Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 29

Trước Sau
Vì vấn đề thể diện, Thẩm Bân lúc này không mặt mũi để Diêm Hình tiếp tục bế mình nữa, những người chơi ở cùng nhau giao lưu manh mối là lần lượt từng người nói, nếu Hàn Cảnh không bị Diêm Hình dọa, có lẽ sẽ nói đến thao thao bất tuyệt, nhưng lúc này gã lại rất bối rối, cuối cùng cũng không nói quá hai câu.

Người trong thôn vốn kiêng kị về một số chuyện, hơn nữa người chơi lấy cớ tới đây khảo sát xây dựng cảnh quan du lịch, căn bản sẽ không có ai ngốc đến mức lộ ra tin tức không tốt cho mọi người.

Cho nên bận việc một buổi sáng, rắm cũng không thấy anh đánh một cái.

Vốn dĩ Diêm Hình đối với việc này không ôm nhiều hi vọng, dù sao trò chơi vừa mới bắt đầu.

Thẩm Bân không ngừng uống nước, ăn nhiều khoai lang đỏ tự nhiên khát nước, không bao lâu liền muốn đi WC, nhưng nghĩ tới ở thế giới trước chỉ cần đi WC liền có chuyện xảy ra, người nào đó chợt dừng bước chân.

"Anh Diêm, đi WC cùng em tí nhé." Thẩm Bân nói.

Yến Trì ở bên cạnh cũng đang uống nước nghe thấy vậy thiếu chút nữa sặc một cái, nhưng rất nhanh liền ổn định lại tâm tình, bình tĩnh, đầu năm này người nào cũng có, mình không nên đại kinh tiểu quái, giống như người chưa hiểu việc đời....

Mà biểu tình của người chơi khác lại đồng dạng rất vi diệu, trong lòng đã sớm gán cho hai người kia có ái muội.

Đương sự Diêm Hình nhìn như rất hiểu biết Thẩm Bân, cậu không gọi mình là anh Diêm Hình đầy dư âm văng vẳng bên tai như trước mà chỉ đơn giản gọi mình là anh Diêm, đã rất bình thường, nên cũng không dám đòi hỏi gì hơn.

Hai người đi WC liền không quay lại, thời tiết giữa trưa khá nóng bức, người chơi phơi nắng uể oải muốn ngủ, Thẩm Bân ăn no uống đủ cực kỳ mệt mỏi rã rời, hơn nữa tối hôm qua căn bản không ngủ được, đi theo sau Diêm Hình chưa được hai bước liền kéo lấy ống tay áo hắn.

"Anh Diêm Hình, em không đi được, anh có mệt không?" Thẩm Bân chậm rì rì mở miệng nói.

Một lời không hợp liền làm nũng.

Diêm Hình thiếu chút nữa lại bắt đầu giáo dục Thẩm Bân nghiêm chỉnh nói chuyện tử tế, cũng may lời tới bên miệng bị hắn nuốt lại, giống như buổi sáng khom lưng một tay đem người bế lên.

Cẩn thận ngẫm lại, người nào đó nói chuyện rất dễ nghe, hơn nữa thanh âm cũng dễ nghe, vì thế hắn mở miệng nói: "Không mệt, cô gọi tôi là gì?" Ngữ khí vẫn lạnh băng không thể thay đổi được.

Thẩm Bân thoải mái dễ chịu ghé vào vai hắn, mới từ đáy lòng than thở một tiếng, liền nghe thấy Diêm Hình nói cả người liền trở nên cảnh giác: "Anh Diêm?"

Khóe môi Diêm Hình mím lại.



Thẩm Bân nhanh chóng sửa miệng: "Diêm Hình!" Sau khi nói xong do dự chớp mắt một cái: "....Nếu gọi thẳng tên thì không tốt lắm nhỉ?"

Diêm Hình: "....." Lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Gọi giống như lúc trước là được." Chỉ là muốn nghe lại một tiếng anh, thử xem mình có thích hay không, sao lại khó như vậy chứ?

Thẩm Bân: "...... anh Diêm Hình?" Cậu không chắc chắn có phải gọi như này hay không.

Thật lâu sau, người đàn ông mặt lạnh mới không mặn không nhạt nói một tiếng "Ừ", sau khi nghe thử, hình như cảm giác cũng không tệ lắm.

Thẩm Bân: "......" Lòng nam nhân, quả nhiên như kim đáy biển, khiến đồng loại như cậu cũng không đoán được rốt cục Diêm Hình nghĩ gì, ừ là có ý gì? Rốt cục có vừa lòng hay không?

Cậu không dám nói tiếp nữa, mở ra cánh tay thon dài trắng nõn ôm lấy cổ Diêm Hình, không bao lâu liền ngủ mất.

Bên ngoài mặt trời như cũ rất nắng, cho dù tư thế có ngủ thoải mái thì cũng nhất định khó chịu, vì thế Diêm Hình bế Thẩm Bân về tới chỗ ở tạm thời dừng chân, giữa chưa vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi.

......

Người già trong thôn nói qua, 12 giờ, quỷ môn mở, trong vòng một ngày có hai cái 12 giờ, giữa trưa và giữa đêm.

Rõ ràng không phải giữa hè, bên ngoài cũng không phải là cực kỳ nóng bức, cũng không biết vì sao lúc này mặt trời liền chiếu cho người mệt mỏi, không muốn ra ngoài một chút nào, thậm chí tiếng côn trùng kêu vang cũng dần dần nhỏ đi nhiều, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Vốn dĩ Diêm Hình muốn buông người trong ngực sau đó một mình đi ra ngoài tìm manh mối, nhưng người nào đó chỉ dính chăn liền có dấu hiệu thức tỉnh, rầm rì nho nhỏ, hắn chỉ có thể tiếp tục ôm Thẩm Bân ngủ.

Cho nên không thể ra ngoài.

Cũng không biết cụ thể là mấy giờ, đôi mắt lạnh băng của Diêm Hình bỗng nhiên trở nên sắc bén, trong phút chốc, xung quanh yên lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng gió đều biến mất không thấy, người không biết còn tưởng mình bị điếc ấy chứ.

Đây là có chuyện gì?

Diêm Hình cảnh giác xung quanh, không biết có phải Thẩm Bân mơ thấy ác mộng hay không, lúc này bất an chui vào trong lòng ngực hắn, giống con mèo nhỏ tìm kiếm cảm giác an toàn.

Mà chân chính là động vật nhuyễn thể, mèo đen bản tôn đang quỳ rạp trên mặt đất, vốn cũng định ngủ trưa một cái, kết quả cũng phát hiện ra xung quanh không thích hợp, lập tức cả người xù lông.

......



Ngày đẹp trời, khi xương trắng như tuyết, Hàn Cảnh đẩy ra một cánh cửa gỗ cũ nát, tiếng kẽo kẹt chậm rãi vang lên, gã không muốn bỏ qua bất cứ một nơi nào trong thôn nên mới tới đây tra xét, rõ ràng nhìn từ bên ngoài là một căn nhà hoang phế, nhưng bên trong bày biện cư nhiên còn coi là sạch sẽ.

"Ông xã, anh về rồi à?" Một giọng nữ dịu dàng từ trong buồng truyền tới.

Hàn Cảnh sửng sốt, thì ra nơi này có người ở sao? Gã không chút suy nghĩ liền đi vào bên trong, bình thường vào nhầm nhà người khác đều sẽ lập tức rời đi, nhưng với người chơi mà nói nơi này dù sao cũng là thế giới game, sẽ không quản nhiều như vậy.

Kết quả Hàn Cảnh một bước vào phòng trong, liền thấy một người phụ nữ mặc váy trắng ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt cô có chút tái nhợt, giống như bị bệnh, nhưng dù vậy vẫn không che giấu được khuôn mặt thanh lệ.

Bước chân Hàn Cảnh chợt dừng, ngữ khí lại trở nên khách khí: "Ngại quá, tôi còn tưởng nơi này không có người ở, quấy rầy."

Người phụ nữ kia lắc đầu: "Nhà cửa bần hàn, khiến khách nhân chê cười, bên ngoài mặt trời chói chang, tiến vào nghỉ chân một chút đi."

Hàn Cảnh không chút khách khí đồng ý, thuận tiện cũng muốn hỏi một vài vấn đề, hỏi thăm manh mối.

Người phụ nữ kia tựa hồ không biết việc 'xây dựng cảnh quan du lịch ', chỉ coi gã là người nơi khác, liền có gì thì nói đó.

Trải qua trò chuyện mới biết thân thể người phụ nữ không tốt không thể ra ngoài, ông xã ra ngoài cả ngày, cô ở nhà một mình rất nhàm chán, vừa lúc có người nguyện ý nói chuyện với cô, liền không cố kị nói đến việc ông Ngô chết."

Người phụ nữ buồn bã nói: "Tất cả đều là chuyện cũ, đừng thấy ông Ngô hiện tại đàng hoàng, 30 năm trước cũng làm không ít chuyện xấu đấy, mọi người đều nói ông ta là gặp báo ứng, làm người vẫn nên thiện lương mới tốt, không phải không có quả báo, mà là chưa tới lúc thôi.

Giọng nói của người phụ nữ khi nói chuyện mềm ấm, cho dù ngũ quan không coi là tuyệt sắc, nhưng ánh mắt kia lại quyến rũ rất tự nhiên, khí chất trên người độc đáo, luôn cảm thấy không giống như phụ nữ bình thường.

Hàn Cảnh động động ngón tay, lặng lẽ đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.

Cơ hồ mỗi lần gã đều làm như vậy, chỉ cần gặp được NPC vừa mắt, sẽ lập tức đóng phòng phát sóng trực tiếp, để thuận tiện cho sau đó điên loan đảo phượng.

"Báo ứng?" Cho dù trong lòng Hàn Cảnh muốn lợi dụng người ta, nhưng vẫn muốn hỏi thăm manh mối rõ ràng, liền hỏi: "Báo ứng này không biết rốt cục là có ý gì?"

Sắc mặt người phụ nữ có chút khó xử, tựa hồ cảm thấy bản thân không nói ra được, cô do dự một cái thân thể hơi hơi nghiêng về phía Hàn Cảnh nhỏ giọng nói: "Cụ thể sự tình khó mà nói, tóm lại ông Ngô trước kia ấy mà, hại chết người."

Hơi thở tỏa ra trên người cô có chút lạnh băng, trong thời tiết giữa trưa có chút nóng bức này lại khiến người cảm thấy thoải mái, tâm tư Hàn Cảnh càng ngày càng lung lay, lặng lẽ vươn tay, bắt đầu nếm thử tiếp xúc chân tay với người phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau