Chương 2: Bạn học chung thời đại học
Lâm Lạc Dương khẳng định bản thân vượt thời gian, sau một phen kém sắc nhìn nhau, cuối cùng mọi người cũng trịnh trọng gật đầu.
Lâm Lạc Dương: "Sao tôi có cảm giác mọi người chỉ làm cho có lệ vậy, tôi nói thật đấy!"
Anh nói xong càng khẳng định chắc nịch, ánh mắt cực kỳ vững vàng.
Tới tận khi Lâm Nhược Liễu cất tiếng: "Em đoán ba mẹ có biết chuyện em vào viện không?"
Lâm Lạc Dương nghe thấy, toàn thân lập tức cứng đờ. Không thể nói anh nhát gan được, mấy tin tức kiểu này đến tai người lớn, mười tám tuổi biết sợ, hai mươi tám tuổi cũng không thể may mắn vượt qua, huống chi anh căn bản không hề có chút ký ức gì về mười năm này.
Lâm Nhược Liễu nhàn nhạt liếc nhìn anh: "Ăn mừng đi, hiện tại ba mẹ không ở trong nước, chắc phải lâu lắm mới trở về, chị không nói với họ."
Lâm Lạc Dương lập tức hạ vai, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: "Không thành vấn đề, chỉ cần tìm được lý do em vượt thời gian tới đây, em sẽ quay về nhanh thôi!" Trong tiểu thuyết viết như vậy mà!
Phòng bệnh lại yên lặng một lần nữa.
Lâm Lạc Dương lại tỏ vẻ đáng thương: "Tôi cũng biết mọi người không tin, chỉ đang dỗ tôi thôi."
Lâm Nhược Liễu có chút hoảng hốt, đây đúng là dáng vẻ của Lâm Lạc Dương năm mười tám tuổi.
Nhà bọn họ không đến mức đại phú đại quý, tuy nhiên cũng chưa bao giờ thiếu tiền. Ba Lâm mẹ Lâm bỏ ra rất nhiều tiền bạc nuôi dạy hai chị em, nhưng tính tình Lâm Lạc Dương vừa bướng bỉnh vừa hiếu động, học piano thì thiếu kiên nhẫn, học violin thì giống như kéo cưa, học thanh nhạc thì năm âm tập mãi không thành, thứ duy nhất có hứng thú một chút chính là vẽ, có điều vẽ cũng chẳng giống ai, được cái giỏi chạy bộ, vóc dáng khỏe mạnh dễ leo cây trèo tường, nói chung ít được đào tạo hơn. Học lực chỉ ở mức trung bình, so với chị gái quá ưu tú thì quả thực anh không có điểm nào chói lọi.
Người ngoài khen ngợi hai chị em, tới tận bây giờ vẫn là cô chị tài giỏi quá, còn cậu em... dáng dấp cậu em nhìn không tệ, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một anh chàng đẹp trai.
Song chính người em trai này, Lâm Nhược Liễu biết anh là người quan tâm đến gia đình hơn ai hết.
Nhiều năm trước khi ba mẹ lên kế hoạch sinh thêm con, họ đã tự hứa với nhau nhất định không để chị hai cảm thấy em trai được thiên vị, vậy nên từ lúc Lâm Lạc Dương còn rất nhỏ, họ bắt đầu dạy anh phải đối xử thật tốt với người nhà, phải học cách chia sẻ, phải hiểu chuyện, biết nhún nhường, chị là con gái, tuyệt đối phải yêu thương chị.
Lâm Lạc Dương là đóa hoa lớn lên trong nhà kính, từ nhỏ đến lớn muốn thứ gì đều được thứ đó, tự nhiên sẽ không mang cảm giác so sánh hay ghen tị, mười mấy tuổi cũng không trải qua giai đoạn nổi loạn, điều nổi loạn nhất anh có thể làm chính là thích một người đàn ông... Lâm Nhược Liễu nhớ tới đây thì dừng lại, ánh mắt rơi xuống người Lâm Lạc Dương đang ngồi trên giường.
"Tất nhiên là chị tin em, không phải em nói mình nhớ rất rõ những chuyện trước năm 18 tuổi sao? Vậy thì đúng rồi." Cô che đi đáy mắt ưu tư, "Chị sẽ giúp em nói dối ba mẹ, thời gian này em cứ yên tâm nghỉ ngơi, không cần nghĩ tới chuyện công ty."
"Lâm Lạc Dương." Lâm Nhược Liễu chợt gọi tên em trai.
Lâm Lạc Dương đối mặt với cô, cô chỉ nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."
***
"Tại sao tao lại làm vậy?" Ngày hôm sau lúc Ngô Húc tới thăm, Lâm Lạc Dương lập tức giơ cánh tay bị thương lên hỏi.
Vừa mở mắt liền nhận ra cửa sổ đóng chặt, buổi tối luôn có y tá vào phòng kiểm tra, những điều này khiến Lâm Lạc Dương cảm giác được rằng: Bọn họ sợ anh xảy ra chuyện.
Ngô Húc ngược lại chẳng chuẩn bị gì cả, nghe hỏi chỉ biết im lặng.
Lâm Lạc Dương nhìn chằm chằm cánh tay mình rồi ngây ra: "Chẳng lẽ tao không thể quay trở về được nữa?"
Ngô Húc thấy anh không hề cố chấp với đề tài này bèn thở phào: "Gì? Về nhà ấy hả? Bác sĩ nói ở lại quan sát một thời gian là có thể..."
Lâm Lạc Dương quay đầu: "Không, ý tao là trở về năm 2016."
Ngô Húc yên lặng mấy giây: "Ờ thì... Tao cũng, cũng không biết làm sao để quay về."
Lâm Lạc Dương kỳ quái nhìn bạn thân: "Mày tin lời tao nói?"
Ngô Húc gật đầu.
Lâm Lạc Dương lại cảm thấy cậu ta không tin, chẳng qua chỉ đang tiếp lời mình thôi.
Thật tình là anh có cảm giác rất mãnh liệt rằng anh không thuộc về nơi này, anh cũng không thể ở lại chỗ này, anh có nơi mình nên đến. Nhưng những y tá đến xem anh đều ngầm thừa nhận đây là trò "vọng tưởng" của anh, thậm chí họ còn định phối hợp như chơi trò chơi với một đứa trẻ.
Lâm Lạc Dương không mấy vui vẻ hỏi lại lần nữa: "Vậy tay tao rốt cuộc là..."
Anh mới vừa ngẩng đầu, ngoài cửa đã có người tới, chính là Triệu Thụy Tiêu.
Ngô Húc lập tức đứng lên, tựa như bắt được ánh sáng cứu rỗi sinh mạng, rất nhiệt tình nghênh đón: "Ấy! Mày đến rồi, sao còn mua trái cây nữa, khách sáo quá."
Cậu ta ra hiệu với Triệu Thụy Tiêu, đáng tiếc người này không biết nhìn bầu không khí, mở miệng nói: "Mua cho Lạc Dương, không phải nó thích ăn à?"
Quả nhiên Lâm Lạc Dương nắm ngay cơ hội, buông một câu: "Cậu biết tôi? Chúng ta có quan hệ thế nào?"
Người đàn ông tên Triệu Thụy Tiêu nhìn về phía anh, ánh mắt ôn hòa.
"Bạn học." Triệu Thụy Tiêu thẳng thắn, "Bạn học chung thời đại học."
Lâm Lạc Dương vô cùng kinh ngạc, ánh mắt đặt trên người Triệu Thụy Tiêu trở nên khác lạ, anh chủ động vỗ lên giường mình, ga trải giường màu trắng lõm xuống: "Có thể trò chuyện một chút không?"
"Trò chuyện về cái gì?" Triệu Thụy Tiêu kéo ghế ngồi xuống, nửa đùa nửa thật nói, "Nói về mấy môn mày thi lại hồi đại học ấy hả?"
Lâm Lạc Dương sững sờ: "Tôi còn thi lại?"
Nét mặt Triệu Thụy Tiêu tràn đầy thần bí: "Chuyện này không nói được, spoil gì chứ? Mày phải tự khám phá mới hay."
Lâm Lạc Dương: "..."
Người gì đâu mà đáng sợ, trong lòng anh dâng lên suy nghĩ này, nhanh chóng quay đầu nhìn bạn thân của mình: "Vừa rồi tao chỉ muốn hỏi..."
Ngô Húc lập tức khẩn trương.
Lâm Lạc Dương nói: "Hôm nay là thứ hai, mày không có việc gì làm sao?"
Biểu cảm Ngô Húc cứng đờ.
Dáng vẻ này chính là dáng vẻ trước kia của Lâm Lạc Dương, vô hình trung khiến người ta nghẹn họng, chẳng qua bây giờ anh khoác lên người bộ dạng nghiêm túc mà lại nói chuyện kiểu đó, đúng là càng nhìn càng khó ưa.
"Tất nhiên là có." Ngô Húc cắn răng nghiến lợi.
"Nhưng hôm nay là thứ hai á." Anh lặp lại, ngày hôm qua đã cố ý nhìn lịch để xác nhận năm.
"Hai bọn tao đều mặc quần áo đi làm, bây giờ đang trái mùa, công việc không bận lắm." Triệu Thụy Tiêu kịp thời ngăn Ngô Húc lại, cười với Lâm Lạc Dương, "Hơn nữa mày vừa mới tỉnh, chị Lâm ở bên kia cũng không phân thân được, vậy nên đã dặn dò bọn tao tới nói chuyện cho mày đỡ buồn..."
Vẻ mặt cậu ta trông rất đáng tin, trái ngược hoàn toàn với Ngô Húc.
Lâm Lạc Dương tiếp thu mấy lời này, lại hỏi: "Quan hệ giữa tôi và cậu nhất định rất tốt nhỉ?"
Triệu Thụy Tiêu đáp: "Tất nhiên, ở đại học... quan hệ của tao và mày là tốt nhất."
Lâm Lạc Dương quan sát người đàn ông trước mặt một lần nữa.
Mặt mũi Triệu Thụy Tiêu trắng nõn, vóc dáng lại cao, nhìn rất nho nhã lịch thiệp, quả thật không giống kiểu người mà anh có thể kết bạn, tuy nhiên chuyện tương lai đâu ai nói trước được gì.
"Lâm thiếu hụt, sao mày nói chuyện vẫn thiếu đánh như mọi khi vậy?"
Ngô Húc cắt ngang suy nghĩ của anh bằng một câu xỉ vả, sau đó không chút khách khí ngồi xuống giường, giường hơi lún xuống, cảm giác khoảng cách giữa hai người cuối cùng cũng tan biến một nửa.
Lâm Lạc Dương quay đầu, trừng mắt với Ngô Húc: "Lâm thiếu hụt là cái gì? Biệt danh của tao à?"
Ngô Húc đặt một tay lên đùi, chép miệng "ừ" một tiếng.
"Có ý gì?" Khó nghe muốn chết!
"Ý nói mày thiếu đạo đức."
Giờ phút này đây, Lâm Lạc Dương cực kỳ nghi ngờ bản thân trong mười năm qua: "Không phải mày cố ý đặt biệt danh cho tao đấy chứ..."
Ngô Húc gật đầu liên tục, qua loa đáp: "Dạ, dạ, tao không gọi nữa, được chưa."
Ba người trò chuyện một hồi, tâm trí Lâm Lạc Dương dừng lại ở tuổi mười tám, nói vài câu liền không theo kịp hai người kia, chỉ có thể ngồi im lắng nghe.
Anh không cảm thấy nhàm chán, mọi thứ ở nơi này đều mới tinh đối với anh, chuyện mới, người mới, đột nhiên anh không gấp gáp muốn quay về nữa. Trong những mô-típ vượt thời gian thế này, nhân vật chính đều phải trải qua trăm ngàn cay đắng mới đạt được mục tiêu, mà Lâm Lạc Dương bây giờ vẫn chưa muốn chịu khổ đến mức đó.
Vết thương trên cổ tay anh thật sự quá sâu, nhìn thoáng một chút cũng đủ sợ mất hồn mất vía, rốt cuộc có chuyện gì vào năm hai mươi tám tuổi khiến anh bế tắc đến nỗi phải dùng cách này để kết thúc? Hay thật ra anh đã chết rồi, anh năm hai mươi tám tuổi đã chết, cho nên anh mười tám tuổi mới có thể đến đây...
"Chờ cơ thể tao khá hơn một chút..." Lâm Lạc Dương bỗng lên tiếng, "Tao có thể đi loanh quanh trong bệnh viện không?"
Hai người kia dừng cuộc nói chuyện, nhìn anh rồi lại nhìn nhau, tỏ ra do dự.
"Tao sẽ chỉ đi khi có sự cho phép của bác sĩ, ở đây buồn quá, tao muốn đi dạo hóng mát một chút." Lâm Lạc Dương không còn cách nào khác, đành phải dùng tới giọng điệu thương lượng.
Khác nào đứa trẻ xin phép người lớn để được đi chơi đâu chứ, anh có hơi buồn bực.
Rõ ràng bọn họ là bạn cùng lứa của anh kia mà.
Suy nghĩ một lát, Ngô Húc gật đầu: "Được, trở về tao nói với chị Lâm một tiếng, từ nhỏ mày đã mắc chứng tăng động, đúng là không chịu ngồi yên."
Lâm Lạc Dương lập tức phản bác: "Người không chịu ngồi yên là mày đấy, hết đi nhuộm tóc rồi còn trốn đi chơi net, bị mẹ phát hiện phải chạy tới nhà tao lánh nạn nữa mà."
Chuyện anh nói chính là chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Nhưng Ngô Húc lại hoài niệm một hồi, lúc lên đại học cậu đã không chơi game nữa, nhuộm tóc cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi, cuối cùng chỉ có thể nói: "Ừ, ừ, đúng rồi."
Lâm Lạc Dương bỗng cảm thấy mất hứng, con người ta sau khi lớn lên chắc là chẳng còn thú vị như trước nữa, không muốn so đo những chuyện nhỏ nhặt, không tìm kiếm sự mới mẻ đầy kích thích, thay vào đó chỉ trở thành một người trưởng thành ổn thỏa mọi chuyện. Vậy nên anh vẫn muốn quay trở về, ít nhất vẫn còn mười năm cho anh lãng phí.
Tiết trời tháng năm ấm áp, hương hoa thơm ngát từ cửa sổ bay vào, cơn gió thổi tới mang theo mùi cỏ xanh...
Lâm Lạc Dương: "Sao tôi có cảm giác mọi người chỉ làm cho có lệ vậy, tôi nói thật đấy!"
Anh nói xong càng khẳng định chắc nịch, ánh mắt cực kỳ vững vàng.
Tới tận khi Lâm Nhược Liễu cất tiếng: "Em đoán ba mẹ có biết chuyện em vào viện không?"
Lâm Lạc Dương nghe thấy, toàn thân lập tức cứng đờ. Không thể nói anh nhát gan được, mấy tin tức kiểu này đến tai người lớn, mười tám tuổi biết sợ, hai mươi tám tuổi cũng không thể may mắn vượt qua, huống chi anh căn bản không hề có chút ký ức gì về mười năm này.
Lâm Nhược Liễu nhàn nhạt liếc nhìn anh: "Ăn mừng đi, hiện tại ba mẹ không ở trong nước, chắc phải lâu lắm mới trở về, chị không nói với họ."
Lâm Lạc Dương lập tức hạ vai, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: "Không thành vấn đề, chỉ cần tìm được lý do em vượt thời gian tới đây, em sẽ quay về nhanh thôi!" Trong tiểu thuyết viết như vậy mà!
Phòng bệnh lại yên lặng một lần nữa.
Lâm Lạc Dương lại tỏ vẻ đáng thương: "Tôi cũng biết mọi người không tin, chỉ đang dỗ tôi thôi."
Lâm Nhược Liễu có chút hoảng hốt, đây đúng là dáng vẻ của Lâm Lạc Dương năm mười tám tuổi.
Nhà bọn họ không đến mức đại phú đại quý, tuy nhiên cũng chưa bao giờ thiếu tiền. Ba Lâm mẹ Lâm bỏ ra rất nhiều tiền bạc nuôi dạy hai chị em, nhưng tính tình Lâm Lạc Dương vừa bướng bỉnh vừa hiếu động, học piano thì thiếu kiên nhẫn, học violin thì giống như kéo cưa, học thanh nhạc thì năm âm tập mãi không thành, thứ duy nhất có hứng thú một chút chính là vẽ, có điều vẽ cũng chẳng giống ai, được cái giỏi chạy bộ, vóc dáng khỏe mạnh dễ leo cây trèo tường, nói chung ít được đào tạo hơn. Học lực chỉ ở mức trung bình, so với chị gái quá ưu tú thì quả thực anh không có điểm nào chói lọi.
Người ngoài khen ngợi hai chị em, tới tận bây giờ vẫn là cô chị tài giỏi quá, còn cậu em... dáng dấp cậu em nhìn không tệ, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một anh chàng đẹp trai.
Song chính người em trai này, Lâm Nhược Liễu biết anh là người quan tâm đến gia đình hơn ai hết.
Nhiều năm trước khi ba mẹ lên kế hoạch sinh thêm con, họ đã tự hứa với nhau nhất định không để chị hai cảm thấy em trai được thiên vị, vậy nên từ lúc Lâm Lạc Dương còn rất nhỏ, họ bắt đầu dạy anh phải đối xử thật tốt với người nhà, phải học cách chia sẻ, phải hiểu chuyện, biết nhún nhường, chị là con gái, tuyệt đối phải yêu thương chị.
Lâm Lạc Dương là đóa hoa lớn lên trong nhà kính, từ nhỏ đến lớn muốn thứ gì đều được thứ đó, tự nhiên sẽ không mang cảm giác so sánh hay ghen tị, mười mấy tuổi cũng không trải qua giai đoạn nổi loạn, điều nổi loạn nhất anh có thể làm chính là thích một người đàn ông... Lâm Nhược Liễu nhớ tới đây thì dừng lại, ánh mắt rơi xuống người Lâm Lạc Dương đang ngồi trên giường.
"Tất nhiên là chị tin em, không phải em nói mình nhớ rất rõ những chuyện trước năm 18 tuổi sao? Vậy thì đúng rồi." Cô che đi đáy mắt ưu tư, "Chị sẽ giúp em nói dối ba mẹ, thời gian này em cứ yên tâm nghỉ ngơi, không cần nghĩ tới chuyện công ty."
"Lâm Lạc Dương." Lâm Nhược Liễu chợt gọi tên em trai.
Lâm Lạc Dương đối mặt với cô, cô chỉ nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."
***
"Tại sao tao lại làm vậy?" Ngày hôm sau lúc Ngô Húc tới thăm, Lâm Lạc Dương lập tức giơ cánh tay bị thương lên hỏi.
Vừa mở mắt liền nhận ra cửa sổ đóng chặt, buổi tối luôn có y tá vào phòng kiểm tra, những điều này khiến Lâm Lạc Dương cảm giác được rằng: Bọn họ sợ anh xảy ra chuyện.
Ngô Húc ngược lại chẳng chuẩn bị gì cả, nghe hỏi chỉ biết im lặng.
Lâm Lạc Dương nhìn chằm chằm cánh tay mình rồi ngây ra: "Chẳng lẽ tao không thể quay trở về được nữa?"
Ngô Húc thấy anh không hề cố chấp với đề tài này bèn thở phào: "Gì? Về nhà ấy hả? Bác sĩ nói ở lại quan sát một thời gian là có thể..."
Lâm Lạc Dương quay đầu: "Không, ý tao là trở về năm 2016."
Ngô Húc yên lặng mấy giây: "Ờ thì... Tao cũng, cũng không biết làm sao để quay về."
Lâm Lạc Dương kỳ quái nhìn bạn thân: "Mày tin lời tao nói?"
Ngô Húc gật đầu.
Lâm Lạc Dương lại cảm thấy cậu ta không tin, chẳng qua chỉ đang tiếp lời mình thôi.
Thật tình là anh có cảm giác rất mãnh liệt rằng anh không thuộc về nơi này, anh cũng không thể ở lại chỗ này, anh có nơi mình nên đến. Nhưng những y tá đến xem anh đều ngầm thừa nhận đây là trò "vọng tưởng" của anh, thậm chí họ còn định phối hợp như chơi trò chơi với một đứa trẻ.
Lâm Lạc Dương không mấy vui vẻ hỏi lại lần nữa: "Vậy tay tao rốt cuộc là..."
Anh mới vừa ngẩng đầu, ngoài cửa đã có người tới, chính là Triệu Thụy Tiêu.
Ngô Húc lập tức đứng lên, tựa như bắt được ánh sáng cứu rỗi sinh mạng, rất nhiệt tình nghênh đón: "Ấy! Mày đến rồi, sao còn mua trái cây nữa, khách sáo quá."
Cậu ta ra hiệu với Triệu Thụy Tiêu, đáng tiếc người này không biết nhìn bầu không khí, mở miệng nói: "Mua cho Lạc Dương, không phải nó thích ăn à?"
Quả nhiên Lâm Lạc Dương nắm ngay cơ hội, buông một câu: "Cậu biết tôi? Chúng ta có quan hệ thế nào?"
Người đàn ông tên Triệu Thụy Tiêu nhìn về phía anh, ánh mắt ôn hòa.
"Bạn học." Triệu Thụy Tiêu thẳng thắn, "Bạn học chung thời đại học."
Lâm Lạc Dương vô cùng kinh ngạc, ánh mắt đặt trên người Triệu Thụy Tiêu trở nên khác lạ, anh chủ động vỗ lên giường mình, ga trải giường màu trắng lõm xuống: "Có thể trò chuyện một chút không?"
"Trò chuyện về cái gì?" Triệu Thụy Tiêu kéo ghế ngồi xuống, nửa đùa nửa thật nói, "Nói về mấy môn mày thi lại hồi đại học ấy hả?"
Lâm Lạc Dương sững sờ: "Tôi còn thi lại?"
Nét mặt Triệu Thụy Tiêu tràn đầy thần bí: "Chuyện này không nói được, spoil gì chứ? Mày phải tự khám phá mới hay."
Lâm Lạc Dương: "..."
Người gì đâu mà đáng sợ, trong lòng anh dâng lên suy nghĩ này, nhanh chóng quay đầu nhìn bạn thân của mình: "Vừa rồi tao chỉ muốn hỏi..."
Ngô Húc lập tức khẩn trương.
Lâm Lạc Dương nói: "Hôm nay là thứ hai, mày không có việc gì làm sao?"
Biểu cảm Ngô Húc cứng đờ.
Dáng vẻ này chính là dáng vẻ trước kia của Lâm Lạc Dương, vô hình trung khiến người ta nghẹn họng, chẳng qua bây giờ anh khoác lên người bộ dạng nghiêm túc mà lại nói chuyện kiểu đó, đúng là càng nhìn càng khó ưa.
"Tất nhiên là có." Ngô Húc cắn răng nghiến lợi.
"Nhưng hôm nay là thứ hai á." Anh lặp lại, ngày hôm qua đã cố ý nhìn lịch để xác nhận năm.
"Hai bọn tao đều mặc quần áo đi làm, bây giờ đang trái mùa, công việc không bận lắm." Triệu Thụy Tiêu kịp thời ngăn Ngô Húc lại, cười với Lâm Lạc Dương, "Hơn nữa mày vừa mới tỉnh, chị Lâm ở bên kia cũng không phân thân được, vậy nên đã dặn dò bọn tao tới nói chuyện cho mày đỡ buồn..."
Vẻ mặt cậu ta trông rất đáng tin, trái ngược hoàn toàn với Ngô Húc.
Lâm Lạc Dương tiếp thu mấy lời này, lại hỏi: "Quan hệ giữa tôi và cậu nhất định rất tốt nhỉ?"
Triệu Thụy Tiêu đáp: "Tất nhiên, ở đại học... quan hệ của tao và mày là tốt nhất."
Lâm Lạc Dương quan sát người đàn ông trước mặt một lần nữa.
Mặt mũi Triệu Thụy Tiêu trắng nõn, vóc dáng lại cao, nhìn rất nho nhã lịch thiệp, quả thật không giống kiểu người mà anh có thể kết bạn, tuy nhiên chuyện tương lai đâu ai nói trước được gì.
"Lâm thiếu hụt, sao mày nói chuyện vẫn thiếu đánh như mọi khi vậy?"
Ngô Húc cắt ngang suy nghĩ của anh bằng một câu xỉ vả, sau đó không chút khách khí ngồi xuống giường, giường hơi lún xuống, cảm giác khoảng cách giữa hai người cuối cùng cũng tan biến một nửa.
Lâm Lạc Dương quay đầu, trừng mắt với Ngô Húc: "Lâm thiếu hụt là cái gì? Biệt danh của tao à?"
Ngô Húc đặt một tay lên đùi, chép miệng "ừ" một tiếng.
"Có ý gì?" Khó nghe muốn chết!
"Ý nói mày thiếu đạo đức."
Giờ phút này đây, Lâm Lạc Dương cực kỳ nghi ngờ bản thân trong mười năm qua: "Không phải mày cố ý đặt biệt danh cho tao đấy chứ..."
Ngô Húc gật đầu liên tục, qua loa đáp: "Dạ, dạ, tao không gọi nữa, được chưa."
Ba người trò chuyện một hồi, tâm trí Lâm Lạc Dương dừng lại ở tuổi mười tám, nói vài câu liền không theo kịp hai người kia, chỉ có thể ngồi im lắng nghe.
Anh không cảm thấy nhàm chán, mọi thứ ở nơi này đều mới tinh đối với anh, chuyện mới, người mới, đột nhiên anh không gấp gáp muốn quay về nữa. Trong những mô-típ vượt thời gian thế này, nhân vật chính đều phải trải qua trăm ngàn cay đắng mới đạt được mục tiêu, mà Lâm Lạc Dương bây giờ vẫn chưa muốn chịu khổ đến mức đó.
Vết thương trên cổ tay anh thật sự quá sâu, nhìn thoáng một chút cũng đủ sợ mất hồn mất vía, rốt cuộc có chuyện gì vào năm hai mươi tám tuổi khiến anh bế tắc đến nỗi phải dùng cách này để kết thúc? Hay thật ra anh đã chết rồi, anh năm hai mươi tám tuổi đã chết, cho nên anh mười tám tuổi mới có thể đến đây...
"Chờ cơ thể tao khá hơn một chút..." Lâm Lạc Dương bỗng lên tiếng, "Tao có thể đi loanh quanh trong bệnh viện không?"
Hai người kia dừng cuộc nói chuyện, nhìn anh rồi lại nhìn nhau, tỏ ra do dự.
"Tao sẽ chỉ đi khi có sự cho phép của bác sĩ, ở đây buồn quá, tao muốn đi dạo hóng mát một chút." Lâm Lạc Dương không còn cách nào khác, đành phải dùng tới giọng điệu thương lượng.
Khác nào đứa trẻ xin phép người lớn để được đi chơi đâu chứ, anh có hơi buồn bực.
Rõ ràng bọn họ là bạn cùng lứa của anh kia mà.
Suy nghĩ một lát, Ngô Húc gật đầu: "Được, trở về tao nói với chị Lâm một tiếng, từ nhỏ mày đã mắc chứng tăng động, đúng là không chịu ngồi yên."
Lâm Lạc Dương lập tức phản bác: "Người không chịu ngồi yên là mày đấy, hết đi nhuộm tóc rồi còn trốn đi chơi net, bị mẹ phát hiện phải chạy tới nhà tao lánh nạn nữa mà."
Chuyện anh nói chính là chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Nhưng Ngô Húc lại hoài niệm một hồi, lúc lên đại học cậu đã không chơi game nữa, nhuộm tóc cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi, cuối cùng chỉ có thể nói: "Ừ, ừ, đúng rồi."
Lâm Lạc Dương bỗng cảm thấy mất hứng, con người ta sau khi lớn lên chắc là chẳng còn thú vị như trước nữa, không muốn so đo những chuyện nhỏ nhặt, không tìm kiếm sự mới mẻ đầy kích thích, thay vào đó chỉ trở thành một người trưởng thành ổn thỏa mọi chuyện. Vậy nên anh vẫn muốn quay trở về, ít nhất vẫn còn mười năm cho anh lãng phí.
Tiết trời tháng năm ấm áp, hương hoa thơm ngát từ cửa sổ bay vào, cơn gió thổi tới mang theo mùi cỏ xanh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất