Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 43

Trước Sau
Tề Lạc trầm mặc một lúc liền lên tiếng:“ Không con quái vật này không đơn giản như vậy, tôi nghi ngờ sức mạnh của nó của nó không chỉ có vậy “.

Uy Lan nghe Tề Lạc nói hơn ngẩn ra bất chợt hắn nhớ lại chuyện gì đó nói:“ Không lẽ hiện giờ nó chỉ mới tiến vào giai đoạn đầu, gian đoạn sau nó còn tăng cấp nữa sao “.

Thích An nghe vậy hai người nói liền cảm giác có chút khó hiểu nhìn hai người hỏi:“ Ý của cậu là gì “.

Uy Lan giải thích:“Có thể mọi người không biết khoảng năm 1980 có một nhà tiên đoán đã từng kể vào năm 20xx đó sẽ có một loài quái vật nguy hiểm xuất hiện, nhưng đúng vào năm tiên đó con quái vật không hề xuất hiện đúng vào năm nhà tiên tri nói, nên cũng vì vậy mà chả có ai tin tưởng vào nó, ngược lại cảm thấy chuyện đó quá mức hoang đường, ngay tôi thời điểm trước đó khi biết tin này cũng không hề tin tưởng, cho đến thời điểm hiện tại tôi mới nhớ lời tiên đoán đó. Tuy khác năm nhưng quả thực là có con quái vật thực sự xuất hiện đúng như lời tiên tri đã nói “.

Thật ra ngay cả bản thân Uy Lan lúc đầu cũng không nhớ đến chuyện này, bởi kiếp chuyện quái vật xuất hiện căn bản không xuất hiện nên hiển nhiên hắn cũng chả nhớ đến nó, chỉ là lần này không ngờ tới mọi thứ thay đổi, quái vật thật xuất hiện cũng vì vậy khi nghe Tề Lạc nói Uy Lan mới chợt nhớ tới lời tiên tri này.

Bốn người nghe Uy Lan nói xong cũng bất ngờ lắm vì không ngờ còn có chuyện như vậy, Ưng Vệ thấy thế lên tiếng hỏi:“ Vậy tiên đoán đó đã nói những gì “.

Nhắc đến việc này trong lòng Uy Lan không nhịn được mà thở giải thích:“ Có lẽ mọi người cũng biết quái vật được chia thành rất nhiều loại khác nhau, mà ngay cả những con quái vật này xuất hiện cũng vậy, nhà tiên tri x đã từng kể những con quái vật này có hình dạng kì quái, phân biệt thành bảy loại màu sắc khác nhau, như màu đỏ, vàng, cam thuộc loại yếu nhất, còn lục, lam, chàm thì thuộc trung bình, màu còn lại thì là màu tím cũng là màu cuối cùng, chúng thì thuộc loại mạnh nhất cũng là quái vật nguy hiểm nhất “.

“ Có thể nói tuy ba loại màu đầu chúng thuộc dạng loại yếu nhất nhưng nếu đối với con người hiện tại thì chúng lại cực kỳ khó đối phó, chưa kể hiện tại nó chỉ đang trong gian đoạn đầu, nếu như đúng như lời tiên tri nói, có thể không lâu nữa năng lực của chúng sẽ tăng lên và tất nhiên chúng sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn … “.

Uy Lan bắt đầu kể lại những gì mà nhà tiên tri đã nói:“ Cuối cùng trước khi kết thúc nhà tiên tri còn nói thêm câu “. Uy Lan bất chợt dừng lại một chút hít một hơn thật sâu dùng giọng điệu khác để miêu tả lại.

“ Khi quái vật … xuất hiện cũng là lúc thế giới gặp nguy hiểm và thế giới này hoàn toàn bị sẽ bị … phá … bởi chúng, con người cũng vì vậy mà hoàn toàn toàn diệt vong, không một ai … một ai có thể sống sống sót khỏi nó “.



Cả bọn nghe Uy Lan nói xong không nhịn được ngừng thở, bọn họ có thể cảm giác nhận được sự tuyệt vọng của câu cuối cùng khi lời tiên tri x đã nói và nó cũng cho thấy sự nguy hiểm của những con quái vật này mang lại cho thế giới này kinh khủng đến cỡ nào, bọn họ thật sự hoảng sợ hơn về con quái vật này, nếu thật sự đúng những gì mà tiên đoán nói thì đây chả phải là muốn cả thế giới này phải chết hết sao?. Vậy bọn họ nên làm gì đây! làm sao có thể đối mặt với nó, làm sao có thể đối phó được nó để bảo vệ thế giới này đây! trong khi sức mạnh của họ kém cỏi như vậy chứ.

Càng nghĩ thôi càng càng thấy khinh khủng, bầu không khí chốc lát như dừng lại vậy, sự hoang mang, hoảng sợ lúc này hiện rõ từng khuôn mặt của mọi người. Rồi lại chợt nhớ lại những chuyện phải trải qua trước đó, điều này càng khiến mọi người cảm giác khó thở hơn.

Hộ Hùng hỏi:“ Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể giải quyết được chúng “.

Cả đám vẫn im lặng không nói gì, vì lúc này bọn thật sự không nghĩ ra được cách nào, tâm trí càng lúc càng trở nên rối bời.

Ưng Vệ bất chợt lên tiếng:“ Đúng rồi còn Lưu Uyển thì sao “.

Nghe được câu nói này không hiểu sao trong lòng bọn họ giật mình cảm giác như tìm được vị cứu tinh mà quay sang nhìn Tề Lạc, Ưng Vệ liền quay sang hỏi Tề Lạc:“ Tề Lạc không phải cái tên Lưu Uyển đó biết trước được mọi thứ sao, ngay cả chuyện quái vật xuất hiện lần này cũng là do cậu ta nói, vậy thì có phải cậu ta có cách giải quyết không … “

Cả đám nghe vậy chợt ngừng thở suy đoán đến mọi tình huống lúc đó, nghĩ đến khả năng Lưu Uyển thật sự có phải có cách giải quyết không, cho dù có hay không thì hiện tại tình huống như này, mọi người liền muốn nhanh chóng tìm Lưu Uyển để nói chuyện.

Thế là ngay sau đó Thích An liền đứng dậy:“ Để tôi đi tìm cậu ta …“.

“ Không cần tìm “. Tề Lạc liền lên tiếng nói, mọi người nghe Tề Lạc nói xong quay sang thắc mắc hỏi.

“ Tại sao “.

“ Cậu ta không có ở đây “. Tề Lạc đáp.



Hộ Hùng thắc mắc hỏi:“ Sao lại không ở? “.

Tề Lạc:“ Hôm qua cậu ta đã rời khỏi căn cứ rồi, tôi cũng không biết cậu ta đi đâu, mà cũng chính lúc đó Lưu Uyển có nói với về chuyện quái vật, sau đó liền rời đi luôn cũng không thấy quay trở lại không biết là đi đâu “.

Mà Hộ Hùng vốn dĩ đã không khá thích tích cách của Lưu Uyển, hiện giờ nghe xong câu này của Tề Lạc hắn chợt có chút tức giận nói:“ Cái gì rời đi! … vậy mà tên Lưu Uyển đó rời đi mà không nói với mọi người sao? tình huống hiện giờ chả phải nên giúp đỡ mọi người tìm cách giải quyết sao … đây là căn bản không quan tâm đến sống chết của mọi người mà, hắn đúng là không biết điều mà …“.

Xung quanh lúc này nghe Hộ Hùng nói mà chợt nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, mà Hộ Hùng vì tức giận vẫn không nhận ra mình đã quá lời nhanh chóng quay sang hỏi Tề Lạc.

“ Anh Tề vậy có thể liên lạc với cậu ta không “.

Mà khuôn mặt Tề Lạc lúc này nghe câu nói của Hộ Hùng có chút, nhưng anh biết hắn cũng vì lo lắng chứ không phải mang ác ý nên liền trả lời qua loa:“ Không có “.

Bầu không khí phút chốc trở nên quỷ dị Ưng Vệ thở dài vì cái miệng của Hộ Hùng, phải biết bọn họ có phải ứng như vậy cũng là lẽ đương nhiên, tuy rằng bí mật Lưu Uyển mang trên người rất nhiều nhưng ít gì cậu cũng giúp đỡ cho bọn họ rất nhiều rồi.

Chỉ là cậu không có tìm cách giải quyết mà nói với họ về sự kiện sẽ xảy ra thôi, nhưng mà dù đi nữa đó cũng chính là giúp đỡ rất nhiều rồi, bởi họ cũng biết đâu phải Lưu Uyển biết trước là thật sự lúc nào cũng có cách giải quyết đâu.

( Không phải đâu mọi người a thật ra Lưu Uyển biết hết đó, chỉ là cậu không muốn thôi, thôi thay vì tìm Lưu Uyển giúp đỡ tốt nhất vẫn nên tự mình tìm cách giải quyết đi, chứ mà đi cầu xin ẻn thì còn lâu ẻn mới đồng ý làm, tốt nhất vẫn không nên hỏi nhiều, bởi biết đâu tâm trạng ẻn tốt thì ẻn có khi chịu giúp đỡ đó haha)

Hơn nữa tuy rằng Lưu Uyển gia nhập căn cứ nhưng tích cách của Lưu Uyển có chút khác biệt, hoàn toàn không quá để ý đến căn cứ, mà bọn họ cũng không biết mục đích của Lưu Uyển là gì, có mang bất lợi gì cho họ không nữa. Giờ lại đi nói Hộ Hùng nói Lưu Uyển như vậy quả thực là không đúng, dù sao cậu ta muốn đi đâu thì đi, không nhất thiết phải thông báo với họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau