Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 58
Uy Lan lên tiếng:“ Có phải mọi người biết căn cứ Thiên Hạ kia có vấn đề đúng không “.
Mộ Đức lập tức nhìn về phía Uy Lan sửng sốt một chút.
Mà Uy Lan quan sát phản ứng này của họ gật đầu:“ Quả nhiên các người cũng biết gì đó, yên tâm chúng tôi không có ác ý, nói thật bọn tôi muốn hợp với mọi người là để đối phó với căn cứ Thiên Hạ đó “.
Nhóm người Mộ Đức nghe Uy Lan nói câu này, không hiểu sao muốn cười nhưng lại không cười nổi, bọn quay lại nhìn nhau ra hiệu bằng ánh mắt.
Thế là một trong đám người Thượng Lâm lên tiếng:“ Nếu chúng tôi từ chối thì sao “.
Uy Lan cười:“ Vậy để tôi hỏi mọi người ở đây có phải cũng biết căn cứ Thiên Hạ đó vấn đề đúng không, tuy tôi không rõ mọi người biết cái gì, nhưng tôi vẫn nói thẳng thật ra căn cứ Thiên Hạ đó được thành lập từ rất lâu, chúng thật chấp là một tổ chức tạo ra nhằm mục đích thống trị thế giới này, nếu trước đó dị năng chưa xuất hiện, khả năng thành công của họ không cao đi, giờ dị năng xuất hiện cũng khác so với trước đây. Mà tổ chức Thiên Hạ đó chúng còn tạo ra được một nơi căn cứ có độ an toàn cao, rất nhiều người biết đến đều tìm đến đó. Tuy nói nghe thì có vẻ an toàn nhưng thật chất đó mới chính là khởi đầu bọn chúng muốn thống trị cả thế giới này … “.
“ Mọi người ở đây thử nghĩ xem nếu chúng thật sự thống trị được thế giới này, khống chế tất cả mọi người, thì chả phải bọn chúng còn đáng sợ cả đám quái vật hay sao “.
“ Cho nên chúng tôi là muốn cùng mọi người tạo dựng một quân đội, để đối phó với tổ chức Thiên Hạ này “.
Thật ra lời nói của Uy Lan có phần chính xác, tuy vậy nhóm người Mộ Đức cho dù biết chuyện tổ chức Thiên Hạ này làm ra, cũng biết đám người Thiên Hạ đó chả có ý tốt, nhưng không có nghĩa bọn họ thật sự sẽ tham gia vào.
Vì nơi Thiên Hạ đó có phần không an toàn, thậm chí sau này sẽ bị chúng khống chế nhưng không thể phủ nhận một việc, nơi đó an toàn hơn bên ngoài này nhiều.
Phải biết hiện tại quái vật đang dần thăm cấp, bên ngoài còn là nơi nguy hiểm rất nhiều, bất cứ lúc nào khi nào bọn họ đều có thể đối mặt với cái chết.
Không phải nhóm người Mộ Đức không muốn đối phó với tổ chức Thiên Hạ đó, chỉ là số lượng của họ quá ít ỏi cũng không mạnh bằng tổ chức Thiên Hạ, hơn hết bọn chúng còn có được lòng tin rất nhiều người ở đó, nếu bọn họ thật sự đi đối phó với tổ chức Thiên Hạ đó, chả những không được ủng hộ có khi chưa kịp đánh đã bị tiêu diệt.
Thượng Lâm vẫn lên tiếng từ chối:“ Xin lỗi e là chúng tôi không thể giúp đỡ được, hơn hết việc này không phải vấn đề nhỏ, chúng tôi không dám chủ chương được “.
Lời nói của Thượng Lâm rất rõ ràng không chần chừ từ chối đám người Tề Lạc.
Khang Kiện bên cạnh quan sát mọi động thái của họ biết họ gặp băn khoăn điều gì nói:“ Đừng vội từ chối vậy như vậy, tôi biết mọi người ở đây đang lo lắng điều gì nhưng mọi người yên tâm, nếu chúng tôi đã đưa ra yêu cầu tất nhiên cũng nắm chắc phần thắng, hơn hết vì đây là chuyện lớn nên chúng tôi mới đến đây tìm mọi người hợp tác, nếu không để bọn tổ chức Thiên Hạ đó đạt được mục đích, e là sau này càng khó khăn hơn “.
Tất nhiên nhóm người Mộ Đức sao không hiểu ý này chứ, nhưng họ vẫn còn băn khoăn chần chừ không biết làm sao. Cuối cùng Tề Lạc đưa ra yêu cầu cho bọn xem một thứ, khiến đám này Mộ Đức kinh ngạc há hốc miệng.
Sau một hồi thuyết phục nếu cho bọn họ lý do, Mộ Đức lúc này mới gật đầu đồng ý.
Mộ Đức:“ Được rồi, tôi đồng ý với yêu cầu của các anh, cũng mong các anh có thể thực hiện như những gì đã nói “.
Nói rồi để cấp dưới sắp xếp chỗ ở cho đám người Tề Lạc, sau đó Mộ Đức dẫn theo đồng đội của mình nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở lại trụ sở chính bắt đầu thông báo và bàn bạc lại.
Mắt thấy đám người Mộ Đức rời đi Khang Kiện mới lên tiếng nói với Tề Lạc một chuyện.
Khang Kiện:“ Vừa nãy tôi để ý thấy trong đám người Mộ Đức đó, cái người có mái tóc màu trắng kia, năng lực của hắn ta không bình thường, tuy hắn ta không nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận điều gì đó không ổn “.
Tề Lạc nghe Khang Kiện nói cũng không quá kinh ngạc, bởi không chỉ mỗi anh cảm nhận được, ngay cả sâm Ngọc Lĩnh cũng phát hiện ra gì đó.
Ngọc Lĩnh:“ Chủ nhân em thấy cái tên tóc trắng đó đúng là không bình thường thật, trên người hắn có một cỗ năng lực phát ra rất kỳ quái, tuy không phải ác ý nhưng nó cũng không mấy dễ chịu, chủ nhân ngài nhớ phải để ý tên đó chút nhưng cũng đừng tới gần hắn quá, Ngọc Lĩnh sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra “.
Vì Tề Lạc đồng ý cho sâm Ngọc Lĩnh xuất hiện trước mặt đồng đội của mình, nên đám người Ưng Vệ, Uy Lan, Tần Duệ và Khang Kiện cũng nghe được những gì sâm Ngọc Lĩnh nói.
Trong lòng càng thêm nghi hoặc thân phận của tên tóc trắng đó là gì, dù vậy bọn họ cũng chưa có ý định tìm hiểu quá sâu, nếu sâm Ngọc Lĩnh đã nói tên đó không mang ác ý vậy thì họ chỉ cần chú ý quan sát là được, còn hiện giờ bọn họ cần phải tiếp tục trao đổi kế hoạch.
...
Trong ngọn núi Quy Y Lưu Uyển vẫn đang ngồi thần thờ ngắm nhìn cây hoa lưu tô trước mắt, những chùm hoa màu trắng của cây hoa lưu tô, cứ thế cùng cơn gió mà rung rinh theo nhịp điệu nhẹ nhàng. Mà trong đôi mắt của Lưu Uyển bây giờ vẫn không hề có bất kỳ cảm xúc nào dư thừa, sự lạnh nhạt thờ ơ hiện rõ trong đôi mắt của cậu.
Mấy ngày này Lưu Uyển không cần phải làm nhiệm vụ, bởi nhiệm vụ bị cậu từ chối hết rồi. Nói thế nào nhỉ … tâm trạng trước đó của Lưu Uyển khi bị hệ thống giao cho cái nhiệm vụ đi giúp đỡ Tề Lạc kia, đã bị chọc tức muốn nổ phổi. Làm sao còn vui vẻ đi nhận nhiệm vụ tiếp theo chứ, dù vậy cậu vẫn không bỏ qua cho hệ thống này.
Sau một hồi động não suy nghĩ và thử nghiệm liên hệ với các kí chủ khác, Lưu Uyển phát hiện ra một bí mật.
Đó là trong tất cả nhiệm vụ của kí chủ khi hệ thống đưa ra, gần như đều có liên quan đến một thứ trọng yếu. Những thứ trọng yếu đó có thể là một người, đồ vật hoặc thực vật, nhưng nhìn chung tổng kết lại theo Lưu Uyển biết được từ các kí chủ khác.
Mọi thứ hệ thống đưa đều có liên quan đến liên kết với số mệnh của bọn họ. Ừm bạn không nghe nhầm đâu là liên quan đến số mệnh đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Ai do tôi không biết cách miêu tả nên bỏ nhiều phân đoạn đi … à mà tôi phát hiện có chỗ khác đăng truyện của tôi. Tuy dù sao cũng viết vì đam mê nhiều người yêu thích cũng tốt, chỉ là vẫn mong mọi người ủng hộ chỗ đăng chính thức nhé.
Do tôi viết truyện còn non nớt, vì vậy sẽ có rất nhiều lỗi không phù hợp và tất nhiên tôi sẽ quay lại sửa lại nội dung nhiều lần, nhưng cũng không quá ảnh hưởng mấy đâu.
Cho nên khi đọc chỗ khác sẽ có nhiều chỗ không có được sửa lại đâu, vậy nên mong mọi người đọc ở chỗ đăng chính thức nha.
Có gì nhiều chỗ sai lỗi mọi người có thể đưa ra ý kiến của mình, tôi sẽ xem lại và cố gắng sửa lại đúng nhất có thể.
Mộ Đức lập tức nhìn về phía Uy Lan sửng sốt một chút.
Mà Uy Lan quan sát phản ứng này của họ gật đầu:“ Quả nhiên các người cũng biết gì đó, yên tâm chúng tôi không có ác ý, nói thật bọn tôi muốn hợp với mọi người là để đối phó với căn cứ Thiên Hạ đó “.
Nhóm người Mộ Đức nghe Uy Lan nói câu này, không hiểu sao muốn cười nhưng lại không cười nổi, bọn quay lại nhìn nhau ra hiệu bằng ánh mắt.
Thế là một trong đám người Thượng Lâm lên tiếng:“ Nếu chúng tôi từ chối thì sao “.
Uy Lan cười:“ Vậy để tôi hỏi mọi người ở đây có phải cũng biết căn cứ Thiên Hạ đó vấn đề đúng không, tuy tôi không rõ mọi người biết cái gì, nhưng tôi vẫn nói thẳng thật ra căn cứ Thiên Hạ đó được thành lập từ rất lâu, chúng thật chấp là một tổ chức tạo ra nhằm mục đích thống trị thế giới này, nếu trước đó dị năng chưa xuất hiện, khả năng thành công của họ không cao đi, giờ dị năng xuất hiện cũng khác so với trước đây. Mà tổ chức Thiên Hạ đó chúng còn tạo ra được một nơi căn cứ có độ an toàn cao, rất nhiều người biết đến đều tìm đến đó. Tuy nói nghe thì có vẻ an toàn nhưng thật chất đó mới chính là khởi đầu bọn chúng muốn thống trị cả thế giới này … “.
“ Mọi người ở đây thử nghĩ xem nếu chúng thật sự thống trị được thế giới này, khống chế tất cả mọi người, thì chả phải bọn chúng còn đáng sợ cả đám quái vật hay sao “.
“ Cho nên chúng tôi là muốn cùng mọi người tạo dựng một quân đội, để đối phó với tổ chức Thiên Hạ này “.
Thật ra lời nói của Uy Lan có phần chính xác, tuy vậy nhóm người Mộ Đức cho dù biết chuyện tổ chức Thiên Hạ này làm ra, cũng biết đám người Thiên Hạ đó chả có ý tốt, nhưng không có nghĩa bọn họ thật sự sẽ tham gia vào.
Vì nơi Thiên Hạ đó có phần không an toàn, thậm chí sau này sẽ bị chúng khống chế nhưng không thể phủ nhận một việc, nơi đó an toàn hơn bên ngoài này nhiều.
Phải biết hiện tại quái vật đang dần thăm cấp, bên ngoài còn là nơi nguy hiểm rất nhiều, bất cứ lúc nào khi nào bọn họ đều có thể đối mặt với cái chết.
Không phải nhóm người Mộ Đức không muốn đối phó với tổ chức Thiên Hạ đó, chỉ là số lượng của họ quá ít ỏi cũng không mạnh bằng tổ chức Thiên Hạ, hơn hết bọn chúng còn có được lòng tin rất nhiều người ở đó, nếu bọn họ thật sự đi đối phó với tổ chức Thiên Hạ đó, chả những không được ủng hộ có khi chưa kịp đánh đã bị tiêu diệt.
Thượng Lâm vẫn lên tiếng từ chối:“ Xin lỗi e là chúng tôi không thể giúp đỡ được, hơn hết việc này không phải vấn đề nhỏ, chúng tôi không dám chủ chương được “.
Lời nói của Thượng Lâm rất rõ ràng không chần chừ từ chối đám người Tề Lạc.
Khang Kiện bên cạnh quan sát mọi động thái của họ biết họ gặp băn khoăn điều gì nói:“ Đừng vội từ chối vậy như vậy, tôi biết mọi người ở đây đang lo lắng điều gì nhưng mọi người yên tâm, nếu chúng tôi đã đưa ra yêu cầu tất nhiên cũng nắm chắc phần thắng, hơn hết vì đây là chuyện lớn nên chúng tôi mới đến đây tìm mọi người hợp tác, nếu không để bọn tổ chức Thiên Hạ đó đạt được mục đích, e là sau này càng khó khăn hơn “.
Tất nhiên nhóm người Mộ Đức sao không hiểu ý này chứ, nhưng họ vẫn còn băn khoăn chần chừ không biết làm sao. Cuối cùng Tề Lạc đưa ra yêu cầu cho bọn xem một thứ, khiến đám này Mộ Đức kinh ngạc há hốc miệng.
Sau một hồi thuyết phục nếu cho bọn họ lý do, Mộ Đức lúc này mới gật đầu đồng ý.
Mộ Đức:“ Được rồi, tôi đồng ý với yêu cầu của các anh, cũng mong các anh có thể thực hiện như những gì đã nói “.
Nói rồi để cấp dưới sắp xếp chỗ ở cho đám người Tề Lạc, sau đó Mộ Đức dẫn theo đồng đội của mình nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở lại trụ sở chính bắt đầu thông báo và bàn bạc lại.
Mắt thấy đám người Mộ Đức rời đi Khang Kiện mới lên tiếng nói với Tề Lạc một chuyện.
Khang Kiện:“ Vừa nãy tôi để ý thấy trong đám người Mộ Đức đó, cái người có mái tóc màu trắng kia, năng lực của hắn ta không bình thường, tuy hắn ta không nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận điều gì đó không ổn “.
Tề Lạc nghe Khang Kiện nói cũng không quá kinh ngạc, bởi không chỉ mỗi anh cảm nhận được, ngay cả sâm Ngọc Lĩnh cũng phát hiện ra gì đó.
Ngọc Lĩnh:“ Chủ nhân em thấy cái tên tóc trắng đó đúng là không bình thường thật, trên người hắn có một cỗ năng lực phát ra rất kỳ quái, tuy không phải ác ý nhưng nó cũng không mấy dễ chịu, chủ nhân ngài nhớ phải để ý tên đó chút nhưng cũng đừng tới gần hắn quá, Ngọc Lĩnh sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra “.
Vì Tề Lạc đồng ý cho sâm Ngọc Lĩnh xuất hiện trước mặt đồng đội của mình, nên đám người Ưng Vệ, Uy Lan, Tần Duệ và Khang Kiện cũng nghe được những gì sâm Ngọc Lĩnh nói.
Trong lòng càng thêm nghi hoặc thân phận của tên tóc trắng đó là gì, dù vậy bọn họ cũng chưa có ý định tìm hiểu quá sâu, nếu sâm Ngọc Lĩnh đã nói tên đó không mang ác ý vậy thì họ chỉ cần chú ý quan sát là được, còn hiện giờ bọn họ cần phải tiếp tục trao đổi kế hoạch.
...
Trong ngọn núi Quy Y Lưu Uyển vẫn đang ngồi thần thờ ngắm nhìn cây hoa lưu tô trước mắt, những chùm hoa màu trắng của cây hoa lưu tô, cứ thế cùng cơn gió mà rung rinh theo nhịp điệu nhẹ nhàng. Mà trong đôi mắt của Lưu Uyển bây giờ vẫn không hề có bất kỳ cảm xúc nào dư thừa, sự lạnh nhạt thờ ơ hiện rõ trong đôi mắt của cậu.
Mấy ngày này Lưu Uyển không cần phải làm nhiệm vụ, bởi nhiệm vụ bị cậu từ chối hết rồi. Nói thế nào nhỉ … tâm trạng trước đó của Lưu Uyển khi bị hệ thống giao cho cái nhiệm vụ đi giúp đỡ Tề Lạc kia, đã bị chọc tức muốn nổ phổi. Làm sao còn vui vẻ đi nhận nhiệm vụ tiếp theo chứ, dù vậy cậu vẫn không bỏ qua cho hệ thống này.
Sau một hồi động não suy nghĩ và thử nghiệm liên hệ với các kí chủ khác, Lưu Uyển phát hiện ra một bí mật.
Đó là trong tất cả nhiệm vụ của kí chủ khi hệ thống đưa ra, gần như đều có liên quan đến một thứ trọng yếu. Những thứ trọng yếu đó có thể là một người, đồ vật hoặc thực vật, nhưng nhìn chung tổng kết lại theo Lưu Uyển biết được từ các kí chủ khác.
Mọi thứ hệ thống đưa đều có liên quan đến liên kết với số mệnh của bọn họ. Ừm bạn không nghe nhầm đâu là liên quan đến số mệnh đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Ai do tôi không biết cách miêu tả nên bỏ nhiều phân đoạn đi … à mà tôi phát hiện có chỗ khác đăng truyện của tôi. Tuy dù sao cũng viết vì đam mê nhiều người yêu thích cũng tốt, chỉ là vẫn mong mọi người ủng hộ chỗ đăng chính thức nhé.
Do tôi viết truyện còn non nớt, vì vậy sẽ có rất nhiều lỗi không phù hợp và tất nhiên tôi sẽ quay lại sửa lại nội dung nhiều lần, nhưng cũng không quá ảnh hưởng mấy đâu.
Cho nên khi đọc chỗ khác sẽ có nhiều chỗ không có được sửa lại đâu, vậy nên mong mọi người đọc ở chỗ đăng chính thức nha.
Có gì nhiều chỗ sai lỗi mọi người có thể đưa ra ý kiến của mình, tôi sẽ xem lại và cố gắng sửa lại đúng nhất có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất