Chương 27
Mã Lượng đứng bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa nhìn hắn: "Mày có phải đã làm gì, gì không chịu nổi...có phải là cưỡng, cưỡng ép..."
"Tao cưỡng ai?" Tôn Vấn Cừ xuống giường, rót cho mình một cốc sữa, "Phương Trì?"
Mã Lượng nhìn hắn chằm chằm một lúc, "Không, không thể, mày đánh, đánh không lại cậu ta."
"Có đánh lại thì tao cũng không thể cưỡng ép người ta chứ," Tôn Vấn Cừ cầm cốc, "Tao là người như thế à, đùa giỡn lưu manh học sinh cấp ba?"
"Tốt nghiệp rồi là, là đùa được," Mã Lượng gật đầu, dập tắt thuốc, "Thế mày làm, làm gì?"
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn gã, hắng giọng một cái, dùng giọng không cao mà nói một câu: "Hôn một cái."
"Cái gì?" Mã Lượng quay phắt đầu lại, cứ thế sặc một cái, ho khan nửa ngày vẫn chưa ngừng được.
Tôn Vấn Cừ đi ra khỏi phòng ngủ, đổ người ra ghế sofa, chân gác lên bàn uống nước: "Đến mức đấy cơ à."
"Mày, một ông chú," Mã Lượng đi theo ra ngoài, chỉ vào hắn, "Sao lại không, không biết xấu hổ như thế, thế."
"Cút, ai ông chú." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Đó chính là không....biết xấu hổ." Mã Lượng nói.
"Tao cảm thấy cậu ta là thế, nhưng cậu ta bảo không phải...thôi đừng nhắc chuyện này nữa," Tôn Vấn Cừ phất tay, "Mày còn dặn dò gì nữa không?"
"Ngày mai," Mã Lượng nói, "Đến chỗ tao một, một chuyến."
Tôn Vấn Cừ không nói gì.
"Không phải bảo mày làm, làm gốm," Mã Lượng ngồi xuống cạnh hắn, "Thế cũng không cần, cần tao chạy, đến đây một chuyến."
"Chuyện gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Cũng có liên, liên quan đến đồ gốm," Mã Lượng liếc mắt nhìn hắn, "Đến giúp khách...hàng, của tao, mày thiết kế hộ."
"Mày đang bẫy tao đúng không?" Tôn Vấn Cừ híp mắt lại.
"Tùy mày nghĩ," Mã Lượng đập lên chân gã, "Tao cố tình lại, lại đây, nhờ mày giúp một tay, mấy thiết kế trước người này đều, đều không hài, lòng."
"Để tao nghĩ xem." Tôn Vấn Cừ ngáp một cái.
Mã Lượng đi rồi, Tôn Vấn Cừ cũng lười động đậy, cũng không quay về giường nằm sấp nữa, cứ thế nằm luôn trên ghế sofa.
Lần này ba đã làm thật, còn thật hơn cả lần trước bắt hắn đi đào đất, tuy rằng hắn vẫn không hề cảm thấy gấp gáp gì, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ suy tính chuyện sau này.
Căn nhà này không đứng tên hắn, là của Tôn Dao, cho nên nếu thật sự bán đi rồi, hắn sẽ ngay cả chỗ trú cũng không có.
Hiện giờ, hắn phải nghĩ xem chuyện nhà nên làm sao, khoản tiền để dành của hắn cũng không ít, nếu không cũng không dùng mười vạn đi đùa Phương Trì, mà nếu mua một căn nhà, lại không trả một cục được, nộp tiền đặt cọc rồi trả góp?
Chi bằng cứ thế đi thuê một căn.
Mà cho dù có thế nào, hắn vẫn cảm thấy hết sức phiền phức.
Tìm nhà, xem nhà, thu dọn đồ đạc đi, thu dọn đồ đạc tới.
Phiền chết đi được.
"Nhà mày còn phòng trống không," Chiều hôm sau, Tôn Vấn Cừ ngồi trong phòng làm việc Mã Lượng hỏi, "Cho tao thuê."
"Không có," Mã Lượng nói.
Hai người Mã Lượng cũng rất chịu khó chịu khổ, phòng làm việc của bọn họ hiện giờ làm ăn rất tốt, mà vẫn luôn lái con xe van cũ kỹ, cũng không mua nhà, trước đây vì tiết kiệm tiền nên ở luôn căn phòng trên tầng phòng làm việc, đến giờ vẫn còn ở chỗ đó.
"Có cần Lượng Tử hỏi hộ cậu không?" Vợ Mã Lượng, Hồ Viện Viện cầm bình cà phê đi vào, đặt lên bàn.
"Không cần, cảm ơn chị dâu." Tôn Vấn Cừ rót ly cà phê, "Tự em đi hỏi là được."
"Tự cậu hỏi?" Hồ Viện Viện nói, "Vậy nhỡ bị lừa bán đi, chị với Lượng Tử đi đâu mà đào cậu được? Không thì cậu cứ để lại ám hiệu cho bọn tôi, lớn được thành thế này cũng không dễ dàng gì."
Mã Lượng ngồi sau bàn nở nụ cười nửa ngày, Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng: "Chị dâu, hai người bọn em còn đang nói chuyện quan trọng đây."
"Nói đi nói đi, tôi đã bảo sao hôm nay mặt trời lại không mọc phía đông lặn phía tây mà," Hồ Viện Viện cười vỗ vai hắn, quay người đi ra ngoài.
Việc Mã Lượng nhờ hắn giúp, nói khó thì cũng không khó, chính là một khách hàng ra tay rất hào phóng, muốn làm một bộ ấm, vật liệu các thứ đều có yêu cầu, nhưng đều không hài lòng với mấy thiết kế trước đó của bọn họ, Mã Lượng liền nhờ Tôn Vấn Cừ thiết kế một bộ, mà nếu nói không khó, thì cũng lại khó thật, cái thứ ấm bình này, thẩm mỹ cũng không giống nhau.
"Người này có yêu cầu gì?" Tôn Vấn Cừ nhìn thiết kế trên máy tính.
"Có nội tình, có văn, văn hóa, dày nặng, còn phải có cảm, cảm giác tối giản hiện đại, thời thượng." Mã Lượng nói.
"Yêu cầu kiểu quái gì đây," Tôn Vấn Cừ nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, "Đầu tiên nói cho tao xem cái tên coi tiền như rác này là hạng người gì, mày đến nhà người ta rồi đúng không, phong cách trang trí thế nào."
"Nhà, nhà giàu từ quê, quê lên, " Mã Lượng nói rất đơn giản, "Đèn, đèn chùm pha lê phối với gỗ, gỗ đỏ, trời tối vẫn đeo, đeo đeo kính râm."
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn gã: "Hiểu rồi."
Làm một người sắp bị đuổi ra khỏi nơi cư trú, không có nguồn kinh tế, xưa nay chưa từng đi làm, ngoài một đống kỹ năng làm màu ra, không bằng cấp không có bất kỳ thủ đoạn mưu sinh gì, ngày nào cũng du thử du thực chơi bời gần ba mươi năm, không nghề ngỗng, có lẽ ngoài Tôn Vấn Cừ ra, ai cũng chẳng thể nào ung dung được.
Tôn Vấn Cừ cảm thấy bản thân cũng không phải không vội, mà là không biết vội chỗ nào, vội thế nào.
Dù sao thì bây giờ hắn vẫn còn ở trong căn nhà rộng rãi, có ăn có uống, thoải mái, tuy rằng mới vừa bị đấm cho hai mắt đen ngòm, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc hắn vẫn lười biếng chậm chạp như cũ.
Lúc vô tình gặp Tiểu Kỷ ở phòng tập thể hình, hắn còn hẹn cậu ta hôm sau tới nhà làm tóc.
"Thử nhuộm một chút không?" Pháo trùng thiên trên đầu Tiểu Kỷ đã biến thành màu tím, vẫn rất cố chấp mà muốn nhuộm tóc cho hắn.
"Không." Tôn Vấn Cừ trả lời ngắn gọn như cũ.
"Uổng một khuôn mặt đẹp," Tiểu Kỷ thở dài, "Bị đánh vẫn còn đẹp trai thế này."
"Đừng nói nữa, làm nhanh đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Anh ngủ một lúc."
"Nếu không thì uốn tóc? Tóc anh cũng đủ dài." Tiểu Kỷ vẫn còn nói thêm.
"Muốn ăn đòn à?" Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại.
"Aiii, chưa từng thấy ai như anh, anh cứ để mấy kiểu tóc đơn giản thế này, em cũng chẳng còn chỗ phát huy đường sống," Tiểu Kỷ nhỏ giọng thì thầm, "Anh thế này cứ ra hàng cắt tóc bình thường mà làm, còn rẻ hơn nữa."
"Anh không muốn đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu không im là anh đánh thật đấy."
"Em cũng có nói với anh đâu," Tiểu Kỷ quay đầu nói với trợ lý bên cạnh, "Phải không Amy?"
"Phải-_____-" Amy vẫn uể oải như cũ.
Tôn Vấn Cừ chắc chắn không ngủ được, thế nhưng sau khi Tiểu Kỷ ngậm miệng rồi, hắn vẫn có thể nhắm mắt dưỡng thần một lúc.
Tiểu Kỷ tuy dài dòng, nhưng tay nghề vẫn rất được, động tác cũng nhanh nhẹn, đang cần mẫn tỉ mỉ mà dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại tóc tai cho Tôn Vấn Cừ.
"Xong rồi," Tiểu Kỷ vỗ vai Tôn Vấn Cừ, "Mở mắt ra nhìn thế giới đi."
"Đẹp lắm, vất vả cậu rồi." Tôn Vấn Cừ mở mắt ra nhìn vào gương.
"Anh Tôn, em thấy anh chẳng có tinh thần gì cả," Tiểu Kỷ vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, "Em giới thiệu cho anh cửa hàng xoa bóp này, cực kỳ đáng tin, tay nghề cũng siêu siêu tốt."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng.
Tiểu Kỷ đưa cho hắn một tấm thẻ: "Nói tên em, không cần làm thẻ, lập tức thành hội viên luôn."
"Nói anh là Chó con bạn của Gà con à?" Tôn Vấn Cừ nhìn danh thiếp, chỗ này hình như đã từng tới, đi cùng Mã Lượng.
"Dương Định Bang," Tiểu Kỷ nói, "Em tên là Dương Định Bang."
"A, tên không tệ," Tôn Vấn Cừ không nhịn được mà nghiêm túc nhìn mặt Tiểu Kỷ, "Chỉ là tên này với cậu cũng không hợp lắm."
Tiểu Kỷ nở nụ cười: "Nghe bảo là đoán mệnh đặt tên, ba mẹ em cảm thấy cái tên này có cảm giác sẽ có đất dụng võ, nên dùng."
Nói đến chuyện tên, Tôn Vấn Cừ thật ra có hơi khó hiểu, không biết ba hắn đặt cho hắn cái tên này, ý nghĩ ban đầu rút cuộc là thế nào.
Thế nhưng có thể chắc chắn, cho dù là ý nghĩ hay mong đợi gì, mình tất nhiên đều không đạt tiêu chuẩn.
Hắn không phải chưa từng hợp tác, ba bảo hắn học gì, cho dù hắn không thích cũng chẳng có hứng thú, hắn vẫn đều học nghiêm túc, chỉ là vừa nghe theo sắp xếp của ba, vừa cảm thấy cuộc đời này cũng chỉ có như vậy.
"Con sẽ là tác phẩm thành công nhất của ba."
Lúc hắn còn rất nhỏ, ba đã từng nói câu này, sau này cũng nói, mà sau đó lại nói rằng "anh là tác phẩm thất bại nhất đời tôi."
Khi còn bé, hắn chẳng có cảm nhận gì, "tác phẩm" là gì, hắn cũng không có khái niệm trực quan.
Lớn lên một chút rồi, giây phút hắn nhìn thấy khối đất sét bị tùy ý nhào nặn trong tay mình, mới từ từ cảm nhận được, đồ gốm hắn làm, chữ hắn viết, tranh hắn vẽ....đều là tác phẩm của hắn.
Cả một đời làm một tác phẩm, khiến hắn sợ hãi, cũng phẫn nộ.
Đương nhiên, cho đến giờ, mâu thuẫn giữa ba và hắn đã không chỉ đơn giản là vấn đề một cái tác phẩm, nội dung càng phức tạp, mâu thuẫn lại càng khó lòng hòa giải.
Nhất là khi, dường như cũng chẳng có ai thật sự muốn hòa giải.
Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, lấy điện thoại di động ra, gọi cho La Bằng: "Ra ngoài chơi."
"Vấn Cừ?" Giọng La Bằng có hơi bất ngờ, "Mày không sao chứ?"
"Có thể sao được." Tôn Vấn Cừ nói.
"Mày không phải đang bị ông cụ trị à?" La Bằng nói, "Tao còn không dám gọi điện liên hệ mày, Bác Văn bảo mọi người đừng liên lạc với mày, sợ mày đang bị ông cụ khống chế lại gây phiền phức cho mày."
Tôn Vấn Cừ trong giây lát này cảm giác như sắp nổ tung, như thể có một vạn cái vó ngựa vó dê móng heo móng lừa đen đạp đạp lên người.
"Không đến mức như thế." Hắn cười.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." La Bằng thở phào nhẹ nhõm, "Thế thì tuần sau phải ra ngoài chơi đó, sinh nhật Trương Lâm phải tụ họp chứ."
"Ở đâu?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Chỗ Bác Văn, cho tiện." La Bằng nói.
"Ừ, được rồi." Tôn Vấn Cừ cắn răng.
"Vấn Cừ," La Bằng lại hạ nhỏ giọng, "Bên cạnh mày không có người của ba mày đấy chứ?"
"Không có, nói đi." Tôn Vấn Cừ cảm giác tay mình đang run lên.
"Thiếu tiền thì nói với tao, Bác Văn bảo ba mày nói không được cho mày mượn tiền," La Bằng nhỏ giọng nói, "Nhưng mà lén lút thì cũng không sao, ông già cũng chẳng phát hiện được."
"Không thiếu, mày không cần lo." Tôn Vấn Cừ hít vào một hơi.
"Ừ, dù sao có việc gì mày cứ nói," La Bằng khôi phục lại giọng nói bình thường, "Tao còn đang xông hơi, mày đến không?"
"Thôi, cái thứ đấy không chịu được." Tôn Vấn Cừ nói.
"Vậy tuần sau gặp rồi nói chuyện, chỗ tao còn có bình rượu ngon đang chờ mày đấy." La Bằng nói.
"Được." Tôn Vấn Cừ cười nói.
La Bằng dập điện thoại.
Tôn Vấn Cừ ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình.
Phẫn nộ và phiền muộn không có chỗ giải tỏa làm hắn nghẹn tới mức ho khan, mà ngay cả ho khan cũng không ho ra nổi, cứ ngây người chịu đựng nuốt giận vào như vậy.
Cuối cùng, hắn nhấc tay lên, tàn nhẫn ném điện thoại di động vào tivi.
Điện thoại di động cực kỳ chuẩn xác mà đập lên góc trái tivi, rồi lại bắn xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Hắn đi qua, dùng sức đạp mấy cái lên điện thoại, nghe thấy tiếng vỡ vụn răng rắc rồi mới thỏa mãn đổ người về ghế sofa.
Hợp đồng phục vụ không còn giá trị nữa, Phương Trì không cần lại phải tới nhà Tôn Vấn Cừ hầu hạ, không cần mua thức ăn, nấu ăn, đề phòng Tôn Vấn Cừ lên cơn động kinh, ngày nào cũng nhàn nhã hơn rất nhiều.
Cuộc sống không khác gì trước đây, cậu đột nhiên lại hơi không quen.
Tiện thật....
Có điều, kể cả giờ Tôn Vấn Cừ bảo cậu đến, cậu cũng chắc chắn sẽ không đến, câu hỏi kia của Tôn Vấn Cừ đã khiến cậu không thể nào tiếp tục đối mặt với người này nữa.
Không phải.
Tôi không phải.
Đáp án này là cậu cho Tôn Vấn Cừ, trước đây cũng đã từng cho Tiếu Nhất Minh.
Chỉ là không hiểu tại sao, lần này đối mặt với câu hỏi của Tôn Vấn Cừ, câu trả lời này không dứt khoát được như lúc đối mặt với Tiếu Nhất Minh.
Duy nhất không thay đổi, chính là chống cự và lảng tránh theo bản năng.
Vốn là hôm đó nói chuyện với Tiếu Nhất Minh xong, quan hệ đã dịu đi một chút rồi, nhưng đột nhiên lại đụng phải người thần kinh như Tôn Vấn Cừ, còn bị Tiếu Nhất Minh nhìn thấy, mấy hôm nay cậu lại đột nhiên bắt đầu khó chịu.
May mà cũng sắp tới cuối kỳ ngay rồi, ôn tập ngày càng gấp rút, cậu cũng không đoái hoài nghĩ ngợi quá nhiều chuyện nhọc lòng.
Có thời gian nhớ tới Tôn Vấn Cừ, không bằng nghĩ chuyện tiền vay Tôn Vấn Cừ.
Từ sau lần cầm được tiền từ chỗ Phương Ảnh, Phương Ảnh cũng không trốn cậu nữa, điện thoại cũng nghe, cũng không dọn nhà, nhưng vẫn luôn nói còn chưa gom đủ tiền.
Tuy rằng hợp đồng phục vụ kia làm người ta rất buồn bực, thế nhưng không có cái thứ quái quỷ kia, Phương Trì nợ tiền lại càng nợ không yên tâm.
"Hôm nay sao lại đi đường này?" Tiếu Nhất Minh quay đầu lại hỏi.
"Đến chỗ chị tao." Phương Trì nói.
Nhà Phương Ảnh gần như cùng hướng với nhà Tiếu Nhất Minh, đi tìm Phương Ảnh sẽ đi cùng đường với Tiếu Nhất Minh một đoạn dài.
"Ăn hạt dẻ không?" Tiếu Nhất Minh nhìn phía trước, hỏi một câu.
"Ăn." Phương Trì có hơi đói bụng, từ xa cậu đã ngửi thấy mùi hương của hạt dẻ ngào đường* ở phía trước.
"Tao mời," Tiếu Nhất Minh bước nhanh hơn, "Tao sắp chết đói rồi."
"Ừ." Phương Trì cũng bước nhanh theo cậu, cảm giác này rất quen thuộc, hai người bọn họ trước đây đều cùng nhau ăn vặt lúc tan học, lần nào cũng sốt ruột hoảng lên như tranh ăn với quỷ chết đói.
Mỗi người mua xong một túi hạt dẻ, quay người định đi, mấy chiếc xe máy dừng ở ven đường, trên xe bước xuống mấy người, có lẽ cũng muốn mua hạt dẻ.
Tiếu Nhất Minh dừng bước chân, Phương Trì đang cúi đầu ăn, cứ thế đập vào người cậu, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy hai đứa lớp sáu, còn có......cái thằng bạn trai cũ của Tiếu Nhất Minh.
Phương Trì có hơi buồn bực, nhìn lướt qua mấy người kia cũng không nói gì, quay người đi khỏi, Tiếu Nhất Minh cũng không nói gì đi theo sau cậu.
Có đứa huýt sáo.
Phương Trì đeo tai nghe trên cổ lên, còn chưa kịp mở nhạc, đã nghe thấy có đứa dùng giọng nói kỳ quái mà nói một câu: "Cũng đúng là khá hơn mày thật, chẳng trách mày chỉ là đồ thay thế."
"Cút mẹ mày đi," Thằng bạn trai cũ nói, "Có cũng chỉ ăn đồ thừa của bố mày."
Phương Trì quay phắt người đi lại, Tiếu Nhất Minh kéo cậu một cái: "Phương Trì, mày định làm gì."
Phương Trì không nói gì, hai bước đã vọt tới, đấm một cú lên mũi bạn trai cũ, một đấm này rất nặng, không giống như lúc đấm Tôn Vấn Cừ, máu mũi theo đó mà phọt ra.
Bạn trai cũ không tiếng động bưng mũi, theo bản năng khom người xuống, có lẽ là đau đến mức không nói ra lời.
Tiếp đó, một đầu gối lại đạp tới ngực, Phương Trì làm một mạch, thằng nhóc kia ngửa mặt lên trời ngã ngửa ra đất, mấy người kia mới phục hồi lại tinh thần.
"Mày..." Phương Trì chỉ vào nó, chỉ hai cái lại không biết nói gì, lần nào cũng như thế, không biết có thể nói được gì.
Đang nghĩ từ ngữ, Tiếu Nhất Minh đã đi tới kéo cậu đi, đi được hai bước liền bắt đầu chạy, Phương Trì cũng chỉ đành chạy theo.
Chạy chưa được vài bước, đã nghe thấy tiếng xe máy ở đằng sau, người ta đã tỉnh táo lại rồi, giờ đuổi theo.
"Đệch." Phương Trì đột nhiên dừng lại, ném cặp qua một bên, quay người nhào tới thằng vừa nhảy từ trên xe tới, nối tiếp là một đấm.
Đuổi theo là bốn người, hai đứa lớp sáu, hai đứa trường ngoài.
Phương Trì lại đạp một chân ra, đột nhiên có cảm giác rất sảng khoái, như thể biểu diễn tập thể dục, cực kỳ hả giận, đối với cậu mà nói, mấy đứa này giống như tự dẫn tới cửa cho cậu trút giận.
Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám....
Thực sự là quá hiểu lòng nhau.
Cuối cùng, lúc bị Tiếu Nhất Minh cố túm kéo đi, cậu còn chưa hết thòm thèm lắm.
Tiếu Nhất Minh kéo cậu đi cả một đoạn đường mới buông tay ra, nhíu mày: "Mày cần gì phải thế? Không dưng tìm phiền phức cho mình."
"Chúng nó không dám." Phương Trì quay người hướng về phía tường, châm điếu thuốc.
"Đều là không cần mặt mũi nữa, lén cho mày mấy cú mày phòng được chắc?" Tiếu Nhất Minh dựa vào tường, thở dài.
"Tao còn chưa lo, mày lo cái gì." Phương Trì nói.
"Nói hai câu thì để bọn nó nói hai câu," Tiếu Nhất Minh ăn một quả hạt dẻ, "Cứ làm như thế, mày càng không tránh được mấy chuyện này."
"Chuyện gì?" Phương Trì trôi chảy hỏi, hỏi xong lại hơi hối hận.
Tiếu Nhất Minh không nói gì, tiếp tục ăn hạt dẻ.
Phương Trì nhả một ngụm khói về phía tường, cậu hiểu ý Tiếu Nhất Minh, nói không sai, vốn là không có chuyện gì liên quan đến cậu, đánh một trận, có hay không có, đều thành ra là có rồi.
Nhưng nếu bảo cậu nghe nói tận mặt như vậy mà vẫn giữ yên lặng, cậu lại không kiềm chế được.
Rất mẫu thuẫn.
Có lỗi gì? Liên quan gì đến mày?
Vậy trốn gì mà trốn?
Sợ gì mà sợ?
Phương Trì có hơi phiền muộn tắt thuốc lá: "Tao đi đây."
Tiếu Nhất Minh đưa một túi hạt dẻ cho cậu, Phương Trì nhận lấy rồi nhét vào trong áo khoác, đột nhiên có hơi buồn cười, quá thần kỳ, đánh một trận ầm ĩ, Tiếu Nhất Minh thế mà còn nhớ được hạt dẻ, hai túi đều còn nguyên.
Lúc đi tới dưới tầng nhà Phương Ảnh, chính là lúc nhà nhà nấu cơm nấu ăn rộn ràng nhất, từng hơi thở vào đều có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn, nếu không có hạt dẻ, Phương Trì còn có hơi định ăn bát mì ở quán mì dưới tầng rồi hẵng lên.
Lúc chuẩn bị đi vào hành lang, một con xe đạp điện phóng tới, trên xe để một đống hộp thức ăn nhanh, người trên xe xách hộp chạy lên tầng.
Lông mày Phương Trì nhíu lại.
Là ship đồ ăn, bên trong tòa nhà này, ngoài Phương Ảnh, chắc cũng không có ai gọi đồ ăn ngoài nữa.
Còn gọi nhiều như thế.
Cậu chậm rãi đi lên tầng, cảm giác lửa giận đã bắt đầu lóe lên xẹt xẹt.
Lúc đi tới tầng nhà Phương Ảnh, người ship đồ ăn tay không chạy xuống, Phương Trì đè nén lửa giận, đi tới cửa nhà Phương Ảnh.
Cửa mở hé không đóng chặt, từ khe cửa mở có thể nhìn thấy bàn mạt chược cùng với Phương Ảnh một mặt uể oải rồi lại tinh thần phấn chấn gấp trăm lần trong phòng.
Phương Trì đẩy cửa ra đi vào, lúc nhìn thấy Tiểu Quả đang ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh cầm một hộp đồ ăn nhanh chuẩn bị ăn, lửa giận của cậu đã bùng lên.
"Tiểu Trì..." Phương Ảnh hơi kinh ngạc đứng lên.
Phương Trì đi qua, cứ thế hất bàn lên, tiền và mạt chược trên bàn cùng nhau văng ra.
"Tiểu Quả vào phòng ăn đi." Phương Trì nói.
Tiểu Quả cầm hộp cơm, chạy vào phòng trong.
"Ai đây?" Có người phụ nữ hô lên, "Bị thần kinh à?"
"Cút!" Phương Trì quay đầu, trừng người này.
Trong phòng đã yên tĩnh, không có người mở miệng cũng không ai động đậy, toàn bộ đều nhìn cậu.
Phương Trì một lần nữa rơi vào hoàn cảnh không biết nói gì, đành phải đạp lên mặt bàn bị hất tung, mặt bàn kêu lên một tiếng rắc, nứt ra một khe.
Mấy người nọ lúc này mới nhảy dựng lên, quay người chạy ra ngoài, sau đó vừa chửi vừa đi xuống tầng.
"Em làm gì đây!" Phương Ảnh cau mày, nhặt tiền trên đất lên.
"Chị còn đánh bạc?" Phương Trì kéo cô dậy, gằn giọng, "Chị thấy phiền phức lần trước, qua rồi nghĩa là không sao nữa phải không?"
"Chị chỉ có hôm nay..." Phương Ảnh quay mặt đi chỗ khác.
"Chị bớt đánh rắm với em đi," Phương Trì chỉ vào cửa phòng trong, "Tự chị sống lung tung thế nào cũng được, chị định để Tiểu Quả sống thế này à?"
Phương Ảnh không nói gì.
"Đi." Phương Trì kéo cô ra cửa.
"Làm gì!" Phương Ảnh sợ hết hồn, giãy dụa.
"Trả tiền lại," Phương Trì nói, tiện tay cầm túi của cô trên ghế sofa lên, "Có tiền đánh bài mà không có tiền trả nợ."
Phương Ảnh bị cậu vừa kéo vừa lôi đến cây ATM bên cạnh khu nhà, cho dù có không tình nguyện, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là nhập mật khẩu vào.
Trong thẻ có hơn hai vạn, có thể nhìn ra Phương Ảnh vẫn luôn nghĩ biện pháp kiếm tiền, mà kiếm được chỗ tiền này rồi, lại tiếc không trả lại.
Phương Trì mặc kệ chống đối của Phương Ảnh, chuyển hai vạn vào trong thẻ mình, để lại số lẻ cho Phương Ảnh.
"Em nhắc chị một lần nữa," Phương Trì chỉ vào mũi Phương Ảnh, "Chị tự hại chị, em không quan tâm, nhưng nếu chị dám hại em, em chắc chắn không tha cho chị."
"Chị không dám!" Phương Ảnh cau mày.
"Chị tốt nhất là đừng dám," Phương Trì nói, "Trước khi trả xong tiền mà để em thấy chị đánh bạc, đừng trách em không nể nang."
Phương Ảnh liếc mắt nhìn cậu.
"Cho chị vay tiền là Tôn Vấn Cừ," Phương Trì nhìn chằm chằm cô, "Chị đừng tưởng anh ta dễ trêu hơn mấy kẻ cho chị vay nặng lãi!"
Phương Ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu chằm chằm: "Em làm sao lại lấy tiền từ chỗ anh ta cơ chứ! Giời ơi!"
"Không cần chị quan tâm." Phương Trì quay người đi.
Phương Trì về đến nhà, tra số tiền trong thẻ, lấy điện thoại di dộng ra.
Mấy ngày hôm nay, Tôn Vấn Cừ vẫn không liên lạc với cậu, như thể hợp đồng phục vụ đã hết hiệu lực rồi, chuyện cậu nợ tiền cũng không còn có giá trị nữa.
Tôn Vấn Cừ có thể không hỏi chuyện tiền nong, nhưng Phương Trì không nhắc lại thấy ngại, cậu định trả lại một phần trước, không thì báo cáo một chút tiến triển cũng được.
Thế nhưng, điện thoại đã nối rồi, mà bên phía Tôn Vấn Cừ, từ đầu đến cuối đều chẳng có ai nghe.
_________________________________________________________
*hạt dẻ ngào đường: món ăn vặt nổi tiếng ở Bắc Kinh và Thiên Tân
=W= Chú Lượng Tử bảo tốt nghiệp rồi mới đùa giỡn lưu manh được, bao giờ cháu Tiểu Trì mới tốt nghiệp nhỉ?
"Tao cưỡng ai?" Tôn Vấn Cừ xuống giường, rót cho mình một cốc sữa, "Phương Trì?"
Mã Lượng nhìn hắn chằm chằm một lúc, "Không, không thể, mày đánh, đánh không lại cậu ta."
"Có đánh lại thì tao cũng không thể cưỡng ép người ta chứ," Tôn Vấn Cừ cầm cốc, "Tao là người như thế à, đùa giỡn lưu manh học sinh cấp ba?"
"Tốt nghiệp rồi là, là đùa được," Mã Lượng gật đầu, dập tắt thuốc, "Thế mày làm, làm gì?"
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn gã, hắng giọng một cái, dùng giọng không cao mà nói một câu: "Hôn một cái."
"Cái gì?" Mã Lượng quay phắt đầu lại, cứ thế sặc một cái, ho khan nửa ngày vẫn chưa ngừng được.
Tôn Vấn Cừ đi ra khỏi phòng ngủ, đổ người ra ghế sofa, chân gác lên bàn uống nước: "Đến mức đấy cơ à."
"Mày, một ông chú," Mã Lượng đi theo ra ngoài, chỉ vào hắn, "Sao lại không, không biết xấu hổ như thế, thế."
"Cút, ai ông chú." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Đó chính là không....biết xấu hổ." Mã Lượng nói.
"Tao cảm thấy cậu ta là thế, nhưng cậu ta bảo không phải...thôi đừng nhắc chuyện này nữa," Tôn Vấn Cừ phất tay, "Mày còn dặn dò gì nữa không?"
"Ngày mai," Mã Lượng nói, "Đến chỗ tao một, một chuyến."
Tôn Vấn Cừ không nói gì.
"Không phải bảo mày làm, làm gốm," Mã Lượng ngồi xuống cạnh hắn, "Thế cũng không cần, cần tao chạy, đến đây một chuyến."
"Chuyện gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Cũng có liên, liên quan đến đồ gốm," Mã Lượng liếc mắt nhìn hắn, "Đến giúp khách...hàng, của tao, mày thiết kế hộ."
"Mày đang bẫy tao đúng không?" Tôn Vấn Cừ híp mắt lại.
"Tùy mày nghĩ," Mã Lượng đập lên chân gã, "Tao cố tình lại, lại đây, nhờ mày giúp một tay, mấy thiết kế trước người này đều, đều không hài, lòng."
"Để tao nghĩ xem." Tôn Vấn Cừ ngáp một cái.
Mã Lượng đi rồi, Tôn Vấn Cừ cũng lười động đậy, cũng không quay về giường nằm sấp nữa, cứ thế nằm luôn trên ghế sofa.
Lần này ba đã làm thật, còn thật hơn cả lần trước bắt hắn đi đào đất, tuy rằng hắn vẫn không hề cảm thấy gấp gáp gì, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ suy tính chuyện sau này.
Căn nhà này không đứng tên hắn, là của Tôn Dao, cho nên nếu thật sự bán đi rồi, hắn sẽ ngay cả chỗ trú cũng không có.
Hiện giờ, hắn phải nghĩ xem chuyện nhà nên làm sao, khoản tiền để dành của hắn cũng không ít, nếu không cũng không dùng mười vạn đi đùa Phương Trì, mà nếu mua một căn nhà, lại không trả một cục được, nộp tiền đặt cọc rồi trả góp?
Chi bằng cứ thế đi thuê một căn.
Mà cho dù có thế nào, hắn vẫn cảm thấy hết sức phiền phức.
Tìm nhà, xem nhà, thu dọn đồ đạc đi, thu dọn đồ đạc tới.
Phiền chết đi được.
"Nhà mày còn phòng trống không," Chiều hôm sau, Tôn Vấn Cừ ngồi trong phòng làm việc Mã Lượng hỏi, "Cho tao thuê."
"Không có," Mã Lượng nói.
Hai người Mã Lượng cũng rất chịu khó chịu khổ, phòng làm việc của bọn họ hiện giờ làm ăn rất tốt, mà vẫn luôn lái con xe van cũ kỹ, cũng không mua nhà, trước đây vì tiết kiệm tiền nên ở luôn căn phòng trên tầng phòng làm việc, đến giờ vẫn còn ở chỗ đó.
"Có cần Lượng Tử hỏi hộ cậu không?" Vợ Mã Lượng, Hồ Viện Viện cầm bình cà phê đi vào, đặt lên bàn.
"Không cần, cảm ơn chị dâu." Tôn Vấn Cừ rót ly cà phê, "Tự em đi hỏi là được."
"Tự cậu hỏi?" Hồ Viện Viện nói, "Vậy nhỡ bị lừa bán đi, chị với Lượng Tử đi đâu mà đào cậu được? Không thì cậu cứ để lại ám hiệu cho bọn tôi, lớn được thành thế này cũng không dễ dàng gì."
Mã Lượng ngồi sau bàn nở nụ cười nửa ngày, Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng: "Chị dâu, hai người bọn em còn đang nói chuyện quan trọng đây."
"Nói đi nói đi, tôi đã bảo sao hôm nay mặt trời lại không mọc phía đông lặn phía tây mà," Hồ Viện Viện cười vỗ vai hắn, quay người đi ra ngoài.
Việc Mã Lượng nhờ hắn giúp, nói khó thì cũng không khó, chính là một khách hàng ra tay rất hào phóng, muốn làm một bộ ấm, vật liệu các thứ đều có yêu cầu, nhưng đều không hài lòng với mấy thiết kế trước đó của bọn họ, Mã Lượng liền nhờ Tôn Vấn Cừ thiết kế một bộ, mà nếu nói không khó, thì cũng lại khó thật, cái thứ ấm bình này, thẩm mỹ cũng không giống nhau.
"Người này có yêu cầu gì?" Tôn Vấn Cừ nhìn thiết kế trên máy tính.
"Có nội tình, có văn, văn hóa, dày nặng, còn phải có cảm, cảm giác tối giản hiện đại, thời thượng." Mã Lượng nói.
"Yêu cầu kiểu quái gì đây," Tôn Vấn Cừ nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, "Đầu tiên nói cho tao xem cái tên coi tiền như rác này là hạng người gì, mày đến nhà người ta rồi đúng không, phong cách trang trí thế nào."
"Nhà, nhà giàu từ quê, quê lên, " Mã Lượng nói rất đơn giản, "Đèn, đèn chùm pha lê phối với gỗ, gỗ đỏ, trời tối vẫn đeo, đeo đeo kính râm."
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn gã: "Hiểu rồi."
Làm một người sắp bị đuổi ra khỏi nơi cư trú, không có nguồn kinh tế, xưa nay chưa từng đi làm, ngoài một đống kỹ năng làm màu ra, không bằng cấp không có bất kỳ thủ đoạn mưu sinh gì, ngày nào cũng du thử du thực chơi bời gần ba mươi năm, không nghề ngỗng, có lẽ ngoài Tôn Vấn Cừ ra, ai cũng chẳng thể nào ung dung được.
Tôn Vấn Cừ cảm thấy bản thân cũng không phải không vội, mà là không biết vội chỗ nào, vội thế nào.
Dù sao thì bây giờ hắn vẫn còn ở trong căn nhà rộng rãi, có ăn có uống, thoải mái, tuy rằng mới vừa bị đấm cho hai mắt đen ngòm, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc hắn vẫn lười biếng chậm chạp như cũ.
Lúc vô tình gặp Tiểu Kỷ ở phòng tập thể hình, hắn còn hẹn cậu ta hôm sau tới nhà làm tóc.
"Thử nhuộm một chút không?" Pháo trùng thiên trên đầu Tiểu Kỷ đã biến thành màu tím, vẫn rất cố chấp mà muốn nhuộm tóc cho hắn.
"Không." Tôn Vấn Cừ trả lời ngắn gọn như cũ.
"Uổng một khuôn mặt đẹp," Tiểu Kỷ thở dài, "Bị đánh vẫn còn đẹp trai thế này."
"Đừng nói nữa, làm nhanh đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Anh ngủ một lúc."
"Nếu không thì uốn tóc? Tóc anh cũng đủ dài." Tiểu Kỷ vẫn còn nói thêm.
"Muốn ăn đòn à?" Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại.
"Aiii, chưa từng thấy ai như anh, anh cứ để mấy kiểu tóc đơn giản thế này, em cũng chẳng còn chỗ phát huy đường sống," Tiểu Kỷ nhỏ giọng thì thầm, "Anh thế này cứ ra hàng cắt tóc bình thường mà làm, còn rẻ hơn nữa."
"Anh không muốn đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu không im là anh đánh thật đấy."
"Em cũng có nói với anh đâu," Tiểu Kỷ quay đầu nói với trợ lý bên cạnh, "Phải không Amy?"
"Phải-_____-" Amy vẫn uể oải như cũ.
Tôn Vấn Cừ chắc chắn không ngủ được, thế nhưng sau khi Tiểu Kỷ ngậm miệng rồi, hắn vẫn có thể nhắm mắt dưỡng thần một lúc.
Tiểu Kỷ tuy dài dòng, nhưng tay nghề vẫn rất được, động tác cũng nhanh nhẹn, đang cần mẫn tỉ mỉ mà dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại tóc tai cho Tôn Vấn Cừ.
"Xong rồi," Tiểu Kỷ vỗ vai Tôn Vấn Cừ, "Mở mắt ra nhìn thế giới đi."
"Đẹp lắm, vất vả cậu rồi." Tôn Vấn Cừ mở mắt ra nhìn vào gương.
"Anh Tôn, em thấy anh chẳng có tinh thần gì cả," Tiểu Kỷ vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, "Em giới thiệu cho anh cửa hàng xoa bóp này, cực kỳ đáng tin, tay nghề cũng siêu siêu tốt."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng.
Tiểu Kỷ đưa cho hắn một tấm thẻ: "Nói tên em, không cần làm thẻ, lập tức thành hội viên luôn."
"Nói anh là Chó con bạn của Gà con à?" Tôn Vấn Cừ nhìn danh thiếp, chỗ này hình như đã từng tới, đi cùng Mã Lượng.
"Dương Định Bang," Tiểu Kỷ nói, "Em tên là Dương Định Bang."
"A, tên không tệ," Tôn Vấn Cừ không nhịn được mà nghiêm túc nhìn mặt Tiểu Kỷ, "Chỉ là tên này với cậu cũng không hợp lắm."
Tiểu Kỷ nở nụ cười: "Nghe bảo là đoán mệnh đặt tên, ba mẹ em cảm thấy cái tên này có cảm giác sẽ có đất dụng võ, nên dùng."
Nói đến chuyện tên, Tôn Vấn Cừ thật ra có hơi khó hiểu, không biết ba hắn đặt cho hắn cái tên này, ý nghĩ ban đầu rút cuộc là thế nào.
Thế nhưng có thể chắc chắn, cho dù là ý nghĩ hay mong đợi gì, mình tất nhiên đều không đạt tiêu chuẩn.
Hắn không phải chưa từng hợp tác, ba bảo hắn học gì, cho dù hắn không thích cũng chẳng có hứng thú, hắn vẫn đều học nghiêm túc, chỉ là vừa nghe theo sắp xếp của ba, vừa cảm thấy cuộc đời này cũng chỉ có như vậy.
"Con sẽ là tác phẩm thành công nhất của ba."
Lúc hắn còn rất nhỏ, ba đã từng nói câu này, sau này cũng nói, mà sau đó lại nói rằng "anh là tác phẩm thất bại nhất đời tôi."
Khi còn bé, hắn chẳng có cảm nhận gì, "tác phẩm" là gì, hắn cũng không có khái niệm trực quan.
Lớn lên một chút rồi, giây phút hắn nhìn thấy khối đất sét bị tùy ý nhào nặn trong tay mình, mới từ từ cảm nhận được, đồ gốm hắn làm, chữ hắn viết, tranh hắn vẽ....đều là tác phẩm của hắn.
Cả một đời làm một tác phẩm, khiến hắn sợ hãi, cũng phẫn nộ.
Đương nhiên, cho đến giờ, mâu thuẫn giữa ba và hắn đã không chỉ đơn giản là vấn đề một cái tác phẩm, nội dung càng phức tạp, mâu thuẫn lại càng khó lòng hòa giải.
Nhất là khi, dường như cũng chẳng có ai thật sự muốn hòa giải.
Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, lấy điện thoại di động ra, gọi cho La Bằng: "Ra ngoài chơi."
"Vấn Cừ?" Giọng La Bằng có hơi bất ngờ, "Mày không sao chứ?"
"Có thể sao được." Tôn Vấn Cừ nói.
"Mày không phải đang bị ông cụ trị à?" La Bằng nói, "Tao còn không dám gọi điện liên hệ mày, Bác Văn bảo mọi người đừng liên lạc với mày, sợ mày đang bị ông cụ khống chế lại gây phiền phức cho mày."
Tôn Vấn Cừ trong giây lát này cảm giác như sắp nổ tung, như thể có một vạn cái vó ngựa vó dê móng heo móng lừa đen đạp đạp lên người.
"Không đến mức như thế." Hắn cười.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." La Bằng thở phào nhẹ nhõm, "Thế thì tuần sau phải ra ngoài chơi đó, sinh nhật Trương Lâm phải tụ họp chứ."
"Ở đâu?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Chỗ Bác Văn, cho tiện." La Bằng nói.
"Ừ, được rồi." Tôn Vấn Cừ cắn răng.
"Vấn Cừ," La Bằng lại hạ nhỏ giọng, "Bên cạnh mày không có người của ba mày đấy chứ?"
"Không có, nói đi." Tôn Vấn Cừ cảm giác tay mình đang run lên.
"Thiếu tiền thì nói với tao, Bác Văn bảo ba mày nói không được cho mày mượn tiền," La Bằng nhỏ giọng nói, "Nhưng mà lén lút thì cũng không sao, ông già cũng chẳng phát hiện được."
"Không thiếu, mày không cần lo." Tôn Vấn Cừ hít vào một hơi.
"Ừ, dù sao có việc gì mày cứ nói," La Bằng khôi phục lại giọng nói bình thường, "Tao còn đang xông hơi, mày đến không?"
"Thôi, cái thứ đấy không chịu được." Tôn Vấn Cừ nói.
"Vậy tuần sau gặp rồi nói chuyện, chỗ tao còn có bình rượu ngon đang chờ mày đấy." La Bằng nói.
"Được." Tôn Vấn Cừ cười nói.
La Bằng dập điện thoại.
Tôn Vấn Cừ ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình.
Phẫn nộ và phiền muộn không có chỗ giải tỏa làm hắn nghẹn tới mức ho khan, mà ngay cả ho khan cũng không ho ra nổi, cứ ngây người chịu đựng nuốt giận vào như vậy.
Cuối cùng, hắn nhấc tay lên, tàn nhẫn ném điện thoại di động vào tivi.
Điện thoại di động cực kỳ chuẩn xác mà đập lên góc trái tivi, rồi lại bắn xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Hắn đi qua, dùng sức đạp mấy cái lên điện thoại, nghe thấy tiếng vỡ vụn răng rắc rồi mới thỏa mãn đổ người về ghế sofa.
Hợp đồng phục vụ không còn giá trị nữa, Phương Trì không cần lại phải tới nhà Tôn Vấn Cừ hầu hạ, không cần mua thức ăn, nấu ăn, đề phòng Tôn Vấn Cừ lên cơn động kinh, ngày nào cũng nhàn nhã hơn rất nhiều.
Cuộc sống không khác gì trước đây, cậu đột nhiên lại hơi không quen.
Tiện thật....
Có điều, kể cả giờ Tôn Vấn Cừ bảo cậu đến, cậu cũng chắc chắn sẽ không đến, câu hỏi kia của Tôn Vấn Cừ đã khiến cậu không thể nào tiếp tục đối mặt với người này nữa.
Không phải.
Tôi không phải.
Đáp án này là cậu cho Tôn Vấn Cừ, trước đây cũng đã từng cho Tiếu Nhất Minh.
Chỉ là không hiểu tại sao, lần này đối mặt với câu hỏi của Tôn Vấn Cừ, câu trả lời này không dứt khoát được như lúc đối mặt với Tiếu Nhất Minh.
Duy nhất không thay đổi, chính là chống cự và lảng tránh theo bản năng.
Vốn là hôm đó nói chuyện với Tiếu Nhất Minh xong, quan hệ đã dịu đi một chút rồi, nhưng đột nhiên lại đụng phải người thần kinh như Tôn Vấn Cừ, còn bị Tiếu Nhất Minh nhìn thấy, mấy hôm nay cậu lại đột nhiên bắt đầu khó chịu.
May mà cũng sắp tới cuối kỳ ngay rồi, ôn tập ngày càng gấp rút, cậu cũng không đoái hoài nghĩ ngợi quá nhiều chuyện nhọc lòng.
Có thời gian nhớ tới Tôn Vấn Cừ, không bằng nghĩ chuyện tiền vay Tôn Vấn Cừ.
Từ sau lần cầm được tiền từ chỗ Phương Ảnh, Phương Ảnh cũng không trốn cậu nữa, điện thoại cũng nghe, cũng không dọn nhà, nhưng vẫn luôn nói còn chưa gom đủ tiền.
Tuy rằng hợp đồng phục vụ kia làm người ta rất buồn bực, thế nhưng không có cái thứ quái quỷ kia, Phương Trì nợ tiền lại càng nợ không yên tâm.
"Hôm nay sao lại đi đường này?" Tiếu Nhất Minh quay đầu lại hỏi.
"Đến chỗ chị tao." Phương Trì nói.
Nhà Phương Ảnh gần như cùng hướng với nhà Tiếu Nhất Minh, đi tìm Phương Ảnh sẽ đi cùng đường với Tiếu Nhất Minh một đoạn dài.
"Ăn hạt dẻ không?" Tiếu Nhất Minh nhìn phía trước, hỏi một câu.
"Ăn." Phương Trì có hơi đói bụng, từ xa cậu đã ngửi thấy mùi hương của hạt dẻ ngào đường* ở phía trước.
"Tao mời," Tiếu Nhất Minh bước nhanh hơn, "Tao sắp chết đói rồi."
"Ừ." Phương Trì cũng bước nhanh theo cậu, cảm giác này rất quen thuộc, hai người bọn họ trước đây đều cùng nhau ăn vặt lúc tan học, lần nào cũng sốt ruột hoảng lên như tranh ăn với quỷ chết đói.
Mỗi người mua xong một túi hạt dẻ, quay người định đi, mấy chiếc xe máy dừng ở ven đường, trên xe bước xuống mấy người, có lẽ cũng muốn mua hạt dẻ.
Tiếu Nhất Minh dừng bước chân, Phương Trì đang cúi đầu ăn, cứ thế đập vào người cậu, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy hai đứa lớp sáu, còn có......cái thằng bạn trai cũ của Tiếu Nhất Minh.
Phương Trì có hơi buồn bực, nhìn lướt qua mấy người kia cũng không nói gì, quay người đi khỏi, Tiếu Nhất Minh cũng không nói gì đi theo sau cậu.
Có đứa huýt sáo.
Phương Trì đeo tai nghe trên cổ lên, còn chưa kịp mở nhạc, đã nghe thấy có đứa dùng giọng nói kỳ quái mà nói một câu: "Cũng đúng là khá hơn mày thật, chẳng trách mày chỉ là đồ thay thế."
"Cút mẹ mày đi," Thằng bạn trai cũ nói, "Có cũng chỉ ăn đồ thừa của bố mày."
Phương Trì quay phắt người đi lại, Tiếu Nhất Minh kéo cậu một cái: "Phương Trì, mày định làm gì."
Phương Trì không nói gì, hai bước đã vọt tới, đấm một cú lên mũi bạn trai cũ, một đấm này rất nặng, không giống như lúc đấm Tôn Vấn Cừ, máu mũi theo đó mà phọt ra.
Bạn trai cũ không tiếng động bưng mũi, theo bản năng khom người xuống, có lẽ là đau đến mức không nói ra lời.
Tiếp đó, một đầu gối lại đạp tới ngực, Phương Trì làm một mạch, thằng nhóc kia ngửa mặt lên trời ngã ngửa ra đất, mấy người kia mới phục hồi lại tinh thần.
"Mày..." Phương Trì chỉ vào nó, chỉ hai cái lại không biết nói gì, lần nào cũng như thế, không biết có thể nói được gì.
Đang nghĩ từ ngữ, Tiếu Nhất Minh đã đi tới kéo cậu đi, đi được hai bước liền bắt đầu chạy, Phương Trì cũng chỉ đành chạy theo.
Chạy chưa được vài bước, đã nghe thấy tiếng xe máy ở đằng sau, người ta đã tỉnh táo lại rồi, giờ đuổi theo.
"Đệch." Phương Trì đột nhiên dừng lại, ném cặp qua một bên, quay người nhào tới thằng vừa nhảy từ trên xe tới, nối tiếp là một đấm.
Đuổi theo là bốn người, hai đứa lớp sáu, hai đứa trường ngoài.
Phương Trì lại đạp một chân ra, đột nhiên có cảm giác rất sảng khoái, như thể biểu diễn tập thể dục, cực kỳ hả giận, đối với cậu mà nói, mấy đứa này giống như tự dẫn tới cửa cho cậu trút giận.
Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám....
Thực sự là quá hiểu lòng nhau.
Cuối cùng, lúc bị Tiếu Nhất Minh cố túm kéo đi, cậu còn chưa hết thòm thèm lắm.
Tiếu Nhất Minh kéo cậu đi cả một đoạn đường mới buông tay ra, nhíu mày: "Mày cần gì phải thế? Không dưng tìm phiền phức cho mình."
"Chúng nó không dám." Phương Trì quay người hướng về phía tường, châm điếu thuốc.
"Đều là không cần mặt mũi nữa, lén cho mày mấy cú mày phòng được chắc?" Tiếu Nhất Minh dựa vào tường, thở dài.
"Tao còn chưa lo, mày lo cái gì." Phương Trì nói.
"Nói hai câu thì để bọn nó nói hai câu," Tiếu Nhất Minh ăn một quả hạt dẻ, "Cứ làm như thế, mày càng không tránh được mấy chuyện này."
"Chuyện gì?" Phương Trì trôi chảy hỏi, hỏi xong lại hơi hối hận.
Tiếu Nhất Minh không nói gì, tiếp tục ăn hạt dẻ.
Phương Trì nhả một ngụm khói về phía tường, cậu hiểu ý Tiếu Nhất Minh, nói không sai, vốn là không có chuyện gì liên quan đến cậu, đánh một trận, có hay không có, đều thành ra là có rồi.
Nhưng nếu bảo cậu nghe nói tận mặt như vậy mà vẫn giữ yên lặng, cậu lại không kiềm chế được.
Rất mẫu thuẫn.
Có lỗi gì? Liên quan gì đến mày?
Vậy trốn gì mà trốn?
Sợ gì mà sợ?
Phương Trì có hơi phiền muộn tắt thuốc lá: "Tao đi đây."
Tiếu Nhất Minh đưa một túi hạt dẻ cho cậu, Phương Trì nhận lấy rồi nhét vào trong áo khoác, đột nhiên có hơi buồn cười, quá thần kỳ, đánh một trận ầm ĩ, Tiếu Nhất Minh thế mà còn nhớ được hạt dẻ, hai túi đều còn nguyên.
Lúc đi tới dưới tầng nhà Phương Ảnh, chính là lúc nhà nhà nấu cơm nấu ăn rộn ràng nhất, từng hơi thở vào đều có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn, nếu không có hạt dẻ, Phương Trì còn có hơi định ăn bát mì ở quán mì dưới tầng rồi hẵng lên.
Lúc chuẩn bị đi vào hành lang, một con xe đạp điện phóng tới, trên xe để một đống hộp thức ăn nhanh, người trên xe xách hộp chạy lên tầng.
Lông mày Phương Trì nhíu lại.
Là ship đồ ăn, bên trong tòa nhà này, ngoài Phương Ảnh, chắc cũng không có ai gọi đồ ăn ngoài nữa.
Còn gọi nhiều như thế.
Cậu chậm rãi đi lên tầng, cảm giác lửa giận đã bắt đầu lóe lên xẹt xẹt.
Lúc đi tới tầng nhà Phương Ảnh, người ship đồ ăn tay không chạy xuống, Phương Trì đè nén lửa giận, đi tới cửa nhà Phương Ảnh.
Cửa mở hé không đóng chặt, từ khe cửa mở có thể nhìn thấy bàn mạt chược cùng với Phương Ảnh một mặt uể oải rồi lại tinh thần phấn chấn gấp trăm lần trong phòng.
Phương Trì đẩy cửa ra đi vào, lúc nhìn thấy Tiểu Quả đang ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh cầm một hộp đồ ăn nhanh chuẩn bị ăn, lửa giận của cậu đã bùng lên.
"Tiểu Trì..." Phương Ảnh hơi kinh ngạc đứng lên.
Phương Trì đi qua, cứ thế hất bàn lên, tiền và mạt chược trên bàn cùng nhau văng ra.
"Tiểu Quả vào phòng ăn đi." Phương Trì nói.
Tiểu Quả cầm hộp cơm, chạy vào phòng trong.
"Ai đây?" Có người phụ nữ hô lên, "Bị thần kinh à?"
"Cút!" Phương Trì quay đầu, trừng người này.
Trong phòng đã yên tĩnh, không có người mở miệng cũng không ai động đậy, toàn bộ đều nhìn cậu.
Phương Trì một lần nữa rơi vào hoàn cảnh không biết nói gì, đành phải đạp lên mặt bàn bị hất tung, mặt bàn kêu lên một tiếng rắc, nứt ra một khe.
Mấy người nọ lúc này mới nhảy dựng lên, quay người chạy ra ngoài, sau đó vừa chửi vừa đi xuống tầng.
"Em làm gì đây!" Phương Ảnh cau mày, nhặt tiền trên đất lên.
"Chị còn đánh bạc?" Phương Trì kéo cô dậy, gằn giọng, "Chị thấy phiền phức lần trước, qua rồi nghĩa là không sao nữa phải không?"
"Chị chỉ có hôm nay..." Phương Ảnh quay mặt đi chỗ khác.
"Chị bớt đánh rắm với em đi," Phương Trì chỉ vào cửa phòng trong, "Tự chị sống lung tung thế nào cũng được, chị định để Tiểu Quả sống thế này à?"
Phương Ảnh không nói gì.
"Đi." Phương Trì kéo cô ra cửa.
"Làm gì!" Phương Ảnh sợ hết hồn, giãy dụa.
"Trả tiền lại," Phương Trì nói, tiện tay cầm túi của cô trên ghế sofa lên, "Có tiền đánh bài mà không có tiền trả nợ."
Phương Ảnh bị cậu vừa kéo vừa lôi đến cây ATM bên cạnh khu nhà, cho dù có không tình nguyện, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là nhập mật khẩu vào.
Trong thẻ có hơn hai vạn, có thể nhìn ra Phương Ảnh vẫn luôn nghĩ biện pháp kiếm tiền, mà kiếm được chỗ tiền này rồi, lại tiếc không trả lại.
Phương Trì mặc kệ chống đối của Phương Ảnh, chuyển hai vạn vào trong thẻ mình, để lại số lẻ cho Phương Ảnh.
"Em nhắc chị một lần nữa," Phương Trì chỉ vào mũi Phương Ảnh, "Chị tự hại chị, em không quan tâm, nhưng nếu chị dám hại em, em chắc chắn không tha cho chị."
"Chị không dám!" Phương Ảnh cau mày.
"Chị tốt nhất là đừng dám," Phương Trì nói, "Trước khi trả xong tiền mà để em thấy chị đánh bạc, đừng trách em không nể nang."
Phương Ảnh liếc mắt nhìn cậu.
"Cho chị vay tiền là Tôn Vấn Cừ," Phương Trì nhìn chằm chằm cô, "Chị đừng tưởng anh ta dễ trêu hơn mấy kẻ cho chị vay nặng lãi!"
Phương Ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu chằm chằm: "Em làm sao lại lấy tiền từ chỗ anh ta cơ chứ! Giời ơi!"
"Không cần chị quan tâm." Phương Trì quay người đi.
Phương Trì về đến nhà, tra số tiền trong thẻ, lấy điện thoại di dộng ra.
Mấy ngày hôm nay, Tôn Vấn Cừ vẫn không liên lạc với cậu, như thể hợp đồng phục vụ đã hết hiệu lực rồi, chuyện cậu nợ tiền cũng không còn có giá trị nữa.
Tôn Vấn Cừ có thể không hỏi chuyện tiền nong, nhưng Phương Trì không nhắc lại thấy ngại, cậu định trả lại một phần trước, không thì báo cáo một chút tiến triển cũng được.
Thế nhưng, điện thoại đã nối rồi, mà bên phía Tôn Vấn Cừ, từ đầu đến cuối đều chẳng có ai nghe.
_________________________________________________________
*hạt dẻ ngào đường: món ăn vặt nổi tiếng ở Bắc Kinh và Thiên Tân
=W= Chú Lượng Tử bảo tốt nghiệp rồi mới đùa giỡn lưu manh được, bao giờ cháu Tiểu Trì mới tốt nghiệp nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất