Chương 35
Đệ tam thập ngũ chương.
"Vậy ăn nhiều một chút, bằng không sau bữa cơm trưa này, ba ngày nữa ngươi sẽ không được ăn đâu đó."
Mạc Phi Trần vừa nghe vậy, bật cười tự giác nhanh chóng ăn cho đầy bụng, ăn đến độ cái bụng muốn căng tròn, hắn mới phát giác chính mình cũng ăn mất phần của Hà Uẩn Phong chỉ để lại chút cơm cùng rau cải cho y.
"Hắc hắc.... Uẩn Phong...."
"Không sao." Hà Uẩn Phong không nhanh không chậm đem mâm đồ ăn bị Mạc Phi Trần trộn tới thức ăn của cẩu còn thua xa ăn hết, sau đó mang hắn rời khỏi nhà tranh, đem biển gỗ trước nhà quay lại mặt chữ 'Đừng tới quấy rầy'.
"Uẩn Phong, chúng ta không ở trong nhà làm sao?"
"Không thể, nơi này mỗi ngày đều có đệ tử đưa đồ ăn tới hoặc bẩm báo một vài chuyện nhàm chán, chúng ta vào sơn cốc."
Mạc Phi Trần gật gật đầu, cùng Hà Uẩn Phong nhảy xuống đám sương mù, đáp tới trên bờ thủy đàm, hai người nắm tay nhau đi vào trong động (a~~~ 'nắm tay nhau' >"<) đi tới vị trí đặt băng quan Hà Uẩn Phong từng nằm trước kia, vì ngày ấy y đã thức tỉnh, nên băng quan cũng sớm tan chảy rồi.
Đem cỏ khô trải lên mặt đất, hai người ngồi xếp bằng xuống, chân khí Hà Uẩn Phong bắt đầu chảy vào kiếm chủng Mạc Phi Trần, dẫn đường cho nội tức hắn lần thứ hai tụ lại, chậm rãi đẩy khí, từng chút một đem kiếm chủng mở rộng.
Giờ phút này Văn Thanh Viễn quả thật đau đầu, Côn Uẩn sơn trang của y từ lúc nào lại thành nơi xuất hiện nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy?
"Vô Lượng Thiền Sư, không biết thương thế của ngài hiện tại thế nào rồi?"
"A di đà Phật, đa tạ Văn thí chủ quan tâm, thương thế lão nạp hiện tại đã tốt hơn phân nửa rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Văn Thanh Viễn ngồi trên vị trí trang chủ, nhìn chưởng môn các phái mà chỉ muốn nhanh nhanh chạy về trai viện đọc sách của mình đóng cửa trốn trong đó, đương nhiên ý niệm như vậy chỉ có thể suy nghĩ trong lòng mà thôi.
Chưởng môn Luyện Hà phái Trần Phi Hiệp trực tiếp đi vào vấn đề chính, "Văn trang chủ, tin rằng người cũng nghe qua Kha Ma La của Bái Huyết giáo đã đánh trọng thương Vô Lượng Thiền sư ở hội đàm về Kính Thủy giáo, chỉ sợ đây mới là chuyện bắt đầu. Theo ta biết Kha Ma La tuy rằng vẫn có thể so sánh với cao thủ của Thập đại danh kiếm, nhưng ngắn ngủi ba năm, võ công của ả tựa hồ tiến bộ quá nhanh."
"Ha ha," Văn Thanh Viễn nhấp một ngụm trà, tiếp tục đánh trống lảng, "Trần chưởng môn đây là có ý gì? Kha Ma La này mặc dù là loại nữ nhân phong lưu, nhưng không có nghĩa nàng chỉ suốt ngày biết trăng hoa mà không dụng tâm luyện công đâu."
Mọi người ngẩn ra, ý nghĩ của Văn Thanh Viễn không giống bọn họ, làm cho tất cả nhất thời không biết phải làm thế nào.
Nam tử đeo mặt nạ một thân bạch y ngồi trong góc khẽ cười một tiếng.
Văn Thanh Viễn đã sớm chú ý tới hắn, Quân Vô Sương.
Hắn sớm đã không con là thiếu niên tài tuấn khiêm cung hữu lễ như khi còn ở đại hội võ lâm, ngoài miệng khẽ nhếch nụ cười bướng bỉnh, ánh mắt kiên định làm cho người ta không nhìn được tâm tư phập phồng, có lẽ đây mới thật sự là Quân Vô Sương.
"Ta nghĩ ý của Trần chưởng môn là nói Kha Ma La kia hẳn là luyện ma công của Át La Đa mới có thể trong vòng ba năm tiến bộ thần tốc như vậy." Quân Vô Sương nghiêng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt.
"Cho nên?" Văn Thanh Viễn trừng mắt.
Mọi người một mảnh im lặng.
Vẫn là Quân Vô Sương, nụ cười trên môi hắn càng thêm sâu, "Cho nên ta muốn gặp tiền bối Hà Uẩn Phong, hắn dù sao cũng có kinh nghiệm đối phó Át La Đa, nếu hắn chịu ra tay, vãn bối chúng ta cũng thêm phần an tâm."
Trong lòng mọi người đều có chút nho nhỏ cảm kích Quân Vô Sương.
Văn Thanh Viễn lộ ra thần sắc khó xử, thở dài một hơi, "Chư vị không phải không biết, Mạc Phi Trần là danh môn đệ tử của sư tổ Hà Uẩn Phong chúng ta, bản thân hắn đã trọng thương hơn ba năm. Sư tổ chúng ta một mực giúp hắn chữa thương, ba năm nay ta cũng chưa thể gặp qua sư tổ, chỉ sợ...."
Nhắc tới Mạc Phi Trần, Vô Lượng Thiền Sư hai tay chắp thành chữ thập niệm một tiếng, "A di đà Phật."
Mà Quân Vô Sương cũng theo bản năng ngón tay khẽ run.
Lục Khinh Mặc vẫn luôn duy trì im lặng, lẳng lặng uống trà, hắn là người duy nhất trong đám người biết được tánh mạng Mạc Phi Trần đã sớm an toàn.
Quân Vô Sương liếc mắt nhìn biểu tình Lục Khinh Mặc, thần sắc y thản nhiên, mơ hồ hiểu được có lẽ Mạc Phi Trần đã sớm không sao, hiện tại có lẽ ở hậu sơn vui vẻ sảng khoái rồi, bàn tay nắm chặt thành đấm, trong lòng đè nén một cỗ tức giận đột ngột nảy sinh.
"Vậy thỉnh Văn trang chủ thay chúng ta thông báo một tiếng." Kim Tử Du mở miệng.
Văn Thanh Viễn hơi nghiêng mặt, gọi một đệ tử trẻ tuổi tới, "Lạc Băng, hôm nay ngươi đưa cơm, sư tổ có treo biển gỗ không?"
"Có treo, là 'Đừng tới quấy rầy'."
"Chư vị có lẽ không biết, nếu sư tổ treo biển như vậy, có lẽ ngài đang giúp Phi Trần tu bổ kiếm khí, nếu chúng ta vô tâm tới quấy rầy, một khi chân khí bị phân rã....."
"Chúng ta sẽ ở đây chờ tiền bối kết thúc bế quan." Đệ tử Thanh Vũ thay Liễu Phi Doanh tới dự nói.
Không ngờ chưởng môn các phái thế nhưng lại gật đầu đồng ý.
Văn Thanh Viễn cười cười, trong lòng tự nhủ các người nhiều như vậy còn muốn ăn của ta uống của ta, Côn Uẩn sơn trang chúng ta không giống Mộc Vân sơn trang có tiền đâu!
"Vậy Lạc Băng, người phân phó xuống dưới chuẩn bị phòng khách cho các vị chưởng môn đi, tự mình lo liệu." Văn Thanh Viễn đứng dậy, "Ta đây đi xem sư tổ đã xuất quan hay chưa."
Đến khi mấy vị chưởng môn đi tới phòng khách không khỏi toát mồ hôi.
Dựa theo cách nói của Mạc Phi Trần, đó chính là khách sạn bốn sao của bọn họ, không nghĩ tới vừa đẩy cửa ra chỉ thấy đơn giản là nhà khách mà thôi.
Ban đêm, Quân Vô Sương ngồi bên bàn, ngón tay khẽ gõ cạnh bàn, nhìn ánh lửa lay động không ngừng.
Muốn hắn tin tưởng hiện tai Mạc Phi Trần bây giờ không thể rời khỏi sự duy trì chân khí của Hà Uẩn Phong quả thực là đùa bỡn trí tuệ hắn rồi, hắn mới lười quản cái gì Kha Ma La, tốt nhất Hà Uẩn Phong đem ả giải quyết, xem như không giải quyết được cũng chả liên quan đến giáo chủ dị giáo như hắn, Quân Vô Sương đến Côn Uẩn sơn trang mục đích chỉ muốn biết Mạc Phi Trần hiện tại thế nào, chỉ cần hắn có thể tách khỏi Hà Uẩn Phong cũng có thể thở, sẽ dẫn hắn đi.
Toàn bộ đèn đuốc trong trang đều đã dập tắt, Quân Vô Sương phất tay áo, khiến gian phòng cũng một mảnh tối đen, chỉ còn ngoài cửa lấp lánh muôn vàn ánh sao. Hắn một mình ngồi trước bàn, ước chừng nửa canh giờ sau, đã là giờ Tý.
Hiện tại tu vi nội công của hắn đã cao hơn Vô Lượng Thiền Sư, ẩn vào trong gió đêm im lặng không một tiếng động.
Đi tới trên sạn đạo, hắn rất dễ dàng tìm được gian nhà tranh, nghĩ tới Mạc Phi Trần ba năm sớm chiều đều cùng nam nhân khác ở trong gian phòng này, ánh mắt không tự nhiên híp lại.
Đến trước cửa nhà, nhìn thấy tấm biển gỗ ghi 'Đừng tới quấy rầy' đong đưa phía trước, Quân Vô Sương khẽ hừ một tiếng.
Chậm rãi vòng qua cửa sổ, nơi đó treo một tấm mành cỏ. Quân Vô Sương cẩn thận đem mành nhấc lên, liền thấy một loạt châu chấu cỏ chi chít.
Mạc Phi Trần nói qua, khi hắn bện như con châu chấu nhỏ này luôn nghĩ tới người khác, nên không thể đưa cho Quân Vô Sương.
Quân Vô Sương vẫn cho rằng Mạc Phi Trần có lẽ nhớ thương tiểu cô nương nào đó, cho dù nam nhân cố gắng thế nào cũng chỉ thân thiết như kiểu huynh đệ đồng môn cỡ Lý Độ, hiện tại mới hiểu rõ người kia chính là Hà Uẩn Phong!
Mà trong phòng nào có ai?
Chỉ có một chiếc giường, một tủ treo y phục, chỉ cần nhìn qua chiếc giường kia cũng đủ thấy Mạc Phi Trần cùng Hà Uẩn Phong đêm đêm cùng nhau.
Khớp hàm Quân Vô Sương run lên, hắn hiện tại nghĩ muốn một chưởng phá nát gian nhà này.
Nhưng vừa giơ tay lên, cánh tay đã bị người giữ chặt.
"Quân giáo chủ không ở trong phòng nghỉ ngơi, trễ thế này còn tới đây làm gì?" Giọng nói lười nhác vang lên phía sau, là Lục Khinh Mặc.
"Lục huynh cũng vậy a, trễ thế này sao không nghỉ ngơi đi?" Quân Vô Sương cố ý nhấn mạnh từ 'nghỉ ngơi'.
"Tại hạ là sợ Quân giáo chủ một người sẽ tịch mịch." Lục Khinh Mặc cũng học theo hắn, nhấn mạnh hai chữ 'tịch mịch'.
"Hừ." Khóe miệng Quân Vô Sương khẽ nhếch, giống như lưỡi dao sắc bén được mở ra, "Lục huynh không cần lo lắng, gian nhà này không có ai."
Trên mặt Lục Khinh Mặc không chút kinh ngạc, bình tĩnh tựa ánh trăng.
Chỉ là loại bình tĩnh này, ngược lại khiến Quân Vô Sương nổi giận, "Ngươi đã sớm biết? Có lẽ thương thế Mạc Phi Trần đã sớm khỏi, hiện tại chỉ sợ đang cùng Hà Uẩn Phong ở nơi nào đó 'tiêu dao' đi?"
Hai chữ 'tiêu dao' tựa hồ cũng bị hắn nhấn đến xuất huyết.
"Ngươi không hy vọng hắn có thể an lành sao?" Sợi tóc Lục Khinh Mặc khẽ bay trong gió.
"Hắn ở đâu?" Âm điệu Quân Vô Sương trầm xuống, rõ ràng đã động sát ý.
"Ta không biết." Lục Khinh Mặc như trước bình tĩnh trả lời.
Quân Vô Sương đang muốn xuất kiếm, chỉ nghe nhà tranh phía sau phát ra tiếng sụp đổ, một nữ tử đứng trên đỉnh sơn cốc, kiếm khí đánh úp lại.
"Kha Ma La?" Ấn đường Lục Khinh Mặc khẽ nhíu, Đãng Hiêu kiếm phóng ra, xoáy vòng giữa sơn cốc, Kha Ma La một mặt xuất kiếm mặt khác lại chạy theo vách đá tránh thoát kiếm phong, mà kiếm khí đánh trúng vách đá lưu lại một rãnh sâu, ám định tựa muốn xuất huyết.
Quân Vô Sương mặc dù đối Lục Khinh Mặc chán ghét cực điểm, nhưng vẫn không thể không tán thưởng kiếm khí đối phương, trong Thập đại danh kiếm có được kiếm phong tiêu sái hào phóng, hùng hậu mà lại không mất được sự nhẹ nhàng, cũng chỉ là Đãng Hiêu kiếm.
Người trong võ lâm nghe nói Lục Khinh Mặc vì Mạc Phi Trần mà hao tốn sáu năm nội công, không ít kẻ có hy vọng muốn nhân cơ hội lấy được chút vinh dự nhỏ nhoi được đứng trong Thập đại danh kiếm, nhưng bọn họ lại không ngờ tới, khi Lục Khinh Mặc tiến tới Thập đại danh kiếm, sáu năm tu vi nội lực này cũng không đáng kể. Huống hồ ba năm trôi qua, dựa vào thiên phú của y, có lẽ đã sớm bù lại thiếu sót của mình.
Rất nhanh, trừ bỏ Kha Ma La, từ vách núi lao xuống bốn thân ảnh, bốn đạo kiếm khí đồng thời đánh úp lại, xem ra Kha Ma La đến đây đã có chuẩn bị, nàng vừa rồi đánh vào nhà tranh, có lẽ mục tiêu là Hà Uẩn Phong.
Nghe thấy đỉnh đầu truyền tới tiếng đánh nhau, Mạc Phi Trần trong sơn cốc phút chốc lơ là.
"Nín thở ngưng thần, không nghe thấy đi." Nội tức Hà Uẩn Phong ôm lấy chân khí Mạc Phi Trần vì phân tâm mà thiếu chút tán loạn.
Mạc Phi Trần biết mình đã bắt đầu tiến hành bước cuối cùng này, nếu phân tâm, không chỉ công sức một năm của mình bị tiêu hủy trong một giờ, đến cả Hà Uẩn Phong cũng sẽ chịu nội thương rất nặng.
Thúc Tâm kiếm xông ra, xét qua bốn đạo kiếm khí phát ra thanh âm thê lương.
Kha Ma La cười lạnh nói: "Thật sự là ba năm không thấy, Quân giáo chủ tài năng ngày cang cao nha!"
Thúc Tâm kiếm thừa lúc ả nghiêng người chém qua, nếu không phải ả dùng nội lực phòng ngự trước, chỉ sợ đã sớm bị trọng thương. Nhưng là Kha Ma La hiện giờ cũng không còn như lúc trước.
Không tới nửa khắc, Văn Thanh Viễn cũng chạy tới, xuất ra Tĩnh Vũ kiếm của mình.
Thanh Y Hậu và Kim Tử Du cũng tới nơi, Vong Xuyên kiếm cùng Bích Lạc kiếm đồng loạt xuất hiện, khí thế rung trời.
Bốn người được Kha Ma La mang đến rất nhanh bị áp chế.
Mà Quân Vô Sương cùng Lục Khinh Mặc cùng liên thủ đối phó Kha Ma La.
Mỗi kiếm của Quân Vô Sương đều không chừa chút đường lui, mà kiếm khí Lục Khinh Mặc nhìn như ôn hòa lại quanh co khó phòng bị.
.........
End chương 35.
Hàn.
"Vậy ăn nhiều một chút, bằng không sau bữa cơm trưa này, ba ngày nữa ngươi sẽ không được ăn đâu đó."
Mạc Phi Trần vừa nghe vậy, bật cười tự giác nhanh chóng ăn cho đầy bụng, ăn đến độ cái bụng muốn căng tròn, hắn mới phát giác chính mình cũng ăn mất phần của Hà Uẩn Phong chỉ để lại chút cơm cùng rau cải cho y.
"Hắc hắc.... Uẩn Phong...."
"Không sao." Hà Uẩn Phong không nhanh không chậm đem mâm đồ ăn bị Mạc Phi Trần trộn tới thức ăn của cẩu còn thua xa ăn hết, sau đó mang hắn rời khỏi nhà tranh, đem biển gỗ trước nhà quay lại mặt chữ 'Đừng tới quấy rầy'.
"Uẩn Phong, chúng ta không ở trong nhà làm sao?"
"Không thể, nơi này mỗi ngày đều có đệ tử đưa đồ ăn tới hoặc bẩm báo một vài chuyện nhàm chán, chúng ta vào sơn cốc."
Mạc Phi Trần gật gật đầu, cùng Hà Uẩn Phong nhảy xuống đám sương mù, đáp tới trên bờ thủy đàm, hai người nắm tay nhau đi vào trong động (a~~~ 'nắm tay nhau' >"<) đi tới vị trí đặt băng quan Hà Uẩn Phong từng nằm trước kia, vì ngày ấy y đã thức tỉnh, nên băng quan cũng sớm tan chảy rồi.
Đem cỏ khô trải lên mặt đất, hai người ngồi xếp bằng xuống, chân khí Hà Uẩn Phong bắt đầu chảy vào kiếm chủng Mạc Phi Trần, dẫn đường cho nội tức hắn lần thứ hai tụ lại, chậm rãi đẩy khí, từng chút một đem kiếm chủng mở rộng.
Giờ phút này Văn Thanh Viễn quả thật đau đầu, Côn Uẩn sơn trang của y từ lúc nào lại thành nơi xuất hiện nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy?
"Vô Lượng Thiền Sư, không biết thương thế của ngài hiện tại thế nào rồi?"
"A di đà Phật, đa tạ Văn thí chủ quan tâm, thương thế lão nạp hiện tại đã tốt hơn phân nửa rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Văn Thanh Viễn ngồi trên vị trí trang chủ, nhìn chưởng môn các phái mà chỉ muốn nhanh nhanh chạy về trai viện đọc sách của mình đóng cửa trốn trong đó, đương nhiên ý niệm như vậy chỉ có thể suy nghĩ trong lòng mà thôi.
Chưởng môn Luyện Hà phái Trần Phi Hiệp trực tiếp đi vào vấn đề chính, "Văn trang chủ, tin rằng người cũng nghe qua Kha Ma La của Bái Huyết giáo đã đánh trọng thương Vô Lượng Thiền sư ở hội đàm về Kính Thủy giáo, chỉ sợ đây mới là chuyện bắt đầu. Theo ta biết Kha Ma La tuy rằng vẫn có thể so sánh với cao thủ của Thập đại danh kiếm, nhưng ngắn ngủi ba năm, võ công của ả tựa hồ tiến bộ quá nhanh."
"Ha ha," Văn Thanh Viễn nhấp một ngụm trà, tiếp tục đánh trống lảng, "Trần chưởng môn đây là có ý gì? Kha Ma La này mặc dù là loại nữ nhân phong lưu, nhưng không có nghĩa nàng chỉ suốt ngày biết trăng hoa mà không dụng tâm luyện công đâu."
Mọi người ngẩn ra, ý nghĩ của Văn Thanh Viễn không giống bọn họ, làm cho tất cả nhất thời không biết phải làm thế nào.
Nam tử đeo mặt nạ một thân bạch y ngồi trong góc khẽ cười một tiếng.
Văn Thanh Viễn đã sớm chú ý tới hắn, Quân Vô Sương.
Hắn sớm đã không con là thiếu niên tài tuấn khiêm cung hữu lễ như khi còn ở đại hội võ lâm, ngoài miệng khẽ nhếch nụ cười bướng bỉnh, ánh mắt kiên định làm cho người ta không nhìn được tâm tư phập phồng, có lẽ đây mới thật sự là Quân Vô Sương.
"Ta nghĩ ý của Trần chưởng môn là nói Kha Ma La kia hẳn là luyện ma công của Át La Đa mới có thể trong vòng ba năm tiến bộ thần tốc như vậy." Quân Vô Sương nghiêng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt.
"Cho nên?" Văn Thanh Viễn trừng mắt.
Mọi người một mảnh im lặng.
Vẫn là Quân Vô Sương, nụ cười trên môi hắn càng thêm sâu, "Cho nên ta muốn gặp tiền bối Hà Uẩn Phong, hắn dù sao cũng có kinh nghiệm đối phó Át La Đa, nếu hắn chịu ra tay, vãn bối chúng ta cũng thêm phần an tâm."
Trong lòng mọi người đều có chút nho nhỏ cảm kích Quân Vô Sương.
Văn Thanh Viễn lộ ra thần sắc khó xử, thở dài một hơi, "Chư vị không phải không biết, Mạc Phi Trần là danh môn đệ tử của sư tổ Hà Uẩn Phong chúng ta, bản thân hắn đã trọng thương hơn ba năm. Sư tổ chúng ta một mực giúp hắn chữa thương, ba năm nay ta cũng chưa thể gặp qua sư tổ, chỉ sợ...."
Nhắc tới Mạc Phi Trần, Vô Lượng Thiền Sư hai tay chắp thành chữ thập niệm một tiếng, "A di đà Phật."
Mà Quân Vô Sương cũng theo bản năng ngón tay khẽ run.
Lục Khinh Mặc vẫn luôn duy trì im lặng, lẳng lặng uống trà, hắn là người duy nhất trong đám người biết được tánh mạng Mạc Phi Trần đã sớm an toàn.
Quân Vô Sương liếc mắt nhìn biểu tình Lục Khinh Mặc, thần sắc y thản nhiên, mơ hồ hiểu được có lẽ Mạc Phi Trần đã sớm không sao, hiện tại có lẽ ở hậu sơn vui vẻ sảng khoái rồi, bàn tay nắm chặt thành đấm, trong lòng đè nén một cỗ tức giận đột ngột nảy sinh.
"Vậy thỉnh Văn trang chủ thay chúng ta thông báo một tiếng." Kim Tử Du mở miệng.
Văn Thanh Viễn hơi nghiêng mặt, gọi một đệ tử trẻ tuổi tới, "Lạc Băng, hôm nay ngươi đưa cơm, sư tổ có treo biển gỗ không?"
"Có treo, là 'Đừng tới quấy rầy'."
"Chư vị có lẽ không biết, nếu sư tổ treo biển như vậy, có lẽ ngài đang giúp Phi Trần tu bổ kiếm khí, nếu chúng ta vô tâm tới quấy rầy, một khi chân khí bị phân rã....."
"Chúng ta sẽ ở đây chờ tiền bối kết thúc bế quan." Đệ tử Thanh Vũ thay Liễu Phi Doanh tới dự nói.
Không ngờ chưởng môn các phái thế nhưng lại gật đầu đồng ý.
Văn Thanh Viễn cười cười, trong lòng tự nhủ các người nhiều như vậy còn muốn ăn của ta uống của ta, Côn Uẩn sơn trang chúng ta không giống Mộc Vân sơn trang có tiền đâu!
"Vậy Lạc Băng, người phân phó xuống dưới chuẩn bị phòng khách cho các vị chưởng môn đi, tự mình lo liệu." Văn Thanh Viễn đứng dậy, "Ta đây đi xem sư tổ đã xuất quan hay chưa."
Đến khi mấy vị chưởng môn đi tới phòng khách không khỏi toát mồ hôi.
Dựa theo cách nói của Mạc Phi Trần, đó chính là khách sạn bốn sao của bọn họ, không nghĩ tới vừa đẩy cửa ra chỉ thấy đơn giản là nhà khách mà thôi.
Ban đêm, Quân Vô Sương ngồi bên bàn, ngón tay khẽ gõ cạnh bàn, nhìn ánh lửa lay động không ngừng.
Muốn hắn tin tưởng hiện tai Mạc Phi Trần bây giờ không thể rời khỏi sự duy trì chân khí của Hà Uẩn Phong quả thực là đùa bỡn trí tuệ hắn rồi, hắn mới lười quản cái gì Kha Ma La, tốt nhất Hà Uẩn Phong đem ả giải quyết, xem như không giải quyết được cũng chả liên quan đến giáo chủ dị giáo như hắn, Quân Vô Sương đến Côn Uẩn sơn trang mục đích chỉ muốn biết Mạc Phi Trần hiện tại thế nào, chỉ cần hắn có thể tách khỏi Hà Uẩn Phong cũng có thể thở, sẽ dẫn hắn đi.
Toàn bộ đèn đuốc trong trang đều đã dập tắt, Quân Vô Sương phất tay áo, khiến gian phòng cũng một mảnh tối đen, chỉ còn ngoài cửa lấp lánh muôn vàn ánh sao. Hắn một mình ngồi trước bàn, ước chừng nửa canh giờ sau, đã là giờ Tý.
Hiện tại tu vi nội công của hắn đã cao hơn Vô Lượng Thiền Sư, ẩn vào trong gió đêm im lặng không một tiếng động.
Đi tới trên sạn đạo, hắn rất dễ dàng tìm được gian nhà tranh, nghĩ tới Mạc Phi Trần ba năm sớm chiều đều cùng nam nhân khác ở trong gian phòng này, ánh mắt không tự nhiên híp lại.
Đến trước cửa nhà, nhìn thấy tấm biển gỗ ghi 'Đừng tới quấy rầy' đong đưa phía trước, Quân Vô Sương khẽ hừ một tiếng.
Chậm rãi vòng qua cửa sổ, nơi đó treo một tấm mành cỏ. Quân Vô Sương cẩn thận đem mành nhấc lên, liền thấy một loạt châu chấu cỏ chi chít.
Mạc Phi Trần nói qua, khi hắn bện như con châu chấu nhỏ này luôn nghĩ tới người khác, nên không thể đưa cho Quân Vô Sương.
Quân Vô Sương vẫn cho rằng Mạc Phi Trần có lẽ nhớ thương tiểu cô nương nào đó, cho dù nam nhân cố gắng thế nào cũng chỉ thân thiết như kiểu huynh đệ đồng môn cỡ Lý Độ, hiện tại mới hiểu rõ người kia chính là Hà Uẩn Phong!
Mà trong phòng nào có ai?
Chỉ có một chiếc giường, một tủ treo y phục, chỉ cần nhìn qua chiếc giường kia cũng đủ thấy Mạc Phi Trần cùng Hà Uẩn Phong đêm đêm cùng nhau.
Khớp hàm Quân Vô Sương run lên, hắn hiện tại nghĩ muốn một chưởng phá nát gian nhà này.
Nhưng vừa giơ tay lên, cánh tay đã bị người giữ chặt.
"Quân giáo chủ không ở trong phòng nghỉ ngơi, trễ thế này còn tới đây làm gì?" Giọng nói lười nhác vang lên phía sau, là Lục Khinh Mặc.
"Lục huynh cũng vậy a, trễ thế này sao không nghỉ ngơi đi?" Quân Vô Sương cố ý nhấn mạnh từ 'nghỉ ngơi'.
"Tại hạ là sợ Quân giáo chủ một người sẽ tịch mịch." Lục Khinh Mặc cũng học theo hắn, nhấn mạnh hai chữ 'tịch mịch'.
"Hừ." Khóe miệng Quân Vô Sương khẽ nhếch, giống như lưỡi dao sắc bén được mở ra, "Lục huynh không cần lo lắng, gian nhà này không có ai."
Trên mặt Lục Khinh Mặc không chút kinh ngạc, bình tĩnh tựa ánh trăng.
Chỉ là loại bình tĩnh này, ngược lại khiến Quân Vô Sương nổi giận, "Ngươi đã sớm biết? Có lẽ thương thế Mạc Phi Trần đã sớm khỏi, hiện tại chỉ sợ đang cùng Hà Uẩn Phong ở nơi nào đó 'tiêu dao' đi?"
Hai chữ 'tiêu dao' tựa hồ cũng bị hắn nhấn đến xuất huyết.
"Ngươi không hy vọng hắn có thể an lành sao?" Sợi tóc Lục Khinh Mặc khẽ bay trong gió.
"Hắn ở đâu?" Âm điệu Quân Vô Sương trầm xuống, rõ ràng đã động sát ý.
"Ta không biết." Lục Khinh Mặc như trước bình tĩnh trả lời.
Quân Vô Sương đang muốn xuất kiếm, chỉ nghe nhà tranh phía sau phát ra tiếng sụp đổ, một nữ tử đứng trên đỉnh sơn cốc, kiếm khí đánh úp lại.
"Kha Ma La?" Ấn đường Lục Khinh Mặc khẽ nhíu, Đãng Hiêu kiếm phóng ra, xoáy vòng giữa sơn cốc, Kha Ma La một mặt xuất kiếm mặt khác lại chạy theo vách đá tránh thoát kiếm phong, mà kiếm khí đánh trúng vách đá lưu lại một rãnh sâu, ám định tựa muốn xuất huyết.
Quân Vô Sương mặc dù đối Lục Khinh Mặc chán ghét cực điểm, nhưng vẫn không thể không tán thưởng kiếm khí đối phương, trong Thập đại danh kiếm có được kiếm phong tiêu sái hào phóng, hùng hậu mà lại không mất được sự nhẹ nhàng, cũng chỉ là Đãng Hiêu kiếm.
Người trong võ lâm nghe nói Lục Khinh Mặc vì Mạc Phi Trần mà hao tốn sáu năm nội công, không ít kẻ có hy vọng muốn nhân cơ hội lấy được chút vinh dự nhỏ nhoi được đứng trong Thập đại danh kiếm, nhưng bọn họ lại không ngờ tới, khi Lục Khinh Mặc tiến tới Thập đại danh kiếm, sáu năm tu vi nội lực này cũng không đáng kể. Huống hồ ba năm trôi qua, dựa vào thiên phú của y, có lẽ đã sớm bù lại thiếu sót của mình.
Rất nhanh, trừ bỏ Kha Ma La, từ vách núi lao xuống bốn thân ảnh, bốn đạo kiếm khí đồng thời đánh úp lại, xem ra Kha Ma La đến đây đã có chuẩn bị, nàng vừa rồi đánh vào nhà tranh, có lẽ mục tiêu là Hà Uẩn Phong.
Nghe thấy đỉnh đầu truyền tới tiếng đánh nhau, Mạc Phi Trần trong sơn cốc phút chốc lơ là.
"Nín thở ngưng thần, không nghe thấy đi." Nội tức Hà Uẩn Phong ôm lấy chân khí Mạc Phi Trần vì phân tâm mà thiếu chút tán loạn.
Mạc Phi Trần biết mình đã bắt đầu tiến hành bước cuối cùng này, nếu phân tâm, không chỉ công sức một năm của mình bị tiêu hủy trong một giờ, đến cả Hà Uẩn Phong cũng sẽ chịu nội thương rất nặng.
Thúc Tâm kiếm xông ra, xét qua bốn đạo kiếm khí phát ra thanh âm thê lương.
Kha Ma La cười lạnh nói: "Thật sự là ba năm không thấy, Quân giáo chủ tài năng ngày cang cao nha!"
Thúc Tâm kiếm thừa lúc ả nghiêng người chém qua, nếu không phải ả dùng nội lực phòng ngự trước, chỉ sợ đã sớm bị trọng thương. Nhưng là Kha Ma La hiện giờ cũng không còn như lúc trước.
Không tới nửa khắc, Văn Thanh Viễn cũng chạy tới, xuất ra Tĩnh Vũ kiếm của mình.
Thanh Y Hậu và Kim Tử Du cũng tới nơi, Vong Xuyên kiếm cùng Bích Lạc kiếm đồng loạt xuất hiện, khí thế rung trời.
Bốn người được Kha Ma La mang đến rất nhanh bị áp chế.
Mà Quân Vô Sương cùng Lục Khinh Mặc cùng liên thủ đối phó Kha Ma La.
Mỗi kiếm của Quân Vô Sương đều không chừa chút đường lui, mà kiếm khí Lục Khinh Mặc nhìn như ôn hòa lại quanh co khó phòng bị.
.........
End chương 35.
Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất