọn dẹp sạch sẽ máu đen, xác định vết thương trên người đã biến mất rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Vương Nguyên không biết đã đứng ở cửa phòng tắm khi nào, vẻ mặt buồn ngủ ngáp một cái, ghé sát người dán mặt mình lên mặt Vương Tuấn Khải, hơi cau mày: "Anh đã về?"
Vương Tuấn Khải gật đầu, thầm nghĩ hoá ra không chỉ thị lực suy giảm, mà cả trực giác và độ nhạy bén cũng có vấn đề. Vương Nguyên tới đây từ khi nào? Hắn hoàn toàn không cảm giác được. Hắn nhìn chằm chằm cái ót của cậu, tận đến khi Vương Nguyên đóng cửa phòng tắm hắn mới hoàn hồn, che ngực trở về phòng.
Vương Nguyên khép lại ánh mắt lờ đờ, lúc mở ra thì làm gì còn vẻ ngái ngủ. Cậu nhìn ống thoát nước khô ran không có một chút nước, mi mắt rũ xuống, Vương Tuấn Khải vừa nãy mới làm gì? Rõ ràng ban nãy cậu nghe tiếng xả nước nhưng trong này không có chút nước nào, hắn lại dùng huyền thuật xoá đi dấu vết ư? Vì sao hắn phải làm như thế?
Vương Nguyên không rõ hình thái bây giờ của cậu là người, ma hay quỷ, nhưng cậu không buồn ngủ, sau khi gặp Mã Lượng cậu càng không thể ngủ, hiện tại cậu chỉ muốn chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải chất vấn hắn, chúng ta kiếp trước rốt cuộc có quan hệ gì?
Vương Nguyên không chỉ một lần hoài nghi hắc y nam tử xuất hiện trong bức tranh chính là Vương Tuấn Khải. Căn cứ vào dáng vóc để quy kết danh tính một người là chưa đủ xác thực, cho nên cậu còn cố ý hỏi Mã Lượng những ấn kí đặc biệt trên người hắn như là vết bớt hay là hình xăm gì đó, kết quả Mã Lượng vẽ cho cậu một hình tròn, giống như mực nước nhỏ giọt lên nền giấy trắng vậy.
Nhưng mà, là hắn thì sao? Không phải hắn thì sao?
Nếu không phải hắn, cậu sẽ cư xử với hắn như thế nào? Còn đúng là hắn, thì cậu tính đối mặt với hắn ra sao?
Cậu vò tóc, hoảng hốt ngồi xổm xuống thở dài.
Phòng tắm ở trong toà tháp này được xây dựng theo kiến trúc cổ đại, có bồn gỗ có bồn đá, nước nóng quanh năm, trong tủ còn có không ít dược liệu thư giãn giúp tinh thần thoải mái. Vương Nguyên không rành những thứ đó lắm, chọn đại một hộp dược liệu tương đối dễ dùng, cúi người chuẩn bị đổ nước vào trong bồn rồi thả dược liệu sau, thì phát hiện dưới đáy bồn gỗ có thứ gì đó.
Cậu buông gáo nước xuống, leo luôn vào bên trong bồn nhặt thứ kia lên. Đó là một đoạn xương ngón tay màu trắng đục mới mẻ, da thịt bên ngoài đã bị tước sạch, sạch đến nỗi không có chút tỳ vết.
Vương Nguyên nắm đoạn xương ngón tay, phản ứng đầu tiên là ngẩn người bần thần một hồi lâu. Cậu lo lắng liệu rằng nhặt nó lên thì mình có gặp chuyện rắc rối gì không thì chiếc nhẫn trong ngực áo bỗng nhiên nóng lên, suýt chút nữa khiến ngực cậu thủng một lỗ.
Vương Nguyên câm lặng không nói được, bây giờ cậu không còn là người, chỉ một chút huyền thuật trừ quỷ cũng có thể giết chết cậu. Vốn cậu không nên giữ chiếc nhận này bên người, nhưng đây là vật đầu tiên Vương Tuấn Khải tặng cho cậu, hơn nữa nó còn cứu mạng cậu không ít lần, lại vừa mới tìm về được, Vương Nguyên không muốn để nó thất lạc lần nữa.
Chiếc nhẫn vốn được đúc vào trong mặt dây chuyền, lúc này lớp nhựa trong suốt bên ngoài đã bị tan chảy. Sức nóng của chiếc nhẫn không bình thường, thậm chí còn nổi lên một tầng ánh sáng màu đỏ. Điều kỳ lạ xảy ra ngay vào lúc này, chiếc nhẫn đột ngột bay lên không trung rồi xoay vòng quanh đoạn xương ngón tay kia, như là quấn quít lại là lưu luyến. Vương Nguyên còn tưởng hai vật này có sức hút khác phía với nhau, đặt gần nhau sẽ sinh ra phản ứng, không ngờ xương ngón tay bỗng nhiên tan chảy thành chất lỏng sền sệt rồi bao trùm lấy chiếc nhẫn.
Xương ngón tay bị chiếc nhẫn hấp thu hoàn toàn.
Chứng kiến một màn ảo thuật kinh dị một cách quá bất ngờ, thật lâu sau Vương Nguyên mới tỉnh táo lại mà chạy ra khỏi phòng tắm, định bụng sẽ đến tìm Vương Tuấn Khải hỏi chuyện một phen. Nhưng đi tới cửa phòng hắn rồi cậu mới nhớ ra, tình trạng giao tiếp hiện tại của bọn họ không được ổn lắm, cậu chần chừ đá đá chân hai cái, quyết định đổi sang thăm hỏi Cốc Vũ.
"Hiện tượng này có hai cách giải thích, một là chúng nó được sinh ra là để dành cho nhau, nói nôm na chính là chất liệu làm nên chúng nó có tỷ lệ phù hợp là một trăm phần trăm, giống như DNA của hai cha con ruột thịt vậy. Trường hợp thứ hai có xác suất cao hơn, chính là chúng nó vốn xuất phát từ một nguồn gốc." Cốc Vũ hoa tay múa chân biểu đạt, thấy vẻ mặt Vương Nguyên hơi mờ mịt, liền đổi cách nói: "Cậu có thể hiểu là hai vật vốn được sinh ra từ một mẹ nhưng xa cách nhau, khi được gặp lại chúng nó sẽ biểu lộ kích động bằng cách hoà tan nhau, trở thành một phần của nhau."
Vương Nguyên lấy cớ đọc sách thấy tri thức nhưng không hiểu nên tìm y tham khảo. Cốc Vũ đáp ứng rất sảng khoái, còn lấy ví dụ cho cậu xem, kết luận trường hợp của cậu nhất định là trường hợp thứ hai, bởi vì từ hàng trăm nghìn năm nay vẫn chưa có phát sinh tình huống còn lại.
Tức là, đoạn xương tay và chiếc nhẫn vốn được làm ra từ một chất liệu, và bây giờ đoạn xương kia hoà tan để cường hoá chiếc nhẫn.
Nhẫn là do Vương Tuấn Khải tặng cậu, xương ngón tay lại xuất hiện ở nơi hắn vừa rời khỏi, xương này thuộc về ai, nghĩ bằng đầu gối cậu cũng biết. Vương Nguyên chậm chạp cầm chiếc nhẫn trở về phòng, vừa vuốt ve bề mặt nhẵn nhụi của nó vừa nghĩ, trong trường hợp nào thì con người ta 'đánh rơi' xương ngón tay của chính mình?
Tối đó, Vương Nguyên ngủ không được.
Cậu vốn là không muốn gặp Vương Tuấn Khải, vì ảo giác của buổi lễ thành hôn, vì bức tranh quỷ quái mà Mã Lượng phác hoạ, vì bản thân cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận chân tướng, và cũng vì trong lòng cậu luôn canh cánh hoảng hốt không biết tình cảm mà bản thân mình dành cho hắn là gì.
Bọn họ chỉ mới quen biết nhau có vài tháng, lại cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện kích thích. . .Đừng có suy nghĩ bậy bạ, ý của cậu là hai người cùng vào sinh ra tử, càng lúc càng hiểu nhau hơn, cũng càng lúc càng dấn sâu vào cuộc sống của nhau. Cậu không biết hắn đến từ đâu, làm nghề gì, cũng không biết gia đình hắn có bao nhiêu người, lịch sử như thế nào. Chỉ là mỗi lần cậu gặp nguy hiểm, hắn đều sẽ ở phía sau yểm trợ, hoặc là nhảy phóc ra từ một cái góc nào đó rồi đánh bay quái thú, hoặc là ở nơi xa bảo vệ vô hình, chỉ duy nhất một lần ở con suối đầy tay người kia là hắn không xuất hiện.
Vương Nguyên chết lần thứ hai, đã không còn tâm tình oán hận tại sao không có người cứu mình. Sống rất quan trọng, nhưng sống mà không có khả năng duy trì sự sống thì còn có tư cách gì để sợ hãi cái chết? Cho nên cậu không còn quá để ý bên cạnh mình có ai, thậm chí chỉ muốn yên lặng trải qua nốt thọ hạn còn lại, cũng không trách bất kỳ người nào, càng không giận thượng thiên dồn cậu vào đường cùng.
Nhưng bây giờ cậu đứng ở đây, nhìn chiếc nhẫn này, bồi hồi rối rắm suy nghĩ về Vương Tuấn Khải, về tất cả những khoảnh khắc cả hai cùng sánh vai, cuối cùng không thể chờ được nữa mà tiến vào phòng hắn.
Hôm nay hắn ngủ có vẻ trầm hơn mọi khi, Vương Nguyên vào tận trong phòng rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh. Vương Tuấn Khải rất hiếm khi để lộ vẻ tái nhợt mệt mỏi trên gương mặt khó ở, hắn luôn luôn là một người sẵn sàng chỉ thẳng mặt kẻ khác mà chỉ trích, cũng là kẻ rất thích bóc mẽ bộ mặt thật của người khác, vốn là phải nên hoạt bát nóng nảy chứ không phải là im lặng gò bó như thế này.
Vương Nguyên ngồi xổm bên giường, chần chừ một lúc, lấy hết dũng khí đứng dậy ôm lấy Vương Tuấn Khải.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người họ ôm nhau, nhưng Vương Nguyên dám khẳng định lần này cậu ôm tâm tư không đơn thuần đến tìm Vương Tuấn Khải, cho nên cái ôm này vừa đáng thương vừa đáng sợ - thương là thương hắn đau lòng hắn mệt mỏi, sợ là sợ hắn đột nhiên tỉnh giấc, dùng ánh mắt của buổi tối ngày hôm đó nhìn cậu.
Ngày hôm đó hắn khóc, hắn không dám để cậu phát hiện ra diện mạo khi cảm xúc vỡ tan của mình. Nhưng có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết, trong một tích tắc hắn lén lút quan sát cậu, Vương Nguyên đã nhìn thấy niềm mong mỏi chờ đợi tràn đầy trong mắt hắn, vừa mừng vừa sợ, lại là đau đớn buốt tận cốt tuỷ.
Hắn mừng cái gì? Đau cái gì?
Hắn là một kẻ biết sợ hãi ư?
Vương Nguyên nắm chặt áo Vương Tuấn Khải, năm ngón tay run rẩy không dám chạm tới hơi ấm ít ỏi trên người hắn.
Hết thảy có lẽ đều là chuyện của kiếp trước.
Lúc này đây, có phải cậu nên quên đi những ý nghĩ ràng buộc, những suy tư vẩn vơ bấy lâu nay cậu vẫn luôn ôm ấp hay không?
Hết Chương 62
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất