Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 79
Cuối cùng nhóm người Tề Lạc nói chuyện với nhau bàn bạc một lúc rồi cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này, may là họ đã tìm được chút may mối nho nhỏ ở nơi này, vì họ cảm thấy hẳn là thứ đồ này có chút liên quan gì đó với thứ đồ Hoàn Kiếm kia đi.
Vì đám người cho rằng những hiện tượng kỳ lạ xuất hiện kia cũng là do Hoàn Kiếm đem lại đi, nếu thế khi họ tìm kiếm được càng nhiều mối liên hệ với Hoàn Kiếm, có thể họ sẽ có thêm hy vọng tìm ra được Hoàn Kiếm thật sự nhỉ.
...
Mà trong suy nghĩ của nhóm người Ưng Vệ, Hộ Hùng, Thích An, Khang Kiện, Tần Duệ và Tề Lạc lúc này đã bắt đầu thay đổi, suy nghĩ khác đi nhiều về Lưu Uyển sau cuộc trò chuyện vừa rồi, trước kia họ vẫn luôn thắc mắc tại sao Lưu Uyển lại biết nhiều như vậy, mà sau cuộc trò chuyện lời Lưu Uyển nói như đã nói cho họ biết sự thật vậy, có lẽ từ đầu Lưu Uyển thật ra không phải người của thế giới này.
Nghĩ tới đây thôi họ đã bắt đầu tưởng tượng ra mọi lý do vì sao và hàng ngàn câu hỏi thắc mắc đặt ra trên người Lưu Uyển.
Còn Uy Lan thì sớm đã biết sự thật này, tâm trạng lại không hề mấy ảnh hưởng suy nghĩ nhiều như đám người này, riêng tâm trạng Tề Lạc lại phức tạm hơn nhiều, trước kia anh còn cho rằng Lưu Uyển và kiếp trước giống nhau nhưng hiện giờ xem ra anh có thể đã đoán sai đi.
Nghĩ đến đây trong lòng Tề Lạc cực kỳ khó chịu, anh vẫn không dám chắc nó có phải sự thật hay không, vì Tề Lạc cảm nhận ra được rõ ràng Lưu Uyển kiếp trước hay kiếp này đều có hơi thở rất quen thuộc, càng nghĩ càng khó phân biệt anh lắc đầu tạm thời bỏ qua mọi thứ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
Anh cảm thấy vẫn nên tìm được thứ Hoàn Kiếm kia giải quyết nó sớm tốt thì hơn.
Bên này Lưu Uyển sau khi rời khỏi nhóm người Tề Lạc đã bị hệ thống liên tục yêu cầu cậu quay lại cùng đám người.
Hệ thống:“ Kí chủ làm gì vậy! sao lại không đi cùng với nhóm người đó? nếu có bọn họ trợ giúp thì kí chủ mới có cơ hội tìm ra được Hoàn Kiếm nhanh chóng hơn chứ, hơn hết với năng lực hiện giờ của kí chủ làm sao có thể chiến đấu một mình được đây, đến lúc đó thế giới càng trở nên nguy hiểm, kí chủ cũng khó bảo vệ được tính mạng của mình đó, tôi khuyên kí chủ vẫn nên quay lại cùng đám người đó hợp tác thì tốt hơn … “.
Lưu Uyển nghe hệ thống liên tục lải nhải làm cho nhứt đầu nói:“ Dừng, đừng có mà sai khiến ta làm việc, ta tự biết bản thân mình đang làm gì ngươi tốt nhất đừng có mà xem vào “.
Hệ thống:“ Nếu kí chủ không làm tôi sẽ …“.
Chưa để hệ thống nói xong Lưu Uyển đã cắt ngang:“ Hệ thống bản thân ta thế nào tự chính mình ta hiểu rõ nhất, nếu ngươi vẫn cố chấp muốn điều khiển ta vậy thì cứ làm đi, nếu ta đoán không sai cho dù ngươi có điều khiển ta thì cũng chả thể giúp được gì đâu đúng không, nếu không vì sao hệ thống ngươi ngay từ đầu không trực tiếp điều khiển ta cho rồi, chứ không phải đe dọa lòng vòng để ta tự mình làm “.
“ Cho nên tốt nhất hệ thống ngươi không nên xen vào quá nhiều về lựa chọn của ta, ta làm những điều này đều có chủ ý cả, tất nhiên ta sẽ không làm mấy chuyện vô bổ đâu vì ta cũng không phải kẻ ngu đâu hệ thống à … “.
Nghe tới đây hệ thống cũng không tiếp tục khuyên nữa chỉ là nó vẫn luôn chán nản thở dài liên tục, vốn dĩ còn nghĩ kí chủ mất trí nhớ sẽ ít gì nhiều cũng nghe theo khuyên bảo của nó, nhưng ai ngờ cho dù mất trí nhớ hay không cái tên Lưu Uyển này vẫn là khó chơi, luôn thích tự làm theo ý mình như vậy chứ.
Cũng đúng thôi nếu không phải cái tính cách báo đời này của Lưu Uyển thì sao có thể đi làm hỏng Hoàn Kiếm đây. Chỉ khổ cho nó vừa bị liên lụy xong lại phải tìm cách lấy lại Hoàn Kiếm về, để cho hai thế giới quay trở lại quỹ đạo ban đầu.
Nhờ hệ thống trợ giúp 2 tháng sau Lưu Uyển vất vả lắm mới tìm được chút manh mối nhưng vẫn là mãi không tìm thấy Hoàn Kiếm kia.
Mắt thấy thế giới càng trở nên nguy hiểm quái vật càng lúc càng thăng cấp, Lưu Uyển không còn cách nào khác quyết định thử mạo hiểm một lần, cậu cần trên tay chiếc túi thứ đồ Tề Lạc đưa khi họ gặp nhau trong lòng hơn ngẩn ra.
Lưu Uyển nhắm mắt lại nắm chặt lấy thứ đồ trong tay, vẽ ra một trận pháp được hệ thống dạy sau đó mở túi đồ kia ra, rất nhanh sau đó trước mắt cậu liền xuất hiện một thứ kì dị, một ánh sáng màu đỏ thẫm kỳ quái hiện lên trong mắt Lưu Uyển, nó đem lại một cỗ áp lực cực kỳ lớn mà không khí xung quanh theo đó biến đổi đi, cảm giác nó mang cực kỳ khó chịu.
Tiếc là nó lại chả hề ảnh hưởng gì đến Lưu Uyển chút nào đến mức kỳ lạ, không biết vì sao ngay từ khoảng khắc khi Lưu Uyển nhìn thấy thứ đồ này lại liên tưởng đến thứ Hoàn Kiếm hệ thống miêu tả, cậu chợt ngẩn ra không hiểu sao lại cho rằng nó liên quan với nhau.
Chưa kịp để Lưu Uyển suy nghĩ rõ ràng quan sát kĩ hơn Âm Tàn kia đã nhanh chóng phá được trận pháp, Lưu Uyển giật mình lùi vài bước vốn còn tưởng nó định tấn công mình, ai ngờ Âm Tàn này không hề tấn công Lưu Uyển mà trực tiếp lượt chọn chạy trốn biến mất nhanh chóng như thể nó chưa từng xuất hiện vậy.
Nhanh đến mức Lưu Uyển còn tưởng rằng nó sợ mình mới chạy chứ, nghĩ tới đây Lưu Uyển lập tức ngẩn ra chợt nhớ tới hệ thống nói với bản thân hình từng suýt phá hủy Hoàn Kiếm thì phải.
Mà hệ thống lúc này nào biết suy nghĩ của Lưu Uyển, nó thấy Âm Tàn chạy trốn lập hoảng hốt gọi Lưu Uyển.
Hệ thống:“ Kí chủ, kí chủ nó chạy rồi kia … a trời ạ phải làm sao bây giờ! “.
Mà Lưu Uyển không hiểu sao chợt mỉm cười quỷ dị, thản nhiên nói:“ Không sao chạy thì chạy, dù sao sẽ sớm bắt được nó thôi vì ta biết thứ đồ Hoàn Kiếm nằm ở đâu rồi “.
Hệ thống vốn đang chán nản nghe Lưu Uyển nói vậy ngẩn ra hơn vui mừng, kích động hỏi:“ Nó ở đâu vậy kí chủ “.
Lưu Uyển nheo mắt cười đáp:“ Ngươi không phát hiện ra thứ Âm Tàn kia chính là mắt trận để hoạt động Hoàn Kiếm à, hiện giờ nó xuất hiện ở đâu có nghĩa là Hoàn Kiếm cũng nằm ở đó “.
Hệ thống nghe xong câu này của Lưu Uyển trực tiếp phát điên, hét lên:“ Trời ạ cái gì, vậy ra thứ Âm Tàn kia thật sự có liên quan đến Hoàn Kiếm thật hả, nếu thế nó vừa chạy trốn kia không phải chúng ta đã bỏ lỡ mất cơ hội tìm lại Hoàn Kiếm rồi sao aaa … “.
Này cũng đừng hỏi tại sao hệ thống lại không phát hiện ra vì Hoàn Kiếm sớm đã bị Lưu Uyển làm thay đổi đế mức biến dạng nhìn không hình dáng rồi, quan trọng với sức mạnh hiện giờ của hệ thống nó căn bản không thể cảm nhận được gì cả.
Hơn hết nó nhớ rõ ràng Hoàn Kiếm nó có màu bạch kim chứ phải màu đỏ thẫm đâu kể cả mắt trận chính cũng thế, cho nên hệ thống mới không phát hiện ra thứ đồ này có liên quan đến Hoàn Kiếm vì nó có giống nhau tí nào đâu.
Đây quả nhiên tức chết nó mà, thảo nào nó nhiều lần như vẫn không phát hiện ra Hoàn Kiếm, trời ạ còn gì ngu ngốc hơn việc khi thứ quan trọng như vậy vẫn xuất hiện trước mắt mình nhưng lại không hề phát hiện ra chứ a.
Vì đám người cho rằng những hiện tượng kỳ lạ xuất hiện kia cũng là do Hoàn Kiếm đem lại đi, nếu thế khi họ tìm kiếm được càng nhiều mối liên hệ với Hoàn Kiếm, có thể họ sẽ có thêm hy vọng tìm ra được Hoàn Kiếm thật sự nhỉ.
...
Mà trong suy nghĩ của nhóm người Ưng Vệ, Hộ Hùng, Thích An, Khang Kiện, Tần Duệ và Tề Lạc lúc này đã bắt đầu thay đổi, suy nghĩ khác đi nhiều về Lưu Uyển sau cuộc trò chuyện vừa rồi, trước kia họ vẫn luôn thắc mắc tại sao Lưu Uyển lại biết nhiều như vậy, mà sau cuộc trò chuyện lời Lưu Uyển nói như đã nói cho họ biết sự thật vậy, có lẽ từ đầu Lưu Uyển thật ra không phải người của thế giới này.
Nghĩ tới đây thôi họ đã bắt đầu tưởng tượng ra mọi lý do vì sao và hàng ngàn câu hỏi thắc mắc đặt ra trên người Lưu Uyển.
Còn Uy Lan thì sớm đã biết sự thật này, tâm trạng lại không hề mấy ảnh hưởng suy nghĩ nhiều như đám người này, riêng tâm trạng Tề Lạc lại phức tạm hơn nhiều, trước kia anh còn cho rằng Lưu Uyển và kiếp trước giống nhau nhưng hiện giờ xem ra anh có thể đã đoán sai đi.
Nghĩ đến đây trong lòng Tề Lạc cực kỳ khó chịu, anh vẫn không dám chắc nó có phải sự thật hay không, vì Tề Lạc cảm nhận ra được rõ ràng Lưu Uyển kiếp trước hay kiếp này đều có hơi thở rất quen thuộc, càng nghĩ càng khó phân biệt anh lắc đầu tạm thời bỏ qua mọi thứ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
Anh cảm thấy vẫn nên tìm được thứ Hoàn Kiếm kia giải quyết nó sớm tốt thì hơn.
Bên này Lưu Uyển sau khi rời khỏi nhóm người Tề Lạc đã bị hệ thống liên tục yêu cầu cậu quay lại cùng đám người.
Hệ thống:“ Kí chủ làm gì vậy! sao lại không đi cùng với nhóm người đó? nếu có bọn họ trợ giúp thì kí chủ mới có cơ hội tìm ra được Hoàn Kiếm nhanh chóng hơn chứ, hơn hết với năng lực hiện giờ của kí chủ làm sao có thể chiến đấu một mình được đây, đến lúc đó thế giới càng trở nên nguy hiểm, kí chủ cũng khó bảo vệ được tính mạng của mình đó, tôi khuyên kí chủ vẫn nên quay lại cùng đám người đó hợp tác thì tốt hơn … “.
Lưu Uyển nghe hệ thống liên tục lải nhải làm cho nhứt đầu nói:“ Dừng, đừng có mà sai khiến ta làm việc, ta tự biết bản thân mình đang làm gì ngươi tốt nhất đừng có mà xem vào “.
Hệ thống:“ Nếu kí chủ không làm tôi sẽ …“.
Chưa để hệ thống nói xong Lưu Uyển đã cắt ngang:“ Hệ thống bản thân ta thế nào tự chính mình ta hiểu rõ nhất, nếu ngươi vẫn cố chấp muốn điều khiển ta vậy thì cứ làm đi, nếu ta đoán không sai cho dù ngươi có điều khiển ta thì cũng chả thể giúp được gì đâu đúng không, nếu không vì sao hệ thống ngươi ngay từ đầu không trực tiếp điều khiển ta cho rồi, chứ không phải đe dọa lòng vòng để ta tự mình làm “.
“ Cho nên tốt nhất hệ thống ngươi không nên xen vào quá nhiều về lựa chọn của ta, ta làm những điều này đều có chủ ý cả, tất nhiên ta sẽ không làm mấy chuyện vô bổ đâu vì ta cũng không phải kẻ ngu đâu hệ thống à … “.
Nghe tới đây hệ thống cũng không tiếp tục khuyên nữa chỉ là nó vẫn luôn chán nản thở dài liên tục, vốn dĩ còn nghĩ kí chủ mất trí nhớ sẽ ít gì nhiều cũng nghe theo khuyên bảo của nó, nhưng ai ngờ cho dù mất trí nhớ hay không cái tên Lưu Uyển này vẫn là khó chơi, luôn thích tự làm theo ý mình như vậy chứ.
Cũng đúng thôi nếu không phải cái tính cách báo đời này của Lưu Uyển thì sao có thể đi làm hỏng Hoàn Kiếm đây. Chỉ khổ cho nó vừa bị liên lụy xong lại phải tìm cách lấy lại Hoàn Kiếm về, để cho hai thế giới quay trở lại quỹ đạo ban đầu.
Nhờ hệ thống trợ giúp 2 tháng sau Lưu Uyển vất vả lắm mới tìm được chút manh mối nhưng vẫn là mãi không tìm thấy Hoàn Kiếm kia.
Mắt thấy thế giới càng trở nên nguy hiểm quái vật càng lúc càng thăng cấp, Lưu Uyển không còn cách nào khác quyết định thử mạo hiểm một lần, cậu cần trên tay chiếc túi thứ đồ Tề Lạc đưa khi họ gặp nhau trong lòng hơn ngẩn ra.
Lưu Uyển nhắm mắt lại nắm chặt lấy thứ đồ trong tay, vẽ ra một trận pháp được hệ thống dạy sau đó mở túi đồ kia ra, rất nhanh sau đó trước mắt cậu liền xuất hiện một thứ kì dị, một ánh sáng màu đỏ thẫm kỳ quái hiện lên trong mắt Lưu Uyển, nó đem lại một cỗ áp lực cực kỳ lớn mà không khí xung quanh theo đó biến đổi đi, cảm giác nó mang cực kỳ khó chịu.
Tiếc là nó lại chả hề ảnh hưởng gì đến Lưu Uyển chút nào đến mức kỳ lạ, không biết vì sao ngay từ khoảng khắc khi Lưu Uyển nhìn thấy thứ đồ này lại liên tưởng đến thứ Hoàn Kiếm hệ thống miêu tả, cậu chợt ngẩn ra không hiểu sao lại cho rằng nó liên quan với nhau.
Chưa kịp để Lưu Uyển suy nghĩ rõ ràng quan sát kĩ hơn Âm Tàn kia đã nhanh chóng phá được trận pháp, Lưu Uyển giật mình lùi vài bước vốn còn tưởng nó định tấn công mình, ai ngờ Âm Tàn này không hề tấn công Lưu Uyển mà trực tiếp lượt chọn chạy trốn biến mất nhanh chóng như thể nó chưa từng xuất hiện vậy.
Nhanh đến mức Lưu Uyển còn tưởng rằng nó sợ mình mới chạy chứ, nghĩ tới đây Lưu Uyển lập tức ngẩn ra chợt nhớ tới hệ thống nói với bản thân hình từng suýt phá hủy Hoàn Kiếm thì phải.
Mà hệ thống lúc này nào biết suy nghĩ của Lưu Uyển, nó thấy Âm Tàn chạy trốn lập hoảng hốt gọi Lưu Uyển.
Hệ thống:“ Kí chủ, kí chủ nó chạy rồi kia … a trời ạ phải làm sao bây giờ! “.
Mà Lưu Uyển không hiểu sao chợt mỉm cười quỷ dị, thản nhiên nói:“ Không sao chạy thì chạy, dù sao sẽ sớm bắt được nó thôi vì ta biết thứ đồ Hoàn Kiếm nằm ở đâu rồi “.
Hệ thống vốn đang chán nản nghe Lưu Uyển nói vậy ngẩn ra hơn vui mừng, kích động hỏi:“ Nó ở đâu vậy kí chủ “.
Lưu Uyển nheo mắt cười đáp:“ Ngươi không phát hiện ra thứ Âm Tàn kia chính là mắt trận để hoạt động Hoàn Kiếm à, hiện giờ nó xuất hiện ở đâu có nghĩa là Hoàn Kiếm cũng nằm ở đó “.
Hệ thống nghe xong câu này của Lưu Uyển trực tiếp phát điên, hét lên:“ Trời ạ cái gì, vậy ra thứ Âm Tàn kia thật sự có liên quan đến Hoàn Kiếm thật hả, nếu thế nó vừa chạy trốn kia không phải chúng ta đã bỏ lỡ mất cơ hội tìm lại Hoàn Kiếm rồi sao aaa … “.
Này cũng đừng hỏi tại sao hệ thống lại không phát hiện ra vì Hoàn Kiếm sớm đã bị Lưu Uyển làm thay đổi đế mức biến dạng nhìn không hình dáng rồi, quan trọng với sức mạnh hiện giờ của hệ thống nó căn bản không thể cảm nhận được gì cả.
Hơn hết nó nhớ rõ ràng Hoàn Kiếm nó có màu bạch kim chứ phải màu đỏ thẫm đâu kể cả mắt trận chính cũng thế, cho nên hệ thống mới không phát hiện ra thứ đồ này có liên quan đến Hoàn Kiếm vì nó có giống nhau tí nào đâu.
Đây quả nhiên tức chết nó mà, thảo nào nó nhiều lần như vẫn không phát hiện ra Hoàn Kiếm, trời ạ còn gì ngu ngốc hơn việc khi thứ quan trọng như vậy vẫn xuất hiện trước mắt mình nhưng lại không hề phát hiện ra chứ a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất