Phế Đế Vi Phi

Chương 52: Thần thiếp bất quá chỉ biến thành dáng vẻ mà bệ hạ kỳ vọng thôi

Trước Sau
Edit: Chary

_____________________________

"Chát..." Tiếng roi quất xuống da thịt tại nơi địa lao u bế này có vẻ phá lệ rõ ràng.

Một roi nối tiếp một roi, đánh mạnh vào thân thể vết thương chồng chất của Mạnh Hào. Mỗi một roi hạ xuống đều quất đến da tróc thịt bong, mỗi một roi hạ xuống đều kéo theo âm thanh xương cốt vỡ vụn, và mỗi một roi hạ xuống lại tước thêm một tầng huyết nhục.

Mà dù cho như thế thì người bị trói trên hình giá vẫn chưa từng mở miệng van xin, thậm chí chẳng kêu rên một tiếng, từ đầu chí cuối chỉ dùng ánh mắt khinh thường khiêu khích quan sát mọi người.

Mộc Tử Khâm chứng kiến tràng cảnh trước mắt, hai tay giấu dưới ống tay áo bất giác siết chặt, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, lòng bàn tay bị rạch rướm máu, tuy nhiên thần sắc y chẳng hề biểu hiện chút khác thường.

"Biện pháp mà Liễu tướng quân nói chính là nghiêm hình tra tấn?" Mộc Tử Khâm nhìn sang Liễu Hạo Diễm, giữa đôi mắt vũ mị lóe lên tia trào phúng.

Liễu Hạo Diễm bất động thanh sắc đáp: "Nương nương nghi ngờ thần?"

"Bản cung sao dám nghi ngờ tướng quân chứ.... Chẳng qua biện pháp này của tướng quân, coi bộ không hiệu quả mấy......" Mộc Tử Khâm phong tình vạn chủng nở nụ cười, trào phúng trong mắt lại càng sâu, "Cho đến bây giờ, người ta ngay cả kêu đau cũng không kêu tiếng nào......"

Mâu sắc Liễu Hạo Diễm trầm xuống: "Đó là bởi vì hình phạt chưa đủ tàn nhẫn. Người đâu, đem que hàn đến đây."

Tâm Mộc Tử Khâm đột nhiên run lên, sau đó thì thấy ngục tốt cầm một que hàn đang cháy đỏ rực đi tới.

Que hàn hình tam giác, lớn chừng hai bàn tay, toàn thân bốc ánh lửa đỏ bừng, không khí chung quanh nó đều vặn vẹo vì sóng nhiệt. Thời điểm ngục tốt cầm que hàn bước ngang qua Mộc Tử Khâm, y cơ hồ bị hơi nóng nó tỏa ra làm phỏng.

"Tướng quân." Ngục tốt đưa que hàn cho Liễu Hạo Diễm.

Liễu Hạo Diễm lại cầm nó bước tới trước mặt Mạnh Hào, "Bản tướng quân hỏi ngươi lần nữa, người đưa bản vẻ bố phòng đồ cho ngươi là ai?"

Mạnh Hào tà tà liếc Liễu Hạo Diễm, không hề nói chuyện, ánh mắt ẩn chứa ngông cuồng xen lẫn khiêu khích.

Con ngươi Liễu Hạo Diễm thâm trầm, que hàn trong tay đã ấn xuống lồng ngực Mạnh Hào.

"A ——"

Khói trắng tức khắc tỏa ra bốn phía, kèm theo mùi vị da thịt bị nướng cháy. Mạnh Hào bật thốt tiếng kêu thảm thiết, xích sắt va chạm ầm vang.

Khói trắng tán đi, trước ngực Mạnh Hào là một mảng huyết nhục mơ hồ.

Tròng mắt Mộc Tử Khâm như muốn nứt ra, khớp ngón tay kêu răng rắc.

Liễu Hạo Diễm tiếp tục tra khảo: "Có nói hay không?"

"Phi!" Mạnh Hào nhổ ngụm nước bọt vào mặt hắn ta.

Sắc mặt Liễu Hạo Diễm lập tức xanh mét, trong mắt dấy lên sát ý, lúc đang định tiếp tục ấn que hàn xuống thì Mộc Tử Khâm bỗng lên tiếng: "Dừng tay!"

Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Mộc Tử Khâm.

Nhất là Tiêu Chấn Diệp, hắn trông y với con ngươi đã mất hút quang mang, nhuốm đầy u tối bất minh.

Liễu Hạo Diễm khẽ câu khóe miệng, hắn ta nhìn Mộc Tử Khâm, "Nương nương đây là có ý gì?"

Mạnh Hào chợt yếu ớt mà bật thốt trước khi Mộc Tử Khâm tính mở miệng, "Ta khai..."

Mọi người sửng sốt, ánh mắt nhìn y càng thêm ý vị du trường.

Liễu Hạo Diễm nhấc chân đi qua, Mạnh Hào lại bảo chỉ muốn nói với mình Mộc Tử Khâm.

Liễu Hạo Diễm hướng Tiêu Chấn Diệp hỏi ý, Tiêu Chấn Diệp suy tư chốc lát rồi gật đầu.

"Nương nương, thỉnh." Liễu Hạo Diễm nhường đường.

Mộc Tử Khâm đi đến bên người Mạnh Hào, Mạnh Hào thế mà đột nhiên há miệng cắn xuống tai y.

Mục quang ngoan tuyệt tựa như ác quỷ, tựa hồ quyết phải cắn rớt lỗ tai y, khoang miệng hắn ta nhanh chóng ngập tràn máu tươi.



"A..." Mộc Tử Khâm thống khổ kêu thành tiếng, ngũ quan tinh tế xoắn lại vì đau đớn.

"Tử Khâm!" Tiêu Chấn Diệp giật mình, theo bản năng rút thanh kiếm bên hông đâm thẳng tới Mạnh Hào.

"Phập!" Một kiếm này vừa vặn đâm trúng trái tim Mạnh Hào, hắn ta phun ngụm máu tươi rồi từ từ thả lỏng khớp hàm.

Thời gian như ngừng trôi, Mộc Tử Khâm mở to hai mắt lăng lăng nhìn thanh kiếm cắm tại trái tim Mạnh Hào, cả nửa ngày cũng không phản ứng.

Giữa cơn hốt hoảng, y thấy Mạnh Hào không tiếng động mấp máy môi, ý tứ chính là: "Chủ thượng, bảo trọng..."

"Tử Khâm..." Tiêu Chấn Diệp ôm lấy Mộc Tử Khâm thì phát giác thân thể y cứng đờ, hắn cho rằng y bị tình hình lúc nảy dọa sợ, nên vội vàng dỗ dành: "Không sao cả, không có việc gì..."

Mộc Tử Khâm hai mắt vô thần lẳng lặng để mặc Tiêu Chấn Diệp ôm mình, tựa hồ vẫn chưa kịp tiếp thu sự việc vừa diễn ra.

"Bệ hạ, hắn ta tắt thở rồi."

Tận khi giọng nói của Liễu Hạo Diễm vang lên, Mộc Tử Khâm mới phục hồi tinh thần.

Cổ họng dâng trào vị tinh ngọt, Mộc Tử Khâm thổ huyết, sau đó trước mắt tối sầm, lầm vào hôn mê.

"Tử Khâm!"

.........

Hai ngày sau, Mộc Tử Khâm rốt cuộc tỉnh lại.

Tai y được thái y xử lý qua, không còn gì đáng ngại.

Kỳ thật lúc ấy Mạnh Hào chẳng dùng lực mạnh như vẻ mặt thể hiện, máu tươi trong miệng khi đó hơn phân nữa là do hắn ta tự cắn rách đầu lưỡi chính mình tạo thành.

Linh Tuyết bảo với Mộc Tử Khâm rằng thi thể của Mạnh Hào đã bị vứt cho chó ăn.

Mộc Tử Khâm chỉ 'Ừ' một tiếng, mặt mày mang xúc cảm xem không thấu.

Bất quá nắm tay ẩn dưới lớp áo dày đang gắt gao nắm chặt, lòng bàn tay bị móng tay cứa rách cả ra.

.........

"Liễu tướng quân, ngươi tới rồi."

Mộc Tử Khâm nằm nghiêng trên tháp, cả người chỉ khoác mỗi kiện áo mỏng đỏ rực, bắp đùi trắng nõn lộ ra ngoài, quang cảnh nơi tư mật thấp thoáng ẩn hiện, mái tóc y xõa tung, nhãn thần vũ mị hàm chứa ý tứ dụ hoặc.

Liễu Hạo Diễm nhíu chặt lông mày, sống lưng thẳng tắp đứng cách y mười trượng có thừa.

"Chẳng hay nương nương gọi thần đến là vì chuyện gì?"

Mộc Tử Khâm vẫn duy trì tư thế cũ, quyến rũ hướng Liễu Hạo Diễm ngoắc ngón tay: "Liễu tướng quân, ngươi lại đây..."

Mắt Liễu Hạo Diễm sắc lạnh: "Nương nương muốn nói gì thì cứ nói ở đây thôi."

Mộc Tử Khâm lạnh giọng nói: "Bản cung kêu ngươi lại đây!"

Liễu Hạo Diễm híp mắt suy tư một hồi rồi nhấc chân đi về phía trước.

Hắn ta dừng chân ở nơi cách y ba trượng: "Chẳng biết nương nương......"

Hắn ta còn chưa dứt lời thì đột nhiên bị một đôi tay kéo lấy, sau đấy trời nghiêng đất ngã, Mộc Tử Khâm đem hắn ta áp xuống giường.

Thấy người nọ cưỡi trên thân mình, ánh mắt Liễu Hạo Diễm lãnh hơn vài phần: "Nương nương có ý gì?"

Mộc Tử Khâm thổi một hơi vào tai Liễu Hạo Diễm: "Lẽ nào tướng quân không phát hiện thân thể có chỗ bất thường sao?"

Sắc mặt Liễu Hạo Diễm khẽ biến, hắn ta vội vận nội lực để kiểm tra, nhưng một khắc đó khí lực toàn thân bỗng chốc mất sạch, cơ thể cũng bắt đầu mềm nhũn.

Liễu Hạo Diễm cả kinh, đây.... sao lại thế này?



Khóe miệng Mộc Tử Khâm câu lên ý cười kế hoạch thành công, ra vẻ kinh ngạc nói: "Ai nha, Liễu tướng quân, hình như ngươi trúng dược rồi...."

Đồng tử Liễu Hạo Diễm chợt khuếch đại. Trúng dược? Từ khi nào?

Rõ ràng từ lúc tới chỗ này hắn ta chưa từng ăn cái gì, cũng chưa từng uống nước, càng không chạm phải bất cứ thứ gì, rốt cuộc bị hạ dược ở đâu và từ lúc nào?

Như thể nhìn thấu nghi hoặc của Liễu Hạo Diễm, Mộc Tử Khâm cười quyến rũ bảo: "Muốn biết ngươi bị trúng dược thế nào sao?" Y trỏ vào chiếc lư hương còn đang cháy, "Chính do huân hương đấy..."

"Không.... thể nào...." Vừa đến hắn đã lưu tâm huân hương kia, cơ mà đâu phát hiện vấn đề.

Mộc Tử Khâm đương nhiên biết hắn ta nghĩ gì, y nhếch môi trào phúng: "Đây là bản cung cố tình vì tướng quân chuẩn bị, hương không sắc không vị, chỉ phát huy tác dụng ở thời điểm ngươi vận nội lực, mà nội lực càng mạnh thì dược tính càng lớn. Tướng quân có hài lòng với lễ vật của bản cung không?"

"Ngươi..."

"Nghe nói Mộc phi nương nương nhiễm bệnh, bây giờ y đang nằm trong phòng ư?" Liễu Hạo Diễm đương tính nói chuyện, bên ngoài bất chợt truyền đến giọng nói của Lưu công công.

Trong mắt Liễu Hạo Diễm lóe chút bối rối rồi biến mất, chẳng biết hắn ta dùng cách nào khôi phục khí lực, xong liền đẩy Mộc Tử Khâm khỏi người mình.

Mộc Tử Khâm hơi ngạc nhiên vì thình lình bị đẩy ngã, tiếp đó y lại thấy Liễu Hạo Diễm vốn chuẩn bị rời đi thì cả người xụi lơ té xuống giường.

Hóa ra chỉ là khí lực bộc phát trong nháy mắt thôi.

Mộc Tử Khâm lấy làm sáng tỏ, cánh môi yêu diễm câu lên: "Liễu tướng quân tốt nhất đừng cố lãng phí sức lực, ngươi trốn không thoát đâu......"

Mộc Tử Khâm cởi ngoại bào của Liễu Hạo Diễm, y đang muốn cởi kiện tiếp theo, Liễu Hạo Diễm lại không biết từ chỗ nào rút một thanh chủy thủ, chĩa thẳng vào người y: "Không muốn chết.... thì cút ngay......"

"Ngươi làm sao biết ta không muốn chết chứ?" Nghe thấy âm thanh đẩy cửa, Mộc Tử Khâm giương khóe miệng, tóm lấy tay Liễu Hạo Diễm hướng lồng ngực mình đâm tới.

Vào khoảng khắc cửa bị đẩy mở, Tiêu Chấn Diệp chứng kiến cảnh tượng Liễu Hạo Diễm tay cầm chủy thủ còn vương huyết, mà Mộc Tử Khâm lại chậm rãi ngã xuống.

Đồng tử Tiêu Chấn Diệp co rụt mãnh liệt: "Tử Khâm!"

.........

Đế vương nhìn Liễu Hạo Diễm đang quỳ dưới đất, vẻ mặt mang cảm xúc nhìn không thấu.

Liễu Hạo Diễm thoáng liếc qua người hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, đoạn dời mắt sang đế vương: "Bệ hạ thật sự muốn biết chân tướng ư? Hoặc là nói, cái gọi là chân tướng đối với bệ hạ còn trọng yếu sao?"

Mâu sắc Tiêu Chấn Diệp cực kỳ âm lãnh: "Ngươi có ý gì?"

Liễu Hạo Diễm bình tĩnh nhìn vào mắt đế vương: "Trong lòng bệ hạ phải chăng đã đoán được? Nếu lời thần nói trùng khớp với ngài phỏng đoán, vậy bệ hạ có dám đối mặt không?"

Đế vương trợn to mắt, hai tay siết chặt rồi buông lỏng, đáy mắt toàn lãnh ý: "Nam Cương gần đây không thái bình, ngày mai ngươi khởi hành đi trú thủ Nam Cương đi."

Liễu Hạo Diễm trầm mặt một lát, đáp: "Thần lĩnh mệnh."

.........

Thời điểm Mộc Tử Khâm tỉnh lại thì thấy đế vương đang bồi bên người y.

"Bệ hạ...." Mộc Tử Khâm thật tự nhiên mà vòng tay qua cổ đế vương, nũng nịu cất tiếng: "Ôm ta......"

Thế nhưng đế vương không có ôm y, hắn nhìn y chằm chằm, ánh mắt chẳng chứa chan ôn nhu như ngày nào, chỉ còn u ám, thâm trầm, tựa như sóng ngầm dũng động.

"Liễu Hạo Diễm đã đến Nam Cương trú thủ." Đế vương chăm chú không chớp mắt mà nhìn y, "Ngươi hài lòng với kết quả này chưa?"

Mộc Tử Khâm sửng sốt, tiếp đấy y vũ mị cười rộ lên: "Rất hài lòng...."

Đế vương nhìn y bằng ánh mắt xa lạ, tựa hồ đây là lần đầu tiên nhận thức con người y: "Tại sao ngươi lại biến thành dáng vẻ bây giờ? Mộc Tử Khâm cao quý kiêu ngạo trước kia đâu rồi?"

"Thần thiếp còn chưa hỏi bệ hạ đây...." Mộc Tử Khâm treo lên tiếu dung yêu diễm mị hoặc, lời nói ra lại như con dao, từng chữ từng chữ đào khoét nhân tâm, "Không phải chính bệ hạ hại thần thiếp thành ra như vậy sao? Thần thiếp bất quá chỉ biến thành dáng vẻ bệ hạ kỳ vọng thôi."

Hô hấp đế vương đình trệ, con ngươi chấn động.

Tiếu ý trên môi Mộc Tử Khâm càng sâu, y dán sát bên tai đế vương, dùng ngữ điệu ôn nhu cực điểm: "Cho nên, mặc cho thần thiếp làm ra cái gì, bệ hạ đều phải chịu, không phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau