Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái
Chương 7: Khách sạn Thanh Đằng 07
"Làm sao lại như vậy?! Sao lại cho người mới ở đêm đầu tiên?!"
Sau khi thấy tên Phó Kỳ Đường xuất hiện, Trương Nguyên Tích sắc mặt tái xanh, lớn tiếng chất vấn.
Tại sao lại như vậy? Phó Kỳ Đường không có kinh nghiệm qua cửa phó bản, lại bị chọn là người đầu tiên đối mặt quỷ, nếu như anh ta chết như vậy, thì không thể làm thế thân cho mình được, không thể thay mình chịu 60% thương tổn?
Vậy chẳng phải là mình đã lãng phí đạo cụ một cách vô ích!
Ý thức được tính toán của mình có thể sẽ thất bại, Trương Nguyên Tích nôn nóng không thôi, ở trong phòng đi tới đi lui.
Mà Phó Kỳ Đường tuy vẻ mặt khó khăn, nhưng tổng thể coi như bình tĩnh.
Những người còn lại nhất thời mơ hồ, vừa rồi bị kêu tên rốt cuộc là Phó Kỳ Đường hay là Trương Nguyên Tích? Trạng thái của hai người này có bị đảo ngược không?
Đạn mạc cũng náo nhiệt lên.
[11: Đêm đầu tiên đã xếp người mới, đây là đưa thức ăn cho quỷ á.]
[03: Cảm thấy xếp như vậy không đúng lắm, đoàn tàu xảy ra vấn đề?]
[09: Lầu trên làm ầm ĩ, người mới cũng phải gặp xác suất nhỏ thôi, nhưng mà không biết là xui xẻo hay may mắn... Mong đợi diễn biến tiếp theo hmmm.]
......
Trong phòng, Phó Kỳ Đường có chút lúng túng ho khan một tiếng, nói với Trương Nguyên Tích: "Cám ơn cậu lo lắng cho tôi, tôi sẽ cố gắng sống tiếp."
Cậu sờ mũi, có chút khó chịu, thật sự không biết từ khi nào quan hệ của cậu và Trương Nguyên Tích lại tốt như vậy.
"Anh có cách gì?" Trương Nguyên Tích vội vàng hỏi.
"Không có cách nào." Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật, cậu là một người mới, trong tình huống này giữ bình tĩnh là tốt rồi, cách ở đâu ra, "Chỉ có thể gặp quỷ đánh quỷ thôi."
"Anh đang nói cái gì, không có cách thì phải tìm cách chứ, lẽ nào anh cam tâm đi chết như vậy sao?!" Trương Nguyên Tích cả giận nói.
Phó Kỳ Đường sững sờ.
Cung Tử Quận bên cạnh cũng nhíu mày, như có điều suy nghĩ liếc nhìn Trương Nguyên Tích một cái.
Quý Đào vội vàng nói, "Nguyên Tích, cậu bình tĩnh một chút, Kỳ Đường là người mới."
Trương Nguyên Tích lúc này mới ý thức được mình thất thố, mặt đỏ lên, "Thật xin lỗi, tôi quá lo lắng, vì trước đây chưa gặp tình huống này bao giờ... Quan tâm sẽ bị loạn, quan tâm sẽ bị loạn."
Vô tình nhìn vào ánh mắt của Cung Tử Quận, không thể giải thích được nhìn thấy cái chết của Tạ Nhất Minh trước mặt cậu ta, trong lòng run lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, trấn định dời tầm mắt, ngồi trở lại trên ghế sô pha.
"Nhưng mà Nguyên Tích nói đúng, theo lý mà nói đoàn tàu sẽ không chọn người mới ở đêm đầu tiên." Quý Đào cau mày, thần sắc lo lắng, "Chúng ta biết quá ít về quỷ, vốn muốn thông qua đêm đầu tiên thu thập một ít tình báo, thế nhưng hiện tại..."
"Tôi sẽ cố hết sức." Phó Kỳ Đường nói.
Tuy rằng cậu nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không chắc chắn, còn có mấy phần mờ mịt, dù sao biết rõ một mình đơn độc trải qua một đêm ở phòng có quỷ, là ai thì cũng không thể bình tâm được.
"Đúng rồi, mọi người có vài đạo cụ cứu mạng, không bằng cho anh Phó mượn, chờ ra khỏi phó bản này thì anh ấy trả lại?" Trương Nguyên Tích đề nghị, "Viên Phi, không phải anh đổi rất nhiều đạo cụ sao?"
Viên Phi sắc mặt nhất thời khó xem, "Cậu có ý gì?"
Không phải người ngu, ai nguyện ý đem đạo cụ cứu mạng cho mượn?
Đều là bồ tát bằng đất sét qua sông, mạng chính mình khó giữ, nếu người kia chết thì sao?
"Tôi không phải là lo lắng cho anh Phó sao, anh có nhiều đạo cụ, cho anh ấy mượn một cái cũng sẽ không có chuyện gì."
Nghe anh ta nói như vậy, Viên Phi tức cười, "Ai nói với cậu là tôi có nhiều đạo cụ? Đồ cứu mạng có nhiều thì cũng là thiếu. Hơn nữa nếu cậu lo lắng, sao cậu không cho anh ta mượn đi?"
"Tôi không có!" Trương Nguyên Tích cây ngay không sợ chết đứng.
"Được rồi, hai ngươi dừng đi."
Thấy Viên Phi còn muốn nói tiếp, Nhiếp Tiêu Lam không nhịn được ngắt lời, cô lấy trong túi tiền ra một lá bùa màu vàng đưa cho Phó Kỳ Đường: "Đây là bùa cảm ứng, nếu có quỷ ở gần, nó sẽ biến thành đen. Nó không có lực công kích gì, nhưng tôi chỉ có thể cho anh cái này."
Phó Kỳ Đường trịnh trọng tiếp nhận, gật đầu với Nhiếp Tiêu Lam: "Cám ơn cô."
"Không cần khách khí, coi như tôi trả anh ân tình đi."
Đoàn tàu yêu cầu Phó Kỳ Đường lập tức đi tới phòng 202, nãy giờ đã trễ, Phó Kỳ Đường không còn dám nán lại, đứng dậy đi qua.
"Tôi đưa cậu." Cung Tử Quận nói, lắc lắc thẻ phòng 203 trong ánh mắt xúc động của Phó Kỳ Đường, "Đêm nay tôi ở phòng kế bên cậu."
Đi tới cửa phòng 202, Phó Kỳ Đường hít sâu một hơi, đang tính quẹt thẻ đi vào, Cung Tử Quận lại đưa tay ngăn cậu.
"Sợ không?" Cung Tử Quận nhẹ giọng hỏi.
Phó Kỳ Đường thẳng thắn thừa nhận: "Sợ."
Lần đầu tiên đối mặt với điều mình không biết là gì, đối mặt với tồn tại thần quái tràn ngập ác ý, sợ là bình thường, chả có gì mất mặt.
"Nhưng tôi muốn sống." Cậu nói tiếp, "Bằng cách nào đó tôi đã lên chuyến tàu này, trải qua tất cả những thứ lộn xộn này để 'người xem' vui vẻ, dù thế nào cũng phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, tôi không phải là quả hồng mềm."
Cung Tử Quận yên lặng nhìn cậu, một hồi lâu sau lấy ra một thứ: "Cầm cái này."
Là một con dao găm chỉ dài ba tấc.
Phó Kỳ Đường cụp mắt nhìn, nhưng không nhận, "Anh đã cho tôi một cái đạo cụ rồi."
"Yên tâm đi, đạo cụ của tôi rất nhiều." Cung Tử Quận cười khẽ, trong mắt dường như có một tia u ám rất nhẹ, nhưng chỉ thoáng qua, "Không uổng công tôi ở trên tàu lâu như vậy."
"Đồ cứu mạng nhiều thì cũng là ít." Phó Kỳ Đường nhỏ giọng lặp lại lời Viên Phi đã nói.
Có ai chê đồ cứu mạng nhiều đâu?
Vừa nãy Trương Nguyên Tích đối với cậu biểu hiện thân thiết, nhưng Phó Kỳ Đường mơ hồ cảm thấy kỳ quái, cậu chẳng hề thích thú, thậm chí vì vậy sinh ra mấy phần cảnh giác.
Nhưng sự lo lắng giống nhau, Cung Tử Quận làm đúng lúc, tự nhiên săn sóc, lẽ nào là vì cậu đẹp trai?
Mình là người nông cạn như vậy sao?
Phó Kỳ Đường âm thầm hoài nghi.
"Nhận của Nhiếp Tiêu Lam, mà không nhận của tôi?" Cung Tử Quận thấp giọng nói, đôi mắt hơi nheo lại.
Thấy Cung Tử Quận không có miễn cưỡng, nếu từ chối nữa thì có vẻ làm kiêu, học cách chấp nhận lòng tốt và sự giúp đỡ của người khác cũng là một bài học.
Phó Kỳ Đường dứt khoát nhận, nhìn Cung Tử Quận nói, "Vậy xem như nợ anh một lần, tôi sẽ cố gắng sống tiếp để trả lại cho anh."
Cung Tử Quận "Ừ" một tiếng, rút sổ ghi chép màu đen đem theo bên người cùng nhét vào tay Phó Kỳ Đường tay, "Biết là tốt rồi, còn nữa, cầm cái này xem đi, coi như giết thời gian."
***
Phòng 202 ở cuối hành lang.
201 đối diện là một nhà ba người Đa Kim.
Khách sạn cách âm không được tốt, lúc Phó Kỳ Đường mở cửa mơ hồ nghe thấy giọng của Lữ Nhã Hủy, hình như đang mắng Đa Kim.
Trong phòng rất bình thường, phòng vệ sinh nằm bên tay trái của cửa ra vào, đối diện là một cái gương đứng, bên cạnh là một cái móc treo gỗ rơi trên đất.
Khó có thể tưởng tượng được có năm người chết trong căn phòng rộng chưa tới ba mươi mét vuông này.
Buổi chiều khi Quý Đào tìm thấy một tấm ảnh của phòng 202 trước khi sửa chữa, lúc chia nhau ra đã đưa cho Phó Kỳ Đường.
"Giường đã được thay bằng chiếc giường mới, được chuyển từ giữa phòng vào cạnh tường; cửa sổ đóng kín hoàn toàn, hơn nữa bên ngoài lan can có thêm hàng rào bảo vệ, tuy rằng không có có khả năng xảy ra sự kiện nhảy lầu nữa, nhưng nếu có quỷ thật, tôi cũng không thể nhảy ra cửa sổ để trốn, chỉ có thể ở đây cùng quỷ chiến đấu." Phó Kỳ Đường nhún vai một cái, thấp giọng nói.
Tuy rằng Tống Dục và Cung Tử Quận đều nói có thể mặc kệ đạn mạc, nhưng Phó Kỳ Đường là một nghệ sĩ, vẫn biết cách tương tác với khán giả.
Chỉ là dù sao cậu cũng là người mới, khán giả cũng không có hứng thú với cậu, lại thấy cậu bị đoàn tàu chọn là người đầu tiên đối mặt với quỷ, đa số trong lòng người xem đều cho là cậu sẽ chết.
Bởi vậy,ngoại trừ một số người muốn ở lại để chứng kiến cái chết của cậu, hầu hết những người còn lại đều chuyển hướng về góc nhìn của những người chơi khác.
Bất quá Phó Kỳ Đường cũng không thèm để ý, cậu cùng đạn mạc tương tác chỉ là do thói quen nghề nghiệp mà thôi, cho dù có trả lời hay không đều không ngăn cản cậu tiếp tục làm chuyện của mình.
Nhìn vào bức ảnh, trong đầu đánh dấu những nơi mà 5 người trước đó lần lượt chết, Phó Kỳ Đường kiểm tra lại phòng một lần nữa.
Vén tấm ga trải giường đang rơi xuống, Phó Kỳ Đường phát hiện dưới đáy cái giường là khoảng không, hoàn toàn là đồ đạc tiêu chuẩn trong phim thần quái.
Chui vào gầm giường, bụi bay mù mịt trên mặt.
Phẩy tay xua bụi ở trước mặt, Phó Kỳ Đường một tay giơ đèn pin, tầm mắt nhìn xung quanh, một tay khác thì lục lọi thăm dò.
Không có gì.
Dường như được sửa chữa hoàn toàn.
Phó Kỳ Đường nghĩ, lúc đang chậm rãi chui ra vô tình nhìn thấy tấm thảm dưới chân giường bên trong hơi nhếch lên, hình như đang đè thứ gì ở bên dưới.
"Lúc kiểm tra buổi chiều không ai phát hiện sao? Hay là sự thay đổi này được đặc biệt 'để lại' cho tôi?" Phó Kỳ Đường hơi nhíu mày.
Cậu suy nghĩ, vẫn quyết định lấy ra nhìn.
Là một hạt phật châu gỗ màu nâu sẫm.
Giống như là rơi từ một sợi chuỗi tràng hạt nào đó rồi lăn vào khe hở dưới chân giường, mặc dù hoa văn của phật châu bị bao phủ bởi một lớp bụi, nhưng dưới ánh đèn vẫn lộ ra vẻ rực rỡ nhỏ bé.
Phó Kỳ Đường không chơi chuỗi tràng hạt, nhưng trực giác cho thấy kết cấu của hạt châu này rất tốt.
- Đạn mạc -
[26: Hạt châu này nhìn không tầm thường, chắc là một đạo cụ.]
[50: Lầu trên ôm đùi người mới à? Điều này mà cũng khoác lác? Nếu thật sự là đạo cụ thì sao hệ thống lại không nhắc nhở? Tám phần mười là những thứ vô dụng.]
[33: Tôi đoán là đồ của thầy phong thủy đã chết trước đó, nó không phải đạo cụ nhưng mà chắc cũng có ích? Người mới tìm được cái này cũng không tệ.]
[07: Có ích lợi gì á, thầy phong thủy cũng chết rồi.]
Phó Kỳ Đường đồng ý, trong lòng nghĩ là nó có ích, vẫn cất hạt châu vào trong túi, tiếp tục kiểm tra chỗ tiếp theo.
Đêm nay chắc chắn là không thể nào ngủ được. Phó Kỳ Đường thẳng thắn lấy ga trải giường phủ lêm toàn bộ tấm gương trong phòng bao gồm cả TV, sau đó rút nguồn điện.
Cậu cũng không muốn thấy cảnh TV đột nhiên mở lên, quỷ từ bên trong bò ra ngoài.
Vỗ tay, Phó Kỳ Đường ánh mắt rơi vào chiếc đồng hồ báo thức màu trắng bên cạnh tủ TV.
Vừa nãy lúc cậu kiểm tra thì phát hiện, trong phòng này không có đồng hồ treo tường, thứ duy nhất có thể cho biết thời gian chính là chiếc đồng hồ báo thức nhỏ này.
"Cảm thấy có vấn đề gì đó."
Là đạo cụ kinh điển trong phim thần quái, mỗi khi đến thời khắc quan trọng chuông reo đều là cơn ác mộng đối với khán giả.
Phó Kỳ Đường suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy pin trong đồng hồ báo thức ra, dù sao cũng có thể dựa vào ánh sáng mà phán đoán thời gian, hơn nữa vừa rồi Cung Tử Quận cũng nói, sáng mai khi tới giờ sẽ đến tìm cậu trước.
Sau khi vào nhà vệ sinh, Phó Kỳ Đường vẫn luôn nghĩ mãi, quyết định dán lá bùa của Nhiếp Tiêu Lam đưa cho cậu lên cửa phòng tắm.
Trong phòng này, thoáng qua là cậu có thể nhìn thấy các nơi, chỉ có phòng vệ sinh là không nhìn thấy, trở thành điểm mù trong tầm mắt, cần phải hết sức cẩn thận.
Sau khi dán xong lá bùa, Phó Kỳ Đường quay người đi vào phòng, phía sau chợt vang đến tiếng gõ cửa.
"Kỳ Đường, là tôi, mở cửa. Có một thứ tôi chưa đưa cho cậu."
Giọng của Cung Tử Quận vang lên ngoài cửa.
Cung Tử Quận không hổ là top người được yêu thích nhất phó bản, anh vừa xuất hiện, đạn mạc nhất thời sôi động lên.
[35: Sói Điên là va phải condi tình yêu à? Đã đưa hai đạo cụ rồi mà? Bây giờ đạo cụ trở nên mất giá như vậy à?]
[01: Đạo cụ thù có giá đó, mà tình yêu thì vô giá!]
[57: Ói, tình cảm bị ép vào cốt truyện, tôi tới đây để xem phim thần tượng sao, không nói nên lời.]
Phó Kỳ Đường khẽ mỉm cười, không tỏ ý kiến gì với đạn mạc.
Ở bên ngoài Cung Tử Quận lại gõ cửa: "Kỳ Đường, là tôi."
Phó Kỳ Đường bước tới cửa nắm lấy tay vặn, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu dừng lại.
Chờ đã, bên ngoài cánh cửa này... Thật sự là Cung Tử Quận sao?
"Kỳ Đường,cậu đã ngủ chưa? Tôi nhớ là còn có đồ chưa đưa cho cậu, cậu mở cửa lấy đi."
"Khụ," Phó Kỳ Đường ho nhẹ, cố ý lùi về sau hai bước để âm thanh của mình nghe xa hơn, "Anh không phải là về căn hộ rồi sao, Sao lại quay lại đây?"
"Tôi ở phòng kế bên mà." Cung Tử Quận nghi hoặc, "Cậu sợ tới ngốc luôn? Mau mở cửa, nói chuyện cách cửa có mệt không."
Có vẻ như mình đã nghĩ nhiều rồi.
Phó Kỳ Đường thở phào nhẹ nhõm, bước lên lần nữa, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn nghi ngờ.
"Lần đầu tiên cậu đối mặt với tình huống này, không có chuẩn bị nhiều, đúng lúc tôi có..."
"Cung Tử Quận," nghe âm thanh ngoài cửa tràn ngập thân thiết, Phó Kỳ Đường bỗng nhiên ngắt lời nói, "Anh ăn khuya không?"
"Cái gì?"
"Tôi muốn ăn khuya, là món tráng miệng chúng ta đã ăn vào buổi trưa, gọi là gì đó ta? Nhất thời tôi nhớ không ra."
"Cậu đang nói cái gì? Ăn khuya gì?"
"Chính là món tráng miệng lúc trưa đó, gọi là gì?"
"Bây giờ là lúc ăn khuya sao, tôi tới đưa đồ cho cậu, cậu mau mở cửa ra."
"Vậy quán ăn đó tên là gì?"
Âm thanh ngoài cửa dừng một chút, "... Tôi quên rồi, lúc đó không để ý. Cậu sao lại trông gà hoá cuốc, mở cửa cho tôi vào trước, có gì từ từ nói."
"Anh quên rồi?" Tâm Phó Kỳ Đường từ từ nguội lạnh, cậu nắm chặt con dao găm trong tay, chậm rãi lui sâu vào phòng, nhưng giọng điệu vẫn như trước: "Vậy cậu bé bán vé anh có nhớ không? Hai chúng ta không có mua, ẻm rất không cao hứng, nếu không phải anh đuổi ẻm đi, ẻm còn ép mua ép bán đó."
"Nói những điều này để làm gì? Cậu mở cửa trước đi." Âm thanh ngoài cửa bắt đầu nôn nóng, lại tiếp tục dùng sức gõ cửa: "Trên hành lang rất nguy hiểm, cậu cho tôi vào."
Phó Kỳ Đường lùi tới trong phòng, cho đến khi chân chạm vào tủ TV và đau âm ỉ, cậu mới giật mình nhận ra lòng bàn tay đang cầm dao găm đầy mồ hôi lạnh.
"Trên hành lang nguy hiểm sao? Nhưng tôi lại có cảm giác, cho anh vào thì nguy hiểm hơn?" Cậu nhẹ giọng nói.
Ngoài cửa im lặng một lúc, sau đó là những tiếng đập và gõ mạnh hơn.
Trong lúc nhất thời, tấm cửa mỏng dường như chống đỡ không nổi lung lay sắp đổ, giây tiếp theo sẽ chia năm xẻ bảy bất cứ lúc nào.
"Phó Kỳ Đường, mở cửa!" Âm thanh kia đã hoàn toàn không giống Cung Tử Quận, mà đầy lạnh lùng và oán hận, còn có cảm giác chói tai như móng tay dài sắc nhọn xẹt qua thủy tinh, khiến người ta tê cả đầu.
"Mày không chạy thoát được đâu! Tao muốn giết mày, tao muốn đem tứ chi của mày vặn gãy, sau đó từng chút một ăn thịt trên người của mày, cuối cùng cắn đứt cổ họng của mày, tao muốn giết mày!!"
———
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Kỳ Đường: Không mở được thì đừng mở, khinh bỉ!
Sau khi thấy tên Phó Kỳ Đường xuất hiện, Trương Nguyên Tích sắc mặt tái xanh, lớn tiếng chất vấn.
Tại sao lại như vậy? Phó Kỳ Đường không có kinh nghiệm qua cửa phó bản, lại bị chọn là người đầu tiên đối mặt quỷ, nếu như anh ta chết như vậy, thì không thể làm thế thân cho mình được, không thể thay mình chịu 60% thương tổn?
Vậy chẳng phải là mình đã lãng phí đạo cụ một cách vô ích!
Ý thức được tính toán của mình có thể sẽ thất bại, Trương Nguyên Tích nôn nóng không thôi, ở trong phòng đi tới đi lui.
Mà Phó Kỳ Đường tuy vẻ mặt khó khăn, nhưng tổng thể coi như bình tĩnh.
Những người còn lại nhất thời mơ hồ, vừa rồi bị kêu tên rốt cuộc là Phó Kỳ Đường hay là Trương Nguyên Tích? Trạng thái của hai người này có bị đảo ngược không?
Đạn mạc cũng náo nhiệt lên.
[11: Đêm đầu tiên đã xếp người mới, đây là đưa thức ăn cho quỷ á.]
[03: Cảm thấy xếp như vậy không đúng lắm, đoàn tàu xảy ra vấn đề?]
[09: Lầu trên làm ầm ĩ, người mới cũng phải gặp xác suất nhỏ thôi, nhưng mà không biết là xui xẻo hay may mắn... Mong đợi diễn biến tiếp theo hmmm.]
......
Trong phòng, Phó Kỳ Đường có chút lúng túng ho khan một tiếng, nói với Trương Nguyên Tích: "Cám ơn cậu lo lắng cho tôi, tôi sẽ cố gắng sống tiếp."
Cậu sờ mũi, có chút khó chịu, thật sự không biết từ khi nào quan hệ của cậu và Trương Nguyên Tích lại tốt như vậy.
"Anh có cách gì?" Trương Nguyên Tích vội vàng hỏi.
"Không có cách nào." Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật, cậu là một người mới, trong tình huống này giữ bình tĩnh là tốt rồi, cách ở đâu ra, "Chỉ có thể gặp quỷ đánh quỷ thôi."
"Anh đang nói cái gì, không có cách thì phải tìm cách chứ, lẽ nào anh cam tâm đi chết như vậy sao?!" Trương Nguyên Tích cả giận nói.
Phó Kỳ Đường sững sờ.
Cung Tử Quận bên cạnh cũng nhíu mày, như có điều suy nghĩ liếc nhìn Trương Nguyên Tích một cái.
Quý Đào vội vàng nói, "Nguyên Tích, cậu bình tĩnh một chút, Kỳ Đường là người mới."
Trương Nguyên Tích lúc này mới ý thức được mình thất thố, mặt đỏ lên, "Thật xin lỗi, tôi quá lo lắng, vì trước đây chưa gặp tình huống này bao giờ... Quan tâm sẽ bị loạn, quan tâm sẽ bị loạn."
Vô tình nhìn vào ánh mắt của Cung Tử Quận, không thể giải thích được nhìn thấy cái chết của Tạ Nhất Minh trước mặt cậu ta, trong lòng run lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, trấn định dời tầm mắt, ngồi trở lại trên ghế sô pha.
"Nhưng mà Nguyên Tích nói đúng, theo lý mà nói đoàn tàu sẽ không chọn người mới ở đêm đầu tiên." Quý Đào cau mày, thần sắc lo lắng, "Chúng ta biết quá ít về quỷ, vốn muốn thông qua đêm đầu tiên thu thập một ít tình báo, thế nhưng hiện tại..."
"Tôi sẽ cố hết sức." Phó Kỳ Đường nói.
Tuy rằng cậu nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không chắc chắn, còn có mấy phần mờ mịt, dù sao biết rõ một mình đơn độc trải qua một đêm ở phòng có quỷ, là ai thì cũng không thể bình tâm được.
"Đúng rồi, mọi người có vài đạo cụ cứu mạng, không bằng cho anh Phó mượn, chờ ra khỏi phó bản này thì anh ấy trả lại?" Trương Nguyên Tích đề nghị, "Viên Phi, không phải anh đổi rất nhiều đạo cụ sao?"
Viên Phi sắc mặt nhất thời khó xem, "Cậu có ý gì?"
Không phải người ngu, ai nguyện ý đem đạo cụ cứu mạng cho mượn?
Đều là bồ tát bằng đất sét qua sông, mạng chính mình khó giữ, nếu người kia chết thì sao?
"Tôi không phải là lo lắng cho anh Phó sao, anh có nhiều đạo cụ, cho anh ấy mượn một cái cũng sẽ không có chuyện gì."
Nghe anh ta nói như vậy, Viên Phi tức cười, "Ai nói với cậu là tôi có nhiều đạo cụ? Đồ cứu mạng có nhiều thì cũng là thiếu. Hơn nữa nếu cậu lo lắng, sao cậu không cho anh ta mượn đi?"
"Tôi không có!" Trương Nguyên Tích cây ngay không sợ chết đứng.
"Được rồi, hai ngươi dừng đi."
Thấy Viên Phi còn muốn nói tiếp, Nhiếp Tiêu Lam không nhịn được ngắt lời, cô lấy trong túi tiền ra một lá bùa màu vàng đưa cho Phó Kỳ Đường: "Đây là bùa cảm ứng, nếu có quỷ ở gần, nó sẽ biến thành đen. Nó không có lực công kích gì, nhưng tôi chỉ có thể cho anh cái này."
Phó Kỳ Đường trịnh trọng tiếp nhận, gật đầu với Nhiếp Tiêu Lam: "Cám ơn cô."
"Không cần khách khí, coi như tôi trả anh ân tình đi."
Đoàn tàu yêu cầu Phó Kỳ Đường lập tức đi tới phòng 202, nãy giờ đã trễ, Phó Kỳ Đường không còn dám nán lại, đứng dậy đi qua.
"Tôi đưa cậu." Cung Tử Quận nói, lắc lắc thẻ phòng 203 trong ánh mắt xúc động của Phó Kỳ Đường, "Đêm nay tôi ở phòng kế bên cậu."
Đi tới cửa phòng 202, Phó Kỳ Đường hít sâu một hơi, đang tính quẹt thẻ đi vào, Cung Tử Quận lại đưa tay ngăn cậu.
"Sợ không?" Cung Tử Quận nhẹ giọng hỏi.
Phó Kỳ Đường thẳng thắn thừa nhận: "Sợ."
Lần đầu tiên đối mặt với điều mình không biết là gì, đối mặt với tồn tại thần quái tràn ngập ác ý, sợ là bình thường, chả có gì mất mặt.
"Nhưng tôi muốn sống." Cậu nói tiếp, "Bằng cách nào đó tôi đã lên chuyến tàu này, trải qua tất cả những thứ lộn xộn này để 'người xem' vui vẻ, dù thế nào cũng phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, tôi không phải là quả hồng mềm."
Cung Tử Quận yên lặng nhìn cậu, một hồi lâu sau lấy ra một thứ: "Cầm cái này."
Là một con dao găm chỉ dài ba tấc.
Phó Kỳ Đường cụp mắt nhìn, nhưng không nhận, "Anh đã cho tôi một cái đạo cụ rồi."
"Yên tâm đi, đạo cụ của tôi rất nhiều." Cung Tử Quận cười khẽ, trong mắt dường như có một tia u ám rất nhẹ, nhưng chỉ thoáng qua, "Không uổng công tôi ở trên tàu lâu như vậy."
"Đồ cứu mạng nhiều thì cũng là ít." Phó Kỳ Đường nhỏ giọng lặp lại lời Viên Phi đã nói.
Có ai chê đồ cứu mạng nhiều đâu?
Vừa nãy Trương Nguyên Tích đối với cậu biểu hiện thân thiết, nhưng Phó Kỳ Đường mơ hồ cảm thấy kỳ quái, cậu chẳng hề thích thú, thậm chí vì vậy sinh ra mấy phần cảnh giác.
Nhưng sự lo lắng giống nhau, Cung Tử Quận làm đúng lúc, tự nhiên săn sóc, lẽ nào là vì cậu đẹp trai?
Mình là người nông cạn như vậy sao?
Phó Kỳ Đường âm thầm hoài nghi.
"Nhận của Nhiếp Tiêu Lam, mà không nhận của tôi?" Cung Tử Quận thấp giọng nói, đôi mắt hơi nheo lại.
Thấy Cung Tử Quận không có miễn cưỡng, nếu từ chối nữa thì có vẻ làm kiêu, học cách chấp nhận lòng tốt và sự giúp đỡ của người khác cũng là một bài học.
Phó Kỳ Đường dứt khoát nhận, nhìn Cung Tử Quận nói, "Vậy xem như nợ anh một lần, tôi sẽ cố gắng sống tiếp để trả lại cho anh."
Cung Tử Quận "Ừ" một tiếng, rút sổ ghi chép màu đen đem theo bên người cùng nhét vào tay Phó Kỳ Đường tay, "Biết là tốt rồi, còn nữa, cầm cái này xem đi, coi như giết thời gian."
***
Phòng 202 ở cuối hành lang.
201 đối diện là một nhà ba người Đa Kim.
Khách sạn cách âm không được tốt, lúc Phó Kỳ Đường mở cửa mơ hồ nghe thấy giọng của Lữ Nhã Hủy, hình như đang mắng Đa Kim.
Trong phòng rất bình thường, phòng vệ sinh nằm bên tay trái của cửa ra vào, đối diện là một cái gương đứng, bên cạnh là một cái móc treo gỗ rơi trên đất.
Khó có thể tưởng tượng được có năm người chết trong căn phòng rộng chưa tới ba mươi mét vuông này.
Buổi chiều khi Quý Đào tìm thấy một tấm ảnh của phòng 202 trước khi sửa chữa, lúc chia nhau ra đã đưa cho Phó Kỳ Đường.
"Giường đã được thay bằng chiếc giường mới, được chuyển từ giữa phòng vào cạnh tường; cửa sổ đóng kín hoàn toàn, hơn nữa bên ngoài lan can có thêm hàng rào bảo vệ, tuy rằng không có có khả năng xảy ra sự kiện nhảy lầu nữa, nhưng nếu có quỷ thật, tôi cũng không thể nhảy ra cửa sổ để trốn, chỉ có thể ở đây cùng quỷ chiến đấu." Phó Kỳ Đường nhún vai một cái, thấp giọng nói.
Tuy rằng Tống Dục và Cung Tử Quận đều nói có thể mặc kệ đạn mạc, nhưng Phó Kỳ Đường là một nghệ sĩ, vẫn biết cách tương tác với khán giả.
Chỉ là dù sao cậu cũng là người mới, khán giả cũng không có hứng thú với cậu, lại thấy cậu bị đoàn tàu chọn là người đầu tiên đối mặt với quỷ, đa số trong lòng người xem đều cho là cậu sẽ chết.
Bởi vậy,ngoại trừ một số người muốn ở lại để chứng kiến cái chết của cậu, hầu hết những người còn lại đều chuyển hướng về góc nhìn của những người chơi khác.
Bất quá Phó Kỳ Đường cũng không thèm để ý, cậu cùng đạn mạc tương tác chỉ là do thói quen nghề nghiệp mà thôi, cho dù có trả lời hay không đều không ngăn cản cậu tiếp tục làm chuyện của mình.
Nhìn vào bức ảnh, trong đầu đánh dấu những nơi mà 5 người trước đó lần lượt chết, Phó Kỳ Đường kiểm tra lại phòng một lần nữa.
Vén tấm ga trải giường đang rơi xuống, Phó Kỳ Đường phát hiện dưới đáy cái giường là khoảng không, hoàn toàn là đồ đạc tiêu chuẩn trong phim thần quái.
Chui vào gầm giường, bụi bay mù mịt trên mặt.
Phẩy tay xua bụi ở trước mặt, Phó Kỳ Đường một tay giơ đèn pin, tầm mắt nhìn xung quanh, một tay khác thì lục lọi thăm dò.
Không có gì.
Dường như được sửa chữa hoàn toàn.
Phó Kỳ Đường nghĩ, lúc đang chậm rãi chui ra vô tình nhìn thấy tấm thảm dưới chân giường bên trong hơi nhếch lên, hình như đang đè thứ gì ở bên dưới.
"Lúc kiểm tra buổi chiều không ai phát hiện sao? Hay là sự thay đổi này được đặc biệt 'để lại' cho tôi?" Phó Kỳ Đường hơi nhíu mày.
Cậu suy nghĩ, vẫn quyết định lấy ra nhìn.
Là một hạt phật châu gỗ màu nâu sẫm.
Giống như là rơi từ một sợi chuỗi tràng hạt nào đó rồi lăn vào khe hở dưới chân giường, mặc dù hoa văn của phật châu bị bao phủ bởi một lớp bụi, nhưng dưới ánh đèn vẫn lộ ra vẻ rực rỡ nhỏ bé.
Phó Kỳ Đường không chơi chuỗi tràng hạt, nhưng trực giác cho thấy kết cấu của hạt châu này rất tốt.
- Đạn mạc -
[26: Hạt châu này nhìn không tầm thường, chắc là một đạo cụ.]
[50: Lầu trên ôm đùi người mới à? Điều này mà cũng khoác lác? Nếu thật sự là đạo cụ thì sao hệ thống lại không nhắc nhở? Tám phần mười là những thứ vô dụng.]
[33: Tôi đoán là đồ của thầy phong thủy đã chết trước đó, nó không phải đạo cụ nhưng mà chắc cũng có ích? Người mới tìm được cái này cũng không tệ.]
[07: Có ích lợi gì á, thầy phong thủy cũng chết rồi.]
Phó Kỳ Đường đồng ý, trong lòng nghĩ là nó có ích, vẫn cất hạt châu vào trong túi, tiếp tục kiểm tra chỗ tiếp theo.
Đêm nay chắc chắn là không thể nào ngủ được. Phó Kỳ Đường thẳng thắn lấy ga trải giường phủ lêm toàn bộ tấm gương trong phòng bao gồm cả TV, sau đó rút nguồn điện.
Cậu cũng không muốn thấy cảnh TV đột nhiên mở lên, quỷ từ bên trong bò ra ngoài.
Vỗ tay, Phó Kỳ Đường ánh mắt rơi vào chiếc đồng hồ báo thức màu trắng bên cạnh tủ TV.
Vừa nãy lúc cậu kiểm tra thì phát hiện, trong phòng này không có đồng hồ treo tường, thứ duy nhất có thể cho biết thời gian chính là chiếc đồng hồ báo thức nhỏ này.
"Cảm thấy có vấn đề gì đó."
Là đạo cụ kinh điển trong phim thần quái, mỗi khi đến thời khắc quan trọng chuông reo đều là cơn ác mộng đối với khán giả.
Phó Kỳ Đường suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy pin trong đồng hồ báo thức ra, dù sao cũng có thể dựa vào ánh sáng mà phán đoán thời gian, hơn nữa vừa rồi Cung Tử Quận cũng nói, sáng mai khi tới giờ sẽ đến tìm cậu trước.
Sau khi vào nhà vệ sinh, Phó Kỳ Đường vẫn luôn nghĩ mãi, quyết định dán lá bùa của Nhiếp Tiêu Lam đưa cho cậu lên cửa phòng tắm.
Trong phòng này, thoáng qua là cậu có thể nhìn thấy các nơi, chỉ có phòng vệ sinh là không nhìn thấy, trở thành điểm mù trong tầm mắt, cần phải hết sức cẩn thận.
Sau khi dán xong lá bùa, Phó Kỳ Đường quay người đi vào phòng, phía sau chợt vang đến tiếng gõ cửa.
"Kỳ Đường, là tôi, mở cửa. Có một thứ tôi chưa đưa cho cậu."
Giọng của Cung Tử Quận vang lên ngoài cửa.
Cung Tử Quận không hổ là top người được yêu thích nhất phó bản, anh vừa xuất hiện, đạn mạc nhất thời sôi động lên.
[35: Sói Điên là va phải condi tình yêu à? Đã đưa hai đạo cụ rồi mà? Bây giờ đạo cụ trở nên mất giá như vậy à?]
[01: Đạo cụ thù có giá đó, mà tình yêu thì vô giá!]
[57: Ói, tình cảm bị ép vào cốt truyện, tôi tới đây để xem phim thần tượng sao, không nói nên lời.]
Phó Kỳ Đường khẽ mỉm cười, không tỏ ý kiến gì với đạn mạc.
Ở bên ngoài Cung Tử Quận lại gõ cửa: "Kỳ Đường, là tôi."
Phó Kỳ Đường bước tới cửa nắm lấy tay vặn, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu dừng lại.
Chờ đã, bên ngoài cánh cửa này... Thật sự là Cung Tử Quận sao?
"Kỳ Đường,cậu đã ngủ chưa? Tôi nhớ là còn có đồ chưa đưa cho cậu, cậu mở cửa lấy đi."
"Khụ," Phó Kỳ Đường ho nhẹ, cố ý lùi về sau hai bước để âm thanh của mình nghe xa hơn, "Anh không phải là về căn hộ rồi sao, Sao lại quay lại đây?"
"Tôi ở phòng kế bên mà." Cung Tử Quận nghi hoặc, "Cậu sợ tới ngốc luôn? Mau mở cửa, nói chuyện cách cửa có mệt không."
Có vẻ như mình đã nghĩ nhiều rồi.
Phó Kỳ Đường thở phào nhẹ nhõm, bước lên lần nữa, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn nghi ngờ.
"Lần đầu tiên cậu đối mặt với tình huống này, không có chuẩn bị nhiều, đúng lúc tôi có..."
"Cung Tử Quận," nghe âm thanh ngoài cửa tràn ngập thân thiết, Phó Kỳ Đường bỗng nhiên ngắt lời nói, "Anh ăn khuya không?"
"Cái gì?"
"Tôi muốn ăn khuya, là món tráng miệng chúng ta đã ăn vào buổi trưa, gọi là gì đó ta? Nhất thời tôi nhớ không ra."
"Cậu đang nói cái gì? Ăn khuya gì?"
"Chính là món tráng miệng lúc trưa đó, gọi là gì?"
"Bây giờ là lúc ăn khuya sao, tôi tới đưa đồ cho cậu, cậu mau mở cửa ra."
"Vậy quán ăn đó tên là gì?"
Âm thanh ngoài cửa dừng một chút, "... Tôi quên rồi, lúc đó không để ý. Cậu sao lại trông gà hoá cuốc, mở cửa cho tôi vào trước, có gì từ từ nói."
"Anh quên rồi?" Tâm Phó Kỳ Đường từ từ nguội lạnh, cậu nắm chặt con dao găm trong tay, chậm rãi lui sâu vào phòng, nhưng giọng điệu vẫn như trước: "Vậy cậu bé bán vé anh có nhớ không? Hai chúng ta không có mua, ẻm rất không cao hứng, nếu không phải anh đuổi ẻm đi, ẻm còn ép mua ép bán đó."
"Nói những điều này để làm gì? Cậu mở cửa trước đi." Âm thanh ngoài cửa bắt đầu nôn nóng, lại tiếp tục dùng sức gõ cửa: "Trên hành lang rất nguy hiểm, cậu cho tôi vào."
Phó Kỳ Đường lùi tới trong phòng, cho đến khi chân chạm vào tủ TV và đau âm ỉ, cậu mới giật mình nhận ra lòng bàn tay đang cầm dao găm đầy mồ hôi lạnh.
"Trên hành lang nguy hiểm sao? Nhưng tôi lại có cảm giác, cho anh vào thì nguy hiểm hơn?" Cậu nhẹ giọng nói.
Ngoài cửa im lặng một lúc, sau đó là những tiếng đập và gõ mạnh hơn.
Trong lúc nhất thời, tấm cửa mỏng dường như chống đỡ không nổi lung lay sắp đổ, giây tiếp theo sẽ chia năm xẻ bảy bất cứ lúc nào.
"Phó Kỳ Đường, mở cửa!" Âm thanh kia đã hoàn toàn không giống Cung Tử Quận, mà đầy lạnh lùng và oán hận, còn có cảm giác chói tai như móng tay dài sắc nhọn xẹt qua thủy tinh, khiến người ta tê cả đầu.
"Mày không chạy thoát được đâu! Tao muốn giết mày, tao muốn đem tứ chi của mày vặn gãy, sau đó từng chút một ăn thịt trên người của mày, cuối cùng cắn đứt cổ họng của mày, tao muốn giết mày!!"
———
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Kỳ Đường: Không mở được thì đừng mở, khinh bỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất