Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp
Chương 45:
Lúc này, tiếng chuông vang lên, trong đêm khuya trở nên rõ ràng lạ thường.
Cả người cô ấy hơi run lên.
Lần đầu tiên cô ấy thấy hối hận vì đã dùng loại đồng hồ báo thức cơ này.
Nếu không thì bây giờ cô ấy cũng không cần phải nghe tiếng tíc tắc đáng chết này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cho tới 0 giờ!
Đường Giai Giai cứ buồn bực nằm trong chăn mãi, không khí trong chăn dần dần nóng lên, trong hơi thở còn cảm nhận được chút ẩm ướt.
Cô ấy ngáp một cái, cơn buồn ngủ sắp chiếm lĩnh cả người cô.
Đúng lúc này…
Một tiếng “két” thật nhỏ vang lên, nhẹ nhàng truyền tới.
Đó là tiếng cửa bị mở ra!
Đường Giai Giai đang ngáp được một nửa thì cố gắng nuốt nó vào họng, mí mắt đang muốn dính lại với nhau đột nhiên nhướng lên.
Máu từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não, ngay cả sau lưng cô ấy cũng cảm thấy lạnh hơn một chút.
Cô ấy ngừng thở, thậm chí không dám cử động.
Tiếng bước chân vang lên từ phía cửa, ‘lạch cạch’, ‘lạch cạch’.
Một lần, hai lần…
Sau đó ngừng lại.
Không khí lạnh lẽo dần dần lan ra, bao trùm lấy từng ngóc ngách của căn phòng.
Đường Giai Giai xác định chắc chắn, cô ấy vì tiết kiệm tiền, cho dù đang là mùa hè cũng chỉ bật điều hòa tới hai mươi sáu độ, không thể nào lạnh như thế.
Là thứ kia, nó tới rồi!
Tay đang bịt miệng của cô ấy hơi run lên, cánh tay cũng nổi đầy da gà.
Khí lạnh từ lòng bàn chân dần dần tràn lên trên.
Sau cùng, tay và chân cô ấy đều lạnh cóng.
Nó còn đang ở bên cạnh giường.
Đường Giai Giai có thể cảm nhận được nó đang ở ngay bên cạnh cô ấy.
Dựa theo yêu cầu của Kỷ Hòa, cô ấy đã vùi cái vòng tay vào trong đất.
Không phải cô đã nói làm thế sẽ không bị nó quấn lấy sao?
Quả nhiên, xem bói rất chuẩn cái gì chứ, đều là kịch bản thôi, cô ấy còn ngu ngốc tin tưởng, còn tốn hết hai ngàn!
Lúc đầu cô ấy còn tính tiết kiệm hai ngàn này, đầu tháng bảy sẽ đi du lịch với bạn thân.
“Hả?”
Hình như nó có hơi nghi ngờ.
Tiếng bước chân lại một lần nữa vang lên trong phòng.
Lúc đầu, tiếng bước chân rất chậm.
Thời gian dần dần trôi qua, động tác của nó nhanh hơn, giống như đang tìm cái gì đó ở trong phòng, vội vàng và bất an.
Cuối cùng, tiếng bước chân không còn nữa.
Nó dừng lại.
Dường như có tiếng nói rất nhỏ vang lên trong phòng.
Đường Giai Giai sợ hãi vô cùng, nhưng vẫn vểnh tai lên nghe.
Nhưng có lẽ vì giọng nói quá nhỏ, hoặc là vì ở quá xa, cô ấy cũng không nghe rõ được gì.
Khi Đường Giai Giai đang nghi ngờ, cô ấy nghe thấy nó lại lần nữa quay trở về bên cạnh giường.
“Sao lại không tìm được?”
“Cô ấy đâu?”
Lúc này cuối cùng Đường Giai Giai cũng nghe được nó đang nói gì.
“Vì sao tôi không ngửi được hơi thở của cô ấy? Rõ ràng cô ấy đang ở đây!”
Nương theo câu nói của nó, không khí xung quanh càng ngày càng lạnh.
Chuyện trước mắt hoàn toàn khác với mấy ngày trước.
Lúc trước khi nó tới, trong phòng cũng sẽ đột nhiên lạnh đi, nhưng hôm nay không giống, hôm nay lạnh tới nỗi cô ấy cảm thấy mình sắp đông cứng.
Hiển nhiên, nó đang tức giận.
Đường Giai Giai cắn chặt môi, cô ấy sợ bản thân chỉ cần há miệng ra, răng sẽ run lên cầm cập rồi phát ra tiếng.
Rõ ràng cô ấy đang nằm trên giường, chẳng lẽ nó không thấy sao?
Lúc này, đột nhiên cô ấy nghe thấy giọng nói trầm thấp kia vang lên lần nữa:
“Tôi nhất định sẽ tìm được cô!”
Sau đó, tiếng bước chân càng lúc càng xa, giống như đã rời đi.
Sau đó nữa là yên tĩnh như chết.
Đường Giai Giai nằm một lúc lâu, thấy bên ngoài vẫn không có tiếng động nào, cô ấy cố đè cơn sợ hãi xuống, cẩn thận từng li từng tí chui ra khỏi ổ chăn, đôi mắt chỉ mở ti hí một chút.
Căn phòng vô cùng yên lặng.
Cái gì cũng không có.
Ngay cả nhiệt độ phòng hình như cũng đã quay lại cảm giác khô nóng.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Nó đi rồi à?
Nhưng bình thường nó không thể rời đi sớm như vậy!
Toàn bộ nơ ron trong đầu cô ấy đột nhiên nhảy ra một đáp án, cô ấy nghĩ tới mấy câu nói kia.
Có người che giấu hơi thở của cô ấy?
Là… Bùn đất sao?
Bùn đất đã che giấu hơi thở của cô ấy.
Trời ơi, những gì Kỷ Hòa nói là thật! Cô thật sự biết bắt quỷ!
…
Sáng sớm khi Kỷ Hòa tỉnh dậy đã nhìn thấy trong tin nhắn wechat có tin nhắn từ Lý Dũng – tài khoản đã được xác thực.
Còn có một đống tin nhắn cảm ơn.
Kỷ Hòa dặn dò một vài biện pháp dưỡng sinh và bình phục linh hồn, sau đó rời giường chuẩn bị đi nấu cơm.
Hơn hai giờ chiều…
Kỷ Hòa nhận được món đồ cô đặt trên mạng.
Trong tiệm đó ngoại trừ giấy vàng thì còn có các loại mực đỏ, cô cũng tiện thể mua kha khá.
Khi Kỷ Hòa nghe tiếng bấm chuông cửa của nhân viên chuyển phát nhanh còn hơi kinh ngạc, chủ tiệm này giao hàng từ thành phố Z, tới thành phố S cũng hơn hai trăm cây số, không ngờ hàng được giao tới sớm như thế!
Kỷ Hòa sắp xếp đồ đạc trong thùng hàng, phát hiện ngoại trừ những món đồ cô đã mua, chủ tiệm còn tặng cho cô một cây trâm gỗ nữa.
Toàn thân cây trâm đen nhanh, sờ vào bóng loáng, hiển nhiên tay nghề của người làm ra nó cũng rất tốt.
Kỷ Hòa nghịch một chút, cảm thấy rất tốt, liền tiện tay dùng cây trâm búi tóc lên.
Cả người cô ấy hơi run lên.
Lần đầu tiên cô ấy thấy hối hận vì đã dùng loại đồng hồ báo thức cơ này.
Nếu không thì bây giờ cô ấy cũng không cần phải nghe tiếng tíc tắc đáng chết này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cho tới 0 giờ!
Đường Giai Giai cứ buồn bực nằm trong chăn mãi, không khí trong chăn dần dần nóng lên, trong hơi thở còn cảm nhận được chút ẩm ướt.
Cô ấy ngáp một cái, cơn buồn ngủ sắp chiếm lĩnh cả người cô.
Đúng lúc này…
Một tiếng “két” thật nhỏ vang lên, nhẹ nhàng truyền tới.
Đó là tiếng cửa bị mở ra!
Đường Giai Giai đang ngáp được một nửa thì cố gắng nuốt nó vào họng, mí mắt đang muốn dính lại với nhau đột nhiên nhướng lên.
Máu từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não, ngay cả sau lưng cô ấy cũng cảm thấy lạnh hơn một chút.
Cô ấy ngừng thở, thậm chí không dám cử động.
Tiếng bước chân vang lên từ phía cửa, ‘lạch cạch’, ‘lạch cạch’.
Một lần, hai lần…
Sau đó ngừng lại.
Không khí lạnh lẽo dần dần lan ra, bao trùm lấy từng ngóc ngách của căn phòng.
Đường Giai Giai xác định chắc chắn, cô ấy vì tiết kiệm tiền, cho dù đang là mùa hè cũng chỉ bật điều hòa tới hai mươi sáu độ, không thể nào lạnh như thế.
Là thứ kia, nó tới rồi!
Tay đang bịt miệng của cô ấy hơi run lên, cánh tay cũng nổi đầy da gà.
Khí lạnh từ lòng bàn chân dần dần tràn lên trên.
Sau cùng, tay và chân cô ấy đều lạnh cóng.
Nó còn đang ở bên cạnh giường.
Đường Giai Giai có thể cảm nhận được nó đang ở ngay bên cạnh cô ấy.
Dựa theo yêu cầu của Kỷ Hòa, cô ấy đã vùi cái vòng tay vào trong đất.
Không phải cô đã nói làm thế sẽ không bị nó quấn lấy sao?
Quả nhiên, xem bói rất chuẩn cái gì chứ, đều là kịch bản thôi, cô ấy còn ngu ngốc tin tưởng, còn tốn hết hai ngàn!
Lúc đầu cô ấy còn tính tiết kiệm hai ngàn này, đầu tháng bảy sẽ đi du lịch với bạn thân.
“Hả?”
Hình như nó có hơi nghi ngờ.
Tiếng bước chân lại một lần nữa vang lên trong phòng.
Lúc đầu, tiếng bước chân rất chậm.
Thời gian dần dần trôi qua, động tác của nó nhanh hơn, giống như đang tìm cái gì đó ở trong phòng, vội vàng và bất an.
Cuối cùng, tiếng bước chân không còn nữa.
Nó dừng lại.
Dường như có tiếng nói rất nhỏ vang lên trong phòng.
Đường Giai Giai sợ hãi vô cùng, nhưng vẫn vểnh tai lên nghe.
Nhưng có lẽ vì giọng nói quá nhỏ, hoặc là vì ở quá xa, cô ấy cũng không nghe rõ được gì.
Khi Đường Giai Giai đang nghi ngờ, cô ấy nghe thấy nó lại lần nữa quay trở về bên cạnh giường.
“Sao lại không tìm được?”
“Cô ấy đâu?”
Lúc này cuối cùng Đường Giai Giai cũng nghe được nó đang nói gì.
“Vì sao tôi không ngửi được hơi thở của cô ấy? Rõ ràng cô ấy đang ở đây!”
Nương theo câu nói của nó, không khí xung quanh càng ngày càng lạnh.
Chuyện trước mắt hoàn toàn khác với mấy ngày trước.
Lúc trước khi nó tới, trong phòng cũng sẽ đột nhiên lạnh đi, nhưng hôm nay không giống, hôm nay lạnh tới nỗi cô ấy cảm thấy mình sắp đông cứng.
Hiển nhiên, nó đang tức giận.
Đường Giai Giai cắn chặt môi, cô ấy sợ bản thân chỉ cần há miệng ra, răng sẽ run lên cầm cập rồi phát ra tiếng.
Rõ ràng cô ấy đang nằm trên giường, chẳng lẽ nó không thấy sao?
Lúc này, đột nhiên cô ấy nghe thấy giọng nói trầm thấp kia vang lên lần nữa:
“Tôi nhất định sẽ tìm được cô!”
Sau đó, tiếng bước chân càng lúc càng xa, giống như đã rời đi.
Sau đó nữa là yên tĩnh như chết.
Đường Giai Giai nằm một lúc lâu, thấy bên ngoài vẫn không có tiếng động nào, cô ấy cố đè cơn sợ hãi xuống, cẩn thận từng li từng tí chui ra khỏi ổ chăn, đôi mắt chỉ mở ti hí một chút.
Căn phòng vô cùng yên lặng.
Cái gì cũng không có.
Ngay cả nhiệt độ phòng hình như cũng đã quay lại cảm giác khô nóng.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Nó đi rồi à?
Nhưng bình thường nó không thể rời đi sớm như vậy!
Toàn bộ nơ ron trong đầu cô ấy đột nhiên nhảy ra một đáp án, cô ấy nghĩ tới mấy câu nói kia.
Có người che giấu hơi thở của cô ấy?
Là… Bùn đất sao?
Bùn đất đã che giấu hơi thở của cô ấy.
Trời ơi, những gì Kỷ Hòa nói là thật! Cô thật sự biết bắt quỷ!
…
Sáng sớm khi Kỷ Hòa tỉnh dậy đã nhìn thấy trong tin nhắn wechat có tin nhắn từ Lý Dũng – tài khoản đã được xác thực.
Còn có một đống tin nhắn cảm ơn.
Kỷ Hòa dặn dò một vài biện pháp dưỡng sinh và bình phục linh hồn, sau đó rời giường chuẩn bị đi nấu cơm.
Hơn hai giờ chiều…
Kỷ Hòa nhận được món đồ cô đặt trên mạng.
Trong tiệm đó ngoại trừ giấy vàng thì còn có các loại mực đỏ, cô cũng tiện thể mua kha khá.
Khi Kỷ Hòa nghe tiếng bấm chuông cửa của nhân viên chuyển phát nhanh còn hơi kinh ngạc, chủ tiệm này giao hàng từ thành phố Z, tới thành phố S cũng hơn hai trăm cây số, không ngờ hàng được giao tới sớm như thế!
Kỷ Hòa sắp xếp đồ đạc trong thùng hàng, phát hiện ngoại trừ những món đồ cô đã mua, chủ tiệm còn tặng cho cô một cây trâm gỗ nữa.
Toàn thân cây trâm đen nhanh, sờ vào bóng loáng, hiển nhiên tay nghề của người làm ra nó cũng rất tốt.
Kỷ Hòa nghịch một chút, cảm thấy rất tốt, liền tiện tay dùng cây trâm búi tóc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất