Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 52

Trước Sau
Mỗi cú đánh của Lưu Uyển xuất hiện có thể nói như muốn dồi hết sức cha sinh mẹ đẻ của mình mà đánh. Đến nỗi làm cho mọi thứ nơi này như muốn hủy diệt luôn vậy, tiếc là Lưu Uyển hiện giờ tu luyện chưa được bao lâu nên sức mạnh cũng không phải quá mức khủng bố.

Con quái vật xanh lè mắt thấy Lưu Uyển tấn công, nó cũng không ngừng phản kích lại, thật ra nó cũng muốn chịu thua lắm nhưng giờ nhìn thấy còn đám người ở kia. Nó lập tức liền không muốn bị mất mặt theo đó phản công lại. Lưu Uyển thấy thế vừa đánh vừa đi vẽ bùa rồi tiếp tục tấn công nó không ngừng.

Tốc độ đánh nhau của Lưu Uyển và quái vật xanh lè kia có thế nói rất kinh khủng, khinh khủng đến mức nhóm người Tề Lạc không thể nhận ra bọn họ ra chiêu thế nào. Đánh đến bên kia rồi lại sang bên này, chỗ nào chỗ nấy đều bị cả hai làm cho thiêu rụi hết sạch.

Nhận được tình hình không ổn nhóm người cũng biết điều nhanh chóng lùi ra xa, cách họ trăm mét để đảm bảo bản thân không liên lụy theo.

Vừa lúc Lưu Uyển và con quái vật xanh lè đang đánh nhau, sâm Ngọc Lĩnh theo đó xuất hiện trở lại, thời gian qua nó không xuất hiện bảo hộ chủ nhân là do nó còn đang tu luyện, từ lúc sau cuộc chiến ở Hạ Trâu đó sức mạnh của nó đã giảm đi đáng kể, không còn cách nào khác cũng vì muốn bảo vệ chủ nhân, nên nó mới bắt đầu tu luyện hấp thu linh khí để gia tăng thêm sức mạnh.

Đợi đến khi nó tỉnh dậy lần nữa cảnh vật xuất hiện trước mắt làm cho sâm Ngọc Lĩnh lập tức hoảng sợ, bởi uy lực bên đó phát ra quá mạnh đi, sâm Ngọc Lĩnh nhìn xung quanh một hồi thấy tình không ổn, nhanh chóng tạo vùng bảo vệ cho chủ nhân mình, xong cũng tiện thể tạo luôn vòng bảo vệ cho đám người kia, vì dù gì họ cũng là đồng đội của chủ nhân mình tất nhiên theo chủ nhân cũng nên bảo vệ họ rồi.

Sâm Ngọc Lĩnh lên tiếng:“ Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy “.

Tề Lạc nhìn sâm Ngọc Lĩnh cuối cùng cũng tu luyện xong hơi thở pháo nói:“ Chuyện kể giải lắm trước hết ngươi giúp chúng ta chữa trị vết thương cái đã “.

Sâm Ngọc Lĩnh nghe xong mới để ý thấy chủ nhân mình bị thương, lập tức hoảng sợ không chần chừ bắt đầu chữa trị vết thương, tốc độ vết thương cứ thế được khép lại rất nhanh chóng.

Thích An bên cạnh Tề Lạc thấy thế liền nhận ra điều gì nói:“ Ngọc Lĩnh tu luyện xong rồi à “.

Tề Lạc gật đầu đáp lại.



Còn đám người khác vẫn còn đang không ngừng chăm chú nhìn Lưu Uyển đánh nhau với quái vật không có để ý lắm, đợi đến lúc vết thương trên người bỗng dưng được chữa trị, họ mới không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tề Lạc.

Đặc biệt là Uy Lan và Tần Duệ và 16 người khác không hề biết gì về sâm Ngọc Lĩnh, thấy vết thương tự động khép lại họ theo bản năng nhìn xung quay phát hiện Khang Kiện, Hộ Hùng, Thích An đều đồng loạt nhìn Tề Lạc.

Tề Lạc lúc này cũng không có tâm trạng đi giải thích vẫn tiếp tục quan sát Lưu Uyển đang đánh nhau với quái vật kia, rồi mới bắt đầu nói chuyện với Sâm Ngọc Lĩnh, giải thích cho nó tình hình hiện tại.

Còn Khang Kiện biết sự thắc mắc của mọi người, quan sát Tề Lạc biết anh cũng không có ý định giấu giếm mấy hắn liền giải thích cho mọi người, chỉ là một phần nửa giả nửa thật. Vì dù cho dù họ có là đồng đội cũng chưa chắc được sự tín nhiệm, cho nên chỉ những người thật sự được sự ở trong đội ngũ của đám người Ưng Vệ hoặc được sự chấp thuận của Tề Lạc thì họ mới cho biết thêm một phần.

Còn về phần Uy Lan và Tần Duệ đợi đến khi trở về căn cứ nhóm người Ưng Vệ sẽ bàn bạc Tề Lạc rồi tính sau.

Không biết trôi qua bao lâu có lẽ hơn 1 tiếng quái vật cuối cùng cũng không chịu nổi vứt bỏ liêm sỉ cầu xin tha. Nó vừa chạy vừa bị Lưu Uyển cho thêm mấy phát đánh không ngừng cố gắng tránh né, bắt đầu kêu gào khóc lóc không ngừng.

Đợi đến khi cuối cùng Lưu Uyển dừng tại lại, tình trạng của nó đã thảm không nỡ nhìn, nằm liệt ra dưới đất khóc lóc không ngừng, chắc bạn cũng biết một con quái vật khóc lóc như nào rồi đấy, có thể nói là nhìn rất chi buồn cười hơn hết nghe như muốn luôn điếc cả tai.

Cuối Lưu Uyển không chịu nổi nói:“ Nín “.

Một chữ này của Lưu Uyển thôi con quái vật xanh lè nghe được lập tức im re, run rẩy không dám phát ra tiếng gì thêm, còn Lưu Uyển lúc này từ từ đi đến gần nó nói:“ Ta bảo với ngươi như nào hả xanh lè, không phải đã nói đừng có nổi xác ý rồi sao, ngươi đây là muốn chết đúng không hửm …“.

Nghe câu này của Lưu Uyển con quái vật xanh lè vẫn ấp ức:“ Tôi có tên đang hoàn chứ không phải xanh lè, đừng …“.



Chưa kịp nói xong đã bị ánh mắt của Lưu Uyển làm cho im re lần nữa, nó hiện tại rất chi uất ức, muốn nói nhưng không dám nói luôn á.

thật ra vốn dĩ nó là một con thần thú nhưng vì phạm phải tội bị đầy xuống nhân gian, còn bị nhiễm độc mà màu lông của nó bắt đầu biến đổi thành mày xanh lè xanh lét như này.

Cho nên nó rất khét ai chê cái màu sắc của nó lắm, đặc biệt là cái tên Lưu Uyển này, rõ ràng nó tên Hổ Phách tên hay như thế tên Lưu Uyển cứ gọi nó là xanh lè, làm nó uất ức lắm chỉ là không làm gì được.

Lưu Uyển sao không biết tâm trạng của nó nhưng cậu không hề quan tâm, thật ra vừa nãy cậu đã chút giận được chút rồi. Một phần cậu tức giận là vì cái nhiệm vụ đưa ra của hệ thống nhưng một phần cũng do con xanh lè này không chịu nghe lời, tính giết chết nhân vật chính thế giới này hay gì.

Cho dù Lưu Uyển cố tình kêu nó đến đây để hành hạ Tề Lạc chút, nhưng không có nghĩa là cậu bảo nó giết bọn họ. Cho dù Lưu Uyển không phải đặc biệt quá quan tâm đến sống chết người khác, không có nghĩa là cậu không phân biệt được đúng sai.

Dù sao nhân vật này cũng do cậu tạo ra muốn chết cũng phải chết dưới tay cậu, nhiệm vụ ở thế giới này cậu được giao còn chưa hoàn thành, con xanh lè này lại dám ra tay trái ý cậu. Cậu không điên mới là chuyện lạ á.

Cho nên chốt lại nguyên nhân chính là vậy, chứ không phải cậu quan tâm tên Tề Lạc kia đâu, đúng vậy là như thế đó.

Lưu Uyển vẫn không ngừng tẩy não bản thân cố gắng lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn đám người.

Nhóm người Tề Lạc cũng để ý thấy mọi chuyện từ nãy đến giờ, vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn Lưu Uyển với ánh mắt nể phục. Đặc biệt Tần Duệ và Uy Lan, do Uy Lan trước đó tuy từng nhận ra năng lực gì đó của Lưu Uyển, chỉ là không ngờ tới cậu lại mạnh đến mức nào. Làm cho Uy Lan đột ngột chợt nhớ tới cảnh bọn họ nói chuyện ở vách đá lúc đó, điều này cũng khiến Uy Lan càng khẳng định được một việc.

Về phần Tần Duệ hắn khá hứng thú với năng lực của Lưu Uyển, bởi những kĩ năng Lưu Uyển đánh ra không có cái nào giống nhau, đặc biệt còn rất kỳ quái. Nhưng đó không phải mấu chốt vấn đề, vấn đề là Tần Duệ để ý thấy tâm trạng của Uy Lan, nhận ra Uy Lan cũng biết người này hơn nữa còn mang cảm xúc khó tả với Lưu Uyển, làm cho Tần Duệ không hiểu sao đột ngột lên cơn máu ghen liền.

Tần Duệ nhìn chằm chằm lấy Lưu Uyển với cái mắt dò xét, ánh mắt thù địch rồi lại ghen tuông chỉ là vẫn có phần hơn tò mò về thân phận của Lưu Uyển này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau