Chương 27: Gặp rồng
An Nghỉ thất thanh kêu to: “Rồng!”
Phế Thổ cũng quát một tiếng: “Chạy!”
An Nghỉ không cần thêm chỉ thị nào khác, hai người quay đầu chạy như điên. May mà cự long tạm thời bị hấp dẫn bởi đống máu xui xẻo bẹp dí trên vách núi, chân sau nó đạp một cái, chi trước giang ra, mượn lớp cánh mỏng trong suốt hai bên sườn “bay” tới dưới chân núi. Nó đáp mạnh xuống đất, kéo theo một làn sóng bụi mù lan ra xung quanh.
Phế Thổ vừa chạy vừa quay đầu xác định vị trí của con cự thú —— thứ kia thè ra cái lưỡi vừa dài vừa mảnh, đầu lưỡi phân nhánh, giống như lưỡi rắn, run run giữa không trung, sau đó liếm lên đống máu trên vách núi.
Phế Thổ hiểu ra, thứ gọi là “rồng” này có lẽ là thằn lằn hoặc cá sấu khổng lồ biến dị, nhưng e là giữa quá trình lại xảy ra đột biến, khiến cho gien sinh vật bị bóp méo, gần như biến dạng hoàn toàn. Chỉ là không biết thứ này đã ngủ bao lâu, mãi đến tận khi bị động đất đánh thức.
Phế Thổ không có thời gian suy nghĩ nhiều, con quái thú liếm hết lớp máu kia đã thay đổi sự chú ý, cặp mắt vàng khè đột ngột quay sang.
Hiển nhiên một chút máu đó còn không đủ để nó nhét kẽ răng —— nhìn khắp vùng đất trống trải này, chỉ có hai túi máu đang cắm đầu chạy là Phế Thổ và An Nghỉ, mùi vị cùng với nhiệt độ cơ thể tăng vọt tản mác trong không khí. Dưới chân truyền tới từng đợt rung chuyển, khoảng cách mà bọn họ liều mạng chạy suốt năm phút bị con cự thú nhảy ba bước đã đuổi kịp.
Bản năng chiến đấu của Phế Thổ bị kích phát, thân thể phản ứng trước cả đại não, theo bản năng móc ra khẩu súng năng lượng suốt cả quãng đường chưa đụng đến. Hắn lưu loát vặn người giương súng nhắm bắn, một chùm laser chuẩn xác xuyên thủng một bên mắt cự thú. Nó tức khắc nổi trận lôi đình, phẫn nộ gầm lên khiến cả hai thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cự thú điên cuồng gào thét, cái đuôi khổng lồ vung loạn, cơ hồ sắp quật đến trước mặt An Nghỉ. An Nghỉ hoảng sợ kêu lên: “Nó nổi giận rồi!!!!”
Phế Thổ nghiến răng quát: “Câm miệng!!!”
Một giây sau hai người đã bị quét văng đi, ngã ngồi trên mặt đất —— Cự thú chỉ dựa vào chân sau và cái đuôi thô to chống đỡ cả cơ thể đứng thẳng, chi trước của nó dang rộng. Một trận gió quét kinh hoàng ập đến trước mặt, nếu không nhờ có mặt nạ bảo hộ, e là đến cả việc mở mắt hay hít thở hai người cũng không làm nổi.
Phế Thổ dùng cánh tay che trước mặt cố gắng nhìn rõ tình hình. Cự thú phe phẩy hai cánh trong suốt —— lớp màng mỏng kia hiển nhiên không thể giúp nó bay được như một con rồng thực thụ, nhưng kích thước khi dang rộng toàn bộ cũng vô cùng kinh người.
Nỗi đau do mất một bên mắt vẫn còn sôi trào, một bên móng vuốt sắc bén của nó chụp mạnh xuống. Phế Thổ lập tức rút súng ra ngắm bắn, chỉ là đạn bình thường vừa chạm đến lớp vảy sáng bóng như kim loại phủ kín toàn thân nó đã lập tức “Keng!” một tiếng bật ra.
Hắn lại muốn nhắm vào mắt nó, cự thú bỗng nhiên giẫm mạnh chân sau, lao thẳng về phía bọn họ.
Lần này không cần Phế Thổ nhiều lời, An Nghỉ dồn hết sức lực nhảy sang một bên, hai tay vòng chặt quanh đầu gối lăn ra xa vài vòng. Phế Thổ nhảy sang phía ngược lại, giữa không trung xoay eo, chật vật duy trì trạng thái cân bằng liên tiếp nổ súng. Từng phát đạn đập vào phần lưng, cạnh sườn, thậm chí đầu cự thú, nhưng vẫn không đục ra nổi một lỗ thủng.
Cự thú vẫn đang nổi điên, một bên con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm Phế Thổ, móng vuốt lại một lần nữa giơ cao muốn tát bay hắn giống như người lữ hành lúc trước.
Phế Thổ một bước không lùi, lại nhắm thẳng phần bụng trắng xám lộ ra của nó. Từng tiếng súng nổ vang, vậy mà lại thật sự đánh văng được vài miếng vảy trắng. Cự thú tức giận gầm to, điên cuồng đập vuốt xuống mặt đất.
Quả nhiên! Phế Thổ nghĩ thầm, nói không chừng thứ này cũng giống như cá sấu, phần bụng dưới là nơi yếu ớt nhất.
“An Nghỉ!” Hắn vừa lui lại vừa hô to: “Dùng súng bắn nó, đừng bắn liên tục! Giúp tôi phân tán lực chú ý của nó!”
An Nghỉ nhận được chỉ thị lập tức chấp hành, móc ra khẩu súng trường đa dụng Phế Thổ đưa cho —— mục tiêu ngắm bắn lần này đủ lớn rồi. Từng phát súng không đau không ngứa của An Nghỉ đập lên thân thể con cự thú.
Cự thú bị quấy rầy, muốn dùng chi trước và cái đuôi quét bay loài ruồi bọ phiền phức. Phế Thổ nắm chuẩn thời cơ đổi sang súng năng lượng, hai phát laser đỏ chói bắn ra, lớp màng mỏng bên sườn cự thú lập tức bị xuyên thủng.
An Nghỉ vừa nhìn đã hiểu, học theo hắn ngắm bắn bên cánh còn lại. Mỗi phát đạn qua đi, hai lớp màng mỏng bên người cự thú dần xuất hiện hai lỗ thủng toác rộng.
Cự thú bị đau đột nhiên vung móng vuốt lên, quét về phía An Nghỉ hất văng cậu. An Nghỉ bị bắn ra xa, sau đó rơi mạnh xuống đất. Tim Phế Thổ chợt thắt lại, hắn vội vàng bật người lao tới, giữa đà chạy nghiêng người quỳ xuống, nương theo dòng cát lún trượt tới dưới thân cự thú —— bốn phía vây quanh hắn là móng vuốt sắc nhọn không gì phá nổi, sau lưng là cái đuôi thô to, ngay trên đỉnh đầu là khoang bụng yếu ớt.
Phế Thổ hai tay giương súng, hướng lên đỉnh đầu điên cuồng oanh tạc.
Vùng bụng cự thú bị công kích mãnh liệt, nó gầm lên một tiếng lảo đảo nghiêng sang một bên. Phế Thổ nhìn chằm chằm từng cử động của nó, thấy cơ bắp nó căng lên lập tức dự đoán được hướng hành động, thuận thế lăn sang bên cạnh tránh bị nó giẫm vào. Cự thú xoay vòng tại chỗ, mặc kệ An Nghỉ cách đó không xa chỉ muốn tìm cách giẫm chết Phế Thổ.
Phế Thổ đã nhanh chóng thay đạn, trò cũ dùng lại, nhằm phía vùng bụng đã dần biến thành màu cháy đen của cự thú không ngừng nã súng.
Cự thú phát cuồng, cào ra một đống đất cát, nó nâng cả thân trên lên sau đó đột ngột thả rơi xuống —— muốn dùng thân mình đè bẹp Phế Thổ bên dưới!
Động tác của nó quá nhanh, khoảng cách cũng quá gần, Phế Thổ gần như không bất cứ cơ hội nào để suy nghĩ, nhưng kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu cùng vô số lần tắm máu đã ăn vào thân thể hắn, thần kinh và cơ bắp như hợp thành một thể, hắn dồn hết toàn bộ sức lực nhảy bật sang bên trái, tay phải hướng xuống nã một phát súng tạo lực đẩy, sau một đợt quay cuồng biên độ rộng, thân hình cự thú nặng nề rơi xuống cách cánh tay hắn 5cm, lực xung kích lại đẩy văng hắn ra thêm một chút.
Phế Thổ không dừng lại một giây nào, dồn lực vào eo cong người vọt tới phía trước, điều chỉnh súng năng lượng đến mức công suất cực đại, chạy dọc theo thân cự thú, sau đó đạp xuống đất, xoay người, hướng về phía gốc đuôi của nó phóng ra một phát súng kinh thiên động địa.
Phát súng này đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng dự trữ, thân súng vì quá tải mà nổ tung trong tay Phế Thổ, găng tay hắn biến thành mảnh vụn, hai lòng bàn tay toàn là máu tươi, bản thân hắn cũng bị sóng xung kích hất văng đi. Cự thú đau đớn điên cuồng vặn vẹo, Phế Thổ chỉ thấy một màn cát bụi mù mịt, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một lòng bàn tay đầy móng vuốt chụp tới, đầu vuốt móc xuyên qua lớp áo bảo hộ và da thịt trước ngực hắn.
Phế Thổ bị nó ném bay, máu tươi bắn tóe ra rơi xuống trên mặt cát vàng. Lúc này, từng trận đau đớn tê tâm liệt phế mới truyền tới thần kinh hắn.
An Nghỉ chật vật khom lưng khập khiễng bò tới, nhìn thấy cảnh này suýt nữa tim ngừng đập, hét lên: “Không!”
Chỉ là cự thú bị đứt đuôi càng đau đớn hơn, cơn phẫn nộ của nó đã lên tới đỉnh điểm. Đỉnh đầu, tứ chi và phần đuôi còn sót lại điên cuồng vùng vẫy, thô bạo đụng phải một cạnh núi đá, đá vụn lớn nhỏ nứt toác ra rơi xuống.
An Nghỉ bất chấp cả người đau nhức, nhổm dậy chạy như bay về phía Phế Thổ —— Cự thú đang phát cuồng vùng vẫy lúc này lại tràn ra không ít nước bọt, có một chút bắn lên người Phế Thổ, nhất thời khiến hắn đau đớn kêu to.
“A ——!”
An Nghỉ bổ nhào đến bên cạnh hắn quỳ xuống —— nước bọt kịa hẳn là một loại nọc độc, văng tung toé trên thân Phế Thổ cùng miệng vết thương không ngừng lan rộng, mùi vị vậy mà giống hệt như độc tố phóng xạ! Phế Thổ đã đau đến mất lý trí, hai mắt trợn trắng, thân thể vô thức run lẩy bẩy —— An Nghỉ biết hắn lâu như vậy, chưa từng thấy hắn phải cau mày vì một vết thương nào, lúc này hoàn toàn không dám tưởng tượng hắn đang phải trải qua những gì.
“Phế Thổ! Phế… Mio!” An Nghỉ lắc lắc cánh tay hắn, không dám dùng sức, Phế Thổ dường như đã hoàn toàn nghe thể nghe thấy cậu.
Cự thú giãy giụa một lúc, phần đuôi đã đứt lìa, nó thở hổn hển, nọc độc từ trong miệng tí tách tràn ra. Cả người An Nghỉ phát run, cậu cảm nhận một nỗi sợ hãi kinh khủng, nhưng đồng thời, lý trí lại xuất hiện trạng thái thanh tỉnh trước nay chưa từng có. Cậu vươn tay túm lấy balo rơi ở một bên của Phế Thổ, lấy ra khẩu pháo tự chế dạng cung nỏ, nhét đầu đạn lóe lên ánh sáng đen lạnh lẽo vào.
Cậu đang định ngắm bắn, ống tay áo lại bị túm chặt. An Nghỉ quay đầu —— Phế Thổ đã lấy lại được chút thanh tỉnh, đứt quãng nói: “Đừng, chạy đi, mau.”
An Nghỉ bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, Phế Thổ giống như hồi quang phản chiếu, bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ nói: “Đuôi và cánh của nó hỏng rồi, không bay được, em chạy mau đi, tôi giữ chân nó.”
“Ian Feng, tên người bạn của tôi, em đến khu chợ Phiên thành tìm anh ta, lấy tiền, nhờ anh ta giúp, mua phi thuyền tuần hoàn cũng được, dùng tiền đó tìm một trạm tị nạn thu nhận em, hoặc là… thích dạo chợ, thì ở lại đó chơi cũng được.”
An Nghỉ thật sự không nhịn nổi, ngắt lời hắn: “Anh rốt cuộc muốn nói gì!”
Phế Thổ cũng rống lên: “Bảo em đi mau! Sắp không kịp rồi!” Vừa dứt lời lại nôn ra một ngụm máu tím đen.
Hắn móc từ trong vạt áo trước ra một quả lựu đạn dính đầy máu.
An Nghỉ nhìn hắn: “Anh muốn tự sát sao? Vì một con rồng mà anh muốn tự sát, không cần em nữa?”
Phế Thổ cuống phát điên, đẩy cậu ra giãy giụa muốn đứng dậy. An Nghỉ đột nhiên nói: “Anh nhất định là rất thích em… Không, nhất định là rất yêu em đúng không.”
Dù là Phế Thổ giờ khắc này cũng phải kinh ngạc: “Cái gì?”
Ngữ khí An Nghỉ bình tĩnh đến đáng sợ, cậu trầm giọng nói: “Nhìn anh kìa, vậy mà lại muốn hy sinh bảo vệ em, để em được sống sót, còn muốn đưa hết tiền cho em nữa.”
Phế Thổ tựa hồ lúc này mới ý thức được khi nãy bị ném bay đã khiến một chân hắn bị gãy, không chịu nổi lực, “phịch” một tiếng quỳ xuống. Hắn gần như sụp đổ quát lên: “Con mẹ nó giờ là lúc nào rồi! Còn nói cái này!”
An Nghỉ vẫn từ trên cao nhìn xuống: “Bình thường còn suốt ngày nổi giận, giả bộ không thích em.”
Phế Thổ trợn mắt nhìn cậu, giống như đang nghĩ xem rốt cuộc là thế giới này điên rồi, hay là chính hắn đã phát điên. An Nghỉ ngồi xổm xuống hôn lên khóe miệng ngập đầy máu của hắn, nói: “Đừng sợ, để em.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
An Nghỉ lắp đạn pháo xong xuôi, khiêng thứ pháo ống chẳng giống ai lên vai —— kỳ thật trọng lượng này đối với cậu là quá nặng, nhưng lúc này cậu đã hoàn toàn không để ý. Trong lồng ngực cậu chỉ có ý chí chiến đấu thiêu đốt, cùng với quyết tâm mãnh liệt. Cậu không lập tức nã pháo, ngược lại một tay cầm súng hướng xuống dưới bụng cự thú bắn vài phát.
Lần này cự thú đã cẩn thận hơn, không lập tức phóng tới, nó dùng hai móng vuốt cuồng loạn xới tung đất cát quanh người. An Nghỉ giương tay chắn trước mặt, cánh tay, phần đầu và bụng đều bị đá vụn đập trúng, nhưng cậu không dịch chuyển một bước —— phía sau cậu vẫn còn Phế Thổ.
Rất nhanh An Nghỉ đã bắn hết đạn, cậu lập tức ném súng đi, lại móc ra một khẩu súng khác, từng tiếng nổ “Đoàng! Đoàng!” liên tục vang lên không ngớt. Cánh tay An Nghỉ bị chấn động đến tê dại, âm thanh “ken két” báo hiệu hết đạn lại vang lên, cậu lại một lần nữa vứt bỏ khẩu súng rỗng, móc ra khẩu súng năng lượng chắp vá cuối cùng.
Những phát đạn trước độ chính xác không cao, hầu như đều đập vào vảy cứng của cự thú rồi bật ra, nhưng cũng ép được nó về hướng chính diện. An Nghỉ vội hít sâu một hơi, ngắm vào chân trước của nó bóp cò —— từng chùm laser đỏ liên tiếp phóng ra, một nửa trong số đó bắn trúng mục tiêu, đánh bật lớp vảy và vùng da trên móng vuốt nó.
Dưới cơn thịnh nộ, cự thú nâng chi trước lên thật cao —— khoảng thời gian đối đầu ngắn ngủi đủ để khiến An Nghỉ nhận ra đây là dấu hiệu nó đang lấy đà lao tới. Phế Thổ nằm một bên cũng nhìn được, hắn dùng hết một chút sức lực cuối cùng muốn kéo An Nghỉ đi. Nhưng thứ An Nghỉ chờ chính là khoảnh khắc này, cậu kéo khẩu pháo đang khiêng trên vai xuống, ngắm chuẩn miệng pháo, một bên mắt nhìn xuyên qua ống ngắm theo dõi nhất cử nhất động của cự thú.
Giờ khắc này, toàn bộ thế giới như biến thành một thước phim quay chậm, hoang mạc cùng tiếng gầm của dã thú đều biến mất, chỉ còn sót lại từng nhịp thở và tiếng tim đập của An Nghỉ.
“Điều chỉnh hô hấp, dõi mắt theo chuyển động của mục tiêu, cảm nhận tiết tấu của nó.” Lời Phế Thổ vang lên trong đầu cậu.
An Nghỉ khẽ khàng thở ra một hơi, cự thú đã nhảy chồm tới —— nó quá sức to lớn, đôi cánh tàn tạ vung ra che phủ khắp không trung.
An Nghỉ dứt khoát kéo chốt phóng, một viên đạn pháo lập tức vọt ra ngoài, chính cậu cũng bị phản lực đẩy văng về phía sau hai mét, rơi xuống sau lưng Phế Thổ. Vùng bụng trắng nhợt yếu ớt của cự thú bị bắn trúng, động tác nhào về phía trước của nó cũng khựng lại, sau một tiếng nổ mạnh, nó ngã quỵ trên mặt đất, trước ngực hiện ra một lỗ thủng đen ngòm bốc khói nghi ngút.
Bụng con quái thú biến dị vậy mà lại bị đâm thủng, từng mảng da lớn xung quanh vết thương đều phát ra tiếng xèo xèo do bị ăn mòn.
An Nghỉ không màng đến tiếng kêu ré thảm thiết đinh tai nhức óc của nó, lục đục bò dậy lấy ra một viên đạn khác nhét vào ống pháo, quỳ một chân xuống đất cẩn thận nâng pháo. Đột nhiên, cậu quay đầu sang Phế Thổ, đắc ý mỉm cười: “Em đã nói đạn nổ vô địch của em rất mạnh rồi mà.”
Hai mắt Phế Thổ đỏ quạch, phản chiếu lại hình bóng thiếu niên xa lạ, trong lúc nhất thời tựa như đã mất đi toàn bộ ngôn ngữ.
Cự thú lăn lộn bò dậy khỏi mặt đất, đầu nó lại va phải sườn núi đá.
Đến giờ phút này, nó đã bị Phế Thổ bắn mù một mắt, phá hủy hai cánh, nổ đứt đuôi, lại bị An Nghỉ bắn xuyên ra một cái lỗ lớn trước ngực, nhưng thân hình nó vẫn cứ hùng vĩ đến khó tưởng tượng —— vách núi kia bị nó đâm sầm vào không ngừng vỡ toác, đá vụn rớt xuống, cả ngọn núi đá run rẩy như sắp đổ.
Phế Thổ khàn giọng nói: “Phía trên.”
An Nghỉ ngẩng đầu nhìn lên, hiểu ý.
Lúc này cự thú đang đứng giữa hai sườn núi —— nơi này hiển nhiên vốn có cả một dãy núi, trải qua quá trình phong hóa bào mòn đã tạo thành một cái cầu hình vòm, mà cự thú đang đứng ngay bên dưới “vòm cầu” này.
Tầm mắt An Nghỉ bị mồ hôi làm mờ, cậu dùng mu bàn tay lau mạnh vầng trán và cả mặt, chun cột tóc vô tình bị kéo đứt, mái tóc dài xõa tung ra trong gió, bóng dáng thon gầy nhỏ bé của cậu đứng thẳng.
An Nghỉ điều chỉnh góc độ miệng pháo. Cậu biết lúc này Phế Thổ đã không gượng dậy nổi, nhưng vẫn có cảm giác như đang được hắn ôm phía sau lưng, đỡ lấy cánh tay cậu, cùng nhau đặt tay lên chốt bắn.
Lại một phát đạn pháo nổ vang, vòm đá trên đầu cự thú bị bắn trúng, kết cấu đứt gãy, từng cụm đá tảng khổng lồ ầm ầm rớt xuống. Lưng cự thú bị đập trúng, nó kêu thảm giậm mạnh chân lún xuống đất.
Tiếng rít gào đó kéo theo càng nhiều đá lở. Nhất thời, cả một vùng trời đất đá đổ ập xuống, vùi lấp toàn bộ tứ chi và đỉnh đầu cự thú bên dưới.
An Nghỉ thở hắt ra một hơi cuối cùng trong lồng ngực, ống pháo nặng nề lăn đến bên chân. Cậu rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, cũng tê liệt ngã xuống đất.
Phế Thổ cũng quát một tiếng: “Chạy!”
An Nghỉ không cần thêm chỉ thị nào khác, hai người quay đầu chạy như điên. May mà cự long tạm thời bị hấp dẫn bởi đống máu xui xẻo bẹp dí trên vách núi, chân sau nó đạp một cái, chi trước giang ra, mượn lớp cánh mỏng trong suốt hai bên sườn “bay” tới dưới chân núi. Nó đáp mạnh xuống đất, kéo theo một làn sóng bụi mù lan ra xung quanh.
Phế Thổ vừa chạy vừa quay đầu xác định vị trí của con cự thú —— thứ kia thè ra cái lưỡi vừa dài vừa mảnh, đầu lưỡi phân nhánh, giống như lưỡi rắn, run run giữa không trung, sau đó liếm lên đống máu trên vách núi.
Phế Thổ hiểu ra, thứ gọi là “rồng” này có lẽ là thằn lằn hoặc cá sấu khổng lồ biến dị, nhưng e là giữa quá trình lại xảy ra đột biến, khiến cho gien sinh vật bị bóp méo, gần như biến dạng hoàn toàn. Chỉ là không biết thứ này đã ngủ bao lâu, mãi đến tận khi bị động đất đánh thức.
Phế Thổ không có thời gian suy nghĩ nhiều, con quái thú liếm hết lớp máu kia đã thay đổi sự chú ý, cặp mắt vàng khè đột ngột quay sang.
Hiển nhiên một chút máu đó còn không đủ để nó nhét kẽ răng —— nhìn khắp vùng đất trống trải này, chỉ có hai túi máu đang cắm đầu chạy là Phế Thổ và An Nghỉ, mùi vị cùng với nhiệt độ cơ thể tăng vọt tản mác trong không khí. Dưới chân truyền tới từng đợt rung chuyển, khoảng cách mà bọn họ liều mạng chạy suốt năm phút bị con cự thú nhảy ba bước đã đuổi kịp.
Bản năng chiến đấu của Phế Thổ bị kích phát, thân thể phản ứng trước cả đại não, theo bản năng móc ra khẩu súng năng lượng suốt cả quãng đường chưa đụng đến. Hắn lưu loát vặn người giương súng nhắm bắn, một chùm laser chuẩn xác xuyên thủng một bên mắt cự thú. Nó tức khắc nổi trận lôi đình, phẫn nộ gầm lên khiến cả hai thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cự thú điên cuồng gào thét, cái đuôi khổng lồ vung loạn, cơ hồ sắp quật đến trước mặt An Nghỉ. An Nghỉ hoảng sợ kêu lên: “Nó nổi giận rồi!!!!”
Phế Thổ nghiến răng quát: “Câm miệng!!!”
Một giây sau hai người đã bị quét văng đi, ngã ngồi trên mặt đất —— Cự thú chỉ dựa vào chân sau và cái đuôi thô to chống đỡ cả cơ thể đứng thẳng, chi trước của nó dang rộng. Một trận gió quét kinh hoàng ập đến trước mặt, nếu không nhờ có mặt nạ bảo hộ, e là đến cả việc mở mắt hay hít thở hai người cũng không làm nổi.
Phế Thổ dùng cánh tay che trước mặt cố gắng nhìn rõ tình hình. Cự thú phe phẩy hai cánh trong suốt —— lớp màng mỏng kia hiển nhiên không thể giúp nó bay được như một con rồng thực thụ, nhưng kích thước khi dang rộng toàn bộ cũng vô cùng kinh người.
Nỗi đau do mất một bên mắt vẫn còn sôi trào, một bên móng vuốt sắc bén của nó chụp mạnh xuống. Phế Thổ lập tức rút súng ra ngắm bắn, chỉ là đạn bình thường vừa chạm đến lớp vảy sáng bóng như kim loại phủ kín toàn thân nó đã lập tức “Keng!” một tiếng bật ra.
Hắn lại muốn nhắm vào mắt nó, cự thú bỗng nhiên giẫm mạnh chân sau, lao thẳng về phía bọn họ.
Lần này không cần Phế Thổ nhiều lời, An Nghỉ dồn hết sức lực nhảy sang một bên, hai tay vòng chặt quanh đầu gối lăn ra xa vài vòng. Phế Thổ nhảy sang phía ngược lại, giữa không trung xoay eo, chật vật duy trì trạng thái cân bằng liên tiếp nổ súng. Từng phát đạn đập vào phần lưng, cạnh sườn, thậm chí đầu cự thú, nhưng vẫn không đục ra nổi một lỗ thủng.
Cự thú vẫn đang nổi điên, một bên con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm Phế Thổ, móng vuốt lại một lần nữa giơ cao muốn tát bay hắn giống như người lữ hành lúc trước.
Phế Thổ một bước không lùi, lại nhắm thẳng phần bụng trắng xám lộ ra của nó. Từng tiếng súng nổ vang, vậy mà lại thật sự đánh văng được vài miếng vảy trắng. Cự thú tức giận gầm to, điên cuồng đập vuốt xuống mặt đất.
Quả nhiên! Phế Thổ nghĩ thầm, nói không chừng thứ này cũng giống như cá sấu, phần bụng dưới là nơi yếu ớt nhất.
“An Nghỉ!” Hắn vừa lui lại vừa hô to: “Dùng súng bắn nó, đừng bắn liên tục! Giúp tôi phân tán lực chú ý của nó!”
An Nghỉ nhận được chỉ thị lập tức chấp hành, móc ra khẩu súng trường đa dụng Phế Thổ đưa cho —— mục tiêu ngắm bắn lần này đủ lớn rồi. Từng phát súng không đau không ngứa của An Nghỉ đập lên thân thể con cự thú.
Cự thú bị quấy rầy, muốn dùng chi trước và cái đuôi quét bay loài ruồi bọ phiền phức. Phế Thổ nắm chuẩn thời cơ đổi sang súng năng lượng, hai phát laser đỏ chói bắn ra, lớp màng mỏng bên sườn cự thú lập tức bị xuyên thủng.
An Nghỉ vừa nhìn đã hiểu, học theo hắn ngắm bắn bên cánh còn lại. Mỗi phát đạn qua đi, hai lớp màng mỏng bên người cự thú dần xuất hiện hai lỗ thủng toác rộng.
Cự thú bị đau đột nhiên vung móng vuốt lên, quét về phía An Nghỉ hất văng cậu. An Nghỉ bị bắn ra xa, sau đó rơi mạnh xuống đất. Tim Phế Thổ chợt thắt lại, hắn vội vàng bật người lao tới, giữa đà chạy nghiêng người quỳ xuống, nương theo dòng cát lún trượt tới dưới thân cự thú —— bốn phía vây quanh hắn là móng vuốt sắc nhọn không gì phá nổi, sau lưng là cái đuôi thô to, ngay trên đỉnh đầu là khoang bụng yếu ớt.
Phế Thổ hai tay giương súng, hướng lên đỉnh đầu điên cuồng oanh tạc.
Vùng bụng cự thú bị công kích mãnh liệt, nó gầm lên một tiếng lảo đảo nghiêng sang một bên. Phế Thổ nhìn chằm chằm từng cử động của nó, thấy cơ bắp nó căng lên lập tức dự đoán được hướng hành động, thuận thế lăn sang bên cạnh tránh bị nó giẫm vào. Cự thú xoay vòng tại chỗ, mặc kệ An Nghỉ cách đó không xa chỉ muốn tìm cách giẫm chết Phế Thổ.
Phế Thổ đã nhanh chóng thay đạn, trò cũ dùng lại, nhằm phía vùng bụng đã dần biến thành màu cháy đen của cự thú không ngừng nã súng.
Cự thú phát cuồng, cào ra một đống đất cát, nó nâng cả thân trên lên sau đó đột ngột thả rơi xuống —— muốn dùng thân mình đè bẹp Phế Thổ bên dưới!
Động tác của nó quá nhanh, khoảng cách cũng quá gần, Phế Thổ gần như không bất cứ cơ hội nào để suy nghĩ, nhưng kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu cùng vô số lần tắm máu đã ăn vào thân thể hắn, thần kinh và cơ bắp như hợp thành một thể, hắn dồn hết toàn bộ sức lực nhảy bật sang bên trái, tay phải hướng xuống nã một phát súng tạo lực đẩy, sau một đợt quay cuồng biên độ rộng, thân hình cự thú nặng nề rơi xuống cách cánh tay hắn 5cm, lực xung kích lại đẩy văng hắn ra thêm một chút.
Phế Thổ không dừng lại một giây nào, dồn lực vào eo cong người vọt tới phía trước, điều chỉnh súng năng lượng đến mức công suất cực đại, chạy dọc theo thân cự thú, sau đó đạp xuống đất, xoay người, hướng về phía gốc đuôi của nó phóng ra một phát súng kinh thiên động địa.
Phát súng này đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng dự trữ, thân súng vì quá tải mà nổ tung trong tay Phế Thổ, găng tay hắn biến thành mảnh vụn, hai lòng bàn tay toàn là máu tươi, bản thân hắn cũng bị sóng xung kích hất văng đi. Cự thú đau đớn điên cuồng vặn vẹo, Phế Thổ chỉ thấy một màn cát bụi mù mịt, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một lòng bàn tay đầy móng vuốt chụp tới, đầu vuốt móc xuyên qua lớp áo bảo hộ và da thịt trước ngực hắn.
Phế Thổ bị nó ném bay, máu tươi bắn tóe ra rơi xuống trên mặt cát vàng. Lúc này, từng trận đau đớn tê tâm liệt phế mới truyền tới thần kinh hắn.
An Nghỉ chật vật khom lưng khập khiễng bò tới, nhìn thấy cảnh này suýt nữa tim ngừng đập, hét lên: “Không!”
Chỉ là cự thú bị đứt đuôi càng đau đớn hơn, cơn phẫn nộ của nó đã lên tới đỉnh điểm. Đỉnh đầu, tứ chi và phần đuôi còn sót lại điên cuồng vùng vẫy, thô bạo đụng phải một cạnh núi đá, đá vụn lớn nhỏ nứt toác ra rơi xuống.
An Nghỉ bất chấp cả người đau nhức, nhổm dậy chạy như bay về phía Phế Thổ —— Cự thú đang phát cuồng vùng vẫy lúc này lại tràn ra không ít nước bọt, có một chút bắn lên người Phế Thổ, nhất thời khiến hắn đau đớn kêu to.
“A ——!”
An Nghỉ bổ nhào đến bên cạnh hắn quỳ xuống —— nước bọt kịa hẳn là một loại nọc độc, văng tung toé trên thân Phế Thổ cùng miệng vết thương không ngừng lan rộng, mùi vị vậy mà giống hệt như độc tố phóng xạ! Phế Thổ đã đau đến mất lý trí, hai mắt trợn trắng, thân thể vô thức run lẩy bẩy —— An Nghỉ biết hắn lâu như vậy, chưa từng thấy hắn phải cau mày vì một vết thương nào, lúc này hoàn toàn không dám tưởng tượng hắn đang phải trải qua những gì.
“Phế Thổ! Phế… Mio!” An Nghỉ lắc lắc cánh tay hắn, không dám dùng sức, Phế Thổ dường như đã hoàn toàn nghe thể nghe thấy cậu.
Cự thú giãy giụa một lúc, phần đuôi đã đứt lìa, nó thở hổn hển, nọc độc từ trong miệng tí tách tràn ra. Cả người An Nghỉ phát run, cậu cảm nhận một nỗi sợ hãi kinh khủng, nhưng đồng thời, lý trí lại xuất hiện trạng thái thanh tỉnh trước nay chưa từng có. Cậu vươn tay túm lấy balo rơi ở một bên của Phế Thổ, lấy ra khẩu pháo tự chế dạng cung nỏ, nhét đầu đạn lóe lên ánh sáng đen lạnh lẽo vào.
Cậu đang định ngắm bắn, ống tay áo lại bị túm chặt. An Nghỉ quay đầu —— Phế Thổ đã lấy lại được chút thanh tỉnh, đứt quãng nói: “Đừng, chạy đi, mau.”
An Nghỉ bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, Phế Thổ giống như hồi quang phản chiếu, bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ nói: “Đuôi và cánh của nó hỏng rồi, không bay được, em chạy mau đi, tôi giữ chân nó.”
“Ian Feng, tên người bạn của tôi, em đến khu chợ Phiên thành tìm anh ta, lấy tiền, nhờ anh ta giúp, mua phi thuyền tuần hoàn cũng được, dùng tiền đó tìm một trạm tị nạn thu nhận em, hoặc là… thích dạo chợ, thì ở lại đó chơi cũng được.”
An Nghỉ thật sự không nhịn nổi, ngắt lời hắn: “Anh rốt cuộc muốn nói gì!”
Phế Thổ cũng rống lên: “Bảo em đi mau! Sắp không kịp rồi!” Vừa dứt lời lại nôn ra một ngụm máu tím đen.
Hắn móc từ trong vạt áo trước ra một quả lựu đạn dính đầy máu.
An Nghỉ nhìn hắn: “Anh muốn tự sát sao? Vì một con rồng mà anh muốn tự sát, không cần em nữa?”
Phế Thổ cuống phát điên, đẩy cậu ra giãy giụa muốn đứng dậy. An Nghỉ đột nhiên nói: “Anh nhất định là rất thích em… Không, nhất định là rất yêu em đúng không.”
Dù là Phế Thổ giờ khắc này cũng phải kinh ngạc: “Cái gì?”
Ngữ khí An Nghỉ bình tĩnh đến đáng sợ, cậu trầm giọng nói: “Nhìn anh kìa, vậy mà lại muốn hy sinh bảo vệ em, để em được sống sót, còn muốn đưa hết tiền cho em nữa.”
Phế Thổ tựa hồ lúc này mới ý thức được khi nãy bị ném bay đã khiến một chân hắn bị gãy, không chịu nổi lực, “phịch” một tiếng quỳ xuống. Hắn gần như sụp đổ quát lên: “Con mẹ nó giờ là lúc nào rồi! Còn nói cái này!”
An Nghỉ vẫn từ trên cao nhìn xuống: “Bình thường còn suốt ngày nổi giận, giả bộ không thích em.”
Phế Thổ trợn mắt nhìn cậu, giống như đang nghĩ xem rốt cuộc là thế giới này điên rồi, hay là chính hắn đã phát điên. An Nghỉ ngồi xổm xuống hôn lên khóe miệng ngập đầy máu của hắn, nói: “Đừng sợ, để em.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
An Nghỉ lắp đạn pháo xong xuôi, khiêng thứ pháo ống chẳng giống ai lên vai —— kỳ thật trọng lượng này đối với cậu là quá nặng, nhưng lúc này cậu đã hoàn toàn không để ý. Trong lồng ngực cậu chỉ có ý chí chiến đấu thiêu đốt, cùng với quyết tâm mãnh liệt. Cậu không lập tức nã pháo, ngược lại một tay cầm súng hướng xuống dưới bụng cự thú bắn vài phát.
Lần này cự thú đã cẩn thận hơn, không lập tức phóng tới, nó dùng hai móng vuốt cuồng loạn xới tung đất cát quanh người. An Nghỉ giương tay chắn trước mặt, cánh tay, phần đầu và bụng đều bị đá vụn đập trúng, nhưng cậu không dịch chuyển một bước —— phía sau cậu vẫn còn Phế Thổ.
Rất nhanh An Nghỉ đã bắn hết đạn, cậu lập tức ném súng đi, lại móc ra một khẩu súng khác, từng tiếng nổ “Đoàng! Đoàng!” liên tục vang lên không ngớt. Cánh tay An Nghỉ bị chấn động đến tê dại, âm thanh “ken két” báo hiệu hết đạn lại vang lên, cậu lại một lần nữa vứt bỏ khẩu súng rỗng, móc ra khẩu súng năng lượng chắp vá cuối cùng.
Những phát đạn trước độ chính xác không cao, hầu như đều đập vào vảy cứng của cự thú rồi bật ra, nhưng cũng ép được nó về hướng chính diện. An Nghỉ vội hít sâu một hơi, ngắm vào chân trước của nó bóp cò —— từng chùm laser đỏ liên tiếp phóng ra, một nửa trong số đó bắn trúng mục tiêu, đánh bật lớp vảy và vùng da trên móng vuốt nó.
Dưới cơn thịnh nộ, cự thú nâng chi trước lên thật cao —— khoảng thời gian đối đầu ngắn ngủi đủ để khiến An Nghỉ nhận ra đây là dấu hiệu nó đang lấy đà lao tới. Phế Thổ nằm một bên cũng nhìn được, hắn dùng hết một chút sức lực cuối cùng muốn kéo An Nghỉ đi. Nhưng thứ An Nghỉ chờ chính là khoảnh khắc này, cậu kéo khẩu pháo đang khiêng trên vai xuống, ngắm chuẩn miệng pháo, một bên mắt nhìn xuyên qua ống ngắm theo dõi nhất cử nhất động của cự thú.
Giờ khắc này, toàn bộ thế giới như biến thành một thước phim quay chậm, hoang mạc cùng tiếng gầm của dã thú đều biến mất, chỉ còn sót lại từng nhịp thở và tiếng tim đập của An Nghỉ.
“Điều chỉnh hô hấp, dõi mắt theo chuyển động của mục tiêu, cảm nhận tiết tấu của nó.” Lời Phế Thổ vang lên trong đầu cậu.
An Nghỉ khẽ khàng thở ra một hơi, cự thú đã nhảy chồm tới —— nó quá sức to lớn, đôi cánh tàn tạ vung ra che phủ khắp không trung.
An Nghỉ dứt khoát kéo chốt phóng, một viên đạn pháo lập tức vọt ra ngoài, chính cậu cũng bị phản lực đẩy văng về phía sau hai mét, rơi xuống sau lưng Phế Thổ. Vùng bụng trắng nhợt yếu ớt của cự thú bị bắn trúng, động tác nhào về phía trước của nó cũng khựng lại, sau một tiếng nổ mạnh, nó ngã quỵ trên mặt đất, trước ngực hiện ra một lỗ thủng đen ngòm bốc khói nghi ngút.
Bụng con quái thú biến dị vậy mà lại bị đâm thủng, từng mảng da lớn xung quanh vết thương đều phát ra tiếng xèo xèo do bị ăn mòn.
An Nghỉ không màng đến tiếng kêu ré thảm thiết đinh tai nhức óc của nó, lục đục bò dậy lấy ra một viên đạn khác nhét vào ống pháo, quỳ một chân xuống đất cẩn thận nâng pháo. Đột nhiên, cậu quay đầu sang Phế Thổ, đắc ý mỉm cười: “Em đã nói đạn nổ vô địch của em rất mạnh rồi mà.”
Hai mắt Phế Thổ đỏ quạch, phản chiếu lại hình bóng thiếu niên xa lạ, trong lúc nhất thời tựa như đã mất đi toàn bộ ngôn ngữ.
Cự thú lăn lộn bò dậy khỏi mặt đất, đầu nó lại va phải sườn núi đá.
Đến giờ phút này, nó đã bị Phế Thổ bắn mù một mắt, phá hủy hai cánh, nổ đứt đuôi, lại bị An Nghỉ bắn xuyên ra một cái lỗ lớn trước ngực, nhưng thân hình nó vẫn cứ hùng vĩ đến khó tưởng tượng —— vách núi kia bị nó đâm sầm vào không ngừng vỡ toác, đá vụn rớt xuống, cả ngọn núi đá run rẩy như sắp đổ.
Phế Thổ khàn giọng nói: “Phía trên.”
An Nghỉ ngẩng đầu nhìn lên, hiểu ý.
Lúc này cự thú đang đứng giữa hai sườn núi —— nơi này hiển nhiên vốn có cả một dãy núi, trải qua quá trình phong hóa bào mòn đã tạo thành một cái cầu hình vòm, mà cự thú đang đứng ngay bên dưới “vòm cầu” này.
Tầm mắt An Nghỉ bị mồ hôi làm mờ, cậu dùng mu bàn tay lau mạnh vầng trán và cả mặt, chun cột tóc vô tình bị kéo đứt, mái tóc dài xõa tung ra trong gió, bóng dáng thon gầy nhỏ bé của cậu đứng thẳng.
An Nghỉ điều chỉnh góc độ miệng pháo. Cậu biết lúc này Phế Thổ đã không gượng dậy nổi, nhưng vẫn có cảm giác như đang được hắn ôm phía sau lưng, đỡ lấy cánh tay cậu, cùng nhau đặt tay lên chốt bắn.
Lại một phát đạn pháo nổ vang, vòm đá trên đầu cự thú bị bắn trúng, kết cấu đứt gãy, từng cụm đá tảng khổng lồ ầm ầm rớt xuống. Lưng cự thú bị đập trúng, nó kêu thảm giậm mạnh chân lún xuống đất.
Tiếng rít gào đó kéo theo càng nhiều đá lở. Nhất thời, cả một vùng trời đất đá đổ ập xuống, vùi lấp toàn bộ tứ chi và đỉnh đầu cự thú bên dưới.
An Nghỉ thở hắt ra một hơi cuối cùng trong lồng ngực, ống pháo nặng nề lăn đến bên chân. Cậu rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, cũng tê liệt ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất