Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 83
Con người của Lưu Uyển vừa khó hiểu vừa không dễ tiếp xúc, đến cả ánh mắt nhìn bọn họ cũng chả mấy cảm xúc, giống như bọn chỉ là một đồ vật nào đó trong mắt cậu vậy.
Quả thực Lưu Uyển không quan tâm đến đám người này là thật nhưng hiện giờ Lưu Uyển chỉ nhớ có một kiếp, nên không có đến nỗi coi bọn họ như cỏ rác đâu. Đấy là khi Lưu Uyển có một kí ức thôi, bản tính thật sự của cậu vì thế cũng chưa bộc lộ hẳn. Còn nếu Lưu Uyển lấy được tất cả kí như trước kia, Lưu Uyển chắc chắn cũng sẽ tự thường nhận mình đúng là coi mọi người như thể một món đồ vật nào đó không giá trị vậy.
Phải nói tính cách của Lưu Uyển quá ngông cuồng không coi ai ra gì là thật, mà cậu cũng chả phải kẻ tốt đẹp gì, nếu không ngay từ cậu đã không đi phá hủy Hoàn Kiếm đó. Với bản tính này của cậu có lẽ sẽ không có ai thích cả nhưng có lẽ bạn cũng đã quên mất một điều, con người ai chả có một bản chất xấu xa chứ.
Chính bản thân thân Lưu Uyển cũng vậy, mà Lưu Uyển thường biết mình không phải kẻ ra gì nhưng cậu chưa từng che giấu nó cả. Cậu ngông cuồng không coi ai ra gì nhưng không có nghĩa cậu tự dưng sẽ làm hại họ.
Chỉ cần không chạm vào cậu thì Lưu Uyển cũng sẽ không ra tay, cậu xấu xa nhưng không có nghĩa cậu không hiểu lý lẽ. Cũng vì thế Lưu Uyển nếu đã thật sự ra với Hoàn Kiếm chắc chắn cũng có lý của nó, mà lý do là hiện tại chỉ mỗi Lưu Uyển biết nhưng giờ cậu lại chả thế nhớ được gì sao.
Đám người Tề Lạc sau khi hoàn hồn lại Ưng Vệ lúc này lên tiếng hỏi Tề Lạc:“ Chúng ta có cần đuổi theo không “.
Tề Lạc lắc đầu không nói gì từ đi đến chỗ xác con quái vật bị Lưu Uyển giết chết. Anh quan sát mọi thứ rồi chợt nhớ đến khoảng hơn nửa năm trước Lưu Uyển có nói với anh, rằng cậu đã mất trí nhớ nhưng giờ nhìn lại thấy không hẳn, nay lực của cậu vẫn còn đấy thôi.
Nhưng quan sát kĩ lại Tề Lạc nhận ra nhát kiếm Lưu Uyển chém xuống, hình không điêu luyện bằng trước kia cho lắm, tuy vết tính khá nhỏ người bình thường căn bản sẽ không nhận ra.
Nếu không phải Tề Lạc thường xuyên để ý đến chi tiết nhỏ, chính anh cũng khó mà phát hiện ra ý chứ, chỉ là anh không biết rốt cuộc Lưu Uyển đang muốn làm gì. Tề Lạc biết những lời Lưu Uyển nói với bọn họ đều là sự thật, nhưng hành động Lưu Uyển lại thay đổi theo lời nói rất nhanh, nói theo cách khác Lưu Uyển có nói gì với họ đi nữa, sự việc sau đó vẫn là cậu tự giải quyết, này chả khác gì không nói gì với họ đâu.
Không riêng gì Tề Lạc nghĩ vậy đến cả nhóm người Ưng Vệ cũng cảm thấy như thế, cảm thấy Lưu Uyển ngày càng khó hiểu mà bọn họ cũng không hề biết rõ gì về cậu cả. Tuy nhiên Tề Lạc vẫn biết rõ với tính cách lạnh nhạt của Lưu Uyển, chính bản thân cậu chưa chắc thật sự muốn nói với họ những điều này đâu. Vì có nói với bọn họ chắc gì đã giúp được gì, ngược lại Lưu Uyển đa phần đều tự giải quyết hết. Cứ giống như hành động của cậu nói cho họ chỉ là nhiệm vụ nào đó, làm cho có lệ thôi vậy.
Vừa nghĩ tới đây ánh mắt Tề Lạc trầm xuống, anh nhắm mắt lại bĩnh tĩnh điều chỉnh cảm xúc của mình lại. Nói thật trước đây thật ra Tề Lạc không hề hiểu Lưu Uyển là thật, nhưng càng tiếp xúc anh như mở được cánh cửa mới, có thể hiểu rõ Lưu Uyển như thế nào.
Hơn hết phải biết Tề Lạc và Lưu Uyển số lần tiếp xúc còn chả đến nửa năm, ít đến nỗi chỉ có thể đếm ra được. Dù ít đến thế nhóm người Ưng Vệ còn chả hiểu rõ Lưu Uyển, mà anh ngược lại còn hiểu rất rõ về Lưu Uyển chứ, cứ nghĩ thôi đã thấy hơn có chút khó tin.
Trước kia anh còn chả hiểu Lưu Uyển nói gì, giờ thì anh lại hiểu rõ tính cách suy nghĩ Lưu Uyển nghĩ thế nào, còn phân tích mọi trường hợp Lưu Uyển làm ra.
Càng nghĩ càng phức tạp Tề Lạc lúc này mới nhận ra mình đã bị Lưu Uyển ảnh hưởng quá nhiều, nhưng so với việc ghét anh lại càng muốn tiếp xúc với Lưu Uyển nhiều hơn.
Trong lúc Tề Lạc đang suy nghĩ vu vơ bất chợt có một tiếng nổ lớn phá tan dòng suy nghĩ của anh, cả đám người cứ thế quay lại về phía vụ nổ. Phát hiện ra nơi phát ra vụ nổ rất cách xa nơi này, vậy mà có thể tạo ra tiếng động lớn như thế thì nó phải khinh khủng đến mức nào.
Nhóm người Tề Lạc mới chợt nhận ra gì đó, hình như hướng vụ nổ phát ra là hướng Lưu Uyển rời đi trước đó thì phải, nghĩ tới đây trái tim Tề Lạc run lên anh không thèm chần chừ nhanh chóng kêu động đội đi đến đó. Đám người thấy lão đại cứ thế chạy đi nhanh chóng hoàn hồn lại đuổi theo sau.
Thích An hiểu ý lấy xe từ không gian ra rồi lái về hướng Tề Lạc đang chạy, Tề Lạc cứ thế trèo lên chiếc xe bắt đầu hướng nơi vụ nổ phát ra nhanh chóng đi tới.
Mà Lưu Uyển lúc này tay cầm kiếm đứng trên lưng Hổ Phách nheo mắt lại nhìn cả đám người tổ chức Thiên Hạ. Bọn chúng lúc này trông cực kỳ thê thảm do vụ nổ Lưu Uyển vừa mới tạo ra, cả người họ bị thương rất nặng, có người thì trực tiếp bị vụ nổ đó giết chết.
Số lượng đám người tổ chức Thiên Hạ lần này không phải dạng vừa, nhìn ra ít nhiều gì cũng hơn 3000 nghìn người, đều là người có năng lực dị năng cả, đúng vậy lần này bọn chúng xuất hiện đều có mục đích cả. Từ khi Âm Tàn xuất hiện kia cả đám người tổ chức Thiên Hạ đã phát hiện ra, sau đó cử rất nhiều đến bắt Âm Tàn.
Lúc mà bọn họ nhìn thấy Lưu Uyển còn rất kinh ngạc khi cậu lại có thể cưỡi trên lưng một con quái vật như thế, quan trọng hơn điều mà họ chú ý tới chính là Âm Tàn đang đi theo phía sao Lưu Uyển.
Thủ lĩnh Thiên Hạ nhìn thấy cảnh này ánh mắt ngoan độc nhìn về hướng Lưu Uyển, trước đó hắn còn khá khinh thường Lưu Uyển vì thấy cậu chỉ có một mình, lúc nói chuyện với Lưu Uyển còn uy hiếp muốn cậu giao Âm Tàn kia ra.
Mà Lưu Uyển nghe thấy vẫn bĩnh tĩnh cười nói:“ Ta khuyên các ngươi nên tránh ta xa ra, tốt nhất đừng mà có mơ tưởng những thứ không nên thuộc về mình, nếu không hậu quả các ngươi sẽ không gánh được đâu “.
Lưu Uyển có lòng tốt đến thế cơ mà còn tốt bụng nhắc nhở cho họ nhưng đám người này không biết điều còn cười nhạo cậu, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ tấn công Lưu Uyển.
Mà Lưu Uyển thấy thế khuôn mặt vừa nãy còn đang cười quỷ dị, liền chợt tắt biểu cảm trên mặt không còn cảm xúc nhìn dòng người tiến lên, không thèm nói gì thêm lấy ra một lá bùa đốt cháy nó.
Cứ thế ngay giây sau từ trên không không trung giáng xuống một sức mạnh khủng bổ, bổ xuống đám người Thiên Hạ kia. Gần một trăm người tiến lại gần liền bị đánh trúng người, những người ở giữa thảm nhất trực tiếp bị đánh chết không chỉ còn xương, còn một số người ở xa hơn tuy không chết luôn nhưng ít gì cũng bị thương rất nặng.
Tác giả:
Lưu Uyển:“ Hừ… đã có lòng tốt cho cơ hội sống rồi còn không nghe, cứ thích lao đầu tìm đường chết cơ “.
Cả nhóm người Ưng Vệ và Tề Lạc kiểu:“…” rồi là có lòng tốt giữ chưa?? (っಠ‿ಠ)っ.
Tác giả:“ Haha nhưng quả thực cũng có lòng tốt nhắc nhở thật mà (ʘᴗʘ) “.
Quả thực Lưu Uyển không quan tâm đến đám người này là thật nhưng hiện giờ Lưu Uyển chỉ nhớ có một kiếp, nên không có đến nỗi coi bọn họ như cỏ rác đâu. Đấy là khi Lưu Uyển có một kí ức thôi, bản tính thật sự của cậu vì thế cũng chưa bộc lộ hẳn. Còn nếu Lưu Uyển lấy được tất cả kí như trước kia, Lưu Uyển chắc chắn cũng sẽ tự thường nhận mình đúng là coi mọi người như thể một món đồ vật nào đó không giá trị vậy.
Phải nói tính cách của Lưu Uyển quá ngông cuồng không coi ai ra gì là thật, mà cậu cũng chả phải kẻ tốt đẹp gì, nếu không ngay từ cậu đã không đi phá hủy Hoàn Kiếm đó. Với bản tính này của cậu có lẽ sẽ không có ai thích cả nhưng có lẽ bạn cũng đã quên mất một điều, con người ai chả có một bản chất xấu xa chứ.
Chính bản thân thân Lưu Uyển cũng vậy, mà Lưu Uyển thường biết mình không phải kẻ ra gì nhưng cậu chưa từng che giấu nó cả. Cậu ngông cuồng không coi ai ra gì nhưng không có nghĩa cậu tự dưng sẽ làm hại họ.
Chỉ cần không chạm vào cậu thì Lưu Uyển cũng sẽ không ra tay, cậu xấu xa nhưng không có nghĩa cậu không hiểu lý lẽ. Cũng vì thế Lưu Uyển nếu đã thật sự ra với Hoàn Kiếm chắc chắn cũng có lý của nó, mà lý do là hiện tại chỉ mỗi Lưu Uyển biết nhưng giờ cậu lại chả thế nhớ được gì sao.
Đám người Tề Lạc sau khi hoàn hồn lại Ưng Vệ lúc này lên tiếng hỏi Tề Lạc:“ Chúng ta có cần đuổi theo không “.
Tề Lạc lắc đầu không nói gì từ đi đến chỗ xác con quái vật bị Lưu Uyển giết chết. Anh quan sát mọi thứ rồi chợt nhớ đến khoảng hơn nửa năm trước Lưu Uyển có nói với anh, rằng cậu đã mất trí nhớ nhưng giờ nhìn lại thấy không hẳn, nay lực của cậu vẫn còn đấy thôi.
Nhưng quan sát kĩ lại Tề Lạc nhận ra nhát kiếm Lưu Uyển chém xuống, hình không điêu luyện bằng trước kia cho lắm, tuy vết tính khá nhỏ người bình thường căn bản sẽ không nhận ra.
Nếu không phải Tề Lạc thường xuyên để ý đến chi tiết nhỏ, chính anh cũng khó mà phát hiện ra ý chứ, chỉ là anh không biết rốt cuộc Lưu Uyển đang muốn làm gì. Tề Lạc biết những lời Lưu Uyển nói với bọn họ đều là sự thật, nhưng hành động Lưu Uyển lại thay đổi theo lời nói rất nhanh, nói theo cách khác Lưu Uyển có nói gì với họ đi nữa, sự việc sau đó vẫn là cậu tự giải quyết, này chả khác gì không nói gì với họ đâu.
Không riêng gì Tề Lạc nghĩ vậy đến cả nhóm người Ưng Vệ cũng cảm thấy như thế, cảm thấy Lưu Uyển ngày càng khó hiểu mà bọn họ cũng không hề biết rõ gì về cậu cả. Tuy nhiên Tề Lạc vẫn biết rõ với tính cách lạnh nhạt của Lưu Uyển, chính bản thân cậu chưa chắc thật sự muốn nói với họ những điều này đâu. Vì có nói với bọn họ chắc gì đã giúp được gì, ngược lại Lưu Uyển đa phần đều tự giải quyết hết. Cứ giống như hành động của cậu nói cho họ chỉ là nhiệm vụ nào đó, làm cho có lệ thôi vậy.
Vừa nghĩ tới đây ánh mắt Tề Lạc trầm xuống, anh nhắm mắt lại bĩnh tĩnh điều chỉnh cảm xúc của mình lại. Nói thật trước đây thật ra Tề Lạc không hề hiểu Lưu Uyển là thật, nhưng càng tiếp xúc anh như mở được cánh cửa mới, có thể hiểu rõ Lưu Uyển như thế nào.
Hơn hết phải biết Tề Lạc và Lưu Uyển số lần tiếp xúc còn chả đến nửa năm, ít đến nỗi chỉ có thể đếm ra được. Dù ít đến thế nhóm người Ưng Vệ còn chả hiểu rõ Lưu Uyển, mà anh ngược lại còn hiểu rất rõ về Lưu Uyển chứ, cứ nghĩ thôi đã thấy hơn có chút khó tin.
Trước kia anh còn chả hiểu Lưu Uyển nói gì, giờ thì anh lại hiểu rõ tính cách suy nghĩ Lưu Uyển nghĩ thế nào, còn phân tích mọi trường hợp Lưu Uyển làm ra.
Càng nghĩ càng phức tạp Tề Lạc lúc này mới nhận ra mình đã bị Lưu Uyển ảnh hưởng quá nhiều, nhưng so với việc ghét anh lại càng muốn tiếp xúc với Lưu Uyển nhiều hơn.
Trong lúc Tề Lạc đang suy nghĩ vu vơ bất chợt có một tiếng nổ lớn phá tan dòng suy nghĩ của anh, cả đám người cứ thế quay lại về phía vụ nổ. Phát hiện ra nơi phát ra vụ nổ rất cách xa nơi này, vậy mà có thể tạo ra tiếng động lớn như thế thì nó phải khinh khủng đến mức nào.
Nhóm người Tề Lạc mới chợt nhận ra gì đó, hình như hướng vụ nổ phát ra là hướng Lưu Uyển rời đi trước đó thì phải, nghĩ tới đây trái tim Tề Lạc run lên anh không thèm chần chừ nhanh chóng kêu động đội đi đến đó. Đám người thấy lão đại cứ thế chạy đi nhanh chóng hoàn hồn lại đuổi theo sau.
Thích An hiểu ý lấy xe từ không gian ra rồi lái về hướng Tề Lạc đang chạy, Tề Lạc cứ thế trèo lên chiếc xe bắt đầu hướng nơi vụ nổ phát ra nhanh chóng đi tới.
Mà Lưu Uyển lúc này tay cầm kiếm đứng trên lưng Hổ Phách nheo mắt lại nhìn cả đám người tổ chức Thiên Hạ. Bọn chúng lúc này trông cực kỳ thê thảm do vụ nổ Lưu Uyển vừa mới tạo ra, cả người họ bị thương rất nặng, có người thì trực tiếp bị vụ nổ đó giết chết.
Số lượng đám người tổ chức Thiên Hạ lần này không phải dạng vừa, nhìn ra ít nhiều gì cũng hơn 3000 nghìn người, đều là người có năng lực dị năng cả, đúng vậy lần này bọn chúng xuất hiện đều có mục đích cả. Từ khi Âm Tàn xuất hiện kia cả đám người tổ chức Thiên Hạ đã phát hiện ra, sau đó cử rất nhiều đến bắt Âm Tàn.
Lúc mà bọn họ nhìn thấy Lưu Uyển còn rất kinh ngạc khi cậu lại có thể cưỡi trên lưng một con quái vật như thế, quan trọng hơn điều mà họ chú ý tới chính là Âm Tàn đang đi theo phía sao Lưu Uyển.
Thủ lĩnh Thiên Hạ nhìn thấy cảnh này ánh mắt ngoan độc nhìn về hướng Lưu Uyển, trước đó hắn còn khá khinh thường Lưu Uyển vì thấy cậu chỉ có một mình, lúc nói chuyện với Lưu Uyển còn uy hiếp muốn cậu giao Âm Tàn kia ra.
Mà Lưu Uyển nghe thấy vẫn bĩnh tĩnh cười nói:“ Ta khuyên các ngươi nên tránh ta xa ra, tốt nhất đừng mà có mơ tưởng những thứ không nên thuộc về mình, nếu không hậu quả các ngươi sẽ không gánh được đâu “.
Lưu Uyển có lòng tốt đến thế cơ mà còn tốt bụng nhắc nhở cho họ nhưng đám người này không biết điều còn cười nhạo cậu, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ tấn công Lưu Uyển.
Mà Lưu Uyển thấy thế khuôn mặt vừa nãy còn đang cười quỷ dị, liền chợt tắt biểu cảm trên mặt không còn cảm xúc nhìn dòng người tiến lên, không thèm nói gì thêm lấy ra một lá bùa đốt cháy nó.
Cứ thế ngay giây sau từ trên không không trung giáng xuống một sức mạnh khủng bổ, bổ xuống đám người Thiên Hạ kia. Gần một trăm người tiến lại gần liền bị đánh trúng người, những người ở giữa thảm nhất trực tiếp bị đánh chết không chỉ còn xương, còn một số người ở xa hơn tuy không chết luôn nhưng ít gì cũng bị thương rất nặng.
Tác giả:
Lưu Uyển:“ Hừ… đã có lòng tốt cho cơ hội sống rồi còn không nghe, cứ thích lao đầu tìm đường chết cơ “.
Cả nhóm người Ưng Vệ và Tề Lạc kiểu:“…” rồi là có lòng tốt giữ chưa?? (っಠ‿ಠ)っ.
Tác giả:“ Haha nhưng quả thực cũng có lòng tốt nhắc nhở thật mà (ʘᴗʘ) “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất