Phản Ứng Bản Năng

Chương 50

Trước Sau
Từ sau khi sống lại, thỉnh thoảng Quý Vãn Kha vẫn mơ thấy cái đêm mưa đó, chiếc xe tải đột ngột xuất hiện, đèn pha loang loáng đâm chói mắt cậu, không đầy một khoảnh khắc sau, trước mắt cậu chỉ còn một màu máu đỏ…

Cậu giật mình choàng tỉnh và thấy mình đang nằm an toàn trong căn nhà thuê chật chội, ánh mắt cậu lại một lần nữa rơi xuống hai cánh tay đầy sẹo trắng.

Cậu còn sống.

Cậu được sống một lần nữa, bằng một thân xác khác, một cái tên khác.

Quý Vãn Kha có rất nhiều ký ức của Lý Xuyên, kể cả những lần cậu ta bị bọn du côn trong trường bắt nạt, rồi những đứa bạn học chỉ trỏ, giễu cợt… quá nhiều áp lực khiến cậu ta ngày một u uất hơn, nỗi u uất giam hãm để cậu ta không tìm thấy đường sinh tồn, và thế là cậu ta trượt dài, trượt dài… cho đến khi kết thúc sinh mệnh mình.

Trở lại giảng đường Quý Vãn Kha thấy thật lạ lẫm, trước mắt cậu xác định việc quan trọng nhất là tốt nghiệp rồi mới tính được cuộc sống sau này, dù sao giờ cậu mới mười chín tuổi.

Mười chín tuổi.

Nghĩ đến Quý Vãn Kha lại càng thấy bối rối.

Bảo cậu ăn nói hành xử như một đứa con trai mười chín tuổi thực sự thì quả là lực bất tòng tâm… đương nhiên không tính lúc ở với Lâm Lạc Dương, gì chứ mặt dày làm bộ nai tơ thì cậu rành lắm.

Vì mục tiêu tốt nghiệp suôn sẻ, tuần đầu tiên trở lại trường Quý Vãn Kha lên lớp rất chăm, cậu thăm dò kĩ lưỡng môn nào bùng được môn nào chắc chắn phải học, rồi cậu đi khắp nơi tìm chỗ làm thêm để tự lo học phí.

Khéo làm sao cậu đụng độ ngay mấy thằng du côn từng bắt nạt Lý Xuyên.

Quý Vãn Kha hoàn toàn không có máu hiệp sĩ.

Cậu mồ côi từ nhỏ, phải sống kiếp ăn nhờ ở đậu nhà bác gái. Trước năm mười tám tuổi cậu chỉ thiếu điều xăm bốn chữ ‘ích kỉ, bạc bẽo’ lên mặt, sau này gặp Lâm Lạc Dương mới đầu cậu cảm thấy thằng nhóc này coi bộ hơi đần, đụng chuyện gì nó cũng hăm hở giúp vui. Câu lạc bộ của người ta có hoạt động công ích ới nó đến làm cu li nó cũng cười toe đồng ý. Rõ ràng chẳng được lợi lộc gì nhưng chưa bao giờ thấy nó than phiền một câu.

Khi đó Quý Vãn Kha đặt cho nó cái biệt danh “Lâm bé đụt” vốn là có ý giễu cợt nhưng Lâm Lạc Dương không hề nổi giận, nó chỉ bảo: “Bé đâu, tao sinh nhật tháng ba nha.”

Quý Vãn Kha miệng đáp cộc lốc: “Kệ mày.” nhưng trong lòng thầm nhủ: mắc gì lại lớn hơn mình nửa năm?

Thế là Lâm Lạc Dương lại toang toác cái mồm: “Tao biết mày đẻ tháng mười một… úi ui!”

Chưa nói xong nó đã bị Quý Vãn Kha bịt miệng rồi hăm dọa, “Biết rồi, nín nhanh.”

Và đó là lần đụng chạm đầu tiên của hai đứa.

Lâm Lạc Dương chớp chớp mắt, thầm nghĩ bạn cùng phòng mình có lông mi dài ghê, da nó láng mịn ghê… nó đúng là thằng con trai đẹp nhất mình từng gặp. Tháng này về nhất định phải kể cho ba mẹ với chị là mình có một thằng bạn cùng phòng đẹp dã man nhưng mà cũng khó tính dã man.

Khó thôi, chứ thật ra là không xấu.

##

Kết quả là vẫn tẩn cho bọn kia một trận.

Quý Vãn Kha và mấy thằng du côn cùng vào viện, nhờ kỹ năng diễn xuất điêu luyện cậu đã khiến tất cả giáo viên và bác sĩ đều tin rằng lỗi là của chúng nó.

Quý Vãn Kha thì quả là không hề có tinh thần hiệp sĩ.

Nhưng dù sao cậu đang chiếm dụng thân thể Lý Xuyên, trả phí một tí cũng là phải đạo.

Đó là cậu tự nhủ mình như vậy, còn chính cậu đã nghĩ gì thì cậu cũng chẳng biết.

Chỉ biết rằng những trận đòn và lời đàm tiếu đó không nên trút lên đầu một thằng bé mười chín tuổi.

Dù nó lầm lì, hèn nhát, lập dị, nhưng đó không phải là lý do để người khác được giễu cợt nó, lại càng không ai có quyền chung tay xô nó xuống vực thẳm.

Nửa đêm hôm đó Quý Vãn Kha lại tỉnh giấc, từ khi sống lại cậu thường ngủ rất chập chờn, đêm đêm cậu sẽ thức dậy chỉ để xác nhận một điều… cậu đặt tay lên ngực trái mình, cảm nhận nhịp đập đều đặn, khẽ khàng nơi đó.

Cậu còn sống.

Quý Vãn Kha không ngờ Lý Lệ Mai sẽ đến viện thăm cậu.

Lúc gặp nhau cả hai đều bối rối.

Quý Vãn Kha hoàn toàn khác Lý Xuyên.

Thật khó để cậu không lộ tẩy trước mẹ đẻ của cậu ta.



Vậy mà Lý Lệ Mai lại hoàn toàn không nhận ra những điểm quái lạ ở cậu, hay đúng hơn là bà ta cho rằng… con mình bao giờ chẳng quái lạ.

Lý Lệ Mai đã từng muốn sống cùng con trai nhưng Lý Xuyên quá hận bà ta, bà ta lại còn có gia đình mới.

Quý Vãn Kha nhìn người đàn bà trước mặt, bà ta trang điểm, ăn bận sang trọng đẹp đẽ, không thể nhận ra bà ta đã bốn hai tuổi.

Thật ra gương mặt Lý Xuyên có phân nửa là giống mẹ, không thì đâu dễ dàng lên đời nhan sắc chỉ nhờ cắt tóc và thay quần áo đẹp.

“Mẹ vẫn sẽ gửi tiền cho con.” người đàn bà quẳng lại câu đó rồi lên taxi, biến mất vào dòng xe cộ đông như mắc cửi.

Đó là một sự đền bù.

Đền bù cho việc bà ta sẽ không có mặt trong cả cuộc đời sau này của chàng trai nữa.

##

Thật ra Quý Vãn Kha không hề muốn kết bạn với những đứa “cùng trang lứa” mười tám, mười chín. Cậu cảm thấy giữa cậu và chúng là khoảng cách của thế hệ, giờ giải lao mỗi lần nghe chúng bàn tán về những chủ đề đang hot trên mạng cậu đều bất giác nhích ra xa chúng thêm một chút.

Vì cậu nghe không hiểu.

Thế giới của bọn trẻ thật là đáng sợ.

Bành Tư Viễn là người đầu tiên chủ động hỏi chuyện cậu, đơn giản là hỏi thăm bí quyết ăn mặc.

Quý Vãn Kha cho là áo phông quần đùi cũng rất ổn, còn phong cách ăn mặc của cậu hiện nay là theo gu của Lâm Lạc Dương. Hồi trước Lâm Lạc Dương mua cho cái gì cậu mặc cái đó, giờ sống lại muốn lại được người yêu để mắt đến đương nhiên là phải chải chuốt phông bạt cho ra hồn.

Thế nên Quý Vãn Kha vô cùng cảm thông khi thấy cái vẻ đau khổ của Bành Tư Viễn, thôi thì tất cả vì bạn gái / bạn trai.

Thế là cậu chủ động hỏi: “Cần link không, gửi cho?”

Tình bạn lạ lùng của hai thằng bắt đầu từ đó.

Sau này Lâm Lạc Dương đến trường tìm cậu, thấy điện thoại đổ chuông và hiện tên người gọi Quý Vãn Kha thật là vừa kinh ngạc vừa mừng rơn, cậu vội vàng chui xuống gầm bàn bốc máy liền.

Bành Tư Viễn thì nghệt mặt ra, không sao hiểu được cái sự sốt ruột của Quý Vãn Kha.

Tròn một tuần hai đứa không gặp nhau rồi.

Họ đã từng ở bên nhau từng giờ từng phút, dù phải đi công tác mười ngày nửa tháng cũng phải gọi video liên tục.

Hầu hết mọi người đều cho là Lâm Lạc Dương ỷ lại vào Quý Vãn Kha, bởi vì sau khi ba mẹ mất Quý Vãn Kha đã cùng cậu trải qua tháng ngày gian nan nhất, và sau khi Quý Vãn Kha chết đi Lâm Lạc Dương trở nên như vậy.

Nhưng thực ra đứa lầm lì xị mặt rồi để phải dỗ dành mới chịu đi công tác hàng tháng là Quý Vãn Kha; đứa gọi video trước rồi hoạnh họe sao mày không nghe máy ngay là Quý Vãn Kha; đứa hễ xong việc chỉ muốn phi về gặp Lâm Lạc Dương ngay lập tức cũng là Quý Vãn Kha.

Hai mươi sáu tuổi đương nhiên phải là người lớn, nhưng đó là cho người ngoài ngắm.

Họ đã dìu bước nhau đi qua bao nhiêu tháng ngày, còn điều gì của nhau mà họ chưa từng thấy nữa? Họ chẳng ngại cho nhau thấy vẻ con nít ngây thơ nhất, ngang ngược nhất của mình.

Bởi thế khi chuông tan lớp vừa reo Quý Vãn Kha lập tức lao ra ngoài, giữa trưa nắng chói chang nhưng hai chân cậu cứ cuồng lên mà chạy.

Cuối cùng cậu tìm thấy Lâm Lạc Dương dưới tán cây như đã hẹn.

Lâm Lạc Dương hỏi cậu: “Em chạy vội thế?”

Cậu đáp: “Nóng ruột muốn gặp anh.”

Chỉ cần chạy nhanh hơn một chút thì người ấy sẽ đỡ phải đợi hơn một chút.

Hai năm dài quá.

Lâm Lạc Dương đợi cậu quá lâu rồi.

Cậu không muốn nó phải đợi cậu thêm một giây nào nữa.

Tối hôm đó ở lại nhà họ Lâm, sau một thời gian dài, Quý Vãn Kha gặp lại Lâm Nhược Liễu.

Lần trước cậu đã thấy cô trong bệnh viện.



Lúc đó trí nhớ cậu hỗn loạn, cậu còn chẳng phân biệt được mình là ai.

Thật ra đi làm được mấy năm Quý Vãn Kha đã bắt đầu hòa bình với Lâm Nhược Liễu, chỉ thỉnh thoảng đùa đùa cà khịa nhau mấy câu.

Nhưng trước đó thì quả là cậu rất ưa khiêu khích cô, cậu thích nhất là khoe khoang Lâm Lạc Dương thích mình đến mức nào trước mặt Lâm Nhược Liễu, Triệu Thụy Tiêu nhận xét cái trò ấy của cậu là: “Tị nạnh như con nít, đúng là chỉ có Lạc Dương mới chiều mày thế.”

Quý Vãn Kha bật lại ngay: “Ai cho mày gọi nó là ‘Lạc Dương’, nó không có họ hả?”

Triệu Thụy Tiêu cười mỉm rất giả trân, làm như điếc.

Tuổi trẻ là thế, cậu hy vọng Lâm Lạc Dương thiên vị cậu, chỉ thích một mình cậu.

Vì cậu chỉ thích một mình Lâm Lạc Dương.

Nhưng theo tuổi tác lớn dần lên cậu mới hiểu rằng tuổi thơ của cậu không có ba mẹ nên cậu mới ích kỷ bạc bẽo, để người khác không thể trèo lên đầu lên cổ mình được.

Còn Lâm Lạc Dương lớn lên trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, tự nhiên nó sẽ có cái vẻ “ngố tàu” lương thiện.

Nó nhận được bao la tình yêu từ ba mẹ và chị gái, rồi nó dùng cùng một cách yêu thương chân thành ấy để bao dung với Quý Vãn Kha.

Đó là những gì nó học được từ người thân, tình thương nuôi dưỡng nó từ một đứa trẻ biết cảm thông, thấu hiểu trở thành một thiếu niên, rồi một thanh niên.

Lần đầu họ gặp nhau, là Lâm Lạc Dương tươi đẹp nhất gặp Quý Vãn Kha bết bát nhất.

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi thực sự đối diện với Lâm Nhược Liễu Quý Vãn Kha cũng thoáng cứng người, cậu do dự một chút rồi nói “Chào chị Lâm.”

Đổi lại là trước kia thì đừng hòng có chuyện đó.

Kết quả là Lâm Nhược Liễu không những không hiểu ý mà còn vô tình ‘xiên’ cho Quý Vãn Kha một nhát: “Tôi thấy em nhỏ hơn tôi nhiều tuổi đấy, gọi là cô đi.”

Cậu và Lâm Lạc Dương hơn kém nhau chín tuổi.

Dù với Quý Vãn Kha đó hoàn toàn không là vấn đề nhưng Lâm Lạc Dương lại cứ cố tình nhấn mạnh vai vế, làm cậu cũng buộc phải chú ý theo.

Quý Vãn Kha thù dai chết đi được.

Từ sau đó cậu nhất định gọi Lâm Nhược Liễu là “cô”.

Sau nữa thì không có gì mới, trừ đêm đó ngủ lại cậu hôn trộm Lâm Lạc Dương và cũng đứng lại hồi lâu trước cửa phòng nó.

Cô Thường dậy đi vệ sinh sợ hết hồn vì cậu. Quý Vãn Kha cũng biết mình như thế này không được bình thường cho lắm, nhưng cậu muốn để mắt đến Lâm Lạc Dương từng giờ từng phút, cậu chỉ sợ nó sẽ có chuyện. Hễ nó rời khỏi tầm mắt cậu, chỉ cần nó trả lời tin nhắn của cậu chậm nửa tiếng cậu đã thấy cồn cào sốt ruột.

Tình trạng đó kéo dài thật lâu.

Cho đến một ngày Quý Vãn Kha đến và bắt gặp Lâm Lạc Dương đang ngồi trên giường, trùm khăn mặt lên đầu, cậu tiến tới giở khăn ra để thấy đôi mắt đỏ hoe và vẻ ấm ức của nó, tim cậu đau nhói.

Cậu nhẹ nhàng hỏi vì sao Lâm Lạc Dương khóc.

“Mơ ác mộng.” Lâm Lạc Dương trả lời.

“Mơ thấy gì?”

“Không nhớ.” nỗi đau ẩn sâu trong mắt Lâm Lạc Dương chỉ lộ ra khi nó trả lời, và nó ngấm vào tận trái tim Quý Vãn Kha.

“Ác mộng thì nhớ làm gì.”

Mình đừng nhớ được không? Quá khứ không đáng để nhớ đâu.

Tao chỉ cần giờ phút này mày được vui vẻ.

“Hay là…” Quý Vãn Kha lại nói, “Anh mang em vào giấc mộng của anh đi.”

Không cần phải nhớ rằng mày yêu tao, cứ để tao yêu mày.

Cho đến khi mày lại yêu tao lần nữa.

Lần này đổi lại cậu sẽ là người chờ đợi, chờ đến bao lâu cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau