Chương 65
Phương Trì thích tay Tôn Vấn Cừ.
Ngón tay gầy mà thon dài, đốt ngón tay rõ ràng mà không đột ngột, mạnh mẽ mà không mất đi nhu hòa.
Đôi tay này, cho dù là viết chữ, hay vẽ tranh, hay là làm gốm, hoặc là chỉ chống lên thái dương Tôn Vấn Cừ, đều sẽ khiến Phương Trì cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
Hoặc là như bây giờ, lướt qua lồng ngực cậu, bụng dưới, thăm dò vào trong thắt lưng quần... Vậy sẽ càng khiến cả người Phương Trì như đắm chìm trong hưng phấn, hô hấp và nhịp tim đều tùy tâm sở dục mà tự do phát huy.
Xe nhỏ cũng có điểm tốt của xe nhỏ, Phương Trì vốn cảm thấy xe con bọ quá nhỏ, không ngồi nổi, nhưng bây giờ nếu như quên đi hộp số ngăn cách, cậu chỉ cần nghiêng người qua, là có thể dính thành một cục với Tôn Vấn Cừ.
"Thật sự muốn ở bãi đỗ xe à?" Tay cậu len vào trong áo Tôn Vấn Cừ, nắm lấy lưng quần hắn, kéo xuống, sờ vào trong.
"Cậu định làm gì?" Tôn Vấn Cừ đè tay cậu lại, ghé vào tai cậu nhỏ nhẹ nói, "Cậu còn muốn làm nguyên bộ kia à?"
"Ơ?" Phương Trì nhìn hắn.
"Ơ cái gì?" Tôn Vấn Cừ hôn lên khóe miệng cậu, "Có mỗi chỗ này mà cậu định làm gì?"
"Em..." Phương Trì ngây người, hiểu ra, rồi cười, chôn mặt vào trong hõm vai hắn, "Mẹ nó, em nghĩ quá nhiều rồi."
"Giờ chỉ có tuốt nấm thôi cũng không thỏa mãn được cậu rồi phải không?" Tay Tôn Vấn Cừ vòng ra sau lưng cậu, xoa lên thắt lưng cậu.
"Thoả mãn được," Phương Trì cắn lên cổ hắn, thở hổn hển nói không rõ, "Chỉ cần là anh, thế nào cũng thỏa mãn được."
Tôn Vấn Cừ cười, tay nắm nhẹ lấy.
"Ư.." Phương Trì ghé vào tai hắn hừ một tiếng.
Đây là bãi đậu xe ngoài trời, tuy rằng xe đỗ ở một bên, mà bốn phía, xe đều đỗ kín, lúc nào cũng có thể có người từ trong siêu thị đi ngang qua.
Phương Trì hơi sốt sắng, sợ bị ai đó nhìn thấy, nhưng lại có cảm giác kích thích chưa bao giờ được thể nghiệm, trời đất sáng sủa, ban ngày ban mặt, minh mục trương đảm mà làm chuyện không biết xấu hổ trong xe.
Rất kích thích.
Mỗi động tác trên tay Tôn Vấn Cừ đều như thể đang khiến cảm xúc căng thẳng kích thích lên vài lần, mỗi gẩy mỗi vạch, mỗi xoa mỗi nắm, toàn bộ đều mang theo xúc cảm rõ ràng gấp vài lần bình thường.
Chính Phương Trì cũng có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề của mình.
...
Một con xe cách xe bọn họ một loạt xe đột nhiên kêu một tiếng, đèn chợt nháy hai lần.
"Đệt!" Phương Trì ở bên trong hưng phấn, căng thẳng và kích thích, gằn giọng hô một tiếng, ôm Tôn Vấn Cừ cúi đầu cắn lên vai hắn.
"Bị sợ bắn à?" Tôn Vấn Cừ liếm vành tai cậu, dừng động tác lại.
"...Quá đột ngột," Phương Trì thở hổn hển thêm mấy lần rồi mới quay đầu liếc nhìn con xe đằng xa, qua nửa buổi mới nhìn thấy một người đẩy xe đẩy chậm rãi đi tới "Cách mười vạn tám ngàn dặm đã ấn điều khiển từ xa, đồ điên!"
Tôn Vấn Cừ cười đẩy cậu một cái: "Ghế sau có khăn ướt."
"Ừ," Phương Trì đưa tay ra lấy khăn ướt, rút vài tờ đưa cho Tôn Vấn Cừ, vừa thu dọn vừa nhỏ giọng thở dài: "Ai..."
"Không sướng à?" Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu nhìn cậu.
"Sao? Không phải," Phương Trì cười, "Là sướng quá nên thở dài một hơi."
Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng: "Tôi nhớ trước đây cậu thẹn thùng lắm mà."
"Đúng," Phương Trì thu dọn xong, liền cầm lấy ví tiền, "Cũng phải xem em cả ngày ở cùng với ai chứ, ở lâu như vậy, học xấu từ lâu rồi."
Tôn Vấn Cừ cười, ngáp một cái: "Rồi, cậu đi mua thức ăn đi, tôi ngủ một lúc."
"À," Phương Trì xuống xe, sửa sang lại quần rồi thò đầu vào xe hỏi một câu, "Muốn ăn gì?"
"Tùy." Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại.
"Em nói cho anh biết, nếu là người khác nói với em như thế, em sẽ cùng người ta đánh nhau luôn, anh tin không?" Phương Trì nhìn hắn.
Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, nở nụ cười, cười một lúc mới nói: "Cà tím ninh*, thịt nhồi ớt xanh*, cá viên."
"...Anh cảm thấy em sẽ làm được à?" Phương Trì nói.
"Vậy thì cậu đành phải đánh nhau với tôi thôi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Được rồi." Phương Trì chậc chậc hai tiếng, đóng cửa xe lại.
Cả một buổi chiều đều ngồi bên kia nghịch điện thoại di động, sau đó liền lái xe cả đường, Phương Trì vốn cho rằng chính mình cũng sẽ mệt mỏi, nhưng hiện giờ không hiểu tại sao, bước chân lại rất khoan khoái.
Chính cậu cũng còn hơi ngượng ngùng, người kiểu gì không biết, làm chuyện này xong còn có thể cường thân kiện thể, nâng cao tinh thần, tỉnh táo đầu óc...
Người trong siêu thị rất đông, cậu loanh quanh nửa buổi mới mua hết thức ăn Tôn Vấn Cừ chọn.
Cá viên thì dễ nói, mua ít nấm làm canh cá viên với nấm là được, cà tím ninh với ớt xanh nhồi thịt cậu hoàn toàn mù tịt, lúc mua phải hỏi mới biết nên mua nguyên liệu gì, còn làm thế nào thì, một chút manh mối cũng chẳng có.
Lúc xếp hàng thanh toán, người rất đông, Phương Trì nhìn thấy đang đứng xếp hàng phía trước phía sau đều là các bác gái lớn tuổi, cậu do dự rồi quay người lại hỏi bác gái đứng sau: "Dì ơi, dì biết làm cà tím ninh không?"
"Biết." Bác gái nhìn cậu.
"...Dì nói cho con biết xem đại loại cần làm những bước nào được không?" Phương Trì lại hỏi.
"À, cậu muốn nấu à," Bác gái nở nụ cười, "Cái này không khó..."
Có lẽ là bởi vì xếp hàng quá chán, cũng có thể là vì nhìn thấy người như Phương Trì muốn nấu ăn, cảm thấy chơi rất vui, nên mấy bác gái chị gái trước sau nghe thấy cái, ai cũng nhập hội giảng giải cách nấu ăn, mồm năm miệng mười vừa thảo luận vừa tranh cãi mà nói cho cậu xem phải làm thế nào.
Phương Trì nhân cơ hội hỏi luôn xem ớt xanh nhồi thịt làm thế nào, thế nhưng mọi người nói cũng không giống nhau lắm, Phương Trì nghe xong, hoa mắt chóng mặt cũng không biết có nhớ được hay không.
Lúc xách thức ăn ra khỏi siêu thị, một bác gái còn đuổi theo nói một câu: "Nhóc, làm cà tím ninh đừng cho nước, nếu muốn cho nước thì cho bia! Bảo đảm nấu xong thu phục được bà xã cậu!"
"Cảm ơn dì." Phương Trì cười.
Chạy chậm một mạch về cạnh xe, Tôn Vấn Cừ vẫn đang ngủ, Phương Trì mở cửa xe ra, gọi hắn một tiếng: "Bà xã!"
"Ôi," Tôn Vấn Cừ mở mắt ra, "Hù chết cha anh rồi, mua thức ăn xong rồi à?"
"Mua xong rồi," Phương Trì lên xe, ném túi ra ghế sau, "Bà xã!"
Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, nhìn cậu.
"Làm sao thế?" Phương Trì khởi động xe.
"Không." Tôn Vấn Cừ cười nói.
Phương Trì cũng không nói gì, lái xe ra khỏi bãi đậu xe rồi, cậu nghĩ lại liền vui vẻ: "Mới vừa nãy trong siêu thị, em hỏi một đám bác gái xem phải nấu món đấy thế nào, ai cũng nghĩ là em nấu cho vợ ăn."
"Có thế mà cậu đã vui thành thế này?" Tôn Vấn Cừ quan sát cậu.
"Đúng," Phương Trì cười ha ha, "Anh là bà xã em."
Tôn Vấn Cừ ngoẹo cổ nhìn cậu, không nói gì.
"Anh không thích em nói như vậy à?" Phương Trì đột nhiên hơi căng thẳng, "Nếu anh để ý thì em sẽ không nói."
"Không, một cách gọi thôi mà, cậu còn là con trai tôi đó thôi," Tôn Vấn Cừ nhếch khóe miệng, "Hôm nào đó để bà xã đè cậu, cậu có để ý không?"
"Không để ý," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, nụ cười trên khóe miệng Tôn Vấn Cừ làm cậu rạo rực cả người, "Thôi, anh đừng trêu em nữa."
Tôn Vấn Cừ ngây người, hơi bất đắc dĩ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Phương Trì, tôi phục cậu thật sự."
"Anh chưa bao giờ có giai đoạn như thế à!" Phương Trì nghiêng đầu nhìn hắn, "Quần cọ một cái là cứng, đi bộ là cứng,... Thật ra em chủ yếu là vừa nghĩ tới anh liền... Em cũng không phải cố ý."
Tôn Vấn Cừ không nói lời nào, chỉ cười.
Phương Trì lái xe, cậu thích Tôn Vấn Cừ như vậy, trông thật vui vẻ, hơn nữa lại còn là vì cậu.
Ngẫm lại liền cảm thấy rất mỹ mãn, ngón tay cậu gõ lên vô lăng, hát một câu: "Anh là thuốc của em __ thuốc xuân làm em biết lưu manh___"
"Trời ạ." Trán Tôn Vấn Cừ dập vào trên cửa kính xe.
Im lặng hai giây sau, cả hai đều cùng lúc cười ra tiếng.
"Ôi," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười một lúc, ngả ghế ngồi về phía sau, thở dài, "Cậu đi học rồi thì làm sao bây giờ, có khi nào không nhịn được lại đi chịch dạo người khác không."
"Sẽ không." Phương Trì trả lời rất dứt khoát.
"Cậu một ngày tuốt tám lần còn chăm chỉ hơn cả ăn cơm," Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu nhìn cậu, "Nhịn được không?"
"Coi thường em, " Phương Trì rất nghiêm túc nói, "Em nói cho anh biết, hôm nay em đã tính toán đường xe rồi, nếu như học đại học thể thao, ngồi tàu chưa tới hai tiếng, tính thêm cả thời gian đến ga là bốn tiếng, nếu em thật sự không nhịn được, em sẽ quay về gặp anh."
"Cậu còn tra cả thời gian rồi?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Ừ, tra rồi," Phương Trì cười, "Em còn tra cả đường từ trường đến ga tàu, tổng cộng 17 bến, em nhớ anh thì sẽ quay lại."
"Tôi sẽ đến gặp cậu," Tôn Vấn Cừ đưa tay ra sờ mặt cậu, "Tôi cũng sẽ nhớ cậu mà."
Phương Trì không lên tiếng, chân đè lên ga lỏng ra, lái xe về phía trước, nở nụ cười nửa buổi, cười liên tục đến lúc xe lái tới dưới nhà.
Cả đoạn đường nở nụ cười này, Phương Trì cảm thấy mình có lẽ đã cười hết đầu óc rồi, lúc xách thức ăn vào nhà bếp, ký ức của cậu đối với công thức nấu ăn của bác gái đã hoàn toàn lung tung beng, hơn nữa ai nói gì cũng nhớ không rõ nữa, đều xoắn hết vào nhau.
Tôn Vấn Cừ ngược lại rất yên tâm về cậu, về rồi tắm gội sạch sẽ xong liền dựa vào ghế sofa ôm Hoàng tổng xem tivi, hoàn toàn không lo lắng gì về bữa cơm tối sắp tới.
Phương Trì từ lúc bắt đầu ôn tập vẫn chưa hề đàng hoàng nấu ăn một lần, đều là nấu ít mì gì đó, đừng nói là làm mấy món không biết này, ngay cả làm đồ ăn ngày trước mình biết, cũng ngượng tay.
Giằng co trong phòng bếp gần hai tiếng, cuối cùng mới bưng đồ ăn ra để lên bàn.
"Biết không," Tôn Vấn Cừ rửa sạch tay ngồi trước bàn nhìn thức ăn, "Cậu nấu ăn có một điểm cực kỳ giỏi."
"Cái gì?" Phương Trì cầm bát qua múc cho hắn một bát canh, chỉ có món canh đơn giản nhất này là cậu có thể bảo đảm được mùi vị.
"Chính là nhìn có vẻ đều ăn được," Tôn Vấn Cừ gắp một miếng cà tím bỏ vào miệng, "Cũng được."
Phương Trì thở phào nhẹ nhõm, gắp một miếng ớt xanh nhồi thịt tự mình cắn trước: "Cái này, hình như cũng được?"
"Tôi nếm thử nào." Tôn Vấn Cừ lại gắp một miếng ớt xanh.
Trải qua một vòng thưởng thức, Tôn Vấn Cừ cho cậu sáu mươi điểm.
"Đều ăn được đúng không?" Phương Trì cười.
"Ừ, tuy không thể nói được là ngon," Tôn Vấn Cừ cười gật đầu, ăn một lúc liền dừng đũa, "Cậu đi học rồi, không ai nấu cơm cho tôi."
"Em đi học rồi thì anh lại ở bên chỗ phòng làm việc à?" Phương Trì nói, "Ăn cùng bọn họ?"
"Vậy thì thà gọi thức ăn ngoài còn hơn, tay nghề của Hồ Viện Viện cũng chỉ có mì là ăn được," Tôn Vấn Cừ chép miệng.
"Bớt ăn thức ăn ngoài đi, không có dinh dưỡng, còn dễ béo nữa." Phương Trì nhíu mày.
"Tôi ăn thức ăn ngoài bao nhiêu năm như vậy rồi, tôi có béo đâu?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh trước đây ăn thức ăn ngoài cao cấp, giờ không giống nữa," Phương Trì hơi do dự, "Anh cũng không kiếm được tiền, cũng không ai cho anh tiền tiêu nữa, anh còn định mua thức ăn ngoài hơn trăm nữa à?"
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu cười: "Làm sao, giờ tôi chỉ được ăn thức ăn ngoài hơn 20 đồng à?"
"20 đồng? 15 đồng đã có thịt rồi biết không?" Phương Trì gắp cho hắn ít thức ăn, "Thịt toàn mỡ, toàn là gà có xương, dầu ăn độc hại..."
"Thôi đủ rồi," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Còn có thể nói chuyện nữa không."
"Anh cứ ăn cùng với chú Lượng Tử đi," Phương Trì nói, "Em thấy công nhân bọn họ cũng cùng nhau nấu ăn, anh đưa tiền cho họ là được, dù sao cũng rẻ hơn đồ ăn ngoài, còn vệ sinh nữa, anh cũng không hút thuốc lá, trừ tiền ăn cơm tiền thuê nhà ra, cũng không tiêu pha mấy."
"Cậu nghĩ nhiều thật đấy," Tôn Vấn Cừ cười, nhìn cậu, "Tôi thấy bình thường cậu chi tiêu cũng có kém đâu."
"Cũng bởi vì nghĩ nhiều nên mới có tiền để dùng, anh chưa bao giờ nghĩ à?" Phương Trì vừa ăn vừa nói, "Em bình thường chỉ sống một mình, mỗi tháng tiêu tiền thế nào, đã tiêu vào đâu, toàn bộ đều nắm chắc, có kế hoạch, nếu không thì còn phải thuê quản gia chắc."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu.
"Làm sao thế?" Phương Trì hơi ngượng ngùng xoa mũi.
"Không thì cậu giúp tôi quản lý tiền nong đi, hàng tháng phát sinh hoạt phí cho tôi?" Tôn Vấn Cừ lấy ví tiền ra, rút một tấm thẻ ra, để tới trước mặt cậu, "Thế nào?"
"Hả?" Phương Trì sững sờ, "Sao lại thế?"
"Không sao cả," Tôn Vấn Cừ nói, "Cảm thấy chơi vui."
Phương Trì cầm thẻ lên nhìn, trầm mặc rất lâu mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Có bao nhiêu?"
"Nhiều lắm," Tôn Vấn Cừ chống tay lên thái dương, "Đủ cho tôi nhập cổ phần vào chỗ Lượng Tử."
Phương Trì hơi do dự, rồi nghiêm túc bỏ thẻ vào trong ví tiền của mình: "Anh quyết định hợp tác với chú Lượng Tử rồi à?"
"Còn chưa nghĩ ra, xem tâm trạng tôi làm xong bộ đồ này đi đã," Tôn Vấn Cừ múc bát canh từ từ uống, "Việc này mà hợp tác, rất nhiều chuyện phải xử lý."
"Ba anh..." Phương Trì ngập ngừng, "Là muốn anh trở về giúp ông ấy à?"
"Ông ấy không cần tôi giúp, có chị cả tôi là đủ rồi." Tôn Vấn Cừ nhìn canh, "Ông ấy chỉ muốn tôi sống theo ý ông ấy thôi."
"Anh thích...làm đồ gốm không?" Phương Trì hỏi.
Tôn Vấn Cừ nhìn chằm chằm canh không lên tiếng.
"Ăn bát nữa không? Hôm nay anh chẳng ăn được bao nhiêu." Phương Trì đổi đề tài.
"Không nghĩ tới." Tôn Vấn Cừ nói.
"A?" Phương Trì ngây người.
"Tôi có thích làm đồ gốm hay không," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi không nghĩ tới, chỉ nghĩ tới có ghét làm đồ gốm không."
"Có ghét không?" Phương Trì hỏi.
"...Rất ghét." Tôn Vấn Cừ uống cạn canh trong bát, cầm bát đưa tới bên tay cậu.
"Em, em rất thích...nhìn anh làm đồ gốm," Phương Trì vừa xúc cơm cho hắn vừa nói, "Lúc anh làm đồ gốm rất... không biết phải nói thế nào, chính là rất... gợi cảm."
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.
Phương Trì nghĩ lại liền nở nụ cười: "Em không có ý đó, gợi cảm này không phải là gợi cảm em muốn làm chuyện kia."
"Phương Trì, cậu hết thuốc chữa thật rồi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Em thật sự không có ý đó!" Phương Trì hơi sốt sắng.
"Nếu cậu không nói cậu không có ý đó, tôi căn bản cũng không nghĩ theo hướng đó." Tôn Vấn Cừ nói.
"...Ăn cơm đi," Phương Trì cầm bát đưa tới trước mặt hắn, "Ăn nhanh đi, đừng nói nữa."
Bởi vì thời gian nấu ăn quá dài, ăn cơm xong trò chuyện linh tinh một lúc, đã hơn mười giờ rồi, Tôn Vấn Cừ hôm nay có lẽ đã mệt rồi, cứ thế vào phòng ngủ luôn.
Phương Trì tắm xong vào phòng, hắn đang quấn chăn vuốt lông cho Hoàng tổng
"Sang một bên đi." Phương Trì lên giường, nhấc Hoàng tổng đang quấn giữa hai người bỏ sang bên gối Tôn Vấn Cừ.
Hoàng tổng rất không hài lòng mà giãy dụa định bò trở về chỗ cũ, Phương Trì vô cùng nhanh chóng chiếm lấy địa bàn, sau đó ôm chặt lấy Tôn Vấn Cừ.
Hoàng tổng đạp đầu cậu đi lại mấy vòng, cuối cùng cuộn mình trên đỉnh đầu hai người.
"Ngủ đi." Phương Trì có cảm giác vui vẻ như vừa đánh thắng trận, chân kẹp lấy chân Tôn Vấn Cừ xoa xoa.
"Ngày mai cậu định đến câu lạc bộ à?" Tôn Vấn Cừ sờ lên chân cậu.
"Ừ, đến một chuyến." Phương Trì gật đầu, "Em định hỏi thử xem sau khi đi học rồi, câu lạc bộ có huấn luyện gì không, chỗ bọn họ cũng có chi nhánh ở bên kia, xem có thể đến thẳng luôn không."
"Ngày mai để tôi điền nguyện vọng cho cậu đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu có ý kiến gì không?"
"Không có." Phương Trì trả lời rất dứt khoát.
"...Đều để tôi điền hết." Tôn Vấn Cừ quay mặt sang nhìn cậu.
"Ừ." Phương Trì cười.
"Cậu cũng tin tôi quá rồi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tin được, anh cũng tin được em đó thôi, thẻ cũng đưa cho em rồi," Phương Trì suy nghĩ, "Hôm nay lúc em ra ngoài cùng Lý Bác Văn anh cũng không cản em lại."
"Thế cũng được tính là tin?" Tôn Vấn Cừ cười.
"Tính chứ, anh cũng không sợ em đánh cho anh ta tàn phế luôn à." Phương Trì nói.
"Cậu làm việc có chừng mực, chuyện này đúng là tôi tin được," Tôn Vấn Cừ nói, "Anh ta có đánh trả không?
"Anh ta lấy đâu ra cơ hội đánh trả," Phương Trì nói rất khinh thường, "Em thấy người này cũng chơi bên ngoài suốt, còn tưởng là có tài lắm, em đoán có khi ngay cả anh anh ta cũng chẳng đánh lại được."
"Cái gì mà ngay cả tôi cũng không đánh lại được." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
"Dùng từ không đúng, thể lực của anh...tốt lắm, lúc hai chúng ta làm, anh..." Phương Trì nói xong liền không hiểu sao hơi hưng phấn, cái chỗ nào đó đang dán lên người Tôn Vấn Cừ lại hơi rục rịch, cậu thở dài, "Ôi đệt, em cảm giác đời này em coi như xong rồi."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, cười đến mức cả người đều run lên.
Phương Trì chậc một tiếng che lại miệng hắn, ôm hắn nửa buổi không cử động, sau một lúc mới kéo đề tài trở lại: "Này, em hôm nay làm như vậy thật sự không sao chứ? Em cảm thấy ba anh đã xếp em vào thành phần lưu manh đầu đường rồi."
"Ông ấy có xếp cậu vào thành phần vừa mãn hạn tù được phóng thích cũng không sao cả," Tôn Vấn Cừ ngáp, "Không liên quan gì đến chúng ta."
"Tôn Vấn Cừ." Phương Trì ghé vào tai hắn gọi rất nhẹ một tiếng.
"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp.
"Em thật sự, cực kỳ cực kỳ vô cùng vô cùng thích anh," Phương Trì nói, "Anh cảm nhận được không?"
"Được," Tôn Vấn Cừ quay đầu lại hôn một cái lên miệng cậu, "Tôi cảm giác cậu chỉ thiếu điều lấy cái bao tải nhét tôi vào, ngày nào cũng vác trên lưng thôi."
Phương Trì nhắm mắt lại nở nụ cười.
Vốn là mùa hè này, kế hoạch của Phương Trì là cố gắng ở nhà nấu cơm nhiều cho Tôn Vấn Cừ một chút, tuy là tay nghề nấu nướng của cậu cũng chẳng ra gì.
Có điều, kế hoạch này không thể nào thực hiện được, cậu không ngờ Tôn Vấn Cừ lại bận đến vậy.
Tôn Vấn Cừ giúp cậu điền nguyện vọng xong, liền bắt đầu làm bộ đồ gốm kia.
Việc này vừa bắt tay vào làm một cái, Tôn Vấn Cừ đã bận bịu tới mức chẳng thấy bóng, sáng sớm ra khỏi nhà, tối muộn trở về, ngày nào cũng mặt mày uể oải.
Phương Trì cũng rất bận rộn, ngoài huấn luyện ra, thì chính là nhận việc dẫn đường, chuyến nào qua đêm mà không phải về trong thôn, cậu sẽ không nhận, chỉ nhận đi về trong ngày.
Ngày nào cậu cũng đi đón Tôn Vấn Cừ, tuy Tôn Vấn Cừ không mệt đến nỗi không lái nổi xe, nhưng cậu vẫn cố gắng ngày nào cũng tới đón.
Không riêng vì xót Tôn Vấn Cừ, cũng còn có nguyên nhân là hưởng thụ quá trình này.
Đúng, rất hưởng thụ.
Ngày nào cũng lái xe đưa Tôn Vấn Cừ tới, rồi lại đón về.
Rất có ý nghĩa, rất...hạnh phúc.
Rất đã.
Phương Trì chưa từng yêu ai, cũng không tưởng tượng xem yêu một người là cảm giác thế nào, nhưng trạng thái như bây giờ, chính là đang yêu.
Có thời gian một cái sẽ nhớ tới người nọ, vừa có được hai phút rảnh rỗi là muốn gọi điện thoại.
Cảm giác này, có thể lấp đầy một người.
Lúc Tiếu Nhất Minh đến câu lạc bộ tìm cậu chơi, không nhịn được mà nói một câu: "Mặt mày tươi cười rạng rỡ thế này, không biết còn tưởng mày đi tiêm trắng."
"Được chưa?" Mã Lượng nhìn mấy cái lọ vừa nung ra.
"Màu sắc không được," Tôn Vấn Cừ nhìn chằm chằm cái lọ, "Nhiệt độ không đúng."
"Thấp à?" Mã Lượng hỏi.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại ra nhìn giờ, "Mai nung một lần nữa đi."
"Hôm nay vậy mà, mà giờ này còn, còn chưa gọi, điện?" Mã Lượng cười hỏi.
"Sáng nay cậu ấy bảo đi chơi cùng bạn học." Tôn Vấn Cừ nói.
"Cái cậu mà thích, thích cậu ta à?" Mã Lượng lập tức hỏi.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ vui vẻ, "Sao mà phải nhấn mạnh cả cái này nữa?"
"Tao nói cho mày biết, Phương Trì cực, cực kỳ khiến người ta thích, đẹp trai, sáng sủa, kiểu người năng động," Mã Lượng nói, "Đừng, không để, ý quá."
"Tao để ý thật," Tôn Vấn Cừ phủi đất bám trên quần, "Bây giờ cậu ấy đang ở giai đoạn ngoài tao ra thấy ai cũng không phải người, qua giai đoạn này rồi tao căng thẳng cũng được."
Gần đến giờ, Tôn Vấn Cừ đang định gọi điện thoại cho Phương Trì hỏi xem lúc nào cậu lại đây, điện thoại di động đã vang lên, Phương Trì gọi điện tới.
Hắn nghe điện thoại: "Cậu..."
Còn chưa nói ra hết đã bị ngắt lời, Phương Trì gào thét bên đầu kia điện thoại một câu: "Ba ơi!"
"Làm sao thế này?" Tôn Vấn Cừ hơi buồn cười.
"Em mới ra khỏi trường xong!" Phương Trì nói, "Anh đoán xem em đến trường làm gì!"
"Nhận thông báo?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày.
"Đúng!" Phương Trì nở nụ cười, "Đúng rồi! Em nhận được thông báo rồi! Nhận được rồi! Anh chờ em! Em đến đón anh ngay!"
"Được." Tôn Vấn Cừ cười đáp một tiếng.
"Còn một chuyện nữa," Phương Trì nói to xong câu kia liền hạ nhỏ giọng, rất nhỏ nhẹ mà nói, "Tối nay em mặc kệ anh có mệt hay không."
________________________________________________________________________________
*cà tím ninh:
*ớt xanh nhồi thịt:
Ngón tay gầy mà thon dài, đốt ngón tay rõ ràng mà không đột ngột, mạnh mẽ mà không mất đi nhu hòa.
Đôi tay này, cho dù là viết chữ, hay vẽ tranh, hay là làm gốm, hoặc là chỉ chống lên thái dương Tôn Vấn Cừ, đều sẽ khiến Phương Trì cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
Hoặc là như bây giờ, lướt qua lồng ngực cậu, bụng dưới, thăm dò vào trong thắt lưng quần... Vậy sẽ càng khiến cả người Phương Trì như đắm chìm trong hưng phấn, hô hấp và nhịp tim đều tùy tâm sở dục mà tự do phát huy.
Xe nhỏ cũng có điểm tốt của xe nhỏ, Phương Trì vốn cảm thấy xe con bọ quá nhỏ, không ngồi nổi, nhưng bây giờ nếu như quên đi hộp số ngăn cách, cậu chỉ cần nghiêng người qua, là có thể dính thành một cục với Tôn Vấn Cừ.
"Thật sự muốn ở bãi đỗ xe à?" Tay cậu len vào trong áo Tôn Vấn Cừ, nắm lấy lưng quần hắn, kéo xuống, sờ vào trong.
"Cậu định làm gì?" Tôn Vấn Cừ đè tay cậu lại, ghé vào tai cậu nhỏ nhẹ nói, "Cậu còn muốn làm nguyên bộ kia à?"
"Ơ?" Phương Trì nhìn hắn.
"Ơ cái gì?" Tôn Vấn Cừ hôn lên khóe miệng cậu, "Có mỗi chỗ này mà cậu định làm gì?"
"Em..." Phương Trì ngây người, hiểu ra, rồi cười, chôn mặt vào trong hõm vai hắn, "Mẹ nó, em nghĩ quá nhiều rồi."
"Giờ chỉ có tuốt nấm thôi cũng không thỏa mãn được cậu rồi phải không?" Tay Tôn Vấn Cừ vòng ra sau lưng cậu, xoa lên thắt lưng cậu.
"Thoả mãn được," Phương Trì cắn lên cổ hắn, thở hổn hển nói không rõ, "Chỉ cần là anh, thế nào cũng thỏa mãn được."
Tôn Vấn Cừ cười, tay nắm nhẹ lấy.
"Ư.." Phương Trì ghé vào tai hắn hừ một tiếng.
Đây là bãi đậu xe ngoài trời, tuy rằng xe đỗ ở một bên, mà bốn phía, xe đều đỗ kín, lúc nào cũng có thể có người từ trong siêu thị đi ngang qua.
Phương Trì hơi sốt sắng, sợ bị ai đó nhìn thấy, nhưng lại có cảm giác kích thích chưa bao giờ được thể nghiệm, trời đất sáng sủa, ban ngày ban mặt, minh mục trương đảm mà làm chuyện không biết xấu hổ trong xe.
Rất kích thích.
Mỗi động tác trên tay Tôn Vấn Cừ đều như thể đang khiến cảm xúc căng thẳng kích thích lên vài lần, mỗi gẩy mỗi vạch, mỗi xoa mỗi nắm, toàn bộ đều mang theo xúc cảm rõ ràng gấp vài lần bình thường.
Chính Phương Trì cũng có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề của mình.
...
Một con xe cách xe bọn họ một loạt xe đột nhiên kêu một tiếng, đèn chợt nháy hai lần.
"Đệt!" Phương Trì ở bên trong hưng phấn, căng thẳng và kích thích, gằn giọng hô một tiếng, ôm Tôn Vấn Cừ cúi đầu cắn lên vai hắn.
"Bị sợ bắn à?" Tôn Vấn Cừ liếm vành tai cậu, dừng động tác lại.
"...Quá đột ngột," Phương Trì thở hổn hển thêm mấy lần rồi mới quay đầu liếc nhìn con xe đằng xa, qua nửa buổi mới nhìn thấy một người đẩy xe đẩy chậm rãi đi tới "Cách mười vạn tám ngàn dặm đã ấn điều khiển từ xa, đồ điên!"
Tôn Vấn Cừ cười đẩy cậu một cái: "Ghế sau có khăn ướt."
"Ừ," Phương Trì đưa tay ra lấy khăn ướt, rút vài tờ đưa cho Tôn Vấn Cừ, vừa thu dọn vừa nhỏ giọng thở dài: "Ai..."
"Không sướng à?" Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu nhìn cậu.
"Sao? Không phải," Phương Trì cười, "Là sướng quá nên thở dài một hơi."
Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng: "Tôi nhớ trước đây cậu thẹn thùng lắm mà."
"Đúng," Phương Trì thu dọn xong, liền cầm lấy ví tiền, "Cũng phải xem em cả ngày ở cùng với ai chứ, ở lâu như vậy, học xấu từ lâu rồi."
Tôn Vấn Cừ cười, ngáp một cái: "Rồi, cậu đi mua thức ăn đi, tôi ngủ một lúc."
"À," Phương Trì xuống xe, sửa sang lại quần rồi thò đầu vào xe hỏi một câu, "Muốn ăn gì?"
"Tùy." Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại.
"Em nói cho anh biết, nếu là người khác nói với em như thế, em sẽ cùng người ta đánh nhau luôn, anh tin không?" Phương Trì nhìn hắn.
Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, nở nụ cười, cười một lúc mới nói: "Cà tím ninh*, thịt nhồi ớt xanh*, cá viên."
"...Anh cảm thấy em sẽ làm được à?" Phương Trì nói.
"Vậy thì cậu đành phải đánh nhau với tôi thôi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Được rồi." Phương Trì chậc chậc hai tiếng, đóng cửa xe lại.
Cả một buổi chiều đều ngồi bên kia nghịch điện thoại di động, sau đó liền lái xe cả đường, Phương Trì vốn cho rằng chính mình cũng sẽ mệt mỏi, nhưng hiện giờ không hiểu tại sao, bước chân lại rất khoan khoái.
Chính cậu cũng còn hơi ngượng ngùng, người kiểu gì không biết, làm chuyện này xong còn có thể cường thân kiện thể, nâng cao tinh thần, tỉnh táo đầu óc...
Người trong siêu thị rất đông, cậu loanh quanh nửa buổi mới mua hết thức ăn Tôn Vấn Cừ chọn.
Cá viên thì dễ nói, mua ít nấm làm canh cá viên với nấm là được, cà tím ninh với ớt xanh nhồi thịt cậu hoàn toàn mù tịt, lúc mua phải hỏi mới biết nên mua nguyên liệu gì, còn làm thế nào thì, một chút manh mối cũng chẳng có.
Lúc xếp hàng thanh toán, người rất đông, Phương Trì nhìn thấy đang đứng xếp hàng phía trước phía sau đều là các bác gái lớn tuổi, cậu do dự rồi quay người lại hỏi bác gái đứng sau: "Dì ơi, dì biết làm cà tím ninh không?"
"Biết." Bác gái nhìn cậu.
"...Dì nói cho con biết xem đại loại cần làm những bước nào được không?" Phương Trì lại hỏi.
"À, cậu muốn nấu à," Bác gái nở nụ cười, "Cái này không khó..."
Có lẽ là bởi vì xếp hàng quá chán, cũng có thể là vì nhìn thấy người như Phương Trì muốn nấu ăn, cảm thấy chơi rất vui, nên mấy bác gái chị gái trước sau nghe thấy cái, ai cũng nhập hội giảng giải cách nấu ăn, mồm năm miệng mười vừa thảo luận vừa tranh cãi mà nói cho cậu xem phải làm thế nào.
Phương Trì nhân cơ hội hỏi luôn xem ớt xanh nhồi thịt làm thế nào, thế nhưng mọi người nói cũng không giống nhau lắm, Phương Trì nghe xong, hoa mắt chóng mặt cũng không biết có nhớ được hay không.
Lúc xách thức ăn ra khỏi siêu thị, một bác gái còn đuổi theo nói một câu: "Nhóc, làm cà tím ninh đừng cho nước, nếu muốn cho nước thì cho bia! Bảo đảm nấu xong thu phục được bà xã cậu!"
"Cảm ơn dì." Phương Trì cười.
Chạy chậm một mạch về cạnh xe, Tôn Vấn Cừ vẫn đang ngủ, Phương Trì mở cửa xe ra, gọi hắn một tiếng: "Bà xã!"
"Ôi," Tôn Vấn Cừ mở mắt ra, "Hù chết cha anh rồi, mua thức ăn xong rồi à?"
"Mua xong rồi," Phương Trì lên xe, ném túi ra ghế sau, "Bà xã!"
Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, nhìn cậu.
"Làm sao thế?" Phương Trì khởi động xe.
"Không." Tôn Vấn Cừ cười nói.
Phương Trì cũng không nói gì, lái xe ra khỏi bãi đậu xe rồi, cậu nghĩ lại liền vui vẻ: "Mới vừa nãy trong siêu thị, em hỏi một đám bác gái xem phải nấu món đấy thế nào, ai cũng nghĩ là em nấu cho vợ ăn."
"Có thế mà cậu đã vui thành thế này?" Tôn Vấn Cừ quan sát cậu.
"Đúng," Phương Trì cười ha ha, "Anh là bà xã em."
Tôn Vấn Cừ ngoẹo cổ nhìn cậu, không nói gì.
"Anh không thích em nói như vậy à?" Phương Trì đột nhiên hơi căng thẳng, "Nếu anh để ý thì em sẽ không nói."
"Không, một cách gọi thôi mà, cậu còn là con trai tôi đó thôi," Tôn Vấn Cừ nhếch khóe miệng, "Hôm nào đó để bà xã đè cậu, cậu có để ý không?"
"Không để ý," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, nụ cười trên khóe miệng Tôn Vấn Cừ làm cậu rạo rực cả người, "Thôi, anh đừng trêu em nữa."
Tôn Vấn Cừ ngây người, hơi bất đắc dĩ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Phương Trì, tôi phục cậu thật sự."
"Anh chưa bao giờ có giai đoạn như thế à!" Phương Trì nghiêng đầu nhìn hắn, "Quần cọ một cái là cứng, đi bộ là cứng,... Thật ra em chủ yếu là vừa nghĩ tới anh liền... Em cũng không phải cố ý."
Tôn Vấn Cừ không nói lời nào, chỉ cười.
Phương Trì lái xe, cậu thích Tôn Vấn Cừ như vậy, trông thật vui vẻ, hơn nữa lại còn là vì cậu.
Ngẫm lại liền cảm thấy rất mỹ mãn, ngón tay cậu gõ lên vô lăng, hát một câu: "Anh là thuốc của em __ thuốc xuân làm em biết lưu manh___"
"Trời ạ." Trán Tôn Vấn Cừ dập vào trên cửa kính xe.
Im lặng hai giây sau, cả hai đều cùng lúc cười ra tiếng.
"Ôi," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười một lúc, ngả ghế ngồi về phía sau, thở dài, "Cậu đi học rồi thì làm sao bây giờ, có khi nào không nhịn được lại đi chịch dạo người khác không."
"Sẽ không." Phương Trì trả lời rất dứt khoát.
"Cậu một ngày tuốt tám lần còn chăm chỉ hơn cả ăn cơm," Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu nhìn cậu, "Nhịn được không?"
"Coi thường em, " Phương Trì rất nghiêm túc nói, "Em nói cho anh biết, hôm nay em đã tính toán đường xe rồi, nếu như học đại học thể thao, ngồi tàu chưa tới hai tiếng, tính thêm cả thời gian đến ga là bốn tiếng, nếu em thật sự không nhịn được, em sẽ quay về gặp anh."
"Cậu còn tra cả thời gian rồi?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Ừ, tra rồi," Phương Trì cười, "Em còn tra cả đường từ trường đến ga tàu, tổng cộng 17 bến, em nhớ anh thì sẽ quay lại."
"Tôi sẽ đến gặp cậu," Tôn Vấn Cừ đưa tay ra sờ mặt cậu, "Tôi cũng sẽ nhớ cậu mà."
Phương Trì không lên tiếng, chân đè lên ga lỏng ra, lái xe về phía trước, nở nụ cười nửa buổi, cười liên tục đến lúc xe lái tới dưới nhà.
Cả đoạn đường nở nụ cười này, Phương Trì cảm thấy mình có lẽ đã cười hết đầu óc rồi, lúc xách thức ăn vào nhà bếp, ký ức của cậu đối với công thức nấu ăn của bác gái đã hoàn toàn lung tung beng, hơn nữa ai nói gì cũng nhớ không rõ nữa, đều xoắn hết vào nhau.
Tôn Vấn Cừ ngược lại rất yên tâm về cậu, về rồi tắm gội sạch sẽ xong liền dựa vào ghế sofa ôm Hoàng tổng xem tivi, hoàn toàn không lo lắng gì về bữa cơm tối sắp tới.
Phương Trì từ lúc bắt đầu ôn tập vẫn chưa hề đàng hoàng nấu ăn một lần, đều là nấu ít mì gì đó, đừng nói là làm mấy món không biết này, ngay cả làm đồ ăn ngày trước mình biết, cũng ngượng tay.
Giằng co trong phòng bếp gần hai tiếng, cuối cùng mới bưng đồ ăn ra để lên bàn.
"Biết không," Tôn Vấn Cừ rửa sạch tay ngồi trước bàn nhìn thức ăn, "Cậu nấu ăn có một điểm cực kỳ giỏi."
"Cái gì?" Phương Trì cầm bát qua múc cho hắn một bát canh, chỉ có món canh đơn giản nhất này là cậu có thể bảo đảm được mùi vị.
"Chính là nhìn có vẻ đều ăn được," Tôn Vấn Cừ gắp một miếng cà tím bỏ vào miệng, "Cũng được."
Phương Trì thở phào nhẹ nhõm, gắp một miếng ớt xanh nhồi thịt tự mình cắn trước: "Cái này, hình như cũng được?"
"Tôi nếm thử nào." Tôn Vấn Cừ lại gắp một miếng ớt xanh.
Trải qua một vòng thưởng thức, Tôn Vấn Cừ cho cậu sáu mươi điểm.
"Đều ăn được đúng không?" Phương Trì cười.
"Ừ, tuy không thể nói được là ngon," Tôn Vấn Cừ cười gật đầu, ăn một lúc liền dừng đũa, "Cậu đi học rồi, không ai nấu cơm cho tôi."
"Em đi học rồi thì anh lại ở bên chỗ phòng làm việc à?" Phương Trì nói, "Ăn cùng bọn họ?"
"Vậy thì thà gọi thức ăn ngoài còn hơn, tay nghề của Hồ Viện Viện cũng chỉ có mì là ăn được," Tôn Vấn Cừ chép miệng.
"Bớt ăn thức ăn ngoài đi, không có dinh dưỡng, còn dễ béo nữa." Phương Trì nhíu mày.
"Tôi ăn thức ăn ngoài bao nhiêu năm như vậy rồi, tôi có béo đâu?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh trước đây ăn thức ăn ngoài cao cấp, giờ không giống nữa," Phương Trì hơi do dự, "Anh cũng không kiếm được tiền, cũng không ai cho anh tiền tiêu nữa, anh còn định mua thức ăn ngoài hơn trăm nữa à?"
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu cười: "Làm sao, giờ tôi chỉ được ăn thức ăn ngoài hơn 20 đồng à?"
"20 đồng? 15 đồng đã có thịt rồi biết không?" Phương Trì gắp cho hắn ít thức ăn, "Thịt toàn mỡ, toàn là gà có xương, dầu ăn độc hại..."
"Thôi đủ rồi," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Còn có thể nói chuyện nữa không."
"Anh cứ ăn cùng với chú Lượng Tử đi," Phương Trì nói, "Em thấy công nhân bọn họ cũng cùng nhau nấu ăn, anh đưa tiền cho họ là được, dù sao cũng rẻ hơn đồ ăn ngoài, còn vệ sinh nữa, anh cũng không hút thuốc lá, trừ tiền ăn cơm tiền thuê nhà ra, cũng không tiêu pha mấy."
"Cậu nghĩ nhiều thật đấy," Tôn Vấn Cừ cười, nhìn cậu, "Tôi thấy bình thường cậu chi tiêu cũng có kém đâu."
"Cũng bởi vì nghĩ nhiều nên mới có tiền để dùng, anh chưa bao giờ nghĩ à?" Phương Trì vừa ăn vừa nói, "Em bình thường chỉ sống một mình, mỗi tháng tiêu tiền thế nào, đã tiêu vào đâu, toàn bộ đều nắm chắc, có kế hoạch, nếu không thì còn phải thuê quản gia chắc."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu.
"Làm sao thế?" Phương Trì hơi ngượng ngùng xoa mũi.
"Không thì cậu giúp tôi quản lý tiền nong đi, hàng tháng phát sinh hoạt phí cho tôi?" Tôn Vấn Cừ lấy ví tiền ra, rút một tấm thẻ ra, để tới trước mặt cậu, "Thế nào?"
"Hả?" Phương Trì sững sờ, "Sao lại thế?"
"Không sao cả," Tôn Vấn Cừ nói, "Cảm thấy chơi vui."
Phương Trì cầm thẻ lên nhìn, trầm mặc rất lâu mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Có bao nhiêu?"
"Nhiều lắm," Tôn Vấn Cừ chống tay lên thái dương, "Đủ cho tôi nhập cổ phần vào chỗ Lượng Tử."
Phương Trì hơi do dự, rồi nghiêm túc bỏ thẻ vào trong ví tiền của mình: "Anh quyết định hợp tác với chú Lượng Tử rồi à?"
"Còn chưa nghĩ ra, xem tâm trạng tôi làm xong bộ đồ này đi đã," Tôn Vấn Cừ múc bát canh từ từ uống, "Việc này mà hợp tác, rất nhiều chuyện phải xử lý."
"Ba anh..." Phương Trì ngập ngừng, "Là muốn anh trở về giúp ông ấy à?"
"Ông ấy không cần tôi giúp, có chị cả tôi là đủ rồi." Tôn Vấn Cừ nhìn canh, "Ông ấy chỉ muốn tôi sống theo ý ông ấy thôi."
"Anh thích...làm đồ gốm không?" Phương Trì hỏi.
Tôn Vấn Cừ nhìn chằm chằm canh không lên tiếng.
"Ăn bát nữa không? Hôm nay anh chẳng ăn được bao nhiêu." Phương Trì đổi đề tài.
"Không nghĩ tới." Tôn Vấn Cừ nói.
"A?" Phương Trì ngây người.
"Tôi có thích làm đồ gốm hay không," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi không nghĩ tới, chỉ nghĩ tới có ghét làm đồ gốm không."
"Có ghét không?" Phương Trì hỏi.
"...Rất ghét." Tôn Vấn Cừ uống cạn canh trong bát, cầm bát đưa tới bên tay cậu.
"Em, em rất thích...nhìn anh làm đồ gốm," Phương Trì vừa xúc cơm cho hắn vừa nói, "Lúc anh làm đồ gốm rất... không biết phải nói thế nào, chính là rất... gợi cảm."
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.
Phương Trì nghĩ lại liền nở nụ cười: "Em không có ý đó, gợi cảm này không phải là gợi cảm em muốn làm chuyện kia."
"Phương Trì, cậu hết thuốc chữa thật rồi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Em thật sự không có ý đó!" Phương Trì hơi sốt sắng.
"Nếu cậu không nói cậu không có ý đó, tôi căn bản cũng không nghĩ theo hướng đó." Tôn Vấn Cừ nói.
"...Ăn cơm đi," Phương Trì cầm bát đưa tới trước mặt hắn, "Ăn nhanh đi, đừng nói nữa."
Bởi vì thời gian nấu ăn quá dài, ăn cơm xong trò chuyện linh tinh một lúc, đã hơn mười giờ rồi, Tôn Vấn Cừ hôm nay có lẽ đã mệt rồi, cứ thế vào phòng ngủ luôn.
Phương Trì tắm xong vào phòng, hắn đang quấn chăn vuốt lông cho Hoàng tổng
"Sang một bên đi." Phương Trì lên giường, nhấc Hoàng tổng đang quấn giữa hai người bỏ sang bên gối Tôn Vấn Cừ.
Hoàng tổng rất không hài lòng mà giãy dụa định bò trở về chỗ cũ, Phương Trì vô cùng nhanh chóng chiếm lấy địa bàn, sau đó ôm chặt lấy Tôn Vấn Cừ.
Hoàng tổng đạp đầu cậu đi lại mấy vòng, cuối cùng cuộn mình trên đỉnh đầu hai người.
"Ngủ đi." Phương Trì có cảm giác vui vẻ như vừa đánh thắng trận, chân kẹp lấy chân Tôn Vấn Cừ xoa xoa.
"Ngày mai cậu định đến câu lạc bộ à?" Tôn Vấn Cừ sờ lên chân cậu.
"Ừ, đến một chuyến." Phương Trì gật đầu, "Em định hỏi thử xem sau khi đi học rồi, câu lạc bộ có huấn luyện gì không, chỗ bọn họ cũng có chi nhánh ở bên kia, xem có thể đến thẳng luôn không."
"Ngày mai để tôi điền nguyện vọng cho cậu đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu có ý kiến gì không?"
"Không có." Phương Trì trả lời rất dứt khoát.
"...Đều để tôi điền hết." Tôn Vấn Cừ quay mặt sang nhìn cậu.
"Ừ." Phương Trì cười.
"Cậu cũng tin tôi quá rồi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tin được, anh cũng tin được em đó thôi, thẻ cũng đưa cho em rồi," Phương Trì suy nghĩ, "Hôm nay lúc em ra ngoài cùng Lý Bác Văn anh cũng không cản em lại."
"Thế cũng được tính là tin?" Tôn Vấn Cừ cười.
"Tính chứ, anh cũng không sợ em đánh cho anh ta tàn phế luôn à." Phương Trì nói.
"Cậu làm việc có chừng mực, chuyện này đúng là tôi tin được," Tôn Vấn Cừ nói, "Anh ta có đánh trả không?
"Anh ta lấy đâu ra cơ hội đánh trả," Phương Trì nói rất khinh thường, "Em thấy người này cũng chơi bên ngoài suốt, còn tưởng là có tài lắm, em đoán có khi ngay cả anh anh ta cũng chẳng đánh lại được."
"Cái gì mà ngay cả tôi cũng không đánh lại được." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
"Dùng từ không đúng, thể lực của anh...tốt lắm, lúc hai chúng ta làm, anh..." Phương Trì nói xong liền không hiểu sao hơi hưng phấn, cái chỗ nào đó đang dán lên người Tôn Vấn Cừ lại hơi rục rịch, cậu thở dài, "Ôi đệt, em cảm giác đời này em coi như xong rồi."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, cười đến mức cả người đều run lên.
Phương Trì chậc một tiếng che lại miệng hắn, ôm hắn nửa buổi không cử động, sau một lúc mới kéo đề tài trở lại: "Này, em hôm nay làm như vậy thật sự không sao chứ? Em cảm thấy ba anh đã xếp em vào thành phần lưu manh đầu đường rồi."
"Ông ấy có xếp cậu vào thành phần vừa mãn hạn tù được phóng thích cũng không sao cả," Tôn Vấn Cừ ngáp, "Không liên quan gì đến chúng ta."
"Tôn Vấn Cừ." Phương Trì ghé vào tai hắn gọi rất nhẹ một tiếng.
"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp.
"Em thật sự, cực kỳ cực kỳ vô cùng vô cùng thích anh," Phương Trì nói, "Anh cảm nhận được không?"
"Được," Tôn Vấn Cừ quay đầu lại hôn một cái lên miệng cậu, "Tôi cảm giác cậu chỉ thiếu điều lấy cái bao tải nhét tôi vào, ngày nào cũng vác trên lưng thôi."
Phương Trì nhắm mắt lại nở nụ cười.
Vốn là mùa hè này, kế hoạch của Phương Trì là cố gắng ở nhà nấu cơm nhiều cho Tôn Vấn Cừ một chút, tuy là tay nghề nấu nướng của cậu cũng chẳng ra gì.
Có điều, kế hoạch này không thể nào thực hiện được, cậu không ngờ Tôn Vấn Cừ lại bận đến vậy.
Tôn Vấn Cừ giúp cậu điền nguyện vọng xong, liền bắt đầu làm bộ đồ gốm kia.
Việc này vừa bắt tay vào làm một cái, Tôn Vấn Cừ đã bận bịu tới mức chẳng thấy bóng, sáng sớm ra khỏi nhà, tối muộn trở về, ngày nào cũng mặt mày uể oải.
Phương Trì cũng rất bận rộn, ngoài huấn luyện ra, thì chính là nhận việc dẫn đường, chuyến nào qua đêm mà không phải về trong thôn, cậu sẽ không nhận, chỉ nhận đi về trong ngày.
Ngày nào cậu cũng đi đón Tôn Vấn Cừ, tuy Tôn Vấn Cừ không mệt đến nỗi không lái nổi xe, nhưng cậu vẫn cố gắng ngày nào cũng tới đón.
Không riêng vì xót Tôn Vấn Cừ, cũng còn có nguyên nhân là hưởng thụ quá trình này.
Đúng, rất hưởng thụ.
Ngày nào cũng lái xe đưa Tôn Vấn Cừ tới, rồi lại đón về.
Rất có ý nghĩa, rất...hạnh phúc.
Rất đã.
Phương Trì chưa từng yêu ai, cũng không tưởng tượng xem yêu một người là cảm giác thế nào, nhưng trạng thái như bây giờ, chính là đang yêu.
Có thời gian một cái sẽ nhớ tới người nọ, vừa có được hai phút rảnh rỗi là muốn gọi điện thoại.
Cảm giác này, có thể lấp đầy một người.
Lúc Tiếu Nhất Minh đến câu lạc bộ tìm cậu chơi, không nhịn được mà nói một câu: "Mặt mày tươi cười rạng rỡ thế này, không biết còn tưởng mày đi tiêm trắng."
"Được chưa?" Mã Lượng nhìn mấy cái lọ vừa nung ra.
"Màu sắc không được," Tôn Vấn Cừ nhìn chằm chằm cái lọ, "Nhiệt độ không đúng."
"Thấp à?" Mã Lượng hỏi.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại ra nhìn giờ, "Mai nung một lần nữa đi."
"Hôm nay vậy mà, mà giờ này còn, còn chưa gọi, điện?" Mã Lượng cười hỏi.
"Sáng nay cậu ấy bảo đi chơi cùng bạn học." Tôn Vấn Cừ nói.
"Cái cậu mà thích, thích cậu ta à?" Mã Lượng lập tức hỏi.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ vui vẻ, "Sao mà phải nhấn mạnh cả cái này nữa?"
"Tao nói cho mày biết, Phương Trì cực, cực kỳ khiến người ta thích, đẹp trai, sáng sủa, kiểu người năng động," Mã Lượng nói, "Đừng, không để, ý quá."
"Tao để ý thật," Tôn Vấn Cừ phủi đất bám trên quần, "Bây giờ cậu ấy đang ở giai đoạn ngoài tao ra thấy ai cũng không phải người, qua giai đoạn này rồi tao căng thẳng cũng được."
Gần đến giờ, Tôn Vấn Cừ đang định gọi điện thoại cho Phương Trì hỏi xem lúc nào cậu lại đây, điện thoại di động đã vang lên, Phương Trì gọi điện tới.
Hắn nghe điện thoại: "Cậu..."
Còn chưa nói ra hết đã bị ngắt lời, Phương Trì gào thét bên đầu kia điện thoại một câu: "Ba ơi!"
"Làm sao thế này?" Tôn Vấn Cừ hơi buồn cười.
"Em mới ra khỏi trường xong!" Phương Trì nói, "Anh đoán xem em đến trường làm gì!"
"Nhận thông báo?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày.
"Đúng!" Phương Trì nở nụ cười, "Đúng rồi! Em nhận được thông báo rồi! Nhận được rồi! Anh chờ em! Em đến đón anh ngay!"
"Được." Tôn Vấn Cừ cười đáp một tiếng.
"Còn một chuyện nữa," Phương Trì nói to xong câu kia liền hạ nhỏ giọng, rất nhỏ nhẹ mà nói, "Tối nay em mặc kệ anh có mệt hay không."
________________________________________________________________________________
*cà tím ninh:
*ớt xanh nhồi thịt:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất