Chương 82
Trình Mạc đang đánh cầu lông trong phòng thể chất, thế nhưng chỉ năm phút sau khi nhận được điện thoại di động của Phương Trì, anh ta đã đạp xe về ký túc xá, cứ thế đẩy luôn cửa phòng ký túc bọn Phương Trì ra.
"Anh luyện môn võ công gì đấy à? Nhanh thế?" Phương Trì nhìn anh ta.
"Cậu nói ăn cơm với Tiếu Nhất Minh xong là tôi co giò bỏ chạy luôn," Trình Mạc nhìn qua phòng, "Các cậu đi hết rồi à?"
"Hai đứa đi rồi, còn có mấy đứa nữa mai đi, đều ra ngoài dạo phố rồi," Phương Trì nói, "Anh toát mồ hôi cả người rồi không cần tắm à?""
"Lúc nào cậu ấy đến?" Trình Mạc hỏi.
"Lúc tôi gọi cho anh là mới vừa gọi cho nó xong, đến đây chắc cũng phải nửa tiếng một tiếng gì đấy," Phương Trì nói, "Đủ thời gian cho anh tắm tám mươi lần."
"Vậy tôi đi tắm đây," Trình Mạc đi được hai bước lại quay trở lại, nhìn cậu, "Sao tôi cứ có cảm giác hôm nay tâm trạng cậu không tốt lắm?"
"Đúng là không tốt," Phương Trì ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nếu không thì cũng không gọi hai người đến ăn cơm... Anh cứ đi tắm đi đã."
Trình Mạc không nói gì, nhìn hai mắt cậu, rồi quay người đi.
Phương Trì nằm nhoài người ra bàn, trong lòng hơi rối loạn.
Ngày mai, Tôn Vấn Cừ sẽ tới đón cậu về nhà.
Mà chuyện này lại không thể bàn bạc với Tôn Vấn Cừ được, không thể để cho Tôn Vấn Cừ lo lắng, Tôn Vấn Cừ vừa nghe thấy bạn học cậu nhìn thấy ảnh đại diện đã lập tức đổi ảnh đại diện mình đi, cậu thật sự không muốn khiến Tôn Vấn Cừ phải lo lắng đề phòng cùng cậu nữa.
Nếu như không bàn bạc với Tôn Vấn Cừ, cậu cũng chỉ có thể tìm Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh, hai kẻ này công khai, một người quá dữ dội, một người cũng coi như là thuận lợi, cũng có thể coi là chú ý tới tính đa dạng chủng loại của công khai...
Chỉ là có thể bàn ra được cái gì có tác dụng hay không, trong lòng cậu thật sự không chắc lắm.
Trình Mạc tắm gội rất nhanh, chẳng mấy phút sau đã một đầu nhỏ nước tong tong đi ra, lúc vào phòng, trên đầu còn bốc lên hơi nước nóng.
"Anh không lạnh à?" Phương Trì vẫn đang gục xuống bàn, nghiêng mặt sang một bên nhìn y.
"Lạnh chứ," Trình Mạc đi tới bên cạnh bàn cậu nhìn trên nhìn dưới, "Có máy sấy tóc không? Của tôi không biết ai cầm đi rồi."
Phương Trì tóc ngắn, không cần dùng tới thứ đó, cậu mở ngăn kéo bàn bên cạnh ra, đưa cái của Lý Tranh cho Trình Mạc.
"Nói thử đi," Trình Mạc vừa sấy tóc vừa nói, "Gặp phải chuyện gì?"
"Anh đoán xem." Phương Tri nói.
"Muốn công khai với người nhà đúng không." Trình Mạc cười.
"...Ừ," Phương Trì đáp, "Hai người đều đoán một cái đã trúng."
"Bây giờ cậu đang thuận buồm xuôi gió như thế, có thể khiến cậu thành thế này cũng chỉ có chuyện đó," Trình Mạc nói, "Nhưng mà có phải là đã xảy ra chuyện gì không, không cần phải ngay Tết lại nói với trong nhà."
"Không," Phương Trì kéo ngăn kéo mình ra, kiểm tra xem còn có gì muốn mang về nữa không, "Tôi chỉ không muốn bị động, không muốn để ông bà từ miệng người khác biết được chuyện của tôi."
Tiếu Nhất Minh tới đây cũng rất nhanh, Phương Trì và Trình Mạc đợi trước cổng trường chẳng mấy chốc đã thấy cậu đến rồi.
"Sao còn gọi xe nữa," Phương Trì nói, "Đi xe buýt tới không được à, giờ ai cũng về nhà rồi, xe vắng người."
"Đói." Tiếu Nhất Minh cười.
"Vậy thì đi, đi ăn cơm." Phương Trì kéo cổ áo, cúi đầu đi về phía trước.
Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh đi sau cậu.
Trước đây, Tiếu Nhất Minh từng nói ngưỡng mộ cậu và Tôn Vấn Cừ, hiện giờ cậu lại rất ngưỡng mộ Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc, tuy bây giờ quan hệ giữa hai người này vẫn đang rất lơ lửng, nhưng ít nhất đã không còn áp lực như cậu bây giờ nữa.
Trình Mạc thì không phải nói, kể cả Tiếu Nhất Minh cũng đã trải qua bước đầu tiên, mặc dù là bị ép.
Phương Trì đến hàng đồ nướng ngày thường bọn họ hay tới, rèm vừa hất lên, không khí ấm áp mang theo mùi rượu liền phả vào mặt.
Trong quán, người ít hơn ngày thường, không cần tìm chỗ, bọn họ ngồi xuống một bàn nhỏ trong góc, tuỳ tiện gọi vài món ăn, Trình Mạc còn hỏi một câu có hạt dẻ rang không.
"Chỗ chúng tôi không có," Phục vụ nói, "Bên kia đường có, không biết giờ còn mở không."
Trình Mạc quay người đi ra ngoài luôn.
"Hai bọn mày giờ thế nào rồi?" Phương Trì hỏi.
"Không thế nào cả," Tiếu Nhất Minh nhấp ngụm trà, "Lúc anh ta tìm tao, tao có thời gian thì ra, anh ta đưa hạt dẻ rang cho tao tao cũng ra."
"Hạt dẻ lần trước anh ta mang....anh ta làm cho mày, thế nào?" Phương Trì hỏi.
Tiếu Nhất Minh liếc nhìn cậu: "Là hạt dẻ ngào đường trước cổng trường bọn mình lúc mày quay về lần trước mang cho anh ta sau đó anh ta lại đi tìm lò vi sóng chế biến lại một lần nữa ấy hả?"
Phương Trì cầm cốc đang định uống trà, vừa nghe thấy câu này liền cười vui vẻ: "Sao mày biết được? Anh ta khai ra à?"
"Tao đoán," Tiếu Nhất Minh cười, "Tao ăn một lần đã biết là hạt dẻ vương rồi, đường nhà họ khác đường nhà khác, suy nghĩ tới mấy ngày đó mày cũng quay về một chuyến..."
"Thế mày có nói với anh ta không, là mày đã biết rồi ấy." Phương Trì hỏi.
"Không," Tiếu Nhất Minh nói, "Anh ta mất công đến vậy rồi, tao cũng không nỡ vạch trần, dù sao thì giờ cũng toàn là anh ta mua hạt dẻ sau đấy tự mình dùng mật ong chế biến lại."
"Để ý thật, tao thấy anh ta cũng được đấy chứ." Phương Trì cười nói.
"Đúng là người rất tốt, xem một thời gian nữa đi," Tiếu Nhất Minh nâng cằm, "Vừa mới đầu đều tốt cả, thời gian dài ai mà biết được."
Phương Trì không nói gì.
"Chưa nói chuyện mày và chú Tôn," Tiếu Nhất Minh nói, "Hai người đã được một năm rồi, cắn răng qua được cửa này, là có thể yên tâm hưởng thụ."
Trình Mạc cầm một túi hạt dẻ về, bỏ trước mặt Tiếu Nhất Minh.
"Sao không mua cho tôi một túi?" Phương Trì hỏi.
"Cậu cũng thích ăn?" Trình Mạc nhìn cậu.
"Ừ, trước đó tôi kể với anh là hai bọn tôi ngày nào tan học cũng ăn rồi còn gì, là hai người bọn tôi, nó một túi, tôi một túi..." Phương Trì chép miệng.
Trình Mạc ném ví tiền tới trước mặt cậu: "Tự đi mua đi."
"Tôi ăn mấy hạt trong này cũng được." Phương Trì bốc mấy hạt trong túi trước mặt Tiếu Nhất Minh ra, "Hạt dẻ này mùi vị thế nào?"
"Chắc là không ngon bằng anh làm đúng không?" Trình Mạc nhìn Tiếu Nhất Minh.
"Ừ," Tiếu Nhất Minh cũng không ngẩng đầu lên, vừa bóc vỏ vừa gật đầu, "Không có mật ong, không đủ thơm."
"Chính là thế." Trình Mạc gõ bàn.
Hiện giờ, ít người ăn cơm, đưa món ăn lên rất nhanh, phục vụ không lâu lắm đã mang hết đồ bọn họ gọi lên.
Bởi vì chủ đề hôm nay cũng không phải chuyện ăn ăn uống uống, cho nên tùy tiện ăn mấy miếng xong, Trình Mạc liền dẫn đề tài vào chuyện chính.
"Cậu thế này thật sự là hơi vội," anh ta gọi một bình rượu trắng, "Đáng lẽ ra thì, phải vòng vo nói với người nhà trước, ông bà cụ không có khái niệm về chuyện này đúng không?"
"Tôi cũng có nhắc tới, tôi có nói Tôn Vấn Cừ là con gái thì tôi sẽ lấy anh ấy rồi." Phương Trì nói.
"....Đỡ hơn chưa nói gì một chút," Tiếu Nhất Minh thở dài, "Chỉ sợ ông bà nghĩ là mày nói đùa nên chẳng coi là chuyện gì to tát."
"Thật ra tao cũng không định nói ngay bây giờ, nhưng mà có một số chuyện thật sự hết cách rồi," Phương Trì nhíu mày, "Lại nói tao cũng không muốn kìm nén như thế nữa, ngày hôm qua Lý Tranh ở phòng ký túc tao nhìn thấy ảnh đại diện của Tôn Vấn Cừ, nói là bạn gái tao sao lại dùng ảnh con trai làm ảnh đại diện, tao kể chuyện này cho Tôn Vấn Cừ, anh ấy lập tức đổi lại ảnh đại diện, mày không biết lúc đó tao cảm thấy thế nào đâu... Chỉ muốn công khai ngay lập tức với mấy đứa trong phòng ký túc, bị chúng nó ngắt lời mới chưa nói ra..."
Trình Mạc vỗ vai cậu: "Tôi hiểu cảm giác này."
Nói vài câu, ba người lại im lặng, cắm mặt ăn một lúc, Trình Mạc mới buông đũa xuống.
"Thế này đi," Anh ta suy nghĩ, "Cậu về nhà rồi cứ tiếp tục, cậu không phải bảo là bà nội cậu mỗi lần thấy cậu đều nói phải tìm bạn gái lấy vợ à, cậu cứ thế này đi, bà nói tới chuyện này, cậu liền nói tìm cô gái nào đấy còn không bằng tìm Tôn Vấn Cừ, hoặc là nói ở cùng với con gái không thoải mái bằng cùng con trai, chuyện này, nói một lần là đùa, nói nhiều lần, ông bà sẽ cảm thấy không phải đùa nữa."
"Tôi định nói như thế," Phương Trì nhíu mày, "Anh lúc đó là nói thế nào?"
"Tôi à?" Trình Mạc cười, "Mẹ tôi hỏi tôi làm sao lên cấp ba rồi mà bạn gái cũng không có, tôi thấy cơ hội rất tốt, liền bảo toàn là quen bạn trai, sau đó nói ra thôi."
"Cái này của anh không có giá trị tham khảo," Tiếu Nhất Minh nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu.
"....Cậu ta hỏi anh mà, vậy thì ai có giá trị tham khảo, em..." Trình Mạc nói được nửa thì dừng lại, hạ giọng xuống rất thấp, có lẽ là đột nhiên nhớ ra Tiếu Nhất Minh còn chưa nói cho y chuyện này, mà mở miệng rồi cũng ngại dừng lại, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "...à?"
"Nhà tôi chính là điển hình của việc không hề được chuẩn bị tâm lý gì," Tiếu Nhất Minh ngược lại là rất bình tĩnh, "Tự nhiên biết được, sau đó liền nổ tung, tôi...không thể quay về nữa."
"Tết em không về nhà à?" Trình Mạc rất nhạy cảm, lập tức đuổi được một câu.
"...Còn chưa biết nữa," Tiếu Nhất Minh thở dài.
"Vậy thì anh ở đây với em," Trình Mạc nói, "Nhà anh là cứ điểm, Tết cái là họ hàng thân thích lại đến ở nhà anh, ầm ĩ phiền chết đi được, năm nào anh cũng đúng ba mươi mới về."
Tiếu Nhất Minh liếc mắt nhìn anh ta không nói gì.
"Êi...này...ơi," Phương Trì lệch đầu đi.
"Được rồi, nói đề tài chính đã," Trình Mạc cầm lấy chén cụng lên chén của Phương Trì và Tiếu Nhất Minh, "Cậu giờ đang buồn rầu chuyện không tìm được chỗ mở lời đúng không."
"Đúng." Phương Trì uống một hớp rượu.
"Tôi có ý này, chính là...." Trình Mạc do dự liếc mắt nhìn Tiếu Nhất Minh, "Chỉ là...không biết..."
"Dùng tôi để mở đầu?" Tiếu Nhất Minh phản ứng rất nhanh.
"Ừ," Trình Mạc uống hết rượu trong chén, "Ông bà nội cậu ta không phải đều biết em à, nếu như có cơ hội để bọn họ biết được chuyện của em, xem phản ứng của bọn họ thế nào, gần như cũng sẽ có chỗ bắt đầu.. Chỉ là không biết có thích hợp hay không thôi."
"Được đó," Tiếu Nhất Minh gật đầu, "Mà đến lúc đó còn có thể làm ông nội cảm thấy chuyện như vậy không phải chỉ có một mình Phương Trì, người như vậy rất nhiều, khả năng dễ chấp nhận hơn một chút."
"Sau đó đừng quên, gọi điện thoại cho mẹ tôi," Trình Mạc nói, "Tôi đã nói với mẹ tôi rồi, mẹ tôi am hiểu tẩy não người khác lắm, chuyên gia đa cấp, cô họ tôi bán mỹ phẩm Mary Kay, đến tìm mẹ tôi chào hàng, lúc về đã không bán được rồi lại còn bỏ tiền mua áo lông của mẹ tôi đi... Dù sao thì, nếu thật sự không được, cứ để mẹ tôi nói chuyện với ông nội xem, cũng có khi lại có tác dụng."
Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh còn cho cậu thêm không ít ý kiến, tuy chẳng có mấy là có thể phát huy tác dụng, Trình Mạc còn hay lái sang chủ đề khác, nhưng Phương Trì vẫn cảm thấy vững vàng hơn trong lòng rất nhiều.
Mặc kệ có tác dụng hay không, ít nhất cũng đã cho cậu một dòng suy nghĩ, cũng khiến cậu rất cảm động.
"Phương Trì," Trình Mạc uống nhiều rượu, thế nhưng nhìn hai mắt vẫn còn rất sáng, y vỗ vai Phương Trì, "Chuyện này, càng nghĩ lại càng sợ, càng sợ lại càng không mở miệng được, nếu càng không để ý, lại càng dễ làm, là đánh là mắng là quỳ xuống xin hay là thế nào đi nữa, cứ tiếp tục chống đỡ là được, thật ra nếu cậu cứ nghĩ tới nghĩ lui, thì đừng nghĩ nên mở miệng thế nào, mà hãy nghĩ xem mở miệng ra rồi phải nói thế nào mới có thể khiến ông bà yên tâm chấp nhận sự lựa chọn của cậu."
"Ừ." Phương Trì cụng chén với y, một ngụm uống cạn rượu trong chén.
Vừa tán gẫu vừa ăn vừa uống, lúc đi từ trong quán ra, trên đường đã chẳng còn ai, siêu thị nhỏ ngày thường giờ này còn mở cửa, giờ đã đều đóng cửa hết.
Vừa vào kỳ nghỉ lễ, tình cảnh náo nhiệt nhờ có sinh viên đã trở nên tiêu điều.
Phương Trì vừa ra ngoài liền bị gió Bắc thổi bay, cậu rụt cổ lại: "Ôi, nháy mắt đã tỉnh được rượu."
"Đi xem thử trường bọn anh không?" Trình Mạc hỏi Tiếu Nhất Minh, "Dẫn em đi dạo."
"Vậy tôi..." Phương Trì nghe thấy ý của anh ta chắc là không có ý định cho mình cùng tham gia hoạt động tản bộ vườn trường hứng gió Bắc của cặp đôi giả này, "Về ký túc xá?"
Tiếu Nhất Minh không lên tiếng, Trình Mạc gật đầu: "Cậu về đi, mai lúc đi thì gọi điện cho tôi."
"Được," Phương Trì lại nhìn Tiếu Nhất Minh, "Mày mà về Tết thì nhớ liên lạc với tao đấy."
"Ừ," Tiếu Nhất Minh đáp.
Đây là lần đầu tiên Phương Trì nghĩ tới ăn Tết lại có áp lực nặng trịch, sáng sớm rời giường đưa hai đứa trong ký túc đến ga tàu cũng chẳng thể khiến cậu cảm nhận được không khí vui vẻ hào hứng về nhà ăn Tết.
Mãi cho tới trưa nhận được điện thoại của Tôn Vấn Cừ, cậu mới nhảy xuống từ trên giường, cảm giác mình lại sống qua được.
"Xuống cao tốc rồi à?" Phương Trì hỏi.
"Ừ, xuống rồi." Bên đầu Tôn Vấn Cừ đang mở nhạc.
"Tới chỗ nào rồi? Em ra cửa chờ anh." Phương Trì vừa nói vừa đi giày vào.
"Đến chỗ nào rồi à? Để tôi xem xem," Tôn Vấn Cừ nói, "Cũng chẳng có mốc cắm gì, chỉ thấy bốn chữ tòa 3 khu nam."
"Tòa 3 khu nam?" Phương Trì ngây người xong liền đột nhiên gào lên, "Má nó, anh tới dưới tầng ký túc xá bọn em rồi?"
"Chắc vậy," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Xách hành lý xuống luôn đi."
Phương Trì từ cửa sổ và ống nghe điện thoại di động, cùng lúc nghe thấy hai tiếng còi xe, cậu chạy tới bên cửa sổ, nhìn xuống xe con bọ màu đỏ dừng ở ven đường dưới tầng, khóe miệng ngay lập tức kéo ra sau gáy: "Xuống ngay đây, chờ em."
Hành lý cũng không nhiều, một vali nhỏ với một cái túi, trong túi cậu dùng áo phông bọc lại cái đĩa báu vật.
Phương Trì chạy xuống tầng, mở cửa xe ném hành lý ra ghế ngồi sau, sau đó cũng không thèm để ý tới xung quanh có người hay không, nhào tới ôm lấy Tôn Vấn Cừ hôn mạnh mấy cái, còn cắn cắn trên môi hắn hai lần.
"Ôi," Tôn Vấn Cừ lau miệng, "Ngọt không?"
"Ngọt," Phương Trì cũng lau miệng, "Ngọt thật, anh ăn socola à?"
"Ừ," Tôn Vấn Cừ cầm một thỏi đưa cho cậu, "Muốn không? Cũng ngọt một chút."
"Không cần, em nhìn anh là đủ rồi," Phương Trì đóng cửa xe lại, kéo nửa buổi trên ô tô mới cởi áo khoác lông vũ của mình ra được, "Em cứ tưởng là anh lái con xe Cayenne kia."
"Chờ chú Lượng tử của cậu chuẩn bị xong mấy đơn hàng này, rồi nó mua, mua được rồi tôi lấy con này đổi với nó," Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu cười nói.
"Đừng có bắt nạt chú suốt thế," Phương Trì lấy điện thoại di động ra, "Tự anh mua đi."
"Còn tưởng là cậu bảo cậu mua cho tôi kia." Tôn Vấn Cừ nói.
"Mấy câu vừa nói đã biết là chỉ nói cho hay này, em không thèm nói, giờ em có tốt nghiệp luôn cũng chẳng mua nổi," Phương Trì cười, "Nếu anh muốn thật thì mua bây giờ đi, sau này đổi xe em mua cho anh."
"Được," Tôn Vấn Cừ khoát tay lên vai cậu, nắn nắn vành tai cậu, "Gọi điện cho ai đấy?"
"Trình Mạc, anh ta vẫn chưa đi, bảo lúc em về thì nói cho anh ta biết một tiếng," Phương Trì bấm điện thoại Trình Mạc, bên kia Trình Mạc nghe rất nhanh, "Tôi chuẩn bị đi, anh còn gì cần dặn dò không."
"Nhìn thấy hai người ở dưới tầng rồi," Trình Mạc nói, "Ban ngày ban mặt nhào vào vểnh mông lên trời cắn nhau, cũng may là bây giờ không có ai đấy, không thì cậu cũng chẳng cần nghĩ tới chuyện công khai với phòng ký túc nữa đâu, cậu cứ công khai với cả trường luôn đi."
"Đệt." Phương Trì cười.
"Giờ tôi xuống, chờ tôi một lúc."
Trình Mạc cầm túi giấy xuống dưới, Phương Trì vừa nhìn đã biết là hạt dẻ rang.
"Chào anh," Trình Mạc chạy tới, bám vào cửa kính xe chào hỏi Tôn Vấn Cừ, sau đó đưa túi giấy vào, "Cho này, đây là tôi rang thật, không phải gia công lại, cậu ăn thử xem vị thế nào."
"Tôi không dám ăn." Phương Trì mở ra nhìn thử, nhưng lại rất thơm.
"Có ai như cậu à," Trình Mạc đập cho cậu một cái, rồi cầm từ đâu đó ra hai bao nhỏ đỏ chót, "Đây, hai người mỗi người một cái, bùa bình an hôm mười lăm tôi với Hà Bảo Bảo đi miếu xin được."
"Cảm ơn." Phương Trì nhận lấy, đưa một bùa cho Tôn Vấn Cừ.
"Không thì cậu chúc năm mới sớm tôi đi." Tôn Vấn Cừ cười.
"Anh, ăn Tết vui vẻ, chúc mừng năm mới." Trình Mạc không hề suy nghĩ đã nói một câu.
"Ăn Tết vui vẻ." Tôn Vấn Cừ lấy từ đâu đó ra phong bao lì xì, đưa cho Trình Mạc.
"Tiền mừng tuổi?" Trình Mạc ngây người, rồi bóp bóp phong bao, "Mẹ nó, hình như còn không ít? Ngang hàng không cần đưa tiền mừng tuổi chứ?"
"Tiếu Nhất Minh gọi tôi là chú." Tôn Vấn Cừ nói.
"Xưng hô kiểu gì..." Trình Mạc thở dài, "Cám ơn anh."
Lái xe ra khỏi trường học rồi, Phương Trì đưa tay vào trong túi Tôn Vấn Cừ sờ sờ, rồi móc ra được mấy phong bao lì xì, cậu tặc lưỡi, mở ra rút tiền đếm thử, đều là tám trăm.
"Anh còn chuẩn bị sẵn cả tiền lì xì nữa cơ à?"
"Ừ, chỉ có Trình Mạc với Tiếu Nhất Minh thôi, Tết cũng chưa chắc đã gặp được, nên mang theo, nhìn thấy ai thì cho người đó." Tôn Vấn Cừ nói.
"Vậy ngoài Tiếu Nhất Minh ra, còn thêm một cái đây này." Phương Trì nói.
"Aii, không được chuẩn bị thêm à, ngộ nhỡ có cả bạn học khác thì sao," Tôn Vấn Cừ cười, "Cậu còn kiểm tra à?"
"Đúng, còn chưa tra xong nữa," Phương Trì thả lại tiền vào trong phong lì xì, "Tiền ở đâu ra đó, gần đây cũng đâu có cho anh tiền, mỗi mấy ngàn kia còn thừa ra được mấy bao lì xì này kia à?"
"Tiền chú Lượng Tử đưa tôi," Tôn Vấn Cừ nói, "Về rồi thì chỗ còn lại đưa cho cậu."
"Nhanh như vậy đã có tiền rồi?" Phương Trì ngạc nhiên.
"Làm gì có, đây là tiêu vặt với sinh hoạt phí thêm vào, nhớ tới thì cho một chút," Tôn Vấn Cừ nghĩ lại liền dừng xe ở ven đường, "Cậu lái đi, tôi ngủ một lúc."
"Ừ." Phương Trì đổi sang ghế lái.
Bộ dạng lúc Tôn Vấn Cừ ngủ rất yên tĩnh, lần nào cũng khiến Phương Trì có cảm giác thỏa mãn không nói rõ được, nhất là lúc hắn ngủ ở trên xe, loại cảm giác chân thật cậu lái xe rồi tôi có thể ngủ được một lúc, khiến mỗi lần Phương Trì liếc nhìn hắn đều sẽ không nhịn được mà mỉm cười.
Có điều, hôm nay không giống dĩ vãng, theo kế hoạch của cậu và Tôn Vấn Cừ, lần này Tôn Vấn Cừ sẽ không cùng cậu về nhà ông bà, lái xe tới bến xe trong thành phố, Phương Trì sẽ tự ngồi xe khách trở về.
Càng tới gần điểm đến, Phương Trì lại càng không nỡ.
Nếu như là mọi khi, có lẽ cậu cuối cùng vẫn sẽ chơi xấu, bảo Tôn Vấn Cừ cùng cậu trở lại, hoặc là ở trong thành phố một đêm rồi hôm sau mới về, mà lần này không được.
Trạng thái không thể tưởng tượng được đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì thế này, Tôn Vấn Cừ không thể ở đó được.
Lại nói, trong lòng cậu đang nặng nề, cũng chẳng có tâm trạng để làm nũng.
"Về đến nhà rồi thì gọi điện cho tôi," Tôn Vấn Cừ nhẹ nhàng gảy lên cằm cậu, "Ở bên cạnh ông bà cho tốt, trước Tết nếu không có thời gian cũng đừng ra ngoài, qua Tết rồi cậu về thành phố chơi mấy ngày."
"Ừ," Phương Trì gật đầu, "Em còn phải gặp anh lấy tiền lì xì mà."
"Không phải cậu đưa tôi tiền lì xì à? Quản gia." Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Ồ đúng," Phương Trì nở nụ cười, "Em còn phải cho anh lì xì mà, cả sinh hoạt phí nữa."
"Nếu như năm nay ba tôi không tìm tôi gây sự, thì cậu về nhà với tôi một chuyến," Tôn Vấn Cừ nói, "Lượn một vòng, ra oai."
Phương Trì cười vui vẻ, "Được."
Hai người chui trong xe hàn huyên thêm một lúc, xung quanh người lui tới quá nhiều, Phương Trì ngại dính lên người Tôn Vấn Cừ, chỉ kéo tay hắn đặt trên chân mình xoa xoa.
"Cậu đang ám chỉ gì đấy à?" Tôn Vấn Cừ liếc nhìn tay mình.
"Cái..." Phương Trì ngây người, cúi đầu xuống liền nhìn thấy tay Tôn Vấn Cừ đã bị mình sắp xoa lên đũng quần, nhanh chóng nắm lấy tay hắn ấn lên ngực mình: "Em không ám chỉ gì cả!"
"Biết rồi," Tôn Vấn Cừ cười, tiến đến hôn lên khoé môi cậu, "Được rồi, về đi thôi, muộn nữa về đến nhà phải ăn muộn, ông bà thể nào cũng chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn."
"Ừ." Phương Trì nhanh chóng nghiêng đầu đi, liếm nhẹ một cái trên khóe môi Tôn Vấn Cừ.
Lúc Phương Trì trở lại thôn, đã là hơn tám giờ, so sánh với trong thành phố, tám giờ ở đây tối như thể nửa đêm, nếu như không phải Tiểu Tử kêu mấy tiếng, cậu còn suýt nữa không nhìn ra con chó này ở chỗ nào.
"Chó ngoan, nhớ tao rồi đúng không?" Phương Trì sờ lên đầu Tiểu Tử, rồi lấy từ vòng cổ nó xuống một cây đèn pin nhỏ cầm tay.
Đây là sáng kiến của ông nội, mỗi lần cậu về buổi tối, ông nội đều sẽ bảo Tiểu Tử mang một cây đèn pin tới.
"Đi." Phương Trì bật đèn pin, nhặt một hòn đá từ dưới đất lên, Tiểu Tử vui vẻ ngậm hòn đá trong miệng, nhảy nhảy theo cạnh cậu.
Lúc sắp đến cổng thôn, Phương Trì nhìn thấy phía trước có một vùng sáng, đó là con đường vào núi, mảnh đất trống và nhà cũ của nhà chú Lý là ở chỗ đó.
Là nông gia nhạc của Lý Bác Văn.
Phương Trì hơi do dự, dẫn Tiểu Tử đi tới.
Hiện giờ trời quá lạnh, đất cũng đông cứng, định xây nhà ở phải tới đầu xuân, giờ ở đây cũng không thấy có dấu hiệu khởi công, mà xa xa có thể nhìn thấy người đứng ở cổng.
Đến gần mới nhìn rõ người đó là Lý Bác Văn, đang đứng co vai rụt cổ nhảy nhảy vừa gọi điện thoại vừa đi tới một chiếc xe dừng bên cạnh.
Có lẽ là thấy được ánh sáng trên đèn pin cầm tay của Phương Trì, Lý Bác Văn dừng lại, quay người sang.
Phương Trì tắt đèn pin đi.
"Ai đấy?" Lý Bác Văn hỏi một câu.
"Tôi." Phương Trì đáp một tiếng, rồi bật đèn pin hướng lên trên, chiếu thẳng lên mặt mình.
"Ôi đệt!" Lý Bác Văn hô một tiếng, lùi về sau mấy bước.
"Anh luyện môn võ công gì đấy à? Nhanh thế?" Phương Trì nhìn anh ta.
"Cậu nói ăn cơm với Tiếu Nhất Minh xong là tôi co giò bỏ chạy luôn," Trình Mạc nhìn qua phòng, "Các cậu đi hết rồi à?"
"Hai đứa đi rồi, còn có mấy đứa nữa mai đi, đều ra ngoài dạo phố rồi," Phương Trì nói, "Anh toát mồ hôi cả người rồi không cần tắm à?""
"Lúc nào cậu ấy đến?" Trình Mạc hỏi.
"Lúc tôi gọi cho anh là mới vừa gọi cho nó xong, đến đây chắc cũng phải nửa tiếng một tiếng gì đấy," Phương Trì nói, "Đủ thời gian cho anh tắm tám mươi lần."
"Vậy tôi đi tắm đây," Trình Mạc đi được hai bước lại quay trở lại, nhìn cậu, "Sao tôi cứ có cảm giác hôm nay tâm trạng cậu không tốt lắm?"
"Đúng là không tốt," Phương Trì ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nếu không thì cũng không gọi hai người đến ăn cơm... Anh cứ đi tắm đi đã."
Trình Mạc không nói gì, nhìn hai mắt cậu, rồi quay người đi.
Phương Trì nằm nhoài người ra bàn, trong lòng hơi rối loạn.
Ngày mai, Tôn Vấn Cừ sẽ tới đón cậu về nhà.
Mà chuyện này lại không thể bàn bạc với Tôn Vấn Cừ được, không thể để cho Tôn Vấn Cừ lo lắng, Tôn Vấn Cừ vừa nghe thấy bạn học cậu nhìn thấy ảnh đại diện đã lập tức đổi ảnh đại diện mình đi, cậu thật sự không muốn khiến Tôn Vấn Cừ phải lo lắng đề phòng cùng cậu nữa.
Nếu như không bàn bạc với Tôn Vấn Cừ, cậu cũng chỉ có thể tìm Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh, hai kẻ này công khai, một người quá dữ dội, một người cũng coi như là thuận lợi, cũng có thể coi là chú ý tới tính đa dạng chủng loại của công khai...
Chỉ là có thể bàn ra được cái gì có tác dụng hay không, trong lòng cậu thật sự không chắc lắm.
Trình Mạc tắm gội rất nhanh, chẳng mấy phút sau đã một đầu nhỏ nước tong tong đi ra, lúc vào phòng, trên đầu còn bốc lên hơi nước nóng.
"Anh không lạnh à?" Phương Trì vẫn đang gục xuống bàn, nghiêng mặt sang một bên nhìn y.
"Lạnh chứ," Trình Mạc đi tới bên cạnh bàn cậu nhìn trên nhìn dưới, "Có máy sấy tóc không? Của tôi không biết ai cầm đi rồi."
Phương Trì tóc ngắn, không cần dùng tới thứ đó, cậu mở ngăn kéo bàn bên cạnh ra, đưa cái của Lý Tranh cho Trình Mạc.
"Nói thử đi," Trình Mạc vừa sấy tóc vừa nói, "Gặp phải chuyện gì?"
"Anh đoán xem." Phương Tri nói.
"Muốn công khai với người nhà đúng không." Trình Mạc cười.
"...Ừ," Phương Trì đáp, "Hai người đều đoán một cái đã trúng."
"Bây giờ cậu đang thuận buồm xuôi gió như thế, có thể khiến cậu thành thế này cũng chỉ có chuyện đó," Trình Mạc nói, "Nhưng mà có phải là đã xảy ra chuyện gì không, không cần phải ngay Tết lại nói với trong nhà."
"Không," Phương Trì kéo ngăn kéo mình ra, kiểm tra xem còn có gì muốn mang về nữa không, "Tôi chỉ không muốn bị động, không muốn để ông bà từ miệng người khác biết được chuyện của tôi."
Tiếu Nhất Minh tới đây cũng rất nhanh, Phương Trì và Trình Mạc đợi trước cổng trường chẳng mấy chốc đã thấy cậu đến rồi.
"Sao còn gọi xe nữa," Phương Trì nói, "Đi xe buýt tới không được à, giờ ai cũng về nhà rồi, xe vắng người."
"Đói." Tiếu Nhất Minh cười.
"Vậy thì đi, đi ăn cơm." Phương Trì kéo cổ áo, cúi đầu đi về phía trước.
Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh đi sau cậu.
Trước đây, Tiếu Nhất Minh từng nói ngưỡng mộ cậu và Tôn Vấn Cừ, hiện giờ cậu lại rất ngưỡng mộ Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc, tuy bây giờ quan hệ giữa hai người này vẫn đang rất lơ lửng, nhưng ít nhất đã không còn áp lực như cậu bây giờ nữa.
Trình Mạc thì không phải nói, kể cả Tiếu Nhất Minh cũng đã trải qua bước đầu tiên, mặc dù là bị ép.
Phương Trì đến hàng đồ nướng ngày thường bọn họ hay tới, rèm vừa hất lên, không khí ấm áp mang theo mùi rượu liền phả vào mặt.
Trong quán, người ít hơn ngày thường, không cần tìm chỗ, bọn họ ngồi xuống một bàn nhỏ trong góc, tuỳ tiện gọi vài món ăn, Trình Mạc còn hỏi một câu có hạt dẻ rang không.
"Chỗ chúng tôi không có," Phục vụ nói, "Bên kia đường có, không biết giờ còn mở không."
Trình Mạc quay người đi ra ngoài luôn.
"Hai bọn mày giờ thế nào rồi?" Phương Trì hỏi.
"Không thế nào cả," Tiếu Nhất Minh nhấp ngụm trà, "Lúc anh ta tìm tao, tao có thời gian thì ra, anh ta đưa hạt dẻ rang cho tao tao cũng ra."
"Hạt dẻ lần trước anh ta mang....anh ta làm cho mày, thế nào?" Phương Trì hỏi.
Tiếu Nhất Minh liếc nhìn cậu: "Là hạt dẻ ngào đường trước cổng trường bọn mình lúc mày quay về lần trước mang cho anh ta sau đó anh ta lại đi tìm lò vi sóng chế biến lại một lần nữa ấy hả?"
Phương Trì cầm cốc đang định uống trà, vừa nghe thấy câu này liền cười vui vẻ: "Sao mày biết được? Anh ta khai ra à?"
"Tao đoán," Tiếu Nhất Minh cười, "Tao ăn một lần đã biết là hạt dẻ vương rồi, đường nhà họ khác đường nhà khác, suy nghĩ tới mấy ngày đó mày cũng quay về một chuyến..."
"Thế mày có nói với anh ta không, là mày đã biết rồi ấy." Phương Trì hỏi.
"Không," Tiếu Nhất Minh nói, "Anh ta mất công đến vậy rồi, tao cũng không nỡ vạch trần, dù sao thì giờ cũng toàn là anh ta mua hạt dẻ sau đấy tự mình dùng mật ong chế biến lại."
"Để ý thật, tao thấy anh ta cũng được đấy chứ." Phương Trì cười nói.
"Đúng là người rất tốt, xem một thời gian nữa đi," Tiếu Nhất Minh nâng cằm, "Vừa mới đầu đều tốt cả, thời gian dài ai mà biết được."
Phương Trì không nói gì.
"Chưa nói chuyện mày và chú Tôn," Tiếu Nhất Minh nói, "Hai người đã được một năm rồi, cắn răng qua được cửa này, là có thể yên tâm hưởng thụ."
Trình Mạc cầm một túi hạt dẻ về, bỏ trước mặt Tiếu Nhất Minh.
"Sao không mua cho tôi một túi?" Phương Trì hỏi.
"Cậu cũng thích ăn?" Trình Mạc nhìn cậu.
"Ừ, trước đó tôi kể với anh là hai bọn tôi ngày nào tan học cũng ăn rồi còn gì, là hai người bọn tôi, nó một túi, tôi một túi..." Phương Trì chép miệng.
Trình Mạc ném ví tiền tới trước mặt cậu: "Tự đi mua đi."
"Tôi ăn mấy hạt trong này cũng được." Phương Trì bốc mấy hạt trong túi trước mặt Tiếu Nhất Minh ra, "Hạt dẻ này mùi vị thế nào?"
"Chắc là không ngon bằng anh làm đúng không?" Trình Mạc nhìn Tiếu Nhất Minh.
"Ừ," Tiếu Nhất Minh cũng không ngẩng đầu lên, vừa bóc vỏ vừa gật đầu, "Không có mật ong, không đủ thơm."
"Chính là thế." Trình Mạc gõ bàn.
Hiện giờ, ít người ăn cơm, đưa món ăn lên rất nhanh, phục vụ không lâu lắm đã mang hết đồ bọn họ gọi lên.
Bởi vì chủ đề hôm nay cũng không phải chuyện ăn ăn uống uống, cho nên tùy tiện ăn mấy miếng xong, Trình Mạc liền dẫn đề tài vào chuyện chính.
"Cậu thế này thật sự là hơi vội," anh ta gọi một bình rượu trắng, "Đáng lẽ ra thì, phải vòng vo nói với người nhà trước, ông bà cụ không có khái niệm về chuyện này đúng không?"
"Tôi cũng có nhắc tới, tôi có nói Tôn Vấn Cừ là con gái thì tôi sẽ lấy anh ấy rồi." Phương Trì nói.
"....Đỡ hơn chưa nói gì một chút," Tiếu Nhất Minh thở dài, "Chỉ sợ ông bà nghĩ là mày nói đùa nên chẳng coi là chuyện gì to tát."
"Thật ra tao cũng không định nói ngay bây giờ, nhưng mà có một số chuyện thật sự hết cách rồi," Phương Trì nhíu mày, "Lại nói tao cũng không muốn kìm nén như thế nữa, ngày hôm qua Lý Tranh ở phòng ký túc tao nhìn thấy ảnh đại diện của Tôn Vấn Cừ, nói là bạn gái tao sao lại dùng ảnh con trai làm ảnh đại diện, tao kể chuyện này cho Tôn Vấn Cừ, anh ấy lập tức đổi lại ảnh đại diện, mày không biết lúc đó tao cảm thấy thế nào đâu... Chỉ muốn công khai ngay lập tức với mấy đứa trong phòng ký túc, bị chúng nó ngắt lời mới chưa nói ra..."
Trình Mạc vỗ vai cậu: "Tôi hiểu cảm giác này."
Nói vài câu, ba người lại im lặng, cắm mặt ăn một lúc, Trình Mạc mới buông đũa xuống.
"Thế này đi," Anh ta suy nghĩ, "Cậu về nhà rồi cứ tiếp tục, cậu không phải bảo là bà nội cậu mỗi lần thấy cậu đều nói phải tìm bạn gái lấy vợ à, cậu cứ thế này đi, bà nói tới chuyện này, cậu liền nói tìm cô gái nào đấy còn không bằng tìm Tôn Vấn Cừ, hoặc là nói ở cùng với con gái không thoải mái bằng cùng con trai, chuyện này, nói một lần là đùa, nói nhiều lần, ông bà sẽ cảm thấy không phải đùa nữa."
"Tôi định nói như thế," Phương Trì nhíu mày, "Anh lúc đó là nói thế nào?"
"Tôi à?" Trình Mạc cười, "Mẹ tôi hỏi tôi làm sao lên cấp ba rồi mà bạn gái cũng không có, tôi thấy cơ hội rất tốt, liền bảo toàn là quen bạn trai, sau đó nói ra thôi."
"Cái này của anh không có giá trị tham khảo," Tiếu Nhất Minh nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu.
"....Cậu ta hỏi anh mà, vậy thì ai có giá trị tham khảo, em..." Trình Mạc nói được nửa thì dừng lại, hạ giọng xuống rất thấp, có lẽ là đột nhiên nhớ ra Tiếu Nhất Minh còn chưa nói cho y chuyện này, mà mở miệng rồi cũng ngại dừng lại, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "...à?"
"Nhà tôi chính là điển hình của việc không hề được chuẩn bị tâm lý gì," Tiếu Nhất Minh ngược lại là rất bình tĩnh, "Tự nhiên biết được, sau đó liền nổ tung, tôi...không thể quay về nữa."
"Tết em không về nhà à?" Trình Mạc rất nhạy cảm, lập tức đuổi được một câu.
"...Còn chưa biết nữa," Tiếu Nhất Minh thở dài.
"Vậy thì anh ở đây với em," Trình Mạc nói, "Nhà anh là cứ điểm, Tết cái là họ hàng thân thích lại đến ở nhà anh, ầm ĩ phiền chết đi được, năm nào anh cũng đúng ba mươi mới về."
Tiếu Nhất Minh liếc mắt nhìn anh ta không nói gì.
"Êi...này...ơi," Phương Trì lệch đầu đi.
"Được rồi, nói đề tài chính đã," Trình Mạc cầm lấy chén cụng lên chén của Phương Trì và Tiếu Nhất Minh, "Cậu giờ đang buồn rầu chuyện không tìm được chỗ mở lời đúng không."
"Đúng." Phương Trì uống một hớp rượu.
"Tôi có ý này, chính là...." Trình Mạc do dự liếc mắt nhìn Tiếu Nhất Minh, "Chỉ là...không biết..."
"Dùng tôi để mở đầu?" Tiếu Nhất Minh phản ứng rất nhanh.
"Ừ," Trình Mạc uống hết rượu trong chén, "Ông bà nội cậu ta không phải đều biết em à, nếu như có cơ hội để bọn họ biết được chuyện của em, xem phản ứng của bọn họ thế nào, gần như cũng sẽ có chỗ bắt đầu.. Chỉ là không biết có thích hợp hay không thôi."
"Được đó," Tiếu Nhất Minh gật đầu, "Mà đến lúc đó còn có thể làm ông nội cảm thấy chuyện như vậy không phải chỉ có một mình Phương Trì, người như vậy rất nhiều, khả năng dễ chấp nhận hơn một chút."
"Sau đó đừng quên, gọi điện thoại cho mẹ tôi," Trình Mạc nói, "Tôi đã nói với mẹ tôi rồi, mẹ tôi am hiểu tẩy não người khác lắm, chuyên gia đa cấp, cô họ tôi bán mỹ phẩm Mary Kay, đến tìm mẹ tôi chào hàng, lúc về đã không bán được rồi lại còn bỏ tiền mua áo lông của mẹ tôi đi... Dù sao thì, nếu thật sự không được, cứ để mẹ tôi nói chuyện với ông nội xem, cũng có khi lại có tác dụng."
Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh còn cho cậu thêm không ít ý kiến, tuy chẳng có mấy là có thể phát huy tác dụng, Trình Mạc còn hay lái sang chủ đề khác, nhưng Phương Trì vẫn cảm thấy vững vàng hơn trong lòng rất nhiều.
Mặc kệ có tác dụng hay không, ít nhất cũng đã cho cậu một dòng suy nghĩ, cũng khiến cậu rất cảm động.
"Phương Trì," Trình Mạc uống nhiều rượu, thế nhưng nhìn hai mắt vẫn còn rất sáng, y vỗ vai Phương Trì, "Chuyện này, càng nghĩ lại càng sợ, càng sợ lại càng không mở miệng được, nếu càng không để ý, lại càng dễ làm, là đánh là mắng là quỳ xuống xin hay là thế nào đi nữa, cứ tiếp tục chống đỡ là được, thật ra nếu cậu cứ nghĩ tới nghĩ lui, thì đừng nghĩ nên mở miệng thế nào, mà hãy nghĩ xem mở miệng ra rồi phải nói thế nào mới có thể khiến ông bà yên tâm chấp nhận sự lựa chọn của cậu."
"Ừ." Phương Trì cụng chén với y, một ngụm uống cạn rượu trong chén.
Vừa tán gẫu vừa ăn vừa uống, lúc đi từ trong quán ra, trên đường đã chẳng còn ai, siêu thị nhỏ ngày thường giờ này còn mở cửa, giờ đã đều đóng cửa hết.
Vừa vào kỳ nghỉ lễ, tình cảnh náo nhiệt nhờ có sinh viên đã trở nên tiêu điều.
Phương Trì vừa ra ngoài liền bị gió Bắc thổi bay, cậu rụt cổ lại: "Ôi, nháy mắt đã tỉnh được rượu."
"Đi xem thử trường bọn anh không?" Trình Mạc hỏi Tiếu Nhất Minh, "Dẫn em đi dạo."
"Vậy tôi..." Phương Trì nghe thấy ý của anh ta chắc là không có ý định cho mình cùng tham gia hoạt động tản bộ vườn trường hứng gió Bắc của cặp đôi giả này, "Về ký túc xá?"
Tiếu Nhất Minh không lên tiếng, Trình Mạc gật đầu: "Cậu về đi, mai lúc đi thì gọi điện cho tôi."
"Được," Phương Trì lại nhìn Tiếu Nhất Minh, "Mày mà về Tết thì nhớ liên lạc với tao đấy."
"Ừ," Tiếu Nhất Minh đáp.
Đây là lần đầu tiên Phương Trì nghĩ tới ăn Tết lại có áp lực nặng trịch, sáng sớm rời giường đưa hai đứa trong ký túc đến ga tàu cũng chẳng thể khiến cậu cảm nhận được không khí vui vẻ hào hứng về nhà ăn Tết.
Mãi cho tới trưa nhận được điện thoại của Tôn Vấn Cừ, cậu mới nhảy xuống từ trên giường, cảm giác mình lại sống qua được.
"Xuống cao tốc rồi à?" Phương Trì hỏi.
"Ừ, xuống rồi." Bên đầu Tôn Vấn Cừ đang mở nhạc.
"Tới chỗ nào rồi? Em ra cửa chờ anh." Phương Trì vừa nói vừa đi giày vào.
"Đến chỗ nào rồi à? Để tôi xem xem," Tôn Vấn Cừ nói, "Cũng chẳng có mốc cắm gì, chỉ thấy bốn chữ tòa 3 khu nam."
"Tòa 3 khu nam?" Phương Trì ngây người xong liền đột nhiên gào lên, "Má nó, anh tới dưới tầng ký túc xá bọn em rồi?"
"Chắc vậy," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Xách hành lý xuống luôn đi."
Phương Trì từ cửa sổ và ống nghe điện thoại di động, cùng lúc nghe thấy hai tiếng còi xe, cậu chạy tới bên cửa sổ, nhìn xuống xe con bọ màu đỏ dừng ở ven đường dưới tầng, khóe miệng ngay lập tức kéo ra sau gáy: "Xuống ngay đây, chờ em."
Hành lý cũng không nhiều, một vali nhỏ với một cái túi, trong túi cậu dùng áo phông bọc lại cái đĩa báu vật.
Phương Trì chạy xuống tầng, mở cửa xe ném hành lý ra ghế ngồi sau, sau đó cũng không thèm để ý tới xung quanh có người hay không, nhào tới ôm lấy Tôn Vấn Cừ hôn mạnh mấy cái, còn cắn cắn trên môi hắn hai lần.
"Ôi," Tôn Vấn Cừ lau miệng, "Ngọt không?"
"Ngọt," Phương Trì cũng lau miệng, "Ngọt thật, anh ăn socola à?"
"Ừ," Tôn Vấn Cừ cầm một thỏi đưa cho cậu, "Muốn không? Cũng ngọt một chút."
"Không cần, em nhìn anh là đủ rồi," Phương Trì đóng cửa xe lại, kéo nửa buổi trên ô tô mới cởi áo khoác lông vũ của mình ra được, "Em cứ tưởng là anh lái con xe Cayenne kia."
"Chờ chú Lượng tử của cậu chuẩn bị xong mấy đơn hàng này, rồi nó mua, mua được rồi tôi lấy con này đổi với nó," Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu cười nói.
"Đừng có bắt nạt chú suốt thế," Phương Trì lấy điện thoại di động ra, "Tự anh mua đi."
"Còn tưởng là cậu bảo cậu mua cho tôi kia." Tôn Vấn Cừ nói.
"Mấy câu vừa nói đã biết là chỉ nói cho hay này, em không thèm nói, giờ em có tốt nghiệp luôn cũng chẳng mua nổi," Phương Trì cười, "Nếu anh muốn thật thì mua bây giờ đi, sau này đổi xe em mua cho anh."
"Được," Tôn Vấn Cừ khoát tay lên vai cậu, nắn nắn vành tai cậu, "Gọi điện cho ai đấy?"
"Trình Mạc, anh ta vẫn chưa đi, bảo lúc em về thì nói cho anh ta biết một tiếng," Phương Trì bấm điện thoại Trình Mạc, bên kia Trình Mạc nghe rất nhanh, "Tôi chuẩn bị đi, anh còn gì cần dặn dò không."
"Nhìn thấy hai người ở dưới tầng rồi," Trình Mạc nói, "Ban ngày ban mặt nhào vào vểnh mông lên trời cắn nhau, cũng may là bây giờ không có ai đấy, không thì cậu cũng chẳng cần nghĩ tới chuyện công khai với phòng ký túc nữa đâu, cậu cứ công khai với cả trường luôn đi."
"Đệt." Phương Trì cười.
"Giờ tôi xuống, chờ tôi một lúc."
Trình Mạc cầm túi giấy xuống dưới, Phương Trì vừa nhìn đã biết là hạt dẻ rang.
"Chào anh," Trình Mạc chạy tới, bám vào cửa kính xe chào hỏi Tôn Vấn Cừ, sau đó đưa túi giấy vào, "Cho này, đây là tôi rang thật, không phải gia công lại, cậu ăn thử xem vị thế nào."
"Tôi không dám ăn." Phương Trì mở ra nhìn thử, nhưng lại rất thơm.
"Có ai như cậu à," Trình Mạc đập cho cậu một cái, rồi cầm từ đâu đó ra hai bao nhỏ đỏ chót, "Đây, hai người mỗi người một cái, bùa bình an hôm mười lăm tôi với Hà Bảo Bảo đi miếu xin được."
"Cảm ơn." Phương Trì nhận lấy, đưa một bùa cho Tôn Vấn Cừ.
"Không thì cậu chúc năm mới sớm tôi đi." Tôn Vấn Cừ cười.
"Anh, ăn Tết vui vẻ, chúc mừng năm mới." Trình Mạc không hề suy nghĩ đã nói một câu.
"Ăn Tết vui vẻ." Tôn Vấn Cừ lấy từ đâu đó ra phong bao lì xì, đưa cho Trình Mạc.
"Tiền mừng tuổi?" Trình Mạc ngây người, rồi bóp bóp phong bao, "Mẹ nó, hình như còn không ít? Ngang hàng không cần đưa tiền mừng tuổi chứ?"
"Tiếu Nhất Minh gọi tôi là chú." Tôn Vấn Cừ nói.
"Xưng hô kiểu gì..." Trình Mạc thở dài, "Cám ơn anh."
Lái xe ra khỏi trường học rồi, Phương Trì đưa tay vào trong túi Tôn Vấn Cừ sờ sờ, rồi móc ra được mấy phong bao lì xì, cậu tặc lưỡi, mở ra rút tiền đếm thử, đều là tám trăm.
"Anh còn chuẩn bị sẵn cả tiền lì xì nữa cơ à?"
"Ừ, chỉ có Trình Mạc với Tiếu Nhất Minh thôi, Tết cũng chưa chắc đã gặp được, nên mang theo, nhìn thấy ai thì cho người đó." Tôn Vấn Cừ nói.
"Vậy ngoài Tiếu Nhất Minh ra, còn thêm một cái đây này." Phương Trì nói.
"Aii, không được chuẩn bị thêm à, ngộ nhỡ có cả bạn học khác thì sao," Tôn Vấn Cừ cười, "Cậu còn kiểm tra à?"
"Đúng, còn chưa tra xong nữa," Phương Trì thả lại tiền vào trong phong lì xì, "Tiền ở đâu ra đó, gần đây cũng đâu có cho anh tiền, mỗi mấy ngàn kia còn thừa ra được mấy bao lì xì này kia à?"
"Tiền chú Lượng Tử đưa tôi," Tôn Vấn Cừ nói, "Về rồi thì chỗ còn lại đưa cho cậu."
"Nhanh như vậy đã có tiền rồi?" Phương Trì ngạc nhiên.
"Làm gì có, đây là tiêu vặt với sinh hoạt phí thêm vào, nhớ tới thì cho một chút," Tôn Vấn Cừ nghĩ lại liền dừng xe ở ven đường, "Cậu lái đi, tôi ngủ một lúc."
"Ừ." Phương Trì đổi sang ghế lái.
Bộ dạng lúc Tôn Vấn Cừ ngủ rất yên tĩnh, lần nào cũng khiến Phương Trì có cảm giác thỏa mãn không nói rõ được, nhất là lúc hắn ngủ ở trên xe, loại cảm giác chân thật cậu lái xe rồi tôi có thể ngủ được một lúc, khiến mỗi lần Phương Trì liếc nhìn hắn đều sẽ không nhịn được mà mỉm cười.
Có điều, hôm nay không giống dĩ vãng, theo kế hoạch của cậu và Tôn Vấn Cừ, lần này Tôn Vấn Cừ sẽ không cùng cậu về nhà ông bà, lái xe tới bến xe trong thành phố, Phương Trì sẽ tự ngồi xe khách trở về.
Càng tới gần điểm đến, Phương Trì lại càng không nỡ.
Nếu như là mọi khi, có lẽ cậu cuối cùng vẫn sẽ chơi xấu, bảo Tôn Vấn Cừ cùng cậu trở lại, hoặc là ở trong thành phố một đêm rồi hôm sau mới về, mà lần này không được.
Trạng thái không thể tưởng tượng được đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì thế này, Tôn Vấn Cừ không thể ở đó được.
Lại nói, trong lòng cậu đang nặng nề, cũng chẳng có tâm trạng để làm nũng.
"Về đến nhà rồi thì gọi điện cho tôi," Tôn Vấn Cừ nhẹ nhàng gảy lên cằm cậu, "Ở bên cạnh ông bà cho tốt, trước Tết nếu không có thời gian cũng đừng ra ngoài, qua Tết rồi cậu về thành phố chơi mấy ngày."
"Ừ," Phương Trì gật đầu, "Em còn phải gặp anh lấy tiền lì xì mà."
"Không phải cậu đưa tôi tiền lì xì à? Quản gia." Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Ồ đúng," Phương Trì nở nụ cười, "Em còn phải cho anh lì xì mà, cả sinh hoạt phí nữa."
"Nếu như năm nay ba tôi không tìm tôi gây sự, thì cậu về nhà với tôi một chuyến," Tôn Vấn Cừ nói, "Lượn một vòng, ra oai."
Phương Trì cười vui vẻ, "Được."
Hai người chui trong xe hàn huyên thêm một lúc, xung quanh người lui tới quá nhiều, Phương Trì ngại dính lên người Tôn Vấn Cừ, chỉ kéo tay hắn đặt trên chân mình xoa xoa.
"Cậu đang ám chỉ gì đấy à?" Tôn Vấn Cừ liếc nhìn tay mình.
"Cái..." Phương Trì ngây người, cúi đầu xuống liền nhìn thấy tay Tôn Vấn Cừ đã bị mình sắp xoa lên đũng quần, nhanh chóng nắm lấy tay hắn ấn lên ngực mình: "Em không ám chỉ gì cả!"
"Biết rồi," Tôn Vấn Cừ cười, tiến đến hôn lên khoé môi cậu, "Được rồi, về đi thôi, muộn nữa về đến nhà phải ăn muộn, ông bà thể nào cũng chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn."
"Ừ." Phương Trì nhanh chóng nghiêng đầu đi, liếm nhẹ một cái trên khóe môi Tôn Vấn Cừ.
Lúc Phương Trì trở lại thôn, đã là hơn tám giờ, so sánh với trong thành phố, tám giờ ở đây tối như thể nửa đêm, nếu như không phải Tiểu Tử kêu mấy tiếng, cậu còn suýt nữa không nhìn ra con chó này ở chỗ nào.
"Chó ngoan, nhớ tao rồi đúng không?" Phương Trì sờ lên đầu Tiểu Tử, rồi lấy từ vòng cổ nó xuống một cây đèn pin nhỏ cầm tay.
Đây là sáng kiến của ông nội, mỗi lần cậu về buổi tối, ông nội đều sẽ bảo Tiểu Tử mang một cây đèn pin tới.
"Đi." Phương Trì bật đèn pin, nhặt một hòn đá từ dưới đất lên, Tiểu Tử vui vẻ ngậm hòn đá trong miệng, nhảy nhảy theo cạnh cậu.
Lúc sắp đến cổng thôn, Phương Trì nhìn thấy phía trước có một vùng sáng, đó là con đường vào núi, mảnh đất trống và nhà cũ của nhà chú Lý là ở chỗ đó.
Là nông gia nhạc của Lý Bác Văn.
Phương Trì hơi do dự, dẫn Tiểu Tử đi tới.
Hiện giờ trời quá lạnh, đất cũng đông cứng, định xây nhà ở phải tới đầu xuân, giờ ở đây cũng không thấy có dấu hiệu khởi công, mà xa xa có thể nhìn thấy người đứng ở cổng.
Đến gần mới nhìn rõ người đó là Lý Bác Văn, đang đứng co vai rụt cổ nhảy nhảy vừa gọi điện thoại vừa đi tới một chiếc xe dừng bên cạnh.
Có lẽ là thấy được ánh sáng trên đèn pin cầm tay của Phương Trì, Lý Bác Văn dừng lại, quay người sang.
Phương Trì tắt đèn pin đi.
"Ai đấy?" Lý Bác Văn hỏi một câu.
"Tôi." Phương Trì đáp một tiếng, rồi bật đèn pin hướng lên trên, chiếu thẳng lên mặt mình.
"Ôi đệt!" Lý Bác Văn hô một tiếng, lùi về sau mấy bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất