Chương 17
Tuyết rơi lục tục sau nửa tháng, cuối cùng cũng được một ngày trời quang mây tạnh. Cho dù như thế, tuyết vẫn đọng khắp cả mặt đất, mỗi bước đi hạ xuống, đều sẽ phát ra tiếng "Thử thử".
Thẩm Thắng Võ lúc này đang đạp lên tuyết đọng, đi tới phía sau đại viện.
Trời vừa sáng, bên trong viện vẫn còn mang theo chút trầm tĩnh về ban đêm, xung quanh một mảnh yên ắng.
Xuyên qua từng cánh cổng, Thẩm Thắng Võ lại một lần nữa bước vào Mai viên sâu trong nội viện kia, lững thững đi đến dưới cửa sổ, Thẩm Thắng Võ móc ra đồ chơi giấu ở trong lòng, sau khi nâng lên, liền đoan đoan chính chính cắm ở chỗ lõm nơi mép giường.
Trong khoảng thời gian này, hắn hầu như vài ngày liền sẽ đến một chuyến. Có đôi khi tới để dọn tuyết đọng trong thiên viện, dọn dẹp cỏ dại xung quanh vườn mai, có đôi khi chỉ là tới đây xem một chút, lại xem hết cả Mai viên.
Chỉ là mỗi lần tới đây, hắn đều sẽ mang theo một tượng người, đặt ở trên rìa cửa sổ.
Tượng người này là Thẩm Thắng Võ tự mình học, lúc trước gần nhà có một sư phó mắt bị mù, luyện được một tay nhào nặn tuyệt thế, Thẩm Thắng Võ chính là học được của ông một nửa tay nghề.
Đã cách mấy năm, hắn ngược lại vẫn nhớ một chút, lại thêm tự mình cân nhắc, bột mì nhỏ đến trong tay hắn liền trở nên rất sống động!
Nói đến cùng hắn cũng không phải thích chơi đồ chơi giống nữ nhân này, chỉ là từ lúc nhìn thấy tiểu nhân nhi bên trong viện ngủ gà ngủ gật kia, cùng tượng người này ít nhiều có chút giống nhau, liền muốn lấy mấy tiểu đồ chơi này làm vui lòng người trong phòng kia.
Nghĩ đến cảnh người nọ tò mò, đùa nghịch tượng người trên que trúc, Thẩm Thắng Võ liền thấy vui ngay..
Để đồ vật xong, Thẩm Thắng Võ ở dưới cửa sổ dừng lại một lát, sau đó rời đi.
Không ngờ khi quay người, lại thấy phía sau cây mai không biết khi nào nhiều thêm một người, nghiêng đầu, hiếu kì nhìn hắn.
Hắn sở dĩ chọn lúc này đến, là vì đoán được người trong phòng tham ngủ, nhất định sẽ không dậy sớm như vậy.
Nào ngờ, người ta cố ý dậy thật sớm.
Thẩm Thắng Võ đoán không sai, nếu là bình thường, Phác Ngọc tất nhiên sẽ không dậy sớm như vậy, phỏng chừng lúc này còn ngủ say, gọi cũng gọi không tỉnh.
Nhưng y thật sự hiếu kì là ai nặn mấy tượng người kia trông sống động như vậy, lúc này mới cố ý dậy sớm thử xem, không ngờ thật đúng là y vừa vặn bắt gặp!
Thấy đối phương cũng nhìn thấy y, Phác Ngọc không né tránh, đi lại gần."Ngươi.. Là gia nhân bên trong viện sao?"
Nhìn Thẩm Thắng Võ trên người mặc quần áo vải thô, tuổi không lớn hơn y lắm, thân thể lại cường tráng, Phác Ngọc đoán hắn chắc hẳn là người làm việc tại lò nấu rượu.
Thẩm Thắng Võ nhất thời không trả lời y, hắn chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt linh động của người trước mắt này.
Quả nhiên không sai, người này thật sự rất giống tiểu hồ ly, giống nhau hai con mắt lóng lánh trong suốt, ở giữa là hai viên long châu, đen trắng rõ ràng, hai hàng lông mày che mí mắt mỏng manh, tràn đầy trong mắt là thủy sắc quang quang.
Thật sự là khiến người đau a..
Thẩm Thắng Võ trong lòng cảm thán..
Phác Ngọc tháy người trước mắt chẳng những không trả lời y, ngược lại còn nhìn chằm chằm mình xem xét, trong lòng không khỏi có chút không vui,"Ta hỏi ngươi a, ngươi thế nào không trả lời?"
Thẩm Thắng Võ lúc này mới phục hồi tinh thần, "Vâng, ta là hỏa kế trong phường rượu."
"Vậy ngươi thế nào lại ở đây?" Phác Ngọc nhíu mày.
Ngược lại không phải xem thường đối phương là hạ nhân, mà là nơi này cùng trong đại viện tách biệt rất lớn, người bình thường cũng không thể tự mình đi đến đây.
Thoáng nhìn trên cửa sổ cắm người bột mì, y lại hỏi:"Những con rối này là ngươi làm sao, vì sao muốn đặt ở đây?"
Bị hỏi như vậy, Thẩm Thắng Võ ngược lại không biết nên giải thích hành vi quái dị của mình như thế nào.
Nếu hỏi hắn lúc trước vì sao đi vào được Mai viên, hắn ngược lại còn có thể trả lời, chứ hỏi hắn vì sao lại nặn mấy đồ chơi này, còn đưa riêng đến đây, hắn thật đúng là nói không nên lời.
Cũng không thể nói chỉ là vì muốn làm ngươi vui đi?
Phác Ngọc thấy đối phương không đáp, liền nhìn chằm chằm Thẩm Thắng Võ, y chính là muốn đập nồi dìm thuyền hỏi đến cùng, hỏi rõ ràng người trước mắt vì sao lại đưa cho y, một nam nhân mấy thứ đồ chơi giống nữ nhân này?!
Đương nhiên y tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình thích mấy thứ mà y nói là đồ con gái nhiều như thế nào, thế cho nên mấy cái mà Thẩm Thắng Võ lúc trước đem tới đều được bao một tầng giấy gạo ở bên ngoài, chỉ sợ chúng bị hỏng mất..
Thẩm Thắng Võ sờ sờ mũi, một đại nam nhân bị người khác nhìn chằm chằm ngược lại có chút ngượng ngùng.
"Ta chỉ là muốn làm bằng hữu với ngươi." Hắn nói.
Phác Ngọc không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, trong lòng ngoài có chút kinh ngạc, cũng có vài phần kinh hỉ. Khi đó Phác Ngọc cũng chính là thiếu niên choai choai, nào có thiếu niên nào không ham chơi đâu, đương nhiên muốn làm quen vài ngoạn bạn tâm đầu hợp ý.
Nghĩ như vậy, hỏa kế trước mắt này liền thuận mắt thêm một chút.
Chỉ là ở trên mặt, vẫn là một bộ cao ngạo tại thượng,"Ta đều không biết ngươi, vì sao phải làm bằng hữu với ngươi?"
Thấy Phác Ngọc một tiểu bộ dáng không được tự nhiên, Thẩm Thắng Võ càng vui, lập tức thẳng thắn,"Bởi vì ta thích ngươi!"
Thẩm Thắng Võ đương nhiên đáp.
Phác Ngọc lại bị lời hắn nói chọc giận,"Ta cũng không phải nữ nhân, ngươi thích ta làm gì?!"
"Ta đương nhiên biết ngươi không phải nữ nhân, nhưng ta chính là thích ngươi." Thẩm Thắng Võ đi về phía trước vài bước, kéo khoảng cách với Phác Ngọc lại gần một chút, nhẹ giọng bổ sung "Chỉ thích ngươi như vậy.."
Phác Ngọc thật sự rất giận, vừa định dạy dỗ cái tên mới lần đầu tiên gặp mặt đã nói năng lỗ mãng này, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng vang.
"Tiểu Ngọc, ngươi dậy chưa?" Là tiếng Trần Thục Hoa.
"Hỏng!"
Phác Ngọc ngay lúc này rối loạn tay chân, y nghĩ tới, Trần Thục Hoa lúc trước đã nói hôm nay sớm muốn lại đây gặp y, lại không nghĩ rằng đối phương đến sớm như vậy.
Bây giờ, hắn ta từ cửa chính đi vào, khó tránh khỏi sẽ bị truy vấn một phen, y thì không sao, nhưng hỏa kế trước mắt xông loạn vào đình viện này thì làm sao được?
Phác Ngọc lo lắng..
Thẩm Thắng Võ tự nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, lại nhìn tiểu nhân nhi trước mắt sốt ruột, một bộ không biết làm như thế nào cho phải, trong lòng ngược lại rất ấm áp.
Hắn nhìn ra được Phác Ngọc người này tuy bên ngoài ương ngạnh, kỳ thật rất mềm lòng..
"Cửa này là khoá từ bên trong?" Thẩm Thắng Võ hỏi.
Phác Ngọc không biết Thẩm Thắng Võ vì sao hỏi cái vấn đề không liên quan này, y trong lòng đang nghĩ tới biện pháp, chỉ gật đầu cho có lệ.
Được câu trả lời khẳng định, Thẩm Thắng Võ lập tức hạ thấp người tìm trên mặt đất, chọn một nhánh cây, vài bước đi đến trước cửa sổ, hướng vào trong khe cửa, nhẹ nhàng thoáng nhướn, cửa sổ liền từ trong mở ra.
Phác Ngọc nhìn toàn bộ quá trình Thẩm Thắng Võ mở cửa sổ, trong lòng âm thầm lắp bắp kinh hãi.
Cái cửa sổ của y trước mặt người này chỉ là thùng rỗng kêu to!
Thẩm Thắng Võ thấy Phác Ngọc trợn tròn mắt nhìn nhánh cây trong tay hắn, chỉ cười khẽ "Từ bên này vào đi."
Phác Ngọc vẫn là do dự, nghe trước cửa lại truyền đến một tiếng kêu to, vội vàng đáp "Tẩu tử, ngươi đợi lát nữa, ta liền đến."
Sau đó cũng không nghĩ nhiều, đi đến bên cửa sổ, nhìn Thẩm Thắng Võ một bên, liền chống thân mình, nhảy vào bên trong cửa sổ.
Chưa từng nghĩ, cửa sổ này đối với Thẩm Thắng Võ là không cao, nhưng đối với Phác Ngọc thấp hơn hắn nửa cái đầu, muốn một phen lướt qua, lại có chút khó khăn.
Thấy Phác Ngọc giống con khỉ nhỏ treo nửa người trên cửa sổ, hai chân dùng sức đạp, nhưng không được là không được, Thẩm Thắng Võ trong lòng buồn cười chết.
Vài bước tiến lên, đại chưởng trực tiếp ôm lấy hai mông tròn của Phác Ngọc, một động tác liền mang người ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp trong phòng. Cuối cùng, còn không quên xoa nắn thịt mềm trên đùi một phen.
Bị đối phương trực tiếp lại thoải mái nâng qua cửa sổ, Phác Ngọc thành công đỏ bừng mặt. Càng miễn bàn Thẩm Thắng Võ kia còn cố ý xoa nắn..
Một phen đẩy tay Thẩm Thắng Võ ra, Phác Ngọc thẹn quá hoá giận,"Ngươi sao có thể vô lý như vậy?!"
Thẩm Thắng Võ mặt đầy tiếu ý, khi thu tay, không quên xoa xoa đầu ngón tay, lưu luyến xúc cảm còn sót lại bên trên.
"Ta giúp ngươi, ngươi còn mắng ta? Đến cùng là ai vô lý hơn?"
"Ngươi.."
Phác Ngọc thế nhưng không đáp lại..
Phía trước Trần Thục Hoa lại thúc giục, Phác Ngọc chỉ có thể đem tức giận nuốt về trong bụng, hầm hừ đóng cửa sổ lại, không muốn để ý tới Thẩm Thắng Võ.
Thẩm Thắng Võ bị nhốt bên ngoài cũng không giận, đứng ngốc một lát, cũng đi.
Thật sự là tiểu nghịch ngợm..
Hắn trong lòng nói thầm..
Thẩm Thắng Võ lúc này đang đạp lên tuyết đọng, đi tới phía sau đại viện.
Trời vừa sáng, bên trong viện vẫn còn mang theo chút trầm tĩnh về ban đêm, xung quanh một mảnh yên ắng.
Xuyên qua từng cánh cổng, Thẩm Thắng Võ lại một lần nữa bước vào Mai viên sâu trong nội viện kia, lững thững đi đến dưới cửa sổ, Thẩm Thắng Võ móc ra đồ chơi giấu ở trong lòng, sau khi nâng lên, liền đoan đoan chính chính cắm ở chỗ lõm nơi mép giường.
Trong khoảng thời gian này, hắn hầu như vài ngày liền sẽ đến một chuyến. Có đôi khi tới để dọn tuyết đọng trong thiên viện, dọn dẹp cỏ dại xung quanh vườn mai, có đôi khi chỉ là tới đây xem một chút, lại xem hết cả Mai viên.
Chỉ là mỗi lần tới đây, hắn đều sẽ mang theo một tượng người, đặt ở trên rìa cửa sổ.
Tượng người này là Thẩm Thắng Võ tự mình học, lúc trước gần nhà có một sư phó mắt bị mù, luyện được một tay nhào nặn tuyệt thế, Thẩm Thắng Võ chính là học được của ông một nửa tay nghề.
Đã cách mấy năm, hắn ngược lại vẫn nhớ một chút, lại thêm tự mình cân nhắc, bột mì nhỏ đến trong tay hắn liền trở nên rất sống động!
Nói đến cùng hắn cũng không phải thích chơi đồ chơi giống nữ nhân này, chỉ là từ lúc nhìn thấy tiểu nhân nhi bên trong viện ngủ gà ngủ gật kia, cùng tượng người này ít nhiều có chút giống nhau, liền muốn lấy mấy tiểu đồ chơi này làm vui lòng người trong phòng kia.
Nghĩ đến cảnh người nọ tò mò, đùa nghịch tượng người trên que trúc, Thẩm Thắng Võ liền thấy vui ngay..
Để đồ vật xong, Thẩm Thắng Võ ở dưới cửa sổ dừng lại một lát, sau đó rời đi.
Không ngờ khi quay người, lại thấy phía sau cây mai không biết khi nào nhiều thêm một người, nghiêng đầu, hiếu kì nhìn hắn.
Hắn sở dĩ chọn lúc này đến, là vì đoán được người trong phòng tham ngủ, nhất định sẽ không dậy sớm như vậy.
Nào ngờ, người ta cố ý dậy thật sớm.
Thẩm Thắng Võ đoán không sai, nếu là bình thường, Phác Ngọc tất nhiên sẽ không dậy sớm như vậy, phỏng chừng lúc này còn ngủ say, gọi cũng gọi không tỉnh.
Nhưng y thật sự hiếu kì là ai nặn mấy tượng người kia trông sống động như vậy, lúc này mới cố ý dậy sớm thử xem, không ngờ thật đúng là y vừa vặn bắt gặp!
Thấy đối phương cũng nhìn thấy y, Phác Ngọc không né tránh, đi lại gần."Ngươi.. Là gia nhân bên trong viện sao?"
Nhìn Thẩm Thắng Võ trên người mặc quần áo vải thô, tuổi không lớn hơn y lắm, thân thể lại cường tráng, Phác Ngọc đoán hắn chắc hẳn là người làm việc tại lò nấu rượu.
Thẩm Thắng Võ nhất thời không trả lời y, hắn chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt linh động của người trước mắt này.
Quả nhiên không sai, người này thật sự rất giống tiểu hồ ly, giống nhau hai con mắt lóng lánh trong suốt, ở giữa là hai viên long châu, đen trắng rõ ràng, hai hàng lông mày che mí mắt mỏng manh, tràn đầy trong mắt là thủy sắc quang quang.
Thật sự là khiến người đau a..
Thẩm Thắng Võ trong lòng cảm thán..
Phác Ngọc tháy người trước mắt chẳng những không trả lời y, ngược lại còn nhìn chằm chằm mình xem xét, trong lòng không khỏi có chút không vui,"Ta hỏi ngươi a, ngươi thế nào không trả lời?"
Thẩm Thắng Võ lúc này mới phục hồi tinh thần, "Vâng, ta là hỏa kế trong phường rượu."
"Vậy ngươi thế nào lại ở đây?" Phác Ngọc nhíu mày.
Ngược lại không phải xem thường đối phương là hạ nhân, mà là nơi này cùng trong đại viện tách biệt rất lớn, người bình thường cũng không thể tự mình đi đến đây.
Thoáng nhìn trên cửa sổ cắm người bột mì, y lại hỏi:"Những con rối này là ngươi làm sao, vì sao muốn đặt ở đây?"
Bị hỏi như vậy, Thẩm Thắng Võ ngược lại không biết nên giải thích hành vi quái dị của mình như thế nào.
Nếu hỏi hắn lúc trước vì sao đi vào được Mai viên, hắn ngược lại còn có thể trả lời, chứ hỏi hắn vì sao lại nặn mấy đồ chơi này, còn đưa riêng đến đây, hắn thật đúng là nói không nên lời.
Cũng không thể nói chỉ là vì muốn làm ngươi vui đi?
Phác Ngọc thấy đối phương không đáp, liền nhìn chằm chằm Thẩm Thắng Võ, y chính là muốn đập nồi dìm thuyền hỏi đến cùng, hỏi rõ ràng người trước mắt vì sao lại đưa cho y, một nam nhân mấy thứ đồ chơi giống nữ nhân này?!
Đương nhiên y tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình thích mấy thứ mà y nói là đồ con gái nhiều như thế nào, thế cho nên mấy cái mà Thẩm Thắng Võ lúc trước đem tới đều được bao một tầng giấy gạo ở bên ngoài, chỉ sợ chúng bị hỏng mất..
Thẩm Thắng Võ sờ sờ mũi, một đại nam nhân bị người khác nhìn chằm chằm ngược lại có chút ngượng ngùng.
"Ta chỉ là muốn làm bằng hữu với ngươi." Hắn nói.
Phác Ngọc không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, trong lòng ngoài có chút kinh ngạc, cũng có vài phần kinh hỉ. Khi đó Phác Ngọc cũng chính là thiếu niên choai choai, nào có thiếu niên nào không ham chơi đâu, đương nhiên muốn làm quen vài ngoạn bạn tâm đầu hợp ý.
Nghĩ như vậy, hỏa kế trước mắt này liền thuận mắt thêm một chút.
Chỉ là ở trên mặt, vẫn là một bộ cao ngạo tại thượng,"Ta đều không biết ngươi, vì sao phải làm bằng hữu với ngươi?"
Thấy Phác Ngọc một tiểu bộ dáng không được tự nhiên, Thẩm Thắng Võ càng vui, lập tức thẳng thắn,"Bởi vì ta thích ngươi!"
Thẩm Thắng Võ đương nhiên đáp.
Phác Ngọc lại bị lời hắn nói chọc giận,"Ta cũng không phải nữ nhân, ngươi thích ta làm gì?!"
"Ta đương nhiên biết ngươi không phải nữ nhân, nhưng ta chính là thích ngươi." Thẩm Thắng Võ đi về phía trước vài bước, kéo khoảng cách với Phác Ngọc lại gần một chút, nhẹ giọng bổ sung "Chỉ thích ngươi như vậy.."
Phác Ngọc thật sự rất giận, vừa định dạy dỗ cái tên mới lần đầu tiên gặp mặt đã nói năng lỗ mãng này, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng vang.
"Tiểu Ngọc, ngươi dậy chưa?" Là tiếng Trần Thục Hoa.
"Hỏng!"
Phác Ngọc ngay lúc này rối loạn tay chân, y nghĩ tới, Trần Thục Hoa lúc trước đã nói hôm nay sớm muốn lại đây gặp y, lại không nghĩ rằng đối phương đến sớm như vậy.
Bây giờ, hắn ta từ cửa chính đi vào, khó tránh khỏi sẽ bị truy vấn một phen, y thì không sao, nhưng hỏa kế trước mắt xông loạn vào đình viện này thì làm sao được?
Phác Ngọc lo lắng..
Thẩm Thắng Võ tự nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, lại nhìn tiểu nhân nhi trước mắt sốt ruột, một bộ không biết làm như thế nào cho phải, trong lòng ngược lại rất ấm áp.
Hắn nhìn ra được Phác Ngọc người này tuy bên ngoài ương ngạnh, kỳ thật rất mềm lòng..
"Cửa này là khoá từ bên trong?" Thẩm Thắng Võ hỏi.
Phác Ngọc không biết Thẩm Thắng Võ vì sao hỏi cái vấn đề không liên quan này, y trong lòng đang nghĩ tới biện pháp, chỉ gật đầu cho có lệ.
Được câu trả lời khẳng định, Thẩm Thắng Võ lập tức hạ thấp người tìm trên mặt đất, chọn một nhánh cây, vài bước đi đến trước cửa sổ, hướng vào trong khe cửa, nhẹ nhàng thoáng nhướn, cửa sổ liền từ trong mở ra.
Phác Ngọc nhìn toàn bộ quá trình Thẩm Thắng Võ mở cửa sổ, trong lòng âm thầm lắp bắp kinh hãi.
Cái cửa sổ của y trước mặt người này chỉ là thùng rỗng kêu to!
Thẩm Thắng Võ thấy Phác Ngọc trợn tròn mắt nhìn nhánh cây trong tay hắn, chỉ cười khẽ "Từ bên này vào đi."
Phác Ngọc vẫn là do dự, nghe trước cửa lại truyền đến một tiếng kêu to, vội vàng đáp "Tẩu tử, ngươi đợi lát nữa, ta liền đến."
Sau đó cũng không nghĩ nhiều, đi đến bên cửa sổ, nhìn Thẩm Thắng Võ một bên, liền chống thân mình, nhảy vào bên trong cửa sổ.
Chưa từng nghĩ, cửa sổ này đối với Thẩm Thắng Võ là không cao, nhưng đối với Phác Ngọc thấp hơn hắn nửa cái đầu, muốn một phen lướt qua, lại có chút khó khăn.
Thấy Phác Ngọc giống con khỉ nhỏ treo nửa người trên cửa sổ, hai chân dùng sức đạp, nhưng không được là không được, Thẩm Thắng Võ trong lòng buồn cười chết.
Vài bước tiến lên, đại chưởng trực tiếp ôm lấy hai mông tròn của Phác Ngọc, một động tác liền mang người ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp trong phòng. Cuối cùng, còn không quên xoa nắn thịt mềm trên đùi một phen.
Bị đối phương trực tiếp lại thoải mái nâng qua cửa sổ, Phác Ngọc thành công đỏ bừng mặt. Càng miễn bàn Thẩm Thắng Võ kia còn cố ý xoa nắn..
Một phen đẩy tay Thẩm Thắng Võ ra, Phác Ngọc thẹn quá hoá giận,"Ngươi sao có thể vô lý như vậy?!"
Thẩm Thắng Võ mặt đầy tiếu ý, khi thu tay, không quên xoa xoa đầu ngón tay, lưu luyến xúc cảm còn sót lại bên trên.
"Ta giúp ngươi, ngươi còn mắng ta? Đến cùng là ai vô lý hơn?"
"Ngươi.."
Phác Ngọc thế nhưng không đáp lại..
Phía trước Trần Thục Hoa lại thúc giục, Phác Ngọc chỉ có thể đem tức giận nuốt về trong bụng, hầm hừ đóng cửa sổ lại, không muốn để ý tới Thẩm Thắng Võ.
Thẩm Thắng Võ bị nhốt bên ngoài cũng không giận, đứng ngốc một lát, cũng đi.
Thật sự là tiểu nghịch ngợm..
Hắn trong lòng nói thầm..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất