[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô

Chương 6: Chương 5

Trước Sau
Mặt Tiểu Thái Đao cau lại, một bộ dáng muốn nổi khùng lại phải ẩn nhẫn rất tủi thân.

Tinh Hoa lại cảm thấy bộ dáng này của cậu thật là thú vị, đi ở đằng sau cúi đầu cười.

"Này! Được rồi, cởi thứ này ra cho ta trước đã!" Tiêu Thái Đao chỉ chỉ xích sắt to dày trên cổ, trông giống như muốn lập tức cắn đứt đoạn xích này.

"Tháo ra thì ngươi sẽ nghe lời, không chạy loạn chứ?" Tinh Hoa hỏi.

Theo lẽ thường mà nói, Tiểu Thái Đao hẳn là sẽ hét lớn một tiếng: "Đừng mơ!"

Nhưng đã trải qua kinh nghiệm vài lần như thế, hiện tại cậu chỉ nắm chặt hai tay đứng tại chỗ rồi mặt đỏ bừng lên nói: "Ngươi cứ thả ta ra thì biết!"

Tinh Hoa suy nghĩ một chút rồi lại nhìn đến gương mặt đỏ hồng của Tiểu Thái Đao, cuối cùng chính tay mở xích sắt cho Tiểu Thái Đao.

"Đợi chút nữa nơi chúng ta đến có rất nhiều org và con người, ngươi đừng có chạy loạn, đi lạc thì sẽ rất phiền toái".

"Ta còn lâu mới đi lạc!" Tiểu Thái Đao mắng một tiếng rồi lại an phận đứng ở bên cạnh Tinh Hoa.

Xem ra cậu đã dần dần thoả hiệp với tình hình hiện tại. Tinh Hoa thầm nghĩ, vừa lòng nở nụ cười. Hắn vỗ vỗ bả vai Tiểu Thái Đao sau đó ngẩng đầu nhìn lên.

Org và con người nhộn nhịp đi lại trên đường cái, so với Hắc Thủy Đạo âm u và cổ điển, nơi này mọi kiến trúc đều như được xây mới tinh. Hơn nữa lại rất phong phú, những tòa kiến trúc tầng tầng xếp lớp lên nhau giống như một cây đại thụ, vô cùng kỳ lạ.

Đây là một thành phố náo nhiệt mà hoa lệ.

" Có thấy đẹp không? Nơi này được xem như là thành phố đẹp nhất ở khu vực - Yên Chi Lâm"

"Đẹp cái gì......" Tiểu Thái Đao vô cảm trả lời, chỉ thấy những màu sắc rực rỡ trước mặt, nhiều hơn hết lại là cảm giác chán ghét sự đông đúc nơi đây.

Khác với Tiểu Thái Đao lần đầu trải nghiệm, Tinh Hoa trở nên càng hưng phấn hơn, nắm tay Tiểu Thái Đao kéo cậu đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh.

Sau khi bị Hắc Câu Tử tập kích, bên Hắc Thủy Đạo lập tức cho hai xe lửa khởi hành từ nhà ga Quang Hạm đến để viện trợ, đưa bọn họ đến thành phố gần nhất: Yên Chi Lâm.

Tuy rằng đây không phải là mục đích ban đầu của Tinh Hoa, nhưng đi dạo ở thành phố nổi tiếng với việc phối giống chó cảnh cũng không tệ, lại thêm những org đứng đầu Yên Chi Lâm tha thiết khoản đãi đồng loại gặp nạn, cho nên hắn đành ở lại nơi này.

Để Tiểu Thái Đao nghỉ ngơi đầy đủ tại trụ sở xong, Tinh Hoa hào hứng vội vàng kéo hắn đi ra ngoài. Dù sao nếu hiện tại không thừa dịp dạo quanh thành phố xa lạ này vài vòng, sau này không biết có còn cơ hội hay không.

"Org với con người ở đó rất phiền! Chúng ta trở về có được không?" Tiểu Thái Đao than thở, bởi vì ở ngã tư đường gần đó đã thấy phóng đến những ánh mắt không mấy thân thiện.

Bởi vì Yên Chi Lâm là thành phố với việc đào tạo chó cảnh là chủ đạo, thương nhân phần lớn cũng vì vậy mà đến. Để được chủ nhân yêu thích, chó cảnh phải trang điểm thật đẹp mới có thể đến nơi này, thế nên lúc này phần lớn đều là org cùng chó cảnh xinh đẹp tụ tập ở Yên Chi Lâm.

So sánh ra, Tinh Hoa cùng Tiểu Thái Đao đi cùng nhau liền có vẻ quái dị.

Ngoại hình Tiểu Thái Đao vừa nhìn đã viết không phải là chó cảnh. Chó cảnh dù là nam hay nữ ngoại hình đều tương đối mềm mại đáng yêu, org thường thích những vật nuôi vẻ ngoài gần giống mình. Đại đa số org đều thích trang điểm cho chó cảnh của mình thật hoàn hảo, hơn nữa còn muốn dùng số lượng để thể hiện địa vị của mình, cho nên bọn họ thường sẽ mang theo rất nhiều con người xinh đẹp, ăn mặc diễm lệ hoàn mỹ bên người.

Mà Tinh Hoa chỉ mang theo một chó săn là Tiểu Thái Đao, chỉ một đôi chủ chó như vậy đến Yên Chi Lâm, nhìn qua thật sự không hài hoà, bởi vậy mới kéo đến sự chú ý của nhiều org và nhân loại.

Chó cảnh bới được org yêu thích nên đều tự cho mình là cao quý.

Tiểu Thái Đao rất chán ghét ánh mắt như vậy của đám chó cảnh.

"Này! Chờ một chút." Tinh Hoa có vẻ không nghe thấy lời của Tiểu Thái Đao, không thèm nhìn đến ai cứ như vậy kéo Tiểu Thái Đao xem bên này một chút, bên kia một chút, rồi mới dừng lại trước một cửa hàng kia.

Bị kéo vào một cửa hàng trang hoàng cao quý dành cho chó cảnh, Tiểu Thái Đao tỏ ra không nguyện ý, không hiểu tại sao lại bị Tinh Hoa kéo tới nơi này, cậu cũng đâu phải chó cảnh chứ.

Khi chủ quán tóc đen AI nhìn thấy hai chủ tớ tiến vào, tựa hồ cũng sửng sốt một chút, bởi nó chưa thấy qua tổ hợp như này bao giờ. AI mất vài giây để xử lý thông tin, thế nhưng lại không có thông tin nào liên quan.

"Chào ngài. Ngài muốn chọn vật phẩm trang sức hoặc quần áo cho chó cảnh của mình sao?"

"Ừm......" Tinh Hoa nhìn tủ kính thủy tinh, chỉ vào một bộ quần áo làm bằng tơ lụa, cắt may vừa vặn tôn dáng.

AI đem bộ quần áo cho chó cảnh kia đưa cho Tinh Hoa xem, Tinh Hoa sờ sờ vải dệt, rất vừa lòng gật gật đầu.

Tiểu Thái Đao ở một bên không kiên nhẫn chờ đợi, có chó cảnh nhìn hắn, hắn liền một đám trừng trở về, thật sự không kiên nhẫn, hắn liền mở miệng thúc giục.

"Hả? Ngươi có chó cảnh sao?"

"Chó cảnh của ngài đâu?" Trùng hợp, AI cũng hỏi cùng một câu hỏi.

"Ta không có chó cảnh......" Tinh Hoa lắc đầu, tay cầm quần áo ướm lên người Tiểu Thái Đao.

Cái đệt ──?

Tiểu Thái Đao nhìn bộ quần áo xinh đẹp chuyên dùng cho chó cảnh đang ướm trên người mình, máu nóng dồn thẳng lên não.

"Có muốn phối thêm một chiếc vòng cổ gắn chuông xinh xắn không?" Tinh Hoa tiện tay cầm lấy một chiếc vòng cổ đáng yêu, lắc lắc, tiếng chuông vang lên đinh đương. Hắn đang muốn đeo lên cho Tiểu Thái Đao, lại bị cậu chặn lại.

"Đừng có đùa! Ngươi muốn biến ta thành cái gì?! Ta đâu phải là chó cảnh chứ!" Tiểu Thái Đao ném cái vòng cổ xuống đất, còn không quên đạp xuống vài cái thật mạnh.

Tinh Hoa nhìn cái vòng cổ đã bị đạp hỏng kia, lắc đầu than nhẹ, trực tiếp đưa tiền cho AI coi như bồi thường, lại đưa nhiều thêm 6 đồng, mua một cái vòng cổ khác.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Tiểu Thái Đao vòng cổ trong tay Tinh Hoa.

"Lại đây." Tinh Hoa vẫy tay.

"Còn lâu!"

"Đến đây! Ngươi đạp hỏng một cái vòng, ta chỉ đành phải mua thêm một cái nữa. Đằng nào cũng mất tiền mua, ngươi đương nhiên phải đeo." Tinh Hoa cười cười đi về phía Tiểu Thái Đao.

"Ngu ngốc! Ai thèm đeo cái của nợ đó!" Tiểu Thái Đao cả người đề phòng, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.

AI đứng ở một bên ngu người. Trước giờ nó chưa từng gặp qua cặp chủ chó nào như này, nhất thời bị lag, số liệu tư liệu nhất thời đều không kịp phản ứng.

Đương Tinh Hoa khấu một tiếng bang Tiểu Thái Đao đeo vòng cổ khi, Tiểu Thái Đao lập tức phát điên, hắn kéo ra Tinh Hoa hắc bào mũ, nhéo Tinh Hoa tóc liền muốn hướng đối phương trên người một trận tấu.

"Tiểu Thái Đao...... Của ngươi chất vôi còn khuyết thiếu sao?" Nhưng là, đương Tinh Hoa thấp giọng như thế hỏi khi, Tiểu Thái Đao toàn thân cương ngạnh.

Hắn lôi kéo Tinh Hoa tóc, muốn tấu cũng không phải, muốn buông tha cũng không phải.

"Nếu ngươi vẫn xấu tính như thế, sẽ khiến ta suy xét xem có nên 『 cho ngươi ăn 』thêm vài lần nữa không đấy." Tinh Hoa nhắc lại.

Tiểu Thái Đao nhớ tới cảnh tượng "cho ăn", nhất thời cả người nổi da gà. Cái cảm giác bị xâm nhập vào cơ thể cùng với khoái cảm quỷ dị, hòa lẫn cùng một chỗ khiến cậu cảm giác thật bất lực. Cậu không thích cảm giác bản thân trở nên yếu đuối vô lực.

Xem bộ dạng Tiểu Thái Đao tức đến nghiến răng, lại bởi vì bị hắn "uy hiếp", không thể không cắn răng buông tay, Tinh Hoa bỗng nhiên nổi lên suy nghĩ muốn ôm cậu một cái. Chẳng qua tay còn chưa vươn ra, một thứ gì đó bỗng nhiên từ vành tai hắn bay qua, thẳng tắp đánh trúng mặt Tiểu Thái Đao. Tiểu Thái Đao lập tức ngã về phía sau.

Đó là một cây đao sao?

Tiểu Thái Đao bụm mặt, đau đến lăn vài vòng trên mặt đất, Tinh Hoa nhanh chóng kéo hắn đứng lên.

"Chó săn mà lại dám công kích chủ nhân của mình, đương nhiên phải phạt! Ta thật sự không hiểu nổi tại sao ngươi lại giữ hắn bên người?" Một tiếng nói nghe rất quen tai chen vào.

Tinh Hoa than nhẹ, đây chính là oan gia ngõ hẹp lần thứ hai a. Hắn quay đầu, đối phương quả thật là vị org đến từ thành phố trung cấp kia ── Thanh Hồi.

Vây quanh Thanh Hồi là năm, sáu tên chó cảnh. Ron rất ưu nhã đi đầu, trên người đeo song đao mà một trong hai thanh đao đó đã mất vỏ.

"Nếu không phải chó săn của ta phản ứng nhanh, ngươi đã sớm bị hắn cắn mấy nhát rồi. Chủ nhân mà bị chó săn của mình cắn bị thương, nếu truyền ra ngoài sẽ khiến người ta cười chê đó." Thanh Hồi cười khẽ, mấy tên chó cảnh bên cạnh cũng nở nụ cười.

Phải nói Ron bên cạnh nhìn Tiểu Thái Đao cười đầy hàm ý khiến cho cậu cả người không được thoải mái.

Lực đánh lên mặt Tiểu Thái Đao không hề nhẹ, ý tứ trong đó không chỉ là cảnh cáo mà còn là ý muốn nhân tiện trả thù của Ron. Tiểu Thái Đao trước khi té xỉu còn đánh hắn, Ron vẫn còn ghi hận trong lòng.

"Khốn kiếp...... Đau chết ta!" Tiểu Thái Đao bỏ tay xuống, trên mặt đã nổi lên một vết bầm đỏ.

"Đau lắm sao? Để ta thổi cho." Tinh Hoa kéo tay Tiểu Thái Đao muốn thổi phù phù lên mặt hắn.

"Ai ya ngươi đừng phiền phức! Không cần như vậy!" Hất tay Tinh Hoa ra, Tiểu Thái Đao quay đầu:"Ron...... Là ngươi làm đúng hay không?!"

Tiểu Thái Đao nghiến răng nghiến lợi, hai tay vươn ra định chộp lấy hai thanh thái đao trên lưng mình, rồi đột nhiên phát hiện sau lưng trống không.

*** mẹ...... Tên Tinh Hoa kia còn chưa có trả lại đao cho cậu. Sau khi bị "cho ăn", cả người Tiểu Thái Đao đều choáng váng, còn chưa kịp nghỉ ngơi đủ thì đã bị Tinh Hoa lôi ra ngoài, ngay cả chuyện đòi lại đao của mình cũng quên mất.

"Đây là chủ nhân ra lệnh, ta chỉ là làm đúng phận sự của một chó săn mà thôi." Ron cười đến sáng lạn.

"Phận sự cái rắm!" Tiểu Thái Đao nắm chặt hai tay thành quyền, không sao cả, không cần đao hắn cũng đánh được người.

"Muốn đánh nhau không?"

"Mong còn chả được!"

"Xin đừng tổ chức giao đấu chó săn ở trong tiệm." AI tóc đen nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, nhưng Tiểu Thái Đao và Ron đều đang trong trạng thái chuẩn bị bộc phát chiến đấu.

Ron quay đầu nhìn chủ nhân, vốn tưởng rằng chủ nhân sẽ để hắn dạy dỗ tên chó săn một trận, nhưng Thanh Hồi chỉ lắc đầu với hắn.

Nhìn thời cơ đã đến, Tiểu Thái Đao nhếch miệng cười, xông lên muốn đánh đối phương một trận tơi bời, nhưng vừa mới bước ra một bước, sau gáy cậu đã bị nhấc lên, rồi lại bị kéo vào trong lòng.

Tinh Hoa ôm Tiểu Thái Đao, mặc cho cậu vùng vẫy trong ngực mình, nhưng không để cậu làm loạn.

Đây là lần thứ hai! Tiểu Thái Đao lần thứ hai bị Tinh Hoa ngăn cản! Cậu không được nhịn tức đến đỏ mặt tía tai, lại không thoát ra nổi vòng tay của Tinh Hoa.

"Buông ra ta!"

"AI đã nói đến thế, chúng ta cũng đừng làm loạn cửa hàng nhà người ta lên có được không?"

"Nếu muốn tổ chức giao đấu chó săn, hai vị có thể suy xét chuyển địa điểm ra giữa đường cái, hoặc là đến thành phố nổi tiếng đấu chó săn."AI rất có trách nhiệm, nhiệt tình tư vấn. Những org và chó cảnh khác trong tiệm đều tập trung ánh nhìn về phía nhóm người Tinh Hoa.

Tinh Hoa kéo lên mũ áo choàng, ghé sát bên tai Tiểu Thái Đao nhẹ giọng nói:"Đừng làm loạn, mọi người đều đã thu tay lại, nếu mình vẫn tiếp tục gây sự thật sự không tốt lắm."

"Ta không cần biết có phải ta tiếp tục gây sự hay không!"

"Chúng ta giao kèo đi, nếu ngươi nghe theo thì ta sẽ bỏ vòng cổ xuống." Tinh Hoa gõ vài cái vào chuông ở cổ Tiểu Thái Đao, khiến cho Thanh Hồi chú ý đến.

"Ngươi thế mà lại cho chó săn của mình đeo vòng cổ của chó cảnh? Sở thích của Tinh Hoa ngài cũng thật là độc đáo." Thanh Hồi và Ron bên cạnh cùng nở nụ cười châm chọc, ngay cả mấy chó cảnh trung thành xung quanh cũng không nhịn được mà phát ra tiếng cười mỉa.

Chó săn và chó cảnh luôn luôn bất đồng, Tinh Hoa không biết mình đã làm gì sai, vì tình huống này đối với chó săn mà nói là một sự nhục nhã, còn hắn đơn giản chỉ thấy làm thế thật đáng yêu mà thôi.

Tới tận khi âm thanh châm chọc nổi lên khắp bốn phía, Tinh Hoa mới ý thức được mình đã làm sai điều gì.

Tiểu Thái Đao đỏ bừng mặt không nói lời nào, ngừng giãy dụa. Cậu muốn xông lên đánh những kẻ cười nhạo cậu một trận thật đau, nhưng mà cậu không thể...... Phải nói là Tinh Hoa không để cậu làm như thế.

── Org đáng chết!

Tinh Hoa không nói nữa. Hắn kéo Tiểu Thái Đao ra phía sau, rồi mới tháo vòng cổ trên cổ cậu xuống.

Bởi vì Tiểu Thái Đao tức giận đến mức trông như sắp nổ tung, Tinh Hoa nhịn không được xoa đầu đối phương, lên tiếng an ủi:"Chúng ta không đi dạo nữa, trở về có được không?"

"Trở về lập tức trả đao cho ta!" Tiểu Thái Đao khoanh hai tay trước ngực, cố gắng đè nén cảm xúc của mình, hiện tại cứng đối cứng với Tinh Hoa không có lợi.

"Được, nhất định."

Rồi sau đó hắn sẽ chém tên Tinh Hoa kia mười mấy hai chục nhát, thậm chí tự sát luôn cũng được! Tiểu Thái Đao nghĩ thầm.

Tinh Hoa mỉm cười, không để ý ánh mắt người bên ngoài, kéo Tiểu Thái Đao muốn rời đi, thế nhưng lại có một tấm thẻ chìa ra trước mắt hắn.

Trong tay Thanh Hồi kẹp một tấm thẻ, đó là một bức thư mời.

Sáng nay Tinh Hoa cũng nhận được một tờ, nhưng mà hắn còn đang bận "vận động" cùng Tiểu Thái Đao, cho nên không có để ý tới.

"Này, ngươi có đến không?" Thanh Hồi híp mắt hỏi, trông như là đang thử hắn.

Tinh Hoa nghiêng đầu đáp:"Ta còn chưa nhận được thư mời."

"Ta tưởng ngươi đã nhận được, cho nên mới mang theo vật nuôi duy nhất của ngươi ra đường chọn quần áo và trang sức..." Thanh Hồi khẽ hừ một tiếng, để bức thư mời lên quầy trưng bày:"Đây là lá thư mời mà ngài org đứng đầu Yên Chi Lâm gửi tới, đại khái là muốn mời những org gặp nạn là chúng ta tới tham dự, bày tỏ sự hiếu khách của chủ nhà."

"Vậy sao?"

"Trông ngươi có vẻ như không hứng thú lắm?"

Đúng vậy, Tinh Hoa chẳng có tí hứng thú nào với đồng loại.

"Ngài org đứng đầu Yên Chi Lâm nổi tiếng phối giống chó cảnh. Trụ sở của hắn có một sở sản xuất chó cảnh cực lớn, ta còn tưởng ngươi sẽ có hứng thú." Trong lời nói của Thanh Hồi mang theo một chút châm chọc.

Nhưng Tinh Hoa quả thật sáng cả mắt lên.

"Ngươi sẽ đi sao?" Tinh Hoa hỏi.

"Chủ thành Yên Chi Lâm là một org tính tình cổ quái, thân phận của lão cũng ngang bằng với ta và ngươi. Ngươi nếu không ngại đi giao thiệp một chút có thể sẽ có thêm một người bạn. Với ta mà nói, ta không thích gặp mặt với org đã bị lây nhiễm tính tình của nhân loại." Thanh Hồi gõ gõ lên thư mời trên mặt bàn, có ý muốn mặc hắn xử lý.

Tinh Hoa trầm mặc không nói, một vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thanh Hồi.

Thanh Hồi thấy Tinh Hoa như vậy thì khinh miệt bật cười, kéo Ron đang nửa quỳ trên mặt đất đứng dậy: "Chúng ta vẫn là nên đến cửa hàng khác xem, đừng quấy rầy ngài Tinh Hoa chọn lựa quần áo cho chó săn của hắn" còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "chó săn" mà mỉa mai.

Tiểu Thái Đao hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Hồi, nhưng lại không thấy Thanh Hồi đâu chỉ nghe thấy dư âm của tràng cười nhạo.

"Trở về! Trả đao cho ta!" Tiểu Thái Đao tức tím mặt hướng Tinh Hoa mà gầm lên.

Tinh Hoa mỉm cười gật gật đầu, vẫn là biểu tình không thèm quan tâm đến xung quanh. Tiểu Thái dám thề, lúc Tinh Hoa dắt tay cậu, thiếu chút nữa hắn muốn siết đến gãy cả tay cậu.

- ---

Tinh Hoa ở trong bồn, ánh sáng mặt trời từ trên đầu chiếu xuống. Hắn đang bổ sung năng lượng, giống như "ăn cơm" theo như ngôn ngữ của loài người. Org có thể dựa vào nước sạch và ánh sáng mặt trời để tiếp thêm năng lượng, không cần phải dựa vào thức ăn giống như con người.

Ngoại hình của org tuy giống như con người nhưng hình thái sinh hoạt lại giống với thực vật hơn.

Tinh Hoa giương mắt, ánh sáng mặt trời vẫn không ngừng chiếu đến trên đầu. Hắn đã từng đọc sách về loài người, tinh cầu có tên địa cầu kia chính là địa phương có rất nhiều nước, được họ gọi là "biển".

Không biết ngâm mình ở biển cũng có cảm giác giống như bây giờ không? Nước biển màu xanh lục, ánh mặt trời chói mắt, rồi cả nhật thực ngẫu nhiên mà đến? Đột nhiên ánh sáng bị che mất trên đầu hắn cùng với giọng nói:

"Này! Ta đang nói với ngươi đó. Này!"

Tinh Hoa bị kéo ra mặt nước, mà hướng đến hắn nói chuyện chính là chó săn mới được hắn mang về, Tiểu Thái Đao.

"Ừ, nghe thấy rồi, sao vậy?" Tinh Hoa đứng dậy, khẩu khí ở vành tai vì có mặt trời và nước mát mà dễ chịu nở rộ.

"Đao của ta đâu? Không phải ngươi đã đồng ý trả cho ta sao?" Tiểu Thái Đao nắm tóc Tinh Hoa, bởi vì trên người đối phương hoàn toàn không có quần áo để nắm.

Tên org này ban đầu còn đồng ý trả đao cho cậu, sau khi về đến chỗ nghỉ ngơi liền mặc kệ bỏ cậu lại, một mình đi vào trong căn phòng này. Trên trần của căn phòng này đều là thuỷ tinh, không có vách tường, ánh mặt trời cứ thế chiếu xuống gay gắt như muốn làm mù mắt con người ta, ở giữa còn là một bể lớn hình tròn chứa đầy nước trong vắt.

Tinh Hoa cứ thế bỏ lại cậu rồi đóng cửa phòng, ngâm mình trong nước, đến tận khi cậu không thể kiên nhẫn nổi nữa mới đá văng cửa xông vào.

"Ta không phải nói sẽ trả cho ngươi sao? Chỉ cần đợi thêm một chút, để ta ăn... "

"Trả cho ta!" Tiểu Thái Đao ngồi trên người Tinh Hoa tức giận.

"Được rồi được rồi, không cần phải vội như thế, ngươi nhìn ngươi xem, còn ra thể thống gì." Tinh Hoa ôm Tiểu Thái Đao, thế mà đối phương dám đấm hắn một quyền rồi bỏ chạy.

Tiểu Thái Đao kiểm soát lực đạo rất tốt, khi đánh hắn luôn đảm bảo lực không quá lớn, không thương đến hắn cũng không làm tổn thương chính mình.

"Lại đây, ta để ngươi đánh một phát chết luôn."

"Không cần!"

Tiểu Thái Đao cả người ướt đẫm trốn ở góc, ánh mắt đề phòng. Tinh Hoa đôi khi nghĩ không biết chó săn của hắn đến bao giờ mới có thể bỏ đi ánh mắt đó khi nhìn hắn.



"Ta chỉ cần đao của ta, còn có......"

"Còn có gì?" Tinh Hoa than nhẹ một tiếng, với lấy khăn bông lau khô người.

"Còn có......" đúng lúc này bụng Tiểu Thái Đao liền kêu lên hai tiếng "Ọc ọc".

Tinh Hoa nghiêng đầu nhìn Tiểu Thái Đao, thế mà mặt cậu lại hơi đỏ lên, tiếng "ọc ọc" ở bụng lại không ngừng kêu vang. Hắn chợt nhận ra thanh âm này chắc là tiếng dạ dày kêu do đói đi.

Hắn thật sự là một chủ nhân vô trách nhiệm! Tinh Hoa quên mất từ khi hắn đem Tiểu Thái Đao trở về đã hai, ba ngày rồi mà chưa cho cậu ăn gì, việc "cho ăn" kia có thấm vào đâu chứ. Tuy rằng vì bị thương mà Tiểu Thái Đao được ngâm trong dịch dinh dưỡng vài lần cũng chỉ là không thiếu dinh dưỡng, vẫn là cần phải có thức ăn thì bụng mới không đói phải không?

Bởi vì org không cần ăn giống con người, Tinh Hoa lại là lần đầu tiên nuôi dưỡng chó săn, cho nên căn bản là quên mất chuyện quan trọng này.

Bây giờ hẳn là Tiểu Thái Đao đã đói không chịu nổi nên mới phải nói với hắn. Nhưng việc làm này đối với cậu chính là vô cùng mất mặt, hai chữ "còn có" này nói nửa ngày rồi cũng chưa thấy nửa câu còn lại.

Tinh Hoa gật gật đầu. Được, hắn sẽ tận lực làm tốt nghĩa vụ của một chủ nhân!

"Thực xin lỗi, đói bụng rồi đúng không? Để ta cho ngươi ăn." Tinh Hoa đi đến chỗ Tiểu Thái Đao, ngón tay sờ lên khẩu khí nơi vành tai.

"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Tiểu Thái Đao cả người trở nên căng thẳng, trực giác nói với cậu rằng đối phương lại muốn dùng vật quỷ dị đó nhét vào miệng cậu...

Tinh Hoa từng bước tới gần, Tiểu Thái Đao khó khăn lui bước, đầy mặt kinh hoảng.

Tinh Hoa mỉm cười, tay đang sờ khẩu khí cũng rút về, đém khăn bông trên tay trùm lên đầu Tiểu Thái Đao.

"Không có gì, trước tiên ngươi tắm sạch sẽ đi đã, rồi ta sẽ trả đao cho ngươi, lại cho ngươi ăn đồ ăn ngon được không?"

Dựa lưng vào vách tường Tiểu Thái Đao nhìn chằm chằm Tinh Hoa, nhất thời có chút không tin.

Tinh Hoa chỉ là sờ sờ đầu Tiểu Thái Đao, cười mà không nói.

Phong cách ăn uống của Tiểu Thái Đao đúng là như một con sói đói.

Cậu chính là đã đói bụng quá lâu rồi, nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon trước mặt thì ánh mắt đều toả sáng. Nhưng có lẽ là chưa thể tin đươc, cậu nhìn đồ ăn rồi lại nhìn tay mình, chậm chạp chưa động đến.

Tinh Hoa cười cười, tay cầm lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng Tiểu Thái Đao.

Mấy loại bánh ngọt này Tiểu Thái Đao đều chưa được ăn bao giờ, chó săn ở sở huấn luyện bình thường đều phải ăn thức ăn khô cứng khó ăn, chỉ cần đủ no là được.

Quả nhiên, Tiểu Thái Đao nếm được vị của bánh ngọt thì sắc mặt kì lạ, không biết là thích hay không, nhưng nhai chỉ mấy lần đã nuốt vào.

Tinh Hoa liếm liếm bơ dính trên ngón tay, ngọt! Trên miệng Tiểu Thái Đao còn dính một đống, hắn vốn muốn dùng tay quệt đi, nhưng Tiểu Thái Đao lại tránh đi mất.

Tiếu Thái Đao bắt đầu điên cuồng vùi đầu vào ăn, đồ ăn trước mặt đều là những thứ trước giờ cậu chưa được nếm qua, những món ngon vô cùng tinh xảo lần đầu tiên được ăn, cho dù miệng đã nhét đầy nhưng cậu vẫn không ngừng tiếp thêm.

Tinh Hoa nhìn Tiểu Thái Đao như vậy một hồi lâu lúc này mới đứng dậy, nhìn lên tấm thư mời lúc sáng bị hắn quên đi kia.

Mở ra thư mời, nội dung cũng chẳng có gì đặc biệt, hắn chỉ chú ý tới phần ký tên.

── Nguyệt Mộ. Yên Chi Lâm chủ thành ký tên.

Dựa trên cách nói của Thanh Hồi, trụ sở của Nguyệt Mộ chính là trung tâm của thành phố đầy chó cảnh này, đến đó có thể nhìn thấy con người với đủ kiểu dáng, nói không chừng còn tìm được người đặc biệt giống như Tiểu Thái Đao... Tinh Hoa đưa mắt nhìn Tiểu Thái Đao lại lắc đầu, có lẽ không tìm thấy người đặc biệt như thế, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng có hứng thú với sự kiện lần này.

"Ngươi nói xem, chúng ta đến đó xem có được không?" Tinh Hoa lắc lắc thư mời trong tay.

Tiểu Thái Đao liên tục nhét đồ ăn vào mồm, hai má giống hệt như con sóc chuột, căn bản không thèm để ý tới lời Tinh Hoa. Dù sao đi hay không đi cũng không tới lượt hắn quyết định.

Tinh Hoa coi như cậu đã đồng ý, đi đến chỗ ngăn tủ có mã khoá bên cạnh, mở tủ rồi mới lấy ra vật Tiểu Thái Đao ngày đêm mong chờ.

"Đến đây, ta nói sẽ trả lại vật này cho ngươi."

Đó chính là hai thanh đao của cậu!

Đang ăn như sói đói Tiểu Thái Đao ngay lập tức dừng động tác, nhìn qua hai thanh đao trong tay Tinh Hoa, cậu đưa tay lau lau miệng rồi xông lên đoạt đao trở về.

Tiểu Thái Đao kiểm tra đao của mình, xác nhận không có sơ sót gì mới rút đao ra thuận tay vung lên. Có đao về tay thoạt nhìn cậu cũng có sức sống hơn nhưng đương nhiên cũng càng nguy hiểm hơn.

Tinh Hoa im lặng ở một bên không lên tiếng, Tiểu Thái đao cùng lúc nhìn sang hắn, trong tay còn có song đao vô cùng sắc bén.

"Ngươi biết rõ ta có thể xẻ ngươi làm hai nửa đúng không?" Tiểu Thái Đao nở nụ cười rồi liếm mặt đao, toàn thân mang theo sát khí.

"Ta biết." Nhưng hắn biết cậu không thể làm thế, vì như vậy khác nào tự sát.

Nhìn Tinh Hoa vẫn ra vẻ thong dong, nụ cười vừa hiện lên mặt Tiểu Thái Đao đã bớt sáng lạn, cậu biết Tinh Hoa không hề bị lời uy hiêps của cậu ảnh hưởng chút nào.

"Nói cho ngươi hay, ta không phải là không dám, chỉ là không muốn ngươi lại bón cho ta ăn cái thứ kia thôi." Tiểu Thái Đao đem đao thu vào trong vỏ nói.

"Ừ." Tinh Hoa cũng rõ.

"Ngươi nói khi hành trình kết thúc cũng sẽ giải trừ khế ước thả ta đi, là nói thật sao?"

"Ừ. Ta đã đồng ý với ngươi thì sẽ không nuốt lời, ngươi bây giờ không phải đã được ăn no còn cả đao cũng về tay rồi sao?"

Tiểu Thái Đao mắt nhìn đao trên tay cùng một bàn đầy thức ăn. "Như vậy, nếu ngươi đến lúc đó không giữ lời, ta sẽ dùng hai thanh đao này chém chết ngươi!"

"Vậy bản thân ngươi thì sao?"

"Nếu cả đời phải đi theo một org, ta tình nguyện chém bản thân thành hai nửa." Tiểu Thái Đao nói, một lần nữa ngồi xuống, đem đao đeo lên phía sau lưng.

"Thế nên bây giờ ngươi quyết định phối hợp với ta?"

Tiểu Thái Đao không nói, tiếp tục ăn. Tinh Hoa coi như Tiểu Thái Đao đã đồng ý, ngồi xuống đối diện Tiểu Thái Đao, cười mà không nói nhìn cậu, trong đầu nghiêm túc suy nghĩ xem phải trang điểm cho cậu thế nào để đến dự tiệc của Nguyệt Mộ.

Tiểu Thái Đao đương nhiên là hoàn toàn không biết Tinh Hoa đang tính toán cái gì trong đầu.

"Đúng rồi, lần này hành trình của ngươi là có mục đích gì? Chúng ta có thể rất nhanh hoàn thành sao?" Tiểu Thái Đao bỗng nhiên nghĩ ra mình đã quên mất không hỏi đến chuyện quan trọng này.

Tinh Hoa chỉ ngẩng đầu nói hai chữ: "Bí, mật!"

── đáng chết, cậu sớm nên biết không có gì là dễ dàng như thế!

Hết chương 5.1 ở chỗ này đi nhé hợp ní đó dạ vâng ạ

Thùng gỗ.

"Thả ta ra ngoài!" Trong thùng gỗ phát ra tiếng kêu ầm ĩ, cả đoạn đường chưa từng im lặng.

Tinh Hoa làm bạn với Tiểu Thái Đao, trong phòng bao chỉ hai người bọn họ, có vẻ rất cô đơn. Ngược lại, ngay tại phòng bao đối diện với Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao, cảnh tượng hiện ra trong đó hoàn toàn bất đồng.

Org mang theo chó săn mới nhận nuôi tụ tập tại đầu mối giao thông then chốt của Hắc Thuỷ Đạo - Hành lang gấp khúc Quang Hạm.

Đại sảnh trắng tuyền hoa mỹ, những chiếc trụ lớn màu trắng chống đỡ toàn bộ kiến trúc, bên cạnh là một hành lang gấp khúc xanh biếc như màu trời, chính là nam châm phản trọng lực đặc thù của Phỉ Thuý Tinh, là mấu chốt cho sự hoạt động của "xe lửa Quang Hạm" tốc độ ngang với vận tốc âm thanh, mà đường đi lên nhà ga được đặt cho cái tên "Hành lnag gấp khúc Quang Hạm".

Trên xe lửa Quang Hạm, mỗi một toa có hai phòng bao, mà mỗi phòng bao lại được cung cấp cho một vị org sử dụng, là không gian cho những org có địa vị tôn quý, cũng có thể để cho thú cưng hoạt động.

Khi lên xe lửa, Tinh Hoa là một mình mà đến, phòng to như vậy cũng chỉ có một mình hắn, mà bây giờ đã có thêm một chó săn bầu bạn.

"Nghe lời một chút, nghỉ ngơi đi, từ Hắc Thuỷ Đạo đến thành phố kế tiếp cũng khá lâu." Tinh Hoa thoải mái ngồi ở đó lên tiếng nói với Tiểu Thái Đao.

Tuy rằng mỗi org dùng một đoạn của toa tàu, nhưng để cho dễ trao đổi giữa các org, giữa các phòng bao không cố ý cách trở, ở giữa chỉ treo một tấm rèm để ngăn cách.

── thật sự là oan gia ngõ hẹp. Chính là suy nghĩ trong lòng của Tinh Hoa và Thanh Hồi, vậy mà lại bắt cùng một chuyến xe lửa, lại còn dùng phòng bao ở ngay cạnh nhau.

Bên người Thanh Hồi là một đám thú cưng, trong đó nằm trên thảm ngay cạnh chân hắn phần lớn là chó cảnh, cùng với Ron mới nhận nuôi cũng ở ngay đó. Nhưng đó cũng không phải là tất cả, còn có một ít ở thùng xe phía sau, chỉ là hiện tại hắn thấy đã đủ nào nhiệt nên không muốn mang thêm đến gần.

Nếu đem ra so sánh, Tinh Hoa bên người chỉ có duy nhất một cái thùng gỗ và chó săn ở bên trong.

Tinh Hoa liếc nhìn Thanh Hồi vuốt ve chó cảnh của mình rồi cười với hắn, sau đó đứng lên. Nếu có thể, Tinh Hoa chỉ mong đối phương không phải muốn đến gần nói chuyện với hắn, nhưng lại không được như ý muốn, tên org kia mang theo một đoàn thú cưng đến gần hắn.

Đáng lẽ ngay từ đầu hắn nên buông rèm xuống để ngăn hai phòng với nhau. Trong lúc Tinh Hoa nghĩ ngợi, lại nghe thấy tiếng "binh binh binh" vang vọng thật lớn trong phòng bao, Tiểu Thái Đao lại náo loạn rồi.

"Đưa đao cho ta! Mau thả ta ra ngoài!" Tiểu Thái Đao lại tiếp tục gõ vào thùng gỗ "binh binh binh"

"Nhưng thả ngươi ra ngươi sẽ lại đánh ta đúng không?" Không để ý tới Thanh Hồi đã đi đến cửa muốn nói chuyện, Tinh Hoa khẽ gõ thùng gỗ.

"......"

" Thế thì vẫn là không nên cho ngươi ra ngoài."

"Này! Ngươi đúng là đáng ghét mà."

Một màn đối thoại của đôi chủ chó ( =)))))))) này vừa khéo bị Thanh Hồi nghe được, thật sự không biết phải phản ứng thế nào. Chó săn lại có thể "Này!" một tiếng gọi chủ nhân như vậy, còn không ngừng mắng chửi, tình hình này không phải chỉ phạt một chút mà có thể giải quyết được. Org có chó săn như vậy nên trực tiếp mang nó đi xử tử, giờ phút này tại đây Tinh Hoa lại có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí còn có thể thấy được hắn đang rất có hứng thú.

Thanh Hồi không thể hiểu nổi suy nghĩ này của Tinh Hoa.

"Ngài Tinh Hoa, chó săn như vậy ta khuyên ngươi nên vứt bỏ đi, vừa không phục tùng, thái độ lại tệ thế này, tốt nhất là đưa về xử lý đi, không thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề. Mong ngươi đừng quên những bài học trong lịch sử." Thanh Hồi nghiêm trọng nói.

Đối với sự nghiêm túc của Thanh Hồi, thái độ của Tinh Hoa vẫn thản nhiên cười như trước, nhìn không ra là đang nghĩ gì.

"Ta sẽ dạy dỗ hắn." Tinh Hoa nói.

"Dạy cái gì? Để ta là ông nội ngươi đến dạy dỗ ngươi một chút!" Trong thùng gỗ truyền đến tiếng mắng chửi, cùng với thanh âm binh binh binh lần nữa vang lên.

"Chó săn như vậy ngươi còn có cách dạy dỗ sao?" Thanh Hồi khinh thường khẽ hừ một tiếng, cho rằng Tinh Hoa quá cố chấp rồi. Ngoắc ngoắc ngón tay với Ron đằng sau, Ron lập tức đến nằm dưới chân Thanh Hồi, thần phục nhưng vẫn không mất đi phong thái của chó săn. "Chó săn giống như Ron mới là chuẩn mực, mang theo bên người mới không cảm thấy mất mặt, vừa có sức chiến đấu vừa đẹp đẽ. So với hắn thì tên kia đúng là một con chó hoang, thích hợp với ngươi hơn thì phải? Hả người bạn đến từ đô thị Mũi Nhọn..."

Tinh Hoa nhìn Thanh Hồi, suy tư vài giây.

"Quả thật......"

"Cho nên ta nói......"

"Nhưng lại nói, nhìn sức chiến đấu, Tiểu Thái Đao càng mạnh hơn Ron nhiều." Hơn nữa, so với Ron, hắn càng thích tính cách của Tiểu Thái Đao hơn. Tinh Hoa đưa tay sờ thùng gỗ bên cạnh, biểu tình giống như đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mới.

"Ron chính là tên ưu tú nhất trong đám chó săn đó!"

"Sao lúc ta quan sát, Tiểu Thái Đao dù là tốc độ hay sức mạnh đều vượt trội hơn hẳn Ron nhỉ?"

"Tên kia chỉ được coi là chó hoang! Còn không xứng được gọi là chó săn!" Thanh Hồi có chút tức giận lên giọng, khẩu khí ở vành tai rung lên thể hiện sự mất kiên nhẫn của hắn. Mấy tên chó cảnh bên cạnh thấy thế đều hoảng sợ co quắp lại.

Tinh Hoa ngược lại vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

"Ngài Thanh Hồi nói thế nào cũng được, chỉ là chó săn đã kết khế ước xong, ta sẽ không trả về nữa." Tinh Hoa mỉm cười, khiến cho tình huống biến thành giống như Thanh Hồi đang chĩa mũi vào chuyện của người khác.

Thanh Hồi không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập tức giận.

Chó săn Ron bởi vì muốn bảo vệ chủ nhân nên cả người tràn ngập sự đề phòng đối với Tinh Hoa, chó săn từ nhỏ chính là được dạy phải làm như vậy, chủ nhân chính là tất cả. Nhưng thấy Ron nhìn Tinh Hoa như vậy, Thanh Hồi cũng không vui, ngược lại còn trừng mắt nhìn Ron rồi lệnh cho hắn lui ra.

Thanh Hồi cũng không phải không hài lòng sự bảo hộ của Ron, chỉ là loài người căn bản không có tư cách nhìn org với ánh mắt như vậy - liền khiến cho hắn có cảm giác chán ghét.

"Tùy ngươi!"

Cuối cùng, Thanh Hồi có chút hậm hực quay lại phòng bao của mình, không thèm nói thêm gì với Tinh Hoa nữa.

Xe lửa Quang Hạm lên đến vùng cao nguyên hoang dã, khung cảnh bên ngoài cửa sổ kính cái gì cũng không có.

Phía Nam của Phỉ Thuý Tinh cây cối thưa thớt, khí hậu lại khắc nghiệt, khác hẳn với phía bắc thích hợp cho nhiều loại trùng sinh trưởng, cho nên số lượng trùng ở phía nam này ít hơn nhiều so với phía bắc.

Trải dài tầm nhìn là đất đai ẩm ướt màu đen, bầu trời giống như bị nhiễm màu nước trà, vàng nhạt đơn điệu giống như màu sắc của ngày tận thế. Chính là tạo cho người nhìn một cảm giác kìm nén không thể thả lỏng.

Tinh Hoa lẳng lặng nhìn bên ngoài của sổ, bên trong thùng gỗ lại im lặng bất thường...

Tinh Hoa quay đầu mới phát hiện sau khi Thanh Hồi cùng Ron tiến vào nói những lời này, chó săn trong thùng gỗ đã im lặng thật lâu...

Chuyện gì vậy? Tinh Hoa nhìn chằm chằm thùng gỗ, từ bên ngoài lại nhìn không thấy người ở bên trong đang làm gì, hắn nghiêng nghiêng đầu, nhịn không được tay kéo kéo xích sắt nối với chó săn bên trong.

"Tiểu Thái Đao?"

Như là nửa ngày sau, bên trong thùng sắt mới hơi hơi truyền đến thanh âm:"Ngươi thả ta ngoài có được không?"

"Nhưng nếu thả ra ngươi sẽ...."

"Sẽ không đâu, ngươi xem nãy giờ ta đều rất ngoan, chỉ cần thả ta ra, cam đoan sẽ không ồn ào như vừa rồi nữa."

Đối với sự đột ngột thay đổi của Tiểu Thái Đao, Tinh Hoa cảm thấy rất kỳ quái, nhưng nếu đối phương đã thấp giọng yêu cầu như vậy...

Khẽ nheo mắt, Tinh Hoa cất đi hai thanh đao vẫn thay Tiểu Thái Đao bảo quản rồi mới hỏi: "Ngươi bảo đảm sẽ ngoan chứ?"

"Phải!"

"Được rồi......"

Thùng gỗ có mật mã được chế tạo đặc biệt, Tinh Hoa mở khoá xong, nắp thùng vừa có dấu hiệu được mở giây tiếp theo liền bị hung hăng đạp ra.

Đúng là lời nói với việc làm bất đồng. Vừa được thả ra, tên chó săn vừa mới đảm bảo sẽ ngoan kia liền vọt ra, thuận tay bắt lấy nắp đậy của thùng gỗ vừa bị cậu đạp bay kia, nhân lúc còn chưa ai phản ứng kịp đã phi thẳng về phía Ron.

Ron thấy tấm ván gỗ lao tới phía mình thì sửng sốt vài giây rồi cũng rút đao ra trực tiếp chém tấm ván làm đôi. Thế nhưng ván gỗ vừa bị chém vỡ, tầm nhìn vừa trở lại đã thấy Tiểu Thái Đao nhếch mép cười từ phòng bao bên kia lao đến, không cần vũ khí mà quỳ gối lấy đà, chuẩn bị nhảy lên tặng Ron một cú đá.

── không kịp tránh!

Ron chỉ có thể đưa tay lên che mặt, nhưng lại nghe thấy tiếng leng keng của xích sắt vang lên, cùng với tiếng kêu bực bội của chó săn kia, theo sau là tiếng thân thể rơi xuống sàn xe lửa. Ron không bị đá trúng, té trên mặt đất chính là tên nhóc muốn xông lên đá người ta kia.

"Khụ!" Tiểu Thái Đao đỏ bừng mặt tức giận, đưa tay lên muốn giật cái vòng cổ ra.

Vòng cổ kia nối liền với xích sắt, hoá ra chiều dài không đủ để cậu lao đến chỗ Ron, vừa lao lên đá lại làm hại chính mình bị lôi giật lại.

Thanh Hồi cùng đám thú cưng hoảng hồn nhìn đến org vừa kịp giữ chặt Tiểu Thái Đao kia...

"Ngài Tinh Hoa làm gì thế? Thả chó săn ra muốn công kích ta sao?" Thanh Hồi không vui cao giọng hỏi, nhóm chó cảnh nằm cạnh chủ nhân sợ hãi đến run rẩy.

"Xin lỗi, nhưng ngươi cũng hiểu lầm rồi, sự thật không phải như vậy." Tinh Hoa lắc đầu, vẻ mặt lại không biểu lộ rõ ý có muốn thật sự giải thích sự tình vừa xảy ra hay không.

"Thế chó săn của ngài như vậy là muốn làm gì?"

Thanh Hồi vừa nói vừa chỉ Tiểu Thái Đao trên mặt đất đang cố gắng bò dậy. Tinh Hoa than nhẹ, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thái Đao: "Ngươi không phải đã hứa sẽ ngoan sao? Như vậy ta mới thả ngươi ra."

"Lời hứa có thể làm cơm ăn cho no sao? Ngu ngốc! Đương nhiên là lừa ngươi rồi, ta chính là muốn đi ra để đánh người!" Tiểu Thái Đao vỗ vỗ người, ý đồ tìm cách cởi bỏ vòng cổ: "Chính ngươi đã nói lần sau có cơ hội nhất định phải dạy dỗ tên Ron kia, lần này chính là lần sau!"

Tinh Hoa không nói gì, xem ra sau khi Tiểu Thái Đao biết được Ron cũng ở đây liền tình toán ý đồ xấu xa.

"Đừng làm loạn, ngoan ngoãn trở về ngồi đi." Tinh Hoa nhẹ giọng khuyên nhủ. Mà Tiểu Thái Đao đương nhiên không nghe theo.

"Ngươi tưởng ta sẽ nghe lời sao? Đừng có mơ! Tên kia lợi dụng lúc khó khăn đá ta một phát, ta luôn là người có thù phải trả biết không hả!!"

"Tiểu Thái Đao! Bớt làm mất mặt mũi chó săn chúng ta đi, ngươi thật sự muốn trước mặt chủ nhân đánh nhau với ta sao?" Ron nắm chắc song đao, đề phòng nhìn chằm chằm Tiểu Thái Đao.

Tiểu Thái Đao tuy lúc này không có vũ khí trong tay, muốn đánh cậu thật sự rất dễ nhưng không có chủ nhân của hắn đồng ý, Ron không dám tự chủ trương lao đến xuống tay với cậu.

"Chủ nhân với chó săn cái mông ta! Ngươi thật sự coi mình là chó rồi à? Được.... vậy để ta đến cẩn thận dạy bảo con chó nhà người!"

"Tiểu Thái Đao!!"

Nghe những lời này của Tiểu Thái Đao, Thanh Hồi thật tức giận chau mày. Chó săn của mình không chấp nhận thân phận là một việc rất nguy hiểm, hắn không thể hiểu nổi tại sao Tinh Hoa còn kiên trì muốn giữ cậu lại bên người.

Đồng tử màu xanh biếc chợt nổi lên một tầng sát ý, Thanh Hồi suy nghĩ nếu thật sự Tiểu Thái Đao xông tới hắn liền để Ron giết chết cậu, không cần biết ý tứ của Tinh Hoa như thế nào.



"Ông đây đánh cho ngươi đến bản thân còn không thể nhận ra mình nữa!!" Tiểu Thái Đao xoa xoa tay, thô bạo muốn tháo vòng cổ ra, nhưng.... mặc kệ dùng sức thế nào vòng cổ vẫn quấn chặt lấy không hề buông lơi.

Vài phút trôi qua.

"Này! Mau tháo cái vòng cổ này ra cho ta!" Tiểu Thái Đao cuối cùng quay đầu nhìn Tinh Hoa nói như ra lệnh.

Tinh Hoa thế mà lại nhìn qua vô tội trả lời: "Nhưng ta quên mất chìa khoá để ở đâu rồi."

"Sao có thể quên được chứ?"

"Thật sự quên rồi..." Tinh Hoa tiếp tục vô tội, mỉm cười nói: " Hay là thế này. Chúng ta cùng quay lại tìm kỹ xem, rồi mới tháo vòng cổ xuống cho ngươi có được không?"

"Ừ, cũng chỉ có thể như vậy..." Tiểu Thái Đao gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi lại đầy mặt tức giận: "Ngươi bị ngu sao? Tưởng rằng ta sẽ nghe theo mà trả lời như vậy sao?"

"Tiểu Thái Đao..."

"Không tìm thấy chìa khoá thì thả xích sắt ra cho ta! không được lôi kéo ta như vậy!"

Tiểu Thái Đao đưa tay nắm xích sắt muốn kéo về phía mình, nhưng dùng lực thế nào cũng chỉ thấy xích sắt căng ra cực hạn, cũng không hề nhúc nhích chút nào. Tinh Hoa tay nắm xích sắt không động, rõ ràng là ý không muốn thả ra.

"Ngươi cái tên này..." Tiểu Thái Đao nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.

"Xe lửa đang trên đường đi, ngươi vẫn là nên an phận chút đi, nếu lật xe thì phải làm sao?"

"Ta không cần biết có lật hay không! Cảnh cáo ngươi, nếu không buông ra ta sẽ đánh ngươi trước!"

"Đánh ta?" Tinh Hoa bỗng nhiên nở nụ cười.

"Đúng! Chính là đánh ngươi đó! Trước tiên đem cái đoá hoa trên đầu ngươi vặt xuống giẫm cho nát, rồi sẽ đánh hỏng gương mặt xinh đẹp kia của ngươi! Đúng rồi! Ta còn muốn bẻ gãy ngón tay ngươi!" Ngữ điệu tức giận cùng hận thù của Tiểu Thái Đao vang lên rồi sau đó thật sự hướng Tinh Hoa mà đánh.

Chủ sủng cãi nhau khiến Thanh Hồi cùng Ron đều sững sờ đứng im tại chỗ, không biết phải chen vào thế nào.

"Nhưng mà chúng ta đã kết khế ước rồi mà."

"Cái khế ước chết tiệt đó, sao có thể ngăn ta đánh ngươi chứ."

"......"

"Cho ngươi năm giây mau thả ra, năm, bốn..."

Tinh Hoa mặc kệ vẫn kéo chặt xích sắt.

"Một!" Trực tiếp bỏ qua hai giây, Tiểu Thái Đao lao về phía đối phương (đ biết đếm thì nói mẹ ra =)))))))

Chó săn vậy mà muốn lao đến chủ nhân của mình đánh nhau, Thanh Hồi cảm thấy khiếp sợ vô cùng, Tinh Hoa thế nhưng lại bình tĩnh lạ thường. Tay nắm xích sắt, nghĩ ngợi không biết làm sao để Tiểu Thái Đao bình tĩnh lại, đèn điện trong xe lửa đột nhiên tắt ngúm, két một tràng dài phanh lại.

Ron ngồi cạnh Thanh Hồi còn miễn cưỡng ổn định thân mình, chưa nói đến Tiểu Thái Đao vẫn đang chạy, trực tiếp lao đến người Tinh Hoa, cả hai trượt về đuôi xe.

Tinh Hoa ôm lấy Tiểu Thái Đao vừa xô vào người mình, hai người cùng ngã ngồi trên sàn.

"Chuyện gì vậy?" Mấy tên chó cảnh ở phòng bao bên kia hoảng sợ lên tiếng.

Org từ những khoang xe khác cũng lần lượt nhìn ra ngoài cửa sổ xem xét, tình huống xe lửa Quang Hạm đột ngột dừng lại như thế này cũng không phải thường xuyên xảy ra, chỉ có một vài lý do có thể giải thích cho sự việc này, mà điều mọi người đều không muốn nhất, chính là đã gặp phải sự công kích của bọn trùng.

Tinh Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa, trong lớp bùn đất tựa như có cái gì đó đang dịch chuyển, lao đến phía xe lửa chỗ bọn họ.

"Con mẹ nó!" Tiểu Thái Đao trong lòng vẫn không an phận. Cậu giãy dụa đứng dậy, lao đến muốn đánh lên mặt Tinh Hoa.

Tinh Hoa đã kịp né sang một bên, kéo kéo cái vòng vẫn đang trên cổ Tiểu Thái Đao rồi kéo cả cậu vào trong lòng mình. Bị dùng lực cố định như vậy, Tiếu Thái Đao cố tình giãy dụa, lại nghe thấy org đang ôm mình thầm thì nói: "Tiểu Thái Đao, bây giờ không phải lúc ngươi có thể náo loạn, nhìn ra ngoài cửa sổ xem."

Nghe vậy Tiểu Thái Đao quay đầu nhìn ra ngoài, trong bùn đất có sinh vật gì đó, trạng thái rình rập này đối với cậu là vô cùng quen thuộc.

"Là trùng!" Một giọng nữ chói tai truyền đến.

"Mong các vị org đừng kích động, xe lửa gặp phải sự cản trở ngân giòi nên phải dừng lại tạm thời, cpt đang suy nghĩ biện pháp giải quyết..." Lúc này bên trong xe lửa truyền đến tiếng thông báo, nhưng chỉ mới được một nửa thì một loạt tạp âm ồn ào truyền đến, theo đó là những tiếng ong ong điếc tai, tiếng thông báo hoàn toàn biến mất.

Cùng lúc đó, xe lửa bắt đầu rung lên kịch liệt, cả xe lửa lật sang bên trái, có vật gì đó bắt đầu quấn lên thân xe. Một đoàn trùng cỡ lớn đông nghịt cùng với hàng trăm ngàn cái chân đen sì từ ngoài cửa muốn bò vào trong.

Bên trong toa xe loạn thành một đoàn, đám chó cảnh cố gắng leo lên, đến cả org cũng bị ngã đến chật vật, lúc này cửa thoát hiểm được mở ra mọi người mới có một cơ hội chạy thoát.

"Ron!" Thanh Hồi hô lên, chó săn Ron lập tức đi trước mở đường để chủ nhân có thể chạy trốn.

Về phần Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao...

Nhìn đến hướng cửa thoát hiểm mở ra, Tiểu Thái Đao chưa biết nên làm sao liền thấy hai thanh đao bị Tinh Hoa giữ đã rơi xuống sàn.

Tiểu Thái Đao ngẩng đầu nhìn Tinh Hoa cười. Trước khi hắn kipj phản ứng, cậu liền lấy tốc độ cực nhanh cướp lại song đao của mình, hướng đến giữa hai người chém một đao. "Đinh" một tiếng, xích sắt trong tay Tinh Hoa đã đứt đôi.

"Tiểu Thái Đao......" Tinh Hoa ngẩng đầu lên đã thấy chó săn của hắn đứng dậy, lao tới cửa thoát hiểm, cuối cùng quay đầu nhìn hắn một cái, chạy trốn.

Tinh Hoa trong tay nắm đoạn xích sắt vừa bị chặt đứt, thở dài một tiếng.

Tiểu Thái Đao từ trên thân xe nhảy xuống, quay đầu nhìn thấy một con Hắc Câu Tử siêu lớn đang bò trên thân xe.

Hắc Câu Tử là do bạch câu tử tiến hoá thành, vỏ ngoài đen bóng cứng như sắt, những cái chân so với bạch câu tử số lượng lớn hơn rất nhiều lại to và mạnh mẽ hơn.

Với kinh nghiệm thực chiến của Tiểu Thái Đao, cậu mới chỉ đối phó với Hắc Câu Tử này vài lần, mà bình thường cần một nhóm chó săn cùng phối hợp mới có thể đánh lại, thật ra cậu thường đứng bên cạnh nhìn, thật sự ra tay đánh lại dường như chưa bao giờ thử qua.

"Ông đây còn lâu mới tiếp tay cho các ngươi làm việc xấu!" Hừ một tiếng, Tiểu Thái Đao quyết định chạy đi, chạy càng xa càng tốt. Khó lắm mới có cơ hội thoát khỏi cái nơi ma quỷ sở huấn luyện kia, lại không bị bắt về, cậu thật muốn đi nhìn xem thế giới bên ngoài ra sao.

Còn cái tên org Tinh Hoa kia, cậu đưa mắt nhìn hoa văn bên vai phải, cắn răng, trong mắt lại dâng lên tức giận ngập tràn.

Rồi sẽ có một ngày cậu quay lại dạy bảo tên org kia một trận ra trò.

Quyết định như vậy, Tiểu Thái Đao chuẩn bị chạy đi, trong lòng đã hạ quyết tâm phải trả thù tên Tinh Hoa kia lại nghe thấy âm thanh quen thuộc gọi tên cậu.

"Tiểu Thái Đao......" Nghe thấy cái âm thanh quá dịu dàng kia, cả người cậu lại nổi lên một mảng da gà da vịt.

Tinh Hoa không biết từ lúc nào đã từ trong xe chạy ra đến đây.

Tiểu Thái Đao rút song đao từ phía sau, cả người tràn ngập sự đề phòng, trong mắt hiện lên địch ý rõ ràng, Tinh Hoa hiểu rằng chỉ cần hắn bước gần thêm một bước nữa, đối phương sẽ không ngại chém mình thành mấy mảnh.

"Ngươi định đi đâu?" Tinh Hoa mỉm cười hỏi.

"Liên quan gì đến ngươi?"

"Bán kính sáu trăm km quanh đây đều là hoang mạc, còn có rất nhiều trùng, ngươi chạy loạn sẽ không bảo toàn nổi cái mạng nhỏ này đâu."

"Ta có thể tự mình xử lý!" Tiểu Thái Đao cho rằng có thể dựa vào thực lực của bản thân mà sinh tồn, không cần biết là trong hoàn cảnh khó khăn thế nào.

Trong lúc hai người đang đối thoại, Hắc Câu Tử phía sau đã bắt đầu vận động, cuộn cả toa xe lửa lên ép thành những mảnh nhỏ văng khắp nơi. Cách đó không ra lại thấy xuất hiện thêm mấy con Hắc Câu Tử thân hình to lớn khác. Chúng nó thân hình nhấp nhô lao đến vẻ như rất có hứng thú với máu thịt của nhóm org trên xe lửa.

Vài tên org đã mệnh lệnh cho chó săn của mình đi lên giải quyết Hắc Câu Tử,

Hai người trò chuyện đồng thời, phía sau Hắc Câu Tử lại bắt đầu lủi động, nó đem chỉnh đài xe lửa cuộn lên, đè ép được phá thành mảnh nhỏ. Mà cách đó không xa lại thoát ra mấy chỉ Hắc Câu Tử.

Bọn họ mấp máy thân mình mà đến, đối org nhóm nhục thể cùng máu phi thường có hứng thú bộ dáng.

Vài cái org đã mệnh lệnh chính mình chó săn tiến lên đi giải quyết Hắc Câu Tử, bất đồng chủ nhân chó săn nhóm vì bảo hộ chính mình chủ nhân, phân phân tập hợp thành một tiểu đoàn thể, tập thể liệp sát cự đại Hắc Câu Tử.

Mà Tinh Hoa cùng Tiểu Thái Đao vẫn tại góc giằng co.

"Tiểu Thái Đao...... Chúng ta đã ký kết khế ước."

"Kia lại như thế nào? Bất quá là hơn xấu hoa văn trên vai!"

"Ngươi chạy đi, không lo lắng sẽ như thế nào sao?"

"Còn có thể như thế nào?"

Tinh Hoa chỉ là cười mà không nói.

Tiểu Thái Đao mắng thanh, hắn thu hồi hai thanh thái đao:"Lo lắng lão tử tiền, ngươi vẫn là trước lo lắng cho mình đi!" Hắn nhìn về phía Tinh Hoa phía sau quấn xe lửa Hắc Câu Tử, thứ đó đã buông lỏng ra xe lửa, đối với dưới Tinh Hoa rục rịch.

Bởi vì Hắc Câu Tử số lượng dị thường nhiều, mặt khác chó săn cùng org nhóm bận rộn vu ứng phó, căn bản không ai có không nhàn giúp Tinh Hoa.

Lấy trước mắt tình huống mà nói, xem ra không cần hắn tự mình giáo huấn Tinh Hoa, Tinh Hoa liền sẽ được đến rất tốt giáo huấn. Tiểu Thái Đao bật cười, tại Hắc Câu Tử đánh úp về phía Tinh Hoa chi tế, hắn quay đầu rời đi.

Nhưng mà Tiểu Thái Đao mới chạy không vài bước, không thích hợp khác thường cảm truyện thượng, hắn trên cổ bò đầy nổi da gà.

Phía sau Hắc Câu Tử thanh âm lủi động, Tiểu Thái Đao phản xạ tính quay đầu, liền nhìn đến Tinh Hoa lại vẫn mỉm cười nhìn chính mình, mà hắn phía sau Hắc Câu Tử đáp xuống, ngoài miệng lợi nha từ vai hắn cảnh xử xẹt qua, Tinh Hoa bả vai lập tức bị vẽ ra một đạo khẩu tử, bắn tung toé ra đại lượng máu tươi.

tiểu thái đao lập tức cảm giác được chính mình vai phải xử hoa văn di động, rồi mới cùng Tinh Hoa thụ thương kiên trắc cùng vị trí cũng bắt đầu phát ra đau nhức, đẳng tiểu thái đao bừng tỉnh, đã là bị chính mình máu tươi tiên đầy mặt hậu sự.

Hắn trên người cư nhiên xuất hiện cùng Tinh Hoa giống nhau như đúc miệng vết thương.

"tiểu thái đao, khế ước chi nhất liền là 『 chủ sủng cùng liên 』 ác!" Dù cho trên người bị vẽ ra như thế nghiêm trọng miệng vết thương, Tinh Hoa như trước là tươi cười đầy mặt.

Chủ sủng cùng liên ── tiểu thái đao nhìn trên người cùng Tinh Hoa giống nhau như đúc miệng vết thương, hắn rõ ràng không bị bất cứ này nọ đụng tới, nhưng lại tại Tinh Hoa thụ thương hậu xuất hiện như vậy miệng vết thương...... Cố gắng hồi tưởng thụ giáo dục khi được đến quan vu "Khế ước" Phương diện này tin tức, hắn bỗng nhiên minh bạch là cái gì ý tứ.

Ý tứ là, đính định khế ước hậu, chỉ cần chủ nhân thụ thương, vô luận là nào bộ vị, sủng vật cùng bộ vị cũng sẽ thụ thương, hơn nữa bất luận sủng vật đang ở nơi nào, có vô bị thương tổn...... Ngang nhau ý tứ là, nếu là chủ nhân chết đi, sủng vật cũng sẽ ──

Ý thức lại đây vì sao Tinh Hoa hội dễ dàng phóng chính mình đi hậu, tiểu thái đao thứ nhất phản ứng chính là nắm chặt trên tay song đao, dời đi trọng tâm, trực tiếp hướng trái ngược hướng xung hồi Tinh Hoa bên người.

"A a a a a!" tiểu thái đao rống giận triều Tinh Hoa mà đến.

Tinh Hoa tiền có tiểu thái đao, hậu có cự đại Hắc Câu Tử, nhưng hắn vẫn đầy mặt thong dong, chờ đợi tiểu thái đao bôn hướng chính mình.

Cái kia Hắc Câu Tử khép mở răng nhọn muốn một ngụm cắn Tinh Hoa đồng thời, tiểu thái đao lướt qua Tinh Hoa, hắn hướng thượng nhảy, trực tiếp trảo Hắc Câu Tử đầu chạy đi lên, một đao hung hăng đi xuống trạc thứ.

Bất quá Hắc Câu Tử da thịt cùng ấu trùng bất đồng, cứng cỏi mà cứng rắn, tiểu thái đao dao chỉ cắm vào mấy tấc như thế thâm, Hắc Câu Tử liền bắt đầu lay động đầu, đem tiểu thái đao lung lay xuống dưới.

Mặt khác org nhóm chó săn đều là thành quần kết đội tại tác chiến, chỉ có hắn khiến tiểu thái đao một người đối phó Hắc Câu Tử, như vậy hay không sẽ rất khắc nghiệt đâu? Tinh Hoa biên tướng nhiễm thượng huyết khí tóc dài trói lại khi, một bên như thế nghĩ.

Thế nhưng cái kia vừa rồi bị tầng tầng súy đến trên mặt đất tiểu thái đao lại đứng lên, sức chiến đấu tràn đầy triều Hắc Câu Tử vọt trở về.

"tiểu thái đao, bụng cùng ánh mắt." Yêu sủng sốt ruột duyên cớ, Tinh Hoa cuối cùng vẫn là lên tiếng nhắc nhở, miễn cho tiểu thái đao một cỗ não loạn trạc, cuối cùng chỉ là uổng phí khí lực.

"Câm miệng! ta chính mình nhìn xử lý!" Ngoài miệng như thế nói, tiểu thái đao lại bắt đầu ngắm chuẩn mục tiêu.

Hắc Câu Tử ánh mắt trưởng tại miệng phía trên, có vài mười khỏa tới, bất quá cho dù có hơn mười khỏa, cùng người đều là giống nhau, nhìn không tới hậu mặt.

Trước mắt Hắc Câu Tử cung thân mình, so với giống chỉ tiểu con kiến ở trên người bò tiểu thái đao, nó đối Tinh Hoa càng có hứng thú, bởi vì org huyết khí thơm ngọt, dẫn phát thèm ăn.

tiểu thái đao biết Hắc Câu Tử chủ yếu mục đích không phải hắn, cho nên hắn thừa dịp Hắc Câu Tử nhìn chằm chằm Tinh Hoa xem khi, vòng qua Hắc Câu Tử, từ nó vĩ đoan nhảy lên, trực tiếp từ hậu phương lại lần nữa tiếp cận đầu của nó.

Dùng hai chân kẹp lấy Hắc Câu Tử đầu, tiểu thái đao phản nắm song đao nhắm ngay Hắc Câu Tử ánh mắt bắt đầu trạc thứ.

Gặp đến Hắc Câu Tử công kích tiểu thái đao kịch liệt đung đưa khởi đầu, gia tăng tiểu thái đao công kích khó khăn, bất quá tiểu thái đao hai chân lại vẫn gắt gao mang theo Hắc Câu Tử đầu bất động, tại chọc mù Hắc Câu Tử hai mắt hậu, hắn mới bị thuận thế quăng xuống dưới.

tiểu thái đao đưa tại địa thượng lăn một vòng đứng dậy, trước mắt là cuồng bạo Hắc Câu Tử, nhìn không thấy, nó đã nghe hương vị, hướng trên người dính

Huyết khí org── Tinh Hoa ── công kích.

Minh bạch Tinh Hoa nhất bị công kích chính mình liền cùng tao ương, tiểu thái đao lập tức che ở Tinh Hoa trước mặt, tựa như chỉ làm hết phận sự chó săn.

"Ngươi thông minh điểm chạy mau được không? Thiếu ở trong này vướng bận!" tiểu thái đao đối với phía sau Tinh Hoa rống.

"Ngươi cước lực cũng không sai, vừa cư nhiên có thể giáp được như thế nhanh." Tinh Hoa lại ngồi xổm tiểu thái thân đao hậu, chậc chậc có thanh sờ hắn đùi, một bên tán thưởng chính mình sủng vật.

"Ta thao!" tiểu thái đao khí đến đều bạo mạch máu, hiện tại lại không đếm xỉa tới hội Tinh Hoa, trước mắt trùng tử còn tại rục rịch đâu!

Hắc Câu Tử đung đưa đầu chung quanh va chạm, trương miệng liền cắn, Tinh Hoa cuối cùng phối hợp điểm về phía sau thối lui, tiểu thái đao chi thân một người đối phó, lại vài lần bị Hắc Câu Tử phá ra.

Lại lần nữa từ mặt đất bò lên khi, tiểu thái đao đã đầy người là bị thương, thêm chạy trốn không kịp, kia Hắc Câu Tử bỗng nhiên há to miệng liền hướng hắn một ngụm cắn hạ. tiểu thái đao thiểm là chợt lóe, lại bị Hắc Câu Tử răng nhọn hoa thương, toàn bộ phần eo đều bị quát ra mấy đại đạo vết máu.

Lúc này, địa phương khác mấy chỉ Hắc Câu Tử đã bị giải quyết không sai biệt lắm, nhất là do Ron sở dẫn dắt liệp sát Hắc Câu Tử.

Ron cùng mặt khác chó săn giải quyết hoàn Hắc Câu Tử hậu, tuy rằng không thể so xử lý bạch câu giờ tý thong dong, lại tựa hồ còn tài giỏi có dư bộ dáng.

"Chủ nhân." Quỳ một gối xuống tại Thanh Hồi bên người, Ron tuy rằng cúi đầu, nhưng đây là chờ lĩnh thưởng tư thái.

Thanh Hồi vừa lòng cười, hắn sờ sờ hắn chó săn đầu:"Làm rất tốt." Rồi mới mới đầy mặt cao ngạo nhìn chung quanh bốn phía trạng huống, hẳn là không ai so với hắn chó săn xử lý tốc độ càng nhanh mới là.

Tiếp, Thanh Hồi chú ý tới kia tại góc một mình đối mặt Hắc Câu Tử Tinh Hoa cùng tiểu thái đao.

Ron theo chủ nhân tầm mắt nhìn lại, chỉ nhìn đến tiểu thái đao một người một mình chiến đấu.

"Kia đối chủ sủng suy nghĩ cái gì...... Cư nhiên một mình chiến đấu."

Không chỉ Ron khiếp sợ, liên Thanh Hồi đều nhịn không được xem choáng váng, bởi vì kia căn bản là chịu chết hành vi.

"Tinh Hoa đối với chính mình chó săn không khỏi rất có tự tin, tưởng triển lãm chó săn thực lực cũng không cần dùng như vậy......" Thanh Hồi hừ lạnh một tiếng, tại chú ý tới Tinh Hoa cùng tiểu thái đao giờ phút này có bao nhiêu chật vật khi, lại nhịn không được nở nụ cười:"Ta xem bọn họ hiện tại thực cần hỗ trợ, Ron!"

"Đúng vậy, chủ nhân."

"Đi giúp bang cái kia cuồng vọng gia hỏa."

Nghe vậy, Ron cúi đầu hậu, lập tức đứng dậy tiến đến hỗ trợ.

Còn tiểu thái đao bên này, hắn mới lắc lắc lắc lắc đứng dậy, miệng liền không đình nỉ non:"Bụng...... Bụng......" Hắn tại tìm Hắc Câu Tử nhược điểm.

"Tại phúc trắc, trong thân thể đoạn." Cách đó không xa Tinh Hoa đối với tiểu thái đao như thế kêu, mà hắn vừa mới hô lên khẩu, tiểu thái đao lại giống tên giống nhau lao ra đi.

Hắn vọt vào Hắc Câu Tử phía dưới, tìm kiếm mềm mại bộ phận, bị thương không nhẹ tiểu thái đao, giờ phút này cơ hồ toàn dựa vào dã tính bản năng, nhất đụng tới Hắc Câu Tử bụng mềm mại xử, hắn liền dùng lực hướng lên trên nhất thứ, sâu đậm liền thứ bao sâu, cơ hồ liên thủ đều phải vùi vào miệng vết thương,

tiểu thái đao bắt đầu về phía trước chạy, một đường xé ra Hắc Câu Tử bụng, nội tạng rơi xuống, tại Ron đuổi tới phía trước, Hắc Câu Tử đung đưa vài cái hậu cư nhiên liền như thế ngã xuống.

Chỉ dựa vào tiểu thái đao một người lực lượng.

Ron đứng ở Hắc Câu Tử thi thể trước mặt thì thật không biết nên nói chút cái gì, tiểu thái đao từ đổ nằm xác chết bên trong bò đi ra, cả người là huyết.

Ron dừng một chút, hắn ho khan vài tiếng, tủng kiên đối tiểu thái đao nói:"Một người cậy mạnh kết cục chính là như vậy, ngươi lần này chỉ là may mắn mới nhặt về một cái mệnh, bằng không...... Phốc!"

Ron nói còn chưa nói hoàn, tiểu thái đao liền hoảng thân thể đi tới, xuất kì bất ý liền hung hăng hướng trên mặt hắn tấu một quyền.

Ron lần thứ hai bị tiểu thái đao tấu ngã xuống đất, vẫn là đồng dạng đầy mặt mờ mịt.

tiểu thái đao mắng khẩu huyết đi ra, đầy mặt kiêu ngạo:"Sớm nói qua hội tấu ngươi, chính là hội tấu ngươi!"

Loại này thời gian còn nhớ rõ chuyện này sao? Ron choáng váng, thật không biết tiểu thái đao suy nghĩ cái gì.

"Rồi mới kế tiếp chính là ngươi......" tiểu thái đao bừa bãi cười, liệt khởi khóe miệng, cả người phiếm sát ý hướng Tinh Hoa đi. Dã tính bản năng thắng qua lý trí hắn tựa hồ đã quên cái gì khế ước, cái gì chủ sủng cùng liên, hắn hiện tại chỉ theo đuổi có thể hung hăng hướng Tinh Hoa trên mặt tấu một quyền!

Nhưng mà, đương tiểu thái đao tiếp cận cái kia mỉm cười Tinh Hoa khi, Tinh Hoa tại trước mắt phân liệt thành hai cái, rồi mới bốn.

"Thối org hội còn làm phân liệt sao? Ngươi chờ ta, ta một thưởng một quyền!" tiểu thái đao thì thào niệm, hắn đối không huy quyền, rồi mới trước mắt biến thành một mảnh hắc ám.

"tiểu thái đao...... tiểu thái đao?"

Cuối cùng, Tinh Hoa thanh âm truyền đến, ôn nhu để người nổi da gà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau