Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp
Chương 31:
Ngay sau đó, di động nhận được thông báo, tài khoản WeChat nhận được hai ngàn.
Kỷ Hòa kéo Ăn nữa thì chặt tay lên live.
Trên màn hình là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp trông có vẻ buồn bã, như thể cô ấy đang phiền não vì một việc gì đó rất quan trọng.
[Cố Mộng Vi: Chưa gì mà đã có người trả tiền, chị gái này chịu chi ghê.]
[Cá trong gương: Hôm qua chủ kênh tính chuẩn như vậy còn gì, hôm nay cố gắng đừng để chúng tôi phải thất vọng nha.]
[La la la: Ha ha, kịch bản lại bắt đầu rồi đấy.]
[Tiêu Bất Phàm: Nhân tiện, có ai biết chuyện gì đã xảy ra giữa Gấu Con với Thường Uy ngày hôm qua không? Tôi rất tò mò không biết có phải tính chuẩn được như vậy thật hay không.]
Ăn nữa thì chặt tay tên thật Đường Giai Giai, cô ấy đọc nội dung trên bão bình luận thì không khỏi cười khổ.
“Tôi cũng hết cách rồi, nếu hai ngàn tệ có thể giải quyết được việc này thì cũng đáng.”
Kỷ Hòa chỉ nhìn cô ấy một cái là đã nói ra chuyện mà cô ấy đang gặp phải.
“Cô đã gặp ma.”
Đường Giai Giai không khỏi trợn tròn mắt, cô ấy còn chưa nói một câu nào cơ mà?
“Sao cô lại biết? Quả thật là tôi gặp phải... Cái thứ đó! Tối nào đi ngủ là tôi lại cảm thấy có người đứng cạnh giường tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.”
[Coca của Yến Quy Hồ: Có khi nào là bố mẹ chị ngó vào phòng kiểm tra chị không? Bố mẹ em hay kiểu nửa đêm vào phòng em ngó xem em đã ngủ chưa lắm, sợ em thức đêm chơi điện thoại.]
[Ngu Hi Thành: Bố mẹ tui cũng thế! Có lần tui đang gọi điện thoại cho bạn gái nhé, đúng lúc đấy tự dưng bố tui xông vào!]
[Vaniliam: Chung một thế giới, chung kiểu bố mẹ! Bắt tay nào.]
[Lâm Kỳ Quân - Tình Bân: Ôi vãi, tui tắt đèn xong cũng hay cảm thấy có người đang nhìn mình, nhưng mà rúc vào trong chăn là lại yên tâm. Quy định của giới Quỷ: Không tấn công người đang rúc trong chăn.]
“Không phải.”
Đường Giai Giai nhìn sóng bình luận trên màn hình, vẻ mặt lại càng thêm chua chát.
“Chuyện khác hoàn toàn, quả thật tôi có thể cảm giác được thứ đó đứng lù lù ngay cạnh giường tôi rất lâu. Hơn nữa, có một lần nửa đêm tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra là đã trông thấy một đôi mắt đang lom lom nhìn tôi rồi.”
Cô ấy càng nói thì cảm xúc lại càng kích động!
“Thế nhưng sau khi bật đèn lên thì lại chẳng có gì cả. Tôi sợ chết khiếp... Bạn thân của tôi đã qua ngay để ở chung với tôi, nhưng mà hoàn toàn vô dụng!”
Nhóm người xem cũng bị sợ lây, bão bình luận chạy tràn màn hình.
[Vầng trăng nhỏ: Trời ơi! Chuyện này đáng sợ vãi! Má nó, sởn hết cả gai ốc, buổi tối không dám ngủ một mình nữa.]
[Đêm nay là một đêm yên bình: Chủ kênh mau giúp chị gái này đi.]
[Sisyphus: Chị gái đừng lo lắng, chủ kênh này đỉnh lắm, chắc chắn có thể giải quyết chuyện này.]
Đường Giai Giai nhìn bão bình luận thì thở dài thườn thượt.
“Mong là vậy.”
Thấy cô ấy đã nói xong, Kỷ Hòa mới mở miệng nói: “Có phải có ai đó tặng cô cái gì hay không?”
Đường Giai Giai nghe thấy thế thì sửng sốt.
Tặng đồ?
Đột nhiên, ánh mắt cô ấy loe lóe như đã nghĩ ra chuyện gì.
“Tháng trước tôi với bạn thân có sang du lịch ở thành phố bên cạnh, trên đường có đi qua một gian hàng bán đồ trang sức nên có vào xem với bạn thân. Tôi có ưng một cái lắc tay, nhưng giá thì hơi đắt nên tôi không mua. Chủ cửa hàng thấy tôi thích cái lắc tay kia quá, nên... nên đã tặng nó cho tôi.”
Kỷ Hòa kéo Ăn nữa thì chặt tay lên live.
Trên màn hình là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp trông có vẻ buồn bã, như thể cô ấy đang phiền não vì một việc gì đó rất quan trọng.
[Cố Mộng Vi: Chưa gì mà đã có người trả tiền, chị gái này chịu chi ghê.]
[Cá trong gương: Hôm qua chủ kênh tính chuẩn như vậy còn gì, hôm nay cố gắng đừng để chúng tôi phải thất vọng nha.]
[La la la: Ha ha, kịch bản lại bắt đầu rồi đấy.]
[Tiêu Bất Phàm: Nhân tiện, có ai biết chuyện gì đã xảy ra giữa Gấu Con với Thường Uy ngày hôm qua không? Tôi rất tò mò không biết có phải tính chuẩn được như vậy thật hay không.]
Ăn nữa thì chặt tay tên thật Đường Giai Giai, cô ấy đọc nội dung trên bão bình luận thì không khỏi cười khổ.
“Tôi cũng hết cách rồi, nếu hai ngàn tệ có thể giải quyết được việc này thì cũng đáng.”
Kỷ Hòa chỉ nhìn cô ấy một cái là đã nói ra chuyện mà cô ấy đang gặp phải.
“Cô đã gặp ma.”
Đường Giai Giai không khỏi trợn tròn mắt, cô ấy còn chưa nói một câu nào cơ mà?
“Sao cô lại biết? Quả thật là tôi gặp phải... Cái thứ đó! Tối nào đi ngủ là tôi lại cảm thấy có người đứng cạnh giường tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.”
[Coca của Yến Quy Hồ: Có khi nào là bố mẹ chị ngó vào phòng kiểm tra chị không? Bố mẹ em hay kiểu nửa đêm vào phòng em ngó xem em đã ngủ chưa lắm, sợ em thức đêm chơi điện thoại.]
[Ngu Hi Thành: Bố mẹ tui cũng thế! Có lần tui đang gọi điện thoại cho bạn gái nhé, đúng lúc đấy tự dưng bố tui xông vào!]
[Vaniliam: Chung một thế giới, chung kiểu bố mẹ! Bắt tay nào.]
[Lâm Kỳ Quân - Tình Bân: Ôi vãi, tui tắt đèn xong cũng hay cảm thấy có người đang nhìn mình, nhưng mà rúc vào trong chăn là lại yên tâm. Quy định của giới Quỷ: Không tấn công người đang rúc trong chăn.]
“Không phải.”
Đường Giai Giai nhìn sóng bình luận trên màn hình, vẻ mặt lại càng thêm chua chát.
“Chuyện khác hoàn toàn, quả thật tôi có thể cảm giác được thứ đó đứng lù lù ngay cạnh giường tôi rất lâu. Hơn nữa, có một lần nửa đêm tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra là đã trông thấy một đôi mắt đang lom lom nhìn tôi rồi.”
Cô ấy càng nói thì cảm xúc lại càng kích động!
“Thế nhưng sau khi bật đèn lên thì lại chẳng có gì cả. Tôi sợ chết khiếp... Bạn thân của tôi đã qua ngay để ở chung với tôi, nhưng mà hoàn toàn vô dụng!”
Nhóm người xem cũng bị sợ lây, bão bình luận chạy tràn màn hình.
[Vầng trăng nhỏ: Trời ơi! Chuyện này đáng sợ vãi! Má nó, sởn hết cả gai ốc, buổi tối không dám ngủ một mình nữa.]
[Đêm nay là một đêm yên bình: Chủ kênh mau giúp chị gái này đi.]
[Sisyphus: Chị gái đừng lo lắng, chủ kênh này đỉnh lắm, chắc chắn có thể giải quyết chuyện này.]
Đường Giai Giai nhìn bão bình luận thì thở dài thườn thượt.
“Mong là vậy.”
Thấy cô ấy đã nói xong, Kỷ Hòa mới mở miệng nói: “Có phải có ai đó tặng cô cái gì hay không?”
Đường Giai Giai nghe thấy thế thì sửng sốt.
Tặng đồ?
Đột nhiên, ánh mắt cô ấy loe lóe như đã nghĩ ra chuyện gì.
“Tháng trước tôi với bạn thân có sang du lịch ở thành phố bên cạnh, trên đường có đi qua một gian hàng bán đồ trang sức nên có vào xem với bạn thân. Tôi có ưng một cái lắc tay, nhưng giá thì hơi đắt nên tôi không mua. Chủ cửa hàng thấy tôi thích cái lắc tay kia quá, nên... nên đã tặng nó cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất