Chương 20: Hôn trẫm một cái trẫm liền đồng ý
Thời điểm Tiêu Chấn Diệp đến Huyễn Hoa cung, Mộc Tử Khâm đang thượng dược giúp Xích Vũ.
"Tử Khâm, thương thế của ngươi......" Tiêu Chấn Diệp liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng vết roi khắc sâu dưới lớp hồng y, dùng ngón tay thương tiếc mà miêu tả.
Mộc Tử Khâm không quan tâm hắn, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên Xích Vũ ở trước mặt, ngay cả mắt cũng lười nâng.
"Tử Khâm à, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, cần xử lý." Tiêu Chấn Diệp tiếp tục nói.
Mộc Tử Khâm vẫn cứ phớt lờ hắn, hoàn toàn xem hắn thành không khí.
Đang chuyên chú với việc trong tay, Mộc Tử Khâm chợt cảm thấy một đạo bóng đen phủ xuống, y chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Tiêu Chấn Diệp bế ngang.
Nhãn thần Mộc Tử Khâm khẽ híp, theo bản năng gập khuỷu tay hướng đầu Tiêu Chấn Diệp tấn công, tính toán thoát khỏi ôm ấp của hắn.
Tiêu Chấn Diệp thình lình điểm huyệt y, Mộc Tử Khâm nhất thời không thể động đậy.
"Buông ta ra." Vô pháp hoạt động, Mộc Tử Khâm lạnh lùng nói.
Tiêu Chấn Diệp lặng thinh, bế y đến bên giường.
"Buông ra!" Ngữ khí Mộc Tử Khâm nặng thêm, rõ ràng hàm chứa nộ khí, "Ta nói, ngươi buông ra!"
"Câm miệng!" Thanh âm Tiêu Chấn Diệp nghe ra cũng mang chút tức giận, "Còn không câm miệng trẫm sẽ lập tức làm thịt con ngựa kia!"
Lạnh lùng lườm Mộc Tử Khâm trong ngực, con ngươi cơ hồ cực lực áp chế lửa giận: "Trẫm nói được làm được."
Mộc Tử Khâm sửng sốt, quả nhiên im lặng, hơi dời tầm mắt đi, mặc cho Tiêu Chấn Diệp bế y về giường, thoạt nhìn nhu thuận lại vô hại.
Xem biểu hiện của Mộc Tử Khâm, tâm tình Tiêu Chấn Diệp thoáng chuyển tốt, khóe miệng khẽ câu, tránh né chỗ bị thương đem y nhẹ nhàng thả xuống giường.
Dùng kéo cắt bỏ y phục sau lưng, vết roi không gì ngăn cản xuất hiện trước mặt Tiêu Chấn Diệp.
Chứng kiến tình huống thực tế của miệng vết thương, Tiêu Chấn Diệp cảm thấy máu toàn thân đều ngưng đọng.
Thương khẩu rách toạt, sâu đến tận xương...... Đạo tiên ngân này so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều, lúc trước bởi y phục che đậy hắn chỉ thấy một góc băng sơn, hiện tại phơi bày trọn vẹn, dù cho hắn đã nhìn quen các loại vết vết thương cũng không khỏi hít ngụm lương khí.
"Đau không?" Đầu ngón tay Tiêu Chấn Diệp mang theo run rẩy vuốt ve vết thương, hốc mắt dần dần đỏ ửng.
Mộc Tử Khâm chẳng nói chẳng rằng, Tiêu Chấn Diệp lại tự mình nói: "Thương khẩu sâu như vậy, như thế nào mà không đau chứ......"
"Lưu Đức Nhân." Tiêu Chấn Diệp đột nhiên quát lạnh một tiếng với Lưu công công đang đứng bên cạnh.
"Có lão nô."
"Truyền khẩu dụ của trẫm, đày Liễu An Di vào lãnh cung, bất luận kẻ nào đều không được đi cùng."
"Dạ, bệ hạ." Lưu công công mau chóng truyền chỉ.
"Tử Khâm, về sau, trẫm sẽ không để ngươi lại phải chịu thương tổn." Đối với Mộc Tử Khâm, âm thanh Tiêu Chấn Diệp khôi phục ôn nhu và chứa chút áy náy cùng cẩn thận lấy lòng.
Mộc Tử Khâm vẫn không lên tiếng, lông mi che phủ đáy mắt nhưng chẳng giấu nổi cười lạnh.
Sẽ không để ta lại phải chịu thương tổn? Tiêu Chấn Diệp, những thương tổn này lẽ nào không phải ngươi ban cho ta sao?
Thực mau, thái y Vương Phục đã tới đây tỉ mỉ xử lý miệng vết thương giúp Mộc Tử Khâm.
Trong quá trình đó, Mộc Tử Khâm chưa hề rên la một tiếng, nhưng lúc thượng dược rốt cuộc khó kiên trì mà ngất đi.
Đây là đau đớn chừng nào mới có thể ngất xỉu a.
Tiêu Chấn Diệp đau lòng ôm chặt người trọng ngực, tự mình rửa sạch ô huyết quanh thương khẩu, động tác nhẹ nhàng cực điểm, sợ quấy nhiễu nhân nhi say ngủ.
Khi Mộc Tử Khâm tỉnh lần nữa, chẳng hề ngoài ý muốn lại nằm trong lòng Tiêu Chấn Diệp.
Lo lắng thương thế Xích Vũ, Mộc Tử Khâm đang tính xoay người xuống giường, Tiêu Chấn Diệp lại kéo y trở về.
"Thái y thượng dược cho Xích Vũ rồi, bây giờ đã được an trí thỏa đáng." Tiêu Chấn Diệp biết Mộc Tử Khâm lo lắng thương thế của con ngựa kia, mở miệng nói.
Mộc Tử Khâm lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Để Xích Vũ lưu tại nơi này." Mộc Tử Khâm đột nhiên nói chuyện.
"Hả?" Tiêu Chấn Diệp nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Ta nói...... để Xích Vũ lưu tại Huyễn Hoa cung!" Như là khó mở miệng, Mộc Tử Khâm cắn răng một hồi mới nói, không rõ do xấu hổ hay tức giận, vẻ mặt băng sơn thế mà nhiễm tầng hồng nhạt.
Tử Khâm đang...... đặt yêu cầu với hắn?
Thân thể Tiêu Chấn Diệp hơi ngừng, trái tim bỗng chốc đập điên cuồng, đây là lần đầu tiện Tử Khâm đặt yêu cầu với hắn!
Bộ dáng biệt nữu ngượng nghịu thật đáng yêu, thật muốn đem y vĩnh viễn giấu đi, để y từ nay về sau chỉ có thể lộ ra dáng vẻ dáng yêu này cùng mình hắn......
Chẳng qua.......... Cư nhiên vì một con ngựa......
Tâm tình Tiêu Chấn Diệp nháy mắt như bị ngâm trong dấm chua, vừa chua vừa hận.
"Ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không?" Tiêu Chấn Diệp cả buổi không hồi đáp, thanh âm Mộc Tử Khâm nhiễm tức giận rõ rệt.
"Đồng ý, đương nhiên đồng ý, đã là ái phi yêu cầu, trẫm há có đạo lý trái lời?"
Mộc Tử Khâm sửng sốt, y không nghĩ Tiêu Chấn Diệp đáp ứng sảng khoái như vậy, trong mắt hiện lên tia kinh hỉ.
"Bất quá......"
"Bất quá cái gì?" Ánh mắt Mộc Tử Khâm chợt lạnh, y biết ngay Tiêu Chấn Diệp sẽ không dễ dàng đáp ứng y.
"Dù sao trẫm cũng phải chiếm chút chỗ tốt chứ?" Tiêu Chấn Diệp thình lình sáp tới gần mặt Mộc Tử Khâm, tiếng đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng ái muội liếm láp truyền vào tai y.
Cả người Mộc Tử Khâm run lên, có chút mất tự nhiên quay đầu đi, "Ngươi muốn cái gì?"
"Ái phi hôn trẫm một cái trẫm liền đồng ý." Tiêu Chấn Diệp chỉ chỉ môi chính mình.
Mộc Tử Khâm tức khắc nổi giận: "Ngươi......"
"Không hôn trẫm sẽ không đồng ý nga ~"
Rõ ràng là ngữ điệu tán tĩnh, nhưng Mộc Tử Khâm nhìn ra nơi đáy mắt đối phương ẩn giấu băng lãnh cùng uy nghiêm thuộc về đế vương.
Y tin tưởng, nếu y không hôn Tiêu Chấn Diệp, hắn thật sự sẽ không cho Xích Vũ ở lại nơi này.
Mộc Tử Khâm siết chặt nắm tay, trường tiệp buông xuống tạo thành bóng mờ che giấu suy nghĩ của y.
Bỗng nhiên, Mộc Tử Khâm túm lấy cổ áo Tiêu Chấn Diệp, ở trên mặt hắn ấn xuống nụ hôn.
Chuồn chuồn lướt nước, đôi môi lạnh lẽo vừa chạm vào mặt Tiêu Chấn Diệp liền ly khai, chỉ lưu chút cảm giác lành lạnh nhanh đến bắt chẳng kịp.
Tiêu Chấn Diệp ngạc nhiên mở to đôi mắt, sau khi phản ứng thì cổ cuồng hỉ đánh thẳng vào đại não, trong đầu đều là 'Tử Khâm hôn ta, Tử Khâm hôn ta......'
Tựa như tiểu hài tử ăn vụng kẹo, đồng tử nháy mắt Tiêu Chấn Diệp chứa đầy hạo nguyệt tinh thần.
Đại thủ chế trụ sau gáy Mộc Tử Khâm, bá đạo cấm chối từ mà đẩy sâu nụ hôn này.
Thẳng đến khi người trong ngực thở không nổi, Tiêu Chấn Diệp mới hảo tâm buông tha y.
Nhìn thấy nam nhân ghé vào lòng hắn vô lực thở dốc, Tiêu Chấn Diệp tựa hồ chưa đã thèm mà liếm lộng đôi môi ướt át của y, hai mắt tiếu ý dạt dào: "Đều nhiều lần như vậy rồi làm sao còn không học được cách để thở?"
Mộc Tử Khâm im lặng, dùng cánh tay chống đỡ lòng ngực Tiêu Chấn Diệp hơi kéo dãn khoảng cách giữa hai người rồi tiếp tục thở dốc.
Cuối cùng khôi phục chút khí lực, Mộc Tử Khâm liền xoay người xuống giường.
"Tử Khâm muốn đi đâu vậy? Trên người ngươi còn bị thương."
Mộc Tử Khâm lười quan tâm đến hắn, trực tiếp đi ra ngoài.
"Tử Khâm, thương thế của ngươi......" Tiêu Chấn Diệp liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng vết roi khắc sâu dưới lớp hồng y, dùng ngón tay thương tiếc mà miêu tả.
Mộc Tử Khâm không quan tâm hắn, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên Xích Vũ ở trước mặt, ngay cả mắt cũng lười nâng.
"Tử Khâm à, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, cần xử lý." Tiêu Chấn Diệp tiếp tục nói.
Mộc Tử Khâm vẫn cứ phớt lờ hắn, hoàn toàn xem hắn thành không khí.
Đang chuyên chú với việc trong tay, Mộc Tử Khâm chợt cảm thấy một đạo bóng đen phủ xuống, y chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Tiêu Chấn Diệp bế ngang.
Nhãn thần Mộc Tử Khâm khẽ híp, theo bản năng gập khuỷu tay hướng đầu Tiêu Chấn Diệp tấn công, tính toán thoát khỏi ôm ấp của hắn.
Tiêu Chấn Diệp thình lình điểm huyệt y, Mộc Tử Khâm nhất thời không thể động đậy.
"Buông ta ra." Vô pháp hoạt động, Mộc Tử Khâm lạnh lùng nói.
Tiêu Chấn Diệp lặng thinh, bế y đến bên giường.
"Buông ra!" Ngữ khí Mộc Tử Khâm nặng thêm, rõ ràng hàm chứa nộ khí, "Ta nói, ngươi buông ra!"
"Câm miệng!" Thanh âm Tiêu Chấn Diệp nghe ra cũng mang chút tức giận, "Còn không câm miệng trẫm sẽ lập tức làm thịt con ngựa kia!"
Lạnh lùng lườm Mộc Tử Khâm trong ngực, con ngươi cơ hồ cực lực áp chế lửa giận: "Trẫm nói được làm được."
Mộc Tử Khâm sửng sốt, quả nhiên im lặng, hơi dời tầm mắt đi, mặc cho Tiêu Chấn Diệp bế y về giường, thoạt nhìn nhu thuận lại vô hại.
Xem biểu hiện của Mộc Tử Khâm, tâm tình Tiêu Chấn Diệp thoáng chuyển tốt, khóe miệng khẽ câu, tránh né chỗ bị thương đem y nhẹ nhàng thả xuống giường.
Dùng kéo cắt bỏ y phục sau lưng, vết roi không gì ngăn cản xuất hiện trước mặt Tiêu Chấn Diệp.
Chứng kiến tình huống thực tế của miệng vết thương, Tiêu Chấn Diệp cảm thấy máu toàn thân đều ngưng đọng.
Thương khẩu rách toạt, sâu đến tận xương...... Đạo tiên ngân này so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều, lúc trước bởi y phục che đậy hắn chỉ thấy một góc băng sơn, hiện tại phơi bày trọn vẹn, dù cho hắn đã nhìn quen các loại vết vết thương cũng không khỏi hít ngụm lương khí.
"Đau không?" Đầu ngón tay Tiêu Chấn Diệp mang theo run rẩy vuốt ve vết thương, hốc mắt dần dần đỏ ửng.
Mộc Tử Khâm chẳng nói chẳng rằng, Tiêu Chấn Diệp lại tự mình nói: "Thương khẩu sâu như vậy, như thế nào mà không đau chứ......"
"Lưu Đức Nhân." Tiêu Chấn Diệp đột nhiên quát lạnh một tiếng với Lưu công công đang đứng bên cạnh.
"Có lão nô."
"Truyền khẩu dụ của trẫm, đày Liễu An Di vào lãnh cung, bất luận kẻ nào đều không được đi cùng."
"Dạ, bệ hạ." Lưu công công mau chóng truyền chỉ.
"Tử Khâm, về sau, trẫm sẽ không để ngươi lại phải chịu thương tổn." Đối với Mộc Tử Khâm, âm thanh Tiêu Chấn Diệp khôi phục ôn nhu và chứa chút áy náy cùng cẩn thận lấy lòng.
Mộc Tử Khâm vẫn không lên tiếng, lông mi che phủ đáy mắt nhưng chẳng giấu nổi cười lạnh.
Sẽ không để ta lại phải chịu thương tổn? Tiêu Chấn Diệp, những thương tổn này lẽ nào không phải ngươi ban cho ta sao?
Thực mau, thái y Vương Phục đã tới đây tỉ mỉ xử lý miệng vết thương giúp Mộc Tử Khâm.
Trong quá trình đó, Mộc Tử Khâm chưa hề rên la một tiếng, nhưng lúc thượng dược rốt cuộc khó kiên trì mà ngất đi.
Đây là đau đớn chừng nào mới có thể ngất xỉu a.
Tiêu Chấn Diệp đau lòng ôm chặt người trọng ngực, tự mình rửa sạch ô huyết quanh thương khẩu, động tác nhẹ nhàng cực điểm, sợ quấy nhiễu nhân nhi say ngủ.
Khi Mộc Tử Khâm tỉnh lần nữa, chẳng hề ngoài ý muốn lại nằm trong lòng Tiêu Chấn Diệp.
Lo lắng thương thế Xích Vũ, Mộc Tử Khâm đang tính xoay người xuống giường, Tiêu Chấn Diệp lại kéo y trở về.
"Thái y thượng dược cho Xích Vũ rồi, bây giờ đã được an trí thỏa đáng." Tiêu Chấn Diệp biết Mộc Tử Khâm lo lắng thương thế của con ngựa kia, mở miệng nói.
Mộc Tử Khâm lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Để Xích Vũ lưu tại nơi này." Mộc Tử Khâm đột nhiên nói chuyện.
"Hả?" Tiêu Chấn Diệp nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Ta nói...... để Xích Vũ lưu tại Huyễn Hoa cung!" Như là khó mở miệng, Mộc Tử Khâm cắn răng một hồi mới nói, không rõ do xấu hổ hay tức giận, vẻ mặt băng sơn thế mà nhiễm tầng hồng nhạt.
Tử Khâm đang...... đặt yêu cầu với hắn?
Thân thể Tiêu Chấn Diệp hơi ngừng, trái tim bỗng chốc đập điên cuồng, đây là lần đầu tiện Tử Khâm đặt yêu cầu với hắn!
Bộ dáng biệt nữu ngượng nghịu thật đáng yêu, thật muốn đem y vĩnh viễn giấu đi, để y từ nay về sau chỉ có thể lộ ra dáng vẻ dáng yêu này cùng mình hắn......
Chẳng qua.......... Cư nhiên vì một con ngựa......
Tâm tình Tiêu Chấn Diệp nháy mắt như bị ngâm trong dấm chua, vừa chua vừa hận.
"Ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không?" Tiêu Chấn Diệp cả buổi không hồi đáp, thanh âm Mộc Tử Khâm nhiễm tức giận rõ rệt.
"Đồng ý, đương nhiên đồng ý, đã là ái phi yêu cầu, trẫm há có đạo lý trái lời?"
Mộc Tử Khâm sửng sốt, y không nghĩ Tiêu Chấn Diệp đáp ứng sảng khoái như vậy, trong mắt hiện lên tia kinh hỉ.
"Bất quá......"
"Bất quá cái gì?" Ánh mắt Mộc Tử Khâm chợt lạnh, y biết ngay Tiêu Chấn Diệp sẽ không dễ dàng đáp ứng y.
"Dù sao trẫm cũng phải chiếm chút chỗ tốt chứ?" Tiêu Chấn Diệp thình lình sáp tới gần mặt Mộc Tử Khâm, tiếng đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng ái muội liếm láp truyền vào tai y.
Cả người Mộc Tử Khâm run lên, có chút mất tự nhiên quay đầu đi, "Ngươi muốn cái gì?"
"Ái phi hôn trẫm một cái trẫm liền đồng ý." Tiêu Chấn Diệp chỉ chỉ môi chính mình.
Mộc Tử Khâm tức khắc nổi giận: "Ngươi......"
"Không hôn trẫm sẽ không đồng ý nga ~"
Rõ ràng là ngữ điệu tán tĩnh, nhưng Mộc Tử Khâm nhìn ra nơi đáy mắt đối phương ẩn giấu băng lãnh cùng uy nghiêm thuộc về đế vương.
Y tin tưởng, nếu y không hôn Tiêu Chấn Diệp, hắn thật sự sẽ không cho Xích Vũ ở lại nơi này.
Mộc Tử Khâm siết chặt nắm tay, trường tiệp buông xuống tạo thành bóng mờ che giấu suy nghĩ của y.
Bỗng nhiên, Mộc Tử Khâm túm lấy cổ áo Tiêu Chấn Diệp, ở trên mặt hắn ấn xuống nụ hôn.
Chuồn chuồn lướt nước, đôi môi lạnh lẽo vừa chạm vào mặt Tiêu Chấn Diệp liền ly khai, chỉ lưu chút cảm giác lành lạnh nhanh đến bắt chẳng kịp.
Tiêu Chấn Diệp ngạc nhiên mở to đôi mắt, sau khi phản ứng thì cổ cuồng hỉ đánh thẳng vào đại não, trong đầu đều là 'Tử Khâm hôn ta, Tử Khâm hôn ta......'
Tựa như tiểu hài tử ăn vụng kẹo, đồng tử nháy mắt Tiêu Chấn Diệp chứa đầy hạo nguyệt tinh thần.
Đại thủ chế trụ sau gáy Mộc Tử Khâm, bá đạo cấm chối từ mà đẩy sâu nụ hôn này.
Thẳng đến khi người trong ngực thở không nổi, Tiêu Chấn Diệp mới hảo tâm buông tha y.
Nhìn thấy nam nhân ghé vào lòng hắn vô lực thở dốc, Tiêu Chấn Diệp tựa hồ chưa đã thèm mà liếm lộng đôi môi ướt át của y, hai mắt tiếu ý dạt dào: "Đều nhiều lần như vậy rồi làm sao còn không học được cách để thở?"
Mộc Tử Khâm im lặng, dùng cánh tay chống đỡ lòng ngực Tiêu Chấn Diệp hơi kéo dãn khoảng cách giữa hai người rồi tiếp tục thở dốc.
Cuối cùng khôi phục chút khí lực, Mộc Tử Khâm liền xoay người xuống giường.
"Tử Khâm muốn đi đâu vậy? Trên người ngươi còn bị thương."
Mộc Tử Khâm lười quan tâm đến hắn, trực tiếp đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất