Chương 9
Bị cự tuyệt nam nhân cũng không giận, lưu manh dường như đã quen, thoát giày, cũng chống thân mình nằm nghiêng xuống, tư thế như là đem Phác Ngọc cùng tiểu oa tử ôm vào lòng.
"Đây chính là hài tử ngươi cùng nữ nhân sinh?" Thẩm Thắng Võ không chút để ý hỏi, đem đầu dựa vào trong hõm vai người trước mặt, không nhịn được hôn hôn, một bàn tay cũng không chịu ngồi yên lưu luyến trên thân y, hắn hít sâu một hơi, cảm thấy mĩ mãn, cảm thấy trong xoang mũi tràn ngập thanh hương trên người đối phương.
Phác Ngọc thò tay đè lại tay to đang lộn xộn trên người mình, nghiêng đầu liếc mắt nam nhân phía sau y, khóe miệng vừa động, nhướn mày hỏi lại,"Ngươi tính là nữ nhân sao?"
Thẩm Thắng Võ sửng sốt, đúng là nhất thời không phản ứng lại ý tứ trong lời nói đối phương, hắn thò tay một phen kéo mặt Phác Ngọc qua, có chút không thể tin,"Ý của ngươi là nói.. đứa bé này là con của hai chúng ta?!!"
Thấy Phác Ngọc khẳng định gật gật đầu, Thẩm Thắng Võ xem như liền mờ mịt..
Trên đời này thật sự có chuyện thần kì như vậy! còn cố tình để Thẩm Thắng Võ hắn gặp được!!
Phác Ngọc nhìn chằm chằm nam nhân vừa kinh ngạc lại hưng phấn khó nhịn trước mắt, cảm thấy buồn cười, đồng thời, trong lòng cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra..
Phác Huyên là Phác Ngọc ở năm năm trước khi Thẩm Thắng Võ còn chưa rời đi Phác gia mang thai, vừa mới bắt đầu chính y cũng chưa từng phát hiện, chỉ là cảm giác ghê tởm, rõ ràng không thèm ăn, dáng người lại ngày càng đẫy đà, còn nữa, lúc đó chính là y bị phần lớn việc vặt phiền lòng, cùng Thẩm Thắng Võ chia lìa cũng lửa sém lông mày, y căn bản vô tâm biến hoá nhỏ này, cho đến sau này bệnh trạng càng ngày càng rõ ràng..
Nay nam nhân trở lại, y cũng không muốn cố ý giấu diếm..
Nghĩ đến nam nhân từ khi nhìn thấy thân mình y quái dị, cho tới bây giờ lại biết được y có thể giống như nữ tử mang thai sinh con, lại chưa bao giờ có bất cứ kỳ thị nào, nghĩ như thế, ngược lại làm Phác Ngọc trong tâm ấm áp.
"Thật là ngươi sinh cho ta?" Thẩm Thắng Võ nhịn không được lại xác nhận.
"Bằng không.. Con còn có thể từ trong đá đi ra?"
Nam nhân đại hỉ, nâng lên mặt Phác Ngọc, chính là một trận mãnh liệt, hôn Phác Ngọc không mở được mắt, ôm lấy cánh tay y, thật lâu sau hắn mới dừng lại.
"Phác Ngọc a Phác Ngọc, không nghĩ tới ta Thẩm Thắng Võ nhanh như vậy liền có hậu nhân!" Nam nhân cười to thoải mái, đối với miệng Phác Ngọc lại một trận hấp duyện!
Phác Ngọc nhìn chằm chằm nam nhân vui trời vui đất, trong mắt có chút do dự, cuối cùng vẫn là đem lời đang muốn nói nuốt lại trong họng.
Đến khi, Thẩm Thắng Võ ôm Phác Ngọc, thăm dò tiểu oa nhi ngủ mơ mơ màng màng trước mặt, phát hiện tiểu nữ nhi ngủ đến an ổn, chỉ rung rung lông mi, giống như cái chổi nhỏ. Thẩm Thắng Võ thấy chơi vui, muốn thò tay qua chạm, chỉ là còn chưa làm gì, liền bị người trong lòng đánh một cái.
Nam nhân nháy mắt bất mãn..
"Làm gì, ngươi?.."
"Xem là được, đụng cái gì mà đụng? Đánh thức thì làm sao?" Phác Ngọc răn dạy, phải biết y vì hống tiểu bướng bỉnh này đi ngủ, mất bao nhiêu thời gian..
Bị quở trách một trận Thẩm Thắng Võ bĩu môi.
"Được, ta không chạm." Nam nhân giả bộ thỏa hiệp, lập tức tà tà cười "Lão tử không chạm nhỏ, chạm lớn!" Nói xong, kéo Phác Ngọc vào lòng hôn cái chóc vào môi đỏ mọng.
Phác Ngọc thẹn quá thành giận đẩy hắn, nam nhân cười to.
"Hắc, này cái mũi nhỏ mặt nhỏ bộ dạng thật giống với ngươi.." Nam nhân ghé sát vào xem xét tiểu nữ nhi,"Lớn lên chắc chắn là mỹ nhân bại hoại." Trong miệng không quên lầm bầm lầu bầu than thở.
"Đúng rồi, tên gọi là gì?"
"Huyên, Phác Huyên."
Thẩm Thắng Võ khi nghe được họ, nhíu nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra,"Không có việc gì, đứa này theo họ ngươi, đứa sau theo họ ta!" Có vẻ đặc biệt hào phóng..
Nghe hỗn trướng này nói, Phác Ngọc mắt trợn trắng, cũng lười phản ứng với tên lưu manh này, y đỉnh khuỷu tay đẩy nam nhân phía sau, sau đó ôm lấy tiểu hài tử bọc ở trong chăn, đứng dậy mang giày ngủ.
"Đi đâu vậy?" Thẩm Thắng Võ hỏi.
Phác Ngọc không để ý tới, thẳng bước ôm hài tử mở cửa.
"Chu mụ!"
Phác Ngọc đối với ngoài cửa hô một tiếng.
"Ai ~" Không đợi bao lâu, chu mụ liền đáp ứng, từ trong phòng vội vàng đi ra.
"Ôm đại thiếu nãi nãi đi ngủ đi, ta cảm lạnh, sợ truyền cho con.." Phác Ngọc đem tiểu hài tử trong tay giao cho chu mụ.
"Ai" Chu mụ cẩn thận tiếp nhận, nhìn thấy Phác Ngọc mặc bạc y, lại dặn dò "Thiếu gia ngài cũng nên sớm nghỉ ngơi."
"Ân"
Phác Ngọc gật đầu đáp ứng.
Đợi chu mụ đi, Phác Ngọc mới đóng cửa lại, còn chưa xoay người, liền đâm vào trong lòng nam nhân không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau chính mình.
Nhất thời trọng tâm không ổn, khiến Phác Ngọc đưa tay kéo vạt áo trước của nam nhân, được chủ động tới gần nam nhân cười xấu xa,"Cảm lạnh? Không có việc gì, ta trị cho ngươi, sẽ rất chuẩn!"
Phác Ngọc bị ôm vào trong ngực cũng không nói gì, chỉ nâng đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm nam nhân đầy mặt đắc ý trước mắt.
Thẩm Thắng Võ ngừng vui đùa, cùng người trong lòng nhìn nhau, chậm rãi cúi đầu, duyện mút cánh môi khẽ nhếch. Ngoài ý muốn là, Phác Ngọc chẳng những không có phản kháng, ngược lại thái độ khác thường há miệng thuận theo để hắn tiến thêm một bước xâm nhập..
Nam nhân ôm sát y, càng thêm dùng lực duyện hôn, giống như mút hôn thế nào cũng đều không đủ, toàn bộ khoang miệng bên trong mỗi một chỗ đều bị mút vào, càn quấy, cùng đầu lưỡi mềm mại dây dưa..
Thật lâu sau, hai người mới thoáng tách ra, Phác Ngọc rối loạn hô hấp, chỉ có thể thở hổn hển.. Trán đối trán, nam nhân theo dõi y một hồi, Phác Ngọc lại bị ánh mắt nóng cháy trêu chọc, nhiệt khí không khỏi tràn lên, nam nhân trong mắt gần như phun ra tình dục khiến y không thể làm như không thấy..
Thẩm Thắng Võ cười, lại hôn môi đỏ mọng, sau đó khom lưng ôm ngang cái người mặt nhược đào hoa, xoay lưng hướng bên trong phòng.
Gió đêm yên lặng thổi qua buông xuống bức rèm che, mang theo tầng tầng gợn sóng, thỉnh thoảng là cuốn bức rèm lên.. Ngoài cửa sổ ánh trăng nồng đậm..
Không bao lâu, thanh âm rên rỉ từ trong rèm che tràn ra, áp lực.. Thống khổ.. Lại mang theo tia ngọt nị, khiến người mơ màng..
Trong rèm, Phác Ngọc chính trần trụi khóa ngồi ở trên thân nam nhân, hai chân đại khai, cả người mồ hôi nhỏ giọt nằm ở trong lòng nam nhân, hạ thân cùng đối phương chặt chẽ giao hợp..
Hai tay y gắt gao ôm cổ nam nhân, nhắm mắt ngửa đầu, trong miệng thỉnh thoảng phun ra vài tiếng đứt quãng rên rỉ, hạ thân theo động tác của đối phương mà vặn vẹo, làm cho vật cứng mang cho y tràn ngập khoái cảm có thể đi vào càng sâu..
Thẩm Thắng Võ hai tay đỡ lưng trần của Phác Ngọc, khiến đối phương có thể vững vàng ngồi giữa hai chân mình, hạ thân lại từng chút ra sức kích thích, côn th*t từng chút chuyên chúc ra vào khu vườn khoái nhạc kia, khiến người trong lòng một trận xóc nảy.
Nam nhân nhìn chằm chằm người trong lòng bị hắn thao làm hoàn toàn động tình, chỉ thấy Phác Ngọc lúc này tóc dài tán loạn, ướt mồ hôi dán tại bên mặt trên vai, hai mắt nửa mở, dường như đã sớm mê loạn, môi có chút sưng đỏ, hơi hơi giương, mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi nộn hồng bên trong, tinh tế phun ra tiếng ngâm ngọt nị.. Hắn thật sự là yêu cực bộ dáng này của Phác Ngọc!
Thẩm Thắng Võ hạ thân càng thêm kịch liệt chuyển động..
"Đây chính là hài tử ngươi cùng nữ nhân sinh?" Thẩm Thắng Võ không chút để ý hỏi, đem đầu dựa vào trong hõm vai người trước mặt, không nhịn được hôn hôn, một bàn tay cũng không chịu ngồi yên lưu luyến trên thân y, hắn hít sâu một hơi, cảm thấy mĩ mãn, cảm thấy trong xoang mũi tràn ngập thanh hương trên người đối phương.
Phác Ngọc thò tay đè lại tay to đang lộn xộn trên người mình, nghiêng đầu liếc mắt nam nhân phía sau y, khóe miệng vừa động, nhướn mày hỏi lại,"Ngươi tính là nữ nhân sao?"
Thẩm Thắng Võ sửng sốt, đúng là nhất thời không phản ứng lại ý tứ trong lời nói đối phương, hắn thò tay một phen kéo mặt Phác Ngọc qua, có chút không thể tin,"Ý của ngươi là nói.. đứa bé này là con của hai chúng ta?!!"
Thấy Phác Ngọc khẳng định gật gật đầu, Thẩm Thắng Võ xem như liền mờ mịt..
Trên đời này thật sự có chuyện thần kì như vậy! còn cố tình để Thẩm Thắng Võ hắn gặp được!!
Phác Ngọc nhìn chằm chằm nam nhân vừa kinh ngạc lại hưng phấn khó nhịn trước mắt, cảm thấy buồn cười, đồng thời, trong lòng cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra..
Phác Huyên là Phác Ngọc ở năm năm trước khi Thẩm Thắng Võ còn chưa rời đi Phác gia mang thai, vừa mới bắt đầu chính y cũng chưa từng phát hiện, chỉ là cảm giác ghê tởm, rõ ràng không thèm ăn, dáng người lại ngày càng đẫy đà, còn nữa, lúc đó chính là y bị phần lớn việc vặt phiền lòng, cùng Thẩm Thắng Võ chia lìa cũng lửa sém lông mày, y căn bản vô tâm biến hoá nhỏ này, cho đến sau này bệnh trạng càng ngày càng rõ ràng..
Nay nam nhân trở lại, y cũng không muốn cố ý giấu diếm..
Nghĩ đến nam nhân từ khi nhìn thấy thân mình y quái dị, cho tới bây giờ lại biết được y có thể giống như nữ tử mang thai sinh con, lại chưa bao giờ có bất cứ kỳ thị nào, nghĩ như thế, ngược lại làm Phác Ngọc trong tâm ấm áp.
"Thật là ngươi sinh cho ta?" Thẩm Thắng Võ nhịn không được lại xác nhận.
"Bằng không.. Con còn có thể từ trong đá đi ra?"
Nam nhân đại hỉ, nâng lên mặt Phác Ngọc, chính là một trận mãnh liệt, hôn Phác Ngọc không mở được mắt, ôm lấy cánh tay y, thật lâu sau hắn mới dừng lại.
"Phác Ngọc a Phác Ngọc, không nghĩ tới ta Thẩm Thắng Võ nhanh như vậy liền có hậu nhân!" Nam nhân cười to thoải mái, đối với miệng Phác Ngọc lại một trận hấp duyện!
Phác Ngọc nhìn chằm chằm nam nhân vui trời vui đất, trong mắt có chút do dự, cuối cùng vẫn là đem lời đang muốn nói nuốt lại trong họng.
Đến khi, Thẩm Thắng Võ ôm Phác Ngọc, thăm dò tiểu oa nhi ngủ mơ mơ màng màng trước mặt, phát hiện tiểu nữ nhi ngủ đến an ổn, chỉ rung rung lông mi, giống như cái chổi nhỏ. Thẩm Thắng Võ thấy chơi vui, muốn thò tay qua chạm, chỉ là còn chưa làm gì, liền bị người trong lòng đánh một cái.
Nam nhân nháy mắt bất mãn..
"Làm gì, ngươi?.."
"Xem là được, đụng cái gì mà đụng? Đánh thức thì làm sao?" Phác Ngọc răn dạy, phải biết y vì hống tiểu bướng bỉnh này đi ngủ, mất bao nhiêu thời gian..
Bị quở trách một trận Thẩm Thắng Võ bĩu môi.
"Được, ta không chạm." Nam nhân giả bộ thỏa hiệp, lập tức tà tà cười "Lão tử không chạm nhỏ, chạm lớn!" Nói xong, kéo Phác Ngọc vào lòng hôn cái chóc vào môi đỏ mọng.
Phác Ngọc thẹn quá thành giận đẩy hắn, nam nhân cười to.
"Hắc, này cái mũi nhỏ mặt nhỏ bộ dạng thật giống với ngươi.." Nam nhân ghé sát vào xem xét tiểu nữ nhi,"Lớn lên chắc chắn là mỹ nhân bại hoại." Trong miệng không quên lầm bầm lầu bầu than thở.
"Đúng rồi, tên gọi là gì?"
"Huyên, Phác Huyên."
Thẩm Thắng Võ khi nghe được họ, nhíu nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra,"Không có việc gì, đứa này theo họ ngươi, đứa sau theo họ ta!" Có vẻ đặc biệt hào phóng..
Nghe hỗn trướng này nói, Phác Ngọc mắt trợn trắng, cũng lười phản ứng với tên lưu manh này, y đỉnh khuỷu tay đẩy nam nhân phía sau, sau đó ôm lấy tiểu hài tử bọc ở trong chăn, đứng dậy mang giày ngủ.
"Đi đâu vậy?" Thẩm Thắng Võ hỏi.
Phác Ngọc không để ý tới, thẳng bước ôm hài tử mở cửa.
"Chu mụ!"
Phác Ngọc đối với ngoài cửa hô một tiếng.
"Ai ~" Không đợi bao lâu, chu mụ liền đáp ứng, từ trong phòng vội vàng đi ra.
"Ôm đại thiếu nãi nãi đi ngủ đi, ta cảm lạnh, sợ truyền cho con.." Phác Ngọc đem tiểu hài tử trong tay giao cho chu mụ.
"Ai" Chu mụ cẩn thận tiếp nhận, nhìn thấy Phác Ngọc mặc bạc y, lại dặn dò "Thiếu gia ngài cũng nên sớm nghỉ ngơi."
"Ân"
Phác Ngọc gật đầu đáp ứng.
Đợi chu mụ đi, Phác Ngọc mới đóng cửa lại, còn chưa xoay người, liền đâm vào trong lòng nam nhân không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau chính mình.
Nhất thời trọng tâm không ổn, khiến Phác Ngọc đưa tay kéo vạt áo trước của nam nhân, được chủ động tới gần nam nhân cười xấu xa,"Cảm lạnh? Không có việc gì, ta trị cho ngươi, sẽ rất chuẩn!"
Phác Ngọc bị ôm vào trong ngực cũng không nói gì, chỉ nâng đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm nam nhân đầy mặt đắc ý trước mắt.
Thẩm Thắng Võ ngừng vui đùa, cùng người trong lòng nhìn nhau, chậm rãi cúi đầu, duyện mút cánh môi khẽ nhếch. Ngoài ý muốn là, Phác Ngọc chẳng những không có phản kháng, ngược lại thái độ khác thường há miệng thuận theo để hắn tiến thêm một bước xâm nhập..
Nam nhân ôm sát y, càng thêm dùng lực duyện hôn, giống như mút hôn thế nào cũng đều không đủ, toàn bộ khoang miệng bên trong mỗi một chỗ đều bị mút vào, càn quấy, cùng đầu lưỡi mềm mại dây dưa..
Thật lâu sau, hai người mới thoáng tách ra, Phác Ngọc rối loạn hô hấp, chỉ có thể thở hổn hển.. Trán đối trán, nam nhân theo dõi y một hồi, Phác Ngọc lại bị ánh mắt nóng cháy trêu chọc, nhiệt khí không khỏi tràn lên, nam nhân trong mắt gần như phun ra tình dục khiến y không thể làm như không thấy..
Thẩm Thắng Võ cười, lại hôn môi đỏ mọng, sau đó khom lưng ôm ngang cái người mặt nhược đào hoa, xoay lưng hướng bên trong phòng.
Gió đêm yên lặng thổi qua buông xuống bức rèm che, mang theo tầng tầng gợn sóng, thỉnh thoảng là cuốn bức rèm lên.. Ngoài cửa sổ ánh trăng nồng đậm..
Không bao lâu, thanh âm rên rỉ từ trong rèm che tràn ra, áp lực.. Thống khổ.. Lại mang theo tia ngọt nị, khiến người mơ màng..
Trong rèm, Phác Ngọc chính trần trụi khóa ngồi ở trên thân nam nhân, hai chân đại khai, cả người mồ hôi nhỏ giọt nằm ở trong lòng nam nhân, hạ thân cùng đối phương chặt chẽ giao hợp..
Hai tay y gắt gao ôm cổ nam nhân, nhắm mắt ngửa đầu, trong miệng thỉnh thoảng phun ra vài tiếng đứt quãng rên rỉ, hạ thân theo động tác của đối phương mà vặn vẹo, làm cho vật cứng mang cho y tràn ngập khoái cảm có thể đi vào càng sâu..
Thẩm Thắng Võ hai tay đỡ lưng trần của Phác Ngọc, khiến đối phương có thể vững vàng ngồi giữa hai chân mình, hạ thân lại từng chút ra sức kích thích, côn th*t từng chút chuyên chúc ra vào khu vườn khoái nhạc kia, khiến người trong lòng một trận xóc nảy.
Nam nhân nhìn chằm chằm người trong lòng bị hắn thao làm hoàn toàn động tình, chỉ thấy Phác Ngọc lúc này tóc dài tán loạn, ướt mồ hôi dán tại bên mặt trên vai, hai mắt nửa mở, dường như đã sớm mê loạn, môi có chút sưng đỏ, hơi hơi giương, mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi nộn hồng bên trong, tinh tế phun ra tiếng ngâm ngọt nị.. Hắn thật sự là yêu cực bộ dáng này của Phác Ngọc!
Thẩm Thắng Võ hạ thân càng thêm kịch liệt chuyển động..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất