Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc

Chương 4: Giảng Diễn

Trước Sau
Chỉ thấy người này đi xuyên qua đám đông, bất kể là ai nhìn thấy hắn, họ đều phải kính cẩn gọi một tiếng "Đạo diễn Kinh".

Hắn cứ như vậy một đường chen chúc đi đến vị trí của tổng đạo diễn.

Cho dù Tu Tâm chưa từng tiến vào đoàn phim, cậu cũng có thể nhìn ra vị đạo diễn Kinh này địa vị không tầm thường.

Hạ Hoành không biết đã đến gần Tu Tâm lúc nào, giải thích với cậu: "Đừng nhìn vị này dáng dấp tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ, nhưng anh ấy là đạo diễn kiêm giám đốc sản xuất của đoàn phim chúng ta. Nếu anh còn muốn ở trong đoàn phim thì đừng đắc tội với anh ấy. Nếu làm anh ấy không vui anh sẽ bị xóa sổ khỏi giới giải trí đến quãng đời còn lại. A, anh hình như không định tiến vào giới."

Về lời nhắc nhở của Hạ Hoành, Tu Tâm từ chối cho ý kiến, nhưng tổng đạo diễn và tổng sản xuất...Tu Tâm suy nghĩ một chút, có suy đoán Kinh Huy đã đóng chín trên mười bộ phim. Khó trách địa vị người này bên trong đoàn làm phim lại siêu việt đến thế.

Là một trong ê-kíp sản xuất bình thường, đạo diễn cũng phải chịu đựng chấp nhận vì còn muốn vốn đầu tư của bên A. Trong bộ phim này, chỉ sợ Kinh Huy là người có địa vị lớn nhất.

Đánh giá của Hạ Hoành về Kinh Huy là đúng, tuổi của Kinh Huy dường như ở độ tuổi đôi mươi và khoảng 30. Hắn thực sự rất "trẻ".

Còn về "tài năng có một không hai"... Thực ra, Kinh Huy có vẻ thích hợp đứng trước màn ảnh với tư cách là một diễn viên hơn là ẩn mình sau hậu trường với vai trò đạo diễn. Các đặc điểm trên khuôn mặt của hắn trông có hơi hỗn huyết, xương lông mày, đôi mắt và sống mũi của hắn có thể được gọi là "tinh xảo".

Bởi vì Kinh Huy thực sự không giống đạo diễn nhưng lại là một đạo diễn, Tu Tâm có một chút tò mò về đoàn phim mà cậu tình cờ tham gia.

Ngay khi Tu Tâm đi theo những người khác nhìn Kinh Huy một cách liều lĩnh, ánh mắt Kinh Huy vượt qua đám đông và nhìn thẳng vào cậu - Tu Tâm chợt mất cảnh giác trước đôi mắt đen tuyền của Kinh Huy.

Đột nhiên có người nhìn, Tu Tâm cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng có lẽ vì áp lực do Kinh Huy mang lại, Tu Tâm ham m.uốn chiến thắng không thể giải thích được xuất hiện. Không muốn nhìn đi chỗ khác.

Cho đến khi có người đột nhiên đến bên Kinh Huy nói nhỏ với hắn vài câu, sau đó Tu Tâm nhìn thấy ánh mắt của Kinh Huy đang nhìn mình chuyển sang trợ lý Liên Bách đang ở phía sau cậu, biểu cảm trong mắt hắn không quá rõ ràng.

Sau đó, khi nhìn thấy Kinh Huy ra lệnh cho người bên cạnh, cậu đi thẳng vào khu tạo hình.

Sau khi cậu bước vào, Tu Tâm nhìn thấy dòng chữ "Trợ lý giám đốc" được viết trên bảng, thấy Liên Bách liền nói với anh ta: "Anh Liên, đạo diễn Kinh yêu cầu anh dạy một chút đánh diễn."

Vẻ mặt Liên Bách toàn là vui mừng đáp lại: "Tôi sẽ đến ngay."

Nhưng anh ta không ngờ trợ lý của Kinh Huy lại nói với Tu Tâm: "Mà này, cậu là người thế vai cho anh Liên à? Đạo diễn Kinh cũng mời cậu đi cùng."

Liên Bách phản ứng nhanh hơn Tu Tâm, Liên Bách giấu không được vẻ không vui nói: "Gọi cậu ta làm gì? Cậu ta chỉ là người diễn thế, tại sao không để võ sư hướng dẫn một chút?"

Trợ lý Kinh Huy nói với vẻ mặt xấu hổ: "Anh Liên, đây là lệnh của đạo diễn Kinh."

Nghe được đây là ý của Kinh Huy, Liên Bách không dám nói nữa.

Về phần bản thân Tu Tâm, đương nhiên cậu sẽ không từ chối, dù sao cậu cũng thực sự cần biết vai diễn mà mình sẽ đóng, cho dù chỉ là đóng thế.

Tu Tâm đi theo trợ lý của Kinh Huy và Liên Bách đi về hướng tổng đạo diễn. Lúc này, Kinh Huy đang cùng mấy người phó đạo diễn bàn bạc về cảnh quay cuối cùng.

Ngay khi Liên Bách đến cách Kinh Huy năm bước, liền không màng bọn họ có thân thiết không đi về phía Kinh Huy gọi: "Anh Kinh Huy."

Một số người kính trọng Kinh Huy xưng hô với hắn đều là "Đạo diễn Kinh", nên một tiếng "Anh Kinh Huy" của anh ta kêu ra khá đột ngột, dẫn tới những nhân viên khác của đoàn phim liên tục ghé mắt.



Đem tất cả mọi chuyện thu vào tầm mắt, Tu Tâm như nhìn thấu gì đó giật mình hiểu rõ vì sao từ khi cậu tiến vào đoàn, nhiều nhân viên trong đoàn đều bí mật ở trong tối nói với cậu những lời gièm pha giễu cợt Liên Bách, có ít người chỉ sợ sớm đã không tự giác khiến cho người ta ghét bỏ mà không biết..

Kinh Huy không nói gì về việc Liên Bách cố tỏ ra thân thiết, hắn chỉ nói với phó đạo diễn đang đứng ở một bên: "Đạo diễn Trương, anh giảng cho Liên Bách về đánh diễn buổi chiều đi."

Trương đạo lập tức đồng ý, thấy Kinh Huy không tự mình giảng cho anh ta biết về cảnh đánh diễn, Liên Bách có chút thất vọng nhưng có thể hiểu được, dù sao nam nữ chính đều có địa vị lớn hơn anh ta, hơn nữa nhân vật của họ cũng quan trọng hơn anh ta.

Không ngờ, khi hai đương sự nam nữ chính đến, Kinh Huy cũng chỉ phân hai người phó đạo diễn cho bọn họ.

Liên Bách sau khi nhìn thấy nam nữ chính cũng không được Kinh Huy tự mình giảng diễn tự nhiên cũng nhẹ nhõm không ít, nhưng sau khi nhìn đến Tu Tâm anh ta liền nói với Kinh Huy một cách "tốt bụng": "Anh Kinh Huy, người đánh diễn thay em phải làm sao bây giờ? Anh có muốn nhờ võ sư dạy võ cho cậu ta vào buổi chiều không? Bằng không, cứ để cậu ta đối diễn với em."

Tất nhiên, anh ta không thực sự quan tâm đến Tu Tâm, anh ta chỉ muốn mượn việc đối diễn để âm thầm gièm pha, chế giễu cậu, bố thí cho cậu một chút tư thái.

"Cần." Nhưng sau đó, Kinh Huy đặt bảng phân cảnh trong tay xuống, đứng dậy đi về phía Tu Tâm.

Sau khi đi đến trước mặt Tu Tâm, hắn lập tức nói với cậu: "Xin chào, tôi là Kinh Huy, đạo diễn của bộ phim này."

Sau khi đến gần hơn, Tu Tâm mới nhận ra Kinh Huy cao hơn mình nửa cái đầu, cậu không thể không ngẩng đầu lên để nhìn hắn.

Có thịt có đồ ăn, dinh dưỡng sung túc người phát d.ục quả nhiên tốt, Tu Tâm vốn ăn chay từ nhỏ, trong lòng thở dài, suy nghĩ một chút nhanh chóng báo lại tên thường của mình: "Kinh đạo, tôi tên là Sở Thần. "

"Ồ? Sở Thần." Giọng Kinh Huy trầm thấp từ tính, hai chữ "Sở Thần" sau khi từ trong miệng hắn phun ra như bị nhiễm điện.

"Nghe nói cậu mới tiến tổ lúc giữa trưa, đã nhìn qua kịch bản chưa? "

Nghe hắn hỏi Tu Tâm lắc đầu đáp: "Còn chưa."

Nghe Kinh Huy muốn tìm một bản kịch bản cho Tu Tâm, đúng lúc này, Liên Bách ở một bên cuối cùng cũng kịp phản ứng, Kinh Huy muốn tự mình giảng diễn cho Tu Tâm?!

Nhất thời Liên Bách không đè xuống được sự xúc động của mình, trực tiếp lao tới kéo Kinh Huy ra khỏi Tu Tâm, Kinh Huy theo bản năng hất tay Liên Bách ra.

Liên Bách bị hất tay, sửng sốt một chút mới nén giận nghiến răng nói: "Anh Kinh Huy, anh có phải phân việc sai không? Sở Thần dù sao cũng chỉ là người diễn thế, sao anh phải tự mình giảng diễn cho cậu ta? "

Những người khác nhìn Liên Bách, sau đó lại nhìn Kinh Huy với Tu Tâm, không biết ai mới được giảng diễn.

Nghe câu hỏi của Liên Bách, sắc mặt Kinh Huy trầm xuống, việc này do hắn quyết định cũng không cần sự chấp thuận của bất cứ ai.

"Không phải anh yêu cầu đoàn làm phim rời cảnh quay để mấy ngày nay tập trung quay cảnh đánh nhau sao? Cảnh nặng nhất trong buổi chiều không phải do người diễn thế của anh diễn sao?" Kinh Huy lạnh lùng nói tiếp: "Không cần tôi giảng diễn cho cậu ấy, chẳng lẽ cậu muốn quay cảnh buổi chiều? "

Ngay khi lời nói của hắn rơi xuống, cả đoàn ngay lập tức vang lên tiếng bàn tán sôi nổi.

"Hóa ra do anh ta yêu cầu đem cảnh đánh diễn quay tập trung? Tôi đã nói thông báo của điều phối Phạm sao có thể sắp xếp vô lý như vậy được."

"Nói không nên lời, làm hại chúng ta đi theo cũng bị liên lụy."

Việc đoàn phim chỉnh sửa thông báo theo lịch trình của nam diễn viên là điều bình thường, nhưng nếu nam diễn viên yêu cầu đoàn làm phim cho anh ta mà không có lý do, điều đó chắc chắn sẽ khơi dậy sự phẫn nộ từ những người khác, Liên Bách không nghĩ tới Kinh Huy sẽ đem chuyện này thẳng thắn nói ra.



Liên Bách nhất thời không biết nên giải thích thế nào về việc vì sao muốn tập trung cảnh quay vào mấy ngày nay, anh ta cũng không thể nói tập trung cảnh quay chỉ vì muốn giày vò Tu Tâm một chút?

Nghĩ đến đây, Liên Bách không khỏi lén lút trừng mắt nhìn Tu Tâm, nếu không phải vì thay Sở Ý gây khó dễ cho Tu Tâm thì mọi chuyện đã không thành ra như thế này.

Thật ra nếu Liên Bách nói anh ta có thể tự diễn vào buổi chiều, sau đó nói dối nhà đang có việc gấp, có lẽ cũng có thể đem chuyện này trở thành chuyện cũ, nhưng anh ta đã nhìn thấy thông báo hôm nay... vì vậy có rất nhiều cảnh đánh nhau, nếu như tự diễn chẳng khác gì muốn lột ra một tầng da của anh ta, sau khi treo dây thép có khả năng không thể đi lại được.

Nhìn thấy Liên Bách xoắn xuýt, Kinh Huy không thèm lãng phí thời gian với anh ta chỉ nói: "Được rồi, đã muộn, đến giờ đối diễn, cố gắng quay sớm hơn."

Sau khi nói xong, Kinh Huy quay lại nói với Tu Tâm: "Lại đây, tôi cho cậu xem kịch bản."

Tu Tâm bình tĩnh thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía Liên Bách, tuy rằng chưa từng ra tay, nhưng cậu không phải là kẻ ngốc, thấy trong mắt anh ta đang chứa đựng ác ý rất rõ ràng, Nhưng nếu do Liên Bách yêu cầu tập trung cảnh diễn vào mất ngày nay, có lẽ anh ta chỉ muốn cậu thay anh ta đánh diễn.

Phật gia giảng nhân quả, Tu Tâm không thể không suy nghĩ kỹ càng, rõ ràng hôm nay mới gặp điều gì đã khiến Liên Bách ghét bỏ cậu như vậy?

Trong đầu Tu Tâm, khuôn mặt của Sở Ý không khỏi hiện lên, trong những ngày xuống núi, nếu như hỏi ai có gút mắc sâu nhất với cậu, có lẽ người đó là Sở Ý từ nhỏ bị ôm nhầm...

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Kinh Huy gọi Tu Tâm trở về từ dòng suy nghĩ.

Lúc này, Kinh Huy đã cầm sẵn kịch bản trong tay thuận tiện di chuyển hai chiếc ghế qua, Tu Tâm nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi vừa rồi thất thần."

"Không sao, ngồi đi." Kinh Huy dẫn đầu ngồi xuống ghế nói: "Muộn lắm rồi, tôi sẽ nói sơ qua về vai diễn."

Tu Tâm ngồi xuống một chiếc ghế khác nói: "Rửa tai lắng nghe."

Kinh Huy nhướng mày bất ngờ khi nhìn thấy dáng vẻ cậu trai nhỏ lễ phép của Tu Tâm.

"Sao vậy, đạo diễn Kinh?" Tu Tâm hơi khó hiểu khi nhìn thấy ánh mắt của Kinh Huy.

"Không có gì." Kinh Huy lắc đầu, tập trung nói với Tu Tâm về kịch bản, kịch này có tên là《 Hiệp Sĩ 》, là "hiệp" và "sĩ", không phải là "Hiệp sĩ". Kịch bản này nói về nam chính Hàn Ti Hàn là con trai của võ lâm minh chủ, Hàn Ti Hàn lại ghét đấu đá chém giếŧ lẫn nhau, muốn vào triều làm quan để ban phúc cho dân, mà nữ chính Hi Nguyệt Lan thân là quận chúa lại ghét cuộc sống sinh hoạt của các tiểu thư khuê các, muốn hành tẩu giang hồ, sống một cuộc sống tự do tự tại. "

Sau khi nghe bối cảnh kịch bản này, Tu Tâm lập tức cảm thấy thật có ý tứ, không khỏi lại gần Kinh Huy thêm một chút để được thấy rõ kịch bản trong tay hắn.

Theo Tu Tâm đến gần, Kinh Huy dường như có thể ngửi thấy được mùi thơm trên cơ thể cậu, giống như hương gỗ đàn lại như nhúm hoa lan.

Dường như Kinh Huy bị mùi hương làm nhiễu loạn suy nghĩ, một lúc sau hắn bỗng nhiên bừng tỉnh tiếp tục nói: "Bộ phim bắt đầu với cuộc gặp gỡ của nam nữ chính. Tất nhiên, cuộc gặp gỡ của họ không hề vui vẻ. hai người đều cảm thấy đối phương "Thân ở trong phúc không biết phúc", họ coi thường lẫn nhau. Nhưng sau khi gặp nhiều trắc trở họ quyết định hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau thực hiện lý tưởng của mỗi người. "

Tu Tâm hứng thú hỏi: "Vậy bọn họ đã thực hiện được lý tưởng của chính mình chưa? "

Kinh Huy lắc đầu: "Lúc đầu đều diễn ra tốt đẹp, nhưng sau khi nam chính tham gia khoa khảo vào trước đêm, nam chính và nữ chính nghe được âm mưu phản bội của cha nữ chính. Hai người buộc phải chạy trốn, họ trải qua rất nhiều gian nan, sau đó cả hai trở về thành công vạch trần ngăn chặn âm mưu của cha nữ chính. Cuối cùng hai người từ đây cá quay về nước, quên đi chuyện giang hồ ".

Sau khi nói xong, Kinh Huy liền hỏi Tu Tâm "Cậu có suy nghĩ gì về kịch bản này?"

Lời này của Kinh Huy hình như chỉ là tùy tiện hỏi, nhưng Tu Tâm lại nghe được sự dò xét của hắn.

Mặc dù không biết một người diễn thế hiểu biết bao nhiêu về kịch bản, nhưng sau khi suy nghĩ Tu Tâm vẫn nghiêm túc bày tỏ cảm thụ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau