Chương 101: Thánh thượng đang ở trên đấy thôi
17/12/2022
Edit: Chary
________________________
"Báo — Thánh thượng, Bắc Cương báo nguy, người Khương làm loạn, nguy hại đến thái bình triều ta, thỉnh thánh thượng cấp tốc phái người bình định phản loạn!"
"Báo — Thánh thượng, biên thùy Đông Bắc báo nguy, các thành trì nơi biên cảnh triều ta ngắn ngủi vài ngày đã liên tiếp thất thủ, chẳng lâu nữa người Đột Quyết có thể công tới kinh thành, thỉnh thánh thượng nhanh chóng định đoạt!"
"Báo — Thánh thượng, biên cảnh Tây Nam đột nhiên bị tập kích, Thiền Vu tộc Hung Nô tập kết ba mươi vạn tinh binh phạm cảnh, Lương Châu đã thất thủ, thỉnh thánh thượng cho quân tiếp viện!"
"Báo — Thánh thượng, vùng Đông Nam phát hiện kẻ địch..."
"Báo..."
Năm thứ hai Đại Mộc đế quốc thành lập, đại hạn, nạn châu chấu quy mô trăm năm hiếm gặp bao trùm khắp Lăng Phong đại lục, dân chúng nơi nơi khổ không thể tả, cơm không đủ ăn, áo không có mặc.
Mộc Tử Khâm hạ lệnh mở kho lương, triều đình chi ngân sách cứu trợ thiên tai, Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp nhiều lần tự mình đến thành trấn chịu thiệt hại nặng nề để cứu tế và thăm dò tình hình.
Song chính lúc này, biên cảnh tứ phương liên tiếp lọt vào tầm ngắm của ngoại địch, thư báo nguy nối đuôi nhau gửi về kinh đô.
Mộc Tử Khâm phái các lãnh tướng Liễu Hạo Diễm, Phù Nhã cùng Mạnh Hạo phân biệt đến Bắc Cương, biên cảnh Tây Nam và Đông Nam thanh trừ phản loạn.
Còn lại biên cảnh Đông Bắc – nơi khó giải quyết nhất, do Tiêu Chấn Diệp tự mình dẫn binh bình định.
Mộc Tử Khâm tọa trấn đế kinh, ổn định triều cục, khắc phục thiên tai nhân họa, vì tướng sĩ tiền tuyết mà cung cấp đầy đủ quân lương vũ khí.
Nơi biên thùy, cát bay mù mịt, biến chuyển khôn lường, hắn một thanh trường kích, tước đầu hàng vạn địch quân.
Chốn triều đường, quần tranh hổ đấu, tốt xấu khó phân, y một đôi minh nhãn, nhìn thấu vô số mưu đồ gian nịnh.
Dù cho người đóng ở biên cương, kẻ lưu tại triều đình, nhưng đều ưu sầu việc nước, bọn họ cách nhau thiên sơn vạn thủy, nhưng hai trái tim vẫn hòa chung nhịp đập.
Một năm sau.
"Khởi bẩm thánh thượng, Liễu Hạo Diễm tướng quân đại thắng trở về!"
"Phù Nhã tướng quân đánh bại người Khương, hiện đang khải hoàng hồi kinh!"
"Mạnh Hào tướng quân giành được toàn thắng..."
Mấy người Liễu Hạo Diễm, Phù Nhã, Mạnh Hào lục tục thắng lợi trở về, ngay cả Tiêu Ưng Trì trước đó được cử đi Tây Bắc cũng đã hồi kinh, nhưng tin tức về Tiêu Chấn Diệp lại chẳng thấy đâu.
Người Mộc Tử Khâm phái đi cũng bạc vô âm tín, không ai biết tình hình chỗ hắn là như thế nào.
Mộc Tử Khâm lo lắng chờ đợi hơn mười ngày vẫn không thấy tin tức, ngay khi y định phái đám người Liễu Hạo Diễm xuất binh tiếp viện thì bỗng hay tin Tiêu Chấn Diệp thắng trận hồi triều.
Khi ấy Mộc Tử Khâm đang nghị sự cùng quần thần. Vừa biết Tiêu Chấn Diệp trở về, y liền bỏ mặc chúng thần tử mà chạy thẳng tới cổng thành.
Bước chân dừng lại trước vòm cổng cao lớn, vừa lúc bắt gặp thân ảnh người nọ ngồi trên lưng hắc mã, chậm rãi đi về phía y giữa tiếng hò vang của dân chúng hai bên đường.
Tất thảy chung quanh dần phai nhạt, chỉ có mỗi hình bóng nam nhân đang thong thả tiến về phía trước đọng lại trong mắt, trong lòng y.
Khóe mắt Mộc Tử Khâm ửng đỏ, y gọi tên hắn: "Tiêu Chấn Diệp!"
Rồi y nâng bước chạy vội, Tiêu Chấn Diệp cũng lập tức phiên thân xuống ngựa. Ở trước mắt bao người, hai người họ gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Tiếng kinh hô của quần chúng như chẳng thể lọt vào tai họ, họ tha thiết, chặt chẽ ôm chầm lấy nhau, tựa hồ muốn dung hòa đối phương vào cốt nhục.
"Tiêu Chấn Diệp ngươi biệt tăm biệt tích nhiều ngày như vậy, ta tưởng ngươi.... đã hy sinh vì quốc rồi cơ..." Mộc Tử Khâm nghẹn ngào, rốt cuộc chịu không nổi mà bật khóc.
Không lâu sau khi tới biên cảnh Đông Bắc, Tiêu Chấn Diệp đã cắt đứt liên hệ, hơn một năm y không nhận được bất cứ tin tin gì từ hắn, y cũng vì hắn lo lắng không yên ròng một năm.
Giờ đây người y tâm tâm niệm niệm bình yên trở về, tất cả lo âu sợ hãi, hốt hoảng ủy khuất và trăm nỗi ngỗn ngang tích tụ như thủy triều ồ ạt tuôn ra.
Tiêu Chấn Diệp đau lòng lau nước mắt cho y: "Đột Quyết âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan. Tình hình khi ấy vô cùng phức tạp, vì tránh để ngươi gặp những phiền toái không cần thiết nên ta không liên lạc với ngươi......"
Tiêu Chấn Diệp cảm nhận được người trong lòng khóc đến thoáng run lên, lại nhìn thấy quần thâm mơ hồ dưới đôi mắt sáng, Tiêu Chấn Diệp hiểu y hết lòng lo lắng cho mình, hắn ôm y càng chặt: "Được rồi được rồi, ngươi xem ta hiện tại chẳng phải yên ổn đứng đây đấy sao?"
Hắn ôn nhu hôn hôn khóe mắt đỏ bừng của y: "Yên tâm đi, ta mới không thèm hy sinh vì quốc gì đó đâu, ta chỉ muốn là nam nhân của ngươi thôi, có chết cũng phải nằm trên người ngươi mà chết...."
Mộc Tử Khâm thình lình đánh vào ngực hắn một cái, vừa khéo đánh trúng ngay vết thương nơi đó, Tiêu Chấn Diệp đau đến không nỗi khẽ rên.
"Ngươi bị thương? Cho ta xem xem..." Nghe Tiêu Chấn Diệp hô đau, Mộc Tử Khâm kéo vạt áo hắn xuống toan xem thương thế ra sao.
"Chút thương tích nho nhỏ thôi hà......" Tiêu Chấn Diệp lên tiếng ngăn y lại, nhưng Mộc Tử Khâm đã 'soạt' một tiếng kéo ra lớp áo ngoài.
Chứng kiến cảnh tượng bên trong, hốc mắt Mộc Tử Khâm càng đỏ.
Khuôn ngực hắn quấn đầy băng gạc, kín kẽ chẳng một chỗ hở, máu tươi lấm tấm thấm qua lớp vải, nhuộm băng gạc trắng thuần thành màu đỏ thẫm.....
Hiển nhiên là bị thương rất nghiêm trọng.
Ngón tay trắng nhợt run run chạm vào băng gạc dính máu, mắt y cay xè, giọt lệ trong suốt lăn bên má.
"Đừng khóc, Tử Khâm à..." Tiêu Chấn Diệp dịu dàng vì y lau nước mắt: "Ta không đau, thật đó...."
"Ngươi lừa người!" Mộc Tử Khâm đỏ mắt nhìn Tiêu Chấn Diệp, "Bị thương nặng như vậy, sao có thể không đau chứ?"
"Không đau thật mà...." Nom nước mắt Mộc Tử Khâm càng chảy càng hăng, Tiêu Chấn Diệp luống cuống không biết nên dỗ y thế nào. Bỗng nhiên linh cơ chợt lóe, hắn cẩn thận tháo ống trúc tinh xảo vắt bên thắt lưng xuống, "Tử Khâm, ngươi xem cái gì đây nè?"
Mộc Tử Khâm: "Gì thế?"
"Mở ra xem đi." Tiêu Chấn Diệp nhìn y với ánh mắt mong chờ.
Mộc Tử Khâm bán tính bán nghi mở ống trúc, trong ống phủ một lớp đất dày, mà sinh trưởng trên đó là loài hoa y chưa từng biết đến.
Sắc trắng, đỏ, phấn hồng,... mỗi một nhánh hoa đều mang sắc thái riêng, không hề trùng lập.
Hoa tươi diễm lệ, trên cánh hoa còn đọng nước sương, đất trồng cũng ẩm ướt, có thể thấy người chăm hoa đã rất dụng tâm.
Mộc Tử Khâm xem dưới đáy ống, quả nhiên là có mấy cái lỗ thông khí nho nhỏ.
"Đẹp chứ, đây là hoa tang cách ta bắt gặp nơi tái ngoại, nghĩ tới ngươi hẳn chưa thấy qua, nên ta dùng ống trúc trồng chúng đặng khi về tặng ngươi...." Hai mắt Tiêu Chấn Diệp ngời sáng long lanh, trên mặt viết rõ 'Tử Khâm mau khen ta'.
Mộc Tử Khâm mất tự nhiên dời mắt đi, "Ta đâu có thích hoa, người ngàn dặm xa xôi mất công mang chúng nó về làm gì? Xem ta là con nít ư....."
Tuy là nói vậy, nhưng Mộc Tử Khâm đã đem ống trúc đậy lại, cực kỳ cẩn thận ôm vào lòng như sợ làm hỏng nó, mà vẻ mặt y vẫn bình tĩnh tựa như không có việc gì.
Ý cười trong mắt Tiêu Chấn Diệp dâng trào, Tử Khâm của hắn quả là khẩu thị tâm phi.
Rõ ràng yêu thích không rời tay, lại còn giả vờ không thèm để ý.
Tiêu Chấn Diệp nắm lấy tay y: "Đi thôi Tử Khâm, chúng ta về nhà!"
Hai người họ dắt tay nhau hồi cung dưới tiếng tung hô của dân chúng cả thành......
.......
Buổi tối, Mộc Tử Khâm vẩy lui tất cả hạ nhân, tự mình giúp Tiêu Chấn Diệp tắm rửa thay thuốc.
Lần này quan sát kỹ hơn vết thương trên người hắn, y lại dằng không đậu hốc mắt cay cay, tay cầm khăn lau cũng khẽ run rẩy, không biết nên đặt xuống từ chỗ nào.
"Hay cứ để hạ nhân làm đi?" Tiêu Chấn Diệp bắt lấy bàn tay hãy còn run rẩy của y.
"Không cần." Mộc Tử Khâm lấy lại bình tĩnh, ngồi lên giường tỉ mỉ lau người cho hắn.
Lau xong thì bôi thuốc, rồi quấn băng lần nữa....
Đợi việc xong xuôi cũng đã đến nửa đêm.
Tiêu Chấn Diệp lẳng lặng trông y cứ mãi bận việc, hắn nhìn thật chăm chú, cũng rất nhu tình, ánh đèn ấm áp soi lên mi mục hắn, rọi xuống làn mi tạo thành cái bóng dài, hô hấp Mộc Tử Khâm bỗng dưng chậm lại, ma xui quỷ khiến ấn lên phiến môi khô ráo của hắn một cái hôn.
Tiêu Chấn Diệp ngạc nhiên nhướng mày, Mộc Tử Khâm chợt nhận ra mình đang làm gì, y thầm mắng mình một tiếng, cấp tốc muốn lui khỏi người Tiêu Chấn Diệp, song sau gáy lại bị Tiêu Chấn Diệp ấn chặt, đẩy sâu thêm cái hôn này.
Đầu lưỡi linh hoạt trơn như du xà tiến vào khoang miệng mềm mại của y tiến công cưỡng đoạt, quấn lấy lưỡi y mặc sức dây dưa...
Qua thật lâu, mãi đến khi y sắp không thở nỗi Tiêu Chấn Diệp mới chịu buông tha. Mộc Tử Khâm tựa vào ngực hắn thở hổn hển.
Mộc Tử Khâm chợt phát hiện mình đè phải vết thương của Tiêu Chấn Diệp nên vội vàng muốn đứng lên, khổ nỗi chân huơ trúng mấy lọ thuốc chưa kịp dọn dẹp, y trượt chân một cái ngã vào lòng hắn.
Trùng hợp thay lại va trúng chỗ kia.
Lập tức y cảm nhận được đùi mình bị cộm.
Mộc Tử Khâm nhất thời sửng sốt, mặt đỏ lựng như tôm luộc, y lấp bấp nói "Xin lỗi" đoạn hoảng loạn tính rời khỏi giường.
Song, chẳng đợi y kịp trốn chạy trời đất đã cuồng xoay, y bị Tiêu Chấn Diệp đè xuống giường lớn.
"Tử Khâm tốt, lửa là ngươi khơi lên... ngươi phải chịu trách nhiệm..." Giọng Tiêu Chấn Diệp trầm thấp nặng nề, ánh mắt cũng trở nên nóng rực.
Mộc Tử Khâm bị nhiệt hỏa trong mắt hắn dọa sợ, y trộn liếc chỗ đã cương cứng kia rồi lại nhìn mới vừa băng bó trên người hắn, ánh mắt dần lạnh xuống, "Đừng nháo, trên người ngươi vẫn còn thương tích."
"Tử Khâm nghi ngờ năng lực của ta, cho rằng ta bị thương liền không được hửm?"
Tiêu Chấn Diệp đổ người xuống, áp bên cổ Mộc Tử Khâm thổi một hơi, tiếp đấy ngậm lấy vành tai y khẽ liếm. Cơ thể người dưới thân thoáng run lên làm hắn thật thỏa mãn, cười híp mắt: "Thế thì vi phu phải chứng minh bản thân với ngươi mới được."
Lời vừa dứt hắn đã vói tay vào quần áo y.
Mộc Tử Khâm nhanh chóng ngăn cái tay kia lại.
Y tựa hồ bị chọc giận: "Ngươi còn tiếp tục hồ nháo ta liền trực tiếp phế ngươi luôn! Đã bị thương thì ngoan ngoãn dưỡng thương cho ta, sau này không phải không có cơ hội."
Nói đoạn liền đẩy Tiêu Chấn Diệp ra đặng rời khỏi.
Nhưng Tiêu Chấn Diệp bỗng giữ chặt tay y.
Mộc Tử Khâm ngoảnh lại, bắt gặp Tiêu Chấn Diệp đang cắn môi, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn y: "Tử Khâm, ta đây nghẹn uất hơn một rồi, nếu nhịn nữa e là hỏng thật đấy, ta chìu ta lần này nhé? Ta nhất định cẩn thận mà...."
"Không..." Mộc Tử Khâm vừa định cự tuyệt thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tâm tư khẽ động bèn sửa lời: "Thôi được, nhưng ngươi bị thương hành động bất tiện, nên lần này sẽ do ta ở trên chủ đạo."
Tiêu Chấn Diệp nhếch môi cười, Tử Khâm đây là muốn nhân cơ hội phản công à?
Tròng mắt hắn đảo một vòng, học theo dáng vẻ tiểu bạch hoa sắp sửa bị chà đạp: "Thế thì thánh thượng phải nhẹ chút nha, thần thiếp còn đang bị thương đó..."
Mộc Tử Khâm từ tốn giải khai y phục của hắn: "Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi thoải mái..."
......
Một thoáng sau.
"Tiêu! Chấn! Diệp!" Tiếng gầm phẫn nộ vẳng ra từ tẩm điện.
"Sao thế thánh thượng?"
"Chẳng phải ngươi đồng ý để ta ở trên rồi sao?"
"Thánh thượng đang ở trên đấy thôi, nhưng ngài đâu có nói muốn ở trong."
"Ngươi!"
"Cái tên xấu xa Tiêu Chấn Diệp ngươi, ta xxx ngươi...."
.........
Edit: Chary
________________________
"Báo — Thánh thượng, Bắc Cương báo nguy, người Khương làm loạn, nguy hại đến thái bình triều ta, thỉnh thánh thượng cấp tốc phái người bình định phản loạn!"
"Báo — Thánh thượng, biên thùy Đông Bắc báo nguy, các thành trì nơi biên cảnh triều ta ngắn ngủi vài ngày đã liên tiếp thất thủ, chẳng lâu nữa người Đột Quyết có thể công tới kinh thành, thỉnh thánh thượng nhanh chóng định đoạt!"
"Báo — Thánh thượng, biên cảnh Tây Nam đột nhiên bị tập kích, Thiền Vu tộc Hung Nô tập kết ba mươi vạn tinh binh phạm cảnh, Lương Châu đã thất thủ, thỉnh thánh thượng cho quân tiếp viện!"
"Báo — Thánh thượng, vùng Đông Nam phát hiện kẻ địch..."
"Báo..."
Năm thứ hai Đại Mộc đế quốc thành lập, đại hạn, nạn châu chấu quy mô trăm năm hiếm gặp bao trùm khắp Lăng Phong đại lục, dân chúng nơi nơi khổ không thể tả, cơm không đủ ăn, áo không có mặc.
Mộc Tử Khâm hạ lệnh mở kho lương, triều đình chi ngân sách cứu trợ thiên tai, Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp nhiều lần tự mình đến thành trấn chịu thiệt hại nặng nề để cứu tế và thăm dò tình hình.
Song chính lúc này, biên cảnh tứ phương liên tiếp lọt vào tầm ngắm của ngoại địch, thư báo nguy nối đuôi nhau gửi về kinh đô.
Mộc Tử Khâm phái các lãnh tướng Liễu Hạo Diễm, Phù Nhã cùng Mạnh Hạo phân biệt đến Bắc Cương, biên cảnh Tây Nam và Đông Nam thanh trừ phản loạn.
Còn lại biên cảnh Đông Bắc – nơi khó giải quyết nhất, do Tiêu Chấn Diệp tự mình dẫn binh bình định.
Mộc Tử Khâm tọa trấn đế kinh, ổn định triều cục, khắc phục thiên tai nhân họa, vì tướng sĩ tiền tuyết mà cung cấp đầy đủ quân lương vũ khí.
Nơi biên thùy, cát bay mù mịt, biến chuyển khôn lường, hắn một thanh trường kích, tước đầu hàng vạn địch quân.
Chốn triều đường, quần tranh hổ đấu, tốt xấu khó phân, y một đôi minh nhãn, nhìn thấu vô số mưu đồ gian nịnh.
Dù cho người đóng ở biên cương, kẻ lưu tại triều đình, nhưng đều ưu sầu việc nước, bọn họ cách nhau thiên sơn vạn thủy, nhưng hai trái tim vẫn hòa chung nhịp đập.
Một năm sau.
"Khởi bẩm thánh thượng, Liễu Hạo Diễm tướng quân đại thắng trở về!"
"Phù Nhã tướng quân đánh bại người Khương, hiện đang khải hoàng hồi kinh!"
"Mạnh Hào tướng quân giành được toàn thắng..."
Mấy người Liễu Hạo Diễm, Phù Nhã, Mạnh Hào lục tục thắng lợi trở về, ngay cả Tiêu Ưng Trì trước đó được cử đi Tây Bắc cũng đã hồi kinh, nhưng tin tức về Tiêu Chấn Diệp lại chẳng thấy đâu.
Người Mộc Tử Khâm phái đi cũng bạc vô âm tín, không ai biết tình hình chỗ hắn là như thế nào.
Mộc Tử Khâm lo lắng chờ đợi hơn mười ngày vẫn không thấy tin tức, ngay khi y định phái đám người Liễu Hạo Diễm xuất binh tiếp viện thì bỗng hay tin Tiêu Chấn Diệp thắng trận hồi triều.
Khi ấy Mộc Tử Khâm đang nghị sự cùng quần thần. Vừa biết Tiêu Chấn Diệp trở về, y liền bỏ mặc chúng thần tử mà chạy thẳng tới cổng thành.
Bước chân dừng lại trước vòm cổng cao lớn, vừa lúc bắt gặp thân ảnh người nọ ngồi trên lưng hắc mã, chậm rãi đi về phía y giữa tiếng hò vang của dân chúng hai bên đường.
Tất thảy chung quanh dần phai nhạt, chỉ có mỗi hình bóng nam nhân đang thong thả tiến về phía trước đọng lại trong mắt, trong lòng y.
Khóe mắt Mộc Tử Khâm ửng đỏ, y gọi tên hắn: "Tiêu Chấn Diệp!"
Rồi y nâng bước chạy vội, Tiêu Chấn Diệp cũng lập tức phiên thân xuống ngựa. Ở trước mắt bao người, hai người họ gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Tiếng kinh hô của quần chúng như chẳng thể lọt vào tai họ, họ tha thiết, chặt chẽ ôm chầm lấy nhau, tựa hồ muốn dung hòa đối phương vào cốt nhục.
"Tiêu Chấn Diệp ngươi biệt tăm biệt tích nhiều ngày như vậy, ta tưởng ngươi.... đã hy sinh vì quốc rồi cơ..." Mộc Tử Khâm nghẹn ngào, rốt cuộc chịu không nổi mà bật khóc.
Không lâu sau khi tới biên cảnh Đông Bắc, Tiêu Chấn Diệp đã cắt đứt liên hệ, hơn một năm y không nhận được bất cứ tin tin gì từ hắn, y cũng vì hắn lo lắng không yên ròng một năm.
Giờ đây người y tâm tâm niệm niệm bình yên trở về, tất cả lo âu sợ hãi, hốt hoảng ủy khuất và trăm nỗi ngỗn ngang tích tụ như thủy triều ồ ạt tuôn ra.
Tiêu Chấn Diệp đau lòng lau nước mắt cho y: "Đột Quyết âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan. Tình hình khi ấy vô cùng phức tạp, vì tránh để ngươi gặp những phiền toái không cần thiết nên ta không liên lạc với ngươi......"
Tiêu Chấn Diệp cảm nhận được người trong lòng khóc đến thoáng run lên, lại nhìn thấy quần thâm mơ hồ dưới đôi mắt sáng, Tiêu Chấn Diệp hiểu y hết lòng lo lắng cho mình, hắn ôm y càng chặt: "Được rồi được rồi, ngươi xem ta hiện tại chẳng phải yên ổn đứng đây đấy sao?"
Hắn ôn nhu hôn hôn khóe mắt đỏ bừng của y: "Yên tâm đi, ta mới không thèm hy sinh vì quốc gì đó đâu, ta chỉ muốn là nam nhân của ngươi thôi, có chết cũng phải nằm trên người ngươi mà chết...."
Mộc Tử Khâm thình lình đánh vào ngực hắn một cái, vừa khéo đánh trúng ngay vết thương nơi đó, Tiêu Chấn Diệp đau đến không nỗi khẽ rên.
"Ngươi bị thương? Cho ta xem xem..." Nghe Tiêu Chấn Diệp hô đau, Mộc Tử Khâm kéo vạt áo hắn xuống toan xem thương thế ra sao.
"Chút thương tích nho nhỏ thôi hà......" Tiêu Chấn Diệp lên tiếng ngăn y lại, nhưng Mộc Tử Khâm đã 'soạt' một tiếng kéo ra lớp áo ngoài.
Chứng kiến cảnh tượng bên trong, hốc mắt Mộc Tử Khâm càng đỏ.
Khuôn ngực hắn quấn đầy băng gạc, kín kẽ chẳng một chỗ hở, máu tươi lấm tấm thấm qua lớp vải, nhuộm băng gạc trắng thuần thành màu đỏ thẫm.....
Hiển nhiên là bị thương rất nghiêm trọng.
Ngón tay trắng nhợt run run chạm vào băng gạc dính máu, mắt y cay xè, giọt lệ trong suốt lăn bên má.
"Đừng khóc, Tử Khâm à..." Tiêu Chấn Diệp dịu dàng vì y lau nước mắt: "Ta không đau, thật đó...."
"Ngươi lừa người!" Mộc Tử Khâm đỏ mắt nhìn Tiêu Chấn Diệp, "Bị thương nặng như vậy, sao có thể không đau chứ?"
"Không đau thật mà...." Nom nước mắt Mộc Tử Khâm càng chảy càng hăng, Tiêu Chấn Diệp luống cuống không biết nên dỗ y thế nào. Bỗng nhiên linh cơ chợt lóe, hắn cẩn thận tháo ống trúc tinh xảo vắt bên thắt lưng xuống, "Tử Khâm, ngươi xem cái gì đây nè?"
Mộc Tử Khâm: "Gì thế?"
"Mở ra xem đi." Tiêu Chấn Diệp nhìn y với ánh mắt mong chờ.
Mộc Tử Khâm bán tính bán nghi mở ống trúc, trong ống phủ một lớp đất dày, mà sinh trưởng trên đó là loài hoa y chưa từng biết đến.
Sắc trắng, đỏ, phấn hồng,... mỗi một nhánh hoa đều mang sắc thái riêng, không hề trùng lập.
Hoa tươi diễm lệ, trên cánh hoa còn đọng nước sương, đất trồng cũng ẩm ướt, có thể thấy người chăm hoa đã rất dụng tâm.
Mộc Tử Khâm xem dưới đáy ống, quả nhiên là có mấy cái lỗ thông khí nho nhỏ.
"Đẹp chứ, đây là hoa tang cách ta bắt gặp nơi tái ngoại, nghĩ tới ngươi hẳn chưa thấy qua, nên ta dùng ống trúc trồng chúng đặng khi về tặng ngươi...." Hai mắt Tiêu Chấn Diệp ngời sáng long lanh, trên mặt viết rõ 'Tử Khâm mau khen ta'.
Mộc Tử Khâm mất tự nhiên dời mắt đi, "Ta đâu có thích hoa, người ngàn dặm xa xôi mất công mang chúng nó về làm gì? Xem ta là con nít ư....."
Tuy là nói vậy, nhưng Mộc Tử Khâm đã đem ống trúc đậy lại, cực kỳ cẩn thận ôm vào lòng như sợ làm hỏng nó, mà vẻ mặt y vẫn bình tĩnh tựa như không có việc gì.
Ý cười trong mắt Tiêu Chấn Diệp dâng trào, Tử Khâm của hắn quả là khẩu thị tâm phi.
Rõ ràng yêu thích không rời tay, lại còn giả vờ không thèm để ý.
Tiêu Chấn Diệp nắm lấy tay y: "Đi thôi Tử Khâm, chúng ta về nhà!"
Hai người họ dắt tay nhau hồi cung dưới tiếng tung hô của dân chúng cả thành......
.......
Buổi tối, Mộc Tử Khâm vẩy lui tất cả hạ nhân, tự mình giúp Tiêu Chấn Diệp tắm rửa thay thuốc.
Lần này quan sát kỹ hơn vết thương trên người hắn, y lại dằng không đậu hốc mắt cay cay, tay cầm khăn lau cũng khẽ run rẩy, không biết nên đặt xuống từ chỗ nào.
"Hay cứ để hạ nhân làm đi?" Tiêu Chấn Diệp bắt lấy bàn tay hãy còn run rẩy của y.
"Không cần." Mộc Tử Khâm lấy lại bình tĩnh, ngồi lên giường tỉ mỉ lau người cho hắn.
Lau xong thì bôi thuốc, rồi quấn băng lần nữa....
Đợi việc xong xuôi cũng đã đến nửa đêm.
Tiêu Chấn Diệp lẳng lặng trông y cứ mãi bận việc, hắn nhìn thật chăm chú, cũng rất nhu tình, ánh đèn ấm áp soi lên mi mục hắn, rọi xuống làn mi tạo thành cái bóng dài, hô hấp Mộc Tử Khâm bỗng dưng chậm lại, ma xui quỷ khiến ấn lên phiến môi khô ráo của hắn một cái hôn.
Tiêu Chấn Diệp ngạc nhiên nhướng mày, Mộc Tử Khâm chợt nhận ra mình đang làm gì, y thầm mắng mình một tiếng, cấp tốc muốn lui khỏi người Tiêu Chấn Diệp, song sau gáy lại bị Tiêu Chấn Diệp ấn chặt, đẩy sâu thêm cái hôn này.
Đầu lưỡi linh hoạt trơn như du xà tiến vào khoang miệng mềm mại của y tiến công cưỡng đoạt, quấn lấy lưỡi y mặc sức dây dưa...
Qua thật lâu, mãi đến khi y sắp không thở nỗi Tiêu Chấn Diệp mới chịu buông tha. Mộc Tử Khâm tựa vào ngực hắn thở hổn hển.
Mộc Tử Khâm chợt phát hiện mình đè phải vết thương của Tiêu Chấn Diệp nên vội vàng muốn đứng lên, khổ nỗi chân huơ trúng mấy lọ thuốc chưa kịp dọn dẹp, y trượt chân một cái ngã vào lòng hắn.
Trùng hợp thay lại va trúng chỗ kia.
Lập tức y cảm nhận được đùi mình bị cộm.
Mộc Tử Khâm nhất thời sửng sốt, mặt đỏ lựng như tôm luộc, y lấp bấp nói "Xin lỗi" đoạn hoảng loạn tính rời khỏi giường.
Song, chẳng đợi y kịp trốn chạy trời đất đã cuồng xoay, y bị Tiêu Chấn Diệp đè xuống giường lớn.
"Tử Khâm tốt, lửa là ngươi khơi lên... ngươi phải chịu trách nhiệm..." Giọng Tiêu Chấn Diệp trầm thấp nặng nề, ánh mắt cũng trở nên nóng rực.
Mộc Tử Khâm bị nhiệt hỏa trong mắt hắn dọa sợ, y trộn liếc chỗ đã cương cứng kia rồi lại nhìn mới vừa băng bó trên người hắn, ánh mắt dần lạnh xuống, "Đừng nháo, trên người ngươi vẫn còn thương tích."
"Tử Khâm nghi ngờ năng lực của ta, cho rằng ta bị thương liền không được hửm?"
Tiêu Chấn Diệp đổ người xuống, áp bên cổ Mộc Tử Khâm thổi một hơi, tiếp đấy ngậm lấy vành tai y khẽ liếm. Cơ thể người dưới thân thoáng run lên làm hắn thật thỏa mãn, cười híp mắt: "Thế thì vi phu phải chứng minh bản thân với ngươi mới được."
Lời vừa dứt hắn đã vói tay vào quần áo y.
Mộc Tử Khâm nhanh chóng ngăn cái tay kia lại.
Y tựa hồ bị chọc giận: "Ngươi còn tiếp tục hồ nháo ta liền trực tiếp phế ngươi luôn! Đã bị thương thì ngoan ngoãn dưỡng thương cho ta, sau này không phải không có cơ hội."
Nói đoạn liền đẩy Tiêu Chấn Diệp ra đặng rời khỏi.
Nhưng Tiêu Chấn Diệp bỗng giữ chặt tay y.
Mộc Tử Khâm ngoảnh lại, bắt gặp Tiêu Chấn Diệp đang cắn môi, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn y: "Tử Khâm, ta đây nghẹn uất hơn một rồi, nếu nhịn nữa e là hỏng thật đấy, ta chìu ta lần này nhé? Ta nhất định cẩn thận mà...."
"Không..." Mộc Tử Khâm vừa định cự tuyệt thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tâm tư khẽ động bèn sửa lời: "Thôi được, nhưng ngươi bị thương hành động bất tiện, nên lần này sẽ do ta ở trên chủ đạo."
Tiêu Chấn Diệp nhếch môi cười, Tử Khâm đây là muốn nhân cơ hội phản công à?
Tròng mắt hắn đảo một vòng, học theo dáng vẻ tiểu bạch hoa sắp sửa bị chà đạp: "Thế thì thánh thượng phải nhẹ chút nha, thần thiếp còn đang bị thương đó..."
Mộc Tử Khâm từ tốn giải khai y phục của hắn: "Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi thoải mái..."
......
Một thoáng sau.
"Tiêu! Chấn! Diệp!" Tiếng gầm phẫn nộ vẳng ra từ tẩm điện.
"Sao thế thánh thượng?"
"Chẳng phải ngươi đồng ý để ta ở trên rồi sao?"
"Thánh thượng đang ở trên đấy thôi, nhưng ngài đâu có nói muốn ở trong."
"Ngươi!"
"Cái tên xấu xa Tiêu Chấn Diệp ngươi, ta xxx ngươi...."
.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất