Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp
Chương 35:
[Đúng, đúng, đúng, có một số thôn làng cực kỳ bao che, tôi đã từng thấy cảnh sát đi tìm những người bị lừa bán, còn bị dân làng cầm gậy hay gì đó đánh nữa đấy!]
[Vậy gọi cảnh sát cũng vô ích à? Thế sao mà cứu Tiểu Dung ra được.]
[Rốt cuộc cô có lương tâm không vậy Kỷ Hòa, đã lừa tiền người ta rồi, cô thấy chú ấy còn chưa đủ đáng thương hay sao hả? Cô lừa gạt người ta như vậy, cho chú Chung hy vọng, nếu không tìm thấy thì hy vọng lại tan vỡ, chú ấy sẽ càng tuyệt vọng hơn nữa!]
"Cô Kỷ, vậy tôi nên làm gì bây giờ?"
Chú Chung luống cuống nhìn về phía Kỷ Hòa.
"Đi báo cảnh sát, nhưng không phải bây giờ."
Kỷ Hòa liếc nhìn thời gian, nói: "Ba giờ chiều, đúng vào giờ đó chú đến sở cảnh sát gần nhất, người mặc đồng phục cảnh sát đầu tiên mà chú nhìn thấy, tìm anh ta."
[… Kỷ Hòa nói giỡn hả? Ai mà không biết báo cảnh sát.]
[Báo cảnh sát mà còn phải làm nhiều trò vậy, chủ kênh bắt đầu tự thêm kịch cho cho mình đấy à?]
[Không phải báo cảnh sát càng sớm càng tốt hả? Tại sao còn phải đợi đến ba giờ chiều, lỡ như trong lúc đó Tiểu Dung xảy ra chuyện gì đó thì sao, chủ kênh có chịu trách nhiệm nổi không?]
[Chú mau báo cảnh sát ngay đi, đừng có nghe chủ kênh nói nữa.]
Cách màn hình, chú Chung nhìn vào ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Kỷ Hòa, chú ấy dần dần bình tĩnh trở lại.
Đã tìm lâu như vậy, nhưng vẫn không tìm thấy.
Vì cô Kỷ có thể giúp đỡ mình, chú ấy chọn tin tưởng cô!
Chú Chung siết chặt nắm đấm: "Cô Kỷ, tôi biết rồi."
Kỷ Hòa nói thêm:
"Nếu như chú không yên tâm, chú có thể đến thôn làng kia xem trước. Khi đến nơi đó, chú cúi đầu xuống đi vào bên trong, đợi đến khi có người ngăn chú lại, chú cứ dừng lại, đến lúc đó chú có thể nhìn thấy Tiểu Dung. Nhưng chú phải tránh đi, đừng nói gì cả, sau khi nhìn thấy Tiểu Dung thì tuyệt đối đừng bốc đồng, lập tức rời đi ngay! Nếu không, chú sẽ không bao giờ cứu được Tiểu Dung nữa đâu."
Giọng điệu của Kỷ Hòa nặng nề hơn một chút.
Chú Chung gật đầu liên tục, nếu Tiểu Dung thật sự còn sống như cô Kỷ đã nói. Cho dù như thế nào, chú ấy tuyệt đối sẽ không lên tiếng cản trở!
Chú Chung kết thúc trò chuyện trực tuyến.
Nhưng nhóm người xem trong phòng livestream đều lo lắng không yên.
[Chủ kênh à, chú ấy đi đến thôn làng kia, thật sự không nguy hiểm gì sao?]
[Không mau báo cảnh sát đi, còn ở đó mà lừa người ta? Quá nhảm nhí, ở ngay gần đó, bao năm như thế mà vẫn không tìm thấy người à.]
[Tôi cũng không dám nghĩ mấy năm qua Tiểu Dung đã trải qua những chuyện gì nữa... hy vọng bố con họ có thể bình an.]
Kỷ Hòa thay đổi tư thế ngồi, lại rót một tách trà.
Cô nói: "Miễn là chú ấy làm theo những gì tôi nói thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
[Cô nói thật chứ? Lỡ như nói sai thì sao đây?]
[Đừng có nghe chủ kênh nói lung tung nữa, những người này vì tiền mà chuyện gì cũng làm được!]
[Tôi đã gửi tin nhắn riêng cho chú ấy rồi, hy vọng chú ấy có thể bình tĩnh một chút, đừng tin mấy lời chủ kênh nói.]
[Tôi cũng gửi tin nhắn riêng rồi.]
[Gấu Con đã tặng một cuốn sách ma thuật x1]
[Gấu Con đã tặng một cuốn sách ma thuật x1]
[Gấu Con đã tặng một cuốn sách ma thuật x1]
Một cuốn sách ma thuật trị giá một trăm, tặng ba cuốn liên tiếp, đối với Gấu Con vẫn còn là sinh viên, thì đã là tấm lòng không nhỏ.
Gấu Con bình luận: "Em tin chủ kênh!"
Cái tên này, không còn xa lạ gì với nhiều người trong phòng livestream.
[Là chị gái đã kết hôn ngày hôm qua! Chị gái à, chuyện sau đó của chị thế nào rồi?]
[Ngồi xổm xem diễn biến tiếp theo, xin chị gái giải đáp!]
[Gấu Con: Chủ kênh xem bói rất đỉnh, thật ra tôi cũng không ngại nói cho mọi người biết, tôi mang thai rồi. Tôi vẫn luôn lo lắng rằng có lẽ đứa bé này đến không đúng lúc, nhưng hôm qua chủ kênh đã khuyên bảo tôi và tôi đã nói chuyện này với chồng của tôi, anh ấy rất hạnh phúc, còn nói với tôi rằng chắc chắn sau này anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi và đứa bé thật tốt.]
[Vậy gọi cảnh sát cũng vô ích à? Thế sao mà cứu Tiểu Dung ra được.]
[Rốt cuộc cô có lương tâm không vậy Kỷ Hòa, đã lừa tiền người ta rồi, cô thấy chú ấy còn chưa đủ đáng thương hay sao hả? Cô lừa gạt người ta như vậy, cho chú Chung hy vọng, nếu không tìm thấy thì hy vọng lại tan vỡ, chú ấy sẽ càng tuyệt vọng hơn nữa!]
"Cô Kỷ, vậy tôi nên làm gì bây giờ?"
Chú Chung luống cuống nhìn về phía Kỷ Hòa.
"Đi báo cảnh sát, nhưng không phải bây giờ."
Kỷ Hòa liếc nhìn thời gian, nói: "Ba giờ chiều, đúng vào giờ đó chú đến sở cảnh sát gần nhất, người mặc đồng phục cảnh sát đầu tiên mà chú nhìn thấy, tìm anh ta."
[… Kỷ Hòa nói giỡn hả? Ai mà không biết báo cảnh sát.]
[Báo cảnh sát mà còn phải làm nhiều trò vậy, chủ kênh bắt đầu tự thêm kịch cho cho mình đấy à?]
[Không phải báo cảnh sát càng sớm càng tốt hả? Tại sao còn phải đợi đến ba giờ chiều, lỡ như trong lúc đó Tiểu Dung xảy ra chuyện gì đó thì sao, chủ kênh có chịu trách nhiệm nổi không?]
[Chú mau báo cảnh sát ngay đi, đừng có nghe chủ kênh nói nữa.]
Cách màn hình, chú Chung nhìn vào ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Kỷ Hòa, chú ấy dần dần bình tĩnh trở lại.
Đã tìm lâu như vậy, nhưng vẫn không tìm thấy.
Vì cô Kỷ có thể giúp đỡ mình, chú ấy chọn tin tưởng cô!
Chú Chung siết chặt nắm đấm: "Cô Kỷ, tôi biết rồi."
Kỷ Hòa nói thêm:
"Nếu như chú không yên tâm, chú có thể đến thôn làng kia xem trước. Khi đến nơi đó, chú cúi đầu xuống đi vào bên trong, đợi đến khi có người ngăn chú lại, chú cứ dừng lại, đến lúc đó chú có thể nhìn thấy Tiểu Dung. Nhưng chú phải tránh đi, đừng nói gì cả, sau khi nhìn thấy Tiểu Dung thì tuyệt đối đừng bốc đồng, lập tức rời đi ngay! Nếu không, chú sẽ không bao giờ cứu được Tiểu Dung nữa đâu."
Giọng điệu của Kỷ Hòa nặng nề hơn một chút.
Chú Chung gật đầu liên tục, nếu Tiểu Dung thật sự còn sống như cô Kỷ đã nói. Cho dù như thế nào, chú ấy tuyệt đối sẽ không lên tiếng cản trở!
Chú Chung kết thúc trò chuyện trực tuyến.
Nhưng nhóm người xem trong phòng livestream đều lo lắng không yên.
[Chủ kênh à, chú ấy đi đến thôn làng kia, thật sự không nguy hiểm gì sao?]
[Không mau báo cảnh sát đi, còn ở đó mà lừa người ta? Quá nhảm nhí, ở ngay gần đó, bao năm như thế mà vẫn không tìm thấy người à.]
[Tôi cũng không dám nghĩ mấy năm qua Tiểu Dung đã trải qua những chuyện gì nữa... hy vọng bố con họ có thể bình an.]
Kỷ Hòa thay đổi tư thế ngồi, lại rót một tách trà.
Cô nói: "Miễn là chú ấy làm theo những gì tôi nói thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
[Cô nói thật chứ? Lỡ như nói sai thì sao đây?]
[Đừng có nghe chủ kênh nói lung tung nữa, những người này vì tiền mà chuyện gì cũng làm được!]
[Tôi đã gửi tin nhắn riêng cho chú ấy rồi, hy vọng chú ấy có thể bình tĩnh một chút, đừng tin mấy lời chủ kênh nói.]
[Tôi cũng gửi tin nhắn riêng rồi.]
[Gấu Con đã tặng một cuốn sách ma thuật x1]
[Gấu Con đã tặng một cuốn sách ma thuật x1]
[Gấu Con đã tặng một cuốn sách ma thuật x1]
Một cuốn sách ma thuật trị giá một trăm, tặng ba cuốn liên tiếp, đối với Gấu Con vẫn còn là sinh viên, thì đã là tấm lòng không nhỏ.
Gấu Con bình luận: "Em tin chủ kênh!"
Cái tên này, không còn xa lạ gì với nhiều người trong phòng livestream.
[Là chị gái đã kết hôn ngày hôm qua! Chị gái à, chuyện sau đó của chị thế nào rồi?]
[Ngồi xổm xem diễn biến tiếp theo, xin chị gái giải đáp!]
[Gấu Con: Chủ kênh xem bói rất đỉnh, thật ra tôi cũng không ngại nói cho mọi người biết, tôi mang thai rồi. Tôi vẫn luôn lo lắng rằng có lẽ đứa bé này đến không đúng lúc, nhưng hôm qua chủ kênh đã khuyên bảo tôi và tôi đã nói chuyện này với chồng của tôi, anh ấy rất hạnh phúc, còn nói với tôi rằng chắc chắn sau này anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi và đứa bé thật tốt.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất