Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 47
Uy Lan nghe lời thẳng thừng thừa nhận của Tần Duệ làm cho không biết làm sao, cậu hơn há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì, đám người thấy thế liền cho rằng Uy Lan cũng thừa nhận, trong lòng liền bớt căng thẳng hơn trước.
Tâm trạng của Tề Lạc bây giờ lại chẳng mấy tốt nhưng anh cũng không phải người không biết lý lẽ, nghe Tần Duệ nói anh liền nhận ra thảo nào tên này lại giết chết anh, này còn không phải vì anh giết người yêu tên này sao. Nhưng trước đó Tề Lạc sao lại không biết hắn là người yêu của Uy Lan, vì dù sao đi nữa anh ta cũng quan sát Uy Lan lâu như vậy, kiếp trước chưa từng nghe nói qua Uy Lan có người yêu nào.
Tề Lạc lắc đầu bỏ qua suy nghĩ vừa rồi cho dù là lý do gì đi nữa đó cũng là chuyện của họ biết nhiều quá cũng chưa chắc đã tốt, thế là Tề Lạc bước tới thử thay dò nói:“ Chào cậu tôi là đội trưởng của nhóm, lần nữa cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, căn cứ chúng tôi ở phía đông gần dãy núi Hạ Thanh, nếu sau này có chuyện gì khó anh có thể tìm chúng tôi “.
Tần Duệ thấy thế quay sang nhìn Tề Lạc với ánh mắt rõ, gật đầu nói:“ Được “.
Nghe được lời này Tề Lạc liền đoán được tên này không hề trùng sinh, anh nghĩ vậy cũng phải thôi vì dù sao ngay cả Lưu Uyển cũng trùng sinh thì anh không thể không cảnh giác được, nên khi biết được hắn không trùng sinh thì trong lòng anh thả lỏng đôi chút.
Dù gì hiện tại anh cũng không có thù với hắn, ít nhiều gì hắn cũng sẽ không dở chứng làm gì anh thật.
Nói rồi anh gật đầu quay sang nói với đồng đội mình một số chuyện, sau đó tiếp tục căn gác để lại không gian cho hai người Tần Duệ và Uy Lan.
Bên này Tần Duệ cũng liền kéo Uy Lan ra một khóc khác vì đảm bảo an toàn, hắn liền sự dụng năng của mình để tăng thêm cường thủ, làm xong lúc này Tần Duệ mới chăm chú nhìn Uy Lan hỏi:“ Tại sao trước đó em bỏ đi, tại sao không nói lời nào mà đã rời đi không nói lời nào, An Minh rốt là em gặp phải chuyện gì hả, em có biết anh tìm em vất vả thế nào không hả, An Minh nói cho anh biết vì sao đi “.
Có thể nói cũng chỉ mỗi Uy Lan mới khiến một người lạnh nhạt như Tần Duệ nói nhiều đến vậy, nói đến đây Tần Duệ đột ngột nhớ lại những tháng ngày trước đó, khi đó anh vốn chỉ là kẻ nghèo hèn, gia cảnh không tốt nên mới phải nghỉ học sớm phụ giúp gia đình.
Nghèo đến mức sau này không một ai dám lấy anh cả, tuy rằng anh có khuôn mặt khá ưa nhìn nhưng không thể phủ nhận việc bản thân rất khốn khổ, cả nhà trên dưới em trai em gái đều phải đi học, ba mẹ thì bị bệnh nên gánh nặng gia đình cũng nặng thêm.
Tuy sau đó ba mẹ mất vì bệnh nặng Tần Duệ cũng vơi bớt được sức nặng ấy, nhưng vì mất đi ba mẹ khiến Tần Duệ chả còn ý nghĩ gì về một mối quan hệ yêu đương nữa, anh chỉ muốn hiện tại lo cho đủ em trai em gái học xong mà thôi.
Cứ nghĩ bản thân có lẽ sẽ sống như vậy tiếp chỉ là không ngờ tới một lần tình cờ anh lại nhặt được Uy Lan, vốn định đợi khi cậu tỉnh lại sẽ đưa cậu về nhà, không ngờ tới cậu mất trí nhớ, nhìn những vết thương trên người cậu lúc đó anh nghĩ cậu đã phải chịu đựng hành hạ đến mức nào, cũng sợ nếu mình đưa cậu về có khi gia đình cậu hay người cậu sống chung sẽ hành hạ cậu tiếp thì sao.
Vì thế mà anh đã đưa ra quyết định tạm thời chăm sóc cậu, đợi đến khi cậu nhớ lại mọi chuyện thì tính sau vậy, vì Uy Lan mất trí cũng đã quên luôn cả tên của mình, sau đó anh mới quyết định gọi cậu là An Minh.
An là trong từ bình an còn Minh ( phiên ân míng) nghĩa là ánh sáng, tươi sáng, rực rỡ. Ý chỉ mong cậu luôn bình an cuộc sống luôn tươi sáng rực rõ.
( tui không có hiểu miêu tả kiểu này lắm, thôi thì viết đại vậy)
Cũng từ đó họ sống chung với nhau làm việc cùng nhau, luôn ở bên cạnh đối phương hết sức vui vẻ, ở chung lâu đương nhiên sẽ nảy sinh ra tình cảm. Cả hai người cũng vậy vốn dĩ Tần Duệ đã khá thích Uy Lan từ ánh nhìn đầu tiên rồi, chỉ là anh không dám tỏ tình bởi anh biết hoàn cảnh của mình hiện tại không thích hợp chút nào.
Còn Uy Lan lúc đó do mất trí nhớ nhưng không nghĩa chỉ số thông minh cậu giảm, ở chung lâu với Tần Duệ Uy Lan cũng phát hiện ra bản thân mình thích anh, có thể nói suy nghĩ khi đó của Uy Lan khá đơn giản nếu đã thích thì sao không tỏ tình đi. Mắt thấy Tần Duệ cũng có tình cảm với mình cũng không dám nói, vậy là cậu liền đứng ra tỏ tình trước.
Khi đó Tần Duệ cũng khá bất ngờ vì được Uy Lan tỏ tình, anh cũng vui vẻ vì biết Uy Lan cũng thích mình, chỉ là với tính huống hiện khiến anh không cách nào đáp ứng ngay được.
Đương nhiên Uy Lan cũng biết nỗi băn khoăn khi đó của Tần Duệ thế là cậu đã nói với anh:“ Em yêu anh chỉ vì đó là anh chứ không quan tâm đến gia cảnh, cho dù sau này có phải chịu khổ em cũng chấp nhận, dù sao đi nữa em cũng chịu được hơn nữa chúng ta vẫn luôn như vậy không phải sao, nếu như em không sợ khó thì anh cần gì phải suy nghĩ thêm chứ, chỉ cần chúng ta có nhau là được mọi hành trình khó khăn sau này, em muốn có thể nắm tay cùng anh bước trên những con đường ấy, vui vẻ và hạnh phúc khi được ở bên cạnh nhau “.
Có thể nói khi nghe cậu nói này của Uy Lan, Tần Duệ đã rất cảm động nhưng vẫn chần chừ cuối cùng vẫn hỏi:“ Nếu như em sau này khôi phục trí nhớ thì sao, đến khi đó lỡ như em không còn muốn ở bên nữa anh phải làm sao?“.
Uy Lan mỉm cười nói lại:“ Không đâu, cho dù sau này có khôi phục trí nhớ em vẫn tin chắc rằng bản thân mình vẫn sẽ yêu anh, yên tâm em là người như thế nào chính em hiểu rõ, nếu đã yêu anh tất nhiên em mãi mãi sẽ luôn yêu anh điều này chắc chắn không thể thay đổi, vậy nên cho dù có khôi phục thì em vẫn muốn ở bên cạnh anh bởi anh là người em yêu nhất …“.
Cũng vì câu nói của Uy Lan thế là Tần Duệ cuối cùng đã chấp nhận lời yêu cậu vì anh cũng thật sự muốn sách bước bên cạnh cậu. Cùng nắm tay nhau trải qua những tháng ngày hạnh phúc và cứ thế hai người đã được trải qua tháng ngày hạnh phúc đó.
Nhưng thời gian hạnh phúc đó chả kéo dài được bao lâu thì đột ngột Uy Lan mất tích, lúc Tần Duệ phát hiện ra rất hoảng sợ lo lắm đi tìm cậu khắp nơi, cuối lại chả có kết quả. Thật ra anh có nghĩ tới có phải Uy Lan đã khôi phục trí nhớ rồi không nên mới quay trở về. Nghĩ tới điều này này Tần Duệ lập tức lắc đầu phủ định nó, bởi cho dù không biết ra sao,
anh vẫn tin tưởng lời nói của Uy Lan trước đó là thật.
Cho dù cậu có khôi phục đi nữa thì Uy Lan cũng không thể mà không để lại lời nhắn gì mà đã biến mất như vậy, cho nên chốt lại anh vẫn cố chấp cho rằng có lẽ Uy Lan đã gặp chuyện khó khăn gì đó, chứ không phải do cậu không còn yêu anh.
Thật ra một khi yêu sẽ cố chấp như vậy đấy cũng giống như Tần Duệ vậy, khi nghĩ tới Uy Lan biến mất anh lập tức phủ định mọi chuyện chỉ do rằng Uy Lan gặp chuyện, chứ không nghĩ rằng Uy Lan sẽ không còn yêu mình, cho dù có thì đối với Tần Duệ có lẽ sẽ là nỗi đâu, cũng vì vậy mà anh lại cố chấp phủ nhận mọi việc theo hướng đó.
Đúng với suy đoán của Tần Duệ quả thực Uy Lan không phải không còn yêu anh, mà là cậu đã mất đi kí ức những ngày tháng sống chung lúc đó, nó cũng là lý do khiến Uy Lan chả còn vương vấn gì ở lại, trở về nhà.
Tâm trạng của Tề Lạc bây giờ lại chẳng mấy tốt nhưng anh cũng không phải người không biết lý lẽ, nghe Tần Duệ nói anh liền nhận ra thảo nào tên này lại giết chết anh, này còn không phải vì anh giết người yêu tên này sao. Nhưng trước đó Tề Lạc sao lại không biết hắn là người yêu của Uy Lan, vì dù sao đi nữa anh ta cũng quan sát Uy Lan lâu như vậy, kiếp trước chưa từng nghe nói qua Uy Lan có người yêu nào.
Tề Lạc lắc đầu bỏ qua suy nghĩ vừa rồi cho dù là lý do gì đi nữa đó cũng là chuyện của họ biết nhiều quá cũng chưa chắc đã tốt, thế là Tề Lạc bước tới thử thay dò nói:“ Chào cậu tôi là đội trưởng của nhóm, lần nữa cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, căn cứ chúng tôi ở phía đông gần dãy núi Hạ Thanh, nếu sau này có chuyện gì khó anh có thể tìm chúng tôi “.
Tần Duệ thấy thế quay sang nhìn Tề Lạc với ánh mắt rõ, gật đầu nói:“ Được “.
Nghe được lời này Tề Lạc liền đoán được tên này không hề trùng sinh, anh nghĩ vậy cũng phải thôi vì dù sao ngay cả Lưu Uyển cũng trùng sinh thì anh không thể không cảnh giác được, nên khi biết được hắn không trùng sinh thì trong lòng anh thả lỏng đôi chút.
Dù gì hiện tại anh cũng không có thù với hắn, ít nhiều gì hắn cũng sẽ không dở chứng làm gì anh thật.
Nói rồi anh gật đầu quay sang nói với đồng đội mình một số chuyện, sau đó tiếp tục căn gác để lại không gian cho hai người Tần Duệ và Uy Lan.
Bên này Tần Duệ cũng liền kéo Uy Lan ra một khóc khác vì đảm bảo an toàn, hắn liền sự dụng năng của mình để tăng thêm cường thủ, làm xong lúc này Tần Duệ mới chăm chú nhìn Uy Lan hỏi:“ Tại sao trước đó em bỏ đi, tại sao không nói lời nào mà đã rời đi không nói lời nào, An Minh rốt là em gặp phải chuyện gì hả, em có biết anh tìm em vất vả thế nào không hả, An Minh nói cho anh biết vì sao đi “.
Có thể nói cũng chỉ mỗi Uy Lan mới khiến một người lạnh nhạt như Tần Duệ nói nhiều đến vậy, nói đến đây Tần Duệ đột ngột nhớ lại những tháng ngày trước đó, khi đó anh vốn chỉ là kẻ nghèo hèn, gia cảnh không tốt nên mới phải nghỉ học sớm phụ giúp gia đình.
Nghèo đến mức sau này không một ai dám lấy anh cả, tuy rằng anh có khuôn mặt khá ưa nhìn nhưng không thể phủ nhận việc bản thân rất khốn khổ, cả nhà trên dưới em trai em gái đều phải đi học, ba mẹ thì bị bệnh nên gánh nặng gia đình cũng nặng thêm.
Tuy sau đó ba mẹ mất vì bệnh nặng Tần Duệ cũng vơi bớt được sức nặng ấy, nhưng vì mất đi ba mẹ khiến Tần Duệ chả còn ý nghĩ gì về một mối quan hệ yêu đương nữa, anh chỉ muốn hiện tại lo cho đủ em trai em gái học xong mà thôi.
Cứ nghĩ bản thân có lẽ sẽ sống như vậy tiếp chỉ là không ngờ tới một lần tình cờ anh lại nhặt được Uy Lan, vốn định đợi khi cậu tỉnh lại sẽ đưa cậu về nhà, không ngờ tới cậu mất trí nhớ, nhìn những vết thương trên người cậu lúc đó anh nghĩ cậu đã phải chịu đựng hành hạ đến mức nào, cũng sợ nếu mình đưa cậu về có khi gia đình cậu hay người cậu sống chung sẽ hành hạ cậu tiếp thì sao.
Vì thế mà anh đã đưa ra quyết định tạm thời chăm sóc cậu, đợi đến khi cậu nhớ lại mọi chuyện thì tính sau vậy, vì Uy Lan mất trí cũng đã quên luôn cả tên của mình, sau đó anh mới quyết định gọi cậu là An Minh.
An là trong từ bình an còn Minh ( phiên ân míng) nghĩa là ánh sáng, tươi sáng, rực rỡ. Ý chỉ mong cậu luôn bình an cuộc sống luôn tươi sáng rực rõ.
( tui không có hiểu miêu tả kiểu này lắm, thôi thì viết đại vậy)
Cũng từ đó họ sống chung với nhau làm việc cùng nhau, luôn ở bên cạnh đối phương hết sức vui vẻ, ở chung lâu đương nhiên sẽ nảy sinh ra tình cảm. Cả hai người cũng vậy vốn dĩ Tần Duệ đã khá thích Uy Lan từ ánh nhìn đầu tiên rồi, chỉ là anh không dám tỏ tình bởi anh biết hoàn cảnh của mình hiện tại không thích hợp chút nào.
Còn Uy Lan lúc đó do mất trí nhớ nhưng không nghĩa chỉ số thông minh cậu giảm, ở chung lâu với Tần Duệ Uy Lan cũng phát hiện ra bản thân mình thích anh, có thể nói suy nghĩ khi đó của Uy Lan khá đơn giản nếu đã thích thì sao không tỏ tình đi. Mắt thấy Tần Duệ cũng có tình cảm với mình cũng không dám nói, vậy là cậu liền đứng ra tỏ tình trước.
Khi đó Tần Duệ cũng khá bất ngờ vì được Uy Lan tỏ tình, anh cũng vui vẻ vì biết Uy Lan cũng thích mình, chỉ là với tính huống hiện khiến anh không cách nào đáp ứng ngay được.
Đương nhiên Uy Lan cũng biết nỗi băn khoăn khi đó của Tần Duệ thế là cậu đã nói với anh:“ Em yêu anh chỉ vì đó là anh chứ không quan tâm đến gia cảnh, cho dù sau này có phải chịu khổ em cũng chấp nhận, dù sao đi nữa em cũng chịu được hơn nữa chúng ta vẫn luôn như vậy không phải sao, nếu như em không sợ khó thì anh cần gì phải suy nghĩ thêm chứ, chỉ cần chúng ta có nhau là được mọi hành trình khó khăn sau này, em muốn có thể nắm tay cùng anh bước trên những con đường ấy, vui vẻ và hạnh phúc khi được ở bên cạnh nhau “.
Có thể nói khi nghe cậu nói này của Uy Lan, Tần Duệ đã rất cảm động nhưng vẫn chần chừ cuối cùng vẫn hỏi:“ Nếu như em sau này khôi phục trí nhớ thì sao, đến khi đó lỡ như em không còn muốn ở bên nữa anh phải làm sao?“.
Uy Lan mỉm cười nói lại:“ Không đâu, cho dù sau này có khôi phục trí nhớ em vẫn tin chắc rằng bản thân mình vẫn sẽ yêu anh, yên tâm em là người như thế nào chính em hiểu rõ, nếu đã yêu anh tất nhiên em mãi mãi sẽ luôn yêu anh điều này chắc chắn không thể thay đổi, vậy nên cho dù có khôi phục thì em vẫn muốn ở bên cạnh anh bởi anh là người em yêu nhất …“.
Cũng vì câu nói của Uy Lan thế là Tần Duệ cuối cùng đã chấp nhận lời yêu cậu vì anh cũng thật sự muốn sách bước bên cạnh cậu. Cùng nắm tay nhau trải qua những tháng ngày hạnh phúc và cứ thế hai người đã được trải qua tháng ngày hạnh phúc đó.
Nhưng thời gian hạnh phúc đó chả kéo dài được bao lâu thì đột ngột Uy Lan mất tích, lúc Tần Duệ phát hiện ra rất hoảng sợ lo lắm đi tìm cậu khắp nơi, cuối lại chả có kết quả. Thật ra anh có nghĩ tới có phải Uy Lan đã khôi phục trí nhớ rồi không nên mới quay trở về. Nghĩ tới điều này này Tần Duệ lập tức lắc đầu phủ định nó, bởi cho dù không biết ra sao,
anh vẫn tin tưởng lời nói của Uy Lan trước đó là thật.
Cho dù cậu có khôi phục đi nữa thì Uy Lan cũng không thể mà không để lại lời nhắn gì mà đã biến mất như vậy, cho nên chốt lại anh vẫn cố chấp cho rằng có lẽ Uy Lan đã gặp chuyện khó khăn gì đó, chứ không phải do cậu không còn yêu anh.
Thật ra một khi yêu sẽ cố chấp như vậy đấy cũng giống như Tần Duệ vậy, khi nghĩ tới Uy Lan biến mất anh lập tức phủ định mọi chuyện chỉ do rằng Uy Lan gặp chuyện, chứ không nghĩ rằng Uy Lan sẽ không còn yêu mình, cho dù có thì đối với Tần Duệ có lẽ sẽ là nỗi đâu, cũng vì vậy mà anh lại cố chấp phủ nhận mọi việc theo hướng đó.
Đúng với suy đoán của Tần Duệ quả thực Uy Lan không phải không còn yêu anh, mà là cậu đã mất đi kí ức những ngày tháng sống chung lúc đó, nó cũng là lý do khiến Uy Lan chả còn vương vấn gì ở lại, trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất