Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 39

Trước Sau
Cảm giác thiêu đốt truyền khắp cả người, dần dần tụ đến đan điền, theo đó là thân thể chợt nóng chợt lạnh cảm giác cực khó chịu, Lạc Hằng kêu rên một tiếng ngã xuống khe nứt, một lát sau mới có thể khôi phục lại ý thức.

Lạc Hằng mở mắt, phản chiếu trong giác mạc là một mảnh lửa đỏ, mảng màu đỏ đặc sệt tụ tập với nhau giống như dung nham vậy.

Lạc Hằng hơi cử động thân thể, quan sát tình huống cơ thể, lại không nghĩ tới kinh hỷ ngoài ý muốn, đan điền của hắn cư nhiên đang được chữa trị.

Ngưng thần nửa khắc sau, đan điền của hắn đã khôi phục lại ánh sáng như ban đầu, hắn thế nhưng không ngờ rằng Hồng Liên Nghiệp Hỏa lại có hiệu quả điều trị thế này.

Bất quá cũng chỉ chữa trị một phần, nếu muốn tiếp tục trị liệu đan điền mà chỉ dựa vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa thì không có khả năng, nghĩ kỹ lại một lúc, Lạc Hằng liền không có tiếp tục tu luyện xuống.

Do dự một lát, thân thể Lạc Hằng hướng phía dưới bơi đi, mấy nháy mắt sau, hắn liền chạm đáy, nguyên bản trận pháp hoàn hảo không tổn haị gì lại bị xé rách một lỗ hổng nhỏ. Lạc Hằng đến gần, bỗng nhiên xuất hiện một thứ màu đỏ đối mặt với hắn, Lạc Hằng vội vàng lui về phía sau.

Những Ma thần này tựa hồ ngửi được mùi vị mà đến, mấy hơi lúc sau, thứ đó liền giương nanh múa vuốt nhìn Ma thần, cuối cùng bay đi lên.

Lạc Hằng lui về sau một chút, một con Ma thần đang muốn đuổi kịp, kết quả đụng trúng liên hỏa, đầu nó trực tiếp bị thiêu sạch sẽ, Ma thần kia gào thét một tiếng, đầu mới lại lần nữa mọc ra, lúc này cũng xem như trí nhớ tốt lên chút không có trực tiếp tiến lên.

Lạc Hằng hít sâu một hơi, đang do dự không biết nên đem trận pháp tu sửa như thế nào, thì ở giữa Hồng Liên Nghiệp Hỏa lại xuất hiện nhiều thêm một thân ảnh.

Lạc Hằng cả kinh vội vàng tiến lên tiếp lấy người kia, hộ trong lòng ngực. Dùng linh lực đem cả hai khoanh lại ngăn cách Hồng Liên Nghiệp Hỏa bên ngoài.

Người trong lòng ngực hai mắt đỏ đậm, tan rã, thất tiêu mà công kích Lạc Hằng, nhìn bộ dạng y cả người đều tràn ngập ma khí, Lạc Hằng liền biết tình huống hiện tại của y.

"Thanh tỉnh một chút, đừng để tâm ma khống chế."

Nhưng mà người trong lòng ngực chỉ đình trệ một lát, liền không khác biệt lắm mà tiếp tục công kích hắn, Lạc Hằng đành phải niệm pháp chú, ý đồ làm y thanh tỉnh lại.

Lúc này Bạch Tà lại thống khổ gào thét lên, ánh mắt Lạc Hằng trói chặt, nguyên bản linh khí kết giới đem hai người ngăn cách với bên ngoài giờ đã thập phần loãng, Hồng Liên Nghiệp Hỏa liền chen chút tiến vào.

Lạc Hằng liếc mắt nhìn Ma thần ở phía dưới, liền không nhiều chút do dự, trực tiếp mang người đi lên.

Phía dưới những Ma thần đó thấy người phải rời khỏi, phát ra thanh âm gầm gừ, múa may cánh muốn đuổi theo bắt lại bọn hắn. Chỉ là khi tiến vào trong liên hỏa, thân thể liền bị thiêu sạch sẽ, nhưng Ma thần không hề sợ hãi, hai tròng mắt nhìn chằm chằm thân ảnh hai người bọn hắn, một đám lại một đám như tre già măng mọc mà không ngừng tiến lên, cho dù thân thể có bị đốt sạch cũng không tiếc, cho đến khi thân ảnh Lạc Hằng biến mất không thấy nữa, Ma thần mới an tĩnh xuống.

Trộn lẫn trong bùn đất, liền nhìn thấy A Nô Bỉ cả người chồng chất vết thương.

"Còn chưa có chết a mạng cũng cứng thật." A Nô Bỉ nằm xụi lơ trên mặt đất, cà lơ phất phơ nhìn hắn.

"Ngươi sao lại bị thương nặng đến như vậy?"

A Nô Bỉ dùng ánh mắt nhìn hắn như thể đang nhìn một tên ngốc, nói: "Đồ đệ nhà ngươi đột nhiên không biết phát điên cái gì, không muốn sống cứ đâm đầu nhảy xuống, ai dám cản liền công kích người đó, ngươi xem một đao trên cánh tay ta này chính là do hắn chém."

"Thực xin lỗi."

"Chậc, cũng không cần xin lỗi, bồi thường là được."

"Cơ mà đồ đệ này của ngươi cũng thật lợi hại, một cân ba còn có thể đánh cho hai lão bất tử kia bị thương nặng đến vậy, lần trước giao thủ qua còn không có lợi hại đến mức này."

Lạc Hằng cười khổ nhìn thoáng qua người trong lòng ngực, sau khi nhập ma xác thật tu vi có thể tạm thời tăng cao, nhưng cũng đồng thời mang đến đại giới khó có thể đo lường được.

Bạch Tà đã nhập ma càng lúc càng sâu, khả năng hiện tại rất có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo tẩu mất khống chế.



"Tiểu Linh Đang đâu?"

A Nô Bỉ đem người kéo ra, "Không chết được."

Lạc Hằng nói đa tạ, vươn tay ra, "Linh lực khôi phục bốn thành, tuy rằng hiệu quả không nhiều lắm, nhưng cũng có thể tạm hoãn một chút đau đớn trên thương thế của ngươi."

A Nô Bỉ trực tiếp cắn một ngụm, Lạc Hằng hơi nhíu mày nhưng không có ném người ra, mắt thường cũng thấy được sắc mặt hắn càng trắng bệch đi, mà sắc mặt A Nô Bỉ khá hơn một chút.

Một lát sau, A Nô Bỉ buông hắn ra, phỉ nhổ "Ngươi bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu qua máu liền trở nên khó ăn."

Hơi thở âm lãnh từ ngực truyền tới, Bạch Tà cảm giác được linh hồn của mình như đang xé rách, y phảng phất lại thấy chính mình một tay đem sư tôn giết chết, đem hắn ném xuống khe nứt Hồng Liên Nghiệp Hỏa, người đó thống khổ nói: "Chờ ta trở lại tìm ngươi báo thù."

Nhưng không nghĩ tới y lại nhất đẳng đợi hắn mười năm liền.

Ý thức y phiêu xa, trông thấy một bản thân khác, ánh mắt trống rỗng ngồi bên cạnh Nhược Hư Kiếm đang bị xiềng xích khóa trụ.

Về sau đem yêu ma đuổi về phụ cận Đọa Lạc Chi Uyên, bởi vì mỗi ngày đều cùng yêu ma chém giết, dù cho có bị thương y cũng không có thời gian trị liệu, dẫn đến y lúc này toàn thân mình đầy thương tích, nhưng đồng thời cũng đem tu vi y đại trướng, ẩn ẩn lại có xu thế đột phá, hoàn toàn như trước đây chỉ cần y chịu thương một lần, tu vi liền tăng lên một tầng.

Tại lúc đột phá, Bạch Tà một chưởng vỗ hướng lồng ngực mình, máu đen phun ra y cũng tùy đó mà ngất đi, trước một khắc bất tỉnh, y đưa mắt nhìn Nhược Hư kiếm, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Sau khi ta ngất, ngươi đến trị liệu cho ta đi, sư tôn."

Tựa như nghe được thanh âm của y, một thân ảnh màu xanh lá xuất hiện bên cạnh y, đem y ôm vào trong lòng ngực.

Thanh âm quen thuộc mà xa lạ vang lên, "Ngủ đi, ngủ rồi tất cả mọi thứ đều sẽ ổn, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều có thể thỏa mãn ngươi."

"Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ không thích nữ tử khác, sẽ chỉ thích một mình ngươi, vô luận là yêu ta, vẫn là muốn thân thể của ta, ta đều có thể cho ngươi, đồ đệ của ta."

Bạch Tà nhìn gương mặt quen thuộc kia, hướng 'mình' hôn xuống, mà một bản thân khác cũng đang trầm mê, chính mình cũng phảng phất cùng bản thân khác kia hòa làm một thể, y cũng cảm giác mình đang tiến vào bản thân khác đó, hưởng thụ lấy ấm áp trong vòng tay sư tôn.

"Đừng để tâm ma khống chế."

Bỗng nhiên một đạo thanh âm dồn dập từ trên đầu mình vang lên, tùy theo đến chính là một cổ ấm áp tràn vào lồng ngực mình, xua đi cỗ hơi thở âm lãnh, đồng thời đem y kéo ra xa thân thể bản thân khác kia.

"Sư tôn..."

Bạch Tà đột nhiên mở to mắt, vào mắt chính là cung điện tối đen, ánh lửa vàng ấm ở góc lặng im lay động.

"Sư tôn..."

Thân thể Bạch Tà nhảy bắn lên, không màng đau đớn mà mở cửa chạy ra ngoài, lại đụng phải một người, người kia bị y đụng trúng lảo đảo một cái, mắt thấy sắp phải ngã xuống, Bạch Tà tay mắt lạnh lẹ đem người vớt vào trong lòng ngực mình, giống như cá mắc cạn sắp chết gặp được nước vậy, "Sư tôn..."

Sắc mặt Lạc Hằng có chút tái nhợt, nâng tay có chút vô lực lên xoa xoa đầu y, "Sư tôn ở đây..."

"Đã là tông chủ một phái, hấp tấp như vậy làm gì."

Bạch Tà lại không để ý đến lời trêu chọc của hắn, đôi tay ôm lấy eo hắn siết chặt thêm vài phần, "Sư tôn, còn có ai đang khống chế ngươi sao?"

"Ngươi nói cho ta, ta đi giết hắn, ta không cần phải lại lừa chính mình đi hận ngươi, cũng không cần lại giẫm lên vết xe đổ mười năm trước."

Cả người Lạc Hằng rùng mình một cái, Bạch Tà làm sao lại phát giác được sự tồn tại của hệ thống, lừa gạt bản thân để hận hắn lại là chuyện gì thế này.

"Làm sao ngươi biết được việc này?"



Bạch Tà lấy lại tinh thần, quang mang trong mắt ảm đạm xuống, hai tay chuẩn bị thu về.

Lạc Hằng lập tức liền biết Bạch Tà là đang lo lắng cho mình, nhẹ giọng nói: "Đã không có."

Bạch Tà vừa mới buông lỏng tay ra lại gắt gao ôm chặt lấy hắn, thanh âm có chút run rẩy, "Thật vậy chăng?"

"Thật, không có ai khống chế sư tôn."

Nhưng là bị thiên địa ràng buộc gông cùm xiềng xích chính là ngươi, vận mệnh chi tử của thế giới này.

Giống như trân bảo mất mà tìm lại được, Bạch Tà gắt gao ôm chặt lấy người, phảng phất như ngay sau đó người y muốn lại biến mất đi vậy.

Đợi tâm tình y dần dần bình tĩnh lại, Lạc Hằng mới ra vẻ trêu chọc nói: "Sư tôn ngươi sắp bị ngươi siết đến không thở nổi rồi."

Bạch Tà nghe vậy đôi tay mới nới lỏng một chút, nhưng cũng không có buông người ra.

Lạc Hằng thở dài một tiếng, hỏi: "Ngươi làm sao biết được ta bị người khác khống chế?"

Bạch Tà trầm mặt một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Có một lần, ta bị phạt đến hôn mê, nửa đường tỉnh lại, phát hiện sư tôn đang vì ta trị liệu, vốn tưởng rằng là ảo giác, nhưng chờ ta lại lần nữa tỉnh dậy thì xác thật thân thể đã tốt lên rất nhiều, về sau ta mỗi lần đều làm bộ hôn mê, cơ hồ mỗi lần đó ta đều phát hiện sau khi ta bị thương hôn mê, sư tôn đều sẽ tới giúp ta trị liệu."

"Sau lại ta cũng chú ý tới, sư tôn mỗi một lần cứu trị ta, ngày hôm sau sắc mặt lại cực kì tái nhợt, vào một lần sau khi ngươi giúp ta trị liệu, ta liền trộm đi theo, trông thấy sư tôn đang rất khó chịu."

Thanh âm Bạch Tà dừng lại, cười tự giễu một tiếng, y lúc đó còn mắng sư tôn đáng đời, ban ngày đối với y bạo ngược, y hôn mê mới đến cứu y, này chính là mèo khóc chuột giả từ bi, đem y thành đồ chơi của bản thân.

Thế nhưng y về sau dần dần phát hiện, chỉ cần sư tôn đối tốt với y một lần, sư tôn liền sẽ chịu một lần trừng phạt, y đối với sư tôn ác ý cũng ít đi rất nhiều, thậm chí còn có ý đồ cùng người thảo luận, đến cùng là ai buộc hắn phải làm những chuyện này. Nhưng y lại phát hiện, chỉ cần y đối tốt với sư tôn một phần, sư tôn y lại chịu nhiều thêm một lần thống khổ, y cũng dần dần phát hiện sau mỗi một lần bị thương, tu vi liền đại trướng.

Y liền bắt đầu âm thầm tra tìm người sau lưng, tra tới tra lui, cái gì cũng đều không điều tra được, chỉ biết là, chỉ cần sư tôn đốt tốt với y hoặc là y đối tốt với sư tôn thì sư tôn y đều sẽ chịu trừng phạt, sau lại y cũng chỉ có thể dần dần lừa gạt chính mình, sư tôn y là ác nhân đã sát hại cả tộc mình. Cho đến cuối cùng y đã thật sự lừa gạt bản thân, tự tay giết sư tôn.

Khi đó y mới hoàn toàn tỉnh ngộ bản thân mình đã làm ra những chuyện gì, thế nhưng là tất cả đã không thể hối cải.

Lạc Hằng ngạc nhiên, không nghĩ tới lại bị phát hiện, mỗi lần đi cốt truyện hắn đều băn khoăn rồi lại đến giúp y trị liệu, hệ thống sau khi nhiều lần khuyên can thì cũng bỏ mặt hắn, chỉ cần không ảnh hưởng đến kịch bản chính là được.

Lạc Hằng nhẹ nhàng xoa xoa đầu y, hắn không ngờ trong lúc mình bị hệ thống chi phối, lại còn có một người so với hắn còn thống khổ hơn.

Mãi nhớ đến tất cả khi tự tay giết chết người mình yêu, lúc đó y hẳn có bao nhiêu tuyệt vọng, hắn vẫn luôn cho rằng y là vì hận hắn nên mới tẩu hỏa nhập ma, lại không ngờ rằng mọi chuyện là như thế này.

Khó trách Bạch Tà nhiều lần hỏi hắn thân thể có chuyện gì hay không.

"Có phải ta rất ích kỷ không?" Bạch Tà nói: "Khi biết ngươi chính là sư tôn, lại biết rõ ngươi có khả năng sẽ bị khống chế, ta còn muốn cường lưu ngươi lại bên cạnh ta."

"Trông thấy ngươi lấy một thân phận khác trở về, ta một mực cẩn thận từng li từng tí thăm dò thái độ của ngươi, thấy ngươi không còn bị trừng phạt, ta cho rằng chỉ cần vạch trần thân phận của ngươi thì ngươi có thể bình an vô sự, cho đến về sau ngươi vì chuyện của Ma thần lại tự bộc lộ thân phận."

"Nhìn thấy ngươi thống khổ, ta khi đó thực sự rất sợ, nhưng ta không nghĩ lại phải giẫm lên vết xe đổ mười năm trước, ta không nghĩ lại phải tự lừa gạt bản thân."

Nhưng nếu không có hận ý, y luôn luôn không khống chế nổi mình đối tốt với hắn, làm người tổn thương hắn giống như trước kia y không làm được, trông thấy hắn thụ thương, y sẽ nhịn không được mà đau lòng, lại không thể tiếp tục xát muối lên vết thương của hắn được. Y hận mình vô năng, lúc yếu ớt được sư tôn bảo hộ, thời điểm cường đại thì cái gì cũng không thể làm, lại còn tổn thương hắn, mỗi một lần tổn thương hắn y đều sẽ hồi tưởng lại thời điểm Lạc Hằng rơi xuống liên hỏa, sắc mặt thống khổ.

"Thực xin lỗi sư tôn, là ta quá ích kỉ, nếu ta không cường lưu sư tôn ở lại bên người, sư tồn sẽ không bị thương nhiều như vậy, cuối cùng còn làm ra nhiều chuyện buồn nôn đối với sư tôn."

"Sư tôn, ngươi hận ta sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau