[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
Chương 27: Quyển 3Chương 4
Ron không biết bản thân hắn sẽ bắt gặp cảnh tượng thế này.
Sau khi Tiểu Thái Đao đưa Tinh Hoa đi, Hồ Điệp Quân cũng thành một nhóm nhỏ với Mai Mai, ngồi sát vào nhau thì thầm nói chuyện.
Ron cảm giác như hắn bị xa lánh vậy, chuyện này đối với một chó săn ưu tú luôn là thủ lĩnh như hắn có chút không quen....... Mà nói đi cũng phải nói lại, từ khi hắn được Tiểu Thái Đao cứu, sau đó đi cùng với họ, chả có một giây phút nào hắn cảm thấy quen cả.
Thế nhưng nếu không đi cùng Tiểu Thái Đao, một chó săn đã mất đi thân phận như hắn phải đi đâu?
Sự khó chịu khiến Ron suy sụp. Sâm Ngọc cũng chẳng biết đã chạy đi đâu, bởi vậy hắn lẳng lặng rời đi, sau đó đi loanh quanh chỗ họ cắm trại, cho đến khi hắn phát hiện ra nguồn nước mà Sâm Ngọc nói với Tiểu Thái Đao.
Ron đã ở trong Mộ Khuyển vài ngày, trên người hắn bẩn muốn chết. Ban đầu hắn muốn đi tắm một chút, nhưng không ngờ lại gặp Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao đang quấn lấy nhau bên bờ suối.
— Tiểu Thái Đao và Tinh Hoa đang làm cái quái gì bên bờ suối vậy?
Ron trừng lớn mắt, hắn vẫn biết Tiểu Thái Đao và Tinh Hoa luôn thân mật với nhau, nhưng không ngờ sự thân mật của họ thế mà lại đến loại tình trạng này.
Đây không phải là hành vi mà chủ nhân nên làm với vật nuôi.
Ron nhìn bóng người đang đung đưa dưới ánh trăng, Tiểu Thái Đao đang trần trụi ngồi trên người Tinh Hoa, di chuyển lên xuống. Đây là hành động chỉ có thể xảy ra giữa chó giống với nhau, đến chó cảnh cũng không được phép có hành vi như vậy vơi chủ nhân. kia hẳn là chỉ biết phát sinh tại chủng khuyển cùng chủng khuyển chi gian.
Vì sao một chó săn như Tiểu Thái Đao lại cùng Tinh Hoa......
Ron thật cẩn thận ẩn mình trong bụi cây, xuyên qua những tán lá mà quan sát hai người phía xa.
Hắn có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, cũng cơ hồ có thể nghe được tiếng thở dốc của Tiểu Thái Đao. Tiểu Thái Đao cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ, khiến hắn nghe được cả người cũng run rẩy theo.
Tiểu Thái Đao như vậy rất lạ, khiến Ron cảm thấy —
"Ghê tởm thật."
Tiếng nói lạnh lùng của một người đàn ông truyền đến, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.
Ron quay đầu lại, Sâm Ngọc không biết khi nào đã tiếp cận hắn. Hắn bước ra từ trong bụi cây, đến gần Ron.
"Ngươi nghĩ như vậy sao?"
Sâm Ngọc cười cười, lướt qua Ron rồi nhìn ra bên ngoài, "Cậu biết đấy, rình mò không phải là hành động đáng tuyên dương đâu."
"Ta không có rình mò!" Ron có hơi thẹn quá thành giận.
Sâm Ngọc nghiêng đầu, hiển nhiên không tin lời Ron. Hắn bước lên một bước, nháy mắt bàn tay đã mơn trớn giữa hai chân Ron, "Nếu không rình mò, vậy thì tại sao nơi này lại có phản ứng?"
Động tác này khiến Ron cảm thấy bị mạo phạm. Hắn theo bản năng bắt lấy tay đối phương định đánh hắn một trận, nhưng ngược lại lại bị Sâm Ngọc lật tay kiềm chế, đè hắn lên bụi cây.
Cả khuôn mặt Ron đỏ bừng, cắn răng mới có thể thốt ra lời: "Ta không có...... Rình mò...... Cũng không có...... phản ứng gì hết!"
"Vậy sao?" Sâm Ngọc chỉ là phát ra âm thanh nghi ngờ, cũng không hỏi thêm gì nữa, cũng không để Ron tiếp tục phản bác. Hắn đè chặt Ron sau đó hướng mắt ra ngoài nhìn, "Ta cảm thấy hai tên này có gì đó không đúng, chẳng có chó săn và chủ nhân nào lại thân mật như vậy, càng không ngờ họ đã đến mức này.... Ngươi biết chuyện này bao lâu rồi?"
Ron trầm mặc. Hắn biết càng giãy dụa sẽ khiến đối phương càng đè chặt mình hơn, vì vậy hắn cố ý thả lỏng thân thể, ý bảo đối phương cũng thả lỏng kiềm chế. Vậy nhưng Sâm Ngọc không hành động như hắn nghĩ, mà lực tay đè lên người hắn lại càng chặt hơn.
Cuối cùng, Ron không thể không thỏa hiệp, ngoan ngoãn trả lời: "Ta cũng vừa mới biết!"
"Ừ......" Trong giọng nói của Sâm Ngọc vẫn mang theo sự nghi ngờ đáng ghét. Giây tiếp theo, hắn lại được một tấc lại muốn tiến một thước, hỏi: "Có thể hỏi ngươi mấy câu được không?"
"......" Ron cảm thấy đối phương đang cố ý, bởi ngay từ đầu hắn đã không có quyền lựa chọn trả lời hoặc không.
"Ngươi và Tiểu Thái Đao rất thân thiết sao?"
Ron mím chặt môi, chỉ có thể trả lời câu hỏi của đối phương: "Quen biết." Nhưng tuyệt đối không thân thiết.
"Bởi vì từng là chó săn cùng một khu huấn luyện phải không? Ngươi cảm thấy năng lực của Tiểu Thái Đao thế nào?"
Nếu như là trước khi đến Đấu Trường Sư Tử, nếu có bất kỳ ai hỏi Ron câu hỏi này, hắn sẽ chê lên chê xuống. Nhưng sau cả chuyện ở Đấu Trường lẫn Mộ Khuyển, Ron chỉ có thể buông mắt, không cam lòng trả lời: "Ngươi đã thấy cậu ta tung hoành ở Mộ Khuyển rồi, điều này còn chưa đủ chứng minh sao?"
Ừm.... Quả thực là một minh chứng xác đáng. Sâm Ngọc nghĩ vậy.
"Thế cậu ta có phải một chó săn trung thành với org không?"
"Trung thành với org?" Ron không nghĩ vậy. Còn nhớ khi cùng ở Hắc Thuỷ Đạo, không ai dám để Tiểu Thái Đao ở một mình cùng một org hoặc để org trực tiếp giám định.
"Không.... Cậu ta chỉ đối xử đặc biệt với org tên là Tinh Hoa kia thôi. Ta cũng chẳng biết rốt cuộc Tinh Hoa đã làm gì mới khiến cậu ta...."
"Cho nên ý của ngươi là, nếu không có gã org kia, Tiểu Thái Đao sẽ đồng ý nghe lời?"
"Nghe lời? Không..... Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Tên kia căn bản là sẽ chẳng đồng ý nghe lời ai cả." Ron cảm thấy buồn cười mà lắc đầu, sau đó hắn lại khó hiểu mà nhíu mày. "Khoan đã, ngươi hỏi mấy cái này làm gì? Ngươi muốn mượn sức Tiểu Thái Đao sao?"
"Bọn ta là chó hoang, những con chó hoang đều căm hận org. Có thể nói ta nghĩ như vậy cũng không sai, ta muốn mượn sức Tiểu Thái Đao." Sâm Ngọc hào phóng thừa nhận, sau đó thả lỏng sự kiềm chế với Ron.
Ron không vui lắc lắc cổ tay và sau gáy, căm giận trừng đối phương, nhưng mà Sâm Ngọc vẫn chỉ mỉm cười. Hắn giải thích: "Nếu có thể đưa Tiểu Thái Đao về đội của chó hoang, cậu ta sẽ là cánh tay đắc lực nhất".
"Cánh tay đắc lực? Đám chó hoang các ngươi chẳng qua chỉ là một đám chó bị vứt bỏ lưu lạc bên ngoài, đến trốn còn không trốn kịp nữa là còn cần cánh tay đắc lực làm gì?" Chó săn như Ron từ trước tới nay đã bị nhồi nhét những quan điểm này vào đầu, những tên chó hoang bên ngoài chẳng qua chỉ là một lũ thấp kém, những tên thất bại bị chủ nhân vứt bỏ.
Mà hắn hiện tại cũng chỉ là kê thất bại như vậy. Nhớ đến điều này khiến Ron không khỏi nản lòng. Sâm Ngọc cẩn thận quan sát, chú ý đến những biểu hiện này của hắn.
Sâm Ngọc thấp giọng nói, trong lời có mang hàm ý ám chỉ gì đó, "Mục đích của chúng ta là gì thì trước khi ngươi chính thức gia nhập, ta sẽ không nói cho ngươi biết."
"Ngươi cho rằng ta sẽ gia nhập các ngươi?" Ron không hiểu vì sao đối phương lại nghĩ như vậy, hắn cũng chưa từng mở miệng đề cập đến.....
Sau khi nhìn thấy biểu cảm châm biếm của Sâm Ngọc, hắn liền hiểu vì sao đối phương lại nói như vậy.
"Ngươi không giống Tiểu Thái Đao. Ngươi chỉ là một con chó bị chủ vứt bỏ, ngươi căn bản không có lựa chọn nào khác." Sâm Ngọc nhướn mày. "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể nhập hội với bọn Tiểu Thái Đao, hoặc tự sống sót một mình trên hành tinh này?"
Ron im lặng, có chút phẫn nộ trừng Sâm Ngọc.
"Thôi tiết kiệm chút sức lực đi giận mà làm gì. Nhìn cậu và đám kia ở chung là biết cậu không thể nhập bọn được, cũng không có khả năng trở thành một thành viên của họ. Đây chính là nguyên nhân vì sao ta lại nói như vậy." Sâm Ngọc cực kỳ tự tin, mà hắn cũng nói đúng trọng điểm.
Ron không thể nhập bọn với nhóm Tiểu Thái Đao, mà nếu lựa chọn tự hành động một mình, chờ đợi hắn chỉ có con đường chết.
Ron cắn chặt môi, quyết định đổi chủ đề, quay trở lại vấn đề Tiểu Thái Đao. "Cho nên ngươi định làm gì? Xử lý Tinh Hoa rồi mượn sức Tiểu Thái Đao? Chuyện này không thể xảy ra, giữa Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao vẫn còn khế ước chủ sủng cùng liên!"
"Vậy thì loại bỏ khế ước là được."
"Ngươi cho rằng có thể loại bỏ khế ước sao?"
"Sâm Ngọc nheo mắt, hắn nhún vai, nhẹ giọng thì thầm bên tai Ron. "Ta cứ tưởng sở trường của chó bị vứt bỏ là biết cách giải trừ khế ước chứ? Này tóc vàng, cậu hiểu rõ mà, ta thấy trên người cậu đâu còn khế ước nữa."
Ron không lên tiếng. Khoảnh khắc bị giải trừ khế ước chính là giây phút hắn cảm thấy nhục nhã nhất trên đời. Hắn không bao giờ muốn hồi tưởng lại khoảnh khắc đấy nữa, chủ nhân mà hắn luôn kính ngưỡng đạp hắn dưới chân, sau đó rút lại khế ước mà hắn từng cho là huân chương vinh dự nhất.....
"Chuyện này cũng không phải là không thể, chỉ cần dùng máu của org......"
Một tiếng va đập cực mạnh vang lên ở tán cây trên đầu hai người. Cái cây bị đập cho rung lắc dữ dội, một đống lá cây rớt xuống đầu cả hai.
Sâm Ngọc hơi nghiêng đầu nhìn xem, hóa ra là đao của Tiểu Thái Đao đang cắm trên thân cây.
"Ai đó?" Giọng nói của Tiểu Thái Đaokhàn khàn mà trầm thấp, tựa hồ có muốn đi qua, nhưng bị người bên dưới ôm lấy.
Sâm Ngọc đỡ lấy Ron đang hơi kích động. Hắn gật đầu ý bảo Ron hãy im lặng, hai người trầm mặc một lúc, Sâm Ngọc mới kéo Ron nhẹ nhàng chậm rãi rời đi.
Sâm Ngọc không định xen vào chuyện của Tiểu Thái Đao và org, ít nhất là không phải bây giờ. Tiểu Thái Đao cũng không phải là người có thể thương lượng trong hòa bình, nên có một số việc chỉ có thể chờ đợi thời cơ thích hợp.
Hai bóng người dần chìm vào bóng tối, mà ở phía xa Tiểu Thái Đao đang vô cùng bất mãn, giãy dụa muốn bò dậy.
"Tiểu Thái Đao......" Tinh Hoa cả người cũng đang ửng hồng giống Tiểu Thái Đao, ôm chặt lấy chó săn đang có ý đồ cựa quậy.
Hắn thực sự không hiểu, vì sao Tiểu Thái Đao có thể tại thời điểm này chọn phá hư bầu không khí nồng nhiệt của họ? Tinh Hoa thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười.
"Nhất định là hai tên khốn kiếp Mai Mai và Hồ Điệp Quân...... A! Ta phải đi cho chúng một trận." Tiểu Thái Đao nhẹ nhàng cắn lên vành tai Tinh Hoa, xúc động muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng bị bắt ngồi trở lại đi.
Cảm nhận được vật cứng đang thúc sâu trong cơ thể, khiến chân Tiểu Thái Đao như muốn như nhũn ra. Mỗi khi cậu muốn nhấc mông lên đứng dậy, hai tay Tinh Hoa sẽ ôm chặt lấy cậu hoặc véo vào đùi cậu, bắt cậu ngồi yên.
"Ưm a......" Trước mắt Tiểu Thái Đao như phủ một lớp sương mỏng, cậu dùng lòng bàn tay dụi mắt.
"Vậy em định trần trụi như này chạy đi tìm họ tính sổ sao?" Tinh Hoa thấp giọng hỏi. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ về vật cứng giữa hai chân Tiểu Thái Đao, rất vừa lòng nghe thấy tiếng rên nức nở của cậu.
"Ta không đi nữa là được......" Tiểu Thái Đao đè lại tay Tinh Hoa, muốn hắn mạnh tay hơn một chút.
Tiểu Thái Đao vẫn thích hắn dùng sức với mình một chút, tính cách thì hấp ta hấp tấp, nhưng ngược lại Tinh Hoa vẫn cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu. Tuy nhiên hắn vẫn thích nhịp điệu chậm rãi một chút, thật dịu dàng với Tiểu Thái Đao.
"Ngoan quá." Tinh Hoa hôn lên môi Tiểu Thái Đao, mà đối phương ngay lập tức đáp lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt mà hơi chút thô lỗ.
Tinh Hoa nâng đùi cậu lên, thúc eo muốn vào sâu hơn một chút. Hắn rất thích cảm giác Tiểu Thái Đao vì hưng phấn mà ôm chặt lấy hắn.
"Muốn bắn rồi à?" Tinh Hoa hiểu rõ khi eo Tiểu Thái Đao căng chặt, nghĩa là cậu sắp không nhịn được nữa.
"Ừm......" Sau đó Tiểu Thái Đao sẽ năn nỉ hắn để hắn cho cậu tiết ra.
Mà nói năn nỉ thì cũng hơi quá, bởi vì Tiểu Thái Đao rất hiếm khi cầu xin người khác.
Tiểu Thái Đao ôm lấy cổ Tinh Hoa, tay nắm lấy tóc của hắn, sau đó không ngừng cắn hôn hắn, eo cũng nhấp lên hạ xuống. Cứ khi nào cậu muốn kết thúc một nụ hôn nồng nhiệt với Tinh Hoa thì lại nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của hắn, lại thấy khuôn mày vì cậu mà hơi chau lại, cậu lại không nhịn được mà tiếp tục cắn lấy.
Đôi mắt của Tinh Hoa tản ra ánh sáng xanh lục. Tiểu Thái Đao trước nay luôn thô lỗ, chưa từng có khái niệm với hai chữ "xinh đẹp". Nhưng cậu nghĩ, Tinh Hoa hẳn là vô cùng xinh đẹp.
Một người xinh đẹp như vậy, còn lâu cậu mới để cho kẻ khác cướp đi!
Tiểu Thái Đao kẹp chặt hai chân vào eo Tinh Hoa, dường như muốn để hắn hòa vào trong cơ thể mình, sau đó không bao giờ buông ra nữa.
Tinh Hoa cảm thấy rất thỏa mãn, cho nên khi hắn phát hiện làn da trên cánh tay hắn, dưới ánh trăng bắt đầu nứt ra một vệt dài, hắn chọn cách tạm thời lờ đi.
* * *
Khi Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao trở về, chính là bộ dạng thỏa mãn như không phải chỉ có ăn no.
Hồ Điệp Quân một bên giúp Mai Mai lau khô tóc, một bên không ngừng trợn mắt lườm hai người.
Nhìn cái kiểu lười biếng kia của Tiểu Thái Đao, mặt cũng đỏ ửng là biết họ rốt cuộc đã làm gì, càng không nói đến toàn bộ vùng cổ của Tinh Hoa, thậm chí cả mặt cũng đều là dấu hôn.
Tuy Sâm Ngọc và Ron hiện tại vẫn đang đồng hành cùng họ, nhưng Hồ Điệp Quân không tưởng hai người đó, cho nên dọc đường vẫn không ngừng nhắc nhở Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao không được để lộ quan hệ giữa hai người họ. Dù sao cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhưng giờ thì sao?
— Hai cái tên này thậm chí còn chẳng có ý định giấu diếm chút nào.
Tiểu Thái Đao lại còn rất tự nhiên, vừa trở về đã nhảy lên người Tinh Hoa, cả hai rúc vào cùng nhau. Mà cậu ta thậm chí còn hung hăng lườm lại Hồ Điệp Quân. Hồ Điệp Quân cũng nguy hiểm nheo mắt lườm lại, nhưng đối phương chỉ tỏ ra lười biếng mà nhìn ra chỗ khác, bởi vậy Hồ Điệp Quân liền di chuyển tầm mắt lên người Tinh Hoa.
"Đừng vậy mà Hồ Điệp Quân, bọn ta không làm gì hết." Tinh Hoa mỉm cười đáp lại.
"Thật sự không có?"
"Ừm......" Tinh Hoa không đáp lại. Hồ Điệp Quân chỉ nhìn thấy hắn kéo ống tay áo xuống, dường như đang muốn che giấu cái gì đó.
"Thực sự ta nói nhiều phát chán đi được rồi, tóm lại lần sau hai người tìm nơi nào riêng tư hơn một chút được không? Nếu để Mai Mai nhìn thấy thì phải làm sao?" Hồ Điệp Quân thở dài.
"Lần sau sẽ chú ý." Tinh Hoa gật đầu, tưởng rằng người nhìn lén hắn và Tiểu Thái Đao quả thật là Hồ Điệp Quân cùng Mai Mai.
Vì để tránh cho Hồ Điệp Quân tiếp tục lải nhải không ngừng, Tinh Hoa dứt khoát học theo Tiểu Thái Đao, dụi đầu vào người Tiểu Thái Đao làm bộ đi ngủ.
"A Quân, ngươi có cảm thấy bây giờ nhìn Tiểu Hoa rất giống con người không?" Mai Mai bỗng nhiên nói, con bé khoa tay múa chân. "Chỉ là cao hơn bình thường một chút?"
"Ngoại hình của org vốn rất giống con người mà." Hồ Điệp Quân vừa nói vừa buộc tóc cho cô bé.
"Ý em không phải như thế! Em là nói Tiểu Hoa rất giống con người.... tóm lại là như kiểu con người ấy!" Mai Mai không biết phải giải thích thế nào, nhưng Hồ Điệp Quân hiểu. Cậu chỉ muốn trêu con bé một chút thôi.
Hồ Điệp Quân cười khẽ, "Giống con người sao? Ta lại cảm giác hắn và Tiểu Thái Đao khá giống cái loại sinh vật nào đó không biết nghe lời ấy."
"Ha ha ha!" Mai Mai cười khanh khách.
Hồ Điệp Quân cũng nhìn về phía Sâm Ngọc và Ron, cả hai đều yên tĩnh ở chỗ của mình. Bọn họ không trò chuyện, cũng không có bất cứ động tác dư thừa nào.
Hồ Điệp Quân hy vọng quan hệ giữa hai bên có thể duy trì ở tình trạng như bây giờ, cho đến khi họ thuận lợi rời khỏi khu rừng bệnh này, sau đó tìm được một nơi để trốn......
Thế nhưng rốt cuộc là phải trốn bao lâu, mà họ có thể trốn được bao lâu? Hồ Điệp Quân không khỏi tự hỏi, ngoài ra, cậu cũng rất lo lắng cho sức khỏe của Tinh Hoa.
Hồ Điệp Quân nhìn sang Tinh Hoa, hắn vẫn vui vẻ như không có chuyện gì mà cười đùa với Tiểu Thái Đao. Cậu lắc đầu than thở. Cũng muộn rồi, tất cả mọi người đều mệt mỏi, giờ không phải lúc đeo đuổi hỏi cho ra nhẽ tình trạng của Tinh Hoa.
Bởi vậy cuối cùng Hồ Điệp Quân lựa chọn im lặng, sau đó giục Mai Mai đang lờ đờ ngủ gật tìm chỗ ngủ.
Đến gần sáng, sương rất dày, ánh lửa bập bùng không còn lớn như ban đầu nữa. Ngủ trong hoàn cảnh như vậy không dễ chịu, nhưng mọi người đã mệt mỏi cả ngày không muốn dậy, tranh thủ nghỉ ngơi.
Tiểu Thái Đao rúc trên người Tinh Hoa, ban đầu cậu ngủ khá say, nhưng động tác nhỏ của Tinh Hoa khiến cậu bừng tỉnh.
Tiểu Thái Đao mở mắt nhưng không cử động, chỉ lẳng lặng quan sát xem Tinh Hoa làm gì.
Tinh Hoa nhẹ nhàng nhất có thể mà đặt Tiểu Thái Đao xuống, sau đó chống tay ngồi dậy. Tiểu Thái Đao phát hiện Tinh Hoa kéo tay áo lên, quan sát bàn tay và cánh tay của mình, sau đó lại kéo xuống che đi.
Tiểu Thái Đao có thể cảm giác được hơi thở gấp gáp của Tinh Hoa, mà cơ thể hắn thậm chí còn hơi run rẩy, nhưng hắn lại làm như không có chuyện gì, kéo tay áo xuống ghe thật kỹ rồi ôm lấy Tiểu Thái Đao định tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiểu Thái Đao không để Tinh Hoa làm như vậy. Cậu đột nhiên ngẩng đầu, đè Tinh Hoa xuống.
"Ngươi bị làm sao vậy?" Tiểu Thái Đao bắt lấy tay Tinh Hoa, "Đang giấu diếm cái gì?"
"Không sao đâu, ngủ đi Tiểu Thái Đao. Ngày mai chúng ta còn phải lên đường." Tinh Hoa ra vẻ trấn định mỉm cười. Hắn ấn tay Tiểu Thái Đao xuống, nhưng Tiểu Thái Đao lại nắm chặt tay hắn không buông ra.
Đôi mắt đen láy sáng ngời của Tiểu Thái Đao nhìn chằm chằm hắn, cau mày, "Mặt ngươi......"
Tinh Hoa nghe tiếng Tiểu Thái Đao thì thào, giây tiếp theo, hắn bị cậu dùng sức đè xuống.
"Ngươi rốt cuộc là bị làm sao thế này?" Tiểu Thái Đao nhỏ giọng gầm nhẹ, ngón tay cậu thô lỗ bắt lấy mặt Tinh Hoa, nhưng cẩn thận không dùng lực mạnh.
Cậu chú ý tới vết rách trên mặt Tinh Hoa, cứ như một mảnh gốm sứ bị nứt, một vết nứt rất mảnh.
Tiểu Thái Đao sờ sờ mặt mình, không có gì cả. Vậy mà trên mặt Tinh Hoa lại xuất hiện vết thương như vậy. Ban đầu Tiểu Thái Đao còn tưởng có ai đã làm Tinh Hoa bị thương, nhưng cả đêm nay Tinh Hoa bị cậu đè xuống ngủ, nếu có người tiếp cận không thể nào không bị cậu phát hiện.
Lại nhớ lại khi nãy Tinh Hoa lén lút xem cánh tay hắn, Tiểu Thái Đao kéo tay Tinh Hoa qua, mạnh xốc tay áo hắn lên.
"Tiểu Thái Đao!"
Nghe tiếng hai người Tinh Hoa giàng co, khiến Hồ Điệp Quân vẫn luôn cạn ngủ tình dậy
"Ngươi bị thương từ lúc nào?" Tiểu Thái Đao nhìn thấy cánh tay cùa Tinh Hoa, không khỏi sửng sốt mà thở dốc. Trên tay Tinh Hoa cũng xuất hiện những vết nứt kỳ lạ như trên mặt hắn, hơn nữa lại còn nghiêm trọng hơn, kéo dài một đường suốt cả cánh tay.
Tiểu Thái Đao dùng ngón tay tay khẽ chạm vào vết nứt, có vài chỗ bị bong ra, bên trong không phải máu thịt mà lại là ngọc Phỉ Thúy tỏa ra ánh lam nhạt.
Tiểu Thái Đao nhìn tay mình, hoàn toàn bình thường, không có bất kỳ phản ứng chủ sủng cùng liên nào.
"Ngươi tốt nhất là giải thích cho ta nghe ngươi bị làm sao?"
Trong giọng nói của Tiểu Thái Đao mang theo sự tức giận. Cậu kéo tay áo Tinh Hoa xuống, lại đeo bao tay vào cho hắn, rất sợ những vết thương này lại tiếp tục bong ra.
"Shh......Không sao đâu, Tiểu Thái Đao."
Tinh Hoa muốn trấn an Tiểu Thái Đao, nhưng cơn đau từ nửa đêm vẫn luôn tra tấn hắn đột nhiên trở nên mạnh hơn, giống như khi hắn bắt đầu biến đổi mấy hôm trước, nhưng lần này còn nghiêm trọng hơn.
Hai mắt hắn đau nhói. Tinh Hoa sờ lên mặt mình, da hắn lại bị bong ra những mảnh vụn nhỏ.
"Như vậy còn nói không sao!" Tiểu Thái Đao sốt ruột trừng Tinh Hoa. Cậu phát hiện mắt Tinh Hoa đang phát sáng bất thường, mà cả người hắn chỗ nào cũng bất thường.
"Sao vậy?" Hồ Điệp Quân đứng dậy hỏi.
Bọn họ hiện tại chắc chắn đã đánh thức mọi người, khiến tất cả chú ý. Đây là điều mà Tinh Hoa không muốn xảy ra nhất.
Sâm Ngọc và Ron đều đã ngồi dậy, bắt đầu nhìn về phía họ. Người duy nhất còn đang ngủ say chỉ có Mai Mai.
Tiểu Thái Đao kéo mũ trên áo choàng của Tinh Hoa xuống, muốn bọc kín hắn trong áo choàng, nhưng vẫn để Hồ Điệp Quân nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tinh Hoa.
Hồ Điệp Quân kinh ngạc đến mức không nói nên lời, cả khuôn mặt của Tinh Hoa trắng bệch. Những vết nứt trên mặt hắn còn tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, mà hiện tượng này rất giống với thứ hắn từng nghe nói qua – hiện tượng năng nguyên hóa của org.
Nhưng mà có đúng là vậy không? Hồ Điệp Quân muốn xác nhận lại lần nữa, Tiểu Thái Đao đã ôm chặt Tinh Hoa vào trong ngực, không để bất cứ ai chạm vào hắn.
"Tiểu Thái Đao......" Hồ Điệp Quân thu tay về.
Nhưng sắc mặt Tiểu Thái Đao vô cùng ngưng trọng. Cậu nhìn về phía rừng cây, giống như ngửi được mùi của nguy hiểm.
"Thơm quá......"
"Cái gì?" Một câu nói đột nhiên của Tiểu Thái Đao khiến Hồ Điệp Quân không hiểu ra sao.
Mà ở một bên, Sâm Ngọc và Ron cũng bắt đầu phát hiện ra có gì đó không đúng mà đứng lên. Sâm Ngọc bỗng nhiên ném thêm củi vào đống lửa muốn ngọn lửa cháy to hơn. Hồ Điệp Quân cũng cảm thấy không ổn, cậu lắc Mai Mai tỉnh dậy.
"Ngươi rất thơm, có cái gì bị dẫn tới đây!"
Tiểu Thái Đao không có đáp lại Hồ Điệp Quân, cậu bưng mặt Tinh Hoa nói chuyện, "Ta không nghĩ chỉ bằng một ngọn lửa nhỏ này có thể dọa chạy mấy con trùng vì mùi thơm mà bị dẫn đến....... Tiểu Hoa, ngươi có chạy hoặc đi được không?"
Tinh Hoa muốn đứng dậy, sau đó có thật nhiều mảnh vụn rơi xuống từ trên người hắn.
"Không được. Ngươi ngồi yên, để ta cõng ngươi." Tiểu Thái Đao thấy vậy thì đè lại hắn. Cậu rút đao ra.
"Sao vậy?" Mai Mai dụi mắt, giật mình ngồi dậy.
Sâm Ngọc lại đến gần họ. Hắn vỗ vai Tiểu Thái Đao, mà Tiểu Thái Đao lại giống như một con chó săn hung mãnh, trung thành bảo vệ chủ nhân mà trừng hắn, dường như hắn mới là kẻ địch vậy.
"Trùng đến rồi. Org của ngươi đang tỏa ra mùi máu, xảy ra chuyện gì vậy?" Sâm Ngọc hỏi. Sau khi hắn bị tiếng động của nhóm Tiểu Thái Đao làm bừng tỉnh, mới chú ý tới mùi máu của org dày đặc trong không khí.
Đây tuyệt đối không phải một chuyện tốt
Có những âm thanh loạt soạt trong rừng cây, có là tiếng chân của trùng ma sát vào tiếng lá khô.
"Ngươi không cần biết chúng ta có chuyện gì, hiện tại ngươi phải đưa chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức." Tiểu Thái Đao thấp giọng nói, cậu càng ôm chặt Tinh Hoa hơn nữa.
"Muốn rời khỏi đây cũng được, nhưng phải giải quyết ba con sâu này đã rồi mới đi được." Sâm Ngọc cũng rút ra song đao của mình. Trong rừng lóe lên ánh sáng kỳ quái, tiếng loạt soạt rung động lại càng trở nên rối loạn.
"Hồ Điệp Quân, dẫn Tinh Hoa trốn ra phía sau. Nếu không cẩn thận bị công kích thì ném Mai Mai ra che phía trước!" Tiểu Thái Đao giao Tinh Hoa trong lòng cho Hồ Điệp Quân, sau đó kéo Mai Mai qua, "Bảo vệ Tiểu Hoa Nhi."
Tuy là có gì đó không đúng, nhưng Mai Mai vẫn bẹp miệng, cố gắng nhịn cho nước mắt không rơi xuống rồi gật đầu. Ngay sau khi họ đưa Tinh Hoa lùi lại, mặt đất bỗng nhiên nứt toác ra, một con trùng khổng lồ từ mặt đất trồi lên.
Sâm Ngọc ném một cây đao cho Ron, mà Tiểu Thái Đao thì cả người tỏa ra hơi thở thô bạo, hai tay nắm chắc song đao, giống như một con mãnh thú khát máu.
Con giun móc trắng khổng lồ vừa hành động, Tiểu Thái Đao lập tức xông lên.
Ron vẫn luôn cho rằng mình là một chó săn ưu tú nhất, nhưng giờ xem ra, bản thân hắn chỉ là một con ếch dưới đáy giếng. Hắc Thủy Đạo có một Tiểu Thái Đao, không ngờ Bạch Thủy Đạo cũng có Sâm Ngọc.
Cách Sâm Ngọc giải quyết trùng vừa gọn gàng vừa nhanh chóng, hầu như là không hề có máu, là một cao thủ kinh nghiệm lão luyện. Đây là sự dứt khoát mà Ron không thể làm được. Mà so sánh với hắn, Tiểu Thái Đao lại vô cùng bạo lực, dường như có thể dùng từ xé xác để hình dung cách cậu giết trùng.
Trước đây Ron cũng đã từng chứng kiến cách Tiểu Thái Đao xử lý trùng, nhưng có vẻ như những lần trước đây cậu đã rất ôn hòa, mà lần này, cậu muốn cả rừng bệnh nhuốm đầy máu trùng.
Tiểu Thái Đao giết đỏ cả mắt, trùng tử vạch ra một vết cắt dài trên người cậu cũng không để ý, ngược lại khiến cậu càng hưng phấn hơn. Song đao nắm chắc trên tay đâm ngập vào thân thể con trùng, sau đó xé toang bụng nó.
Có vẻ như mùi máu trùng đã dìm đi mùi máu org, nên số lượng trùng bị dẫn đến đây đã giảm bớt, nhưng Tiểu Thái Đao vẫn còn đang giết trùng bốn phía.
"Tiểu Thái Đao."
Khi Ron dừng công kích, Sâm Ngọc cũng ngừng tay. Tiểu Thái Đao vẫn còn đang giết đỏ cả mắt, kể cả họ có gọi cậu như thế nào, cậu cũng như không nghe đến, mãi cho đến khi Tinh Hoa lên tiếng.
Ron không biết liệu Tiểu Thái Đao có phải thực sự nghe được tiếng gọi của org giờ phút này đang rất suy yếu kai không, nhưng quả thực cậu đã dừng tay.
Tiểu Thái Đao cả người là máu quay đầu. Cậu lướt qua Sâm Ngọc và Ron, ngồi xuống trước mặt Tinh Hoa, sau đó chỉ chỉ lên lưng, muốn Hồ Điệp Quân và Mai Mai đỡ Tinh Hoa lên lưng cậu.
"Đừng có đùa. Tiểu Thái Đao, ngươi đã bị thương như vậy rồi còn muốn cõng một org chạy trốn?"
Ron không nhịn được nữa mà lên tiếng. Tiểu Thái Đao quá không biết lượng sức mình.
Tiểu Thái Đao chau mày, lúc này cậu mới nhìn thoáng qua vết thương trước ngực, như kiểu giờ mới phát hiện ra mình bị thương vậy.
"Giao hắn cho bất cứ ai trong các ngươi ta cũng không yên tâm. Đừng xía mũi vào chuyện của ta, ngươi cứ ngoan ngoãn câm mồm là được!" Tiểu Thái Đao không kiên nhẫn cãi lại, vẫn là kiên trì muốn tự cõng Tinh Hoa. "Cao kều dẫn đường!"
"Ta thực sự hoài nghi, liệu ngoài chủ nhân ra, rốt cuộc ngươi có nhớ được tên chúng ta không vậy?" Sâm Ngọc buông tiếng thở dài, nhưng không nói thêm gì nữa.
Sự chiếm hữu của Tiểu Thái Đao đối với Tinh Hoa mạnh hơn nhiều so với hắn nghĩ, chuyện này khó giải quyết đây.
Cuối cùng, dưới ánh mắt của nhóm Tiểu Thái Đao, Sâm Ngọc đành đi lên phía trước tiếp tục dẫn đường. Mà dưới sự lo lẵng của Hồ Điệp Quân và Mai Mai, Tiểu Thái Đao vẫn kiên trì cõng Tinh Hoa lên, nhìn cậu như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Cố gắng một chút, ta sẽ tìm được một nơi cho ngươi nghỉ ngơi thật tốt. " Tiểu Thái Đao nhẹ giọng nói với Tinh Hoa.
"Tiểu Thái Đao......"
"Ta không sao, không có việc gì. Ngươi nghe lời một chút, ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ cần ôm chặt ta là được!"
Tiểu Thái Đao rất đàn ông mà nói, khiến Tinh Hoa cười ra tiếng.
"Câm miệng, đến cười cũng không được!" Tiểu Thái Đao chỉ sợ trên người Tinh Hoa sẽ xuất hiện càng nhiều vết thương.
"Biết rồi." Tinh Hoa ôm chặt lấy Tiểu Thái Đao, tuy rằng đau đớn trên người vẫn liên tục tăng lên, nhưng hắn lại cảm thấy nằm trên lưng Tiểu Thái Đao, sự đau đớn này cũng không khó chịu lắm.
Tuy rằng bị cấm nói chuyện, nhưng thực ra trên đường hai người vẫn không ngừng thì thầm, không biết là nói chuyện những gì.
Sau khi Tiểu Thái Đao đưa Tinh Hoa đi, Hồ Điệp Quân cũng thành một nhóm nhỏ với Mai Mai, ngồi sát vào nhau thì thầm nói chuyện.
Ron cảm giác như hắn bị xa lánh vậy, chuyện này đối với một chó săn ưu tú luôn là thủ lĩnh như hắn có chút không quen....... Mà nói đi cũng phải nói lại, từ khi hắn được Tiểu Thái Đao cứu, sau đó đi cùng với họ, chả có một giây phút nào hắn cảm thấy quen cả.
Thế nhưng nếu không đi cùng Tiểu Thái Đao, một chó săn đã mất đi thân phận như hắn phải đi đâu?
Sự khó chịu khiến Ron suy sụp. Sâm Ngọc cũng chẳng biết đã chạy đi đâu, bởi vậy hắn lẳng lặng rời đi, sau đó đi loanh quanh chỗ họ cắm trại, cho đến khi hắn phát hiện ra nguồn nước mà Sâm Ngọc nói với Tiểu Thái Đao.
Ron đã ở trong Mộ Khuyển vài ngày, trên người hắn bẩn muốn chết. Ban đầu hắn muốn đi tắm một chút, nhưng không ngờ lại gặp Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao đang quấn lấy nhau bên bờ suối.
— Tiểu Thái Đao và Tinh Hoa đang làm cái quái gì bên bờ suối vậy?
Ron trừng lớn mắt, hắn vẫn biết Tiểu Thái Đao và Tinh Hoa luôn thân mật với nhau, nhưng không ngờ sự thân mật của họ thế mà lại đến loại tình trạng này.
Đây không phải là hành vi mà chủ nhân nên làm với vật nuôi.
Ron nhìn bóng người đang đung đưa dưới ánh trăng, Tiểu Thái Đao đang trần trụi ngồi trên người Tinh Hoa, di chuyển lên xuống. Đây là hành động chỉ có thể xảy ra giữa chó giống với nhau, đến chó cảnh cũng không được phép có hành vi như vậy vơi chủ nhân. kia hẳn là chỉ biết phát sinh tại chủng khuyển cùng chủng khuyển chi gian.
Vì sao một chó săn như Tiểu Thái Đao lại cùng Tinh Hoa......
Ron thật cẩn thận ẩn mình trong bụi cây, xuyên qua những tán lá mà quan sát hai người phía xa.
Hắn có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, cũng cơ hồ có thể nghe được tiếng thở dốc của Tiểu Thái Đao. Tiểu Thái Đao cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ, khiến hắn nghe được cả người cũng run rẩy theo.
Tiểu Thái Đao như vậy rất lạ, khiến Ron cảm thấy —
"Ghê tởm thật."
Tiếng nói lạnh lùng của một người đàn ông truyền đến, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.
Ron quay đầu lại, Sâm Ngọc không biết khi nào đã tiếp cận hắn. Hắn bước ra từ trong bụi cây, đến gần Ron.
"Ngươi nghĩ như vậy sao?"
Sâm Ngọc cười cười, lướt qua Ron rồi nhìn ra bên ngoài, "Cậu biết đấy, rình mò không phải là hành động đáng tuyên dương đâu."
"Ta không có rình mò!" Ron có hơi thẹn quá thành giận.
Sâm Ngọc nghiêng đầu, hiển nhiên không tin lời Ron. Hắn bước lên một bước, nháy mắt bàn tay đã mơn trớn giữa hai chân Ron, "Nếu không rình mò, vậy thì tại sao nơi này lại có phản ứng?"
Động tác này khiến Ron cảm thấy bị mạo phạm. Hắn theo bản năng bắt lấy tay đối phương định đánh hắn một trận, nhưng ngược lại lại bị Sâm Ngọc lật tay kiềm chế, đè hắn lên bụi cây.
Cả khuôn mặt Ron đỏ bừng, cắn răng mới có thể thốt ra lời: "Ta không có...... Rình mò...... Cũng không có...... phản ứng gì hết!"
"Vậy sao?" Sâm Ngọc chỉ là phát ra âm thanh nghi ngờ, cũng không hỏi thêm gì nữa, cũng không để Ron tiếp tục phản bác. Hắn đè chặt Ron sau đó hướng mắt ra ngoài nhìn, "Ta cảm thấy hai tên này có gì đó không đúng, chẳng có chó săn và chủ nhân nào lại thân mật như vậy, càng không ngờ họ đã đến mức này.... Ngươi biết chuyện này bao lâu rồi?"
Ron trầm mặc. Hắn biết càng giãy dụa sẽ khiến đối phương càng đè chặt mình hơn, vì vậy hắn cố ý thả lỏng thân thể, ý bảo đối phương cũng thả lỏng kiềm chế. Vậy nhưng Sâm Ngọc không hành động như hắn nghĩ, mà lực tay đè lên người hắn lại càng chặt hơn.
Cuối cùng, Ron không thể không thỏa hiệp, ngoan ngoãn trả lời: "Ta cũng vừa mới biết!"
"Ừ......" Trong giọng nói của Sâm Ngọc vẫn mang theo sự nghi ngờ đáng ghét. Giây tiếp theo, hắn lại được một tấc lại muốn tiến một thước, hỏi: "Có thể hỏi ngươi mấy câu được không?"
"......" Ron cảm thấy đối phương đang cố ý, bởi ngay từ đầu hắn đã không có quyền lựa chọn trả lời hoặc không.
"Ngươi và Tiểu Thái Đao rất thân thiết sao?"
Ron mím chặt môi, chỉ có thể trả lời câu hỏi của đối phương: "Quen biết." Nhưng tuyệt đối không thân thiết.
"Bởi vì từng là chó săn cùng một khu huấn luyện phải không? Ngươi cảm thấy năng lực của Tiểu Thái Đao thế nào?"
Nếu như là trước khi đến Đấu Trường Sư Tử, nếu có bất kỳ ai hỏi Ron câu hỏi này, hắn sẽ chê lên chê xuống. Nhưng sau cả chuyện ở Đấu Trường lẫn Mộ Khuyển, Ron chỉ có thể buông mắt, không cam lòng trả lời: "Ngươi đã thấy cậu ta tung hoành ở Mộ Khuyển rồi, điều này còn chưa đủ chứng minh sao?"
Ừm.... Quả thực là một minh chứng xác đáng. Sâm Ngọc nghĩ vậy.
"Thế cậu ta có phải một chó săn trung thành với org không?"
"Trung thành với org?" Ron không nghĩ vậy. Còn nhớ khi cùng ở Hắc Thuỷ Đạo, không ai dám để Tiểu Thái Đao ở một mình cùng một org hoặc để org trực tiếp giám định.
"Không.... Cậu ta chỉ đối xử đặc biệt với org tên là Tinh Hoa kia thôi. Ta cũng chẳng biết rốt cuộc Tinh Hoa đã làm gì mới khiến cậu ta...."
"Cho nên ý của ngươi là, nếu không có gã org kia, Tiểu Thái Đao sẽ đồng ý nghe lời?"
"Nghe lời? Không..... Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Tên kia căn bản là sẽ chẳng đồng ý nghe lời ai cả." Ron cảm thấy buồn cười mà lắc đầu, sau đó hắn lại khó hiểu mà nhíu mày. "Khoan đã, ngươi hỏi mấy cái này làm gì? Ngươi muốn mượn sức Tiểu Thái Đao sao?"
"Bọn ta là chó hoang, những con chó hoang đều căm hận org. Có thể nói ta nghĩ như vậy cũng không sai, ta muốn mượn sức Tiểu Thái Đao." Sâm Ngọc hào phóng thừa nhận, sau đó thả lỏng sự kiềm chế với Ron.
Ron không vui lắc lắc cổ tay và sau gáy, căm giận trừng đối phương, nhưng mà Sâm Ngọc vẫn chỉ mỉm cười. Hắn giải thích: "Nếu có thể đưa Tiểu Thái Đao về đội của chó hoang, cậu ta sẽ là cánh tay đắc lực nhất".
"Cánh tay đắc lực? Đám chó hoang các ngươi chẳng qua chỉ là một đám chó bị vứt bỏ lưu lạc bên ngoài, đến trốn còn không trốn kịp nữa là còn cần cánh tay đắc lực làm gì?" Chó săn như Ron từ trước tới nay đã bị nhồi nhét những quan điểm này vào đầu, những tên chó hoang bên ngoài chẳng qua chỉ là một lũ thấp kém, những tên thất bại bị chủ nhân vứt bỏ.
Mà hắn hiện tại cũng chỉ là kê thất bại như vậy. Nhớ đến điều này khiến Ron không khỏi nản lòng. Sâm Ngọc cẩn thận quan sát, chú ý đến những biểu hiện này của hắn.
Sâm Ngọc thấp giọng nói, trong lời có mang hàm ý ám chỉ gì đó, "Mục đích của chúng ta là gì thì trước khi ngươi chính thức gia nhập, ta sẽ không nói cho ngươi biết."
"Ngươi cho rằng ta sẽ gia nhập các ngươi?" Ron không hiểu vì sao đối phương lại nghĩ như vậy, hắn cũng chưa từng mở miệng đề cập đến.....
Sau khi nhìn thấy biểu cảm châm biếm của Sâm Ngọc, hắn liền hiểu vì sao đối phương lại nói như vậy.
"Ngươi không giống Tiểu Thái Đao. Ngươi chỉ là một con chó bị chủ vứt bỏ, ngươi căn bản không có lựa chọn nào khác." Sâm Ngọc nhướn mày. "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể nhập hội với bọn Tiểu Thái Đao, hoặc tự sống sót một mình trên hành tinh này?"
Ron im lặng, có chút phẫn nộ trừng Sâm Ngọc.
"Thôi tiết kiệm chút sức lực đi giận mà làm gì. Nhìn cậu và đám kia ở chung là biết cậu không thể nhập bọn được, cũng không có khả năng trở thành một thành viên của họ. Đây chính là nguyên nhân vì sao ta lại nói như vậy." Sâm Ngọc cực kỳ tự tin, mà hắn cũng nói đúng trọng điểm.
Ron không thể nhập bọn với nhóm Tiểu Thái Đao, mà nếu lựa chọn tự hành động một mình, chờ đợi hắn chỉ có con đường chết.
Ron cắn chặt môi, quyết định đổi chủ đề, quay trở lại vấn đề Tiểu Thái Đao. "Cho nên ngươi định làm gì? Xử lý Tinh Hoa rồi mượn sức Tiểu Thái Đao? Chuyện này không thể xảy ra, giữa Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao vẫn còn khế ước chủ sủng cùng liên!"
"Vậy thì loại bỏ khế ước là được."
"Ngươi cho rằng có thể loại bỏ khế ước sao?"
"Sâm Ngọc nheo mắt, hắn nhún vai, nhẹ giọng thì thầm bên tai Ron. "Ta cứ tưởng sở trường của chó bị vứt bỏ là biết cách giải trừ khế ước chứ? Này tóc vàng, cậu hiểu rõ mà, ta thấy trên người cậu đâu còn khế ước nữa."
Ron không lên tiếng. Khoảnh khắc bị giải trừ khế ước chính là giây phút hắn cảm thấy nhục nhã nhất trên đời. Hắn không bao giờ muốn hồi tưởng lại khoảnh khắc đấy nữa, chủ nhân mà hắn luôn kính ngưỡng đạp hắn dưới chân, sau đó rút lại khế ước mà hắn từng cho là huân chương vinh dự nhất.....
"Chuyện này cũng không phải là không thể, chỉ cần dùng máu của org......"
Một tiếng va đập cực mạnh vang lên ở tán cây trên đầu hai người. Cái cây bị đập cho rung lắc dữ dội, một đống lá cây rớt xuống đầu cả hai.
Sâm Ngọc hơi nghiêng đầu nhìn xem, hóa ra là đao của Tiểu Thái Đao đang cắm trên thân cây.
"Ai đó?" Giọng nói của Tiểu Thái Đaokhàn khàn mà trầm thấp, tựa hồ có muốn đi qua, nhưng bị người bên dưới ôm lấy.
Sâm Ngọc đỡ lấy Ron đang hơi kích động. Hắn gật đầu ý bảo Ron hãy im lặng, hai người trầm mặc một lúc, Sâm Ngọc mới kéo Ron nhẹ nhàng chậm rãi rời đi.
Sâm Ngọc không định xen vào chuyện của Tiểu Thái Đao và org, ít nhất là không phải bây giờ. Tiểu Thái Đao cũng không phải là người có thể thương lượng trong hòa bình, nên có một số việc chỉ có thể chờ đợi thời cơ thích hợp.
Hai bóng người dần chìm vào bóng tối, mà ở phía xa Tiểu Thái Đao đang vô cùng bất mãn, giãy dụa muốn bò dậy.
"Tiểu Thái Đao......" Tinh Hoa cả người cũng đang ửng hồng giống Tiểu Thái Đao, ôm chặt lấy chó săn đang có ý đồ cựa quậy.
Hắn thực sự không hiểu, vì sao Tiểu Thái Đao có thể tại thời điểm này chọn phá hư bầu không khí nồng nhiệt của họ? Tinh Hoa thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười.
"Nhất định là hai tên khốn kiếp Mai Mai và Hồ Điệp Quân...... A! Ta phải đi cho chúng một trận." Tiểu Thái Đao nhẹ nhàng cắn lên vành tai Tinh Hoa, xúc động muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng bị bắt ngồi trở lại đi.
Cảm nhận được vật cứng đang thúc sâu trong cơ thể, khiến chân Tiểu Thái Đao như muốn như nhũn ra. Mỗi khi cậu muốn nhấc mông lên đứng dậy, hai tay Tinh Hoa sẽ ôm chặt lấy cậu hoặc véo vào đùi cậu, bắt cậu ngồi yên.
"Ưm a......" Trước mắt Tiểu Thái Đao như phủ một lớp sương mỏng, cậu dùng lòng bàn tay dụi mắt.
"Vậy em định trần trụi như này chạy đi tìm họ tính sổ sao?" Tinh Hoa thấp giọng hỏi. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ về vật cứng giữa hai chân Tiểu Thái Đao, rất vừa lòng nghe thấy tiếng rên nức nở của cậu.
"Ta không đi nữa là được......" Tiểu Thái Đao đè lại tay Tinh Hoa, muốn hắn mạnh tay hơn một chút.
Tiểu Thái Đao vẫn thích hắn dùng sức với mình một chút, tính cách thì hấp ta hấp tấp, nhưng ngược lại Tinh Hoa vẫn cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu. Tuy nhiên hắn vẫn thích nhịp điệu chậm rãi một chút, thật dịu dàng với Tiểu Thái Đao.
"Ngoan quá." Tinh Hoa hôn lên môi Tiểu Thái Đao, mà đối phương ngay lập tức đáp lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt mà hơi chút thô lỗ.
Tinh Hoa nâng đùi cậu lên, thúc eo muốn vào sâu hơn một chút. Hắn rất thích cảm giác Tiểu Thái Đao vì hưng phấn mà ôm chặt lấy hắn.
"Muốn bắn rồi à?" Tinh Hoa hiểu rõ khi eo Tiểu Thái Đao căng chặt, nghĩa là cậu sắp không nhịn được nữa.
"Ừm......" Sau đó Tiểu Thái Đao sẽ năn nỉ hắn để hắn cho cậu tiết ra.
Mà nói năn nỉ thì cũng hơi quá, bởi vì Tiểu Thái Đao rất hiếm khi cầu xin người khác.
Tiểu Thái Đao ôm lấy cổ Tinh Hoa, tay nắm lấy tóc của hắn, sau đó không ngừng cắn hôn hắn, eo cũng nhấp lên hạ xuống. Cứ khi nào cậu muốn kết thúc một nụ hôn nồng nhiệt với Tinh Hoa thì lại nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của hắn, lại thấy khuôn mày vì cậu mà hơi chau lại, cậu lại không nhịn được mà tiếp tục cắn lấy.
Đôi mắt của Tinh Hoa tản ra ánh sáng xanh lục. Tiểu Thái Đao trước nay luôn thô lỗ, chưa từng có khái niệm với hai chữ "xinh đẹp". Nhưng cậu nghĩ, Tinh Hoa hẳn là vô cùng xinh đẹp.
Một người xinh đẹp như vậy, còn lâu cậu mới để cho kẻ khác cướp đi!
Tiểu Thái Đao kẹp chặt hai chân vào eo Tinh Hoa, dường như muốn để hắn hòa vào trong cơ thể mình, sau đó không bao giờ buông ra nữa.
Tinh Hoa cảm thấy rất thỏa mãn, cho nên khi hắn phát hiện làn da trên cánh tay hắn, dưới ánh trăng bắt đầu nứt ra một vệt dài, hắn chọn cách tạm thời lờ đi.
* * *
Khi Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao trở về, chính là bộ dạng thỏa mãn như không phải chỉ có ăn no.
Hồ Điệp Quân một bên giúp Mai Mai lau khô tóc, một bên không ngừng trợn mắt lườm hai người.
Nhìn cái kiểu lười biếng kia của Tiểu Thái Đao, mặt cũng đỏ ửng là biết họ rốt cuộc đã làm gì, càng không nói đến toàn bộ vùng cổ của Tinh Hoa, thậm chí cả mặt cũng đều là dấu hôn.
Tuy Sâm Ngọc và Ron hiện tại vẫn đang đồng hành cùng họ, nhưng Hồ Điệp Quân không tưởng hai người đó, cho nên dọc đường vẫn không ngừng nhắc nhở Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao không được để lộ quan hệ giữa hai người họ. Dù sao cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhưng giờ thì sao?
— Hai cái tên này thậm chí còn chẳng có ý định giấu diếm chút nào.
Tiểu Thái Đao lại còn rất tự nhiên, vừa trở về đã nhảy lên người Tinh Hoa, cả hai rúc vào cùng nhau. Mà cậu ta thậm chí còn hung hăng lườm lại Hồ Điệp Quân. Hồ Điệp Quân cũng nguy hiểm nheo mắt lườm lại, nhưng đối phương chỉ tỏ ra lười biếng mà nhìn ra chỗ khác, bởi vậy Hồ Điệp Quân liền di chuyển tầm mắt lên người Tinh Hoa.
"Đừng vậy mà Hồ Điệp Quân, bọn ta không làm gì hết." Tinh Hoa mỉm cười đáp lại.
"Thật sự không có?"
"Ừm......" Tinh Hoa không đáp lại. Hồ Điệp Quân chỉ nhìn thấy hắn kéo ống tay áo xuống, dường như đang muốn che giấu cái gì đó.
"Thực sự ta nói nhiều phát chán đi được rồi, tóm lại lần sau hai người tìm nơi nào riêng tư hơn một chút được không? Nếu để Mai Mai nhìn thấy thì phải làm sao?" Hồ Điệp Quân thở dài.
"Lần sau sẽ chú ý." Tinh Hoa gật đầu, tưởng rằng người nhìn lén hắn và Tiểu Thái Đao quả thật là Hồ Điệp Quân cùng Mai Mai.
Vì để tránh cho Hồ Điệp Quân tiếp tục lải nhải không ngừng, Tinh Hoa dứt khoát học theo Tiểu Thái Đao, dụi đầu vào người Tiểu Thái Đao làm bộ đi ngủ.
"A Quân, ngươi có cảm thấy bây giờ nhìn Tiểu Hoa rất giống con người không?" Mai Mai bỗng nhiên nói, con bé khoa tay múa chân. "Chỉ là cao hơn bình thường một chút?"
"Ngoại hình của org vốn rất giống con người mà." Hồ Điệp Quân vừa nói vừa buộc tóc cho cô bé.
"Ý em không phải như thế! Em là nói Tiểu Hoa rất giống con người.... tóm lại là như kiểu con người ấy!" Mai Mai không biết phải giải thích thế nào, nhưng Hồ Điệp Quân hiểu. Cậu chỉ muốn trêu con bé một chút thôi.
Hồ Điệp Quân cười khẽ, "Giống con người sao? Ta lại cảm giác hắn và Tiểu Thái Đao khá giống cái loại sinh vật nào đó không biết nghe lời ấy."
"Ha ha ha!" Mai Mai cười khanh khách.
Hồ Điệp Quân cũng nhìn về phía Sâm Ngọc và Ron, cả hai đều yên tĩnh ở chỗ của mình. Bọn họ không trò chuyện, cũng không có bất cứ động tác dư thừa nào.
Hồ Điệp Quân hy vọng quan hệ giữa hai bên có thể duy trì ở tình trạng như bây giờ, cho đến khi họ thuận lợi rời khỏi khu rừng bệnh này, sau đó tìm được một nơi để trốn......
Thế nhưng rốt cuộc là phải trốn bao lâu, mà họ có thể trốn được bao lâu? Hồ Điệp Quân không khỏi tự hỏi, ngoài ra, cậu cũng rất lo lắng cho sức khỏe của Tinh Hoa.
Hồ Điệp Quân nhìn sang Tinh Hoa, hắn vẫn vui vẻ như không có chuyện gì mà cười đùa với Tiểu Thái Đao. Cậu lắc đầu than thở. Cũng muộn rồi, tất cả mọi người đều mệt mỏi, giờ không phải lúc đeo đuổi hỏi cho ra nhẽ tình trạng của Tinh Hoa.
Bởi vậy cuối cùng Hồ Điệp Quân lựa chọn im lặng, sau đó giục Mai Mai đang lờ đờ ngủ gật tìm chỗ ngủ.
Đến gần sáng, sương rất dày, ánh lửa bập bùng không còn lớn như ban đầu nữa. Ngủ trong hoàn cảnh như vậy không dễ chịu, nhưng mọi người đã mệt mỏi cả ngày không muốn dậy, tranh thủ nghỉ ngơi.
Tiểu Thái Đao rúc trên người Tinh Hoa, ban đầu cậu ngủ khá say, nhưng động tác nhỏ của Tinh Hoa khiến cậu bừng tỉnh.
Tiểu Thái Đao mở mắt nhưng không cử động, chỉ lẳng lặng quan sát xem Tinh Hoa làm gì.
Tinh Hoa nhẹ nhàng nhất có thể mà đặt Tiểu Thái Đao xuống, sau đó chống tay ngồi dậy. Tiểu Thái Đao phát hiện Tinh Hoa kéo tay áo lên, quan sát bàn tay và cánh tay của mình, sau đó lại kéo xuống che đi.
Tiểu Thái Đao có thể cảm giác được hơi thở gấp gáp của Tinh Hoa, mà cơ thể hắn thậm chí còn hơi run rẩy, nhưng hắn lại làm như không có chuyện gì, kéo tay áo xuống ghe thật kỹ rồi ôm lấy Tiểu Thái Đao định tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiểu Thái Đao không để Tinh Hoa làm như vậy. Cậu đột nhiên ngẩng đầu, đè Tinh Hoa xuống.
"Ngươi bị làm sao vậy?" Tiểu Thái Đao bắt lấy tay Tinh Hoa, "Đang giấu diếm cái gì?"
"Không sao đâu, ngủ đi Tiểu Thái Đao. Ngày mai chúng ta còn phải lên đường." Tinh Hoa ra vẻ trấn định mỉm cười. Hắn ấn tay Tiểu Thái Đao xuống, nhưng Tiểu Thái Đao lại nắm chặt tay hắn không buông ra.
Đôi mắt đen láy sáng ngời của Tiểu Thái Đao nhìn chằm chằm hắn, cau mày, "Mặt ngươi......"
Tinh Hoa nghe tiếng Tiểu Thái Đao thì thào, giây tiếp theo, hắn bị cậu dùng sức đè xuống.
"Ngươi rốt cuộc là bị làm sao thế này?" Tiểu Thái Đao nhỏ giọng gầm nhẹ, ngón tay cậu thô lỗ bắt lấy mặt Tinh Hoa, nhưng cẩn thận không dùng lực mạnh.
Cậu chú ý tới vết rách trên mặt Tinh Hoa, cứ như một mảnh gốm sứ bị nứt, một vết nứt rất mảnh.
Tiểu Thái Đao sờ sờ mặt mình, không có gì cả. Vậy mà trên mặt Tinh Hoa lại xuất hiện vết thương như vậy. Ban đầu Tiểu Thái Đao còn tưởng có ai đã làm Tinh Hoa bị thương, nhưng cả đêm nay Tinh Hoa bị cậu đè xuống ngủ, nếu có người tiếp cận không thể nào không bị cậu phát hiện.
Lại nhớ lại khi nãy Tinh Hoa lén lút xem cánh tay hắn, Tiểu Thái Đao kéo tay Tinh Hoa qua, mạnh xốc tay áo hắn lên.
"Tiểu Thái Đao!"
Nghe tiếng hai người Tinh Hoa giàng co, khiến Hồ Điệp Quân vẫn luôn cạn ngủ tình dậy
"Ngươi bị thương từ lúc nào?" Tiểu Thái Đao nhìn thấy cánh tay cùa Tinh Hoa, không khỏi sửng sốt mà thở dốc. Trên tay Tinh Hoa cũng xuất hiện những vết nứt kỳ lạ như trên mặt hắn, hơn nữa lại còn nghiêm trọng hơn, kéo dài một đường suốt cả cánh tay.
Tiểu Thái Đao dùng ngón tay tay khẽ chạm vào vết nứt, có vài chỗ bị bong ra, bên trong không phải máu thịt mà lại là ngọc Phỉ Thúy tỏa ra ánh lam nhạt.
Tiểu Thái Đao nhìn tay mình, hoàn toàn bình thường, không có bất kỳ phản ứng chủ sủng cùng liên nào.
"Ngươi tốt nhất là giải thích cho ta nghe ngươi bị làm sao?"
Trong giọng nói của Tiểu Thái Đao mang theo sự tức giận. Cậu kéo tay áo Tinh Hoa xuống, lại đeo bao tay vào cho hắn, rất sợ những vết thương này lại tiếp tục bong ra.
"Shh......Không sao đâu, Tiểu Thái Đao."
Tinh Hoa muốn trấn an Tiểu Thái Đao, nhưng cơn đau từ nửa đêm vẫn luôn tra tấn hắn đột nhiên trở nên mạnh hơn, giống như khi hắn bắt đầu biến đổi mấy hôm trước, nhưng lần này còn nghiêm trọng hơn.
Hai mắt hắn đau nhói. Tinh Hoa sờ lên mặt mình, da hắn lại bị bong ra những mảnh vụn nhỏ.
"Như vậy còn nói không sao!" Tiểu Thái Đao sốt ruột trừng Tinh Hoa. Cậu phát hiện mắt Tinh Hoa đang phát sáng bất thường, mà cả người hắn chỗ nào cũng bất thường.
"Sao vậy?" Hồ Điệp Quân đứng dậy hỏi.
Bọn họ hiện tại chắc chắn đã đánh thức mọi người, khiến tất cả chú ý. Đây là điều mà Tinh Hoa không muốn xảy ra nhất.
Sâm Ngọc và Ron đều đã ngồi dậy, bắt đầu nhìn về phía họ. Người duy nhất còn đang ngủ say chỉ có Mai Mai.
Tiểu Thái Đao kéo mũ trên áo choàng của Tinh Hoa xuống, muốn bọc kín hắn trong áo choàng, nhưng vẫn để Hồ Điệp Quân nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tinh Hoa.
Hồ Điệp Quân kinh ngạc đến mức không nói nên lời, cả khuôn mặt của Tinh Hoa trắng bệch. Những vết nứt trên mặt hắn còn tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, mà hiện tượng này rất giống với thứ hắn từng nghe nói qua – hiện tượng năng nguyên hóa của org.
Nhưng mà có đúng là vậy không? Hồ Điệp Quân muốn xác nhận lại lần nữa, Tiểu Thái Đao đã ôm chặt Tinh Hoa vào trong ngực, không để bất cứ ai chạm vào hắn.
"Tiểu Thái Đao......" Hồ Điệp Quân thu tay về.
Nhưng sắc mặt Tiểu Thái Đao vô cùng ngưng trọng. Cậu nhìn về phía rừng cây, giống như ngửi được mùi của nguy hiểm.
"Thơm quá......"
"Cái gì?" Một câu nói đột nhiên của Tiểu Thái Đao khiến Hồ Điệp Quân không hiểu ra sao.
Mà ở một bên, Sâm Ngọc và Ron cũng bắt đầu phát hiện ra có gì đó không đúng mà đứng lên. Sâm Ngọc bỗng nhiên ném thêm củi vào đống lửa muốn ngọn lửa cháy to hơn. Hồ Điệp Quân cũng cảm thấy không ổn, cậu lắc Mai Mai tỉnh dậy.
"Ngươi rất thơm, có cái gì bị dẫn tới đây!"
Tiểu Thái Đao không có đáp lại Hồ Điệp Quân, cậu bưng mặt Tinh Hoa nói chuyện, "Ta không nghĩ chỉ bằng một ngọn lửa nhỏ này có thể dọa chạy mấy con trùng vì mùi thơm mà bị dẫn đến....... Tiểu Hoa, ngươi có chạy hoặc đi được không?"
Tinh Hoa muốn đứng dậy, sau đó có thật nhiều mảnh vụn rơi xuống từ trên người hắn.
"Không được. Ngươi ngồi yên, để ta cõng ngươi." Tiểu Thái Đao thấy vậy thì đè lại hắn. Cậu rút đao ra.
"Sao vậy?" Mai Mai dụi mắt, giật mình ngồi dậy.
Sâm Ngọc lại đến gần họ. Hắn vỗ vai Tiểu Thái Đao, mà Tiểu Thái Đao lại giống như một con chó săn hung mãnh, trung thành bảo vệ chủ nhân mà trừng hắn, dường như hắn mới là kẻ địch vậy.
"Trùng đến rồi. Org của ngươi đang tỏa ra mùi máu, xảy ra chuyện gì vậy?" Sâm Ngọc hỏi. Sau khi hắn bị tiếng động của nhóm Tiểu Thái Đao làm bừng tỉnh, mới chú ý tới mùi máu của org dày đặc trong không khí.
Đây tuyệt đối không phải một chuyện tốt
Có những âm thanh loạt soạt trong rừng cây, có là tiếng chân của trùng ma sát vào tiếng lá khô.
"Ngươi không cần biết chúng ta có chuyện gì, hiện tại ngươi phải đưa chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức." Tiểu Thái Đao thấp giọng nói, cậu càng ôm chặt Tinh Hoa hơn nữa.
"Muốn rời khỏi đây cũng được, nhưng phải giải quyết ba con sâu này đã rồi mới đi được." Sâm Ngọc cũng rút ra song đao của mình. Trong rừng lóe lên ánh sáng kỳ quái, tiếng loạt soạt rung động lại càng trở nên rối loạn.
"Hồ Điệp Quân, dẫn Tinh Hoa trốn ra phía sau. Nếu không cẩn thận bị công kích thì ném Mai Mai ra che phía trước!" Tiểu Thái Đao giao Tinh Hoa trong lòng cho Hồ Điệp Quân, sau đó kéo Mai Mai qua, "Bảo vệ Tiểu Hoa Nhi."
Tuy là có gì đó không đúng, nhưng Mai Mai vẫn bẹp miệng, cố gắng nhịn cho nước mắt không rơi xuống rồi gật đầu. Ngay sau khi họ đưa Tinh Hoa lùi lại, mặt đất bỗng nhiên nứt toác ra, một con trùng khổng lồ từ mặt đất trồi lên.
Sâm Ngọc ném một cây đao cho Ron, mà Tiểu Thái Đao thì cả người tỏa ra hơi thở thô bạo, hai tay nắm chắc song đao, giống như một con mãnh thú khát máu.
Con giun móc trắng khổng lồ vừa hành động, Tiểu Thái Đao lập tức xông lên.
Ron vẫn luôn cho rằng mình là một chó săn ưu tú nhất, nhưng giờ xem ra, bản thân hắn chỉ là một con ếch dưới đáy giếng. Hắc Thủy Đạo có một Tiểu Thái Đao, không ngờ Bạch Thủy Đạo cũng có Sâm Ngọc.
Cách Sâm Ngọc giải quyết trùng vừa gọn gàng vừa nhanh chóng, hầu như là không hề có máu, là một cao thủ kinh nghiệm lão luyện. Đây là sự dứt khoát mà Ron không thể làm được. Mà so sánh với hắn, Tiểu Thái Đao lại vô cùng bạo lực, dường như có thể dùng từ xé xác để hình dung cách cậu giết trùng.
Trước đây Ron cũng đã từng chứng kiến cách Tiểu Thái Đao xử lý trùng, nhưng có vẻ như những lần trước đây cậu đã rất ôn hòa, mà lần này, cậu muốn cả rừng bệnh nhuốm đầy máu trùng.
Tiểu Thái Đao giết đỏ cả mắt, trùng tử vạch ra một vết cắt dài trên người cậu cũng không để ý, ngược lại khiến cậu càng hưng phấn hơn. Song đao nắm chắc trên tay đâm ngập vào thân thể con trùng, sau đó xé toang bụng nó.
Có vẻ như mùi máu trùng đã dìm đi mùi máu org, nên số lượng trùng bị dẫn đến đây đã giảm bớt, nhưng Tiểu Thái Đao vẫn còn đang giết trùng bốn phía.
"Tiểu Thái Đao."
Khi Ron dừng công kích, Sâm Ngọc cũng ngừng tay. Tiểu Thái Đao vẫn còn đang giết đỏ cả mắt, kể cả họ có gọi cậu như thế nào, cậu cũng như không nghe đến, mãi cho đến khi Tinh Hoa lên tiếng.
Ron không biết liệu Tiểu Thái Đao có phải thực sự nghe được tiếng gọi của org giờ phút này đang rất suy yếu kai không, nhưng quả thực cậu đã dừng tay.
Tiểu Thái Đao cả người là máu quay đầu. Cậu lướt qua Sâm Ngọc và Ron, ngồi xuống trước mặt Tinh Hoa, sau đó chỉ chỉ lên lưng, muốn Hồ Điệp Quân và Mai Mai đỡ Tinh Hoa lên lưng cậu.
"Đừng có đùa. Tiểu Thái Đao, ngươi đã bị thương như vậy rồi còn muốn cõng một org chạy trốn?"
Ron không nhịn được nữa mà lên tiếng. Tiểu Thái Đao quá không biết lượng sức mình.
Tiểu Thái Đao chau mày, lúc này cậu mới nhìn thoáng qua vết thương trước ngực, như kiểu giờ mới phát hiện ra mình bị thương vậy.
"Giao hắn cho bất cứ ai trong các ngươi ta cũng không yên tâm. Đừng xía mũi vào chuyện của ta, ngươi cứ ngoan ngoãn câm mồm là được!" Tiểu Thái Đao không kiên nhẫn cãi lại, vẫn là kiên trì muốn tự cõng Tinh Hoa. "Cao kều dẫn đường!"
"Ta thực sự hoài nghi, liệu ngoài chủ nhân ra, rốt cuộc ngươi có nhớ được tên chúng ta không vậy?" Sâm Ngọc buông tiếng thở dài, nhưng không nói thêm gì nữa.
Sự chiếm hữu của Tiểu Thái Đao đối với Tinh Hoa mạnh hơn nhiều so với hắn nghĩ, chuyện này khó giải quyết đây.
Cuối cùng, dưới ánh mắt của nhóm Tiểu Thái Đao, Sâm Ngọc đành đi lên phía trước tiếp tục dẫn đường. Mà dưới sự lo lẵng của Hồ Điệp Quân và Mai Mai, Tiểu Thái Đao vẫn kiên trì cõng Tinh Hoa lên, nhìn cậu như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Cố gắng một chút, ta sẽ tìm được một nơi cho ngươi nghỉ ngơi thật tốt. " Tiểu Thái Đao nhẹ giọng nói với Tinh Hoa.
"Tiểu Thái Đao......"
"Ta không sao, không có việc gì. Ngươi nghe lời một chút, ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ cần ôm chặt ta là được!"
Tiểu Thái Đao rất đàn ông mà nói, khiến Tinh Hoa cười ra tiếng.
"Câm miệng, đến cười cũng không được!" Tiểu Thái Đao chỉ sợ trên người Tinh Hoa sẽ xuất hiện càng nhiều vết thương.
"Biết rồi." Tinh Hoa ôm chặt lấy Tiểu Thái Đao, tuy rằng đau đớn trên người vẫn liên tục tăng lên, nhưng hắn lại cảm thấy nằm trên lưng Tiểu Thái Đao, sự đau đớn này cũng không khó chịu lắm.
Tuy rằng bị cấm nói chuyện, nhưng thực ra trên đường hai người vẫn không ngừng thì thầm, không biết là nói chuyện những gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất