Chương 99: Đêm qua giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Vân Dương hay tin Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm ở bên nhau thì giận sôi, năm lần bảy lượt phái người ám sát Tiêu Chấn Diệp. Tuy nhiên đến một sợi tóc của Tiêu Chấn Diệp hắn ta cũng chả động tới được, ngược lại còn tạo cơ hội cho Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp gia tăng tình cảm.
Hạ Vân Dương máu nóng lên não, xuất lĩnh Vân Nhai các cùng lưỡng quốc Ngu, Mạnh tấn công Mộc Quốc vừa thống nhất Lăng Phong đại lục, phát động chiến tranh quy mô lớn.
Kết quả có thể đoán trước.
Chuyện này chẳng thể khơi lên nguy hiếp lớn với Mộc Quốc, trái lại bị phu phu Tiêu Mộc phối hợp đánh cho liên tiếp bại lui, cuối cùng cả hai nước Ngu, Mạnh và bốn tiểu quốc vốn thuộc quyền khống chế cũng phải buộc lòng buông bỏ.
Mộc Tử Khâm sáp nhập Ngu Quốc, Mạnh Quốc cùng bốn tuyến giới tiểu quốc kia vào lãnh thổ Mộc Quốc, bấy giờ, ngoại trừ biên cảnh Man Di thì về cơ bản Lăng Phong đại lục đã hoàn toàn thống nhất, Đại Mộc đế quốc chính thức khai sinh.
Trong trận chiến này, Hạ Vân Dương thụ thương nghiêm trọng, được thị vệ Doãn Sướng liều chết cứu đi.
Tại một gian khách điếm chẳng mấy bắt mắt.
"Cút đi, ta sẽ không... để ngươi tổn thương A Khâm thêm lần nào nữa." Trong gian thất, Hạ Vân Dương nghiến răng lẩm bẩm, trên trán ứa đầy mồ hôi, như đang cố áp chế thứ gì đó.
Thế nhưng vào một giây kế tiếp, vẻ mặt hắn ta bỗng trở nên hung ác, giọng nói phát ra trầm khàn mà u oán khiến người ta sởn tóc gáy: "Giao thân thể cho ta, chỉ ta mới có thể cướp Mộc Tử Khâm về...."
"Không! Ngươi đã làm hại A Khâm một lần rồi, y hiện tại đang rất hạnh phúc, ta tuyệt không để ngươi tổn thương y...." Hạ Vân Dương mạnh mẽ ép lại vẻ bạo ngược kia.
Cơ mà chẳng mấy chốc, khuôn mặt hắn ta lại hóa về vẻ quỷ quyệt như ác quỷ ngoi lên từ địa ngục, lệ khí khiếp nhân: "Tiền thế, nếu không có ta bước qua tầng tầng địa phủ, hiến tế linh hồn xoay chuyển thời không, thì giờ đây thể nào bọn chúng có cơ hội trọng sinh?"
"Mộc Tử Khâm là của ta, y chỉ có thể là của ta, ta ban cho y tân sinh, nên y chỉ có thể thuộc về ta! Nếu không chiếm được y, vậy thì hủy hoại y đi! Hủy hoại y hahahaha ——"
"Sao ngươi dám!?" Hạ Vân Dương mất thật nhiều sức lực giành về thế chủ động: "Ngươi động đến y thử xem, ta sẽ tự tay kết liễu ngươi!"
"Giết ta rồi ngươi cũng chả sống được." Khuôn mặt Hạ Vân Dương lần nữa hiện vẻ âm lãnh.
"Miễn là A Khâm bình an, ta cùng ngươi đồng quy vu tận thì có xá gì..."
.........
Thế lực đại lục lần nữa được sắp xếp lại dẫn đến việc toàn thể triều đường đều bộn bề sự vụ, Mộc Tử Khâm đối nội ổn định thế lực các phe, Tiêu Chấn Diệp đối ngoại chinh chiến tứ phương quét sạch bè lũ khơi mào phản động.
Liễu Hạo Diễm thân là đệ nhất đại tướng dưới trướng Tiêu Chấn Diệp, sau khi Tiêu Chấn Diệp quy phục Mộc Tử Khâm cũng thuận lý thành cương quy về dưới trướng y. Địa vị tương tự Phù Nhã và Mạnh Hào, trở thành những đại tướng quan trọng trong tay Mộc Tử Khâm.
Ngày ấy, Phù Nhã vừa hoàn tất báo cáo công vụ với Mộc Tử Khâm liền bắt gặp Liễu Hạo Diễm đương đợi y ở ngoại điện.
Phù Nhã trực tiếp xem hắn như không khí mà ngó lơ, vòng qua hắn đi về phủ đệ của mình.
Liễu Hạo Diễm bỗng kéo tay y níu lại: "Phù Nhã....."
"Làm gì đấy?" Phù Nhã hung dữ trừng Liễu Hạo Diễm.
"Chuyện trước kia, rất xin lỗi ngươi..."
Phù Nhã giễu cợt cười thành tiếng, hất văng tay hắn ra: "Ngươi đề cập tới chuyện ngươi nhân lúc cháy nhà đi hôi của chiếm đoạt ta? Hay chuyện ngươi giam ta ở Liễu phủ suốt một tháng trời?"
"Nếu là vế trước, ta đây đành xem như bị chó cắn một miếng. Còn về vế sau, khi ấy đương lúc hai quân giao chiến, vã lại về sau ngươi đã thả ta rồi, ta cũng chẳng truy cứu mãi làm gì, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, Liễu tướng quân, cáo từ."
Phù Nhã vừa dứt lời liền xoay người định rời đi.
Ấy nhưng lại bị Liễu Hạo Diễm túm lấy.
Phù Nhã thoáng liếc qua cánh tay bị Liễu Hạo Diễm giữ chặt, đoạn diện vô biểu tình dời mắt nhìn hắn: "Liễu tướng quân còn chuyện gì à?"
"Ngươi cứ thế bỏ đi sao?" Liễu Hạo Diễm nhìn thẳng Phù Nhã, nơi con ngươi sâu hút chất chứa nỗi niềm Phù Nhã xem không thấu: "Ngươi không có điều gì muốn nói với ta ư?"
Phù Nhã có chút mạc danh kỳ diệu: "Ta nên nói với ngươi chuyện gì, ta có thể nói với ngươi cái gì đây?"
Liễu Hạo Diễm lẳng lặng ngóng nhìn y chốc lát rồi khẽ hạ mi mắt: "Giữa chúng ta phát sinh quan hệ xác thịt, ta đã tra qua, ta là người duy nhất có quan hệ ấy với ngươi, ta cũng là người duy nhất làm với ta...."
Phù Nhã bật cười: "Thế thì làm sao? Sao nào, ngươi còn muốn ta chịu trách nhiệm à? Mọi người đều trưởng thành cả, giải quyết nhu cầu sinh mà thôi, ngươi ta đều là nam nhân, cũng chẳng thể mang thai được. Với cả......"
Phù Nhã bắn ánh mắt sắc bén về phía Liễu Hạo Diễm: "Ngươi được hời quá còn gì."
Nói đoạn, Phù Nhã phất áo bỏ đi mà chẳng thèm ngoảnh mặt, chỉ chừa cho Liễu Hạo Diễm một bóng lưng dần khuất dạng.
Mạnh phủ.
"Tướng quân về ạ!"
Mạnh Hào quay về phủ đệ, tùy tay cởi ngoại bào ném cho người phía sau, bất quá lúc này, hắn phát bỗng hiện chỗ bất thường.
Hắn vừa ngoảnh đầu liền bắt gặp Liễu An Di ôm ngoại bào của mình suy mê hít một hơi, còn ngây ngô cười 'hì hì' không khép miệng.
Sắc mặt Mạnh Hào nhất thời trầm xuống: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Mộc đại quốc chủ thấu tình đạt lý của chúng ta chuẩn cho ta vào đấy." Vừa nói vừa noi trong ngực áo ra một phong thánh chỉ, thần sắc rặt vẻ khoe khoang, cái cầm chỉ hận không thể nâng lên tận trời.
Mạnh Hào tiếp nhận thánh chỉ từ tay Liễu An Di, hắn xem xong nội dung trên đó thì sắc mặt càng đen.
"Ta đến đây chọc ngươi mất vui hửm?" Không thấy được vẻ vui mừng trên mặt Mạnh Hào như mình đã tưởng, ngược lại nom điệu bộ đen mặt của hắn, Liễu An Di có phần buồn bã.
Mạnh Hào không đáp, chỉ dặn dò hạ nhân chuẩn bị cơm nước.
"Ngươi khỏi cần kêu bọn họ, ta chuẩn bị đâu ra đấy hết rồi." Liễu An Di vỗ vỗ tay, mười mấy thị nữ bưng mâm thức ăn nối đuôi tiến vào.
"Những món này ta tự tay nấu, đã bận rộn suốt cả buổi chiều...."
Thức ăn lục tục được đặt lên bàn, có thịt kho tàu, gà Cung Bảo, chân vịt om nấm, cá thái lát,.... Và tất cả đều cháy đen.
Còn có vài thứ chẳng thể nhìn ra là vật phẩm gì.
Mạnh Hào nuốt ngụm nước miếng: "Chỗ này... đều do ngươi làm à?"
"Đúng thế, ta cố ý học để nấu cho ngươi, phải học lâu lắm mới thành công đấy." Liễu An Di gắp một miếng thịt kho tàu cháy đen thui đút cho Mạnh Hào: "Nào, nếm thử xem có ngon không?"
"Không cần đâu...." Mạnh Hào định mở miệng cự tuyệt, song nhìn Liễu An Di mở to mắt tràn ngập mong chờ, câu từ chối đến bên miệng lại không thành lời.
Hắn nuốt nước miếng, cắn răng ăn thịt kho tàu.
Giây tiếp theo.
"Phụt ——"
Mạnh Hào trực tiếp phun ra.
"Sao lại sặc vậy? Nào, uống chút canh đi..." Liễu An Di vỗ lưng Mạnh Hào, săn sóc múc chén canh cho hắn.
Mạnh Hào nhân canh uống một hớp.
"Phụt ——"
Hắn không ngần ngại phun hết đồ trong miệng ra, lần này Mạnh Hào bị sặc thật rồi.
.........
"Ca à, tối qua đệ bắt gặp Phù Nhã tướng quân vào phòng của Mạnh Hào ca.... mãi đến hôm nay vẫn chưa đi ra..." Liễu An Di chấm nước mắt: "Huynh nói xem, bọn họ có phải... vụng trộm sau lưng đệ không?"
Mâu sắc Liễu Hạo Diễm âm trầm: "Chỉ có hai người bọn họ à?"
"Chỉ có hai người họ, phòng sáng đèn cả đêm......"
Liễu An Di không để ý tới sự bất thường của Liễu Hạo Diễm, hãy còn lau nước mắt càm ràm liên miên: "Bọn họ là chiến hữu lâu năm... cùng nhau lang bạc sa trường, cùng nhau chấp hành nhiệm vụ... Tướng mạo Phù Nhã tướng quân đẹp như vậy... biết đâu chừng họ sớm đã cùng nhau.... Chẳng trách Mạnh Hào ca cự tuyệt đệ mãi, nguyên lai là hắn có người trong lòng...... Nhưng đệ, lần đầu tiên thích một người như thế... hức hức..."
"Ơ, đại ca, huynh định đi đâu?"
Nom Liễu Hạo Diễm đã khoác ngoại bào xoay người bước đi, Liễu An Di vội chùi mắt đuổi theo phía sau.
"Ca à, huynh đi chậm chút, đệ chạy không nỗi nữa..."
Liễu Hạo Diễm phía trước rải bước đi nhanh, Liễu An Di đằng sau mệt thở hồng hộc.
Bất quá Liễu Hạo Diễm chẳng thèm quản Liễu An Di thế nào, trầm mặc hướng thẳng tới Mạnh phủ.
"Liễu tướng quân thứ lỗi, tướng quân nhà ta và Phù Nhã tướng quân đang nghị sự bên trong, ngài không thể vào đâu." Liễu Hạo Diễm bị hai tên thị vệ chặn ngoài cửa.
"Tránh ra." Liễu Hạo Diễm dùng chui kiếm gạt thị vệ ra, đạp cửa bước vào.
Cảnh tượng trong phòng lúc này lại khiến đồng tử Liễu Hạo Diễm hung hăng co rút.
Hai người Phù Nhã và Mạnh Hào áo quần hỗn loạn, say sưa nằm ngủ trên cùng một chiếc giường, chân Mạnh Hào vắt ngang eo Phù Nhã, Phù Nhã mặc xiêm y của Mạnh Hào.
Sợi dây lí trí chợt đứt phựt, Liễu Hạo Diễm sấn tới một cước đá Mạnh Hào té lăn ra đất, đoạn khiêng Phù Nhã còn mê ngủ lên, đi ra ngoài.
Mạnh Hào bị cước này của hắn ta đá cho tỉnh mộng, hắn mơ mơ màng màng đứng dậy khỏi mặt đất thì trông thấy Phù Nhã bị Liễu Hạo Diễm khiêng đi mất.
"Này, ngươi tính dẫn y đi đâu?" Đại môn 'ầm' một tiếng đóng lại trước khi Mạnh Hào kịp đuổi theo......
Tại phủ đệ mới của Liễu tướng quân, phòng ngủ Liễu Hạo Diễm.
"Ngươi làm gì thế hả Liễu Hạo Diễm?"
Trên giường lớn, Liễu Hạo Diễm cưỡng ép cởi bỏ quần áo trên người Phù Nhã, Phù Nhã gắt gao túm chặt quần áo của mình.
Liễu Hạo Diễm không nói cũng chẳng rằng, trầm mặc lột quần áo.
"Có bệnh thì mau đi trị, ngươi ở đây phát điên cái gì?" Phù Nhã nâng chân đạp hắn ra, túm y phục đứng dậy chạy lấy người.
Chẳng đợi y chạy quá hai bước, trời đất đã thình lình xoay cuồng, y bị Liễu Hạo Diễm nhắc lên ném về giường.
Phù Nhã theo bản năng muốn phản kích, song Liễu Hạo Diễm ra tay trước cố định hai tay y trên đỉnh đầu, chân chen giữa hai chân y, gắt gao ngăn chặn hành động của y.
Nhãn tinh Liễu Hạo Diễm nhuốm sắc đỏ: "Đêm qua giữa ngươi và Mạnh Hào đã xảy ra chuyện gì?"
Phù Nhã vô pháp giãy thoát khỏi gông kiềng nên nổi giận: "Liên quan gì đến ngươi?"
"Tại sao ngươi lại mặc y phục của hắn?" Sắc mặt Liễu Hạo Diễm thoạt nhìn rất bình tĩnh, ấy thế nhưng hơi thở trên người phá lệ âm lãnh.
"Ngươi nghĩ thế nào thì là thế ấy." Phù Nhã ngừng giãy dụa, hướng Liễu Hạo Diễm cười khiêu khích: "Không sai, ta làm với hắn, làm cả đêm, kỹ thuật của hắn phải nói là đặc biệt tốt nha... A......"
Liễu Hạo Diễm thô bạo chặn môi y, như mưa rền gió cuốn, ẩn chứa hơi thở bạo ngược.
Sau đấy, y liền cảm giác được đầu ngón tay lạnh lẽo......
Thân thể Phù Nhã giật bắn, nỗi khủng hoảng ngày ấy chôn trong trí nhớ bị khơi lên, hoảng sợ phủ đầy đôi mắt Phù Nhã, chẳng biết lấy khí lực đâu mà y đẩy văng Liễu Hạo Diễm, tức tốc muốn thoát thân.
Thế nhưng y còn chưa thể bước xuống giường, mắt cá chân đã bị Liễu Hạo Diễm bắt được, hắn dùng sức kéo y về dưới thân.
Rồi, thân thể như bóng đen phủ xuống......
Hạ Vân Dương máu nóng lên não, xuất lĩnh Vân Nhai các cùng lưỡng quốc Ngu, Mạnh tấn công Mộc Quốc vừa thống nhất Lăng Phong đại lục, phát động chiến tranh quy mô lớn.
Kết quả có thể đoán trước.
Chuyện này chẳng thể khơi lên nguy hiếp lớn với Mộc Quốc, trái lại bị phu phu Tiêu Mộc phối hợp đánh cho liên tiếp bại lui, cuối cùng cả hai nước Ngu, Mạnh và bốn tiểu quốc vốn thuộc quyền khống chế cũng phải buộc lòng buông bỏ.
Mộc Tử Khâm sáp nhập Ngu Quốc, Mạnh Quốc cùng bốn tuyến giới tiểu quốc kia vào lãnh thổ Mộc Quốc, bấy giờ, ngoại trừ biên cảnh Man Di thì về cơ bản Lăng Phong đại lục đã hoàn toàn thống nhất, Đại Mộc đế quốc chính thức khai sinh.
Trong trận chiến này, Hạ Vân Dương thụ thương nghiêm trọng, được thị vệ Doãn Sướng liều chết cứu đi.
Tại một gian khách điếm chẳng mấy bắt mắt.
"Cút đi, ta sẽ không... để ngươi tổn thương A Khâm thêm lần nào nữa." Trong gian thất, Hạ Vân Dương nghiến răng lẩm bẩm, trên trán ứa đầy mồ hôi, như đang cố áp chế thứ gì đó.
Thế nhưng vào một giây kế tiếp, vẻ mặt hắn ta bỗng trở nên hung ác, giọng nói phát ra trầm khàn mà u oán khiến người ta sởn tóc gáy: "Giao thân thể cho ta, chỉ ta mới có thể cướp Mộc Tử Khâm về...."
"Không! Ngươi đã làm hại A Khâm một lần rồi, y hiện tại đang rất hạnh phúc, ta tuyệt không để ngươi tổn thương y...." Hạ Vân Dương mạnh mẽ ép lại vẻ bạo ngược kia.
Cơ mà chẳng mấy chốc, khuôn mặt hắn ta lại hóa về vẻ quỷ quyệt như ác quỷ ngoi lên từ địa ngục, lệ khí khiếp nhân: "Tiền thế, nếu không có ta bước qua tầng tầng địa phủ, hiến tế linh hồn xoay chuyển thời không, thì giờ đây thể nào bọn chúng có cơ hội trọng sinh?"
"Mộc Tử Khâm là của ta, y chỉ có thể là của ta, ta ban cho y tân sinh, nên y chỉ có thể thuộc về ta! Nếu không chiếm được y, vậy thì hủy hoại y đi! Hủy hoại y hahahaha ——"
"Sao ngươi dám!?" Hạ Vân Dương mất thật nhiều sức lực giành về thế chủ động: "Ngươi động đến y thử xem, ta sẽ tự tay kết liễu ngươi!"
"Giết ta rồi ngươi cũng chả sống được." Khuôn mặt Hạ Vân Dương lần nữa hiện vẻ âm lãnh.
"Miễn là A Khâm bình an, ta cùng ngươi đồng quy vu tận thì có xá gì..."
.........
Thế lực đại lục lần nữa được sắp xếp lại dẫn đến việc toàn thể triều đường đều bộn bề sự vụ, Mộc Tử Khâm đối nội ổn định thế lực các phe, Tiêu Chấn Diệp đối ngoại chinh chiến tứ phương quét sạch bè lũ khơi mào phản động.
Liễu Hạo Diễm thân là đệ nhất đại tướng dưới trướng Tiêu Chấn Diệp, sau khi Tiêu Chấn Diệp quy phục Mộc Tử Khâm cũng thuận lý thành cương quy về dưới trướng y. Địa vị tương tự Phù Nhã và Mạnh Hào, trở thành những đại tướng quan trọng trong tay Mộc Tử Khâm.
Ngày ấy, Phù Nhã vừa hoàn tất báo cáo công vụ với Mộc Tử Khâm liền bắt gặp Liễu Hạo Diễm đương đợi y ở ngoại điện.
Phù Nhã trực tiếp xem hắn như không khí mà ngó lơ, vòng qua hắn đi về phủ đệ của mình.
Liễu Hạo Diễm bỗng kéo tay y níu lại: "Phù Nhã....."
"Làm gì đấy?" Phù Nhã hung dữ trừng Liễu Hạo Diễm.
"Chuyện trước kia, rất xin lỗi ngươi..."
Phù Nhã giễu cợt cười thành tiếng, hất văng tay hắn ra: "Ngươi đề cập tới chuyện ngươi nhân lúc cháy nhà đi hôi của chiếm đoạt ta? Hay chuyện ngươi giam ta ở Liễu phủ suốt một tháng trời?"
"Nếu là vế trước, ta đây đành xem như bị chó cắn một miếng. Còn về vế sau, khi ấy đương lúc hai quân giao chiến, vã lại về sau ngươi đã thả ta rồi, ta cũng chẳng truy cứu mãi làm gì, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, Liễu tướng quân, cáo từ."
Phù Nhã vừa dứt lời liền xoay người định rời đi.
Ấy nhưng lại bị Liễu Hạo Diễm túm lấy.
Phù Nhã thoáng liếc qua cánh tay bị Liễu Hạo Diễm giữ chặt, đoạn diện vô biểu tình dời mắt nhìn hắn: "Liễu tướng quân còn chuyện gì à?"
"Ngươi cứ thế bỏ đi sao?" Liễu Hạo Diễm nhìn thẳng Phù Nhã, nơi con ngươi sâu hút chất chứa nỗi niềm Phù Nhã xem không thấu: "Ngươi không có điều gì muốn nói với ta ư?"
Phù Nhã có chút mạc danh kỳ diệu: "Ta nên nói với ngươi chuyện gì, ta có thể nói với ngươi cái gì đây?"
Liễu Hạo Diễm lẳng lặng ngóng nhìn y chốc lát rồi khẽ hạ mi mắt: "Giữa chúng ta phát sinh quan hệ xác thịt, ta đã tra qua, ta là người duy nhất có quan hệ ấy với ngươi, ta cũng là người duy nhất làm với ta...."
Phù Nhã bật cười: "Thế thì làm sao? Sao nào, ngươi còn muốn ta chịu trách nhiệm à? Mọi người đều trưởng thành cả, giải quyết nhu cầu sinh mà thôi, ngươi ta đều là nam nhân, cũng chẳng thể mang thai được. Với cả......"
Phù Nhã bắn ánh mắt sắc bén về phía Liễu Hạo Diễm: "Ngươi được hời quá còn gì."
Nói đoạn, Phù Nhã phất áo bỏ đi mà chẳng thèm ngoảnh mặt, chỉ chừa cho Liễu Hạo Diễm một bóng lưng dần khuất dạng.
Mạnh phủ.
"Tướng quân về ạ!"
Mạnh Hào quay về phủ đệ, tùy tay cởi ngoại bào ném cho người phía sau, bất quá lúc này, hắn phát bỗng hiện chỗ bất thường.
Hắn vừa ngoảnh đầu liền bắt gặp Liễu An Di ôm ngoại bào của mình suy mê hít một hơi, còn ngây ngô cười 'hì hì' không khép miệng.
Sắc mặt Mạnh Hào nhất thời trầm xuống: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Mộc đại quốc chủ thấu tình đạt lý của chúng ta chuẩn cho ta vào đấy." Vừa nói vừa noi trong ngực áo ra một phong thánh chỉ, thần sắc rặt vẻ khoe khoang, cái cầm chỉ hận không thể nâng lên tận trời.
Mạnh Hào tiếp nhận thánh chỉ từ tay Liễu An Di, hắn xem xong nội dung trên đó thì sắc mặt càng đen.
"Ta đến đây chọc ngươi mất vui hửm?" Không thấy được vẻ vui mừng trên mặt Mạnh Hào như mình đã tưởng, ngược lại nom điệu bộ đen mặt của hắn, Liễu An Di có phần buồn bã.
Mạnh Hào không đáp, chỉ dặn dò hạ nhân chuẩn bị cơm nước.
"Ngươi khỏi cần kêu bọn họ, ta chuẩn bị đâu ra đấy hết rồi." Liễu An Di vỗ vỗ tay, mười mấy thị nữ bưng mâm thức ăn nối đuôi tiến vào.
"Những món này ta tự tay nấu, đã bận rộn suốt cả buổi chiều...."
Thức ăn lục tục được đặt lên bàn, có thịt kho tàu, gà Cung Bảo, chân vịt om nấm, cá thái lát,.... Và tất cả đều cháy đen.
Còn có vài thứ chẳng thể nhìn ra là vật phẩm gì.
Mạnh Hào nuốt ngụm nước miếng: "Chỗ này... đều do ngươi làm à?"
"Đúng thế, ta cố ý học để nấu cho ngươi, phải học lâu lắm mới thành công đấy." Liễu An Di gắp một miếng thịt kho tàu cháy đen thui đút cho Mạnh Hào: "Nào, nếm thử xem có ngon không?"
"Không cần đâu...." Mạnh Hào định mở miệng cự tuyệt, song nhìn Liễu An Di mở to mắt tràn ngập mong chờ, câu từ chối đến bên miệng lại không thành lời.
Hắn nuốt nước miếng, cắn răng ăn thịt kho tàu.
Giây tiếp theo.
"Phụt ——"
Mạnh Hào trực tiếp phun ra.
"Sao lại sặc vậy? Nào, uống chút canh đi..." Liễu An Di vỗ lưng Mạnh Hào, săn sóc múc chén canh cho hắn.
Mạnh Hào nhân canh uống một hớp.
"Phụt ——"
Hắn không ngần ngại phun hết đồ trong miệng ra, lần này Mạnh Hào bị sặc thật rồi.
.........
"Ca à, tối qua đệ bắt gặp Phù Nhã tướng quân vào phòng của Mạnh Hào ca.... mãi đến hôm nay vẫn chưa đi ra..." Liễu An Di chấm nước mắt: "Huynh nói xem, bọn họ có phải... vụng trộm sau lưng đệ không?"
Mâu sắc Liễu Hạo Diễm âm trầm: "Chỉ có hai người bọn họ à?"
"Chỉ có hai người họ, phòng sáng đèn cả đêm......"
Liễu An Di không để ý tới sự bất thường của Liễu Hạo Diễm, hãy còn lau nước mắt càm ràm liên miên: "Bọn họ là chiến hữu lâu năm... cùng nhau lang bạc sa trường, cùng nhau chấp hành nhiệm vụ... Tướng mạo Phù Nhã tướng quân đẹp như vậy... biết đâu chừng họ sớm đã cùng nhau.... Chẳng trách Mạnh Hào ca cự tuyệt đệ mãi, nguyên lai là hắn có người trong lòng...... Nhưng đệ, lần đầu tiên thích một người như thế... hức hức..."
"Ơ, đại ca, huynh định đi đâu?"
Nom Liễu Hạo Diễm đã khoác ngoại bào xoay người bước đi, Liễu An Di vội chùi mắt đuổi theo phía sau.
"Ca à, huynh đi chậm chút, đệ chạy không nỗi nữa..."
Liễu Hạo Diễm phía trước rải bước đi nhanh, Liễu An Di đằng sau mệt thở hồng hộc.
Bất quá Liễu Hạo Diễm chẳng thèm quản Liễu An Di thế nào, trầm mặc hướng thẳng tới Mạnh phủ.
"Liễu tướng quân thứ lỗi, tướng quân nhà ta và Phù Nhã tướng quân đang nghị sự bên trong, ngài không thể vào đâu." Liễu Hạo Diễm bị hai tên thị vệ chặn ngoài cửa.
"Tránh ra." Liễu Hạo Diễm dùng chui kiếm gạt thị vệ ra, đạp cửa bước vào.
Cảnh tượng trong phòng lúc này lại khiến đồng tử Liễu Hạo Diễm hung hăng co rút.
Hai người Phù Nhã và Mạnh Hào áo quần hỗn loạn, say sưa nằm ngủ trên cùng một chiếc giường, chân Mạnh Hào vắt ngang eo Phù Nhã, Phù Nhã mặc xiêm y của Mạnh Hào.
Sợi dây lí trí chợt đứt phựt, Liễu Hạo Diễm sấn tới một cước đá Mạnh Hào té lăn ra đất, đoạn khiêng Phù Nhã còn mê ngủ lên, đi ra ngoài.
Mạnh Hào bị cước này của hắn ta đá cho tỉnh mộng, hắn mơ mơ màng màng đứng dậy khỏi mặt đất thì trông thấy Phù Nhã bị Liễu Hạo Diễm khiêng đi mất.
"Này, ngươi tính dẫn y đi đâu?" Đại môn 'ầm' một tiếng đóng lại trước khi Mạnh Hào kịp đuổi theo......
Tại phủ đệ mới của Liễu tướng quân, phòng ngủ Liễu Hạo Diễm.
"Ngươi làm gì thế hả Liễu Hạo Diễm?"
Trên giường lớn, Liễu Hạo Diễm cưỡng ép cởi bỏ quần áo trên người Phù Nhã, Phù Nhã gắt gao túm chặt quần áo của mình.
Liễu Hạo Diễm không nói cũng chẳng rằng, trầm mặc lột quần áo.
"Có bệnh thì mau đi trị, ngươi ở đây phát điên cái gì?" Phù Nhã nâng chân đạp hắn ra, túm y phục đứng dậy chạy lấy người.
Chẳng đợi y chạy quá hai bước, trời đất đã thình lình xoay cuồng, y bị Liễu Hạo Diễm nhắc lên ném về giường.
Phù Nhã theo bản năng muốn phản kích, song Liễu Hạo Diễm ra tay trước cố định hai tay y trên đỉnh đầu, chân chen giữa hai chân y, gắt gao ngăn chặn hành động của y.
Nhãn tinh Liễu Hạo Diễm nhuốm sắc đỏ: "Đêm qua giữa ngươi và Mạnh Hào đã xảy ra chuyện gì?"
Phù Nhã vô pháp giãy thoát khỏi gông kiềng nên nổi giận: "Liên quan gì đến ngươi?"
"Tại sao ngươi lại mặc y phục của hắn?" Sắc mặt Liễu Hạo Diễm thoạt nhìn rất bình tĩnh, ấy thế nhưng hơi thở trên người phá lệ âm lãnh.
"Ngươi nghĩ thế nào thì là thế ấy." Phù Nhã ngừng giãy dụa, hướng Liễu Hạo Diễm cười khiêu khích: "Không sai, ta làm với hắn, làm cả đêm, kỹ thuật của hắn phải nói là đặc biệt tốt nha... A......"
Liễu Hạo Diễm thô bạo chặn môi y, như mưa rền gió cuốn, ẩn chứa hơi thở bạo ngược.
Sau đấy, y liền cảm giác được đầu ngón tay lạnh lẽo......
Thân thể Phù Nhã giật bắn, nỗi khủng hoảng ngày ấy chôn trong trí nhớ bị khơi lên, hoảng sợ phủ đầy đôi mắt Phù Nhã, chẳng biết lấy khí lực đâu mà y đẩy văng Liễu Hạo Diễm, tức tốc muốn thoát thân.
Thế nhưng y còn chưa thể bước xuống giường, mắt cá chân đã bị Liễu Hạo Diễm bắt được, hắn dùng sức kéo y về dưới thân.
Rồi, thân thể như bóng đen phủ xuống......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất