Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 57
Tìm được căn cứ P Tề Lạc ra hiệu với mọi người rồi dần tiến lên phía trước, người căn gác nơi này thấy nhóm người này hơn sửng sốt một chút, bởi những người bình thường đến đa phần đều là dân tị nạn, cần sự giúp đỡ của mọi người nên mới chạy đến nơi căn cứ này.
Tuy căn cứ của họ không phải quá an toàn nhưng ít gì nhiều cũng là nơi thích hợp để tránh đám quái vật ngoài kia, mà những người tị nạn đến nơi này, bộ dáng không phải lôi thôi nhếch nhác cũng là bị thương. Đâu giống với đám người Tề Lạc ăn mặc sạch sẽ, trên người cũng chả có lấy vết thương, mà để có bộ dạng này chắc chắn đám người này phải có thực lực cỡ nào mới có thể lành lặn như vậy.
Ý thức được điều gì đó những người cân gác ở đây lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Mà Ưng Vệ lúc này đi lên trước mỉm cười lịch sự:“ Xin chào, chúng tôi đến từ thành phố Hạ Thanh phía đông, không biết là anh có thể báo cáo với thủ lĩnh bên anh không, chúng tôi muốn bàn bạc với mọi người để hợp tác “.
Nghe Ưng Vệ nói mấy người canh gác hơn sửng sốt cũng không dám chần chừ báo cáo lên cấp trên. Đợi đến khi thủ lĩnh nơi này biết được tin tức lập báo lại mời nhóm người này vào trong.
Sau đó liền gọi thêm số đồng đội của mình ra ngoài gặp nhóm người Tề Lạc này, nếu là bình thường có lẽ bọn họ sẽ không dễ dàng nghe yêu cầu mà đến tìm họ, chỉ là tình huống hiện tại lại khác, số lượng người trong này cũng ít rất nhiều so với trước kia, hơn hết vì đảm bảo đủ an toàn cho người bên ngoài muốn đến nơi này, nên họ ít nhiều gì cũng sẽ quan tâm hơn.
Đặc biệt khi nghe biết tin nhóm người Tề Lạc muốn hợp tác, thì họ không ngạc nhiên sửng sốt mới là chuyện lạ, nghĩ tới một người có thể đưa ra yêu cầu này thì chắc không phải kẻ bình thường rồi, mà họ cũng đang tìm kiếm nguồn nhân lực nên tất nhiên sẽ không bỏ qua đám người này được.
Cũng không để đám người Tề Lạc đợi quá lâu, Mộc Đức ( thủ lĩnh nơi này) nhanh chóng đến gặp bọn họ. Vừa nhìn từ xa thấy nhóm người Tề Lạc, Mộc Đức liền kinh ngạc cảm thán không thôi, bởi mỗi người trong đó đều mang một cảm giác thần bí lạ thường, đặc biệt người có mái tóc màu xanh lam kia cùng với đôi mắt màu cam như viên thạch anh, mang lại cho ta một cảm giác dễ gần nhưng theo đó lại có sự lạnh nhạt không rõ, tạo ra một cảm xúc khó tả khi người khác nhìn vào.
Vừa nhìn vào thôi Mộ Đức liền biết người này chính là người đứng đầu ở đây, bởi không những khí chất vẻ bề ngoài mạnh mẽ anh ta mang lại, còn vì mọi người xung quanh khi nghe anh ta nói đều tỏ rõ sự phục tùng đáp lại anh ta.
Mộ Đức mỉm cười lịch sự từ từ đi đến trước mặt Tề Lạc đưa tay ra bắt:“ Xin chào, giới thiệu một chút tôi là Mộ Đức là người quản lý căn cứ này, nghe nói mọi người đến đây muốn bàn bạc hợp tác với chúng tôi đúng không, không biết là mọi người dự định hợp tác thế nào, bởi dù sao tình huống hiện giờ nơi này của chúng tôi căn bản không hề có tài nguyên nào cả … “.
Tề Lạc nghe thế cũng đáp lại:“ Chào anh tôi tên Tề Lạc cũng là đội trưởng của nhóm, đúng là chúng tôi muốn hợp tác với căn cứ các anh nhưng không không phải nói về tài nguyên nơi này, mà là vị lợi ích của cả căn cứ … “.
Mộ Đức thăm dò nói:“ Ý anh là “.
Tề Lạc nhìn Mộ Đức không nói luôn mà nhìn xung quanh, Mộ Đức thấy thế hiểu ý cười cười:“ Có vẻ nơi này không phù hợp lắm để nói chuyện, vậy trước hết chúng ta tìm một chỗ khác nói nhé “. Nói rồi ra hiệu Tề Lạc đi theo hắn.
Tề Lạc gật đầu mỉm cười hiểu ý quay đầu ra hiện với mọi người, rồi để Uy Lan, Tần Duệ, Ưng Vệ và Khang Kiện đi theo anh.
Đến trước một căn phòng Mộ Đức quay lại nhìn 4 người khác đi theo Tề Lạc không nói gì cả, mở cửa đi vào trong. Nhóm người Tề Lạc thấy thế cũng đi vô theo, đợi đến khi cửa căn phòng được đóng lại, trong phòng liền có mỗi 12 người là nhóm người Tề Lạc cùng với Mộ Đức và 6 người thân cận của hắn.
Tề Lạc lúc này ra hiệu để Ưng Vệ lên tiếng trước, Ưng Vệ thấy thế gật đầu đi thẳng vào vấn đề nói:“ Vậy tôi xin phép nói thẳng sau 3 tuần quái vật xuất hiện có vẻ mọi người cũng biết nó nguy hiểm cỡ nào đúng chứ, hơn hết tình huống hiện giờ cũng không mấy khả quan lắm, nhưng không sao chúng tôi có thể giúp đỡ mọi người, tất nhiên không chỉ vậy mà còn rất nhiều căn cứ khác “.
“ Tuy nhiên điều tôi muốn nói ở đây có liên quan đến một căn cứ khác, chắc mọi người cũng biết đến căn cứ Thiên Hạ đúng không “.
Cả đám Mộ Đức nghe Ưng Vệ nói nhìn nhau không hiểu dụng của Ưng Vệ là gì, mà Ưng Vệ thấy thế nói tiếp:“ Vậy trước hết tôi muốn hỏi mọi người ở đây, có phải mọi người cũng biết căn cứ Thiên Hạ là nơi an toàn đúng không, rất nhiều người trước đó biết tin cũng đi đến nơi đó và xác minh là sự thật đi, hơn nữa căn cứ Thiên Hạ đó có đầy đủ mọi thứ từ vật tư, độ an toàn cũng cao “.
“ Hơn hết theo như tôi thấy có ai mà không muốn sống sót đúng không, mà căn cứ này không thể nói là an toàn, trong trường hợp khi quái vật thăng cấp lên nữa thì khả năng nơi này chả thể chống đỡ được đúng chứ “.
“ Vậy vì sao mọi người lại chấp nhận ở đây, mà không đi vào căn cứ Thiên Hạ đó “.
Mộ Đức và 6 người khác nghe câu hỏi của Ưng Vệ lập tức im lặng quỷ dị, đặc biệt là Mộ Đức hắn vốn lúc đầu vẫn đang quan sát nhóm này, nghe câu hỏi của bọn họ trở cảnh giác tay nắm chặt thành nắm đấm.
Nói với giọng đầy nguy hiểm:“ Ý của mấy người là gì “.
Mà Uy Lan sau khi thấy phản ứng của Mộ Đức và nhóm người này lập tức xác nhận được suy đoán trước đó của mình.
Bởi trước đó khi đến đây Uy Lan đã đưa ra thắc mắc của mình, tuy có thể nói tình huống hiện giờ không quá khả quan lắm đi, nếu một người bình thường khi biết tin căn cứ Thiên Hạ an toàn, tất nhiên họ sẽ nhanh chóng tham gia vì muốn bảo đảm tính mạng của bản thân đúng chứ.
Nhưng sẽ có một số trường hợp vì quá cách xa chỗ căn cứ Thiên Hạ nên không thể đến đó đi. Vậy thì họ vẫn phải tiếp tụng gây dựng căn cứ ở nơi đó, bảo vệ tính mạng của mình. Tuy nhiên nhiên nó cũng chả phải biệt phát an toàn, vì vậy mà một số nơi dù có xa đến đâu họ cũng sẽ cố gắng cùng nhau lập đội tìm đến căn cứ Thiên Hạ đó.
Bởi tình hình con quái vật càng lúc càng trở nên nguy hiểm hơn, nếu thêm một ngày chậm trễ không tìm nơi an toàn thật sự, e là sau này chả thể giữ được mạng sống của mình.
Điều đáng nói không phải nằm ở vấn đề này, mà là căn cứ P này không quá cách xa căn cứ Thiên Hạ, tuy biết là sau này sẽ có nguy hiểm nhưng họ lại không hề có ý định tham gia vào căn cứ Thiên Hạ đó.
Điều này cũng hơn quá vô lý đi, bởi dù sao quái vật hiện giờ rất đáng sợ, họ càng ở lâu sau này sẽ càng gặp nguy hiểm, hơn hết dù có cách xa hay gần như tất cả các căn cứ khác, đều đồng loạt đi đến căn cứ Thiên Hạ tham gia vào căn cứ của họ.
Còn căn cứ P này không phải quá cách xa căn cứ Thiên Hạ, thậm chí có thể nói gần hơn nhiều so với căn cứ khác, trước đó Tề Lạc và mọi người còn điều tra được, căn cứ này cũng chả có gì đặc biệt, kể cả thủ lĩnh hiện tại của họ là Mộ Đức cũng không phải quá mạnh. Vậy vì sao họ lại không đi đến căn cứ Thiên Hạ chứ, nói thế nào điều này cũng rất khả nghi.
Vậy điều gì khiến họ không đồng ý tham gia vào, có khi nào nhóm người Mộ Đức biết gì về căn cứ đó không, cũng có khả năng đó, không thì bọn họ cũng chả nghĩ được lý do là gì.
Tuy căn cứ của họ không phải quá an toàn nhưng ít gì nhiều cũng là nơi thích hợp để tránh đám quái vật ngoài kia, mà những người tị nạn đến nơi này, bộ dáng không phải lôi thôi nhếch nhác cũng là bị thương. Đâu giống với đám người Tề Lạc ăn mặc sạch sẽ, trên người cũng chả có lấy vết thương, mà để có bộ dạng này chắc chắn đám người này phải có thực lực cỡ nào mới có thể lành lặn như vậy.
Ý thức được điều gì đó những người cân gác ở đây lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Mà Ưng Vệ lúc này đi lên trước mỉm cười lịch sự:“ Xin chào, chúng tôi đến từ thành phố Hạ Thanh phía đông, không biết là anh có thể báo cáo với thủ lĩnh bên anh không, chúng tôi muốn bàn bạc với mọi người để hợp tác “.
Nghe Ưng Vệ nói mấy người canh gác hơn sửng sốt cũng không dám chần chừ báo cáo lên cấp trên. Đợi đến khi thủ lĩnh nơi này biết được tin tức lập báo lại mời nhóm người này vào trong.
Sau đó liền gọi thêm số đồng đội của mình ra ngoài gặp nhóm người Tề Lạc này, nếu là bình thường có lẽ bọn họ sẽ không dễ dàng nghe yêu cầu mà đến tìm họ, chỉ là tình huống hiện tại lại khác, số lượng người trong này cũng ít rất nhiều so với trước kia, hơn hết vì đảm bảo đủ an toàn cho người bên ngoài muốn đến nơi này, nên họ ít nhiều gì cũng sẽ quan tâm hơn.
Đặc biệt khi nghe biết tin nhóm người Tề Lạc muốn hợp tác, thì họ không ngạc nhiên sửng sốt mới là chuyện lạ, nghĩ tới một người có thể đưa ra yêu cầu này thì chắc không phải kẻ bình thường rồi, mà họ cũng đang tìm kiếm nguồn nhân lực nên tất nhiên sẽ không bỏ qua đám người này được.
Cũng không để đám người Tề Lạc đợi quá lâu, Mộc Đức ( thủ lĩnh nơi này) nhanh chóng đến gặp bọn họ. Vừa nhìn từ xa thấy nhóm người Tề Lạc, Mộc Đức liền kinh ngạc cảm thán không thôi, bởi mỗi người trong đó đều mang một cảm giác thần bí lạ thường, đặc biệt người có mái tóc màu xanh lam kia cùng với đôi mắt màu cam như viên thạch anh, mang lại cho ta một cảm giác dễ gần nhưng theo đó lại có sự lạnh nhạt không rõ, tạo ra một cảm xúc khó tả khi người khác nhìn vào.
Vừa nhìn vào thôi Mộ Đức liền biết người này chính là người đứng đầu ở đây, bởi không những khí chất vẻ bề ngoài mạnh mẽ anh ta mang lại, còn vì mọi người xung quanh khi nghe anh ta nói đều tỏ rõ sự phục tùng đáp lại anh ta.
Mộ Đức mỉm cười lịch sự từ từ đi đến trước mặt Tề Lạc đưa tay ra bắt:“ Xin chào, giới thiệu một chút tôi là Mộ Đức là người quản lý căn cứ này, nghe nói mọi người đến đây muốn bàn bạc hợp tác với chúng tôi đúng không, không biết là mọi người dự định hợp tác thế nào, bởi dù sao tình huống hiện giờ nơi này của chúng tôi căn bản không hề có tài nguyên nào cả … “.
Tề Lạc nghe thế cũng đáp lại:“ Chào anh tôi tên Tề Lạc cũng là đội trưởng của nhóm, đúng là chúng tôi muốn hợp tác với căn cứ các anh nhưng không không phải nói về tài nguyên nơi này, mà là vị lợi ích của cả căn cứ … “.
Mộ Đức thăm dò nói:“ Ý anh là “.
Tề Lạc nhìn Mộ Đức không nói luôn mà nhìn xung quanh, Mộ Đức thấy thế hiểu ý cười cười:“ Có vẻ nơi này không phù hợp lắm để nói chuyện, vậy trước hết chúng ta tìm một chỗ khác nói nhé “. Nói rồi ra hiệu Tề Lạc đi theo hắn.
Tề Lạc gật đầu mỉm cười hiểu ý quay đầu ra hiện với mọi người, rồi để Uy Lan, Tần Duệ, Ưng Vệ và Khang Kiện đi theo anh.
Đến trước một căn phòng Mộ Đức quay lại nhìn 4 người khác đi theo Tề Lạc không nói gì cả, mở cửa đi vào trong. Nhóm người Tề Lạc thấy thế cũng đi vô theo, đợi đến khi cửa căn phòng được đóng lại, trong phòng liền có mỗi 12 người là nhóm người Tề Lạc cùng với Mộ Đức và 6 người thân cận của hắn.
Tề Lạc lúc này ra hiệu để Ưng Vệ lên tiếng trước, Ưng Vệ thấy thế gật đầu đi thẳng vào vấn đề nói:“ Vậy tôi xin phép nói thẳng sau 3 tuần quái vật xuất hiện có vẻ mọi người cũng biết nó nguy hiểm cỡ nào đúng chứ, hơn hết tình huống hiện giờ cũng không mấy khả quan lắm, nhưng không sao chúng tôi có thể giúp đỡ mọi người, tất nhiên không chỉ vậy mà còn rất nhiều căn cứ khác “.
“ Tuy nhiên điều tôi muốn nói ở đây có liên quan đến một căn cứ khác, chắc mọi người cũng biết đến căn cứ Thiên Hạ đúng không “.
Cả đám Mộ Đức nghe Ưng Vệ nói nhìn nhau không hiểu dụng của Ưng Vệ là gì, mà Ưng Vệ thấy thế nói tiếp:“ Vậy trước hết tôi muốn hỏi mọi người ở đây, có phải mọi người cũng biết căn cứ Thiên Hạ là nơi an toàn đúng không, rất nhiều người trước đó biết tin cũng đi đến nơi đó và xác minh là sự thật đi, hơn nữa căn cứ Thiên Hạ đó có đầy đủ mọi thứ từ vật tư, độ an toàn cũng cao “.
“ Hơn hết theo như tôi thấy có ai mà không muốn sống sót đúng không, mà căn cứ này không thể nói là an toàn, trong trường hợp khi quái vật thăng cấp lên nữa thì khả năng nơi này chả thể chống đỡ được đúng chứ “.
“ Vậy vì sao mọi người lại chấp nhận ở đây, mà không đi vào căn cứ Thiên Hạ đó “.
Mộ Đức và 6 người khác nghe câu hỏi của Ưng Vệ lập tức im lặng quỷ dị, đặc biệt là Mộ Đức hắn vốn lúc đầu vẫn đang quan sát nhóm này, nghe câu hỏi của bọn họ trở cảnh giác tay nắm chặt thành nắm đấm.
Nói với giọng đầy nguy hiểm:“ Ý của mấy người là gì “.
Mà Uy Lan sau khi thấy phản ứng của Mộ Đức và nhóm người này lập tức xác nhận được suy đoán trước đó của mình.
Bởi trước đó khi đến đây Uy Lan đã đưa ra thắc mắc của mình, tuy có thể nói tình huống hiện giờ không quá khả quan lắm đi, nếu một người bình thường khi biết tin căn cứ Thiên Hạ an toàn, tất nhiên họ sẽ nhanh chóng tham gia vì muốn bảo đảm tính mạng của bản thân đúng chứ.
Nhưng sẽ có một số trường hợp vì quá cách xa chỗ căn cứ Thiên Hạ nên không thể đến đó đi. Vậy thì họ vẫn phải tiếp tụng gây dựng căn cứ ở nơi đó, bảo vệ tính mạng của mình. Tuy nhiên nhiên nó cũng chả phải biệt phát an toàn, vì vậy mà một số nơi dù có xa đến đâu họ cũng sẽ cố gắng cùng nhau lập đội tìm đến căn cứ Thiên Hạ đó.
Bởi tình hình con quái vật càng lúc càng trở nên nguy hiểm hơn, nếu thêm một ngày chậm trễ không tìm nơi an toàn thật sự, e là sau này chả thể giữ được mạng sống của mình.
Điều đáng nói không phải nằm ở vấn đề này, mà là căn cứ P này không quá cách xa căn cứ Thiên Hạ, tuy biết là sau này sẽ có nguy hiểm nhưng họ lại không hề có ý định tham gia vào căn cứ Thiên Hạ đó.
Điều này cũng hơn quá vô lý đi, bởi dù sao quái vật hiện giờ rất đáng sợ, họ càng ở lâu sau này sẽ càng gặp nguy hiểm, hơn hết dù có cách xa hay gần như tất cả các căn cứ khác, đều đồng loạt đi đến căn cứ Thiên Hạ tham gia vào căn cứ của họ.
Còn căn cứ P này không phải quá cách xa căn cứ Thiên Hạ, thậm chí có thể nói gần hơn nhiều so với căn cứ khác, trước đó Tề Lạc và mọi người còn điều tra được, căn cứ này cũng chả có gì đặc biệt, kể cả thủ lĩnh hiện tại của họ là Mộ Đức cũng không phải quá mạnh. Vậy vì sao họ lại không đi đến căn cứ Thiên Hạ chứ, nói thế nào điều này cũng rất khả nghi.
Vậy điều gì khiến họ không đồng ý tham gia vào, có khi nào nhóm người Mộ Đức biết gì về căn cứ đó không, cũng có khả năng đó, không thì bọn họ cũng chả nghĩ được lý do là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất