Chương 1
Hai tay hai chân bị trói, trước mắt bị buộc vải đen, Phác Ngọc vặn vẹo tứ chi, nhưng bị trói chỉ có thể bất động.
Phác Ngọc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi..
Y không biết là ai làm? Y chỉ là mang theo người hầu đi ngoài thành đưa rượu, phải đi ngang qua rừng rậm ngoài thành, tuy rằng đã sớm nghe phụ cận có thổ phỉ ẩn hiện, nhưng trên đường người ngựa tới lui nhiều không xuể, chưa từng nghe nói bị cướp, y mới dám mang theo hàng hóa đi qua con đường này.
Không nghĩ rằng, vừa mới tiến vào rừng, liền có mấy nhóm tráng hán từ hai bên vọt xuống, chặn ngựa của y, cướp hàng hoá của y, hơn nữa còn trực tiếp bắt y lên núi.
Phác Ngọc suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được gì, nghĩ tới nghĩ lui đều nghĩ không ra chính mình cùng thổ phỉ có gì khúc mắc, vì sao chỉ cướp của y, Phác Ngọc bình thường là người lãnh tĩnh, nay rơi vào tay thổ phỉ, trong lòng cũng cảm thấy bất an.
Đáng giận là y bị trói đã nửa ngày ở trong phòng, lại không có ai đến, hiện tại bên ngoài là tình huống gì? Người trong nhà đã biết mình xảy ra chuyện chưa? Thổ phỉ tính toán làm gì y? Y càng không biết, tâm lý càng là không yên.
"Chi dát"
Cửa bị đẩy ra. Biết có người vào phòng, Phác Ngọc càng thêm ra sức giãy dụa, đáng tiếc miệng của y bị bịt, không thể nói, chỉ có thể phát ra tiếng "Ngô ngô", muốn người nọ chú ý, lấy thứ ở trong miệng y ra.
Không ngờ, người nọ sau khi vào phòng, liền không có động tác gì, mặc y giống như con giun vặn vẹo. Dường như biết người nọ sẽ không mở trói cho y, Phác Ngọc cuối cùng cũng nản lòng nằm im, chỉ hô hô thở phì phò..
Thật lâu sau, người nọ mới có động tác, Phác Ngọc có thể cảm giác được đối phương tiếp cận y, cuối cùng dừng lại trước giường.
....
Trong phòng lại lâm vào im lặng, như vậy yên tĩnh khiến Phác Ngọc bất an, biết người tới không có khả năng là tới giúp y, vậy chính là thổ phỉ.. Chẳng lẽ là muốn giết y?!
Y hoảng hốt...
Sự thật cũng không như y nghĩ, người nọ vươn tay ra, lại bắt lấy cái chân trắng nõn của y.
Phác Ngọc cả kinh, muốn rút chân về, lại bị đối phương cầm chặt...
Y cả người cương cứng không dám động, sau một lúc lâu, người nọ tiếp tục nâng chân y lên, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát thịt nộn trên bàn chân y.
Xúc cảm rất nhỏ khiến Phác Ngọc sửng sốt, đối phương làm ra động tác ái muội như thế, nếu đổi lại là với nữ tử, ý tứ kia không cần nói cũng biết, nhưng y là nam nhân, sao lại thế này?
Tâm cả kinh! chẳng lẽ... y không dám nghĩ..
Sau đó động tác của nam nhân càng xác minh suy đoán của y.
Tay nam nhân lướt qua mắt cá chân y, theo cẳng chân sờ soạng lên trên, tuy cách y bào thật dày, nhưng bàn tay kia lại mang đến xúc cảm như lửa, thiêu đốt mỗi một tấc bị đụng chạm, khiến Phác Ngọc không muốn để ý cũng khó.. Cuối cùng nam nhân đứng lại bên eo Phác Ngọc.
Mồ hôi từ trên trán trơn bóng của Phác Ngọc nhỏ xuống, ướt cả gối, y kinh hoảng. Y không biết thổ phỉ bắt y là vì mục đích này! điều này sao có thể không đáng sợ hãi?! Y muốn giãy dụa né tránh người nọ đụng chạm, nhưng lại sợ chọc giận đối phương, ngược lại lộng xảo thành chuyên, chỉ có thể thẳng tắp cương ngạnh thân thể.
Nam nhân dường như cảm giác được y khẩn trương, cúi đầu cười, càng tăng thêm lực đạo, tay lớn bao lấy một nửa mông thịt, nhẹ nắn một cái.
"Ngô.."
Bị đùa giỡn như vậy, Phác Ngọc nóng nảy, dùng hết khí lực toàn thân, vặn vẹo né tránh đối phương kiềm chế, trốn vào trong giường.
Nam nhân sao có thể dễ dàng bỏ qua cho y?
Dứt khoát nửa đè ép lên người y, vung tay lên, xé rách y bào của Phác Ngọc, sờ soạng cởi bỏ đai lưng của y, đẩy ra tiểu khố của y...
"Ngô ngô ngô!" Không cần! không cần!
Phác Ngọc lắc đầu, rơi lệ, quả nhiên động tác của y chọc giận đối phương, nam nhân thô bạo xé rách, y gấp gáp, lại không ngăn cản được đối phương, người nọ được đà lại tiến thêm một bước.
Quần cuối cùng cũng bị ngang ngược kéo xuống, vứt bỏ sang một bên, hai chân trắng nõn quang loã bại lộ trong không khí, tuy biết vô dụng, Phác Ngọc vẫn dùng hết sức hai chân, nghĩ mọi cách tránh né ánh mắt nam nhân xa lạ đang dừng ở hạ thân y.
Tầm mắt của nam nhân như con chim ưng nhìn chăm chú vào con mồi khiến y hơi run rẩy, từ chân đến đầu thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Mắt cá chân tinh xảo dường như chỉ cần một tay liền có thể nắm giữ, hai chân mảnh mai trắng nõn khiến hắn muốn ở trên đó lưu lại dấu vết thuộc về mình.. Lại hướng lên trên, chính là khu vườn bí mật kia..
Lại nhìn lên trên nữa, Phác Ngọc trước mắt nghiêng thân nằm trên giường, trên người chỉ mặc một cái áo choàng, hạ thân trần trụi, một bộ dáng mặc người xâm lược, y thấp giọng ô ô, phía trên có vệt nước không rõ, có lẽ là kinh hoảng đến cực điểm.
Nhân nhi bất lực thuận theo như thế, khiến Thẩm Thắng Võ rất thích..
Không nghĩ xa cách nhiều năm, Phác gia đại thiếu gia, vẫn là rơi vào trong tay hắn.
Nhớ lại lúc trước, Thẩm Thắng Võ ánh mắt liền tối sầm.
Hai tay nắm mắt cá chân của đối phương, hướng hai bên tách ra, trực tiếp kéo đến lớn nhất, mật hoa chưa từng được thăm qua liền như thế hiện ra trước mắt hắn.
Nhân nhi trước mặt có thứ mà nam nhân không nên có, điều này năm năm trước Thẩm Thắng Võ đã sớm biết. Không chỉ như thế, hắn còn biết rõ đóa hoa giấu giữa hai chân Phác Ngọc tư vị có bao nhiêu ngon ngọt.
Thò ngón tay, nhẹ thăm dò lối vào đóng chặt hồng nhạt kia, kinh ngạc phát hiện chỗ đó dường như còn chưa được khai bao, ngay cả đầu ngón tay cũng khó mà xâm nhập. Nhân nhi dưới thân bị sờ soạng mật huyệt, càng thêm đá chân kịch liệt, muốn tránh thoát khỏi hắn, lại bị hắn dễ dàng chế trụ thân thể, không thể động đậy.
Ngón tay ở khe hở chật hẹp kia chà sát một lát, không ngoài dự liệu, cái miệng nhỏ kia liền thấm ướt, phân bố ra chất nhầy ướt ngón tay hắn, tiểu huyệt còn chủ động muốn nuốt vào đầu ngón tay hắn, giống cái miệng nhỏ tham ăn cắn không buông.
Thẩm Thắng Võ cong lên khóe miệng..
Phác Ngọc cảm thấy toàn thân đều xấu hổ, nơi kia chính mình còn chưa từng chạm qua, nay lại bị nam nhân xa lạ này trêu đùa, còn không biết liêm sỉ mà chảy nước, Phác Ngọc cảm thấy chính mình dâm đãng không chịu nổi, lại ngăn không được nam nhân đụng chạm.
Thẩm Thắng Võ thấy Phác Ngọc bị khơi mào tình dục, càng thò tay tiến vào huyệt nội ấm áp, kích thích dâm thuỷ chỗ đó chảy ra nhiều hơn, ngón tay nhất động, phát ra tiếng vô cùng dâm uế.
Không bao lâu, cảm thấy thân thể Phác Ngọc đã chuẩn bị đầy đủ, rút ngón tay đang bị mật huyệt cắn chặt đi, nơi đó phát ra một tiếng "Ba".
Phác Ngọc xấu hổ không chịu nổi, nhưng y không nhìn thấy được, cũng không gọi được, chỉ có thể để đối phương bài bố.
Nam nhân tự cởi bỏ thắt lưng, móc ra cự long, tiến đến gần, ở trước chỗ lõm kia cọ xát, khiến dâm dịch trên người Phác Ngọc dính lên, đợi đến bôi trơn đầy đủ, liền đối với miệng huyệt không ngừng co rút lại kia, một phát đẩy vào!
"Ngô!"
Bỗng nhiên bị tiến vào, thân thể Phác Ngọc mạnh mẽ cong lên, ngay cả kinh hô đều bị ngạnh lại trong cổ họng không phát ra được, nếu trên mắt không có vải đen, y nhất định là trợn tròn đôi mắt phượng. Y trước mắt bỗng tối đen, gần như muốn hôn mê.
Đừng nói Phác Ngọc không dễ chịu, chính Thẩm Thắng Võ cũng không dễ chịu, chỗ đó vốn là so với nữ tử còn muốn nhỏ hơn, thế nhưng vật dưới thân hắn lại hơn cả người bình thường, lúc trước hắn chỉ dạo đầu sơ sài, liền tiến vào, Phác Ngọc nhất thời chịu không nổi cũng bình thường.
Nhìn người dưới thân giống như bị hút khô linh khí, Thẩm Thắng Võ rõ ràng nhìn thấy trên vải đen vài vết ướt. Cho dù có hận người dưới thân bao nhiêu, Thẩm Thắng Võ vẫn mềm lòng.
Lấy xuống cái khăn nhét trong miệng nhân nhi, cũng tháo xuống miếng vải đen, người dưới thân dường như nhất thời không phục hồi được tinh thần, vẫn nhắm mắt, yên lặng chảy nước mắt.
Thấy bộ dáng này của y, không ương ngạnh như lúc trước, Thẩm Thắng Võ thần sắc mềm một chút, nhưng vẫn rất lạnh lùng.
"Nhận ra ta sao?"
Phác Ngọc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi..
Y không biết là ai làm? Y chỉ là mang theo người hầu đi ngoài thành đưa rượu, phải đi ngang qua rừng rậm ngoài thành, tuy rằng đã sớm nghe phụ cận có thổ phỉ ẩn hiện, nhưng trên đường người ngựa tới lui nhiều không xuể, chưa từng nghe nói bị cướp, y mới dám mang theo hàng hóa đi qua con đường này.
Không nghĩ rằng, vừa mới tiến vào rừng, liền có mấy nhóm tráng hán từ hai bên vọt xuống, chặn ngựa của y, cướp hàng hoá của y, hơn nữa còn trực tiếp bắt y lên núi.
Phác Ngọc suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được gì, nghĩ tới nghĩ lui đều nghĩ không ra chính mình cùng thổ phỉ có gì khúc mắc, vì sao chỉ cướp của y, Phác Ngọc bình thường là người lãnh tĩnh, nay rơi vào tay thổ phỉ, trong lòng cũng cảm thấy bất an.
Đáng giận là y bị trói đã nửa ngày ở trong phòng, lại không có ai đến, hiện tại bên ngoài là tình huống gì? Người trong nhà đã biết mình xảy ra chuyện chưa? Thổ phỉ tính toán làm gì y? Y càng không biết, tâm lý càng là không yên.
"Chi dát"
Cửa bị đẩy ra. Biết có người vào phòng, Phác Ngọc càng thêm ra sức giãy dụa, đáng tiếc miệng của y bị bịt, không thể nói, chỉ có thể phát ra tiếng "Ngô ngô", muốn người nọ chú ý, lấy thứ ở trong miệng y ra.
Không ngờ, người nọ sau khi vào phòng, liền không có động tác gì, mặc y giống như con giun vặn vẹo. Dường như biết người nọ sẽ không mở trói cho y, Phác Ngọc cuối cùng cũng nản lòng nằm im, chỉ hô hô thở phì phò..
Thật lâu sau, người nọ mới có động tác, Phác Ngọc có thể cảm giác được đối phương tiếp cận y, cuối cùng dừng lại trước giường.
....
Trong phòng lại lâm vào im lặng, như vậy yên tĩnh khiến Phác Ngọc bất an, biết người tới không có khả năng là tới giúp y, vậy chính là thổ phỉ.. Chẳng lẽ là muốn giết y?!
Y hoảng hốt...
Sự thật cũng không như y nghĩ, người nọ vươn tay ra, lại bắt lấy cái chân trắng nõn của y.
Phác Ngọc cả kinh, muốn rút chân về, lại bị đối phương cầm chặt...
Y cả người cương cứng không dám động, sau một lúc lâu, người nọ tiếp tục nâng chân y lên, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát thịt nộn trên bàn chân y.
Xúc cảm rất nhỏ khiến Phác Ngọc sửng sốt, đối phương làm ra động tác ái muội như thế, nếu đổi lại là với nữ tử, ý tứ kia không cần nói cũng biết, nhưng y là nam nhân, sao lại thế này?
Tâm cả kinh! chẳng lẽ... y không dám nghĩ..
Sau đó động tác của nam nhân càng xác minh suy đoán của y.
Tay nam nhân lướt qua mắt cá chân y, theo cẳng chân sờ soạng lên trên, tuy cách y bào thật dày, nhưng bàn tay kia lại mang đến xúc cảm như lửa, thiêu đốt mỗi một tấc bị đụng chạm, khiến Phác Ngọc không muốn để ý cũng khó.. Cuối cùng nam nhân đứng lại bên eo Phác Ngọc.
Mồ hôi từ trên trán trơn bóng của Phác Ngọc nhỏ xuống, ướt cả gối, y kinh hoảng. Y không biết thổ phỉ bắt y là vì mục đích này! điều này sao có thể không đáng sợ hãi?! Y muốn giãy dụa né tránh người nọ đụng chạm, nhưng lại sợ chọc giận đối phương, ngược lại lộng xảo thành chuyên, chỉ có thể thẳng tắp cương ngạnh thân thể.
Nam nhân dường như cảm giác được y khẩn trương, cúi đầu cười, càng tăng thêm lực đạo, tay lớn bao lấy một nửa mông thịt, nhẹ nắn một cái.
"Ngô.."
Bị đùa giỡn như vậy, Phác Ngọc nóng nảy, dùng hết khí lực toàn thân, vặn vẹo né tránh đối phương kiềm chế, trốn vào trong giường.
Nam nhân sao có thể dễ dàng bỏ qua cho y?
Dứt khoát nửa đè ép lên người y, vung tay lên, xé rách y bào của Phác Ngọc, sờ soạng cởi bỏ đai lưng của y, đẩy ra tiểu khố của y...
"Ngô ngô ngô!" Không cần! không cần!
Phác Ngọc lắc đầu, rơi lệ, quả nhiên động tác của y chọc giận đối phương, nam nhân thô bạo xé rách, y gấp gáp, lại không ngăn cản được đối phương, người nọ được đà lại tiến thêm một bước.
Quần cuối cùng cũng bị ngang ngược kéo xuống, vứt bỏ sang một bên, hai chân trắng nõn quang loã bại lộ trong không khí, tuy biết vô dụng, Phác Ngọc vẫn dùng hết sức hai chân, nghĩ mọi cách tránh né ánh mắt nam nhân xa lạ đang dừng ở hạ thân y.
Tầm mắt của nam nhân như con chim ưng nhìn chăm chú vào con mồi khiến y hơi run rẩy, từ chân đến đầu thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Mắt cá chân tinh xảo dường như chỉ cần một tay liền có thể nắm giữ, hai chân mảnh mai trắng nõn khiến hắn muốn ở trên đó lưu lại dấu vết thuộc về mình.. Lại hướng lên trên, chính là khu vườn bí mật kia..
Lại nhìn lên trên nữa, Phác Ngọc trước mắt nghiêng thân nằm trên giường, trên người chỉ mặc một cái áo choàng, hạ thân trần trụi, một bộ dáng mặc người xâm lược, y thấp giọng ô ô, phía trên có vệt nước không rõ, có lẽ là kinh hoảng đến cực điểm.
Nhân nhi bất lực thuận theo như thế, khiến Thẩm Thắng Võ rất thích..
Không nghĩ xa cách nhiều năm, Phác gia đại thiếu gia, vẫn là rơi vào trong tay hắn.
Nhớ lại lúc trước, Thẩm Thắng Võ ánh mắt liền tối sầm.
Hai tay nắm mắt cá chân của đối phương, hướng hai bên tách ra, trực tiếp kéo đến lớn nhất, mật hoa chưa từng được thăm qua liền như thế hiện ra trước mắt hắn.
Nhân nhi trước mặt có thứ mà nam nhân không nên có, điều này năm năm trước Thẩm Thắng Võ đã sớm biết. Không chỉ như thế, hắn còn biết rõ đóa hoa giấu giữa hai chân Phác Ngọc tư vị có bao nhiêu ngon ngọt.
Thò ngón tay, nhẹ thăm dò lối vào đóng chặt hồng nhạt kia, kinh ngạc phát hiện chỗ đó dường như còn chưa được khai bao, ngay cả đầu ngón tay cũng khó mà xâm nhập. Nhân nhi dưới thân bị sờ soạng mật huyệt, càng thêm đá chân kịch liệt, muốn tránh thoát khỏi hắn, lại bị hắn dễ dàng chế trụ thân thể, không thể động đậy.
Ngón tay ở khe hở chật hẹp kia chà sát một lát, không ngoài dự liệu, cái miệng nhỏ kia liền thấm ướt, phân bố ra chất nhầy ướt ngón tay hắn, tiểu huyệt còn chủ động muốn nuốt vào đầu ngón tay hắn, giống cái miệng nhỏ tham ăn cắn không buông.
Thẩm Thắng Võ cong lên khóe miệng..
Phác Ngọc cảm thấy toàn thân đều xấu hổ, nơi kia chính mình còn chưa từng chạm qua, nay lại bị nam nhân xa lạ này trêu đùa, còn không biết liêm sỉ mà chảy nước, Phác Ngọc cảm thấy chính mình dâm đãng không chịu nổi, lại ngăn không được nam nhân đụng chạm.
Thẩm Thắng Võ thấy Phác Ngọc bị khơi mào tình dục, càng thò tay tiến vào huyệt nội ấm áp, kích thích dâm thuỷ chỗ đó chảy ra nhiều hơn, ngón tay nhất động, phát ra tiếng vô cùng dâm uế.
Không bao lâu, cảm thấy thân thể Phác Ngọc đã chuẩn bị đầy đủ, rút ngón tay đang bị mật huyệt cắn chặt đi, nơi đó phát ra một tiếng "Ba".
Phác Ngọc xấu hổ không chịu nổi, nhưng y không nhìn thấy được, cũng không gọi được, chỉ có thể để đối phương bài bố.
Nam nhân tự cởi bỏ thắt lưng, móc ra cự long, tiến đến gần, ở trước chỗ lõm kia cọ xát, khiến dâm dịch trên người Phác Ngọc dính lên, đợi đến bôi trơn đầy đủ, liền đối với miệng huyệt không ngừng co rút lại kia, một phát đẩy vào!
"Ngô!"
Bỗng nhiên bị tiến vào, thân thể Phác Ngọc mạnh mẽ cong lên, ngay cả kinh hô đều bị ngạnh lại trong cổ họng không phát ra được, nếu trên mắt không có vải đen, y nhất định là trợn tròn đôi mắt phượng. Y trước mắt bỗng tối đen, gần như muốn hôn mê.
Đừng nói Phác Ngọc không dễ chịu, chính Thẩm Thắng Võ cũng không dễ chịu, chỗ đó vốn là so với nữ tử còn muốn nhỏ hơn, thế nhưng vật dưới thân hắn lại hơn cả người bình thường, lúc trước hắn chỉ dạo đầu sơ sài, liền tiến vào, Phác Ngọc nhất thời chịu không nổi cũng bình thường.
Nhìn người dưới thân giống như bị hút khô linh khí, Thẩm Thắng Võ rõ ràng nhìn thấy trên vải đen vài vết ướt. Cho dù có hận người dưới thân bao nhiêu, Thẩm Thắng Võ vẫn mềm lòng.
Lấy xuống cái khăn nhét trong miệng nhân nhi, cũng tháo xuống miếng vải đen, người dưới thân dường như nhất thời không phục hồi được tinh thần, vẫn nhắm mắt, yên lặng chảy nước mắt.
Thấy bộ dáng này của y, không ương ngạnh như lúc trước, Thẩm Thắng Võ thần sắc mềm một chút, nhưng vẫn rất lạnh lùng.
"Nhận ra ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất