Chương 3
Giữa mùa hạ Đại Lương Nguyên Khải năm thứ tám, tân nhậm Đốc quân Bình Châu Lạc Vân Phóng dẫn quân tiêu diệt, dẹp yên Dạ Kiêu trại, chờ xử trí Thương Lang phỉ trại, chiến thắng trở về.
Ngày ấy, thành Lạc Nhạn giăng đèn kết hoa, trống nhạc nổi lên, vui mừng nghênh đón đại quân trở về. Hai mươi năm trước, từ khi ải Võ Vương bị mất, hai châu Thanh, Linh lần lượt rơi vào tay kẻ địch, việc vui như thế này vẫn là lần đầu tiên. Trong thành nam nữ già trẻ lớn bé đồng loạt chạy ra đầu đường, người như thủy triều, biến đường phố hai bên toàn người với người.
“Nhìn xem, nhìn xem…. Là Lạc đốc quân đó!” Không biết là ai ngẩng đầu lên hô to một tiếng.
“Oanh” một tiếng nổ ran, trên con đường dài, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cổng thành cũ nát.
Ánh nắng gay gắt trên cao, tinh quang chói mắt. Một con ngựa trắng như sương như tuyết, từ trong bụi mù cuồn cuộn chạy như bay mà đến.
Thường xuyên phải nhìn đến sắc mặt ủ rũ của nhóm Đốc quân nhiều lần bị man tộc ức hiếp đến kêu cha gọi mẹ, dân chúng thành Lạc Nhạn lúc này vừa thấy vị quân gia trẻ tuổi khí vũ hiên ngang trên chiến mã trắng tuyết, thật là kinh động đất trời.
Ngân giáp bạch bào, thương phiêu hồng anh (cuộn dây chỉ đỏ gắn trên cây thương lắc lư lay động). Tóc mai sống động hoà cùng mày kiếm, mắt như sao bay, mi mục như hoạ tinh tế như thế, khí độ băng lạnh kiệt ngạo như thế, cái gọi là người trong mộng, cái gọi là thần tiên trong tranh, không gì hơn thế này. Đại cô nương, tiểu tức phụ bên đường vây xem đến mê man bất tỉnh.
Càng làm người ta kinh động chính là một cỗ xe ngựa chở đầy tài vật lấy từ sơn phỉ đi giữa đội ngũ, một xe chở một cái rương gỗ to rất nặng, bên trong châu báu tiền tài ào ạt chực chờ tràn ra ngoài. Vàng bạc ngọc khí rực rỡ muôn màu, những thứ sơn phỉ yêu thích đều là những vật từ xưa đến nay cha truyền con nối, không chỉ giản dị tự nhiên mà còn xù xì thô to, tranh chữ cổ xưa ít ỏi, từng rương từng rương đều là vàng thỏi nguyên bảo xếp đống chỉnh tề, tám đôi vòng tay bằng vàng nặng trịch, khuyên tai trâu vàng, đường đường là Đại đương gia sơn trại, lại mang trang sức thô to xù xì, ra ngoài cũng ngại gặp người.
Từ cổng thành đến khố phòng của Bình Châu phủ, bao nhiêu người một đường đuổi theo xe ngựa chậc chậc cảm thán, bị từng rương từng rương ánh vàng rực rỡ kia đâm vào hai mắt đến đỏ lên.
Những người đã cùng Lạc Vân Phóng uống trà tại phòng nghị sự Khiếu Nhiên trại ngày đó, giờ phút này trong lòng cũng đang rơi lệ đầy mặt —— Một phần a một phần! Bị đám sơn phỉ thảo dân không biết xấu hổ kia kiên quyết đem đi một phần thu hoạch! Khố phòng Bình Châu phủ trước nay chỉ bị man tộc cùng bọn thảo khấu đánh cướp, luân phiên cướp sạch, hiện giờ ngay cả chuột cũng không muốn đến làm ổ ở bên trong. Khó được một lần mở ra, thế mà còn bị người ta chặn ngang một đòn. Thịt muỗi dẫu nhỏ cũng là thịt, không biết hiện tại nha môn Bình Châu phủ nghèo nàn thế nào sao? Ngay cả Lạc đốc quân một ngày cũng chỉ có thể ăn một chén cơm gạo tẻ….
Sơn phỉ chính là sơn phỉ, nói không giữ lời, ngồi một chỗ mà hét giá, không biết xấu hổ! Lần tới lão tử theo Lạc đốc quân nhất định san bằng Khiếu Nhiên trại các ngươi!
Dân chúng trên con phố dài cũng không rõ nguyên do, chỉ vào một binh gia thần tình bất thiện mà liên tục cảm thán: “Gần son thì đỏ gần mực thì đen, nhìn đi, đi theo Lạc đốc quân lâu ngày, cũng không nở được nụ cười nữa.”
Chung Việt yên lặng đi theo bên người Lạc Vân Phóng. Y trước sau đều ít lời ít ngữ mặt không đổi sắc làm người ta đoán không ra vui giận. Là người tập võ lâu năm, hơn nữa còn luôn chăm chỉ luyện tập, mặc dù chịu xóc nảy trên lưng ngựa, thắt lưng của y vẫn luôn thẳng tắp, bảo trì dáng vẻ chính trực. Người bên ngoài nhìn thấy y tựa hồ vẫn là vẻ mặt ngạo mạn, cằm khẽ nâng, mí mắt nhẹ rũ như thường ngày, chỉ có Chung Việt gần trong gang tấc mới phát hiện, đôi môi Lạc Vân Phóng từ khi ra khỏi cửa phòng nghị sự Khiếu Nhiên trại, vẫn luôn mím lại thật chặt.
Lạc đốc quân đang không vui, rất không vui.
“Một phần rưỡi thì một phần rưỡi đi. Mọi việc lưu lại một đường, ngày sau còn gặp lại.” Thu lại cử chỉ lỗ mãng cùng cợt nhả, ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Yến Khiếu lúc này hiển lộ một phen khí phách khác. Bộ dạng của hắn vốn lớn lên cao to, gương mặt chính trực, thân hình vĩ ngạn, ánh mắt sáng ngời phóng tới, làm người ta không thể khinh thường.
Vị Yến Đại đương gia cuối cùng nói một câu thâm ý như thế kết thúc nghị sự, khiến cho Chung Việt không thể không nghiêm túc lăn qua lộn lại nhiều lần câu nói: “Vân muội muội, chúng ta ngày sau gặp lại.”
Khiếu Nhiên trại nguyên bản đã đàm phán ổn thoả, cuối cùng lại từ một phần rưỡi giảm xuống còn một phần, nguyên do bởi vì sau đó Lạc đại nhân đột nhiên phản đối mạnh mẽ.
Nếu một ngày nào đó Yến Khiếu chết, nhất định là do cái miệng hại chết.
Xét đến cùng, truy cứu nguyên do, rốt cuộc là bởi vì “Ngày sau gặp lại”? Hay là “Vân muội muội” đây?
Chung Việt nghiêm túc suy ngẫm…..
Bất luận như thế nào, đám người Khiếu Nhiên trại kia, có thể không gặp thì không gặp là tốt nhất.
Mọi chuyện nếu đều như ý người, như vậy nhân thế sẽ không còn cái gọi là thiên ý. Chung Việt xưa nay trung thành hàm hậu đã tin tưởng vững chắc như vậy, Lạc Vân Phóng cũng thế. Thế nhưng có vài người không phải cố tình nói không gặp thì có thể không gặp.
Đại quân trở về thành, mừng công, phong thưởng, chỉnh đốn, nghỉ ngơi…. Lại thêm Lạc đốc quân mới đến, đồ dùng nơi ở đều phải sắp xếp lại từ đầu, đến khi lo liệu ổn thỏa hết thảy mọi việc thì đã qua hơn mười ngày. Giữa trời hạ nóng bức, man tộc ở quan ngoại da dày thịt béo bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt đến một người cũng không lộ diện, thành Lạc Nhạn khó có được những ngày thái bình.
Lạc Vân Phóng túm áo Lạc Vân Lan ném nó vào học đường duy nhất trong thành, phía sau còn thêm hai thư đồng cao lớn, mỗi ngày chạy trước chạy sau như bóng với hình, dân chúng trong thành nhìn thấy mà liên tục cảm khái: “Nói cho cùng người ta cũng là xuất thân thế gia nha, nhìn xem, ngay cả thư đồng cũng khác biệt như vậy.”
Trong Đốc quân phủ, đối ngoại do Chung Việt xử lý, công việc trong phủ thì Lạc Vân Phóng giao cho Hạ Minh. Lần đến Bình Châu này y mang theo rất ít người, trừ bỏ Lạc Vân Lan cùng vài tuỳ tùng bên cạnh, thuộc hạ đắc lực có thể dùng chỉ có Chung Việt và Hạ Minh. Chung Việt từ nhỏ cùng y lớn lên, vừa là hộ vệ vừa là trợ thủ. Hạ Minh là họ hàng đang sa sút bên nhà mẹ của Lạc Vân Phóng, là người thông minh, xử sự nhất quán khéo léo, luận thân sơ tính ra là biểu đệ bà con xa của y. Người Lạc gia đều quý trọng người nhà, cho dù là họ hàng đang gặp khó khăn.
Bầu trời mùa hạ ở thành Lạc Nhạn tối đen sớm hơn so với kinh thành. Lạc Vân Phóng xử lý xong công vụ một ngày mới hồi phủ. Ráng chiều đỏ thẫm cuối ngày đốt nửa bầu trời đến rực lửa. Đợi đến khi Lạc Vân Lan hồi phủ, hai huynh đệ im lặng cùng dùng cơm chiều, bầu trời đen thẫm đã muốn rải đầy những vì sao. Sao điểm đầy trời, gần sát giống như giơ tay là có thể chạm đến. Ngoài của sổ thư phòng thỉnh thoảng loé lên những đốm sáng màu ngọc bích yếu ớt, những ánh sao nho nhỏ buông xuống hòa quyện cùng đom đóm bay múa lập loè, làm người ta nhất thời khó có thể phân biệt được.
“Liên vân liệt chiến cách, phi điểu bất năng du… Hồ lai đãn tự thủ, khởi phục ưu tây đô…” () Trong phòng, tiểu công tử buồn bực mở to hai mắt đọc bài, được mấy câu lại ngây người nhìn đom đóm bay bay ngoài cửa sổ, giật mình một cái, câu thơ trong miệng đã thiếu đi nửa câu sau, “Thỉnh chúc phòng quan tương, thận vật… thận vật…”
“Thận vật học ca thư.” Lạc Vân Phóng sau bàn học phất phất tay, “Đi chơi đi.”
()Trích thơ Đồng quan lại – Đỗ Phủ.
Lạc Vân Lan hoan hô một tiếng, nhảy nhót chạy ra khỏi thư phòng muốn đi tìm Hạ Minh bắt đom đóm. Giọng nói của Lạc đốc quân trước sau đều lạnh lẽo so với gió đêm càng lạnh thấu xương hơn vang lên: “Ngày mai nếu đi học mà cũng không thuộc bài như vậy, trở về tự đi lĩnh phạt.”
Lạc đốc quân công vụ bận rộn không rảnh để ý tới những việc vụn vặt trong nhà, quân pháp cũng như gia pháp.
Trên mặt nắm cơm nhỏ suy sụp, buồn rười rượi đi trở về, lấy sách vở ra, ngoan ngoãn vào phòng tiếp tục học bài.
Gió lạnh phất qua, những đốm sáng dần tắt. Phút chốc, tiếng lật sách soàn soạt. Tiếng đọc sách của trẻ con non nớt vang lên giữa đêm hè yên tĩnh, xuyên thấu qua khe lá ngoài cửa sổ bầu bạn cùng hoa sơn chi thanh u đẹp đẽ, hương hoa lan tràn, nhẹ nhàng dễ chịu, giống như một điệu hát dân gian.
Lạc Vân Phóng thả lỏng tinh thần, thích ý mà nhắm mắt lại.
Đời này an ổn, năm tháng tĩnh lặng.
Chung Việt cùng Hạ Minh sóng vai cùng đi đến: “Đại nhân, có khách đến.”
Có thể làm phiền hai đại quản sự cùng vào thông báo, còn là giọng điệu muốn nói lại thôi…. Lạc Vân Phóng mở mắt ra, hỏi: “Ai?”
Chung Việt hít sâu một hơi: “Long Ngâm sơn Khiếu Nhiên trại Yến Đại đương gia.”
Người ta nói, người nếu yên bình thì là trời trong. Với đốc quân phủ mà nói, Yến Khiếu chính là một đường “sấm sét giữa trời quang” trong năm tháng an bình này.
Thiên ý như thế.
Mọi chuyện do người, thiên ý lão nhân gia ông ta đang cảm thấy tịch mịch sao.
Bình Châu đốc quân phủ, trước đây Yến Khiếu đã đến không ít lần. Không cần người dẫn đường, Yến Đại đương gia vừa nhấc chân, đã quen thuộc mà đi về hướng căn phòng nhỏ phía sau hoa viên.
Hoa viên trong Đốc quân phủ trước đây là do Nhâm đốc quân tỉ mỉ bài trí. Bình Châu tại Tây Bắc, khí hậu rất kém, địa chất không tốt. Vị Đốc quân kia tiêu hao tiền của vơ vét đủ loại cây cảnh từ khắp nơi ở phương nam mang đến, lại hao tổn tâm tư chăm sóc, khiến cho một mảnh đất nho nhỏ tại Tây Bắc ngày đông rét lạnh ngày hạ khốc liệt đất cằn sỏi đá này lại có thể bốn mùa hoa nở tháng tháng phồn hoa như mùa xuân. Về sau các đời Đốc quân khi đảm nhiệm nơi này đều đối với vườn hoa yêu thích không thôi, cố ý mời thợ thủ công nổi danh từ kinh thành thỉnh thoảng đến tu sửa. Đến tay Lạc Vân Phóng, diện mạo như ngọc như vậy, cử chỉ lịch sự tao nhã hoa mỹ quý công tử như vậy, cao quý bất phàm như vậy, cẩm y ngọc thực thế gia đại thiếu như vậy, chỉ qua hơn hai tháng, kỳ hoa dị thảo trong hoa viên đã chết hơn phân nửa.
Chung đại quản sự nhún vai nói, Bình Châu phủ không có tiền, tự mình mời người từ kinh thành đến chăm hoa thì về lại kinh thành đi.
Yến Đại đương gia vỗ vỗ cây mẫu đơn sắp sửa chết héo trước cửa phòng, thở dài lắc đầu: “Đáng tiếc đáng tiếc, trân phẩm hiếm có này cũng đáng năm trăm lượng bạc a?”
Cùng lộ ra ánh mắt thương tiếc chính là gã tiểu tư. Gã còn chưa kịp mở miệng ai thán vài câu thì Yến Đại đương gia đã đổi sắc mặt, dứt khoát ngồi vào trong phòng nói: “Đi, thừa dịp còn chưa chết nhanh chóng đem đến hiệu cầm đồ. Mặt mũi Đốc quân phủ, chưởng quầy bọn hắn còn dám không chịu sao? Coi như bốn trăm năm mươi hai đi, hai trăm năm mươi hai giao cho Hạ quản sự nhà ngươi, hai trăm hai còn lại gói kỹ, một lát ta đem đi.”
Ngươi xem đây là sơn trại nhà ngươi sao, dựa vào ngươi nói lấy thì liền lấy đi? Tiểu tư trợn mặt há mồm tức giận đến thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Vị khách không biết xấu hổ kia lại đem ánh mắt tham lam hướng về phía bảo vật bên cạnh: “Hắc, cái bình này lần trước khi ta tới còn chưa có, Lạc đại nhân các ngươi mang từ kinh thành đến sao? Ta mượn đi xem vài ngày…..”
Đây thật là xem như nhà mình mà.
Khi Lạc Vân Phóng bước vào phòng khách, Yến Khiếu đang ung dung thong thả nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ gặm dưa hấu. Thấy y vào cửa, Yến Khiếu cũng không đứng dậy, chỉ nâng ngón tay chỉ chỉ vào bàn trà: “Dưa hấu ruột xốp, không giống dưa hấu ở kinh thành, rất ngọt.”
Điền sư gia nói, không thể tay không tới nhà người ta làm khách. Khi vừa vào thành, hắn liền thuận tay chọn hai trái thật to từ nông phu trồng dưa ở cổng thành. Dưa hấu được trồng ở Bình Châu so với chỗ của y không giống nhau, thấm ngọt như mật. Vỏ lại rất mỏng, chỉ cần lấy ngón tay dùng lực một chút liền vỡ ra, âm thanh xốp giòn, nghe như tơ lụa bị xé ra. Bởi vì vận chuyển trên đường rất khó, nên hằng năm khi tiến cống vào kinh thành, rất ít trái còn hoàn hảo không sứt mẻ gì. Trong cung còn hiếm lạ, huống chi là những nhà bình thường.
Cái đĩa tròn màu trắng không khắc hoa văn được đặt trên bàn trà gỗ tử đàn tối màu, màu trắng tinh tươm yên ắng nổi lên như ánh trăng. Từ khi Lạc đốc quân nhậm chức, tất cả đồ vật bên trong Đốc quân phủ đều yêu cầu phải đơn giản mộc mạc, không mang một chút phù hoa. Mỗi một thứ, lẳng lặng đặt trên giá, cao ngạo u trinh, tựa như Lạc Vân Phóng.
Dưa hấu được bổ ra cắt thành lát, ngay ngắn xếp lên trên, vỏ xanh như ngọc, ruột đỏ trơn bóng, so với chiếc đĩa bên dưới đối nghịch nhau, càng làm cho sắc trắng càng thêm trắng, đỏ càng thêm đỏ, gió lạnh đêm hè hiu hiu thổi qua, tiếng ếch cùng côn trùng kêu vang xen lẫn hoà vào nhau, hương vị mát lành thơm ngọt thản nhiên len qua chóp mũi.
Lạc Vân Phóng chọn một miếng bỏ vào miệng, Yến Khiếu vừa lòng gật gật đầu: “Ta biết ngươi thích ăn ngọt.”
Vài phần tưởng niệm, vài phần cảm khái, vài phần muốn nói lại ngập ngừng trăn trở.
Lạc Vân Phóng buông xuống tăm trúc, nâng mắt trầm tĩnh nhìn vào gương mặt của hắn: “Bình của ta, để lại đi.”
Yến Đại đương gia sờ sờ cái mũi, lưu luyến mà đem chiếc bình khắc hoa hồng đỏ vừa ôm vào trong ngực thả lại chỗ cũ: “Không phải chỉ một cái bình hoa thôi sao…. Ngươi cho chút mặt mũi. Chớ để trên đường bị ta cướp đi….”
“Lư hương.”
“Khiếu Nhiên trại chúng ta cùng…..” Lư hương tử kim (màu tím) chạm trổ tường vân chậm rãi được thả trở về trên giá đặt bảo vật bên phải.
“Bình phong.”
Đôi bình phong sáu mặt to bằng bàn tay bị hậm hực đặt lại trên thủ thượng: “Trăm người già trẻ đều phải mặc quần áo ăn cơm…..”
“Cây mẫu đơn.”
Yến Đại đương gia đầy lý lẽ nói: “Cái cây đó sắp bị phơi nắng chết rồi!”
Lạc đốc quân chậm rãi dùng tăm trúc xuyên qua một miếng dưa: “Chết cũng là của ta.”
“Còn ta?” Gương mặt tuấn tú anh khí bừng bừng phấn chấn thình lình xích lại gần, ánh mắt sáng như sao thoạt nhìn so với ngày thường càng thêm chân thành, bên trong ánh lên ngân hà, lấp lánh ý cười làm cho người ta muốn đui mù.
Lạc Vân Phóng để tay xuống, sóng mắt trấn tĩnh, ba lan bất kinh () mà nói: “Cút.”
() có nổi sóng cũng không kinh động.
“Đừng nha…..” Tuỳ tùng bên ngoài mắt thấy liền muốn xông tới bắt người, hắn càng xích lại gần, mặt dày mày dạn mà nắm ống tay áo của y, ôn tồn khuyên giải, “Chúng ta nói chính sự đi.”
Ngày ấy, thành Lạc Nhạn giăng đèn kết hoa, trống nhạc nổi lên, vui mừng nghênh đón đại quân trở về. Hai mươi năm trước, từ khi ải Võ Vương bị mất, hai châu Thanh, Linh lần lượt rơi vào tay kẻ địch, việc vui như thế này vẫn là lần đầu tiên. Trong thành nam nữ già trẻ lớn bé đồng loạt chạy ra đầu đường, người như thủy triều, biến đường phố hai bên toàn người với người.
“Nhìn xem, nhìn xem…. Là Lạc đốc quân đó!” Không biết là ai ngẩng đầu lên hô to một tiếng.
“Oanh” một tiếng nổ ran, trên con đường dài, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cổng thành cũ nát.
Ánh nắng gay gắt trên cao, tinh quang chói mắt. Một con ngựa trắng như sương như tuyết, từ trong bụi mù cuồn cuộn chạy như bay mà đến.
Thường xuyên phải nhìn đến sắc mặt ủ rũ của nhóm Đốc quân nhiều lần bị man tộc ức hiếp đến kêu cha gọi mẹ, dân chúng thành Lạc Nhạn lúc này vừa thấy vị quân gia trẻ tuổi khí vũ hiên ngang trên chiến mã trắng tuyết, thật là kinh động đất trời.
Ngân giáp bạch bào, thương phiêu hồng anh (cuộn dây chỉ đỏ gắn trên cây thương lắc lư lay động). Tóc mai sống động hoà cùng mày kiếm, mắt như sao bay, mi mục như hoạ tinh tế như thế, khí độ băng lạnh kiệt ngạo như thế, cái gọi là người trong mộng, cái gọi là thần tiên trong tranh, không gì hơn thế này. Đại cô nương, tiểu tức phụ bên đường vây xem đến mê man bất tỉnh.
Càng làm người ta kinh động chính là một cỗ xe ngựa chở đầy tài vật lấy từ sơn phỉ đi giữa đội ngũ, một xe chở một cái rương gỗ to rất nặng, bên trong châu báu tiền tài ào ạt chực chờ tràn ra ngoài. Vàng bạc ngọc khí rực rỡ muôn màu, những thứ sơn phỉ yêu thích đều là những vật từ xưa đến nay cha truyền con nối, không chỉ giản dị tự nhiên mà còn xù xì thô to, tranh chữ cổ xưa ít ỏi, từng rương từng rương đều là vàng thỏi nguyên bảo xếp đống chỉnh tề, tám đôi vòng tay bằng vàng nặng trịch, khuyên tai trâu vàng, đường đường là Đại đương gia sơn trại, lại mang trang sức thô to xù xì, ra ngoài cũng ngại gặp người.
Từ cổng thành đến khố phòng của Bình Châu phủ, bao nhiêu người một đường đuổi theo xe ngựa chậc chậc cảm thán, bị từng rương từng rương ánh vàng rực rỡ kia đâm vào hai mắt đến đỏ lên.
Những người đã cùng Lạc Vân Phóng uống trà tại phòng nghị sự Khiếu Nhiên trại ngày đó, giờ phút này trong lòng cũng đang rơi lệ đầy mặt —— Một phần a một phần! Bị đám sơn phỉ thảo dân không biết xấu hổ kia kiên quyết đem đi một phần thu hoạch! Khố phòng Bình Châu phủ trước nay chỉ bị man tộc cùng bọn thảo khấu đánh cướp, luân phiên cướp sạch, hiện giờ ngay cả chuột cũng không muốn đến làm ổ ở bên trong. Khó được một lần mở ra, thế mà còn bị người ta chặn ngang một đòn. Thịt muỗi dẫu nhỏ cũng là thịt, không biết hiện tại nha môn Bình Châu phủ nghèo nàn thế nào sao? Ngay cả Lạc đốc quân một ngày cũng chỉ có thể ăn một chén cơm gạo tẻ….
Sơn phỉ chính là sơn phỉ, nói không giữ lời, ngồi một chỗ mà hét giá, không biết xấu hổ! Lần tới lão tử theo Lạc đốc quân nhất định san bằng Khiếu Nhiên trại các ngươi!
Dân chúng trên con phố dài cũng không rõ nguyên do, chỉ vào một binh gia thần tình bất thiện mà liên tục cảm thán: “Gần son thì đỏ gần mực thì đen, nhìn đi, đi theo Lạc đốc quân lâu ngày, cũng không nở được nụ cười nữa.”
Chung Việt yên lặng đi theo bên người Lạc Vân Phóng. Y trước sau đều ít lời ít ngữ mặt không đổi sắc làm người ta đoán không ra vui giận. Là người tập võ lâu năm, hơn nữa còn luôn chăm chỉ luyện tập, mặc dù chịu xóc nảy trên lưng ngựa, thắt lưng của y vẫn luôn thẳng tắp, bảo trì dáng vẻ chính trực. Người bên ngoài nhìn thấy y tựa hồ vẫn là vẻ mặt ngạo mạn, cằm khẽ nâng, mí mắt nhẹ rũ như thường ngày, chỉ có Chung Việt gần trong gang tấc mới phát hiện, đôi môi Lạc Vân Phóng từ khi ra khỏi cửa phòng nghị sự Khiếu Nhiên trại, vẫn luôn mím lại thật chặt.
Lạc đốc quân đang không vui, rất không vui.
“Một phần rưỡi thì một phần rưỡi đi. Mọi việc lưu lại một đường, ngày sau còn gặp lại.” Thu lại cử chỉ lỗ mãng cùng cợt nhả, ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Yến Khiếu lúc này hiển lộ một phen khí phách khác. Bộ dạng của hắn vốn lớn lên cao to, gương mặt chính trực, thân hình vĩ ngạn, ánh mắt sáng ngời phóng tới, làm người ta không thể khinh thường.
Vị Yến Đại đương gia cuối cùng nói một câu thâm ý như thế kết thúc nghị sự, khiến cho Chung Việt không thể không nghiêm túc lăn qua lộn lại nhiều lần câu nói: “Vân muội muội, chúng ta ngày sau gặp lại.”
Khiếu Nhiên trại nguyên bản đã đàm phán ổn thoả, cuối cùng lại từ một phần rưỡi giảm xuống còn một phần, nguyên do bởi vì sau đó Lạc đại nhân đột nhiên phản đối mạnh mẽ.
Nếu một ngày nào đó Yến Khiếu chết, nhất định là do cái miệng hại chết.
Xét đến cùng, truy cứu nguyên do, rốt cuộc là bởi vì “Ngày sau gặp lại”? Hay là “Vân muội muội” đây?
Chung Việt nghiêm túc suy ngẫm…..
Bất luận như thế nào, đám người Khiếu Nhiên trại kia, có thể không gặp thì không gặp là tốt nhất.
Mọi chuyện nếu đều như ý người, như vậy nhân thế sẽ không còn cái gọi là thiên ý. Chung Việt xưa nay trung thành hàm hậu đã tin tưởng vững chắc như vậy, Lạc Vân Phóng cũng thế. Thế nhưng có vài người không phải cố tình nói không gặp thì có thể không gặp.
Đại quân trở về thành, mừng công, phong thưởng, chỉnh đốn, nghỉ ngơi…. Lại thêm Lạc đốc quân mới đến, đồ dùng nơi ở đều phải sắp xếp lại từ đầu, đến khi lo liệu ổn thỏa hết thảy mọi việc thì đã qua hơn mười ngày. Giữa trời hạ nóng bức, man tộc ở quan ngoại da dày thịt béo bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt đến một người cũng không lộ diện, thành Lạc Nhạn khó có được những ngày thái bình.
Lạc Vân Phóng túm áo Lạc Vân Lan ném nó vào học đường duy nhất trong thành, phía sau còn thêm hai thư đồng cao lớn, mỗi ngày chạy trước chạy sau như bóng với hình, dân chúng trong thành nhìn thấy mà liên tục cảm khái: “Nói cho cùng người ta cũng là xuất thân thế gia nha, nhìn xem, ngay cả thư đồng cũng khác biệt như vậy.”
Trong Đốc quân phủ, đối ngoại do Chung Việt xử lý, công việc trong phủ thì Lạc Vân Phóng giao cho Hạ Minh. Lần đến Bình Châu này y mang theo rất ít người, trừ bỏ Lạc Vân Lan cùng vài tuỳ tùng bên cạnh, thuộc hạ đắc lực có thể dùng chỉ có Chung Việt và Hạ Minh. Chung Việt từ nhỏ cùng y lớn lên, vừa là hộ vệ vừa là trợ thủ. Hạ Minh là họ hàng đang sa sút bên nhà mẹ của Lạc Vân Phóng, là người thông minh, xử sự nhất quán khéo léo, luận thân sơ tính ra là biểu đệ bà con xa của y. Người Lạc gia đều quý trọng người nhà, cho dù là họ hàng đang gặp khó khăn.
Bầu trời mùa hạ ở thành Lạc Nhạn tối đen sớm hơn so với kinh thành. Lạc Vân Phóng xử lý xong công vụ một ngày mới hồi phủ. Ráng chiều đỏ thẫm cuối ngày đốt nửa bầu trời đến rực lửa. Đợi đến khi Lạc Vân Lan hồi phủ, hai huynh đệ im lặng cùng dùng cơm chiều, bầu trời đen thẫm đã muốn rải đầy những vì sao. Sao điểm đầy trời, gần sát giống như giơ tay là có thể chạm đến. Ngoài của sổ thư phòng thỉnh thoảng loé lên những đốm sáng màu ngọc bích yếu ớt, những ánh sao nho nhỏ buông xuống hòa quyện cùng đom đóm bay múa lập loè, làm người ta nhất thời khó có thể phân biệt được.
“Liên vân liệt chiến cách, phi điểu bất năng du… Hồ lai đãn tự thủ, khởi phục ưu tây đô…” () Trong phòng, tiểu công tử buồn bực mở to hai mắt đọc bài, được mấy câu lại ngây người nhìn đom đóm bay bay ngoài cửa sổ, giật mình một cái, câu thơ trong miệng đã thiếu đi nửa câu sau, “Thỉnh chúc phòng quan tương, thận vật… thận vật…”
“Thận vật học ca thư.” Lạc Vân Phóng sau bàn học phất phất tay, “Đi chơi đi.”
()Trích thơ Đồng quan lại – Đỗ Phủ.
Lạc Vân Lan hoan hô một tiếng, nhảy nhót chạy ra khỏi thư phòng muốn đi tìm Hạ Minh bắt đom đóm. Giọng nói của Lạc đốc quân trước sau đều lạnh lẽo so với gió đêm càng lạnh thấu xương hơn vang lên: “Ngày mai nếu đi học mà cũng không thuộc bài như vậy, trở về tự đi lĩnh phạt.”
Lạc đốc quân công vụ bận rộn không rảnh để ý tới những việc vụn vặt trong nhà, quân pháp cũng như gia pháp.
Trên mặt nắm cơm nhỏ suy sụp, buồn rười rượi đi trở về, lấy sách vở ra, ngoan ngoãn vào phòng tiếp tục học bài.
Gió lạnh phất qua, những đốm sáng dần tắt. Phút chốc, tiếng lật sách soàn soạt. Tiếng đọc sách của trẻ con non nớt vang lên giữa đêm hè yên tĩnh, xuyên thấu qua khe lá ngoài cửa sổ bầu bạn cùng hoa sơn chi thanh u đẹp đẽ, hương hoa lan tràn, nhẹ nhàng dễ chịu, giống như một điệu hát dân gian.
Lạc Vân Phóng thả lỏng tinh thần, thích ý mà nhắm mắt lại.
Đời này an ổn, năm tháng tĩnh lặng.
Chung Việt cùng Hạ Minh sóng vai cùng đi đến: “Đại nhân, có khách đến.”
Có thể làm phiền hai đại quản sự cùng vào thông báo, còn là giọng điệu muốn nói lại thôi…. Lạc Vân Phóng mở mắt ra, hỏi: “Ai?”
Chung Việt hít sâu một hơi: “Long Ngâm sơn Khiếu Nhiên trại Yến Đại đương gia.”
Người ta nói, người nếu yên bình thì là trời trong. Với đốc quân phủ mà nói, Yến Khiếu chính là một đường “sấm sét giữa trời quang” trong năm tháng an bình này.
Thiên ý như thế.
Mọi chuyện do người, thiên ý lão nhân gia ông ta đang cảm thấy tịch mịch sao.
Bình Châu đốc quân phủ, trước đây Yến Khiếu đã đến không ít lần. Không cần người dẫn đường, Yến Đại đương gia vừa nhấc chân, đã quen thuộc mà đi về hướng căn phòng nhỏ phía sau hoa viên.
Hoa viên trong Đốc quân phủ trước đây là do Nhâm đốc quân tỉ mỉ bài trí. Bình Châu tại Tây Bắc, khí hậu rất kém, địa chất không tốt. Vị Đốc quân kia tiêu hao tiền của vơ vét đủ loại cây cảnh từ khắp nơi ở phương nam mang đến, lại hao tổn tâm tư chăm sóc, khiến cho một mảnh đất nho nhỏ tại Tây Bắc ngày đông rét lạnh ngày hạ khốc liệt đất cằn sỏi đá này lại có thể bốn mùa hoa nở tháng tháng phồn hoa như mùa xuân. Về sau các đời Đốc quân khi đảm nhiệm nơi này đều đối với vườn hoa yêu thích không thôi, cố ý mời thợ thủ công nổi danh từ kinh thành thỉnh thoảng đến tu sửa. Đến tay Lạc Vân Phóng, diện mạo như ngọc như vậy, cử chỉ lịch sự tao nhã hoa mỹ quý công tử như vậy, cao quý bất phàm như vậy, cẩm y ngọc thực thế gia đại thiếu như vậy, chỉ qua hơn hai tháng, kỳ hoa dị thảo trong hoa viên đã chết hơn phân nửa.
Chung đại quản sự nhún vai nói, Bình Châu phủ không có tiền, tự mình mời người từ kinh thành đến chăm hoa thì về lại kinh thành đi.
Yến Đại đương gia vỗ vỗ cây mẫu đơn sắp sửa chết héo trước cửa phòng, thở dài lắc đầu: “Đáng tiếc đáng tiếc, trân phẩm hiếm có này cũng đáng năm trăm lượng bạc a?”
Cùng lộ ra ánh mắt thương tiếc chính là gã tiểu tư. Gã còn chưa kịp mở miệng ai thán vài câu thì Yến Đại đương gia đã đổi sắc mặt, dứt khoát ngồi vào trong phòng nói: “Đi, thừa dịp còn chưa chết nhanh chóng đem đến hiệu cầm đồ. Mặt mũi Đốc quân phủ, chưởng quầy bọn hắn còn dám không chịu sao? Coi như bốn trăm năm mươi hai đi, hai trăm năm mươi hai giao cho Hạ quản sự nhà ngươi, hai trăm hai còn lại gói kỹ, một lát ta đem đi.”
Ngươi xem đây là sơn trại nhà ngươi sao, dựa vào ngươi nói lấy thì liền lấy đi? Tiểu tư trợn mặt há mồm tức giận đến thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Vị khách không biết xấu hổ kia lại đem ánh mắt tham lam hướng về phía bảo vật bên cạnh: “Hắc, cái bình này lần trước khi ta tới còn chưa có, Lạc đại nhân các ngươi mang từ kinh thành đến sao? Ta mượn đi xem vài ngày…..”
Đây thật là xem như nhà mình mà.
Khi Lạc Vân Phóng bước vào phòng khách, Yến Khiếu đang ung dung thong thả nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ gặm dưa hấu. Thấy y vào cửa, Yến Khiếu cũng không đứng dậy, chỉ nâng ngón tay chỉ chỉ vào bàn trà: “Dưa hấu ruột xốp, không giống dưa hấu ở kinh thành, rất ngọt.”
Điền sư gia nói, không thể tay không tới nhà người ta làm khách. Khi vừa vào thành, hắn liền thuận tay chọn hai trái thật to từ nông phu trồng dưa ở cổng thành. Dưa hấu được trồng ở Bình Châu so với chỗ của y không giống nhau, thấm ngọt như mật. Vỏ lại rất mỏng, chỉ cần lấy ngón tay dùng lực một chút liền vỡ ra, âm thanh xốp giòn, nghe như tơ lụa bị xé ra. Bởi vì vận chuyển trên đường rất khó, nên hằng năm khi tiến cống vào kinh thành, rất ít trái còn hoàn hảo không sứt mẻ gì. Trong cung còn hiếm lạ, huống chi là những nhà bình thường.
Cái đĩa tròn màu trắng không khắc hoa văn được đặt trên bàn trà gỗ tử đàn tối màu, màu trắng tinh tươm yên ắng nổi lên như ánh trăng. Từ khi Lạc đốc quân nhậm chức, tất cả đồ vật bên trong Đốc quân phủ đều yêu cầu phải đơn giản mộc mạc, không mang một chút phù hoa. Mỗi một thứ, lẳng lặng đặt trên giá, cao ngạo u trinh, tựa như Lạc Vân Phóng.
Dưa hấu được bổ ra cắt thành lát, ngay ngắn xếp lên trên, vỏ xanh như ngọc, ruột đỏ trơn bóng, so với chiếc đĩa bên dưới đối nghịch nhau, càng làm cho sắc trắng càng thêm trắng, đỏ càng thêm đỏ, gió lạnh đêm hè hiu hiu thổi qua, tiếng ếch cùng côn trùng kêu vang xen lẫn hoà vào nhau, hương vị mát lành thơm ngọt thản nhiên len qua chóp mũi.
Lạc Vân Phóng chọn một miếng bỏ vào miệng, Yến Khiếu vừa lòng gật gật đầu: “Ta biết ngươi thích ăn ngọt.”
Vài phần tưởng niệm, vài phần cảm khái, vài phần muốn nói lại ngập ngừng trăn trở.
Lạc Vân Phóng buông xuống tăm trúc, nâng mắt trầm tĩnh nhìn vào gương mặt của hắn: “Bình của ta, để lại đi.”
Yến Đại đương gia sờ sờ cái mũi, lưu luyến mà đem chiếc bình khắc hoa hồng đỏ vừa ôm vào trong ngực thả lại chỗ cũ: “Không phải chỉ một cái bình hoa thôi sao…. Ngươi cho chút mặt mũi. Chớ để trên đường bị ta cướp đi….”
“Lư hương.”
“Khiếu Nhiên trại chúng ta cùng…..” Lư hương tử kim (màu tím) chạm trổ tường vân chậm rãi được thả trở về trên giá đặt bảo vật bên phải.
“Bình phong.”
Đôi bình phong sáu mặt to bằng bàn tay bị hậm hực đặt lại trên thủ thượng: “Trăm người già trẻ đều phải mặc quần áo ăn cơm…..”
“Cây mẫu đơn.”
Yến Đại đương gia đầy lý lẽ nói: “Cái cây đó sắp bị phơi nắng chết rồi!”
Lạc đốc quân chậm rãi dùng tăm trúc xuyên qua một miếng dưa: “Chết cũng là của ta.”
“Còn ta?” Gương mặt tuấn tú anh khí bừng bừng phấn chấn thình lình xích lại gần, ánh mắt sáng như sao thoạt nhìn so với ngày thường càng thêm chân thành, bên trong ánh lên ngân hà, lấp lánh ý cười làm cho người ta muốn đui mù.
Lạc Vân Phóng để tay xuống, sóng mắt trấn tĩnh, ba lan bất kinh () mà nói: “Cút.”
() có nổi sóng cũng không kinh động.
“Đừng nha…..” Tuỳ tùng bên ngoài mắt thấy liền muốn xông tới bắt người, hắn càng xích lại gần, mặt dày mày dạn mà nắm ống tay áo của y, ôn tồn khuyên giải, “Chúng ta nói chính sự đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất