Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 17: Ngày An Nghỉ

Trước Sau
Lữ đoàn Yahwili cũng coi như một tổ chức tiếng tăm lừng lẫy, vì thế Phế Thổ thơm lây được chọn, đi theo hai người thuê hắn —— Dan và Wall ra cổng, chờ thành viên còn lại.

Hai người nọ nói với hắn, thật ra ban đầu đoàn của họ có năm người hộ tống, nhưng xuất phát không thuận lợi, một tên tân binh chết yểu, sắp đến khu chợ La thành lại bị lính trinh sát tàn dư của thời đại cũ xử thêm một mạng. Tuy lúc này họ đã cách đích đến rất gần, nhưng gió bão sắp nổi lên, La thành địa bàn của người biến dị lại ở ngay bên cạnh, cuối cùng vẫn quyết định chiêu mộ thêm đội viên tạm thời, đảm bảo an toàn đi hết đoạn đường ngắn còn lại.

Phế Thổ vẫn còn băn khoăn chuyện vừa nãy với An Nghỉ, không chú ý lắm, câu được câu chăng hàn huyên với bọn họ hơn mười phút, vẫn chưa thấy người kia tới, sắc mặt ba người nhất thời đen lại.

Ngay khi Dan sắp mất hết kiên nhẫn, thành viên thứ tư cuối cùng cũng mang theo “Hàng hóa” khoan thai đến muộn —— không ngờ chính là thanh niên tóc vàng vừa nãy mới rao bán vật nuôi điện tử trong chợ.

“Thằng tóc vàng chết giẫm! Mày đi đón người kiểu gì mà lâu thế hả!” Dan phi thân qua tung một cước, tóc vàng tránh không kịp lãnh trọn một cú vào mông, văng xa cả mét.

Phế Thổ nhìn người phụ nữ bị bọc kín mít từ đầu đến chân, thân hình so ra còn rắn chắc hơn An Nghỉ một chút. Cô dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh này, chỉ cúi đầu kiểm tra lại hành trang của mình, sau đó khẽ gật đầu với Phế Thổ coi như chào hỏi.

Tóc vàng bò dậy, nhìn thấy Phế Thổ, “A” một tiếng.

Cổng sắt che kín gai nhọn và dây điện chậm rãi mở ra, tiểu đội năm người lập tức xuất phát.

Đi chưa được nửa giờ, ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy khu chợ La thành biến mất khỏi tầm mắt. Cả năm người đều quen với việc du hành trên Phế Thổ, dọc đường đi không ai nói gì, bước chân rất nhanh, khác hẳn với tốc độ khi phải kéo theo một con rùa như An Nghỉ. Cả quá trình diễn ra thuận lợi, ngoài mấy con bò cạp sa mạc biến dị, ngay cả bão cát cũng không thấy xuất hiện.

Bốn tiếng sau, tiểu đội của họ đến được trạm dừng chân đầu tiên, Dan phân phát chút thức ăn và nước uống cho mọi người. Người phụ nữ được hộ tống cuối cùng cũng tháo mặt nạ bảo hộ lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt —— đó là một cô gái có ngũ quan sắc sảo, tóc đen mắt nâu, đặc trưng của phụ nữ Hebrew. Đôi mắt cô rất to, lấp lánh xinh đẹp, lông mày và lông mi đều đậm nét, cử chỉ ăn uống vừa tao nhã vừa lịch sự. Nhưng vẻ mệt mỏi do hành trình dài đằng đẵng vẫn không giấu được trên nét mặt, lại không nhìn ra vui buồn đối với tương lai phía trước.

Phế Thổ chỉ nhìn cô một cái rồi dời mắt đi, tóc vàng tùy tiện đánh giá hắn, nói: “Anh là người đầu tiên bình tĩnh như vậy.”

Phế Thổ: “Cái gì?”

“Những người khác lần đầu nhìn thấy cô ta đều không cử động nổi, phái nữ vốn quý hiếm, ngoại hình lại xinh đẹp như vậy.” Tóc vàng không rõ nguyên do mà than thở: “Đáng tiếc.”

Phế Thổ không hiểu: “Đáng tiếc cái gì?”

Dan giải thích: “Cô ta vốn là hầu gái ở Suhmati, tiếc là lại đắc tội với chủ nhân, bị mang ra trao đổi khoáng sản với trạm tị nạn.”

Người phụ nữ kia tựa hồ không để ý đối tượng đang được bàn luận chính là mình, thản nhiên tiếp tục ăn. Phế Thổ nhớ tới mấy người chị gái của An Nghỉ ở trạm tị nạn, không có ai giống như cô gái này, thân thể còn sống, nhưng ánh mắt đã chết.

Phế Thổ bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, trong lòng chợt động.

Hắn đảo mắt liếc nhìn tóc vàng —— nếu đã biết chủ thuê gốc của nhiệm vụ, hắn cũng đoán sơ được thân phận của những người này —— giao dịch với chủ thành Suhmati, lính đánh thuê sống trong phi thuyền tuần hoàn, Kỵ Sĩ Bàn Tròn tân thời đại.

Trở thành bọn họ, chính là mục tiêu cuối cùng của Phế Thổ.

Hắn bỗng thấy có chút nực cười —— cho dù tới được Suhmati, chung quy cũng chẳng phải đã đặt chân vào Vườn Địa Đàng. Nếu không tiếp tục bán mạng trên Phế Thổ, làm sao gánh nổi chi tiêu cuộc sống trên phi thuyền. Khi đó… cũng có khác gì tình trạng hiện tại mà hắn đang cực lực trốn thoát đâu.

Tóc vàng hãy còn lải nhải trời nam đất bắc, Phế Thổ ngắt lời cậu ta: “Cậu thì sao? Hẳn cũng bị không ít người nhìn chằm chằm nhỉ, dù sao tóc vàng cũng rất hiếm thấy.”

Đến mức có thể trực tiếp lấy “tóc vàng” làm tên.

Tóc vàng không để ý mà nói: “Đúng vậy, gien ẩn tóc vàng và tóc đỏ đáng lẽ phải bị đào thải hết rồi, nhà tôi chỉ có mỗi tôi bị như vậy.” Cậu ta túm một lọn tóc để ngang lông mày xem xét: “Lúc anh trai tôi khoảng mười lăm tuổi thì tóc bắt đầu chuyển sang màu nâu, giống như anh vậy.”

Wall vẫn luôn không mở miệng bỗng nhiên lên tiếng: “Bớt tám nhảm đi, ăn nhanh chút, đi sớm về sớm, tao còn muốn về ngủ trên giường.”

Dan cũng phụ họa: “Lúc quay về… không biết có gặp phải con trinh sát lảng vảng ở phụ cận không.”

Phế Thổ đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng, nhàn nhạt nói: “Nếu mấy người đang nói đến con 206, thì nó bị tôi xử rồi.”

Mọi người kinh dị nhìn hắn, Phế Thổ lấy từ trong túi ra một mảnh đạn của cái “thùng rác” bị hắn cho nổ tan xác hôm vừa rồi —— trên bề mặt có khắc số hiệu xuất xưởng, mọi người truyền nhau nhìn một lượt rồi trả lại.

Tóc vàng cười nói: “Hai đứa chúng mày tuyển người được đấy.”

Tiểu đội chuẩn bị xong lại tiếp tục xuất phát, lúc tới được trạm tị nạn mục tiêu thì mặt trời cũng đã ngả về tây. Cái trạm này thật sự là thách thức khả năng tìm kiếm, tầng địa biểu trên cùng chỉ là một mỏm đá được tạc rỗng miễn cưỡng làm nơi đón tiếp.

Dan trao đổi “hàng hóa” với người phụ trách của trạm, Phế Thổ đứng bên cạnh quan sát —— người phụ nữ kia đến tận lúc vào trong cũng chưa từng tháo mặt nạ xuống, đứng im lặng tựa như một bức tượng đất.



Người của trạm tị nạn giao cho Dan vài bao khoáng vật. Bốn người đến cả thời gian nuốt nước miếng cũng không có, lại lập tức quay trở về.

Tuy rất mệt, nhưng bốn người đàn ông đã quen bôn ba trên Phế Thổ hàng năm trời, cước bộ càng tăng nhanh, dọc đường đi hữu kinh vô hiểm, chỉ có một lần bắt gặp một nhóm người biến dị đi lang thang từ đằng xa. Bọn họ không có hứng giao chiến, chịu đựng mà tránh đi, lại phải đi vòng một đoạn dài.

Khi về đến khu chợ La thành, phía bên trong đã sáng đèn, bốn người đứng ở cổng phân chia thù lao —— ba gã “Kỵ sĩ” mang theo khoáng vật về Suhmati, Phế Thổ nhận phần thù lao cho tám tiếng đồng hồ vất vả bên ngoài —— một bó ruột bút.

Tiền tệ do Nhà nước phát hành từ thời xa xưa đã sớm không còn tồn tại, vì thế một thứ từng phổ biến rộng khắp, hiện giờ cũng không dễ dàng sản xuất số lượng lớn nghiễm nhiên trở thành đơn vị tiền tệ mới —— ruột bút bi, nhẹ nhàng tiện lợi, lập tức được đưa vào sử dụng.

Phế Thổ lấy ra hơn phân nửa ruột bút đưa cho tóc vàng, nói: “Bán cho tôi con vật nuôi điện tử kia đi.”

Tóc vàng cười hì hì, lắc đầu: “Bằng này chỉ sợ không đủ, đây chính là đặc sản của Suhmati đó, chỉ có giới quý tộc thượng đẳng mới đủ tiền mua về cho bé gái chơi.”

Phế Thổ lạnh mặt: “Bớt nói nhảm, ngoài tôi ra, cả cái Phế Thổ này cũng không ai thèm bỏ ra từng này tiền để mua thứ vô dụng đó.”

Tóc vàng đã được thể nghiệm giá trị vũ lực của Phế Thổ, hai tay hai súng hạ gục một con rắn chuông khổng lồ trong nháy mắt, tròng mắt khẽ đảo, đồng ý nói: “Thôi được rồi, sau này anh đến Suhmati nói không chừng hai ta vẫn sẽ là đồng nghiệp, cái này bán rẻ cho anh vậy.”

Phế Thổ nheo mắt: “Sao cậu biết tôi muốn đến Suhmati?”

Tóc vàng như nghe chuyện cười mà nói: “Có gì khó đâu, tầm này còn lang thang bên ngoài làm thợ săn, không phải đều vì muốn đến Suhmati sao. Bằng không, ai sẽ tình nguyện nhận công việc mạo hiểm tính mạng này.”

Phế Thổ cầm thứ giá trị tương đương với một tuần lộ phí, vắt óc suy nghĩ vẫn không hiểu được con dê này đáng yêu chỗ nào, kéo bước chân trở về. Lúc này, hắn mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy mệt mỏi vô cùng, vừa đi vừa tưởng tượng không biết khi An Nghỉ nhìn thấy thứ này sẽ có phản ứng như thế nào.

Hắn trở lại khu B, gõ cửa, đợi trong chốc lát, không thấy có động tĩnh gì.

Phế Thổ nghi hoặc nhìn lại —— đúng là số 19. Hắn dùng sức gõ mạnh hơn, sợ An Nghỉ ngủ rồi không nghe thấy.

Lại đợi thêm một lúc, vẫn không có ai ra mở cửa, container không có cửa sổ, hắn chuyển qua gõ lên vách tường ngoài, trong lòng có chút bồn chồn: An Nghỉ sẽ không thật sự tự mình bỏ đi chứ.

Phòng bên cạnh có người tò mò thò đầu ra, Phế Thổ hỏi: “Anh có thấy…”

Hàng xóm mờ mịt nhìn hắn, Phế Thổ có chút bực bội, thở dài, quay đầu chạy ra cổng.

Thủ vệ thấy hắn quay lại, còn tưởng lại phải mở cổng, Phế Thổ vội hỏi: “Các ông có gặp… đứa nhỏ lúc trước đi cùng tôi không?”

Thủ vệ nói: “Không phải vừa mới rời đi ban nãy đó sao?”

Phế Thổ có chút nôn nóng: “Không phải, là người tối qua đi vào cùng tôi cơ.”

Thủ vệ trợn trắng mắt bên dưới lớp mặt nạ: “Bao nhiêu người ra ra vào vào như thế, bọn tôi làm sao nhớ hết được.”

Phế Thổ nhất thời không đoán được An Nghỉ có thể rời đi vào lúc nào, nói: “Em ấy rất đặc biệt, liếc mắt một cái là có thể nhận ra, da rất trắng, vóc người không cao.”

Thủ vệ liếc nhìn nhau, lắc đầu: “Không có ấn tượng.”

Phế Thổ nhìn bên ngoài hàng rào gai —— nhiệt khí bốc lên, đường chân trời vặn vẹo, trong tầm mắt không xuất hiện bất cứ sinh vật sống nào.

An Nghỉ ra ngoài sẽ không sống quá nổi một đêm, chỉ là lần này hắn không biết phải đi đâu tìm cậu.

Phế Thổ nhanh chóng tính toán —— có lẽ An Nghỉ còn chưa rời đi, không chừng là bị quầy hàng nào đó hấp dẫn, vừa nãy hắn chạy quá nhanh nên mới không phát hiện.

Sắc trời dần trở tối, sạp hàng cũng thu dọn từng chút một, người còn hoạt động bên ngoài càng lúc càng ít đi. Phế Thổ lục tung từng ngóc ngách ngõ hẻm, chút hy vọng dần dần tan biến như bọt biển, trong lòng hắn hối hận không thôi —— bản thân hắn không có nhiều kinh nghiệm sinh hoạt tập thể, cũng chưa từng thân cận với một người như vậy, chưa từng có em trai em gái, vậy nên hắn căn bản không biết phải xử lý mối quan hệ này thế nào.

Hắn đang chán nản mà rẽ vào một lối đi, trước mắt đột nhiên sáng ngời, bước chân khựng lại, tựa như một cuộn phim đã chiếu đến đoạn kết bỗng dưng xuất hiện cảnh tượng bất ngờ —— An Nghỉ đang ngồi xổm sau một vọng đài cách đó không xa, khuất trong bóng tối, chỉ đeo một cái mặt nạ hô hấp, trong tay cầm một thanh sắt vẽ lên mặt cát.

Phế Thổ không gọi cậu, im lặng đi đến phía sau —— hắn thấy trên mặt đất vẽ một loại trái cây tròn tròn, trên đầu có hai phiến lá, có lẽ chính là quả lựu trong tưởng tượng của An Nghỉ, phía trên còn cắm một ngọn nến đã được châm lửa.

An Nghỉ không giống như trong tưởng tượng của hắn mà khóc nhè, ngược lại ngồi một chỗ tự chơi một mình, hát “Chúc mừng sinh nhật”.

Phế Thổ đứng cách sau lưng cậu hai bước chân, im lặng nhìn cậu.



Thì ra thứ bảy không phải ngày chiếu phim, mà là ngày An Nghỉ.

An Nghỉ hát hai lần điệp khúc, hát xong lại tự vỗ tay, còn giả giọng nói: “Hôm nay An Nghỉ đã tròn 17 tuổi rồi!”

“Cảm ơn mọi người!”

Sau đó cậu vươn tay, quẹt đi ngọn lửa trên đầu nến, dừng một chút, lại xóa toàn bộ chỗ bánh kem hình thạch lựu, đứng dậy vỗ vỗ quần, vừa quay đầu lại đã thấy Phế Thổ, giật mình khiếp sợ.

Phế Thổ nhìn cậu không nói một lời, An Nghỉ cũng có chút xấu hổ, nói: “Anh về rồi.”

Phế Thổ: “Tôi về từ lâu rồi, em không ở trong phòng, tôi đi tìm em suốt cả tiếng đồng hồ.”

An Nghỉ cho rằng mình lại bị mắng, cúi đầu nói: “Em xin lỗi.”

Phế Thổ nói: “Qua đây, chìa tay ra.”

An Nghỉ không tình nguyện mà dịch lên hai bước, xòe tay ra, chờ bị đánh —— khi còn nhỏ ở trạm tị nạn, mỗi lần mắc lỗi sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.

Phế Thổ nhìn cậu hai mắt nhắm chặt, lông mi run run, bộ dáng vừa lo lắng vừa sợ hãi vậy mà lại vui mắt bất ngờ.

Nhưng Phế Thổ quyết định tạm thời không ăn hiếp cậu, lấy ra vật nuôi điện tử, thả vào trong tay An Nghỉ.

An Nghỉ sửng sốt, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế chìa ra như cũ, nhìn chằm chằm thứ vừa được thả vào, tựa hồ không thể tin nổi đó là cái gì.

Phế Thổ đợi thật lâu, cũng không thấy cậu lộ ra biểu cảm vui vẻ hay gì khác, chỉ choáng váng trừng mắt nhìn vật bé bằng lòng bàn tay trong tay mình.

Một lúc sau, An Nghỉ mới ngẩng đầu lên nhìn Phế Thổ, trong mắt toàn là sao nhỏ lấp lánh, giống như đang hỏi: Cho em sao? Cái này thật sự cho em sao?

Phế Thổ không được tự nhiên mà ‘khụ’ một tiếng: “Quà sinh nhật, có muốn không, nếu không thì bỏ đi.”

An Nghỉ vội vàng siết chặt tay, gật đầu thật mạnh kêu lên: “Muốn! Muốn!”

Phế Thổ rốt cuộc cũng nhận được phản ứng mà mình mong đợi, lại có chút ngượng ngùng, xoay người nói: “Đi thôi.”

An Nghỉ vội vàng đuổi theo, sung sướng đến phát điên, cả một đường cứ ngây ngô cười khúc khích. Phế Thổ không nỡ nhìn thẳng, hung dữ nói: “Ngoan ngoãn một chút, đừng để tôi phải hối hận vì đã mua thứ này.”

An Nghỉ vừa ngoan ngoãn vừa chân thành gật gật đầu, đi được hai bước lại nhảy lên đụng vào bả vai Phế Thổ, sau đó nhanh như chớp vượt lên phía trước, quay đầu lại cười tủm tỉm chờ hắn.

Buổi tối.

An Nghỉ thật sự không quá hưng phấn, Phế Thổ giục ba lần cũng chưa chịu đi ngủ.

“Anh nhìn này! Dê con của em đói bụng rồi!”

“Dê con uống sữa, anh mau nhìn đi!”

“Haha dê con giận dỗi với em, còn quay mông ra phía em nữa!”

“Anh! Dê con liếm tay em này!”

“Oa oa, dê con ngủ rồi, đáng yêu quá! Anh qua nhìn thử đi mà!”

Phế Thổ chịu hết nổi: “Đủ rồi! Khỏi cần khoe khoang với tôi con dê ngu ngốc đó, chính tôi cũng đang nuôi một con!”

Hắn rút phắt màn hình điện tử nhét xuống dưới gối, dùng cả tay lẫn chân khóa An Nghỉ lại trong ngực không cho cậu nhúc nhích. An Nghỉ nhỏ giọng phản đối hai câu, cũng không kiên trì, cười tủm tỉm nhắm mắt lại.

“Dê con ngủ ngon nhé.” An Nghỉ nói.

Cũng không nghĩ xem là ai mua cho em, lại còn chúc nó ngủ ngon! Phế Thổ chửi thầm trong lòng, lại không nhịn được trong bóng tối khẽ cong lên khóe miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau