Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp
Chương 25:
Kỷ Hòa vuốt vuốt lỗ tai, màng nhĩ xém chút bị anh ta hét rách luôn rồi.
Cô quay người, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Lý Dũng, ánh mắt như vô tình nhìn về chỗ nào đấy của góc tường.
"Tự mình đi chơi đi, nếu không tôi sẽ thu thập mấy người."
Thân ảnh nho nhỏ đang nằm sấp trên bờ vai Lý Dũng, ánh mắt vừa vặn đối diện với Kỷ Hòa.
"A! Cô nhìn thấy chúng tôi!"
"Chạy mau!"
Cùng với hai giọng nói non nớt ở tầng hai vang lên, tiếng than khóc như vui như buồn đó cũng theo làn gió lạnh đó biến mất.
"Bịch."
Lý Dũng đặt mông ngồi bệt trên đất.
Chân của anh ta thật sự mềm nhũn không đứng vững được nữa.
Anh ta thề, chờ sau khi cứu được cháu gái, anh ta chắc chắn sẽ “dạy dỗ” nó thật tốt, cái gì gọi là nơi không nên đi thì đừng có đi!
Kỷ Hòa hỏi: "Còn đi được không?"
"Cô Kỷ, cô chờ tôi một chút."
Lý Dũng thở hổn hển mấy lần, chờ chân không mềm như vậy nữa mới đỡ tay vào tường chầm chậm đứng dậy.
Kỷ Hòa thì nhân cơ hội đấy mở cửa nhìn qua một lượt, tầng hai cũng không có bóng dáng của Lý Tiểu Nhã.
Cho đến khi lên tầng ba. . .
Khung cảnh vốn âm u đen tối đột nhiên biến mất, xung quanh trở nên sáng hơn.
Lý Dũng ngẩng đầu nhìn, đối diện với cầu thang là một cái ban công rộng rãi.
Ban công được thiết kế theo kiểu mở rộng, không bị đồ gì che lại. Bên ngoài có ánh trăng trắng bạc, xuyên qua ban công chiếu vào trong sáng giống như bên ngoài.
Trên mặt anh ta hiện lên ý cười: "Cô Kỷ, có đường có thể ra ngoài!"
Lý Dũng rồi bước nhanh lao đến ban công.
Anh ta ngửi không khí mới mẻ ở bên ngoài, có hơi cảm động.
Tốt quá đi.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.
Lý Dũng thò đầu ra nhìn về phía ngoài của ban công, muốn tìm đường để đi xuống.
Dù sao đây cũng là tầng ba, nếu nhảy thẳng xuống thì vẫn sẽ bị thương.
Nhưng mà, lúc anh ta vừa thò đầu ra nhìn thì một mảng đen ngòm che kín hai mắt của anh ta.
Anh ta chỉ cảm thấy trước mắt đen xì, suy nghĩ bắt đầu trở nên vô tri vô thức.
Lý Dũng phát hiện, anh ta không thể nào điều khiển cơ thể của mình!
Mà lúc này, anh ta mới phát hiện, hai tay của anh ta vốn đang chống ở trên lan can, một chân đang chuẩn bị bước ra.
Mau dừng lại!
Sẽ ngã xuống!
Lý Dũng gào thét trong vô lực.
Rõ ràng anh ta đã sợ đến mức tay chân mềm nhũn, nhưng cơ thể lại không không chế được, hai chân đang bước lên lan can, hai tay mở ra, chuẩn bị nhảy thẳng xuống.
Nhưng vào lúc này, một cái tay nắm chặt cổ áo anh ta.
Tay phải Kỷ Hòa lôi Lý Dũng, bấm một pháp quyết vỗ vào sau lưng anh ta.
"Cút ra ngoài!"
Một đoàn bóng đen bị ép từ trên người Lý Dũng ra.
Nó không có mặt, nhưng chỗ giống đầu luống cuống lắc lắc, lúc nhìn thấy Kỷ Hòa, đột nhiên giống như nhìn thấy thứ đáng sợ gì vậy, lèo xèo lèo xèo tìm chỗ chạy trốn.
Bóng đen vừa rời khỏi cơ thể Lý Dũng, Lý Dũng cũng khôi phục được khả năng điều khiển cơ thể.
Anh ta nhẫm trên lan can, phía dưới là độ cao gần hai mươi mét.
Đèn pin cộc lộc cộc lộc lăn xuống dưới, giống như rơi vào địa ngục vực sâu không đáy vậy, phải mất một lúc lâu mới nghe thấy tiếng đồ rơi xuống đất.
Lý Dũng nhìn cơ thể lung lay sắp đổ của mình, đầu váng mắt hoa động cũng không dám động, chân sợ đến mềm nhũn.
"A a a! Cô Kỷ, cô tuyệt đối đừng buông tay!"
Má ơi, sợ là sau này sẽ mắc chứng sợ độ cao mất thôi!
Kỷ Hòa kéo Lý Dũng vào.
Anh ta ngay lập tức giống như đống thịt nát ngã ngồi trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Hòa: ". . ."
Có chút nhọc lòng.
"Tôi cho anh vào cùng, không phải để anh đi tìm cái chết."
Vừa nãy cô còn đang kiểm tra tình hình của tầng ba, ai ngờ vừa quay đầu thì nhìn thấy Lý Dũng vốn nên ở sau lưng mình, lại lao thẳng đến ban công, thậm chí một chân còn bước ra khỏi lan can, nhìn như muốn nhảy xuống vậy.
Cô quay người, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Lý Dũng, ánh mắt như vô tình nhìn về chỗ nào đấy của góc tường.
"Tự mình đi chơi đi, nếu không tôi sẽ thu thập mấy người."
Thân ảnh nho nhỏ đang nằm sấp trên bờ vai Lý Dũng, ánh mắt vừa vặn đối diện với Kỷ Hòa.
"A! Cô nhìn thấy chúng tôi!"
"Chạy mau!"
Cùng với hai giọng nói non nớt ở tầng hai vang lên, tiếng than khóc như vui như buồn đó cũng theo làn gió lạnh đó biến mất.
"Bịch."
Lý Dũng đặt mông ngồi bệt trên đất.
Chân của anh ta thật sự mềm nhũn không đứng vững được nữa.
Anh ta thề, chờ sau khi cứu được cháu gái, anh ta chắc chắn sẽ “dạy dỗ” nó thật tốt, cái gì gọi là nơi không nên đi thì đừng có đi!
Kỷ Hòa hỏi: "Còn đi được không?"
"Cô Kỷ, cô chờ tôi một chút."
Lý Dũng thở hổn hển mấy lần, chờ chân không mềm như vậy nữa mới đỡ tay vào tường chầm chậm đứng dậy.
Kỷ Hòa thì nhân cơ hội đấy mở cửa nhìn qua một lượt, tầng hai cũng không có bóng dáng của Lý Tiểu Nhã.
Cho đến khi lên tầng ba. . .
Khung cảnh vốn âm u đen tối đột nhiên biến mất, xung quanh trở nên sáng hơn.
Lý Dũng ngẩng đầu nhìn, đối diện với cầu thang là một cái ban công rộng rãi.
Ban công được thiết kế theo kiểu mở rộng, không bị đồ gì che lại. Bên ngoài có ánh trăng trắng bạc, xuyên qua ban công chiếu vào trong sáng giống như bên ngoài.
Trên mặt anh ta hiện lên ý cười: "Cô Kỷ, có đường có thể ra ngoài!"
Lý Dũng rồi bước nhanh lao đến ban công.
Anh ta ngửi không khí mới mẻ ở bên ngoài, có hơi cảm động.
Tốt quá đi.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.
Lý Dũng thò đầu ra nhìn về phía ngoài của ban công, muốn tìm đường để đi xuống.
Dù sao đây cũng là tầng ba, nếu nhảy thẳng xuống thì vẫn sẽ bị thương.
Nhưng mà, lúc anh ta vừa thò đầu ra nhìn thì một mảng đen ngòm che kín hai mắt của anh ta.
Anh ta chỉ cảm thấy trước mắt đen xì, suy nghĩ bắt đầu trở nên vô tri vô thức.
Lý Dũng phát hiện, anh ta không thể nào điều khiển cơ thể của mình!
Mà lúc này, anh ta mới phát hiện, hai tay của anh ta vốn đang chống ở trên lan can, một chân đang chuẩn bị bước ra.
Mau dừng lại!
Sẽ ngã xuống!
Lý Dũng gào thét trong vô lực.
Rõ ràng anh ta đã sợ đến mức tay chân mềm nhũn, nhưng cơ thể lại không không chế được, hai chân đang bước lên lan can, hai tay mở ra, chuẩn bị nhảy thẳng xuống.
Nhưng vào lúc này, một cái tay nắm chặt cổ áo anh ta.
Tay phải Kỷ Hòa lôi Lý Dũng, bấm một pháp quyết vỗ vào sau lưng anh ta.
"Cút ra ngoài!"
Một đoàn bóng đen bị ép từ trên người Lý Dũng ra.
Nó không có mặt, nhưng chỗ giống đầu luống cuống lắc lắc, lúc nhìn thấy Kỷ Hòa, đột nhiên giống như nhìn thấy thứ đáng sợ gì vậy, lèo xèo lèo xèo tìm chỗ chạy trốn.
Bóng đen vừa rời khỏi cơ thể Lý Dũng, Lý Dũng cũng khôi phục được khả năng điều khiển cơ thể.
Anh ta nhẫm trên lan can, phía dưới là độ cao gần hai mươi mét.
Đèn pin cộc lộc cộc lộc lăn xuống dưới, giống như rơi vào địa ngục vực sâu không đáy vậy, phải mất một lúc lâu mới nghe thấy tiếng đồ rơi xuống đất.
Lý Dũng nhìn cơ thể lung lay sắp đổ của mình, đầu váng mắt hoa động cũng không dám động, chân sợ đến mềm nhũn.
"A a a! Cô Kỷ, cô tuyệt đối đừng buông tay!"
Má ơi, sợ là sau này sẽ mắc chứng sợ độ cao mất thôi!
Kỷ Hòa kéo Lý Dũng vào.
Anh ta ngay lập tức giống như đống thịt nát ngã ngồi trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Hòa: ". . ."
Có chút nhọc lòng.
"Tôi cho anh vào cùng, không phải để anh đi tìm cái chết."
Vừa nãy cô còn đang kiểm tra tình hình của tầng ba, ai ngờ vừa quay đầu thì nhìn thấy Lý Dũng vốn nên ở sau lưng mình, lại lao thẳng đến ban công, thậm chí một chân còn bước ra khỏi lan can, nhìn như muốn nhảy xuống vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất