Chương 13
Sau khi bị hai người nói ngươi tốt lắm, Dịch Nhiên rất bình tĩnh phun ra một ngụm máu tươi.
Một ngụm một ngụm máu như bàn tay vả từng cái lên mặt mỗi người trong phòng, khiến mặt họ sưng lên đau đớn.
Lý dược tu chính là người không thể chấp nhận nỗi nhất, ông nghiêm túc kiểm tra máu đối phương hai lần, nhưng đều không thấy có vấn đề gì, ông tuyệt đối không muốn tin tu vi hay năng lực của mình xảy ra vấn đề, đương nhiên cho rằng Dịch Nhiên cố ý hộc máu khiến ông xấu hổ.
Vì vậy Lý dược tu là người đầu tiên nhảy cẫng lên: "Ngươi đừng tưởng chỉ phun mấy ngụn máu là ta tin ngươi trúng độc, nếu tất cả mọi người đều như ngươi, chẳng phải Hồi Xuân Các của chúng ta thành nơi coi tiền như rác? Chứng cứ! Trừ khi đưa cho chúng ta chứng cứ!"
Trước đó vừa bị Triệu Kiến Chương, con gà yếu mới Ngưng Mạch kỳ khiêu chiến đã khiến Dịch Nhiên thật khó chịu, linh căn bị phá hư, thống khổ vì đan điền bị giam cầm, dùng toàn lực muốn một kiếm giết chết con gà yếu đó, nhưng kết quả một lông gà cũng không rơi, dù Hồi Xuân Các bị y đục ra một lỗ cũng không đủ bù sự khó chịu và buồn bực trong lòng Dịch Nhiên.
Hiện tại y thế mà đã thảm tới mức này, ngay cả Ngưng Mạch cũng không thể giết được. Thật là vừa nghĩ đã muốn chọc một lỗ lên trời.
Tâm trạng Dịch Nhiên như vậy đương nhiên không rảnh để ý tới dược tu mới Luyện Khí tầng bảy, thân y vốn có kịch độc, đó là điều chắc chắn, tuy Dịch Nhiên không biết vì sao họ không kiểm ra được gì, nhưng vì ngừa vạn nhất thì vẫn nên thu gom lại hết thì tốt hơn.
Vì vậy Lý dược tu không chờ được lời nhận lỗi từ Dịch Nhiên tới phá quán, trái lại còn thấy đối phương khụ một tiếng, thân hình nhìn qua lung lay sắp ngã muốn thu thập máu trên mặt đất!
Quả thực chính là dẫm lên mặt ông!
Lý dược tu vô cùng tức giận, lúc Dịch Nhiên chỉ còn cách một khoảng để thu thập hết máu, một bàn tay đã đi trước thu hết máu vào một bình ngọc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông.
Đường chủ Vương Huy nhíu mày: "Lý Tử, ngươi đang muốn làm gì?"
Lý Tử nhanh chóng đưa cái bình ngọc cho Vương Huy, ông cũng biết mình tự tiện làm sẽ phải nhận trừng phạt, chỉ là nếu không thả ra cơn tức này thì ông thật sự không thở được!
"Đường chủ, tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này! Trừ khi y có thể chứng minh máu của y có độc, là y thật sự trúng độc, nếu không mặt mũi của Hồi Xuân Các chúng ta đều bị y dẫm nát bét!"
Tuy Vương Huy không đồng ý với hành vi xúc động của Lý Tử, chỉ là ông nói vẫn có lý, vì vậy, hắn quay qua nhìn Dịch Nhiên, muốn dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục ~
Thật sự lúc này Dịch Nhiên đã sắp bùng nổ rồi, cũng may giờ là chiều sắp tới tối rồi, độc tính phát tác vào ban đêm không dữ dội như lúc sáng, y có thể giữ được tỉnh táo, nhưng tính tình đã hoàn toàn xấu đi.
Cho nên y không đợi Vương Huy nhẹ nhàng mở miệng, đã dùng gương mặt lạnh tới không thể lạnh hơi, khóe miệng hơi kéo kéo như đang cười, nói: "Giỏi thì ngươi uống đi."
Vương Huy lập tức nếm trải cảm giác nghẹn họng của Triệu Kiến Chương.
Bỏ qua nhiều đoạn đối thoại vậy! Không lẽ là ta nên khuyên ngươi trước, ngươi không muốn, ta lại khuyên ngươi nhưng ngươi vẫn không muốn, cuối cùng người thẹn quá tức giận kêu ta uống sao? Sao tính tình kiếm tu táo bạo vậy!
Bầu không khí lập tức lạnh lẽo, bọn họ không phải tên ngốc, vẻ mặt quá mức bình tĩnh và mỉa mai của Dịch Nhiên khiến họ không dám nếm thử máu đó, nhưng nếu người Hồi Xuân Các không nếm thì lại thấy mất mặt, vô cùng rối rắm. Còn đám người Chu Năng và Triệu Kiến Chương bên kia, tuy bọn họ là tu nhị đại nhưng không phải là đám ngốc, loại chuyện nào sao có thể đi ra làm?
Ngay khi mọi người nghĩ rằng họ sẽ cứ tiếp tục im lặng mãi thế này, Phó Tu Vân đột nhiên bật cười, thầm: "Nhiều người vậy mà còn không kiểm ra được có độc hay không, đã thế còn không cho người ta đi, thật là không có thiên lý."
Sau đó hắn ngẩng đầu nói với Dịch Nhiên: "Thôi, đừng có tức giận với họ, ngươi lợi hại nhất! Ngươi nói đúng, chắc chắn là bọn họ sai, chúng ta tới xem Trân Bảo Các thử đi? Đường chủ, ngươi đưa bình nhỏ cho chúng ta, chúng ta đi khỏi đây, dù sao cuối cùng cũng không có kết quả gì, cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không tốt với ai, đúng chứ?"
Đường chủ Vương Huy thấy Phó Tu Vân nói cũng có lý, thôi, coi như hắn xui! Hắn tự mình lấp lại lỗ thủng tầng ba còn tốt hơn đắc tội một kiếm tu Ngưng Mạch kỳ tính tình xấu. Huống chi không ai trong bọn họ uống bình máu đó, nếu không thể chứng minh vậy thì nhường nhịn. Vì vậy hắn đưa bình máu của Dịch Nhiên cho Phó Tu Vân, Phó Tu Vân mỉm cười nhận lấy.
Nhưng bọn họ chưa rời đi, lúc này Phó Tu Vân xoay người nói với Hồ Bạch đang đứng trong góc vờ như mình không tồn tại: "Vị Hồ đạo hữu này, hộp ngọc trong tay ngươi và máu trong đó cũng là của chúng ta."
Sắc mặt Hồ Bạch cứng ngắc. Gã cho rằng Dịch Nhiên dưới sự tức giận sẽ hất tay áo rời đi mà quên cái hộp này và máu trong đó, nếu vậy thì gã có thể lập công lớn trước mặt Triệu Kiến Chương, nhưng ai ngờ thiếu niên ngây thơ thoạt nhìn lịch sự văn nhã lại rất dễ lừa thế mà lại tìm gã chứ?
Cứ như vậy thì gã không muốn trả cũng không được. Nhưng nếu trả lại, nhìn gương mặt muốn giết người của Triệu Kiến Chương, chút nữa gã chắc chắn sẽ thảm!
Hiện tại gã rất cần Triệu Kiến Chương hỗ trợ linh thạch, nếu chuyện này không thành thì khỏi mơ tới kinh thạch nữa!
Vì vậy gã cắn răng hừ một tiếng với Phó Tu Vân: "Ta còn muốn nghiên cứu máu này, hai vị cứ giao nó cho ta đi, không chừng hai ngày sau ta có thể tìm ra được chứng cứ nó có độc, giúp hai vị một đại ân!"
Phó Tu Vân nhướng mày, nghĩ hắn ngốc hả? Ai tin được cái cớ rõ ràng như vậy? Phó Tu Vân không nói hai lời đã đi về phía Hồ Bạch, mỉm cười vươn tay: "Không cần. Hãy trả lại cho chúng ta."
Ngay khi Hồ Bạch đang suy nghĩ xem có nên ráng giữ lại hay buông tay, Dịch Nhiên bên kia đột nhiên lảo đảo, cùng lúc đó Triệu Kiến Chương vẫn luôn chú ý tới y, sắc mặt hung dữ chợt lóe, mấy cái lá liễu đen bắn về phía Dịch Nhiên như ám khí!
Phó Tu Vân vừa xoay người liền thấy một màn Dịch Nhiên nhẹ nhàng dùng kiếm đánh bay ám khí, trong lòng hắn vừa nghĩ lập tức xoay người, dùng bộ pháp gì đó lập tức đến sau lưng Hồ Bạch, sau đó đoạt lấy hộp ngọc trong tay gã, đồng thời đá gã ngã xuống sàn.
"Sao ngươi có thể động thủ!"
Hồ Bạch lạnh giọng chỉ trích, nụ cười trên mặt Phó Tu Vân cũng đã biến mất: "Tuy y là chủ nợ của ta, nhưng các ngươi đột nhiên ra tay như thế cũng khiến ta khó xử."
Vốn Triệu Kiến Chương vẫn nhìn về phía Dịch Nhiên với vẻ mặt tàn nhẫn, nhưng khi gã nghe Phó Tu Vân nói, ánh mắt chợt lóe như nghĩ ra chủ ý gì đó tuyệt vời, lập tức rộng lượng.
"Dịch đạo hữu không nói sớm, ta còn tưởng hai người là bằng hữu chứ, nếu là quan hệ chủ nợ, vậy xin lỗi, ta còn có việc đi trước, các ngươi cứ tự nhiên."
Phó Tu Vân nheo mắt, thầm nghĩ không biết Triệu Kiến Chương đang có chủ ý gì, chỉ là rất nhanh hắn sẽ biết... trước khi Triệu Kiến Chương rời đi, gã đột nhiên lộ ra nụ cười sâu xa với Phó Tu Vân:
"Tại hạ vẫn có chút gia tài, hơn nữa là thật tình muốn kết giao với Dịch Tu Nguyên ngươi. Cho nên, nếu ngươi có phiền toái gì thì có thể tùy thời tới Vân Phong tìm ta. Ta ở tầng thứ ba của Vân Phong."
Phó Tu Vân nghe xong mà không hiểu thì chính là đồ ngốc.
Chỉ là Dịch Nhiên cũng nhanh chóng hiểu ra, sau khi ra khỏi Hồi Xuân Các, Dịch thổ hào không nói một câu với Phó Tu Vân. Phó Tu Vân vội vàng đi theo Dịch Nhiên, đang muốn giải thích thì Dịch Nhiên đột nhiên dừng lại.
"Hả?" Sao vậy.
"Ta là chủ nợ? Ngươi thiếu ta cái gì?"
Phó Tu Vân nghĩ một hồi: "Thiếu ngươi một nụ cười, được chưa? Ta cười cho ngươi."
Sau đó, Dịch Nhiên nhìn nụ cười nịnh nọt của Phó Tu Vân, hừ một tiếng đi trước. Phó Tu Vân vui vẻ nhìn dáng vẻ của y, sau đó nghe thấy thanh âm trầm thấp lãnh đạm của Dịch Nhiên:
"Tuy gã là con gà yếu, nhưng tu vi vẫn cao hơn so với ngươi, ngươi muốn đối phó thì phải cẩn thận."
Nụ cười của Phó Tu Vân hơi cứng lại, sau đó càng tươi hơn. Khiến không ít người xung quanh bị hấp dẫn, đỏ mặt.
Dịch Nhiên dừng bước chân, quay đầu tức giận la lên: "Câm miệng! Đi nhanh lên!"
Hết chương 13.
Tiểu kịch trường:
1. Có trúng độc không?
Dịch Nhiên: Ta trúng độc.
Lý Tử: Không có! Ngươi rất tốt!
Dịch Nhiên: Ta trúng độc.
Lý Tử: Ngươi thật sự không có!
Dịch Nhiên: Ta trúng độc, ngươi muốn tin hay không tùy ngươi.
Lý Tử: Trừ khi ngươi đưa chứng cứ cho ta!
Dịch Nhiên: Giỏi thì ngươi uống đi!
Lý Tử: Ngươi nghĩ ta ngốc hả?
Dịch Nhiên:...
Ngươi uống là cả thế giới liền an tĩnh.
2. Chủ nợ.
Một ngày nào đó sau khi đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Phó Tu Vân:... Ngươi cởi y phục của ta làm gì?
Dịch Nhiên: Ta là chủ nợ.
Phó Tu Vân: Đùa ta hả, ngươi là chủ nợ vậy ta thiếu ngươi cái gì?
Dịch Nhiên: Thịt.
Phó Tu Vân: %@!%¥
Một ngụm một ngụm máu như bàn tay vả từng cái lên mặt mỗi người trong phòng, khiến mặt họ sưng lên đau đớn.
Lý dược tu chính là người không thể chấp nhận nỗi nhất, ông nghiêm túc kiểm tra máu đối phương hai lần, nhưng đều không thấy có vấn đề gì, ông tuyệt đối không muốn tin tu vi hay năng lực của mình xảy ra vấn đề, đương nhiên cho rằng Dịch Nhiên cố ý hộc máu khiến ông xấu hổ.
Vì vậy Lý dược tu là người đầu tiên nhảy cẫng lên: "Ngươi đừng tưởng chỉ phun mấy ngụn máu là ta tin ngươi trúng độc, nếu tất cả mọi người đều như ngươi, chẳng phải Hồi Xuân Các của chúng ta thành nơi coi tiền như rác? Chứng cứ! Trừ khi đưa cho chúng ta chứng cứ!"
Trước đó vừa bị Triệu Kiến Chương, con gà yếu mới Ngưng Mạch kỳ khiêu chiến đã khiến Dịch Nhiên thật khó chịu, linh căn bị phá hư, thống khổ vì đan điền bị giam cầm, dùng toàn lực muốn một kiếm giết chết con gà yếu đó, nhưng kết quả một lông gà cũng không rơi, dù Hồi Xuân Các bị y đục ra một lỗ cũng không đủ bù sự khó chịu và buồn bực trong lòng Dịch Nhiên.
Hiện tại y thế mà đã thảm tới mức này, ngay cả Ngưng Mạch cũng không thể giết được. Thật là vừa nghĩ đã muốn chọc một lỗ lên trời.
Tâm trạng Dịch Nhiên như vậy đương nhiên không rảnh để ý tới dược tu mới Luyện Khí tầng bảy, thân y vốn có kịch độc, đó là điều chắc chắn, tuy Dịch Nhiên không biết vì sao họ không kiểm ra được gì, nhưng vì ngừa vạn nhất thì vẫn nên thu gom lại hết thì tốt hơn.
Vì vậy Lý dược tu không chờ được lời nhận lỗi từ Dịch Nhiên tới phá quán, trái lại còn thấy đối phương khụ một tiếng, thân hình nhìn qua lung lay sắp ngã muốn thu thập máu trên mặt đất!
Quả thực chính là dẫm lên mặt ông!
Lý dược tu vô cùng tức giận, lúc Dịch Nhiên chỉ còn cách một khoảng để thu thập hết máu, một bàn tay đã đi trước thu hết máu vào một bình ngọc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông.
Đường chủ Vương Huy nhíu mày: "Lý Tử, ngươi đang muốn làm gì?"
Lý Tử nhanh chóng đưa cái bình ngọc cho Vương Huy, ông cũng biết mình tự tiện làm sẽ phải nhận trừng phạt, chỉ là nếu không thả ra cơn tức này thì ông thật sự không thở được!
"Đường chủ, tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này! Trừ khi y có thể chứng minh máu của y có độc, là y thật sự trúng độc, nếu không mặt mũi của Hồi Xuân Các chúng ta đều bị y dẫm nát bét!"
Tuy Vương Huy không đồng ý với hành vi xúc động của Lý Tử, chỉ là ông nói vẫn có lý, vì vậy, hắn quay qua nhìn Dịch Nhiên, muốn dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục ~
Thật sự lúc này Dịch Nhiên đã sắp bùng nổ rồi, cũng may giờ là chiều sắp tới tối rồi, độc tính phát tác vào ban đêm không dữ dội như lúc sáng, y có thể giữ được tỉnh táo, nhưng tính tình đã hoàn toàn xấu đi.
Cho nên y không đợi Vương Huy nhẹ nhàng mở miệng, đã dùng gương mặt lạnh tới không thể lạnh hơi, khóe miệng hơi kéo kéo như đang cười, nói: "Giỏi thì ngươi uống đi."
Vương Huy lập tức nếm trải cảm giác nghẹn họng của Triệu Kiến Chương.
Bỏ qua nhiều đoạn đối thoại vậy! Không lẽ là ta nên khuyên ngươi trước, ngươi không muốn, ta lại khuyên ngươi nhưng ngươi vẫn không muốn, cuối cùng người thẹn quá tức giận kêu ta uống sao? Sao tính tình kiếm tu táo bạo vậy!
Bầu không khí lập tức lạnh lẽo, bọn họ không phải tên ngốc, vẻ mặt quá mức bình tĩnh và mỉa mai của Dịch Nhiên khiến họ không dám nếm thử máu đó, nhưng nếu người Hồi Xuân Các không nếm thì lại thấy mất mặt, vô cùng rối rắm. Còn đám người Chu Năng và Triệu Kiến Chương bên kia, tuy bọn họ là tu nhị đại nhưng không phải là đám ngốc, loại chuyện nào sao có thể đi ra làm?
Ngay khi mọi người nghĩ rằng họ sẽ cứ tiếp tục im lặng mãi thế này, Phó Tu Vân đột nhiên bật cười, thầm: "Nhiều người vậy mà còn không kiểm ra được có độc hay không, đã thế còn không cho người ta đi, thật là không có thiên lý."
Sau đó hắn ngẩng đầu nói với Dịch Nhiên: "Thôi, đừng có tức giận với họ, ngươi lợi hại nhất! Ngươi nói đúng, chắc chắn là bọn họ sai, chúng ta tới xem Trân Bảo Các thử đi? Đường chủ, ngươi đưa bình nhỏ cho chúng ta, chúng ta đi khỏi đây, dù sao cuối cùng cũng không có kết quả gì, cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không tốt với ai, đúng chứ?"
Đường chủ Vương Huy thấy Phó Tu Vân nói cũng có lý, thôi, coi như hắn xui! Hắn tự mình lấp lại lỗ thủng tầng ba còn tốt hơn đắc tội một kiếm tu Ngưng Mạch kỳ tính tình xấu. Huống chi không ai trong bọn họ uống bình máu đó, nếu không thể chứng minh vậy thì nhường nhịn. Vì vậy hắn đưa bình máu của Dịch Nhiên cho Phó Tu Vân, Phó Tu Vân mỉm cười nhận lấy.
Nhưng bọn họ chưa rời đi, lúc này Phó Tu Vân xoay người nói với Hồ Bạch đang đứng trong góc vờ như mình không tồn tại: "Vị Hồ đạo hữu này, hộp ngọc trong tay ngươi và máu trong đó cũng là của chúng ta."
Sắc mặt Hồ Bạch cứng ngắc. Gã cho rằng Dịch Nhiên dưới sự tức giận sẽ hất tay áo rời đi mà quên cái hộp này và máu trong đó, nếu vậy thì gã có thể lập công lớn trước mặt Triệu Kiến Chương, nhưng ai ngờ thiếu niên ngây thơ thoạt nhìn lịch sự văn nhã lại rất dễ lừa thế mà lại tìm gã chứ?
Cứ như vậy thì gã không muốn trả cũng không được. Nhưng nếu trả lại, nhìn gương mặt muốn giết người của Triệu Kiến Chương, chút nữa gã chắc chắn sẽ thảm!
Hiện tại gã rất cần Triệu Kiến Chương hỗ trợ linh thạch, nếu chuyện này không thành thì khỏi mơ tới kinh thạch nữa!
Vì vậy gã cắn răng hừ một tiếng với Phó Tu Vân: "Ta còn muốn nghiên cứu máu này, hai vị cứ giao nó cho ta đi, không chừng hai ngày sau ta có thể tìm ra được chứng cứ nó có độc, giúp hai vị một đại ân!"
Phó Tu Vân nhướng mày, nghĩ hắn ngốc hả? Ai tin được cái cớ rõ ràng như vậy? Phó Tu Vân không nói hai lời đã đi về phía Hồ Bạch, mỉm cười vươn tay: "Không cần. Hãy trả lại cho chúng ta."
Ngay khi Hồ Bạch đang suy nghĩ xem có nên ráng giữ lại hay buông tay, Dịch Nhiên bên kia đột nhiên lảo đảo, cùng lúc đó Triệu Kiến Chương vẫn luôn chú ý tới y, sắc mặt hung dữ chợt lóe, mấy cái lá liễu đen bắn về phía Dịch Nhiên như ám khí!
Phó Tu Vân vừa xoay người liền thấy một màn Dịch Nhiên nhẹ nhàng dùng kiếm đánh bay ám khí, trong lòng hắn vừa nghĩ lập tức xoay người, dùng bộ pháp gì đó lập tức đến sau lưng Hồ Bạch, sau đó đoạt lấy hộp ngọc trong tay gã, đồng thời đá gã ngã xuống sàn.
"Sao ngươi có thể động thủ!"
Hồ Bạch lạnh giọng chỉ trích, nụ cười trên mặt Phó Tu Vân cũng đã biến mất: "Tuy y là chủ nợ của ta, nhưng các ngươi đột nhiên ra tay như thế cũng khiến ta khó xử."
Vốn Triệu Kiến Chương vẫn nhìn về phía Dịch Nhiên với vẻ mặt tàn nhẫn, nhưng khi gã nghe Phó Tu Vân nói, ánh mắt chợt lóe như nghĩ ra chủ ý gì đó tuyệt vời, lập tức rộng lượng.
"Dịch đạo hữu không nói sớm, ta còn tưởng hai người là bằng hữu chứ, nếu là quan hệ chủ nợ, vậy xin lỗi, ta còn có việc đi trước, các ngươi cứ tự nhiên."
Phó Tu Vân nheo mắt, thầm nghĩ không biết Triệu Kiến Chương đang có chủ ý gì, chỉ là rất nhanh hắn sẽ biết... trước khi Triệu Kiến Chương rời đi, gã đột nhiên lộ ra nụ cười sâu xa với Phó Tu Vân:
"Tại hạ vẫn có chút gia tài, hơn nữa là thật tình muốn kết giao với Dịch Tu Nguyên ngươi. Cho nên, nếu ngươi có phiền toái gì thì có thể tùy thời tới Vân Phong tìm ta. Ta ở tầng thứ ba của Vân Phong."
Phó Tu Vân nghe xong mà không hiểu thì chính là đồ ngốc.
Chỉ là Dịch Nhiên cũng nhanh chóng hiểu ra, sau khi ra khỏi Hồi Xuân Các, Dịch thổ hào không nói một câu với Phó Tu Vân. Phó Tu Vân vội vàng đi theo Dịch Nhiên, đang muốn giải thích thì Dịch Nhiên đột nhiên dừng lại.
"Hả?" Sao vậy.
"Ta là chủ nợ? Ngươi thiếu ta cái gì?"
Phó Tu Vân nghĩ một hồi: "Thiếu ngươi một nụ cười, được chưa? Ta cười cho ngươi."
Sau đó, Dịch Nhiên nhìn nụ cười nịnh nọt của Phó Tu Vân, hừ một tiếng đi trước. Phó Tu Vân vui vẻ nhìn dáng vẻ của y, sau đó nghe thấy thanh âm trầm thấp lãnh đạm của Dịch Nhiên:
"Tuy gã là con gà yếu, nhưng tu vi vẫn cao hơn so với ngươi, ngươi muốn đối phó thì phải cẩn thận."
Nụ cười của Phó Tu Vân hơi cứng lại, sau đó càng tươi hơn. Khiến không ít người xung quanh bị hấp dẫn, đỏ mặt.
Dịch Nhiên dừng bước chân, quay đầu tức giận la lên: "Câm miệng! Đi nhanh lên!"
Hết chương 13.
Tiểu kịch trường:
1. Có trúng độc không?
Dịch Nhiên: Ta trúng độc.
Lý Tử: Không có! Ngươi rất tốt!
Dịch Nhiên: Ta trúng độc.
Lý Tử: Ngươi thật sự không có!
Dịch Nhiên: Ta trúng độc, ngươi muốn tin hay không tùy ngươi.
Lý Tử: Trừ khi ngươi đưa chứng cứ cho ta!
Dịch Nhiên: Giỏi thì ngươi uống đi!
Lý Tử: Ngươi nghĩ ta ngốc hả?
Dịch Nhiên:...
Ngươi uống là cả thế giới liền an tĩnh.
2. Chủ nợ.
Một ngày nào đó sau khi đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Phó Tu Vân:... Ngươi cởi y phục của ta làm gì?
Dịch Nhiên: Ta là chủ nợ.
Phó Tu Vân: Đùa ta hả, ngươi là chủ nợ vậy ta thiếu ngươi cái gì?
Dịch Nhiên: Thịt.
Phó Tu Vân: %@!%¥
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất