Chương 21
Vừa ra khỏi núi đã bị một đám người bao vây, tên dẫn đầu còn dùng ánh mắt đối đãi với phế vật nhìn bọn họ, ngay cả một người tính tình tốt cũng không chịu đựng được, càng miễn bàn tới Dịch Nhiên tính tình không tốt và Phó Tu Vân từ sau khi rèn luyện linh căn tính tình cũng càng ngày càng không tốt.
Nhưng lúc này bọn họ không thể trực tiếp giết người. Rốt cuộc cũng đang ban ngày, giết người sẽ bị rất nhiều người thấy dẫn tới phiền toái sau này. Hơn nữa rốt cuộc tu vi cũng có chênh lệch, dưới tình huống Phó Tu Vân và Dịch Nhiên không rõ thực lực của đối phương, bọn họ có thể ở bên thế yếu, nếu có thể không xảy ra xung đột thì tạm thời cứ như vậy đã. Đương nhiên sau này có tính sổ hay không thì không chắc chắn.
Lão giả này là tu giả Ngưng Mạch hậu kỳ, ở trong Nhiên Nguyên Giới tuyệt đối là tồn tại cấp bậc cao, cho nên lão ta mới có biểu hiện kiêu căng ngạo mạn như vậy. Hơn nữa bên cạnh lão ta còn có năm sáu tu giả Trúc Cơ hậu kỳ, ba Ngưng Mạch sơ kỳ. Hiển nhiên vì để tìm đầu sỏ giết chết thiếu chủ nhà mình, Chu gia đã rất ra sức.
"Hai người các ngươi, có phải có một tên kêu Dịch Tu Nguyên?"
Phó Tu Vân hơi nheo mắt chỉ vào bản thân rồi gật đầu: "Là ta."
Khi lão giả nhìn tới diện mạo của Phó Tu Vân, ghét bỏ và không vui trên mặt càng rõ hơn: "Hừ, quả nhiên là tiểu bạch kiểm... Tuy vị kia của Triệu gia nói ngươi không có liên quan gì tới việc này, chỉ là ngươi phải trải qua kiểm tra của chúng ta thì mới được rời đi. Ngươi mau thành thật trả lời cho ta, ngươi có cấu kết với tu giả Hồ Bạch kia không? Có phải hai người các ngươi âm thầm mưu đồ hại chết thiếu chủ của chúng ta?"
Lời cuối cùng của lão giả có thể nói là lạnh lùng và sắc bén, chỉ là Phó Tu Vân không chút phản ứng gì với vẻ mặt của lão: "Âm thầm mưu đồ với tên đó? Nếu không phải lúc đó ta có pháp bảo bảo mạng thì chỉ sợ ta căn bản không ra khỏi đó được. Còn âm thầm mưu đồ với gã, ta sợ ta chết không đủ nhanh hả?"
Phó Tu Vân cười lạnh, xác thật không giống giả vờ, lão giả hừ một tiếng phất phất tay sau khi lão giả nghiêm túc nhìn vẻ mặt của hắn. Lập tức có một người nhanh chóng đi lên lấy một cái gương trắng chiếu Phó Tu Vân và Dịch Nhiên.
Sắc mặt của Dịch Nhiên vẫn lạnh như băng vậy, chỉ là cả người tràn đầy bất mãn và sát khí. Còn Phó Tu Vân lại lạnh lùng nhìn gương bạch ngọc đó, khóe miệng hơi cong lên và ánh mắt cực kỳ lạnh lùng. Ngay khi nhìn thấy cái gương này, Phó Tu Vân liền biết hôm nay không thể nào trôi qua tốt đẹp được.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn thấy cái gương này! Trước đó người của tứ đại gia tộc đã chiếu tới chiếu đi trong mật thất của mẫu gia hắn, từ đó kiếm được không ít bảo vật được tổ phụ gia hắn che giấu. Chính hắn cũng từng bị cái gương này chiếu qua để kiểm tra xem hắn có giấu bảo vật gì không, trước cái gương này thì dường như không có nơi nào để cất giấu bảo vật, nhưng trên người hắn lúc này lại có một món Tiên Khí.
Tiên Khí! Có lẽ toàn bộ Nhiên Nguyên Giới cũng rất khó mà tìm được loại bảo vật nghịch thiên này.
Phó Tu Vân đã âm thầm khống chế Tiểu Đầu Đất biến thành mười mấy con kiến bò trên mặt đất, thật ra nếu tu vi và nguyên thần của hắn càng mạnh hơn thì thậm chí hắn có thể khống chế Tiểu Đầu Đất thành mấy trăm, mấy ngàn con kiến lửa, từ đó có thể mang tính công kích trâu bò và giết người trong vô hình.
Chỉ là hiện tại vẫn chưa được, Phó Tu Vân chỉ khống chế nhiều nhất được mười ba con kiến lửa, sức mạnh của ngọn lửa cũng phải chia đều không ít và chỉ có thể giữ được trong một canh giờ, nhưng cũng không cần lo bị nước dập tắt.
Lúc khống chế mấy con kiến lửa, Phó Tu Vân yên lặng quay đầu liếc mắt với Dịch Nhiên. Dịch Nhiên lập tức hiểu ý của hắn, tay trái lặng lẽ xuất hiện kiếm thủ, ánh sáng lập lòe trên đầu ngón tay y.
"Hử! Túi trữ vật chữ Phúc bên hông ngươi không phải là của thiếu chủ chúng ta sao! Sao lại ở trong tay ngươi? Có phải ngươi đã nhân cơ hội đoạt bảo vật của thiếu chủ sau khi thiếu chủ chết không hả? Hừ, xem trên phân thượng ngươi và thiếu gia Triệu gia quen biết, lần này tạm tha cho ngươi, ngươi mau trả túi trữ vật của thiếu chủ chúng ta lại đây, nếu không thì, ách!
Trước vẻ mặt tham lam của lão giả kia, chân phải lão đột nhiên bùng lên ngọn lửa, trong nháy mắt lão liền thay đổi sắc mặt: "Chỉ dựa vào hai tên phế vật các ngươi mà cũng dám chống lại ta."
Nói xong lão liền hất tay trái vung ra roi dài màu đen đánh tới Phó Tu Vân! Phó Tu Vân sớm biết lão già này sẽ nói cái gì làm cái gì, lúc này chỉ cười lạnh, tự biết bản thân tuyệt đối không chịu được một roi này nên trực tiếp xoay người. Dịch Nhiên cũng ngay lúc này đỡ một roi, tay phải cầm kiếm cuốn lấy roi đen đó, tay trái chém thẳng tới lão giả từ hư không, ngay khi tay trái của y hạ xuống, bóng kiếm vàng kim nhạt xuất hiện từ không trung bổ tới lão giả!
Hiển nhiên lão không ngờ tới Dịch Nhiên sẽ vừa công vừa thủ, lão vốn muốn lui lại tránh bóng kiếm, nhưng hiển nhiên lão ta đã quên mất roi dài của mình còn đang quấn lấy kiếm của Dịch Nhiên, ngay lúc lão muốn lui thì Dịch Nhiên đột nhiên lui về phía sau, lập tức khiến lão tiến về phía trước vừa vặn bị bóng kiếm từ trong hư không chém xuống!
"A...!" Lão giả la lên một cách thê lương thảm thiết, cùng lúc với tiếng kêu thảm này, xung quanh lập tức vang lên liên tiếp các tiếng kêu thảm thiết khác nhau, hình ảnh cuối cùng Chu Thủ Xương nhìn thấy trước khi chết chính là người Chu gia quanh lão đều bị lửa bao trùm!
Sao có thể! Chu Thủ Xương tới chết cũng không hiểu nổi vì sao lão lại bị hai tên phế vật chướng mắt đó giết chết dễ dàng như vậy!
"Mau lấy túi trữ vật của lão! Người Chu gia chắc chắn sẽ đuổi tới đây!"
Phó Tu Vân vừa bắt lấy cái gương bạch ngọc vừa nói với Dịch Nhiên, người sau gật đầu dùng mũi kiếm lấy túi trữ vật của Chu Thủ Xương vào trong tay, sau đó trực tiếp bắt lấy Phó Tu Vân, cả hai lần nữa tiến vào núi Vân Phong.
Từ mở đầu tới kết thúc còn chưa tới nửa canh giờ, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên đã dùng thủ đoạn vô cùng dứt khoát và lưu loát triển lãm thực lực của họ đối với người Chu gia, càng khiến một số tán tu đứng vây xem khiếp sợ không thôi... Sức mạnh có thể thiêu đốt hơn mười người và hai chiêu đã giết được đại năng Ngưng Mạch hậu kỳ thật sự khiến người sợ hãi, rốt cuộc bọn họ xuất thân từ đâu? Nhưng đồng thời trong lòng họ cũng ngầm cảm thấy sảng khoái, tứ đại gia tộc luôn độc đoán và vô lý, hiện tại bị vả sưng mặt như vậy không biết vẻ mặt của họ sẽ thế nào đây?
Vì vậy, dưới sự cố ý vô tình truyền đi, chuyện này đã lấy tốc độ rất nhanh truyền ra khắp thành Vận, sau đó truyền tới tai tứ đại gia tộc và năm đại môn phái.
- -----------
"Khốn khiếp!" Chu Xương đập nát cái bàn bạch ngọc dưới tay, nói với người dẫn đầu đoàn người Chu gia từ thành Vận trở về: "Ngươi là muốn nói với ta Chu Thủ Xương, cao thủ tu vi Ngưng Mạch hậu kỳ thế mà không trụ được ba chiêu đã chết trước cái tên kiếm tu đầu trọc chỉ mới Ngưng Mạch sơ kỳ hả! Ngươi không thấy rất nực cười hả? Từ khi nào Nhiên Nguyên Giới này xuất hiện một thiên tài như vậy! Có thể vượt 2 bậc mà giết người hả? Nếu có một người như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết?"
Người dẫn đầu đoàn người Chu gia tới thành Vận bị Chu Xương mắng tới mồ hôi đầy đầu, từng câu của hắn đều là thật, hơn nữa còn có rất nhiều người tận mắt thấy Chu Thủ Xương không trụ được trước ba chiêu của tên kiếm tu đầu trọc đó. Không chỉ như vậy, những người còn lại còn chưa ra tay đã bị thiêu sống tới chết.
"Ách, đương nhiên còn có nguyên nhân khác, tà hỏa quỷ dị đột nhiên xuất hiện lúc đó, tất cả mọi người đều thấy được không hiểu sao những người đó lại đột nhiên bốc cháy, hơn nửa lửa kia cực kỳ quái lạ, dù công pháp thuộc tính Thủy cũng không thể dập tắt, năm người của chúng ta là bị lửa thiêu chết, chỉ có ba người quyết định nhanh chóng chém đi tứ chi dính phải ngọn lửa đó mới không bị đốt chết."
Chu Xương nghe xong càng tức giận, ít nhất còn tìm được nguyên nhân cái chết của tên Chu Thủ Xương kia là do tên kiếm tu đầu trọc. Nhưng năm tu giả Trúc Cơ và ba tu giả Ngưng Mạch bị trọng thương hoàn toàn không biết là do ai làm! Nói ra không biết mặt mũi của Chu gia bọn họ nên để ở đâu!
"Tà hỏa! Tà hỏa kiều gì mà lợi hại như vậy hả? Hơn nữa, các ngươi cũng không biết rốt cuộc lửa đó từ đâu ra, ta nuôi đám các ngươi quả thực còn không bằng nuôi chó còn hơn! Cút hết cho ta! Có tên nào nhớ kỹ dung mạo của bọn chúng không? Ra lệnh truy nã mạng của bọn nó, đoạt lại Bạch Ngọc Bàn và túi trữ vật chữ Phúc!"
Tới cuối cùng Chu Xương cũng không quên túi trữ vật chữ Phúc của Phó Tu Vân và Dịch Nhiên. Lúc nghe thuộc hạ báo cáo, khi Bạch Ngọc Bàn chiếu tới túi Phúc đã lấp lòe ánh kim. Phải biết rằng toàn bộ Nhiên Nguyên Giới, bảo vật đẳng cấp cao nhất bị Bạch Ngọc Bàn chiếu tới, cũng chính là Hồ Lô Thọ Sơn, bảo vật trấn phái của phái Thọ Sơn trong năm đại môn phái cũng chỉ ra màu bạc mà thôi, có thể xuất hiện ánh kim đã chứng tỏ món vật đó ít nhất cũng là Tiên Khí!
Sau khi Chu Xương vẫy lui hạ nhân, ánh mắt lập lòe đầy sự dã tâm và hưng phấn. Nhi tử đã chết thì sao? Tuy có chút đáng tiếc, nhưng gã không chỉ có một nhi tử! So sánh trên dưới, Tiên Khí toàn bộ Nhiên Nguyên Giới không có mới là thứ quan trọng nhất có thể để gã một bước lên trời!
Nhất định phải lấy được!
Tên kia gọi là gì? Dịch Tu Nguyên? Chỉ là phế vật Tứ linh căn, muốn trốn cũng không thoát được bao lâu!
Chỉ là sau khi người Chu gia dùng linh thuật vẽ ra dung mạo của Dịch Tu Nguyên và Dịch Nhiên rồi tuyên bố lệnh giết người, Chu Xương lập tức nghênh đón vị khách không mời mà tới.
Triệu Trung Thiến vừa vào đã không đợi Chu Xương mở miệng, trực tiếp hỏi: "Tiểu tạp chủng kia đâu rồi, ngươi bắt được nó chưa?"
Chu Xương không hiểu ra làm sao: "Tiểu tạp chủng gì?" Sao lại là gã bắt?
Triệu Hoa Dung sắc mặt âm trầm đứng phía sau Triệu Trung Thiên mới tiến lên giải thích: "Chính là cái tên Dịch Tu Nguyên, ngươi bắt được nó chưa? Nếu ngươi bắt được nó thì phải giao nó ra đây, nó chính là tiểu tạp chủng cuối cùng mang huyết mạch Nguyên gia. Không có nó, chúng ta không thể lấy được toàn bộ rèn phổ Phá Vân Thương!"
Sắc mặt Chu Xương lập tức khó coi, vẻ mặt không thể nào tin nổi: "Ngươi đùa cái gì vậy, Dịch Tu Nguyên là tên phế vật Ngũ linh căn đó? Nó là Phó Tu Vân?"
Sau đó Chu Xương lại hô lên một tiếng nữa: "Các ngươi vậy mà để nó chạy?"
Hết chương 21.
Tiểu kịch trường:
Rất nhanh sẽ bắt được.
Triệu gia: Chúng ta rất nhanh sẽ bắt được Phó Tu Vân!
Phó Tu Vân: Ha ha.
Chu gia: Chúng ta rất nhanh sẽ bắt được tên Dịch Tu Nguyên, phế vật tứ linh căn!
Phó Tu Vân: Nhìn Triệu gia.
Triệu gia: Chết tiệt, tại sao còn chưa bắt được người!
Nhưng lúc này bọn họ không thể trực tiếp giết người. Rốt cuộc cũng đang ban ngày, giết người sẽ bị rất nhiều người thấy dẫn tới phiền toái sau này. Hơn nữa rốt cuộc tu vi cũng có chênh lệch, dưới tình huống Phó Tu Vân và Dịch Nhiên không rõ thực lực của đối phương, bọn họ có thể ở bên thế yếu, nếu có thể không xảy ra xung đột thì tạm thời cứ như vậy đã. Đương nhiên sau này có tính sổ hay không thì không chắc chắn.
Lão giả này là tu giả Ngưng Mạch hậu kỳ, ở trong Nhiên Nguyên Giới tuyệt đối là tồn tại cấp bậc cao, cho nên lão ta mới có biểu hiện kiêu căng ngạo mạn như vậy. Hơn nữa bên cạnh lão ta còn có năm sáu tu giả Trúc Cơ hậu kỳ, ba Ngưng Mạch sơ kỳ. Hiển nhiên vì để tìm đầu sỏ giết chết thiếu chủ nhà mình, Chu gia đã rất ra sức.
"Hai người các ngươi, có phải có một tên kêu Dịch Tu Nguyên?"
Phó Tu Vân hơi nheo mắt chỉ vào bản thân rồi gật đầu: "Là ta."
Khi lão giả nhìn tới diện mạo của Phó Tu Vân, ghét bỏ và không vui trên mặt càng rõ hơn: "Hừ, quả nhiên là tiểu bạch kiểm... Tuy vị kia của Triệu gia nói ngươi không có liên quan gì tới việc này, chỉ là ngươi phải trải qua kiểm tra của chúng ta thì mới được rời đi. Ngươi mau thành thật trả lời cho ta, ngươi có cấu kết với tu giả Hồ Bạch kia không? Có phải hai người các ngươi âm thầm mưu đồ hại chết thiếu chủ của chúng ta?"
Lời cuối cùng của lão giả có thể nói là lạnh lùng và sắc bén, chỉ là Phó Tu Vân không chút phản ứng gì với vẻ mặt của lão: "Âm thầm mưu đồ với tên đó? Nếu không phải lúc đó ta có pháp bảo bảo mạng thì chỉ sợ ta căn bản không ra khỏi đó được. Còn âm thầm mưu đồ với gã, ta sợ ta chết không đủ nhanh hả?"
Phó Tu Vân cười lạnh, xác thật không giống giả vờ, lão giả hừ một tiếng phất phất tay sau khi lão giả nghiêm túc nhìn vẻ mặt của hắn. Lập tức có một người nhanh chóng đi lên lấy một cái gương trắng chiếu Phó Tu Vân và Dịch Nhiên.
Sắc mặt của Dịch Nhiên vẫn lạnh như băng vậy, chỉ là cả người tràn đầy bất mãn và sát khí. Còn Phó Tu Vân lại lạnh lùng nhìn gương bạch ngọc đó, khóe miệng hơi cong lên và ánh mắt cực kỳ lạnh lùng. Ngay khi nhìn thấy cái gương này, Phó Tu Vân liền biết hôm nay không thể nào trôi qua tốt đẹp được.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn thấy cái gương này! Trước đó người của tứ đại gia tộc đã chiếu tới chiếu đi trong mật thất của mẫu gia hắn, từ đó kiếm được không ít bảo vật được tổ phụ gia hắn che giấu. Chính hắn cũng từng bị cái gương này chiếu qua để kiểm tra xem hắn có giấu bảo vật gì không, trước cái gương này thì dường như không có nơi nào để cất giấu bảo vật, nhưng trên người hắn lúc này lại có một món Tiên Khí.
Tiên Khí! Có lẽ toàn bộ Nhiên Nguyên Giới cũng rất khó mà tìm được loại bảo vật nghịch thiên này.
Phó Tu Vân đã âm thầm khống chế Tiểu Đầu Đất biến thành mười mấy con kiến bò trên mặt đất, thật ra nếu tu vi và nguyên thần của hắn càng mạnh hơn thì thậm chí hắn có thể khống chế Tiểu Đầu Đất thành mấy trăm, mấy ngàn con kiến lửa, từ đó có thể mang tính công kích trâu bò và giết người trong vô hình.
Chỉ là hiện tại vẫn chưa được, Phó Tu Vân chỉ khống chế nhiều nhất được mười ba con kiến lửa, sức mạnh của ngọn lửa cũng phải chia đều không ít và chỉ có thể giữ được trong một canh giờ, nhưng cũng không cần lo bị nước dập tắt.
Lúc khống chế mấy con kiến lửa, Phó Tu Vân yên lặng quay đầu liếc mắt với Dịch Nhiên. Dịch Nhiên lập tức hiểu ý của hắn, tay trái lặng lẽ xuất hiện kiếm thủ, ánh sáng lập lòe trên đầu ngón tay y.
"Hử! Túi trữ vật chữ Phúc bên hông ngươi không phải là của thiếu chủ chúng ta sao! Sao lại ở trong tay ngươi? Có phải ngươi đã nhân cơ hội đoạt bảo vật của thiếu chủ sau khi thiếu chủ chết không hả? Hừ, xem trên phân thượng ngươi và thiếu gia Triệu gia quen biết, lần này tạm tha cho ngươi, ngươi mau trả túi trữ vật của thiếu chủ chúng ta lại đây, nếu không thì, ách!
Trước vẻ mặt tham lam của lão giả kia, chân phải lão đột nhiên bùng lên ngọn lửa, trong nháy mắt lão liền thay đổi sắc mặt: "Chỉ dựa vào hai tên phế vật các ngươi mà cũng dám chống lại ta."
Nói xong lão liền hất tay trái vung ra roi dài màu đen đánh tới Phó Tu Vân! Phó Tu Vân sớm biết lão già này sẽ nói cái gì làm cái gì, lúc này chỉ cười lạnh, tự biết bản thân tuyệt đối không chịu được một roi này nên trực tiếp xoay người. Dịch Nhiên cũng ngay lúc này đỡ một roi, tay phải cầm kiếm cuốn lấy roi đen đó, tay trái chém thẳng tới lão giả từ hư không, ngay khi tay trái của y hạ xuống, bóng kiếm vàng kim nhạt xuất hiện từ không trung bổ tới lão giả!
Hiển nhiên lão không ngờ tới Dịch Nhiên sẽ vừa công vừa thủ, lão vốn muốn lui lại tránh bóng kiếm, nhưng hiển nhiên lão ta đã quên mất roi dài của mình còn đang quấn lấy kiếm của Dịch Nhiên, ngay lúc lão muốn lui thì Dịch Nhiên đột nhiên lui về phía sau, lập tức khiến lão tiến về phía trước vừa vặn bị bóng kiếm từ trong hư không chém xuống!
"A...!" Lão giả la lên một cách thê lương thảm thiết, cùng lúc với tiếng kêu thảm này, xung quanh lập tức vang lên liên tiếp các tiếng kêu thảm thiết khác nhau, hình ảnh cuối cùng Chu Thủ Xương nhìn thấy trước khi chết chính là người Chu gia quanh lão đều bị lửa bao trùm!
Sao có thể! Chu Thủ Xương tới chết cũng không hiểu nổi vì sao lão lại bị hai tên phế vật chướng mắt đó giết chết dễ dàng như vậy!
"Mau lấy túi trữ vật của lão! Người Chu gia chắc chắn sẽ đuổi tới đây!"
Phó Tu Vân vừa bắt lấy cái gương bạch ngọc vừa nói với Dịch Nhiên, người sau gật đầu dùng mũi kiếm lấy túi trữ vật của Chu Thủ Xương vào trong tay, sau đó trực tiếp bắt lấy Phó Tu Vân, cả hai lần nữa tiến vào núi Vân Phong.
Từ mở đầu tới kết thúc còn chưa tới nửa canh giờ, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên đã dùng thủ đoạn vô cùng dứt khoát và lưu loát triển lãm thực lực của họ đối với người Chu gia, càng khiến một số tán tu đứng vây xem khiếp sợ không thôi... Sức mạnh có thể thiêu đốt hơn mười người và hai chiêu đã giết được đại năng Ngưng Mạch hậu kỳ thật sự khiến người sợ hãi, rốt cuộc bọn họ xuất thân từ đâu? Nhưng đồng thời trong lòng họ cũng ngầm cảm thấy sảng khoái, tứ đại gia tộc luôn độc đoán và vô lý, hiện tại bị vả sưng mặt như vậy không biết vẻ mặt của họ sẽ thế nào đây?
Vì vậy, dưới sự cố ý vô tình truyền đi, chuyện này đã lấy tốc độ rất nhanh truyền ra khắp thành Vận, sau đó truyền tới tai tứ đại gia tộc và năm đại môn phái.
- -----------
"Khốn khiếp!" Chu Xương đập nát cái bàn bạch ngọc dưới tay, nói với người dẫn đầu đoàn người Chu gia từ thành Vận trở về: "Ngươi là muốn nói với ta Chu Thủ Xương, cao thủ tu vi Ngưng Mạch hậu kỳ thế mà không trụ được ba chiêu đã chết trước cái tên kiếm tu đầu trọc chỉ mới Ngưng Mạch sơ kỳ hả! Ngươi không thấy rất nực cười hả? Từ khi nào Nhiên Nguyên Giới này xuất hiện một thiên tài như vậy! Có thể vượt 2 bậc mà giết người hả? Nếu có một người như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết?"
Người dẫn đầu đoàn người Chu gia tới thành Vận bị Chu Xương mắng tới mồ hôi đầy đầu, từng câu của hắn đều là thật, hơn nữa còn có rất nhiều người tận mắt thấy Chu Thủ Xương không trụ được trước ba chiêu của tên kiếm tu đầu trọc đó. Không chỉ như vậy, những người còn lại còn chưa ra tay đã bị thiêu sống tới chết.
"Ách, đương nhiên còn có nguyên nhân khác, tà hỏa quỷ dị đột nhiên xuất hiện lúc đó, tất cả mọi người đều thấy được không hiểu sao những người đó lại đột nhiên bốc cháy, hơn nửa lửa kia cực kỳ quái lạ, dù công pháp thuộc tính Thủy cũng không thể dập tắt, năm người của chúng ta là bị lửa thiêu chết, chỉ có ba người quyết định nhanh chóng chém đi tứ chi dính phải ngọn lửa đó mới không bị đốt chết."
Chu Xương nghe xong càng tức giận, ít nhất còn tìm được nguyên nhân cái chết của tên Chu Thủ Xương kia là do tên kiếm tu đầu trọc. Nhưng năm tu giả Trúc Cơ và ba tu giả Ngưng Mạch bị trọng thương hoàn toàn không biết là do ai làm! Nói ra không biết mặt mũi của Chu gia bọn họ nên để ở đâu!
"Tà hỏa! Tà hỏa kiều gì mà lợi hại như vậy hả? Hơn nữa, các ngươi cũng không biết rốt cuộc lửa đó từ đâu ra, ta nuôi đám các ngươi quả thực còn không bằng nuôi chó còn hơn! Cút hết cho ta! Có tên nào nhớ kỹ dung mạo của bọn chúng không? Ra lệnh truy nã mạng của bọn nó, đoạt lại Bạch Ngọc Bàn và túi trữ vật chữ Phúc!"
Tới cuối cùng Chu Xương cũng không quên túi trữ vật chữ Phúc của Phó Tu Vân và Dịch Nhiên. Lúc nghe thuộc hạ báo cáo, khi Bạch Ngọc Bàn chiếu tới túi Phúc đã lấp lòe ánh kim. Phải biết rằng toàn bộ Nhiên Nguyên Giới, bảo vật đẳng cấp cao nhất bị Bạch Ngọc Bàn chiếu tới, cũng chính là Hồ Lô Thọ Sơn, bảo vật trấn phái của phái Thọ Sơn trong năm đại môn phái cũng chỉ ra màu bạc mà thôi, có thể xuất hiện ánh kim đã chứng tỏ món vật đó ít nhất cũng là Tiên Khí!
Sau khi Chu Xương vẫy lui hạ nhân, ánh mắt lập lòe đầy sự dã tâm và hưng phấn. Nhi tử đã chết thì sao? Tuy có chút đáng tiếc, nhưng gã không chỉ có một nhi tử! So sánh trên dưới, Tiên Khí toàn bộ Nhiên Nguyên Giới không có mới là thứ quan trọng nhất có thể để gã một bước lên trời!
Nhất định phải lấy được!
Tên kia gọi là gì? Dịch Tu Nguyên? Chỉ là phế vật Tứ linh căn, muốn trốn cũng không thoát được bao lâu!
Chỉ là sau khi người Chu gia dùng linh thuật vẽ ra dung mạo của Dịch Tu Nguyên và Dịch Nhiên rồi tuyên bố lệnh giết người, Chu Xương lập tức nghênh đón vị khách không mời mà tới.
Triệu Trung Thiến vừa vào đã không đợi Chu Xương mở miệng, trực tiếp hỏi: "Tiểu tạp chủng kia đâu rồi, ngươi bắt được nó chưa?"
Chu Xương không hiểu ra làm sao: "Tiểu tạp chủng gì?" Sao lại là gã bắt?
Triệu Hoa Dung sắc mặt âm trầm đứng phía sau Triệu Trung Thiên mới tiến lên giải thích: "Chính là cái tên Dịch Tu Nguyên, ngươi bắt được nó chưa? Nếu ngươi bắt được nó thì phải giao nó ra đây, nó chính là tiểu tạp chủng cuối cùng mang huyết mạch Nguyên gia. Không có nó, chúng ta không thể lấy được toàn bộ rèn phổ Phá Vân Thương!"
Sắc mặt Chu Xương lập tức khó coi, vẻ mặt không thể nào tin nổi: "Ngươi đùa cái gì vậy, Dịch Tu Nguyên là tên phế vật Ngũ linh căn đó? Nó là Phó Tu Vân?"
Sau đó Chu Xương lại hô lên một tiếng nữa: "Các ngươi vậy mà để nó chạy?"
Hết chương 21.
Tiểu kịch trường:
Rất nhanh sẽ bắt được.
Triệu gia: Chúng ta rất nhanh sẽ bắt được Phó Tu Vân!
Phó Tu Vân: Ha ha.
Chu gia: Chúng ta rất nhanh sẽ bắt được tên Dịch Tu Nguyên, phế vật tứ linh căn!
Phó Tu Vân: Nhìn Triệu gia.
Triệu gia: Chết tiệt, tại sao còn chưa bắt được người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất