Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 63

Trước Sau
Sau khi quyết định mọi người nhanh chóng lấy xe từ không gian ra, lái về phía thành phố K. Có lẽ do Lưu Uyển trước đó đã mở đường, thế là họ theo dấu vết đó đi đến được thành phố K không mất bao lâu.

Vừa vào thành phố này thứ xuất hiện trước mắt họ làm đám người rất kinh ngạc, bởi rõ ràng thành phố này không bình thường, tuy nói thành phố K là nơi nghèo nàn nhất, hơn nữa đường đi rất khó khăn, ngay cả kinh tế cũng như vậy.

Vậy nên tất nhiên khi đám quái vật xuất hiện nơi này căn bản không có nhiều thứ đồ để thắp sáng để tránh quái vật, cũng vì thế đáng lý nơi này phải bị phá hủy rất nhiều đi. Chỉ là nhìn vào tình cảnh này xem, trên đường đi họ có thể thấy rất nhiều người, mà những người đó khi thấy chiếc xe của nhóm Tề Lạc.

Lại chả hề để ý vẫn tiếp tục làm việc của mình như đang tìm kiếm thứ gì đó quan trọng. Trong lòng nhóm người Tề Lạc đều có suy đoán rất nhiều nguyên nhân khác nhau, cuối bọn bọ vội vàng xuống xe đi đến chỗ một nhóm người nhìn có vẻ tinh cách dẽ gần chút, qua đó hỏi thăm thử.

Tề Lạc từ từ đi đến lên tiếng:“ Xin chào, cho tôi hỏi chút mọi người ở đây đang tìm gì vậy, hơn nữa sao nơi này nhiều người như vậy, đêm đến mọi người không sợ đám quái vật xuất hiện sao “.

Nếu là bình thường Tề Lạc căn bản sẽ không trực tiếp hỏi thẳng như vậy, chỉ là không biết có phải do Lưu Uyển ảnh hưởng, Tề Lạc hiện giờ nói chuyện cũng đều đi thẳng vào vấn.

Thanh niên được hỏi nhìn về phía Tề Lạc nhưng không hề tỏ thái độ với Tề Lạc khi hỏi câu này thanh niên nói:“ Mấy người các người vào được đây chắc không phải người bình thường đi “.

Cả đám người Tề Lạc nghe vậy hơn ngẩn ra không hiểu ý này lắm.

Thanh niên thấy thế chỉ về phía trung tâm thành phố K giải thích:“ Các người thấy cái tháp kia chứ, chỉ cần ở gần trung tâm đó không quá cách xa khoảng 50 km² thì quái vật sẽ không vào được tấn công mọi người, tuy nhiên không nói đến việc đó, điều tôi muốn hỏi trước đó chắc hẳn các người thấy một vết nứt rộng lớn bao quay nơi này đi.“.

“ Mà người bình thường căn bản sẽ không dễ dàng vô được nơi này, phải sử dụng số lượng lớn dị năng tạo ra con đường đi qua nơi này được. Tất nhiên cho dù là có làm được thì thứ năng lượng kia sẽ không cho phép các người đến gần nơi này, vậy nên các người cũng không phải người bình thường “.

Nghe một tràng lời nói của thanh niên nọ khiến họ toàn dấu hỏi, thậm ra trước đó quả thực khi vô nơi này,bọn họ thấy xung quanh đó có vết nứt cách mặt đất rất rộng. Tuy vậy họ có thể đi vào là do trước đó Lưu Uyển sử dụng lá bùa để lại, chỉ là tình huống họ có thể vào được nơi này thì không thể giải thích được.

Nếu đúng những gì thanh niên này nói vậy bọn có cái gì đặc biệt chứ??.



Sau một hồi hỏi thăm cuối cùng họ mới biết được ý nghĩa của nó, ở đây không phải bất kỳ ai cũng thế vô được, mà thứ bảo vệ họ ở trung tâm kia được mọi người gọi là thánh quang, nó có sức mạnh cực kỳ lớn.

Nó chỉ cho phép những người có năng lực được thánh quang chấp nhận hoặc là người sinh ra đã ở nơi này, mới có thể ở được trong khu vực này. Vậy nên ngoài người dân ở đây người lạ khác có thể vào được cũng tức là người đặc biệt.

Nếu để Lưu Uyển ở đây chắc sẽ lắc đầu liên tục với suy đoán của người dân này, thật chất không phải vậy đâu. Lý do họ vào được đây là nhờ có khí tức của sâm Ngọc Lĩnh che đi họ, nên họ mới dễ dàng được thánh quang chấp nhận. Nhưng đúng là sẽ có một số thành phần được chấp nhận là thật, giống như Tần Duệ và Tề Lạc vậy.

Về phần Tần Duệ sao được chấp là do hắn mang dị năng hệ quang mà thánh quang và dị năng hệ quang, sức mạnh của nó gần giống nhau vì vậy Tần Duệ mới dễ dàng được nơi này chấp nhận.

Còn về phần Tề Lạc vì sao được chấp nhận do bản chất của anh tốt, hơn nữa còn có công lớn giúp đỡ con người, chưa hết anh còn mang một loại hào quang của nhân vật chính, nên không được chấp nhận mới là chuyện lạ á.

Còn bản thân Lưu Uyển từ khi nhìn thấy nơi này cậu liền biết bản thân không được chấp nhận, vì bản tính cậu cũng chả tốt đẹp gì. Chả qua do cậu có công đức rất nhiều ở kiếp trước, vì vậy công đức đó cũng được gắn kết với linh hồn của cậu. Cũng vì thế Lưu Uyển mới được chấp nhận cho phép vào nơi này.

Nói thật Lưu Uyển cảm thấy không biết nên cảm ơn cha mẹ kiếp của mình không nữa, tuy vậy nếu thật sự không thể vào cậu cũng sẽ tìm ra mọi cách để vô được nơi này.

Sau khi nhóm người Tề Lạc được bổ sung kiến thức, họ được một trong số nhóm người ở đây dẫn đi đến gặp một trong những quản lý ở khu vựng này. Nói thật với lời nói vừa rồi của thanh niên kia, gì mà không quá cách xa khoảng 50 km² sẽ không xảy ra chuyện, 50 km² là không quá cách xa ý hả.

Nghe thôi đã thấy quá điên rồ rồi, phải biết diện tích của một căn cứ cũng không lớn đến mức này đâu.

Vậy chả phải nơi này có thể chứa rất nhiều người đi, chỉ là đáng tiếc nơi này không phải ai cũng vô được, cũng phải thôi nếu có chuyện dễ dàng như thế thì còn gì gọi là khó khăn nữa.

Nhưng trước đó sao Lưu Uyển không nói cho họ biết trước có nơi này, đám người nghĩ tới đây lắc đầu liên tục, cẩn thận suy nghĩ lại với tích cách của Lưu Uyển nếu không phải cần thiết chắc chắn cậu sẽ không nhắc đến, hơn nữa quả thực cho dù họ có biết chắc gì đã tin tưởng. Vì ngay cả họ khi nghe thanh niên kia nói thôi cũng thấy nơi này quá ảo diệu rồi, làm sao có thể tin tưởng một nơi như này tồn tại được đây, còn nữa nếu cho dù đến được nơi này cũng chưa chắc có thể vô được dễ dàng đi.

Chỉ là bảo thạch mà Lưu Uyển nói có khi nào có liên quan đến sức mạnh bí ẩn kia đang bảo vệ nơi này không, vừa nghĩ thôi đám người không nhịn được hít một khi lạnh. Nếu thật sự như vậy, bọn họ mà lấy đi bảo thạch đó chả phải sẽ hại chết rất nhiều người sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau