Chương 30: Anh trai yêu dấu của tôi
Sau khi cha tôi qua đời, trong nhà bớt đi một nguồn cung kinh tế, vì nuôi sống cả gia đình, mẹ tôi lúc nào cũng bề bộn nhiều việc. Sáng sớm, bà sẽ nấu xong hai khay đồ ăn sẵn, bỏ vào tủ lạnh, rồi đặt giờ cho nồi cơm điện tự bật. Như vậy là đến lúc hai chúng tôi tan học về nhà, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng lại là được.
Kỳ nghỉ đông năm tôi mười một tuổi, trời lạnh vô cùng, phía Nam mà tuyết cũng rơi nhiều. Đó là lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra tôi được nhìn thấy tuyết chân thực, mềm nhẹ, lạnh giá, giăng kín bầu trời, nhuộm cả thế gian thành một màu trắng của tuyết.
Mà thời khắc trận tuyết kia rơi mạnh nhất, tôi lại đang ôm bồn cầu nôn cho trời đất tối tăm, cảm giác sắp nôn cả mật ra.
Nôn xong, sẽ có một khoảng thời gian dễ chịu ngắn ngủi, độ năm sáu phút gì đó, ngay sau đó, dạ dày sẽ không ngừng đau, sinh ra cơn buồn nôn cồn cào.
Thịnh Mân Âu nghe thấy tiếng động, bèn đi đến bên ngoài cửa phòng vệ sinh, đứng từ xa chứ cũng không lại gần tôi, nhìn một lúc rồi dùng giọng nói cũng chẳng lo lắng là bao hỏi: “Em sao thế, cần đi bệnh viện không?”
Tôi ấn nút xả nước, nước mắt nước mũi giàn giụa quay đầu lại xua xua tay với hắn.
“Không… không sao, không cần đi.”
Tình cảnh ba tôi chết thảm đã tạo thành ám ảnh khá lớn trong lòng tôi, một quãng thời gian rất dài sau đó, không hiểu sao tôi rất dị ứng bệnh viện, có thể không đi thì sẽ không đi, nhất định phải đi cũng là vào nhanh ra nhanh. Thế nên, dù lúc đó đã khó chịu sắp chết, tôi cũng vẫn kiên quyết bày tỏ không muốn đi bệnh viện.
Mà Thịnh Mân Âu lúc đó cũng chẳng qua chỉ cảm thấy “cần phải” đến hỏi một câu, cho nên mới hỏi, hỏi xong nếu như tôi đã không cần giúp gì, vậy thì đó là chuyện của tôi, hắn cũng không hỏi thêm nữa, quay người trở về phòng ngủ của mình.
Tôi ngồi dưới sàn phòng vệ sinh nghỉ ngơi, rồi lảo đảo đứng dậy trở về phòng, nằm trên giường kiên trì thêm một lúc lại thấy dạ dày nôn nao.
Cố nhịn mãi cho tới chín giờ tối, cơn đau âm ỉ biến thành đau quặn dữ dội, đau đớn không hề chuyển biến tốt, trái lại còn càng lúc càng nghiêm trọng.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra từ mỗi một lỗ chân lông, tôi đau đến nỗi dần dần mất sức, nhìn thứ gì cũng thấy bóng chồng.
Trạng thái này khiến tôi ý thức được, nếu như tôi còn không đi bệnh viện, tới lúc mẹ tôi về nhà, chỉ e sẽ phải nhặt xác hộ tôi.
Tích tụ chút sức lực cuối cùng bằng ý niệm, tôi lết bước ra khỏi phòng ngủ, đi gõ cửa phòng Thịnh Mân Âu.
Phòng hai chúng tôi thật ra ở ngay cạnh nhau, vốn là một căn phòng ngủ bị tách thành hai gian kề nhau. Vì thay đổi này, căn phòng của Thịnh Mân Âu không hề có cánh cửa sổ nào, chật chội ngột ngạt, lúc nào cũng tối mù om.
Sau đó hắn chuyển ra ngoài ở, mẹ tôi dùng phòng của hắn làm nhà kho, chồng chất đồ lung ta lung tung.
“Anh ơi…” Tôi cố hết sức lết tới cửa phòng ngủ hắn, gõ lên cánh cửa phòng.
Một lúc sau, từ trong phòng vọng ra tiếng động, ngay sau đó, Thịnh Mân Âu đã mở cửa xuất hiện trước mặt tôi.
Năm đó hắn mười lăm tuổi, đã bắt đầu cao lên, cao hơn tôi không ít, đến mức đứng lại gần mà tôi vẫn phải ngửa đầu lên mới nhìn thẳng được vào hắn.
“Anh à, em khó chịu quá.” Tôi không chịu đựng nổi, ôm lấy bụng, đầu gục vào lồng ngực hắn.
Hắn đỡ lấy tôi, lảo đảo lùi về sau mấy bước, bảo tôi dừng lại đã.
“Em không có sức…” Mười một tuổi dù sao cũng vẫn chỉ là đứa trẻ con, lúc không có chỗ dựa còn có thể kiên cường chống chịu, mà cùng lúc có được chỗ dựa an tâm, người cũng sẽ yếu ớt đi, “Anh, em cảm giác em sắp chết rồi… Lúc thì lạnh lúc thì nóng…”
Thịnh Mân Âu rút tay ra sờ lên trán tôi, nói: “Hình như em bị sốt rồi.”
Bảo sao trên người chẳng có chút sức nào, tôi càng ngày càng dựa trọng lượng cả người lên người cậu thiếu niên trước mặt, lời nói ra cũng lẫn cả tiếng nức nở: “Anh, liệu em có chết không?”
Thịnh Mân Âu chắc là cảm thấy tôi đã sốt hồ đồ rồi, liền dìu tôi thả tôi xuống ghế sô pha, sau đó cầm điện thoại phòng khách lên gọi điện.
Sau vài tiếng tút, đầu kia nghe điện thoại, giọng nói của Thịnh Mân Âu rõ ràng có lo lắng, mà vẻ mặt lại hoàn toàn tách biệt, bình tĩnh tựa như mặt hồ đóng băng giữa tuyết lớn, không một gợn sóng.
“Mẹ à, A Phong hình như bị ốm rồi, giờ con định đưa em đi khám, tan làm xong mẹ đến thẳng bệnh viện luôn đi.”
Mẹ tôi lo lắng hỏi han hắn có quan trọng không, có nghiêm trọng không, hắn trả lời từng câu một, rồi bảo bà đừng hoảng, nói rằng mình sẽ xử lý tốt.
Cúp điện thoại xong, Thịnh Mân Âu đầu tiên đi vào phòng mình thay quần áo, rồi sang phòng tôi, cầm một cái áo khoác dày mặc vào cho tôi.
Nắm lấy chìa khóa, hắn đi tới cửa, không hề có ý muốn dìu tôi.
Tôi đi được hai bước, rồi lại ôm dạ dày ngồi xổm xuống đất, không đi nổi thêm một bước nào nữa. Hắn thấy tôi không đi theo, liền đổi hướng quay trở về trước mặt tôi.
“Không đi được à?”
Tôi ngẩng đầu lên, mắt ướt lệ nhòa, khịt mũi với hắn: “Vâng.”
Hắn nhíu mày lại, trên mặt gần như đã sắp hiện lên hai chữ “phiền phức”, tôi cắn môi, nước mắt mấp mé trên vành mắt.
Bỗng nhiên, Thịnh Mân Âu ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
Tôi sững sờ, nghe thấy hắn nói: “Lên đi, anh cõng em.”
Không nói khoa trương chút nào, khoảnh khắc ấy trong đầu tôi đã bật lên một hàng chữ, viết như vậy —— chỉ có anh là tốt nhất trên đời, bé con có anh như có trời.
Tôi trợn tròn mắt nhìn, chớp đi nước mắt sắp trào ra khỏi vành mắt, ba chân bốn cẳng leo lên lưng hắn.
Thịnh Mân Âu mất một lúc mới đứng lên, sau đó cõng tôi đi ra khỏi nhà.
Trời mưa tuyết, đường xá trơn trượt, rất khó gọi xe, con đường gần nhà tôi lại nằm ở khá xa trung tâm, Thịnh Mân Âu đứng ở ven đường một lúc, không thấy xe đến, không thể làm gì khác hơn đến ngã tư trước mặt thử vận may.
“Anh… Em đau bụng…” Tôi núp trên lưng hắn, đội mũ len che khuất khuôn mặt, tạo thành một không gian nhỏ hẹp hết sức an toàn mà lại ấm áp.
Thịnh Mân Âu có lẽ là bị lông trên mũ tôi cọ vào ngứa, nghiêng đầu đi.
“Đến bệnh viện sẽ hết đau.”
Đối với mấy câu làm nũng lăn qua lộn lại, liên miên lải nhải của tôi, hắn luôn dùng thái độ không quan tâm, mà có lúc bị hỏi phiền quá, cũng sẽ trả lời tôi một câu.
Tuyết rơi rất mạnh, trút như mưa xuống tóc hắn, thậm chí rơi xuống làn lông mi đen dày. Hắn chớp mắt, tuyết tan thành nước chảy dọc theo khóe mắt xuống, lẫn lộn với mồ hôi rịn ra bên tóc mai.
Tôi dùng mu bàn tay lau đi hộ hắn, không nhịn được hỏi: “… Anh à, liệu em có chết không?”
Thực ra mọi ngày tôi không sợ chết đến vậy, nhưng cũng có thể lúc đó, tuổi còn nhỏ lại bị ốm nên hết sức yếu ớt, sẽ tưởng tượng nhiều hơn, cũng thành ra hơi không hiểu sao.
Thịnh Mân Âu không hề trả lời câu hỏi của tôi, chậm rãi đi từng bước trên nền tuyết, thi thoảng sẽ quan sát xem quanh đó có xe trống chạy ngang qua không.
“Anh, em khó chịu quá… Em thấy em sắp chết rồi…”
Thịnh Mân Âu nâng tôi lên trên, nhịp thở phập phù nói: “Không đâu.” Mỗi lúc nói một chữ, trong miệng hắn sẽ tỏa ra một luồng sương trắng.
Xa xa có một chiếc xe taxi sáng biển xanh lái tới, Thịnh Mân Âu vội vàng tiến tới vẫy tay, lực chú ý của tôi cũng bị thu hút đi.
Xe taxi dừng lại, Thịnh Mân Âu mở cửa sau xe ra, sau đó thả tôi xuống, ấn mũ tôi xuống nhét tôi vào trong xe
“Em… đáng ghét như vậy, sao có thể… nói chết… là chết được.”
Theo tiếng đóng cửa, mơ hồ, tôi dường như đã nghe thấy hắn nói câu gì đó nối tiếp câu trước, mà lúc đó bởi vì cơn đau bụng quằn quại một lần nữa dâng lên, tôi đánh mất tâm trạng muốn làm nũng với hắn, chỉ có thể co quắp trên ghế sau run lẩy bẩy, cũng đã bỏ lỡ cơ hội xác nhận lại với hắn.
Ngày thường, thể chất của tôi không dễ sinh bệnh, dù bị ốm cũng thường sẽ chẳng mấy chốc đã khỏi hẳn, cùng lắm hai ngày là nhảy nhót tưng bừng. Nhưng lần viêm dạ dày cấp tính đó, tôi nằm viện truyền dịch ba ngày. Mẹ tôi xin cơ quan làm thêm nghỉ một ngày, sau đó làm thế nào cũng không nghỉ được nữa, chỉ có thể để Thịnh Mân Âu trông nom tôi ở bệnh viện.
Một lần truyền dịch là năm, sáu tiếng, tôi có giường ngủ, mệt mỏi cũng có thể ngủ, mà Thịnh Mân Âu thì chỉ có thể ngồi trên ghế gỗ chẳng hề thoải mái, liên tục quan sát tình hình truyền dịch, mệt mỏi cũng không được nghỉ ngơi cho tốt.
Ngày truyền dịch thứ hai, tôi thực ra đã cảm giác đỡ hơn nhiều, sốt cũng đã hạ. Tôi vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là Thịnh Mân Âu.
Hắn chống cằm, khuỷu tay chống lên mép giường tôi, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bình truyền dịch bên trên, trông hơi tẻ nhạt, cũng có chút uể oải.
Tôi giật tay, hắn nhận ra tôi đã tỉnh, bèn chuyển tầm mắt về phía tôi.
Sau khi trận ốm rời xa, tôi đã có giác ngộ mới về nhân sinh và sinh mệnh. Tôi bắt đầu hết sức trân quý tất thảy mọi thứ trên thế gian này, tuyết trắng ngoài cửa sổ, chim non líu ra líu ríu, đám đông ồn ào, mẹ tôi và Thịnh Mân Âu.
Đặc biệt là mẹ tôi và Thịnh Mân Âu.
Tôi dùng bàn tay đang cắm kim truyền dịch nắm lấy ống tay áo Thịnh Mân Âu, trong lòng nảy sinh một luồng cảm xúc mềm mại, mãn nguyện, rồi cả tự mình thổn thức không hiểu ra sao.
“Anh à, đợi đến khi lớn rồi, em nhất định sẽ cố gắng hiếu thuận anh và mẹ.” Thể lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, khiến cho giọng nói của tôi hơi suy yếu, nhưng vẫn đủ rõ để Thịnh Mân Âu nghe thấy.
Thịnh Mân Âu chống cằm, hơi nhướng đuôi lông mày, khóe môi nhếch lên như thể buồn cười.
“Hiếu thuận anh?”
Tôi sợ hắn không tin tôi, liền không tự chủ nắm chặt ngón tay, cất cao giọng hơn: “Vâng, đợi em lớn đi làm, kiếm được tiền, nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh, tốt hơn tất cả những người khác.”
Trẻ con rất ngây thơ, cảm thấy lớn lên là có thể đi làm kiếm tiền, có tiền là có thể làm người khác hạnh phúc. Tôi lúc đó hoàn toàn không nghĩ tới cuộc đời mình còn có một khả năng khác, lớn rồi, không chỉ không có năng lực cống hiến cho xã hội, mà còn có…khả năng trở thành gánh nặng của xã hội.
Thịnh Mân Âu nhìn chăm chú vào tôi thật lâu, kinh ngạc trong mắt dần dần tan đi, tất cả đều hóa thành hờ hững.
Hắn mỉm cười: “Được, tùy em.”
Đối với hắn, đó chỉ là lời nói ngây ngô khờ dại của trẻ con, e là ngay từ lúc nghe thấy đã không hề nghiêm túc để vào lòng. Mà đối với tôi, mỗi một cảnh tượng của ngày hôm đó lại đều khắc ghi như in, từng chữ từng câu đều thốt ra từ đáy lòng, tuyệt không giả dối.
Thịnh Mân Âu luôn cảm thấy, tất cả những lời nói phiền lòng, bám riết, đáng ghét của tôi, đều là bởi vì tình cảm trái đạo đức không nói ra được khỏi miệng. Tôi và Tề Dương một sống một chết, ầm ĩ đến nông nỗi ngày hôm nay, cũng đều xuất phát từ dục vọng biến thái muốn chiếm giữ hắn cho riêng mình.
Thực ra không phải.
Ít nhất không hoàn toàn là vậy.
Mọi điều tôi làm vì hắn, có một phần bởi vì hắn là người tôi yêu, còn một phần khác là bởi vì hắn lúc nào cũng là anh trai yêu dấu của tôi.
Tôi đã nói tôi sẽ đối thật tốt với hắn, sẽ thay ba chăm nom hắn, tôi sẽ quyết không nuốt lời.
Dù cho hắn cũng chẳng cần.
Cháo trên nồi trào ra ngoài, tôi lập tức hoàn hồn, giật mình giảm nhỏ lửa, bắt đầu tìm khăn lau khắp nơi, kết quả lại phát hiện ra trong nhà bếp của Thịnh Mân Âu không có thứ này, chỉ có thể bày keo khác, nhanh chóng giật mấy tờ giấy ăn phủ lên chỗ nước cháo tràn ra.
Cùng lúc đó, phòng ngủ vọng tới tiếng động, tôi liếc mắt nhìn cửa phòng, suy đoán hẳn là Thịnh Mân Âu đã tỉnh rồi, liền vội vàng tắt lửa, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Xuyên qua phòng bếp, đi đến hành lang, tôi dừng bước, đúng lúc chạm mắt với Thịnh Mân Âu vừa đi từ phòng ngủ ra. Hắn có vẻ không ngờ tôi vẫn còn ở đây, bộ dạng nắm tay cầm sững sờ nhìn tôi trông hơi buồn cười.
“Hi,” tôi chào hỏi hắn, “Em nấu cháo, muốn ăn một ít không?”
Kỳ nghỉ đông năm tôi mười một tuổi, trời lạnh vô cùng, phía Nam mà tuyết cũng rơi nhiều. Đó là lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra tôi được nhìn thấy tuyết chân thực, mềm nhẹ, lạnh giá, giăng kín bầu trời, nhuộm cả thế gian thành một màu trắng của tuyết.
Mà thời khắc trận tuyết kia rơi mạnh nhất, tôi lại đang ôm bồn cầu nôn cho trời đất tối tăm, cảm giác sắp nôn cả mật ra.
Nôn xong, sẽ có một khoảng thời gian dễ chịu ngắn ngủi, độ năm sáu phút gì đó, ngay sau đó, dạ dày sẽ không ngừng đau, sinh ra cơn buồn nôn cồn cào.
Thịnh Mân Âu nghe thấy tiếng động, bèn đi đến bên ngoài cửa phòng vệ sinh, đứng từ xa chứ cũng không lại gần tôi, nhìn một lúc rồi dùng giọng nói cũng chẳng lo lắng là bao hỏi: “Em sao thế, cần đi bệnh viện không?”
Tôi ấn nút xả nước, nước mắt nước mũi giàn giụa quay đầu lại xua xua tay với hắn.
“Không… không sao, không cần đi.”
Tình cảnh ba tôi chết thảm đã tạo thành ám ảnh khá lớn trong lòng tôi, một quãng thời gian rất dài sau đó, không hiểu sao tôi rất dị ứng bệnh viện, có thể không đi thì sẽ không đi, nhất định phải đi cũng là vào nhanh ra nhanh. Thế nên, dù lúc đó đã khó chịu sắp chết, tôi cũng vẫn kiên quyết bày tỏ không muốn đi bệnh viện.
Mà Thịnh Mân Âu lúc đó cũng chẳng qua chỉ cảm thấy “cần phải” đến hỏi một câu, cho nên mới hỏi, hỏi xong nếu như tôi đã không cần giúp gì, vậy thì đó là chuyện của tôi, hắn cũng không hỏi thêm nữa, quay người trở về phòng ngủ của mình.
Tôi ngồi dưới sàn phòng vệ sinh nghỉ ngơi, rồi lảo đảo đứng dậy trở về phòng, nằm trên giường kiên trì thêm một lúc lại thấy dạ dày nôn nao.
Cố nhịn mãi cho tới chín giờ tối, cơn đau âm ỉ biến thành đau quặn dữ dội, đau đớn không hề chuyển biến tốt, trái lại còn càng lúc càng nghiêm trọng.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra từ mỗi một lỗ chân lông, tôi đau đến nỗi dần dần mất sức, nhìn thứ gì cũng thấy bóng chồng.
Trạng thái này khiến tôi ý thức được, nếu như tôi còn không đi bệnh viện, tới lúc mẹ tôi về nhà, chỉ e sẽ phải nhặt xác hộ tôi.
Tích tụ chút sức lực cuối cùng bằng ý niệm, tôi lết bước ra khỏi phòng ngủ, đi gõ cửa phòng Thịnh Mân Âu.
Phòng hai chúng tôi thật ra ở ngay cạnh nhau, vốn là một căn phòng ngủ bị tách thành hai gian kề nhau. Vì thay đổi này, căn phòng của Thịnh Mân Âu không hề có cánh cửa sổ nào, chật chội ngột ngạt, lúc nào cũng tối mù om.
Sau đó hắn chuyển ra ngoài ở, mẹ tôi dùng phòng của hắn làm nhà kho, chồng chất đồ lung ta lung tung.
“Anh ơi…” Tôi cố hết sức lết tới cửa phòng ngủ hắn, gõ lên cánh cửa phòng.
Một lúc sau, từ trong phòng vọng ra tiếng động, ngay sau đó, Thịnh Mân Âu đã mở cửa xuất hiện trước mặt tôi.
Năm đó hắn mười lăm tuổi, đã bắt đầu cao lên, cao hơn tôi không ít, đến mức đứng lại gần mà tôi vẫn phải ngửa đầu lên mới nhìn thẳng được vào hắn.
“Anh à, em khó chịu quá.” Tôi không chịu đựng nổi, ôm lấy bụng, đầu gục vào lồng ngực hắn.
Hắn đỡ lấy tôi, lảo đảo lùi về sau mấy bước, bảo tôi dừng lại đã.
“Em không có sức…” Mười một tuổi dù sao cũng vẫn chỉ là đứa trẻ con, lúc không có chỗ dựa còn có thể kiên cường chống chịu, mà cùng lúc có được chỗ dựa an tâm, người cũng sẽ yếu ớt đi, “Anh, em cảm giác em sắp chết rồi… Lúc thì lạnh lúc thì nóng…”
Thịnh Mân Âu rút tay ra sờ lên trán tôi, nói: “Hình như em bị sốt rồi.”
Bảo sao trên người chẳng có chút sức nào, tôi càng ngày càng dựa trọng lượng cả người lên người cậu thiếu niên trước mặt, lời nói ra cũng lẫn cả tiếng nức nở: “Anh, liệu em có chết không?”
Thịnh Mân Âu chắc là cảm thấy tôi đã sốt hồ đồ rồi, liền dìu tôi thả tôi xuống ghế sô pha, sau đó cầm điện thoại phòng khách lên gọi điện.
Sau vài tiếng tút, đầu kia nghe điện thoại, giọng nói của Thịnh Mân Âu rõ ràng có lo lắng, mà vẻ mặt lại hoàn toàn tách biệt, bình tĩnh tựa như mặt hồ đóng băng giữa tuyết lớn, không một gợn sóng.
“Mẹ à, A Phong hình như bị ốm rồi, giờ con định đưa em đi khám, tan làm xong mẹ đến thẳng bệnh viện luôn đi.”
Mẹ tôi lo lắng hỏi han hắn có quan trọng không, có nghiêm trọng không, hắn trả lời từng câu một, rồi bảo bà đừng hoảng, nói rằng mình sẽ xử lý tốt.
Cúp điện thoại xong, Thịnh Mân Âu đầu tiên đi vào phòng mình thay quần áo, rồi sang phòng tôi, cầm một cái áo khoác dày mặc vào cho tôi.
Nắm lấy chìa khóa, hắn đi tới cửa, không hề có ý muốn dìu tôi.
Tôi đi được hai bước, rồi lại ôm dạ dày ngồi xổm xuống đất, không đi nổi thêm một bước nào nữa. Hắn thấy tôi không đi theo, liền đổi hướng quay trở về trước mặt tôi.
“Không đi được à?”
Tôi ngẩng đầu lên, mắt ướt lệ nhòa, khịt mũi với hắn: “Vâng.”
Hắn nhíu mày lại, trên mặt gần như đã sắp hiện lên hai chữ “phiền phức”, tôi cắn môi, nước mắt mấp mé trên vành mắt.
Bỗng nhiên, Thịnh Mân Âu ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
Tôi sững sờ, nghe thấy hắn nói: “Lên đi, anh cõng em.”
Không nói khoa trương chút nào, khoảnh khắc ấy trong đầu tôi đã bật lên một hàng chữ, viết như vậy —— chỉ có anh là tốt nhất trên đời, bé con có anh như có trời.
Tôi trợn tròn mắt nhìn, chớp đi nước mắt sắp trào ra khỏi vành mắt, ba chân bốn cẳng leo lên lưng hắn.
Thịnh Mân Âu mất một lúc mới đứng lên, sau đó cõng tôi đi ra khỏi nhà.
Trời mưa tuyết, đường xá trơn trượt, rất khó gọi xe, con đường gần nhà tôi lại nằm ở khá xa trung tâm, Thịnh Mân Âu đứng ở ven đường một lúc, không thấy xe đến, không thể làm gì khác hơn đến ngã tư trước mặt thử vận may.
“Anh… Em đau bụng…” Tôi núp trên lưng hắn, đội mũ len che khuất khuôn mặt, tạo thành một không gian nhỏ hẹp hết sức an toàn mà lại ấm áp.
Thịnh Mân Âu có lẽ là bị lông trên mũ tôi cọ vào ngứa, nghiêng đầu đi.
“Đến bệnh viện sẽ hết đau.”
Đối với mấy câu làm nũng lăn qua lộn lại, liên miên lải nhải của tôi, hắn luôn dùng thái độ không quan tâm, mà có lúc bị hỏi phiền quá, cũng sẽ trả lời tôi một câu.
Tuyết rơi rất mạnh, trút như mưa xuống tóc hắn, thậm chí rơi xuống làn lông mi đen dày. Hắn chớp mắt, tuyết tan thành nước chảy dọc theo khóe mắt xuống, lẫn lộn với mồ hôi rịn ra bên tóc mai.
Tôi dùng mu bàn tay lau đi hộ hắn, không nhịn được hỏi: “… Anh à, liệu em có chết không?”
Thực ra mọi ngày tôi không sợ chết đến vậy, nhưng cũng có thể lúc đó, tuổi còn nhỏ lại bị ốm nên hết sức yếu ớt, sẽ tưởng tượng nhiều hơn, cũng thành ra hơi không hiểu sao.
Thịnh Mân Âu không hề trả lời câu hỏi của tôi, chậm rãi đi từng bước trên nền tuyết, thi thoảng sẽ quan sát xem quanh đó có xe trống chạy ngang qua không.
“Anh, em khó chịu quá… Em thấy em sắp chết rồi…”
Thịnh Mân Âu nâng tôi lên trên, nhịp thở phập phù nói: “Không đâu.” Mỗi lúc nói một chữ, trong miệng hắn sẽ tỏa ra một luồng sương trắng.
Xa xa có một chiếc xe taxi sáng biển xanh lái tới, Thịnh Mân Âu vội vàng tiến tới vẫy tay, lực chú ý của tôi cũng bị thu hút đi.
Xe taxi dừng lại, Thịnh Mân Âu mở cửa sau xe ra, sau đó thả tôi xuống, ấn mũ tôi xuống nhét tôi vào trong xe
“Em… đáng ghét như vậy, sao có thể… nói chết… là chết được.”
Theo tiếng đóng cửa, mơ hồ, tôi dường như đã nghe thấy hắn nói câu gì đó nối tiếp câu trước, mà lúc đó bởi vì cơn đau bụng quằn quại một lần nữa dâng lên, tôi đánh mất tâm trạng muốn làm nũng với hắn, chỉ có thể co quắp trên ghế sau run lẩy bẩy, cũng đã bỏ lỡ cơ hội xác nhận lại với hắn.
Ngày thường, thể chất của tôi không dễ sinh bệnh, dù bị ốm cũng thường sẽ chẳng mấy chốc đã khỏi hẳn, cùng lắm hai ngày là nhảy nhót tưng bừng. Nhưng lần viêm dạ dày cấp tính đó, tôi nằm viện truyền dịch ba ngày. Mẹ tôi xin cơ quan làm thêm nghỉ một ngày, sau đó làm thế nào cũng không nghỉ được nữa, chỉ có thể để Thịnh Mân Âu trông nom tôi ở bệnh viện.
Một lần truyền dịch là năm, sáu tiếng, tôi có giường ngủ, mệt mỏi cũng có thể ngủ, mà Thịnh Mân Âu thì chỉ có thể ngồi trên ghế gỗ chẳng hề thoải mái, liên tục quan sát tình hình truyền dịch, mệt mỏi cũng không được nghỉ ngơi cho tốt.
Ngày truyền dịch thứ hai, tôi thực ra đã cảm giác đỡ hơn nhiều, sốt cũng đã hạ. Tôi vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là Thịnh Mân Âu.
Hắn chống cằm, khuỷu tay chống lên mép giường tôi, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bình truyền dịch bên trên, trông hơi tẻ nhạt, cũng có chút uể oải.
Tôi giật tay, hắn nhận ra tôi đã tỉnh, bèn chuyển tầm mắt về phía tôi.
Sau khi trận ốm rời xa, tôi đã có giác ngộ mới về nhân sinh và sinh mệnh. Tôi bắt đầu hết sức trân quý tất thảy mọi thứ trên thế gian này, tuyết trắng ngoài cửa sổ, chim non líu ra líu ríu, đám đông ồn ào, mẹ tôi và Thịnh Mân Âu.
Đặc biệt là mẹ tôi và Thịnh Mân Âu.
Tôi dùng bàn tay đang cắm kim truyền dịch nắm lấy ống tay áo Thịnh Mân Âu, trong lòng nảy sinh một luồng cảm xúc mềm mại, mãn nguyện, rồi cả tự mình thổn thức không hiểu ra sao.
“Anh à, đợi đến khi lớn rồi, em nhất định sẽ cố gắng hiếu thuận anh và mẹ.” Thể lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, khiến cho giọng nói của tôi hơi suy yếu, nhưng vẫn đủ rõ để Thịnh Mân Âu nghe thấy.
Thịnh Mân Âu chống cằm, hơi nhướng đuôi lông mày, khóe môi nhếch lên như thể buồn cười.
“Hiếu thuận anh?”
Tôi sợ hắn không tin tôi, liền không tự chủ nắm chặt ngón tay, cất cao giọng hơn: “Vâng, đợi em lớn đi làm, kiếm được tiền, nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh, tốt hơn tất cả những người khác.”
Trẻ con rất ngây thơ, cảm thấy lớn lên là có thể đi làm kiếm tiền, có tiền là có thể làm người khác hạnh phúc. Tôi lúc đó hoàn toàn không nghĩ tới cuộc đời mình còn có một khả năng khác, lớn rồi, không chỉ không có năng lực cống hiến cho xã hội, mà còn có…khả năng trở thành gánh nặng của xã hội.
Thịnh Mân Âu nhìn chăm chú vào tôi thật lâu, kinh ngạc trong mắt dần dần tan đi, tất cả đều hóa thành hờ hững.
Hắn mỉm cười: “Được, tùy em.”
Đối với hắn, đó chỉ là lời nói ngây ngô khờ dại của trẻ con, e là ngay từ lúc nghe thấy đã không hề nghiêm túc để vào lòng. Mà đối với tôi, mỗi một cảnh tượng của ngày hôm đó lại đều khắc ghi như in, từng chữ từng câu đều thốt ra từ đáy lòng, tuyệt không giả dối.
Thịnh Mân Âu luôn cảm thấy, tất cả những lời nói phiền lòng, bám riết, đáng ghét của tôi, đều là bởi vì tình cảm trái đạo đức không nói ra được khỏi miệng. Tôi và Tề Dương một sống một chết, ầm ĩ đến nông nỗi ngày hôm nay, cũng đều xuất phát từ dục vọng biến thái muốn chiếm giữ hắn cho riêng mình.
Thực ra không phải.
Ít nhất không hoàn toàn là vậy.
Mọi điều tôi làm vì hắn, có một phần bởi vì hắn là người tôi yêu, còn một phần khác là bởi vì hắn lúc nào cũng là anh trai yêu dấu của tôi.
Tôi đã nói tôi sẽ đối thật tốt với hắn, sẽ thay ba chăm nom hắn, tôi sẽ quyết không nuốt lời.
Dù cho hắn cũng chẳng cần.
Cháo trên nồi trào ra ngoài, tôi lập tức hoàn hồn, giật mình giảm nhỏ lửa, bắt đầu tìm khăn lau khắp nơi, kết quả lại phát hiện ra trong nhà bếp của Thịnh Mân Âu không có thứ này, chỉ có thể bày keo khác, nhanh chóng giật mấy tờ giấy ăn phủ lên chỗ nước cháo tràn ra.
Cùng lúc đó, phòng ngủ vọng tới tiếng động, tôi liếc mắt nhìn cửa phòng, suy đoán hẳn là Thịnh Mân Âu đã tỉnh rồi, liền vội vàng tắt lửa, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Xuyên qua phòng bếp, đi đến hành lang, tôi dừng bước, đúng lúc chạm mắt với Thịnh Mân Âu vừa đi từ phòng ngủ ra. Hắn có vẻ không ngờ tôi vẫn còn ở đây, bộ dạng nắm tay cầm sững sờ nhìn tôi trông hơi buồn cười.
“Hi,” tôi chào hỏi hắn, “Em nấu cháo, muốn ăn một ít không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất