[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
Chương 4
Một cái...... Một cái...... thùng gỗ.
"Thả ta ra ngoài!" Trong thùng gỗ phát ra tiếng kêu ầm ĩ, cả đoạn đường chưa từng im lặng.
Tinh Hoa ở cùng Tiểu Thái Đao, trong ghế lô chỉ có hai người bọn họ, có vẻ cô quạnh vắng người. Nhưng ở phía đối diện Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao, cảnh tượng lại khác hẳn.
Org mang theo chó săn bọn họ mới nhận tụ tập tại khu giao thông then chốt của Hắc Thủy Đạo ── Hành lang gấp khúc Quang Hạm.
Đại sảnh màu trắng hoa mỹ, cùng với trụ đỡ toàn bộ kiến trúc, bên cạnh hành lang gấp khúc là quỹ đạo thiên không xanh biếc, đó là nam châm phản trọng lực đặc thù của Phỉ Thúy tinh, có thể khởi động "xe lửa Quang hạm" chạy với vận tốc âm thanh. Mà nhà ga của nó được gọi là "Hành lang gấp khúc Quang Hạm".
Trên xe lửa Quang Hạm, một khoang chưa hai ghế lô, mà mỗi ghế lô là để org sử dụng, có thể cung cấp không gian hoạt động trọn vẹn cho org có địa vị cao quý, mà cũng có thể an trí gia súc của họ.
Khi Tinh Hoa lần đầu đi lên xe lửa Quang Hạm là đi một mình. Ghế lô to như vậy cũng chỉ có một mình hắn, mà hiện tại lại có thêm một người bạn đồng hành.
"Ngoan một chút, nghỉ ngơi một lát, từ Hắc Thủy Đạo đến thành phố kế tiếp còn một lúc nữa." Tinh Hoa lên tiếng trấn an, hắn thoải mái ngồi trên ghế.
Tuy rằng mỗi org được phép sử dụng một ghế lô, nhưng để khiến các org tiện trao đổi nói chuyện với nhau, không gian giữa các ghế lô cũng không có vách ngăn, chỉ treo một tấm rèm để ngăn lại.
── thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Đây là khi Tinh Hoa và Thanh Hồi cùng bước lên một khoang xe lửa, ngồi ở ghế lô đối diện nhau cùng chung một suy nghĩ.
Thanh Hồi đi cùng một vài sủng vật, trong đó phủ phục bên người hắn giống như những con mèo ở trên thảm phần lớn đều là chó cảnh, mặt khác, Ron mới được nhận nuôi cũng ở đây.
Sủng vật của Thanh Hồi không chỉ có chừng này, hẳn là còn có vài con để ở trong thùng xe, chỉ là hiện tại đám chó cảnh đi bên người hắn cũng đã đủ náo nhiệt.
Làm một phép so sánh, bên người Tinh Hoa thực sự chỉ có một cái thùng gỗ, bên trong có một chó săn.
Tinh Hoa nhìn về phía Thanh Hồi, Thanh Hồi đang vuốt ve chó cảnh của mình, mỉm cười với hắn một cái, rồi đứng lên đi về phía hắn.
Thật lòng mà nói, Tinh Hoa hy vọng đối phương đừng lại đây trao đổi với hắn gì cả. Nhưng mọi chuyện nào chiều theo ý hắn, org kia đang mang sủng vật di chuyển về hướng ghế lô của họ.
Lẽ ra ngay từ đầu nên thả rèm ngăn cách đúng không? Tinh Hoa nghĩ như vậy, đồng thời cả ghế lô lại vang lên âm thanh binh binh ầm ầm, Tiểu Thái Đao lại náo loạn.
"Trả đao lại cho ta! Mau thả ông ra ngoài!" Bị thay một chiếc thùng gỗ khác cực kỳ chắc chắn, Tiểu Thái Đao lại vẫn có thể đạp được thùng gỗ vang lên bang bang.
"Nhưng mà thả ngươi ra ngoài, ngươi sẽ đánh ta đúng hay không?" Không để ý tới Thanh Hồi, Tinh Hoa khẽ gõ thùng gỗ.
"......"
"Nói vậy vẫn là không nên thả."
"Này! Ngươi tên khốn kiếp đáng giận này!"
Đối thoại của cặp chủ sủng này lọt vào tai Thanh Hồi vừa bước vào ghế lô, khiến hắn không biết phải nói gì. Chó săn thế nhưng gọi chủ nhân là "Này", còn không ngừng chửi rủa, đã không còn ở mức độ chỉ cần giáo huấn một chút là có thể giải quyết. Lẽ ra, org nên ngay lập tức xử tử chó săn dám vô lễ với mình. Nhưng giờ phút này Tinh Hoa lại vẫn tâm bình khí hòa, thậm chí cảm giác hắn đang thấy rất thú vị.
Thanh Hồi không thể hiểu nổi Tinh Hoa đang nghĩ gì.
"Tinh Hoa đại nhân, chó săn như vậy ta khuyên ngươi nên từ bỏ. Chó săn tính phục tùng thấp thái độ lại kém, tốt nhất vẫn là trả lại để xử lý, không thì sớm hay muộn sẽ xảy ra vấn đề ── Xin đừng quên lịch sử giáo huấn." Thanh Hồi trầm giọng.
Đối mặt Thanh Hồi nghi ngờ, Tinh Hoa cư nhiên vẫn giữ thái độ như trước, thản nhiên cười, cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Ta sẽ dạy hắn thật tốt." Tinh Hoa nói.
"Dạy cái gì? Để ta đến dạy cả nhà ông nội ngươi là được!" Trong rương gỗ lại truyền đến tiếng mắng và tiếng đập phá.
"Chó săn như vậy ngươi có cách nào dạy sao?" Thanh Hồi khinh thường khẽ hừ một tiếng, hắn cho rằng Tinh Hoa cố chấp cổ quái. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Ron, Ron lập tức phủ phục đến bên cạnh hắn, hạ thấp người lại không mất sự ưu nhã của chó săn."Loại chó săn giống Ron mới là một con chó săn tốt, mang theo trên người không mất mặt, mạnh mẽ lại sử dụng tốt, so với con chó hoang kia càng thích hợp với ngươi đúng không, đồng bạn từ thành phố Mũi Nhọn......"
Tinh Hoa nhìn Thanh Hồi, suy tư vài giây.
"Quả thật......"
"Cho nên ta nói......"
"Thế nhưng, nếu nói về mạnh mẽ, ta cho rằng Tiểu Thái Đao so với Ron càng cường hãn hơn." Hơn nữa, so với Ron, hắn càng thích tính cách của Tiểu Thái Đao. Tinh Hoa giống như đứa trẻ mò mẫm trong thùng đồ chơi, cuối cùng đã chọn đc món đồ chơi yêu thích nhất.
"Nhưng Ron chính là chó săn ưu tú nhất trong đó!"
"Nhưng theo ta quan sát, tốc độ và sức mạnh của Tiểu Thái Đao đều trên Ron một bậc."
"Tên chó săn kia của ngươi chẳng qua chỉ là chó hoang! Đến gọi là chó săn cũng không xứng!" Thanh Hồi bắt đầu tức giận, nụ hoa khẩu khí trên vành tai hắn chấn động, biểu hiện hắn đang tức giận, khiến một bên chó cảnh sợ tới mức co quắp.
Tinh Hoa ngược lại là bình tĩnh vô cùng.
"Thanh Hồi đại nhân nói thế nào cũng được, nhưng chó săn đã hạ khế ước ta sẽ không trả lại." Tinh Hoa mỉm cười, khiến cục diện biến thành Thanh Hồi đang xen vào việc của người khác.
Thanh Hồi không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn khó chịu vô cùng.
Chó săn Ron bởi vì hộ chủ nên đối với Tinh Hoa cực kỳ đề phòng. Bọn họ từ nhỏ đã được dạy bảo như vậy, chủ nhân là hết thảy. Thế nhưng khi thấy Ron nhìn chằm chằm Tinh Hoa như vậy, Thanh Hồi cũng không vui vẻ, ngược lại âm lãnh trừng mắt nhìn Ron, rồi mới lệnh cho hắn lui ra.
Thanh Hồi cũng không phải không hài lòng với bản tính hộ chủ của Ron, chẳng qua đối với hắn, loài người căn bản không xứng dùng loại ánh mắt này nhìn org ── kể cả có là org hắn ghét cũng vậy.
"Tùy ngươi!"
Cuối cùng, Thanh Hồi có chút hậm hực trở lại ghế lô của mình, không tiếp tục trò chuyện với Tinh Hoa nữa.
Xe lửa Quang Hạm tiến đến vùng hoang nguyên, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ thủy hoang sơ chẳng có gì.
Phía Nam của Phỉ Thúy tinh thực vật màu xanh lam rất ít, khí hậu khắc nghiệt hoàn toàn trái ngược với phía nam, rất thích hợp để các loại trùng sinh trưởng. Chính vì vậy, số lượng trùng ở phía Nam nhiều hơn so với phía Bắc.
Đất bùn đen ẩm ướt kéo dài vô tận, nhìn không tới cuối. Bầu trời giống như bị đổ trà lên, hơi phiếm màu vàng. Hai màu sắc đơn điệu như màu sắc của tận thế vậy.
Bầu trời của phía Nam luôn để cho người ta cảm giác bất an không vui.
Tinh Hoa lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên trong thùng xe cực kỳ im lặng......Im lặng đến dị thường.
Tinh Hoa quay đầu, lúc này mới phát hiện từ sau khi Thanh Hồi và Ron tiến vào nói chuyện, chó săn trong thùng gỗ đã im lặng thật lâu ──
Chuyện gì vậy? Tinh Hoa nhìn chằm chằm thùng gỗ, từ bên ngoài lại không nhìn thấy người ở bên trong đang làm gì. Hắn nghiêng nghiêng đầu, nhịn không được vươn tay kéo kéo xích sắt bên ngoài thùng gỗ.
"Tiểu Thái Đao?"
Nửa ngày sau, bên trong thùng gỗ mới hơi hơi truyền đến thanh âm:"Ngươi thả ta ra ngoài có được không?"
"Nhưng thả ngươi ra ngươi sẽ......"
"Ta sẽ không quậy phá gì hết! Ngươi xem ta từ nãy đến giờ rất ngoan, chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, ta cam đoan ta sẽ ngoan ngoãn giống vừa rồi không la hét quậy phá gì nữa."
Đối với việc Tiểu Thái Đao bỗng nhiên đổi tính, Tinh Hoa cảm giác rất kỳ quái, nhưng là đối phương đã thấp giọng yêu cầu đến vậy......
Hơi nheo mắt, Tinh Hoa thu hồi hai thanh thái đao hắn vẫn giữ hộ Tiểu Thái Đao, rồi mới lại hỏi:"Ngươi cam đoan ngươi sẽ ngoan?"
"Nhất định!"
"Được rồi......"
Thùng gỗ đặc chế sử dụng khóa mật mã, Tinh Hoa vừa mới mở khóa, cửa thùng gỗ vừa cạch một tiếng, giây tiếp theo đã bị hung hăng đạp bay ra.
Nói và làm không giống nhau. Vừa được thả ra, tên chó săn vừa mới cam đoan sẽ ngoan ngoãn liền vọt ra ngay lập tức, thuận tay nhấc cánh cửa thùng gỗ bị hắn đạp bay ra, ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, phi thẳng vào người Ron.
Nhìn tấm ván gỗ bay thẳng về phía mình, Ron vỏn vẹn sửng sốt nửa giây đã nhanh chóng rút ra song đao, trực tiếp chém lìa tấm ván gỗ trong tiếng hét chói tai của những chó cảnh khác. Thế nhưng tấm ván gỗ vừa bị chém thành bốn mảnh, đã thấy Tiểu Thái Đao ở ngay trước mặt, trên miệng nở nụ cười khoái chí, hai tay không mang theo bất cứ vũ khí gì, gập gối lại tung cước cho hắn một cú đá trên không.
── không kịp né!
Ron chỉ có thể lấy hai tay bảo vệ mặt, lại nghe đến xiềng xích leng keng vang lên, cùng với tiếng kêu của tên chó săn kia. Tiếp theo chính là tiếng cơ thể một người nặng nề ngã xuống mặt đất.
Ron không bị đá trúng, mà té trên mặt đất chính là tên chuẩn bị hành hung người khác kia.
"Khụ!" Tiểu Thái Đao sắc mặt trướng hồng, ngón tay ghì chặt vòng cổ trên cổ mình.
Phía bên kia vòng cổ, xích sắt đã banh thẳng, hóa ra là do chiều dài xích không đủ để Tiểu Thái Đao vọt tới chỗ Ron. Tiểu Thái Đao phi lên đá hắn, ngược lại làm hại chính mình bị xích kéo lại lăn trên đất.
Sau một màn kinh hồn bạt vía, Thanh Hồi và tùy tùng của hắn đều nhìn về phía Org đúng lúc giữ chặt lại Tiểu Thái Đao...... Cũng không thể nói là đúng lúc giữ chặt, chỉ là vừa vặn Tinh Hoa đang cầm xích của Tiểu Thái Đao thôi.
"Tinh Hoa đại nhân! Ngươi đây là đang làm cái gì vậy? Thả ra chó săn ra để công kích ta?" Thanh Hồi không vui lên giọng nói, khiến đám chó cảnh đang nằm cạnh chủ nhân sợ tới mức lạnh run.
"Xin lỗi, ngươi hiểu lầm rồi, không phải như thế." Tinh Hoa lắc đầu, nhưng trên mặt cũng thấy không rõ lắm có phải hắn có thực sự thành ý xin lỗi hay không.
"Vậy tên chó săn này là thế nào?"
Thanh Hồi chỉ vào Tiểu Thái Đao trên mặt đất đang chuẩn bị bò dậy.
Tinh Hoa than nhẹ, bất đắc dĩ nhìn về phía Tiểu Thái Đao:"Ngươi không phải đã cam đoan với ta là thả ra ngươi sẽ ngoan? Bởi vậy ta mới cho ngươi ra."
"Cam đoan có thể dùng như cơm ăn sao? Ngu ngốc! Đương nhiên là lừa gạt ngươi, ta chính là muốn ra ra ngoài để đánh người!" Tiểu Thái Đao vỗ vỗ thân mình, một bên ý đồ cởi bỏ vòng cổ trên cổ:"Là chính miệng ngươi nói lần sau còn có cơ hội đánh tên Ron kia, lần này chính là lần sau!"
Tinh Hoa không nói gì, xem ra Tiểu Thái Đao sau khi nghe được Ron nói tại hội trường, liền vẫn tính toán thực hiện ý đồ xấu.
"Đừng nghịch ngợm nữa, ngoan ngoãn trở về." Tinh Hoa nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thế nhưng Tiểu Thái Đao đương nhiên không cảm kích.
"Thật nghĩ rằng ta sẽ nghe lời ngươi? Đừng ảo tưởng nữa! Tên này dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đá ta một cước, ta vẫn luôn có thù tất báo."
"Tiểu Thái Đao! Đừng tiếp tục làm mất mặt chó săn chúng ta nữa! Ngươi thật sự muốn đánh nhau trước mặt các vị chủ nhân sao?" Ron không dám bỏ đao xuống, đề phòng nhìn chằm chằm Tiểu Thái Đao.
Tiểu Thái Đao tuy rằng giờ phút này bên người không có vũ khí, muốn đối phó hắn cũng dễ dàng hơn. Thế nhưng nếu không có sự đồng ý của chủ nhân Tiểu Thái Đao, Ron không thể thực sự động thủ với Tiểu Thái Đao.
"Cái gì chó săn cái gì chủ nhân thế! Ngươi thực sự coi mình là một con chó sao? Được...... Vậy liền để ta từ từ giáo huấn ngươi tên chó chết này!"
"Tiểu Thái Đao!"
Nghe phát ngôn của Tiểu Thái Đao, Thanh Hồi chau mày. Gia súc mà không tự ý thức được thân phận của mình thật sự rất nguy hiểm. Hắn không thể hiểu nổi tại sao Tinh Hoa cứ kiên quyết muốn tên chó săn này?
Đồng tử màu xanh biếc sắc lướt qua sát ý lãnh liệt, Thanh Hồi đã quyết định, nếu Tiểu Thái Đao thật sự xông đến, hắn sẽ ra lệnh cho Ron trực tiếp xử tử đối phương, không quan tâm Tinh Hoa có muốn ngăn cản hay không.
"Ông đây sẽ đánh ngươi đến mức ngươi soi gương cũng không nhận ra nổi đây là mình!" Tiểu Thái Đao xoa bóp nấp đấm, thô bạo giật vòng cổ trên cổ mình ra, nhưng mà...... mặc kệ hắn giật mạnh đến mức nào, vòng cổ kia vẫn quấn chặt trên cổ.
Vài phút sau...
"Ê tên Org kia! Mau cởi vòng cổ của ta ra!" Tiểu Thái Đao quay đầu, cuối cùng bắt đầu quát to với Tinh Hoa.
Tinh Hoa nhìn trái nhìn phải:"Nhưng ta đã quên chìa khóa để ở đâu mất rồi."
"Làm sao mà quên được!"
"Thật sự đã quên......" Tinh Hoa đầy mặt vô tội, hắn mỉm cười nói:"Như vậy đi! Đợi chúng ta về nhà ta sẽ cẩn thận tìm lại xem, rồi sẽ cởi vòng cổ ra cho ngươi, có được không?"
"Ừm, cũng chỉ còn cách đó......" Tiểu Thái Đao ôm tay gật gù nói, rồi mới càng tức giận:"Ngươi bị ngu à! Cho rằng ta dễ ăn quả lừa như vậy sao?"
"Tiểu Thái Đao ──"
"Không tìm thấy chìa khóa thì trả xích sắt đây! Không cho ngươi lôi kéo ta!"
Tiểu Thái Đao híp mắt, tay giật mạnh xích sắt định kéo dây xích trở về, nhưng mà khi hắn dùng lực lôi kéo, lại chỉ khiến xích sắt căng đến cực hạn, làm sao cũng không kéo lại được.
Tinh Hoa nắm một đầu xích, không chút động đậy, cũng không có ý định thả tay ra.
"Ngươi tên này......" Tiểu Thái Đao nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nghiến răng cười.
"Xe lửa còn đang di chuyển, ngươi vẫn nên an phận một chút, nếu lỡ xe bị lật thì làm sao đây?"
"Ta thèm quan tâm xe lật hay không lật à! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn không buông ra, ta tẩn ngươi trước!"
"Đánh ta?" Tinh Hoa bỗng nhiên nở nụ cười.
"Đúng! chính là đánh ngươi! Trước tiên đem đóa hoa trên đầu ngươi giật xuống vứt xuống đất vừa giẫm vừa đạp, sau đó liền đánh vào khuôn mặt xinh đẹp kia của ngươi! À đúng rồi! Ta còn muốn bẻ gãy ngón tay ngươi nữa!" Thù hận nhớ rất dai, Tiểu Thái Đao uy hiếp đe dọa, bắt đầu bước lại về phía Tinh Hoa.
Chủ chó cãi nhau, sự tình thay đổi đến mức Thanh Hồi và Ron đều sững sờ tại chỗ, nhất thời cũng không chen miệng được.
"Nhưng mà chúng ta đã đính khế ước."
"Khế ước là cái thứ chó má gì, có thể ngăn cản ta đánh ngươi sao?"
"......"
"Ta lại cho ngươi năm giây! Năm, bốn......"
Tinh Hoa ngược lại kéo dây xích càng chặt.
"Một!" Trực tiếp tỉnh lược hai giây, Tiểu Thái Đao vọt về phía đối phương.
Chó săn dương nắm đấm muốn đánh chủ nhân mình, khiến Thanh Hồi cảm thấy khiếp sợ. Bản thân Tinh Hoa ngược lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn nắm dây xích còn đang tự hỏi phải đối phó với Tiểu Thái Đao như thế nào thì bỗng trong nháy mắt, đèn điện trên xe lửa đột nhiên tắt ngấm, xe khẩn cấp phanh lại.
Vẫn đang đứng thẳng như Thanh Hồi và Ron muốn giữ thăng bằng đã là cố hết sức, huống chi Tiểu Thái Đao đang phi hết tốc lực chạy. Hắn trực tiếp ngã về phía Tinh Hoa, cùng nhau lăn xuống đuôi xe.
Tinh Hoa ôm lấy Tiểu Thái Đao ngã về phía mình, hai người ngã ngồi trên đất.
"Có chuyện gì vậy?" Trong khoang xe lửa vang lên tiếng kêu sợ hãi của đám chó cảnh.
Org trong từng khoang xe đều vội vàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Xe lửa Quang Hạm đột nhiên dừng lại không phải là tình huống thường gặp, chỉ có một vài lí do, mà trong đó lí do xấu nhất chính là bọn họ đang gặp phải một loại côn trùng nguy hiểm chết người.
Tinh Hoa cũng nhìn ra bên ngoài. Cách đó không xa, trong bùn đất tựa hồ có thứ gì đó đang chuyển động, hướng về phía bọn họ bò tới.
"Con mẹ nó!" Tiểu Thái Đao trong lòng hắn cũng rất không an phận, bắt đầu giãy dụa đứng dậy, giương nắm đấm muốn đánh vào mặt Tinh Hoa.
Tinh Hoa không kịp né, hắn kéo vòng cổ trên cổ Tiểu Thái Đao khiến hắn ngã lại vào lòng mình rồi ôm chặt hắn.
Tiểu Thái Đao bị dùng lực giam trong lòng Tinh Hoa. Hắn giãy dụa, lại nghe thấy tên Org đang ôm hắn nhẹ giọng thầm thì nói:"Tiểu Thái Đao, hiện tại không phải lúc để ngươi hồ nháo. Nhìn về phía ngoài cửa sổ xem."
Nghe vậy, Tiểu Thái Đao quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn qua. Bên dưới bùn đất đang có thứ gì đó mấp máy ngọ nguậy, chuyển động này hắn cực kỳ quen thuộc.
"Là trùng!" Tiếng thét chói tai của nữ nhân truyền đến.
"Các vị Org xin chớ kích động, xe lửa gặp phải ngân giòi cản trở nên tạm thời ngưng hoạt động, các Cpt đang suy nghĩ phương án giải quyết......" Lúc này bên trong khoang xe truyền đến tiếng radio, nhưng radio chỉ mới nói được một nửa đã có tạp âm gì đó rất lớn truyền đến, sau đó ong ong một tiếng, radio tắt hẳn.
Đồng thời, xe lửa bắt đầu kịch liệt lay động, lật về phía bên trái. Có cái gì đó đang quấn quấn lên toàn bộ thân xe lửa. Thân hình dài không đếm nổi bao nhiêu đốt cùng trăm ngàn cái chân rết bọc trong lớp giáp đen, một con trùng khổng lồ đang từ ngoài cửa sổ bò qua.
Bên trong xe lửa náo loạn, đám chó cảnh nhao nhao bò dậy, đến những tên Org cũng ngã chật vật trên sàn. Cho đến khi cửa thoát hiểm ở bên hông xe được mở ra, tất cả mới bắt đầu bỏ chạy,
"Ron!" Thanh Hồi hô một tiếng, chó săn Ron lập tức thay chủ nhân mở đường, mang theo chủ nhân chạy trốn.
Còn Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao......
Nhìn thấy cửa thoát hiểm đã mở, Tiểu Thái Đao vẫn còn đang băn khoăn thì vừa lúc hai thanh đao bị Tinh Hoa giấu đi cũng bởi vì chuyến lật xe vừa rồi mà rớt ra.
Tiểu Thái Đao ngẩng đầu, cười cười với Tinh Hoa.
Ngay trước khi Tinh Hoa kịp phản ứng, động tác của hắn cực nhanh đoạt lấy thái đao của mình, nâng cao đao lên hướng về phía giữa hai người bổ xuống.
Keng một tiếng, xích sắt trong tay Tinh Hoa đứt làm đôi.
"Tiểu Thái Đao......" Tinh Hoa ngẩng đầu lên, chó săn của hắn đã đứng dậy, gọn gàng leo lên cửa thoát hiểm, cuối cùng chỉ là liếc nhìn hắn một cái rồi chạy trốn.
Tinh Hoa nắm đoạn xích đứt trong tay, cuối cùng than nhẹ một tiếng.
Tiểu Thái Đao từ thân xe cao như một tầng lầu nhảy xuống. Hắn quay đầu nhìn lại, thứ đang cuốn lấy thân xe lửa là một con trùng Hắc Câu Tử siêu to khổng lồ.
Hắc Câu Tử là loài trùng tiến hóa từ Bạch Câu Tử. Lớp giáp xác bên ngoài đen bóng cứng rắn như thiết. Chân rết của nó so với Bạch Câu Tử càng nhiều càng thô cứng.
Với kinh nghiệm thực chiến của Tiểu Thái Đao, hắn trước đây chỉ đối phó với Hắc Câu Tử vài lần mà thôi. Hơn nữa bởi vì Hắc Câu Tử bình thường đều cần chó săn hành động tập thể mới giết được, cho nên hắn bình thường sẽ chỉ ở bên cạnh nhìn, số lần chân chính ra tay gần như là con số không.
"Ông đây mới thèm tiếp tay các ngươi làm việc xấu!" Hừ một tiếng, Tiểu Thái Đao tính toán chạy đi, chạy càng xa càng tốt. Thật vất vả mới có cơ hội rời khỏi cái sở huấn luyện quỷ quái kia, lại không cần bị thu hồi, hắn muốn ra ngoài xem xem thế giới bên ngoài như thế nào.
Còn gã org tên là Tinh Hoa kia...... Nghĩ đến hắn mà Tiểu Thái Đao hai mắt long sòng sọc. Hắn nghiến răng ken két, trong mắt tràn đầy tức giận.
Rồi sẽ có một ngày ── Nhất định sẽ có một ngày hắn chạy về tìm tên Org kia dạy dỗ một trận ra trò!
Sau khi đưa ra quyết định, Tiểu Thái Đao đang muốn bỏ chạy thì cái gã hắn tâm tâm niệm niệm muốn trả thù liền gọi hắn lại.
"Tiểu Thái Đao......" Nghe thấy giọng nói ôn hòa kia, Tiểu Thái Đao liền nổi da gà khắp người.
Tinh Hoa không biết từ lúc nào đã thoát khỏi xe lửa chạy đến.
Tiểu Thái Đao nắm chặt song đao giương về phía sau, cả người tràn ngập đề phòng. Trong mắt hắn lộ ra địch ý đến mức khiến Tinh Hoa rất rõ ràng, chính mình chỉ cần lại gần thêm một bước, đối phương sẽ xông đến dùng thái đao chém mình thành tám mảnh.
"Ngươi muốn đi đâu?" Tinh Hoa mỉm cười hỏi.
"Liên quan gì đến ngươi!"
"Sáu trăm dặm quanh đây đều là hoang mạc, còn có rất nhiều trùng tử. Ngươi mà chạy loạn là sẽ mất mạng đấy. "
"Ta tự xử lý được!" Tiểu Thái Đao cho rằng bằng sức mạnh của mình, hắn đủ khả năng sinh tồn bất kể là trong hoàn cảnh nào.
Trong khi hai người đang trò chuyện, Hắc Câu Tử phía sau lại bắt đầu chuyển động. Nó đem cả chiếc xe lửa cuộn lên, ép phá thành mảnh nhỏ. Mà cách đó không xa, mấy con Hắc Câu Tử khác cũng đang bò tới.
Bọn chúng dùng những chiếc chân rết gớm ghiếc bò đến, đối với bữa tiệc máu thịt của Org cực kỳ thích thú.
Vài tên Org đã lệnh cho chó săn của mình xông lên giải quyết Hắc Câu Tử. Một đám chó săn tuy không cùng một chủ, nhưng vì bảo vệ chủ nhân của mình bắt đầu tập hợp thành một tiểu đội nhỏ, cùng nhau liệp sát Hắc Câu Tử khổng lồ.
Mà Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao vẫn đang đứng trong góc giằng co.
"Tiểu Thái Đao...... Chúng ta đã ký kết khế ước."
"Vậy thì sao? Chẳng qua là thêm một chiếc hoa văn xấu xí trên vai mà thôi!"
"Ngươi chạy đi rồi, không lo lắng sau đó sẽ như thế nào sao?"
"Còn có thể như thế nào?"
Tinh Hoa chỉ cười mà không nói.
Tiểu Thái Đao mắng một tiếng rồi thu hồi hai thanh thái đao:"Trước khi lo lắng cho ta, ngươi vẫn là lo cho bản thân mình trước đi!" Hắn nhìn về phía Hắc Câu Tử đang quấn xe lửa phía sau Tinh Hoa, thứ đó đã buông lỏng chiếc xe lửa ra, bắt đầu rục rịch bò về phía Tinh Hoa.
Bởi vì số lượng Hắc Câu Tử nhiều dị thường, mà những chó săn khác và Org đang bận rộn ứng phó, căn bản không có ai rảnh rỗi đi giúp Tinh Hoa.
Lấy tình huống trước mắt mà nói, xem ra không cần hắn tự mình dạy dỗ, Tinh Hoa ngay lập tức sẽ nhận được một bài học. Tiểu Thái Đao bật cười, tại lúc Hắc Câu Tử đánh úp về phía Tinh Hoa, hắn quay đầu rời đi.
Nhưng mà Tiểu Thái Đao mới chạy chưa được vài bước, cảm giác không thích hợp khác thường truyền đến khắp người hắn, khiến hắn nổi da gà.
Phía sau Hắc Câu Tử đã bò đến, Tiểu Thái Đao theo phản xạ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tinh Hoa vẫn mỉm cười nhìn mình, mà Hắc Câu Tử đã ở ngay phía sau lưng hắn, răng nanh ngoài miệng nó xẹt qua vai Tinh Hoa, khiến bả vai hắn bắn ra máu tươi tung toé.
Tiểu Thái Đao lập tức cảm giác được hoa văn trên chính vai phải mình di động, rồi ngay tại nơi Tinh Hoa vừa thụ thương bắt đầu phát ra đau nhức. Đợi đến khi Tiểu Thái Đao bừng tỉnh, đã bị chính máu của mình bắn đầy mặt.
Trên người hắn cư nhiên xuất hiện miệng vết thương giống Tinh Hoa như đúc.
"Tiểu Thái Đao, điều đầu tiên của khế ước chính là 『 chủ sủng cùng liên 』!" Dù vai bị chém ra miệng vết thương nghiêm trọng như vậy, Tinh Hoa tươi cười như trước.
Chủ sủng cùng liên ── Tiểu Thái Đao nhìn miệng vết thương trên người giống của Tinh Hoa như đúc. Hắn rõ ràng không bị bất cứ thứ gì đụng vào, nhưng lại ngay sau khi Tinh Hoa thụ thương mà xuất hiện vết thương như vậy...... Cố gắng nhớ lại những bài học bị bắt buộc phải nghe tại Sở huấn luyện Chó Săn liên quan đến "Khế ước", hắn bỗng nhiên hiểu ra thứ này có nghĩa là gì.
Nghĩa là, sau khi kết khế ước xong, chỉ cần chủ nhân bị thương, bất kể là vị trí nào trên cơ thể, cách chủ nhân gần hay xa, vật nuôi sẽ bị thương ngay tại vị trí đó...... Tóm lại chính là, nếu chủ nhân chết đi, vật nuôi cũng sẽ ──
Hiểu ra vì sao Tinh Hoa lại dễ dàng thả mình đi như vậy, phản ứng đầu tiên của Tiểu Thái Đao chính là nắm chặt song đao trên tay, nhảy lên trực tiếp xông về phía Tinh Hoa.
"A a a a a!" Tiểu Thái Đao rống giận chạy về phía Tinh Hoa.
Tinh Hoa mặt trước có Tiểu Thái Đao, mặt sau có Hắc Câu Tử khổng lồ, nhưng hắn vẫn rất thong dong, chờ đợi Tiểu Thái Đao phi về phía mình.
Con Hắc Câu Tử kia đang mở mồm nhe ra hàm răng nhọn hoắt muốn cắn xuống Tinh Hoa thì đồng thời, Tiểu Thái Đao lướt qua Tinh Hoa. Hắn nhảy lên không trung, trực tiếp túm lấy đầu Hắc Câu Tử mà chạy lên người nó, một đao hung hăng bổ xuống.
Thế nhưng lớp giáp xác bên ngoài Hắc Câu Tử khác hoàn toàn so với da thịt ấu trùng, cứng rắn cực kỳ, đao của Tiểu Thái Đao chỉ cắm được vào mấy tấc, Hắc Câu Tử liền bắt đầu lay động đầu, khiến đao của Tiểu Thái Đao lung lay rơi xuống.
Những Org khác cùng chó săn đều là kết thành đội để tác chiến, còn bên này chỉ có hắn để Tiểu Thái Đao một mình đối phó Hắc Câu Tử, như vậy có phải quá khắc nghiệt hay không? Tinh Hoa một bên buộc chặt lại mái tóc dài đã nhuốm máu, một bên suy nghĩ.
Thế nhưng người vừa bị quật ngã xuống đất là Tiểu Thái Đao lại nhanh chóng đứng lên, tràn đầy sức chiến đấu vọt trở lại phía Hắc Câu Tử.
"Tiểu Thái Đao, nhắm vào bụng và mắt." Tinh Hoa lo lắng cho Tiểu Thái Đao, cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở, đỡ phải khiến Tiểu Thái Đao mất công đâm lung tung, cuối cùng chỉ phí công phí sức.
"Câm miệng! Ta tự biết đường xử lý!" Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tiểu Thái Đao lại bắt đầu ngắm chuẩn mục tiêu.
Mắt của Hắc Câu Tử mọc ở trên đầu, có vài chục cái. Thế nhưng dù có bao nhiêu mắt thì cũng giống con người thôi, đều không nhìn được phía sau.
Hắc Câu Tử trước mặt cong người, so với Tiểu Thái Đao bé như con kiến đang bò trên người nó, nó càng có hứng thú với Tinh Hoa hơn. Bởi vì mùi máu của Org đối với chúng nó rất thơm rất ngọt ngào, khiến chúng thèm nhỏ dãi.
Tiểu Thái Đao biết mục tiêu của Hắc Câu Tử không phải hắn, cho nên hắn thừa dịp Hắc Câu Tử đang nhìn chằm chằm vào Tinh Hoa thì vòng qua người nó, từ đuôi nó nhảy lên, trực tiếp từ phía sau lại một lần nữa tiếp cận đầu nó.
Dùng hai chân kẹp lấy đầu Hắc Câu Tử, Tiểu Thái Đao dựng ngược đao, hướng về phía mắt nó bắt đầu đâm xuống.
Hắc Câu Tử gặp phải công kích của Tiểu Thái Đao kịch liệt đung đưa đầu, hòng khiến Tiểu Thái Đao công kích khó khăn hơn. Thế nhưng hai chân Tiểu Thái Đao vẫn gắt gao kẹp trên đầu Hắc Câu Tử bất động, cho đến khi chọc mù hết mắt của Hắc Câu Tử, hắn mới thuận thế mà bị quăng xuống dưới.
Tiểu Thái Đao lăn một vòng trên đất rồi đứng dậy, trước mắt là Hắc Câu Tử đang cuồng bạo. Nó giờ đã không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi, bèn hướng về phía Org đang dính mùi máu ── là Tinh Hoa ── công kích.
Giờ đã hiểu Tinh Hoa một khi đã bị tấn công thì chính mình cũng xong đời, Tiểu Thái Đao lập tức che ở trước mặt Tinh Hoa, tựa như một con chó săn gương mẫu hết lòng hoàn thành bổn phận của mình.
"Ngươi thông minh một chút chạy mau có được không? Đừng ở đây vướng tay vướng chân!" Tiểu Thái Đao đối vớiTinh Hoa phía sau rống lên giận dữ.
"Lực chân của ngươi thật lợi hại, vừa nãy thế nhưng có thể kẹp chặt đến vậy." Tinh Hoa lại ngồi xổm xuống, chậc chậc sờ đùi Tiểu Thái Đao, tán thưởng vật nuôi của mình.
"Con mẹ chứ!" Tiểu Thái Đao tức đến mức xung huyết, không đếm xỉa tới Tinh Hoa nữa, con trùng tử trước mắt còn đang rục rịch kia kìa!
Hắc Câu Tử đung đưa đầu va chạm chung quanh, trương miệng liền cắn. Tinh Hoa cuối cùng cũng phối hợp một chút, thối lui về phía sau. Tiểu Thái Đao liền một mình chiến đầu với Hắc Câu Tử, cũng mất lần bị nó quất bay.
Đến khi lại một lần nữa bò dậy từ mặt đất, trên người Tiểu Thái Đao đã chằng chịt vết thương, lại thêm không kịp chạy trốn, Hắc Câu Tử kia bỗng nhiên há to miệng liền hướng hắn một ngụm cắn xuống. Tiểu Thái Đao tung người né tránh, nhưng vẫn bị răng của Hắc Câu Tử làm bị thương, toàn bộ phần eo tung ra mấy đường máu.
Lúc này, ở nơi khác, những con Hắc Câu Tử nhỏ hơn đã bị giải quyết gần hết bởi tiểu đội chó săn do Ron dẫn dắt.
Ron và những chó săn khác vừa giải quyết xong con Hắc Câu Tử cuối cùng. Tuy rằng không thể giải quyết dễ dàng như Bạch Câu, nhưng trông hắn cũng không đến nỗi chật vạt lắm.
"Chủ nhân." Quỳ một gối xuống bên người Thanh Hồi, Ron tuy rằng cúi đầu, nhưng lại là tư thái chờ lĩnh thưởng.
Thanh Hồi vừa lòng cười, hắn đưa tay sờ lên đầu chó săn: "Làm rất tốt." Rồi mới trưng vẻ mặt đầy mặt cao ngạo quan sát trạng huống bốn phía chung quanh. Hẳn là không ai so với chó săn của hắn xử lý trùng tử nhanh như vậy.
Tiếp đó, Thanh Hồi chú ý tới tại một góc, Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao đang một mình đối mặt Hắc Câu Tử.
Ron theo chủ nhân tầm mắt nhìn lại, liền thấy Tiểu Thái Đao đang một mình chiến đấu.
"Đôi chủ chó kia rốt cuộc là nghĩ cái gì...... lại dám một mình chiến đấu."
Không chỉ Ron khiếp sợ, đến Thanh Hồi cũng nhịn không được cảm thấy choáng váng, bởi vì kia căn bản là hành động chịu chết.
"Tinh Hoa có vẻ rất tự tin với chó săn của mình, muốn phô bày thực lực của chó săn cũng không nhất thiết phải như vậy......" Thanh Hồi hừ lạnh một tiếng, lại chú ý tới Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao giờ phút này có bao nhiêu chật vật thì lại nhịn không được nở nụ cười:"Ta thấy bọn họ hiện tại rất cần hỗ trợ đó, Ron!"
"Đúng vậy, chủ nhân."
"Đi giúp cái tên cuồng vọng kia một chút."
Nghe vậy, Ron cúi đầu lĩnh mệnh, lập tức đứng dậy tiến đến hỗ trợ.
Còn Tiểu Thái Đao bên này mới lắc lư đứng dậy, miệng không đình thều thào:"Bụng...... Bụng......" Hắn đang tìm nhược điểm của Hắc Câu Tử.
"Ở bên bụng trái, phía trong lớp giáp." Cách đó không xa Tinh Hoa hô lên với Tiểu Thái Đao. Ngay sau khi hắn nói xong, Tiểu Thái Đao lại giống như mũi tên lao đi.
Hắn vọt xuống phía dưới Hắc Câu Tử, tìm kiếm bộ phận mềm mại. Tiểu Thái Đao bị thương không nhẹ, giờ phút này cơ hồ hoàn toàn dựa vào dã tính và bản năng để tấn công. Vừa đụng tới chỗ mềm mại trên bụng Hắc Câu Tử, hắn liền dùng lực giương đao bổ xuống, đâm vào sâu nhất có thể, cơ hồ cả tay hắn cũng vùi vào thịt con trùng tử.
Tiểu Thái Đao bắt đầu chạy về phía trước, một đường xé toạc bụng Hắc Câu Tử khiến nội tạng nó rơi xuống tứ tung. Ngay trước khi Ron chạy tới nơi, con Hắc Câu Tử đung đưa vài cái rồi cư thế liền ngã xuống.
Chỉ dựa vào sức của một mình Tiểu Thái Đao.
Ron đứng ở trước thi thể của Hắc Câu Tử không thốt nên lời, Tiểu Thái Đao từ trong xác trùng đổ xuống bắt đầu bò ra, cả người là máu.
Ron dừng một chút, hắn ho khan vài tiếng, nhún vài nói với Tiểu Thái Đao:"Một mình cậy mạnh kết cục chính là như vậy đấy, ngươi lần này chỉ là may mắn mới nhặt về được cái mạng, bằng không...... Phốc!"
Ron nói còn chưa nói hết câu, Tiểu Thái Đao liền vọt tới tới, không nói năng gì liền hung hăng đấm vào mặt Ron.
Ron lần thứ hai bị Tiểu Thái Đao đánh ngã xuống đất, vẫn còn ngơ ngác như trước.
Tiểu Thái Đao nhổ một bụm máu ra, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo: "Đã nói là sẽ đánh ngươi, nhất định ngươi sẽ phải ăn đòn!"
Đến lúc này mà vẫn còn tâm trí nhớ rõ chuyện này sao? Ron choáng váng, thật không hiểu trong đầu Tiểu Thái Đao suy nghĩ cái gì.
"Rồi mới kế tiếp chính là ngươi......" Tiểu Thái Đao khoái trá cười, khóe miệng nhếch lên, cả người phủ đầy sát ý hướng về phía Tinh Hoa đi tới. Dã tính và bản năng đã chiến thắng lý trí, hắn tựa hồ đã quên cái gì khế ước, cái gì chủ sủng cùng liên. Hắn hiện tại chỉ muốn hung hăng giương nắm đấm hướng về phía mặt Tinh Hoa đấm một cái!
Nhưng mà, đến khi Tiểu Thái Đao tiếp cận Tinh Hoa đang mỉm cười, Tinh Hoa ở trước mắt hắn phân ra làm hai, rồi lại bốn.
"Tên Org thối tha này còn biết phân thân sao? Ngươi chờ đó, ta liền đấm cho mỗi tên một cái!" Tiểu Thái Đao thì thào nói, hắn giương nắm đấm vung vung vào không khí, rồi trước mắt biến thành một màu đen.
"Tiểu Thái Đao...... Tiểu Thái Đao?"
Cuối cùng, tiếng gọi của Tinh Hoa truyền đến, ôn hóa đến mức nổi da gà.
"Thả ta ra ngoài!" Trong thùng gỗ phát ra tiếng kêu ầm ĩ, cả đoạn đường chưa từng im lặng.
Tinh Hoa ở cùng Tiểu Thái Đao, trong ghế lô chỉ có hai người bọn họ, có vẻ cô quạnh vắng người. Nhưng ở phía đối diện Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao, cảnh tượng lại khác hẳn.
Org mang theo chó săn bọn họ mới nhận tụ tập tại khu giao thông then chốt của Hắc Thủy Đạo ── Hành lang gấp khúc Quang Hạm.
Đại sảnh màu trắng hoa mỹ, cùng với trụ đỡ toàn bộ kiến trúc, bên cạnh hành lang gấp khúc là quỹ đạo thiên không xanh biếc, đó là nam châm phản trọng lực đặc thù của Phỉ Thúy tinh, có thể khởi động "xe lửa Quang hạm" chạy với vận tốc âm thanh. Mà nhà ga của nó được gọi là "Hành lang gấp khúc Quang Hạm".
Trên xe lửa Quang Hạm, một khoang chưa hai ghế lô, mà mỗi ghế lô là để org sử dụng, có thể cung cấp không gian hoạt động trọn vẹn cho org có địa vị cao quý, mà cũng có thể an trí gia súc của họ.
Khi Tinh Hoa lần đầu đi lên xe lửa Quang Hạm là đi một mình. Ghế lô to như vậy cũng chỉ có một mình hắn, mà hiện tại lại có thêm một người bạn đồng hành.
"Ngoan một chút, nghỉ ngơi một lát, từ Hắc Thủy Đạo đến thành phố kế tiếp còn một lúc nữa." Tinh Hoa lên tiếng trấn an, hắn thoải mái ngồi trên ghế.
Tuy rằng mỗi org được phép sử dụng một ghế lô, nhưng để khiến các org tiện trao đổi nói chuyện với nhau, không gian giữa các ghế lô cũng không có vách ngăn, chỉ treo một tấm rèm để ngăn lại.
── thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Đây là khi Tinh Hoa và Thanh Hồi cùng bước lên một khoang xe lửa, ngồi ở ghế lô đối diện nhau cùng chung một suy nghĩ.
Thanh Hồi đi cùng một vài sủng vật, trong đó phủ phục bên người hắn giống như những con mèo ở trên thảm phần lớn đều là chó cảnh, mặt khác, Ron mới được nhận nuôi cũng ở đây.
Sủng vật của Thanh Hồi không chỉ có chừng này, hẳn là còn có vài con để ở trong thùng xe, chỉ là hiện tại đám chó cảnh đi bên người hắn cũng đã đủ náo nhiệt.
Làm một phép so sánh, bên người Tinh Hoa thực sự chỉ có một cái thùng gỗ, bên trong có một chó săn.
Tinh Hoa nhìn về phía Thanh Hồi, Thanh Hồi đang vuốt ve chó cảnh của mình, mỉm cười với hắn một cái, rồi đứng lên đi về phía hắn.
Thật lòng mà nói, Tinh Hoa hy vọng đối phương đừng lại đây trao đổi với hắn gì cả. Nhưng mọi chuyện nào chiều theo ý hắn, org kia đang mang sủng vật di chuyển về hướng ghế lô của họ.
Lẽ ra ngay từ đầu nên thả rèm ngăn cách đúng không? Tinh Hoa nghĩ như vậy, đồng thời cả ghế lô lại vang lên âm thanh binh binh ầm ầm, Tiểu Thái Đao lại náo loạn.
"Trả đao lại cho ta! Mau thả ông ra ngoài!" Bị thay một chiếc thùng gỗ khác cực kỳ chắc chắn, Tiểu Thái Đao lại vẫn có thể đạp được thùng gỗ vang lên bang bang.
"Nhưng mà thả ngươi ra ngoài, ngươi sẽ đánh ta đúng hay không?" Không để ý tới Thanh Hồi, Tinh Hoa khẽ gõ thùng gỗ.
"......"
"Nói vậy vẫn là không nên thả."
"Này! Ngươi tên khốn kiếp đáng giận này!"
Đối thoại của cặp chủ sủng này lọt vào tai Thanh Hồi vừa bước vào ghế lô, khiến hắn không biết phải nói gì. Chó săn thế nhưng gọi chủ nhân là "Này", còn không ngừng chửi rủa, đã không còn ở mức độ chỉ cần giáo huấn một chút là có thể giải quyết. Lẽ ra, org nên ngay lập tức xử tử chó săn dám vô lễ với mình. Nhưng giờ phút này Tinh Hoa lại vẫn tâm bình khí hòa, thậm chí cảm giác hắn đang thấy rất thú vị.
Thanh Hồi không thể hiểu nổi Tinh Hoa đang nghĩ gì.
"Tinh Hoa đại nhân, chó săn như vậy ta khuyên ngươi nên từ bỏ. Chó săn tính phục tùng thấp thái độ lại kém, tốt nhất vẫn là trả lại để xử lý, không thì sớm hay muộn sẽ xảy ra vấn đề ── Xin đừng quên lịch sử giáo huấn." Thanh Hồi trầm giọng.
Đối mặt Thanh Hồi nghi ngờ, Tinh Hoa cư nhiên vẫn giữ thái độ như trước, thản nhiên cười, cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Ta sẽ dạy hắn thật tốt." Tinh Hoa nói.
"Dạy cái gì? Để ta đến dạy cả nhà ông nội ngươi là được!" Trong rương gỗ lại truyền đến tiếng mắng và tiếng đập phá.
"Chó săn như vậy ngươi có cách nào dạy sao?" Thanh Hồi khinh thường khẽ hừ một tiếng, hắn cho rằng Tinh Hoa cố chấp cổ quái. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Ron, Ron lập tức phủ phục đến bên cạnh hắn, hạ thấp người lại không mất sự ưu nhã của chó săn."Loại chó săn giống Ron mới là một con chó săn tốt, mang theo trên người không mất mặt, mạnh mẽ lại sử dụng tốt, so với con chó hoang kia càng thích hợp với ngươi đúng không, đồng bạn từ thành phố Mũi Nhọn......"
Tinh Hoa nhìn Thanh Hồi, suy tư vài giây.
"Quả thật......"
"Cho nên ta nói......"
"Thế nhưng, nếu nói về mạnh mẽ, ta cho rằng Tiểu Thái Đao so với Ron càng cường hãn hơn." Hơn nữa, so với Ron, hắn càng thích tính cách của Tiểu Thái Đao. Tinh Hoa giống như đứa trẻ mò mẫm trong thùng đồ chơi, cuối cùng đã chọn đc món đồ chơi yêu thích nhất.
"Nhưng Ron chính là chó săn ưu tú nhất trong đó!"
"Nhưng theo ta quan sát, tốc độ và sức mạnh của Tiểu Thái Đao đều trên Ron một bậc."
"Tên chó săn kia của ngươi chẳng qua chỉ là chó hoang! Đến gọi là chó săn cũng không xứng!" Thanh Hồi bắt đầu tức giận, nụ hoa khẩu khí trên vành tai hắn chấn động, biểu hiện hắn đang tức giận, khiến một bên chó cảnh sợ tới mức co quắp.
Tinh Hoa ngược lại là bình tĩnh vô cùng.
"Thanh Hồi đại nhân nói thế nào cũng được, nhưng chó săn đã hạ khế ước ta sẽ không trả lại." Tinh Hoa mỉm cười, khiến cục diện biến thành Thanh Hồi đang xen vào việc của người khác.
Thanh Hồi không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn khó chịu vô cùng.
Chó săn Ron bởi vì hộ chủ nên đối với Tinh Hoa cực kỳ đề phòng. Bọn họ từ nhỏ đã được dạy bảo như vậy, chủ nhân là hết thảy. Thế nhưng khi thấy Ron nhìn chằm chằm Tinh Hoa như vậy, Thanh Hồi cũng không vui vẻ, ngược lại âm lãnh trừng mắt nhìn Ron, rồi mới lệnh cho hắn lui ra.
Thanh Hồi cũng không phải không hài lòng với bản tính hộ chủ của Ron, chẳng qua đối với hắn, loài người căn bản không xứng dùng loại ánh mắt này nhìn org ── kể cả có là org hắn ghét cũng vậy.
"Tùy ngươi!"
Cuối cùng, Thanh Hồi có chút hậm hực trở lại ghế lô của mình, không tiếp tục trò chuyện với Tinh Hoa nữa.
Xe lửa Quang Hạm tiến đến vùng hoang nguyên, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ thủy hoang sơ chẳng có gì.
Phía Nam của Phỉ Thúy tinh thực vật màu xanh lam rất ít, khí hậu khắc nghiệt hoàn toàn trái ngược với phía nam, rất thích hợp để các loại trùng sinh trưởng. Chính vì vậy, số lượng trùng ở phía Nam nhiều hơn so với phía Bắc.
Đất bùn đen ẩm ướt kéo dài vô tận, nhìn không tới cuối. Bầu trời giống như bị đổ trà lên, hơi phiếm màu vàng. Hai màu sắc đơn điệu như màu sắc của tận thế vậy.
Bầu trời của phía Nam luôn để cho người ta cảm giác bất an không vui.
Tinh Hoa lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên trong thùng xe cực kỳ im lặng......Im lặng đến dị thường.
Tinh Hoa quay đầu, lúc này mới phát hiện từ sau khi Thanh Hồi và Ron tiến vào nói chuyện, chó săn trong thùng gỗ đã im lặng thật lâu ──
Chuyện gì vậy? Tinh Hoa nhìn chằm chằm thùng gỗ, từ bên ngoài lại không nhìn thấy người ở bên trong đang làm gì. Hắn nghiêng nghiêng đầu, nhịn không được vươn tay kéo kéo xích sắt bên ngoài thùng gỗ.
"Tiểu Thái Đao?"
Nửa ngày sau, bên trong thùng gỗ mới hơi hơi truyền đến thanh âm:"Ngươi thả ta ra ngoài có được không?"
"Nhưng thả ngươi ra ngươi sẽ......"
"Ta sẽ không quậy phá gì hết! Ngươi xem ta từ nãy đến giờ rất ngoan, chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, ta cam đoan ta sẽ ngoan ngoãn giống vừa rồi không la hét quậy phá gì nữa."
Đối với việc Tiểu Thái Đao bỗng nhiên đổi tính, Tinh Hoa cảm giác rất kỳ quái, nhưng là đối phương đã thấp giọng yêu cầu đến vậy......
Hơi nheo mắt, Tinh Hoa thu hồi hai thanh thái đao hắn vẫn giữ hộ Tiểu Thái Đao, rồi mới lại hỏi:"Ngươi cam đoan ngươi sẽ ngoan?"
"Nhất định!"
"Được rồi......"
Thùng gỗ đặc chế sử dụng khóa mật mã, Tinh Hoa vừa mới mở khóa, cửa thùng gỗ vừa cạch một tiếng, giây tiếp theo đã bị hung hăng đạp bay ra.
Nói và làm không giống nhau. Vừa được thả ra, tên chó săn vừa mới cam đoan sẽ ngoan ngoãn liền vọt ra ngay lập tức, thuận tay nhấc cánh cửa thùng gỗ bị hắn đạp bay ra, ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, phi thẳng vào người Ron.
Nhìn tấm ván gỗ bay thẳng về phía mình, Ron vỏn vẹn sửng sốt nửa giây đã nhanh chóng rút ra song đao, trực tiếp chém lìa tấm ván gỗ trong tiếng hét chói tai của những chó cảnh khác. Thế nhưng tấm ván gỗ vừa bị chém thành bốn mảnh, đã thấy Tiểu Thái Đao ở ngay trước mặt, trên miệng nở nụ cười khoái chí, hai tay không mang theo bất cứ vũ khí gì, gập gối lại tung cước cho hắn một cú đá trên không.
── không kịp né!
Ron chỉ có thể lấy hai tay bảo vệ mặt, lại nghe đến xiềng xích leng keng vang lên, cùng với tiếng kêu của tên chó săn kia. Tiếp theo chính là tiếng cơ thể một người nặng nề ngã xuống mặt đất.
Ron không bị đá trúng, mà té trên mặt đất chính là tên chuẩn bị hành hung người khác kia.
"Khụ!" Tiểu Thái Đao sắc mặt trướng hồng, ngón tay ghì chặt vòng cổ trên cổ mình.
Phía bên kia vòng cổ, xích sắt đã banh thẳng, hóa ra là do chiều dài xích không đủ để Tiểu Thái Đao vọt tới chỗ Ron. Tiểu Thái Đao phi lên đá hắn, ngược lại làm hại chính mình bị xích kéo lại lăn trên đất.
Sau một màn kinh hồn bạt vía, Thanh Hồi và tùy tùng của hắn đều nhìn về phía Org đúng lúc giữ chặt lại Tiểu Thái Đao...... Cũng không thể nói là đúng lúc giữ chặt, chỉ là vừa vặn Tinh Hoa đang cầm xích của Tiểu Thái Đao thôi.
"Tinh Hoa đại nhân! Ngươi đây là đang làm cái gì vậy? Thả ra chó săn ra để công kích ta?" Thanh Hồi không vui lên giọng nói, khiến đám chó cảnh đang nằm cạnh chủ nhân sợ tới mức lạnh run.
"Xin lỗi, ngươi hiểu lầm rồi, không phải như thế." Tinh Hoa lắc đầu, nhưng trên mặt cũng thấy không rõ lắm có phải hắn có thực sự thành ý xin lỗi hay không.
"Vậy tên chó săn này là thế nào?"
Thanh Hồi chỉ vào Tiểu Thái Đao trên mặt đất đang chuẩn bị bò dậy.
Tinh Hoa than nhẹ, bất đắc dĩ nhìn về phía Tiểu Thái Đao:"Ngươi không phải đã cam đoan với ta là thả ra ngươi sẽ ngoan? Bởi vậy ta mới cho ngươi ra."
"Cam đoan có thể dùng như cơm ăn sao? Ngu ngốc! Đương nhiên là lừa gạt ngươi, ta chính là muốn ra ra ngoài để đánh người!" Tiểu Thái Đao vỗ vỗ thân mình, một bên ý đồ cởi bỏ vòng cổ trên cổ:"Là chính miệng ngươi nói lần sau còn có cơ hội đánh tên Ron kia, lần này chính là lần sau!"
Tinh Hoa không nói gì, xem ra Tiểu Thái Đao sau khi nghe được Ron nói tại hội trường, liền vẫn tính toán thực hiện ý đồ xấu.
"Đừng nghịch ngợm nữa, ngoan ngoãn trở về." Tinh Hoa nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thế nhưng Tiểu Thái Đao đương nhiên không cảm kích.
"Thật nghĩ rằng ta sẽ nghe lời ngươi? Đừng ảo tưởng nữa! Tên này dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đá ta một cước, ta vẫn luôn có thù tất báo."
"Tiểu Thái Đao! Đừng tiếp tục làm mất mặt chó săn chúng ta nữa! Ngươi thật sự muốn đánh nhau trước mặt các vị chủ nhân sao?" Ron không dám bỏ đao xuống, đề phòng nhìn chằm chằm Tiểu Thái Đao.
Tiểu Thái Đao tuy rằng giờ phút này bên người không có vũ khí, muốn đối phó hắn cũng dễ dàng hơn. Thế nhưng nếu không có sự đồng ý của chủ nhân Tiểu Thái Đao, Ron không thể thực sự động thủ với Tiểu Thái Đao.
"Cái gì chó săn cái gì chủ nhân thế! Ngươi thực sự coi mình là một con chó sao? Được...... Vậy liền để ta từ từ giáo huấn ngươi tên chó chết này!"
"Tiểu Thái Đao!"
Nghe phát ngôn của Tiểu Thái Đao, Thanh Hồi chau mày. Gia súc mà không tự ý thức được thân phận của mình thật sự rất nguy hiểm. Hắn không thể hiểu nổi tại sao Tinh Hoa cứ kiên quyết muốn tên chó săn này?
Đồng tử màu xanh biếc sắc lướt qua sát ý lãnh liệt, Thanh Hồi đã quyết định, nếu Tiểu Thái Đao thật sự xông đến, hắn sẽ ra lệnh cho Ron trực tiếp xử tử đối phương, không quan tâm Tinh Hoa có muốn ngăn cản hay không.
"Ông đây sẽ đánh ngươi đến mức ngươi soi gương cũng không nhận ra nổi đây là mình!" Tiểu Thái Đao xoa bóp nấp đấm, thô bạo giật vòng cổ trên cổ mình ra, nhưng mà...... mặc kệ hắn giật mạnh đến mức nào, vòng cổ kia vẫn quấn chặt trên cổ.
Vài phút sau...
"Ê tên Org kia! Mau cởi vòng cổ của ta ra!" Tiểu Thái Đao quay đầu, cuối cùng bắt đầu quát to với Tinh Hoa.
Tinh Hoa nhìn trái nhìn phải:"Nhưng ta đã quên chìa khóa để ở đâu mất rồi."
"Làm sao mà quên được!"
"Thật sự đã quên......" Tinh Hoa đầy mặt vô tội, hắn mỉm cười nói:"Như vậy đi! Đợi chúng ta về nhà ta sẽ cẩn thận tìm lại xem, rồi sẽ cởi vòng cổ ra cho ngươi, có được không?"
"Ừm, cũng chỉ còn cách đó......" Tiểu Thái Đao ôm tay gật gù nói, rồi mới càng tức giận:"Ngươi bị ngu à! Cho rằng ta dễ ăn quả lừa như vậy sao?"
"Tiểu Thái Đao ──"
"Không tìm thấy chìa khóa thì trả xích sắt đây! Không cho ngươi lôi kéo ta!"
Tiểu Thái Đao híp mắt, tay giật mạnh xích sắt định kéo dây xích trở về, nhưng mà khi hắn dùng lực lôi kéo, lại chỉ khiến xích sắt căng đến cực hạn, làm sao cũng không kéo lại được.
Tinh Hoa nắm một đầu xích, không chút động đậy, cũng không có ý định thả tay ra.
"Ngươi tên này......" Tiểu Thái Đao nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nghiến răng cười.
"Xe lửa còn đang di chuyển, ngươi vẫn nên an phận một chút, nếu lỡ xe bị lật thì làm sao đây?"
"Ta thèm quan tâm xe lật hay không lật à! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn không buông ra, ta tẩn ngươi trước!"
"Đánh ta?" Tinh Hoa bỗng nhiên nở nụ cười.
"Đúng! chính là đánh ngươi! Trước tiên đem đóa hoa trên đầu ngươi giật xuống vứt xuống đất vừa giẫm vừa đạp, sau đó liền đánh vào khuôn mặt xinh đẹp kia của ngươi! À đúng rồi! Ta còn muốn bẻ gãy ngón tay ngươi nữa!" Thù hận nhớ rất dai, Tiểu Thái Đao uy hiếp đe dọa, bắt đầu bước lại về phía Tinh Hoa.
Chủ chó cãi nhau, sự tình thay đổi đến mức Thanh Hồi và Ron đều sững sờ tại chỗ, nhất thời cũng không chen miệng được.
"Nhưng mà chúng ta đã đính khế ước."
"Khế ước là cái thứ chó má gì, có thể ngăn cản ta đánh ngươi sao?"
"......"
"Ta lại cho ngươi năm giây! Năm, bốn......"
Tinh Hoa ngược lại kéo dây xích càng chặt.
"Một!" Trực tiếp tỉnh lược hai giây, Tiểu Thái Đao vọt về phía đối phương.
Chó săn dương nắm đấm muốn đánh chủ nhân mình, khiến Thanh Hồi cảm thấy khiếp sợ. Bản thân Tinh Hoa ngược lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn nắm dây xích còn đang tự hỏi phải đối phó với Tiểu Thái Đao như thế nào thì bỗng trong nháy mắt, đèn điện trên xe lửa đột nhiên tắt ngấm, xe khẩn cấp phanh lại.
Vẫn đang đứng thẳng như Thanh Hồi và Ron muốn giữ thăng bằng đã là cố hết sức, huống chi Tiểu Thái Đao đang phi hết tốc lực chạy. Hắn trực tiếp ngã về phía Tinh Hoa, cùng nhau lăn xuống đuôi xe.
Tinh Hoa ôm lấy Tiểu Thái Đao ngã về phía mình, hai người ngã ngồi trên đất.
"Có chuyện gì vậy?" Trong khoang xe lửa vang lên tiếng kêu sợ hãi của đám chó cảnh.
Org trong từng khoang xe đều vội vàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Xe lửa Quang Hạm đột nhiên dừng lại không phải là tình huống thường gặp, chỉ có một vài lí do, mà trong đó lí do xấu nhất chính là bọn họ đang gặp phải một loại côn trùng nguy hiểm chết người.
Tinh Hoa cũng nhìn ra bên ngoài. Cách đó không xa, trong bùn đất tựa hồ có thứ gì đó đang chuyển động, hướng về phía bọn họ bò tới.
"Con mẹ nó!" Tiểu Thái Đao trong lòng hắn cũng rất không an phận, bắt đầu giãy dụa đứng dậy, giương nắm đấm muốn đánh vào mặt Tinh Hoa.
Tinh Hoa không kịp né, hắn kéo vòng cổ trên cổ Tiểu Thái Đao khiến hắn ngã lại vào lòng mình rồi ôm chặt hắn.
Tiểu Thái Đao bị dùng lực giam trong lòng Tinh Hoa. Hắn giãy dụa, lại nghe thấy tên Org đang ôm hắn nhẹ giọng thầm thì nói:"Tiểu Thái Đao, hiện tại không phải lúc để ngươi hồ nháo. Nhìn về phía ngoài cửa sổ xem."
Nghe vậy, Tiểu Thái Đao quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn qua. Bên dưới bùn đất đang có thứ gì đó mấp máy ngọ nguậy, chuyển động này hắn cực kỳ quen thuộc.
"Là trùng!" Tiếng thét chói tai của nữ nhân truyền đến.
"Các vị Org xin chớ kích động, xe lửa gặp phải ngân giòi cản trở nên tạm thời ngưng hoạt động, các Cpt đang suy nghĩ phương án giải quyết......" Lúc này bên trong khoang xe truyền đến tiếng radio, nhưng radio chỉ mới nói được một nửa đã có tạp âm gì đó rất lớn truyền đến, sau đó ong ong một tiếng, radio tắt hẳn.
Đồng thời, xe lửa bắt đầu kịch liệt lay động, lật về phía bên trái. Có cái gì đó đang quấn quấn lên toàn bộ thân xe lửa. Thân hình dài không đếm nổi bao nhiêu đốt cùng trăm ngàn cái chân rết bọc trong lớp giáp đen, một con trùng khổng lồ đang từ ngoài cửa sổ bò qua.
Bên trong xe lửa náo loạn, đám chó cảnh nhao nhao bò dậy, đến những tên Org cũng ngã chật vật trên sàn. Cho đến khi cửa thoát hiểm ở bên hông xe được mở ra, tất cả mới bắt đầu bỏ chạy,
"Ron!" Thanh Hồi hô một tiếng, chó săn Ron lập tức thay chủ nhân mở đường, mang theo chủ nhân chạy trốn.
Còn Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao......
Nhìn thấy cửa thoát hiểm đã mở, Tiểu Thái Đao vẫn còn đang băn khoăn thì vừa lúc hai thanh đao bị Tinh Hoa giấu đi cũng bởi vì chuyến lật xe vừa rồi mà rớt ra.
Tiểu Thái Đao ngẩng đầu, cười cười với Tinh Hoa.
Ngay trước khi Tinh Hoa kịp phản ứng, động tác của hắn cực nhanh đoạt lấy thái đao của mình, nâng cao đao lên hướng về phía giữa hai người bổ xuống.
Keng một tiếng, xích sắt trong tay Tinh Hoa đứt làm đôi.
"Tiểu Thái Đao......" Tinh Hoa ngẩng đầu lên, chó săn của hắn đã đứng dậy, gọn gàng leo lên cửa thoát hiểm, cuối cùng chỉ là liếc nhìn hắn một cái rồi chạy trốn.
Tinh Hoa nắm đoạn xích đứt trong tay, cuối cùng than nhẹ một tiếng.
Tiểu Thái Đao từ thân xe cao như một tầng lầu nhảy xuống. Hắn quay đầu nhìn lại, thứ đang cuốn lấy thân xe lửa là một con trùng Hắc Câu Tử siêu to khổng lồ.
Hắc Câu Tử là loài trùng tiến hóa từ Bạch Câu Tử. Lớp giáp xác bên ngoài đen bóng cứng rắn như thiết. Chân rết của nó so với Bạch Câu Tử càng nhiều càng thô cứng.
Với kinh nghiệm thực chiến của Tiểu Thái Đao, hắn trước đây chỉ đối phó với Hắc Câu Tử vài lần mà thôi. Hơn nữa bởi vì Hắc Câu Tử bình thường đều cần chó săn hành động tập thể mới giết được, cho nên hắn bình thường sẽ chỉ ở bên cạnh nhìn, số lần chân chính ra tay gần như là con số không.
"Ông đây mới thèm tiếp tay các ngươi làm việc xấu!" Hừ một tiếng, Tiểu Thái Đao tính toán chạy đi, chạy càng xa càng tốt. Thật vất vả mới có cơ hội rời khỏi cái sở huấn luyện quỷ quái kia, lại không cần bị thu hồi, hắn muốn ra ngoài xem xem thế giới bên ngoài như thế nào.
Còn gã org tên là Tinh Hoa kia...... Nghĩ đến hắn mà Tiểu Thái Đao hai mắt long sòng sọc. Hắn nghiến răng ken két, trong mắt tràn đầy tức giận.
Rồi sẽ có một ngày ── Nhất định sẽ có một ngày hắn chạy về tìm tên Org kia dạy dỗ một trận ra trò!
Sau khi đưa ra quyết định, Tiểu Thái Đao đang muốn bỏ chạy thì cái gã hắn tâm tâm niệm niệm muốn trả thù liền gọi hắn lại.
"Tiểu Thái Đao......" Nghe thấy giọng nói ôn hòa kia, Tiểu Thái Đao liền nổi da gà khắp người.
Tinh Hoa không biết từ lúc nào đã thoát khỏi xe lửa chạy đến.
Tiểu Thái Đao nắm chặt song đao giương về phía sau, cả người tràn ngập đề phòng. Trong mắt hắn lộ ra địch ý đến mức khiến Tinh Hoa rất rõ ràng, chính mình chỉ cần lại gần thêm một bước, đối phương sẽ xông đến dùng thái đao chém mình thành tám mảnh.
"Ngươi muốn đi đâu?" Tinh Hoa mỉm cười hỏi.
"Liên quan gì đến ngươi!"
"Sáu trăm dặm quanh đây đều là hoang mạc, còn có rất nhiều trùng tử. Ngươi mà chạy loạn là sẽ mất mạng đấy. "
"Ta tự xử lý được!" Tiểu Thái Đao cho rằng bằng sức mạnh của mình, hắn đủ khả năng sinh tồn bất kể là trong hoàn cảnh nào.
Trong khi hai người đang trò chuyện, Hắc Câu Tử phía sau lại bắt đầu chuyển động. Nó đem cả chiếc xe lửa cuộn lên, ép phá thành mảnh nhỏ. Mà cách đó không xa, mấy con Hắc Câu Tử khác cũng đang bò tới.
Bọn chúng dùng những chiếc chân rết gớm ghiếc bò đến, đối với bữa tiệc máu thịt của Org cực kỳ thích thú.
Vài tên Org đã lệnh cho chó săn của mình xông lên giải quyết Hắc Câu Tử. Một đám chó săn tuy không cùng một chủ, nhưng vì bảo vệ chủ nhân của mình bắt đầu tập hợp thành một tiểu đội nhỏ, cùng nhau liệp sát Hắc Câu Tử khổng lồ.
Mà Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao vẫn đang đứng trong góc giằng co.
"Tiểu Thái Đao...... Chúng ta đã ký kết khế ước."
"Vậy thì sao? Chẳng qua là thêm một chiếc hoa văn xấu xí trên vai mà thôi!"
"Ngươi chạy đi rồi, không lo lắng sau đó sẽ như thế nào sao?"
"Còn có thể như thế nào?"
Tinh Hoa chỉ cười mà không nói.
Tiểu Thái Đao mắng một tiếng rồi thu hồi hai thanh thái đao:"Trước khi lo lắng cho ta, ngươi vẫn là lo cho bản thân mình trước đi!" Hắn nhìn về phía Hắc Câu Tử đang quấn xe lửa phía sau Tinh Hoa, thứ đó đã buông lỏng chiếc xe lửa ra, bắt đầu rục rịch bò về phía Tinh Hoa.
Bởi vì số lượng Hắc Câu Tử nhiều dị thường, mà những chó săn khác và Org đang bận rộn ứng phó, căn bản không có ai rảnh rỗi đi giúp Tinh Hoa.
Lấy tình huống trước mắt mà nói, xem ra không cần hắn tự mình dạy dỗ, Tinh Hoa ngay lập tức sẽ nhận được một bài học. Tiểu Thái Đao bật cười, tại lúc Hắc Câu Tử đánh úp về phía Tinh Hoa, hắn quay đầu rời đi.
Nhưng mà Tiểu Thái Đao mới chạy chưa được vài bước, cảm giác không thích hợp khác thường truyền đến khắp người hắn, khiến hắn nổi da gà.
Phía sau Hắc Câu Tử đã bò đến, Tiểu Thái Đao theo phản xạ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tinh Hoa vẫn mỉm cười nhìn mình, mà Hắc Câu Tử đã ở ngay phía sau lưng hắn, răng nanh ngoài miệng nó xẹt qua vai Tinh Hoa, khiến bả vai hắn bắn ra máu tươi tung toé.
Tiểu Thái Đao lập tức cảm giác được hoa văn trên chính vai phải mình di động, rồi ngay tại nơi Tinh Hoa vừa thụ thương bắt đầu phát ra đau nhức. Đợi đến khi Tiểu Thái Đao bừng tỉnh, đã bị chính máu của mình bắn đầy mặt.
Trên người hắn cư nhiên xuất hiện miệng vết thương giống Tinh Hoa như đúc.
"Tiểu Thái Đao, điều đầu tiên của khế ước chính là 『 chủ sủng cùng liên 』!" Dù vai bị chém ra miệng vết thương nghiêm trọng như vậy, Tinh Hoa tươi cười như trước.
Chủ sủng cùng liên ── Tiểu Thái Đao nhìn miệng vết thương trên người giống của Tinh Hoa như đúc. Hắn rõ ràng không bị bất cứ thứ gì đụng vào, nhưng lại ngay sau khi Tinh Hoa thụ thương mà xuất hiện vết thương như vậy...... Cố gắng nhớ lại những bài học bị bắt buộc phải nghe tại Sở huấn luyện Chó Săn liên quan đến "Khế ước", hắn bỗng nhiên hiểu ra thứ này có nghĩa là gì.
Nghĩa là, sau khi kết khế ước xong, chỉ cần chủ nhân bị thương, bất kể là vị trí nào trên cơ thể, cách chủ nhân gần hay xa, vật nuôi sẽ bị thương ngay tại vị trí đó...... Tóm lại chính là, nếu chủ nhân chết đi, vật nuôi cũng sẽ ──
Hiểu ra vì sao Tinh Hoa lại dễ dàng thả mình đi như vậy, phản ứng đầu tiên của Tiểu Thái Đao chính là nắm chặt song đao trên tay, nhảy lên trực tiếp xông về phía Tinh Hoa.
"A a a a a!" Tiểu Thái Đao rống giận chạy về phía Tinh Hoa.
Tinh Hoa mặt trước có Tiểu Thái Đao, mặt sau có Hắc Câu Tử khổng lồ, nhưng hắn vẫn rất thong dong, chờ đợi Tiểu Thái Đao phi về phía mình.
Con Hắc Câu Tử kia đang mở mồm nhe ra hàm răng nhọn hoắt muốn cắn xuống Tinh Hoa thì đồng thời, Tiểu Thái Đao lướt qua Tinh Hoa. Hắn nhảy lên không trung, trực tiếp túm lấy đầu Hắc Câu Tử mà chạy lên người nó, một đao hung hăng bổ xuống.
Thế nhưng lớp giáp xác bên ngoài Hắc Câu Tử khác hoàn toàn so với da thịt ấu trùng, cứng rắn cực kỳ, đao của Tiểu Thái Đao chỉ cắm được vào mấy tấc, Hắc Câu Tử liền bắt đầu lay động đầu, khiến đao của Tiểu Thái Đao lung lay rơi xuống.
Những Org khác cùng chó săn đều là kết thành đội để tác chiến, còn bên này chỉ có hắn để Tiểu Thái Đao một mình đối phó Hắc Câu Tử, như vậy có phải quá khắc nghiệt hay không? Tinh Hoa một bên buộc chặt lại mái tóc dài đã nhuốm máu, một bên suy nghĩ.
Thế nhưng người vừa bị quật ngã xuống đất là Tiểu Thái Đao lại nhanh chóng đứng lên, tràn đầy sức chiến đấu vọt trở lại phía Hắc Câu Tử.
"Tiểu Thái Đao, nhắm vào bụng và mắt." Tinh Hoa lo lắng cho Tiểu Thái Đao, cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở, đỡ phải khiến Tiểu Thái Đao mất công đâm lung tung, cuối cùng chỉ phí công phí sức.
"Câm miệng! Ta tự biết đường xử lý!" Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tiểu Thái Đao lại bắt đầu ngắm chuẩn mục tiêu.
Mắt của Hắc Câu Tử mọc ở trên đầu, có vài chục cái. Thế nhưng dù có bao nhiêu mắt thì cũng giống con người thôi, đều không nhìn được phía sau.
Hắc Câu Tử trước mặt cong người, so với Tiểu Thái Đao bé như con kiến đang bò trên người nó, nó càng có hứng thú với Tinh Hoa hơn. Bởi vì mùi máu của Org đối với chúng nó rất thơm rất ngọt ngào, khiến chúng thèm nhỏ dãi.
Tiểu Thái Đao biết mục tiêu của Hắc Câu Tử không phải hắn, cho nên hắn thừa dịp Hắc Câu Tử đang nhìn chằm chằm vào Tinh Hoa thì vòng qua người nó, từ đuôi nó nhảy lên, trực tiếp từ phía sau lại một lần nữa tiếp cận đầu nó.
Dùng hai chân kẹp lấy đầu Hắc Câu Tử, Tiểu Thái Đao dựng ngược đao, hướng về phía mắt nó bắt đầu đâm xuống.
Hắc Câu Tử gặp phải công kích của Tiểu Thái Đao kịch liệt đung đưa đầu, hòng khiến Tiểu Thái Đao công kích khó khăn hơn. Thế nhưng hai chân Tiểu Thái Đao vẫn gắt gao kẹp trên đầu Hắc Câu Tử bất động, cho đến khi chọc mù hết mắt của Hắc Câu Tử, hắn mới thuận thế mà bị quăng xuống dưới.
Tiểu Thái Đao lăn một vòng trên đất rồi đứng dậy, trước mắt là Hắc Câu Tử đang cuồng bạo. Nó giờ đã không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi, bèn hướng về phía Org đang dính mùi máu ── là Tinh Hoa ── công kích.
Giờ đã hiểu Tinh Hoa một khi đã bị tấn công thì chính mình cũng xong đời, Tiểu Thái Đao lập tức che ở trước mặt Tinh Hoa, tựa như một con chó săn gương mẫu hết lòng hoàn thành bổn phận của mình.
"Ngươi thông minh một chút chạy mau có được không? Đừng ở đây vướng tay vướng chân!" Tiểu Thái Đao đối vớiTinh Hoa phía sau rống lên giận dữ.
"Lực chân của ngươi thật lợi hại, vừa nãy thế nhưng có thể kẹp chặt đến vậy." Tinh Hoa lại ngồi xổm xuống, chậc chậc sờ đùi Tiểu Thái Đao, tán thưởng vật nuôi của mình.
"Con mẹ chứ!" Tiểu Thái Đao tức đến mức xung huyết, không đếm xỉa tới Tinh Hoa nữa, con trùng tử trước mắt còn đang rục rịch kia kìa!
Hắc Câu Tử đung đưa đầu va chạm chung quanh, trương miệng liền cắn. Tinh Hoa cuối cùng cũng phối hợp một chút, thối lui về phía sau. Tiểu Thái Đao liền một mình chiến đầu với Hắc Câu Tử, cũng mất lần bị nó quất bay.
Đến khi lại một lần nữa bò dậy từ mặt đất, trên người Tiểu Thái Đao đã chằng chịt vết thương, lại thêm không kịp chạy trốn, Hắc Câu Tử kia bỗng nhiên há to miệng liền hướng hắn một ngụm cắn xuống. Tiểu Thái Đao tung người né tránh, nhưng vẫn bị răng của Hắc Câu Tử làm bị thương, toàn bộ phần eo tung ra mấy đường máu.
Lúc này, ở nơi khác, những con Hắc Câu Tử nhỏ hơn đã bị giải quyết gần hết bởi tiểu đội chó săn do Ron dẫn dắt.
Ron và những chó săn khác vừa giải quyết xong con Hắc Câu Tử cuối cùng. Tuy rằng không thể giải quyết dễ dàng như Bạch Câu, nhưng trông hắn cũng không đến nỗi chật vạt lắm.
"Chủ nhân." Quỳ một gối xuống bên người Thanh Hồi, Ron tuy rằng cúi đầu, nhưng lại là tư thái chờ lĩnh thưởng.
Thanh Hồi vừa lòng cười, hắn đưa tay sờ lên đầu chó săn: "Làm rất tốt." Rồi mới trưng vẻ mặt đầy mặt cao ngạo quan sát trạng huống bốn phía chung quanh. Hẳn là không ai so với chó săn của hắn xử lý trùng tử nhanh như vậy.
Tiếp đó, Thanh Hồi chú ý tới tại một góc, Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao đang một mình đối mặt Hắc Câu Tử.
Ron theo chủ nhân tầm mắt nhìn lại, liền thấy Tiểu Thái Đao đang một mình chiến đấu.
"Đôi chủ chó kia rốt cuộc là nghĩ cái gì...... lại dám một mình chiến đấu."
Không chỉ Ron khiếp sợ, đến Thanh Hồi cũng nhịn không được cảm thấy choáng váng, bởi vì kia căn bản là hành động chịu chết.
"Tinh Hoa có vẻ rất tự tin với chó săn của mình, muốn phô bày thực lực của chó săn cũng không nhất thiết phải như vậy......" Thanh Hồi hừ lạnh một tiếng, lại chú ý tới Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao giờ phút này có bao nhiêu chật vật thì lại nhịn không được nở nụ cười:"Ta thấy bọn họ hiện tại rất cần hỗ trợ đó, Ron!"
"Đúng vậy, chủ nhân."
"Đi giúp cái tên cuồng vọng kia một chút."
Nghe vậy, Ron cúi đầu lĩnh mệnh, lập tức đứng dậy tiến đến hỗ trợ.
Còn Tiểu Thái Đao bên này mới lắc lư đứng dậy, miệng không đình thều thào:"Bụng...... Bụng......" Hắn đang tìm nhược điểm của Hắc Câu Tử.
"Ở bên bụng trái, phía trong lớp giáp." Cách đó không xa Tinh Hoa hô lên với Tiểu Thái Đao. Ngay sau khi hắn nói xong, Tiểu Thái Đao lại giống như mũi tên lao đi.
Hắn vọt xuống phía dưới Hắc Câu Tử, tìm kiếm bộ phận mềm mại. Tiểu Thái Đao bị thương không nhẹ, giờ phút này cơ hồ hoàn toàn dựa vào dã tính và bản năng để tấn công. Vừa đụng tới chỗ mềm mại trên bụng Hắc Câu Tử, hắn liền dùng lực giương đao bổ xuống, đâm vào sâu nhất có thể, cơ hồ cả tay hắn cũng vùi vào thịt con trùng tử.
Tiểu Thái Đao bắt đầu chạy về phía trước, một đường xé toạc bụng Hắc Câu Tử khiến nội tạng nó rơi xuống tứ tung. Ngay trước khi Ron chạy tới nơi, con Hắc Câu Tử đung đưa vài cái rồi cư thế liền ngã xuống.
Chỉ dựa vào sức của một mình Tiểu Thái Đao.
Ron đứng ở trước thi thể của Hắc Câu Tử không thốt nên lời, Tiểu Thái Đao từ trong xác trùng đổ xuống bắt đầu bò ra, cả người là máu.
Ron dừng một chút, hắn ho khan vài tiếng, nhún vài nói với Tiểu Thái Đao:"Một mình cậy mạnh kết cục chính là như vậy đấy, ngươi lần này chỉ là may mắn mới nhặt về được cái mạng, bằng không...... Phốc!"
Ron nói còn chưa nói hết câu, Tiểu Thái Đao liền vọt tới tới, không nói năng gì liền hung hăng đấm vào mặt Ron.
Ron lần thứ hai bị Tiểu Thái Đao đánh ngã xuống đất, vẫn còn ngơ ngác như trước.
Tiểu Thái Đao nhổ một bụm máu ra, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo: "Đã nói là sẽ đánh ngươi, nhất định ngươi sẽ phải ăn đòn!"
Đến lúc này mà vẫn còn tâm trí nhớ rõ chuyện này sao? Ron choáng váng, thật không hiểu trong đầu Tiểu Thái Đao suy nghĩ cái gì.
"Rồi mới kế tiếp chính là ngươi......" Tiểu Thái Đao khoái trá cười, khóe miệng nhếch lên, cả người phủ đầy sát ý hướng về phía Tinh Hoa đi tới. Dã tính và bản năng đã chiến thắng lý trí, hắn tựa hồ đã quên cái gì khế ước, cái gì chủ sủng cùng liên. Hắn hiện tại chỉ muốn hung hăng giương nắm đấm hướng về phía mặt Tinh Hoa đấm một cái!
Nhưng mà, đến khi Tiểu Thái Đao tiếp cận Tinh Hoa đang mỉm cười, Tinh Hoa ở trước mắt hắn phân ra làm hai, rồi lại bốn.
"Tên Org thối tha này còn biết phân thân sao? Ngươi chờ đó, ta liền đấm cho mỗi tên một cái!" Tiểu Thái Đao thì thào nói, hắn giương nắm đấm vung vung vào không khí, rồi trước mắt biến thành một màu đen.
"Tiểu Thái Đao...... Tiểu Thái Đao?"
Cuối cùng, tiếng gọi của Tinh Hoa truyền đến, ôn hóa đến mức nổi da gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất