Chương 66
Đệ lục thập lục chương
Thi thể Liễu Phi Doanh bị hỏa táng, tro cốt cất vào lọ.
Mạc Phi Trần biết hắn hiện tại chỉ đành ngưng lại kế hoạch đi Tây Vực của mình, chỉ là không biết dưới những biến cố này, số phận chính mình rồi sẽ đi về đâu, còn đến bao giờ mới được nhìn thấy Hà Uẩn Phong?
"Đừng lo lắng, đệ tử Tú Thủy cung đông đảo, ngươi có thể nhờ bọn họ đi Tây Vực trước để tìm kiếm Hà Uẩn Phong. Nếu thực sự không được, chờ tất cả an ổn, ta sẽ tự mình đi Tây Vực giúp ngươi tìm hắn về."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Mạc Phi Trần khẽ động, nắm lấy tay Lục Khinh Mặc, "Lục đại ca, có vài việc, ta không biết có nên nói hay không."
"Ngươi nói đi." Lục Khinh Mặc cười yếu ớt, tựa hồ đã đoán được hắn muốn nói gì.
"Ngươi mong muốn giữa chúng ta không có khúc mắc, điểm này Mạc Phi Trần ta làm được. Ngươi nói ngươi sẽ mang ta về bên Hà Uẩn Phong, ta tin tưởng ngươi cũng có thể làm được. Ngươi còn nói nếu như ta thật sự muốn báo đáp ngươi, vậy cứ để ngươi đối tốt với ta.... Điểm này ta thật sự sắp làm không được rồi..." Mạc Phi Trần nâng mắt, biểu tình Lục Khinh Mặc vẫn như trước, không gợn sóng không kinh sợ, "Ngươi đã cho ta nhiều lắm, thế nhưng ta cái gì cũng không cho ngươi."
"Ai nói ngươi không cho ta cái gì?" Lục Khinh Mặc đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Mạc Phi Trần, "Ngươi khiến ta kiềm chế được, giúp ta không sa vào mộng của một kẻ xảo trá."
Mạc Phi Trần còn muốn nói gì đó, Lục Khinh Mặc lại nhìn lên trời, "Không nên giống như tiểu cô nương như thế, buông không được."
Mấy người quyết định không đi đường lớn để tới Định Thiền tự.
Khi bọn họ còn cách Định Thiền Tự nửa ngày đường, lại gặp Lý Độ.
Bởi vì sợ đi đường lớn sẽ gặp phải Ôn Tiềm Lưu, bọn họ chọn vùng hoang vu mà đi, không nghĩ tới khi Lạc Thanh Vũ múc nước bên dòng suối, lại thấy Lý Độ té xỉu bên bờ.
Lạc Thanh Vũ gọi Mạc Phi Trần, uy Lý Độ uống chút nước suối, trút xuống chút chân khí khiến hắn tỉnh lại.
"Lý sư huynh! Ngươi làm sao vậy?" Mạc Phi Trần nhìn thấy hắn lại cảm giác được có chuyện không tốt.
Lý Độ ho khan, Vu Cấm liền thay hắn thuận khí, "Phi Trần, ngươi đừng gấp." Lý Độ nhìn thoáng qua Mạc Phi Trần, trên mặt lộ thần sắc ấy náy, "Xin lỗi, Mạc sư đệ.... Chuyện ngươi nhờ ta, ta làm không tốt...."
"Là Khúc tiểu thư sao? Nàng bị gì?" Mạc Phi Trần chỉ giao cho Lý Độ một việc, chính là hộ tống Khúc Hi Nhược về Ngọc Lân Môn.
"Nàng bị thủ hạ của Diệp Tố mang đi rồi..."
Diệp Tố? Điều này sao có thể? Ả rõ ràng đã bị Bạch Cảnh Khê mang đi rồi, trừ phi phía sau Diệp Tố còn có người.
"Nếu như thế, Khúc tiểu thư có lẽ bị mang đi Bái Huyết giáo rồi." Lục Khinh Mặc nhìn về phía Mạc Phi Trần, "Còn ai có thể điều động thủ hạ của Diệp Tố ngoài giáo chủ Kha Ma La?"
Mạc Phi Trần cúi đầu, hắn nghĩ có gì đó không thích hợp.
Lý Độ lấy từ vạt áo một ám khí dính máu, phía trên còn gắn một tờ giấy nhỏ. Mạc Phi Trần mang nó lấy xuống, mở ra nhìn: Nếu ngươi tiết lộ nửa phần tin tức ta làm sao đoạt được Thiên Vân kiếm hoặc dám đưa Điển Trạo tới Định Thiền tự, ta liền lấy mạng Khúc Hi Nhược.
"Đây là có chuyện gì?" Vu Cấm nghi hoặc, "Lẽ nào Ôn Tiềm Lưu chính là người của Bái huyết giáo?"
"Đương nhiên không phải." Lục Khinh Mặc cười cười, ngón tay điểm điểm tờ giấy, "Trước đây chúng ta đều cho rằng Diệp Tố trở lại Bái Huyết giáo, xem ra là Ôn sư huynh sử dụng thủ thuật che mắt thôi. Diệp Tố là người của hắn, hắn có khả năng điều động thủ hạ của Diệp Tố."
"Mà vô luận Diệp Tố làm gì, chúng ta đều nghĩ không ra đều là Ôn Tiềm Lưu ngầm sai khiến. Nếu Diệp Tố không còn tác dụng nữa, Ôn Tiềm Lưu vẫn có khả năng điều khiển thủ hạ của ả." Mạc Phi Trần đè trán, "Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta sẽ không mang tính mệnh Hi Nhược ra đùa giỡn được."
Tất cả mọi việc đều khiến hắn cảm thấy đau đầu, đầu tiên là không còn cách nào đi Tây Vực tìm Hà Uẩn Phong, sau đó là phải đi Tú Thủy cung tiếp nhận chức vị cung chủ, hiện tại lại không thể đưa Điển Trạo đi Định Thiền Tự, càng không thể hướng mọi người nói rõ dã tâm của Ôn Tiềm Lưu, trừ khi bọn họ tìm được Khúc Hi Nhược.
Tay Lục Khinh Mặc đặt trên vai hắn, "Không nên gấp, nên giải quyết từng việc một, trước làm chuyện trong khả năng đi."
"Không sai, Mạc thiếu hiệp, ngươi trước nên đi Tú Thủy cung tiếp nhận vị trí cung chủ đi. Tú Thủy cung tốt xấu cũng là một đại môn phái trong võ lâm, mặc dù những môn phái khác đều bị Ôn Tiềm Lưu lừa gạt, chí ít còn có Tú Thủy cung có thể trở thành lực lượng chống lại hắn."
Mạc Phi Trần gật gật đầu, hắn biết Lục Khinh Mặc cùng Lạc Thanh Vũ nói không sai.
"Phi Trần, nếu ngươi dự định đi tới Tú Thủy cung, vậy ta nghĩ nên về Kính Thủy trước bẩm báo giáo chủ. Chuyện đã xảy ra thực sự rất nhiều, nếu mai này ngươi kế nhiệm Tú Thủy cung, Quân giáo chủ.... Chí ít sẽ không làm khó ngươi." Vu Cấm khi nhắc tới Quân Vô Sương cũng dừng một chút, thế nhưng hắn nói cũng đúng.
Mạc Phi Trần bỗng nhiên hiểu được một hàm ý nghĩa khác khi Liễu Phi Doanh chọn hắn làm cung chủ, bởi vì thân phận hắn đặc thù. Hắn không chỉ là đệ tử của Hà Uẩn Phong – người chống lưng cho Côn Uẩn sơn trang, là huynh đệ kết nghĩa với Lục Khinh Mặc, hơn nữa khi gặp được Quân Vô Sương, đối phương ít nhất sẽ cho hắn ba phần mặt mũi. Tuy rằng Liễu Phi Doanh nghĩ đến Quân Vô Sương chỉ xem hắn như bằng hữu, cũng chưa nghĩ tới tên kia đối với hắn có tâm tư khác....
"Đã như vậy, ta cũng không tiện giữ lại, Vu sư huynh, ngươi đi đường cẩn thận."
Vu Cấm vỗ vỗ đầu Mạc Phi Trần, hướng Lục Khinh Mặc hành lễ, sau đó rời đi.
Lục Khinh Mặc tựa hồ nghĩ tới gì đó, "Lý Độ tuy rằng bị nội thương, nhưng thương thế cũng không quá nặng. Nếu ngươi kế nhiệm Tú Thủy cung tất nhiên cần được võ lâm đồng đạo tán thành, Lý Độ thương thế nếu đã ổn, không bằng nhờ hắn quay về Côn Uẩn sơn trang thỉnh Văn trang chủ tới chủ trì điển lễ kế nhiệm của ngươi đi."
"Nếu ngươi có thể mời được Vô Lượng đại sư thì càng tốt, hắn cũng là lão bằng hữu của sư phụ trước khi nàng lâm chung, trong chốn giang hồ cũng có uy danh, nếu y thừa nhận ngươi, vậy Ôn Tiềm Lưu cũng không thể gây rối nữa." Lạc Thanh Vũ cũng ra chủ ý.
"Trước tiên đừng nghĩ nhiều, cái chính là người của Tú Thủy cung có thể thừa nhận ta hay không."
Sáu ngày sau, bọn họ mang Lý Độ còn bị thương cùng Điển Trạo về tới Tú Thủy cung.
Giống như Mạc Phi Trần đã lường trước, toàn bộ người của Tú Thủy cung sau khi biết được Liễu Phi Doanh đã chết đều trải qua khiếp sợ cùng đau khổ tột cùng.
Một nữ tử hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi hành lễ trước Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc, "Đa ta các vị hộ tống gia sư... trở lại Tú Thủy cung, xin hỏi rốt cuộc ai giết sư phụ chúng ta?" Nữ tử này chính là đại sư tỷ Tú Thủy cung, cũng là chất nữ (cháu gái) của Liễu Phi Doanh, nằm trong những thế hệ kế thừa vị trí cung chủ.
Nan đề tới rồi, Mạc Phi Trần tất nhiên không thể nói là Ôn Tiềm Lưu, nơi này có nhiều đệ tử như thế, chỉ cần có một người mang bí mật của Ôn Tiềm Lưu nói ra, sợ rằng tính mệnh Khúc Hi Nhược khó mà giữ được, hơn nữa ai sẽ tin tưởng người giết Liễu Phi Doanh chính là Ôn Tiềm Lưu chứ?
"Chính ta bị người của Diệp Tố ám toán." Lục Khinh Mặc mở miệng trả lời, những lời này thực ra cũng không phải giả, "Đầu tiên là bị tơ của cổ trùng khống chế không chê thi triển khinh công, thật vất vả thoát được, chúng ta gặp phải một cao thủ, ngay cả ba người chúng ta hợp lực cũng không phải đối thủ của hắn."
Các đệ tử khác ngạc nhiên, sao lại có người có thể khiến Thanh Loan kiếm cùng Đãng Hiêu kiếm hợp lực vẫn không thể chống lại.
"Có phải là... Kha Ma La không?" Liễu Nguyệt hoài nghi như thế rất hợp lý, dù sao Diệp Tố cũng là sư muội của Kha Ma La.
"Không phải, người nọ là một nam tử."
Lúc này, hai vị sư tỷ muội cùng một sư đệ của Liễu Phi Doanh đã đến, thấy tro cốt của nàng liền đầm đìa nước mắt.
"Lục đại hiệp, lẽ nào không có phương pháp nào có thể nhận rõ người kia là ai chăng? Tỷ như kiếm khí của hắn là gì? Có thể giết chết sư phụ, công lực của người này hẳn là phải trên Thập đại danh kiếm! Lục đại hiệp lẽ nào không biết được?" Liễu Nguyệt càng thêm kích động, sư đệ Trần Quảng Hàn của Liễu Phi Doanh đành cản lại nàng.
"Lục đại hiệp có ý tốt đem tro cốt sư phụ mang về đây, ngươi sao có thể dùng ngữ khí thế mà nói chuyện. Có thể đánh bại cả Đãng Hiêu kiếm cùng Thanh Loan kiếm, trong Thập đại danh kiếm căn bản không có! Ngươi nói Lục đại hiệp làm sao biết được?"
Nghe Trần Quảng Hàn nói xong, Liễu Nguyệt mới ý thức chính mình đã thật thố.
"Như vậy, Liễu sư muội có di chúc gì không?"Sư tỷ Liễu Phi Doanh – Vương Thục Trân hỏi.
"Xác thực có." Lục Khinh Mặc đẩy Mạc Phi Trần lên phía trước, "Di mệnh khi lâm chung của Liễu cung chủ, để cho Mạc thiếu hiệp tiếp nhận chức vụ cung chủ."
"Cái gì?" Lời này vừa nói ra, toàn bộ Tú Thủy cung ồ lên một mảnh.
Sắc mặt Liễu Nguyệt trở nên khó coi, mấy trưởng bối khác cũng nhìu mày.
"Lục đại hiệp, không phải ngươi nói giỡn chứ? Mạc thiếu hiệp còn không phải đệ tử của Tú Thủy cung chúng ta." Trần Quảng Hàn vẫn trầm ổn bỗng nhiên kích động lên.
"Trần sư thúc..." Lạc Thanh Vũ tiền lên một bước, "Lục đại hiệp không hề nói giỡn, chính tai ta nghe được sư phụ phân phó truyền lại chức vị cung chủ cho Mạc thiếu hiệp."
"Không có khả năng! Sư phụ nhất định là vì ta không ở bên nàng cho nên mới đem chức vị cung chủ truyền cho kẻ ngoại nhân kia!" Tròng mắt Liễu Nguyệt như muốn lọt ra. Mạc Phi Trần bỗng nhiên nhớ tới Quân Vô Sương đã từng nói qua, vô luận hắn ở Tú Thủy cung xuất sắc bao nhiêu, trưởng bối cũng chỉ để Liễu Nguyệt lên thừa kế vị trí cung chủ. Nguyên nhân có lẽ là vì phụ thân Liễu Nguyệt chính là huynh trưởng Liễu Phi Doanh đã từng đối phó Văn Hân theo con đường ma đạo mà chết, hẳn là Liễu
Phi Doanh không chỉ kỳ vọng rất cao mà lại có vài phần hộ thẹn, Liễu Nguyệt rất được quý trọng.
Nàng hơn phân nửa đã cho rằng vị trí cung chủ chắc chắn sẽ thuộc về mình, nghe tin này thì cực kỳ tực giận.
"Đúng vậy, Thanh Vũ ngươi nghĩ sai rồi phải không? Ngươi cũng ở bên Liễu cung chủ, nàng nếu truyền chức, vì sao không truyền cho ngươi mà là cho .... Mạc thiếu hiệp chứ?" Nữ tử thoạt nhìn trầm ổn nhất cũng mở miệng, chính là đại sự tỷ của Liễu Phi Doanh – Trình Ngữ Nhiên.
"Mạc thiếu hiệp lúc đó cũng đã hỏi sư phụ rồi, sư phụ nói thế!" Lạc Thanh Vũ nhìn ba vị sư thúc sư ba, nghiêm túc nói, "Sư phụ không giao kiếm chủng của mình cho Mạc thiếu hiệp, còn truyền <<Tú Thủy Tâm Kinh>> cho hắn."
"Cái gì.... Kiếm chủng của sư phụ cùng... <<Tú Thủy Tâm Kinh>>...." Liễu Phi Doanh nhìn chằm chằm Mạc Phi Trần, nàng biết Liễu Phi Doanh đã quyết tâm truyền vị trí cung chủ cho ngoại nhân.
"Thanh Vũ chính là một hài tử thành thật, hắn nói thế hẳn phải là sự thật." Trình Ngữ Nhiên gật gật đầu.
Thế nhưng Vương Thục Trân vẫn hướng về Liễu Nguyệt, vỗ vỗ lưng Liễu Nguyệt, giúp nàng bình tĩnh hơn. "Chỉ là Mạc thiếu hiệp không phải đệ tử Tú Thủy cung, khó làm kẻ dưới phục tùng a."
Thi thể Liễu Phi Doanh bị hỏa táng, tro cốt cất vào lọ.
Mạc Phi Trần biết hắn hiện tại chỉ đành ngưng lại kế hoạch đi Tây Vực của mình, chỉ là không biết dưới những biến cố này, số phận chính mình rồi sẽ đi về đâu, còn đến bao giờ mới được nhìn thấy Hà Uẩn Phong?
"Đừng lo lắng, đệ tử Tú Thủy cung đông đảo, ngươi có thể nhờ bọn họ đi Tây Vực trước để tìm kiếm Hà Uẩn Phong. Nếu thực sự không được, chờ tất cả an ổn, ta sẽ tự mình đi Tây Vực giúp ngươi tìm hắn về."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Mạc Phi Trần khẽ động, nắm lấy tay Lục Khinh Mặc, "Lục đại ca, có vài việc, ta không biết có nên nói hay không."
"Ngươi nói đi." Lục Khinh Mặc cười yếu ớt, tựa hồ đã đoán được hắn muốn nói gì.
"Ngươi mong muốn giữa chúng ta không có khúc mắc, điểm này Mạc Phi Trần ta làm được. Ngươi nói ngươi sẽ mang ta về bên Hà Uẩn Phong, ta tin tưởng ngươi cũng có thể làm được. Ngươi còn nói nếu như ta thật sự muốn báo đáp ngươi, vậy cứ để ngươi đối tốt với ta.... Điểm này ta thật sự sắp làm không được rồi..." Mạc Phi Trần nâng mắt, biểu tình Lục Khinh Mặc vẫn như trước, không gợn sóng không kinh sợ, "Ngươi đã cho ta nhiều lắm, thế nhưng ta cái gì cũng không cho ngươi."
"Ai nói ngươi không cho ta cái gì?" Lục Khinh Mặc đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Mạc Phi Trần, "Ngươi khiến ta kiềm chế được, giúp ta không sa vào mộng của một kẻ xảo trá."
Mạc Phi Trần còn muốn nói gì đó, Lục Khinh Mặc lại nhìn lên trời, "Không nên giống như tiểu cô nương như thế, buông không được."
Mấy người quyết định không đi đường lớn để tới Định Thiền tự.
Khi bọn họ còn cách Định Thiền Tự nửa ngày đường, lại gặp Lý Độ.
Bởi vì sợ đi đường lớn sẽ gặp phải Ôn Tiềm Lưu, bọn họ chọn vùng hoang vu mà đi, không nghĩ tới khi Lạc Thanh Vũ múc nước bên dòng suối, lại thấy Lý Độ té xỉu bên bờ.
Lạc Thanh Vũ gọi Mạc Phi Trần, uy Lý Độ uống chút nước suối, trút xuống chút chân khí khiến hắn tỉnh lại.
"Lý sư huynh! Ngươi làm sao vậy?" Mạc Phi Trần nhìn thấy hắn lại cảm giác được có chuyện không tốt.
Lý Độ ho khan, Vu Cấm liền thay hắn thuận khí, "Phi Trần, ngươi đừng gấp." Lý Độ nhìn thoáng qua Mạc Phi Trần, trên mặt lộ thần sắc ấy náy, "Xin lỗi, Mạc sư đệ.... Chuyện ngươi nhờ ta, ta làm không tốt...."
"Là Khúc tiểu thư sao? Nàng bị gì?" Mạc Phi Trần chỉ giao cho Lý Độ một việc, chính là hộ tống Khúc Hi Nhược về Ngọc Lân Môn.
"Nàng bị thủ hạ của Diệp Tố mang đi rồi..."
Diệp Tố? Điều này sao có thể? Ả rõ ràng đã bị Bạch Cảnh Khê mang đi rồi, trừ phi phía sau Diệp Tố còn có người.
"Nếu như thế, Khúc tiểu thư có lẽ bị mang đi Bái Huyết giáo rồi." Lục Khinh Mặc nhìn về phía Mạc Phi Trần, "Còn ai có thể điều động thủ hạ của Diệp Tố ngoài giáo chủ Kha Ma La?"
Mạc Phi Trần cúi đầu, hắn nghĩ có gì đó không thích hợp.
Lý Độ lấy từ vạt áo một ám khí dính máu, phía trên còn gắn một tờ giấy nhỏ. Mạc Phi Trần mang nó lấy xuống, mở ra nhìn: Nếu ngươi tiết lộ nửa phần tin tức ta làm sao đoạt được Thiên Vân kiếm hoặc dám đưa Điển Trạo tới Định Thiền tự, ta liền lấy mạng Khúc Hi Nhược.
"Đây là có chuyện gì?" Vu Cấm nghi hoặc, "Lẽ nào Ôn Tiềm Lưu chính là người của Bái huyết giáo?"
"Đương nhiên không phải." Lục Khinh Mặc cười cười, ngón tay điểm điểm tờ giấy, "Trước đây chúng ta đều cho rằng Diệp Tố trở lại Bái Huyết giáo, xem ra là Ôn sư huynh sử dụng thủ thuật che mắt thôi. Diệp Tố là người của hắn, hắn có khả năng điều động thủ hạ của Diệp Tố."
"Mà vô luận Diệp Tố làm gì, chúng ta đều nghĩ không ra đều là Ôn Tiềm Lưu ngầm sai khiến. Nếu Diệp Tố không còn tác dụng nữa, Ôn Tiềm Lưu vẫn có khả năng điều khiển thủ hạ của ả." Mạc Phi Trần đè trán, "Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta sẽ không mang tính mệnh Hi Nhược ra đùa giỡn được."
Tất cả mọi việc đều khiến hắn cảm thấy đau đầu, đầu tiên là không còn cách nào đi Tây Vực tìm Hà Uẩn Phong, sau đó là phải đi Tú Thủy cung tiếp nhận chức vị cung chủ, hiện tại lại không thể đưa Điển Trạo đi Định Thiền Tự, càng không thể hướng mọi người nói rõ dã tâm của Ôn Tiềm Lưu, trừ khi bọn họ tìm được Khúc Hi Nhược.
Tay Lục Khinh Mặc đặt trên vai hắn, "Không nên gấp, nên giải quyết từng việc một, trước làm chuyện trong khả năng đi."
"Không sai, Mạc thiếu hiệp, ngươi trước nên đi Tú Thủy cung tiếp nhận vị trí cung chủ đi. Tú Thủy cung tốt xấu cũng là một đại môn phái trong võ lâm, mặc dù những môn phái khác đều bị Ôn Tiềm Lưu lừa gạt, chí ít còn có Tú Thủy cung có thể trở thành lực lượng chống lại hắn."
Mạc Phi Trần gật gật đầu, hắn biết Lục Khinh Mặc cùng Lạc Thanh Vũ nói không sai.
"Phi Trần, nếu ngươi dự định đi tới Tú Thủy cung, vậy ta nghĩ nên về Kính Thủy trước bẩm báo giáo chủ. Chuyện đã xảy ra thực sự rất nhiều, nếu mai này ngươi kế nhiệm Tú Thủy cung, Quân giáo chủ.... Chí ít sẽ không làm khó ngươi." Vu Cấm khi nhắc tới Quân Vô Sương cũng dừng một chút, thế nhưng hắn nói cũng đúng.
Mạc Phi Trần bỗng nhiên hiểu được một hàm ý nghĩa khác khi Liễu Phi Doanh chọn hắn làm cung chủ, bởi vì thân phận hắn đặc thù. Hắn không chỉ là đệ tử của Hà Uẩn Phong – người chống lưng cho Côn Uẩn sơn trang, là huynh đệ kết nghĩa với Lục Khinh Mặc, hơn nữa khi gặp được Quân Vô Sương, đối phương ít nhất sẽ cho hắn ba phần mặt mũi. Tuy rằng Liễu Phi Doanh nghĩ đến Quân Vô Sương chỉ xem hắn như bằng hữu, cũng chưa nghĩ tới tên kia đối với hắn có tâm tư khác....
"Đã như vậy, ta cũng không tiện giữ lại, Vu sư huynh, ngươi đi đường cẩn thận."
Vu Cấm vỗ vỗ đầu Mạc Phi Trần, hướng Lục Khinh Mặc hành lễ, sau đó rời đi.
Lục Khinh Mặc tựa hồ nghĩ tới gì đó, "Lý Độ tuy rằng bị nội thương, nhưng thương thế cũng không quá nặng. Nếu ngươi kế nhiệm Tú Thủy cung tất nhiên cần được võ lâm đồng đạo tán thành, Lý Độ thương thế nếu đã ổn, không bằng nhờ hắn quay về Côn Uẩn sơn trang thỉnh Văn trang chủ tới chủ trì điển lễ kế nhiệm của ngươi đi."
"Nếu ngươi có thể mời được Vô Lượng đại sư thì càng tốt, hắn cũng là lão bằng hữu của sư phụ trước khi nàng lâm chung, trong chốn giang hồ cũng có uy danh, nếu y thừa nhận ngươi, vậy Ôn Tiềm Lưu cũng không thể gây rối nữa." Lạc Thanh Vũ cũng ra chủ ý.
"Trước tiên đừng nghĩ nhiều, cái chính là người của Tú Thủy cung có thể thừa nhận ta hay không."
Sáu ngày sau, bọn họ mang Lý Độ còn bị thương cùng Điển Trạo về tới Tú Thủy cung.
Giống như Mạc Phi Trần đã lường trước, toàn bộ người của Tú Thủy cung sau khi biết được Liễu Phi Doanh đã chết đều trải qua khiếp sợ cùng đau khổ tột cùng.
Một nữ tử hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi hành lễ trước Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc, "Đa ta các vị hộ tống gia sư... trở lại Tú Thủy cung, xin hỏi rốt cuộc ai giết sư phụ chúng ta?" Nữ tử này chính là đại sư tỷ Tú Thủy cung, cũng là chất nữ (cháu gái) của Liễu Phi Doanh, nằm trong những thế hệ kế thừa vị trí cung chủ.
Nan đề tới rồi, Mạc Phi Trần tất nhiên không thể nói là Ôn Tiềm Lưu, nơi này có nhiều đệ tử như thế, chỉ cần có một người mang bí mật của Ôn Tiềm Lưu nói ra, sợ rằng tính mệnh Khúc Hi Nhược khó mà giữ được, hơn nữa ai sẽ tin tưởng người giết Liễu Phi Doanh chính là Ôn Tiềm Lưu chứ?
"Chính ta bị người của Diệp Tố ám toán." Lục Khinh Mặc mở miệng trả lời, những lời này thực ra cũng không phải giả, "Đầu tiên là bị tơ của cổ trùng khống chế không chê thi triển khinh công, thật vất vả thoát được, chúng ta gặp phải một cao thủ, ngay cả ba người chúng ta hợp lực cũng không phải đối thủ của hắn."
Các đệ tử khác ngạc nhiên, sao lại có người có thể khiến Thanh Loan kiếm cùng Đãng Hiêu kiếm hợp lực vẫn không thể chống lại.
"Có phải là... Kha Ma La không?" Liễu Nguyệt hoài nghi như thế rất hợp lý, dù sao Diệp Tố cũng là sư muội của Kha Ma La.
"Không phải, người nọ là một nam tử."
Lúc này, hai vị sư tỷ muội cùng một sư đệ của Liễu Phi Doanh đã đến, thấy tro cốt của nàng liền đầm đìa nước mắt.
"Lục đại hiệp, lẽ nào không có phương pháp nào có thể nhận rõ người kia là ai chăng? Tỷ như kiếm khí của hắn là gì? Có thể giết chết sư phụ, công lực của người này hẳn là phải trên Thập đại danh kiếm! Lục đại hiệp lẽ nào không biết được?" Liễu Nguyệt càng thêm kích động, sư đệ Trần Quảng Hàn của Liễu Phi Doanh đành cản lại nàng.
"Lục đại hiệp có ý tốt đem tro cốt sư phụ mang về đây, ngươi sao có thể dùng ngữ khí thế mà nói chuyện. Có thể đánh bại cả Đãng Hiêu kiếm cùng Thanh Loan kiếm, trong Thập đại danh kiếm căn bản không có! Ngươi nói Lục đại hiệp làm sao biết được?"
Nghe Trần Quảng Hàn nói xong, Liễu Nguyệt mới ý thức chính mình đã thật thố.
"Như vậy, Liễu sư muội có di chúc gì không?"Sư tỷ Liễu Phi Doanh – Vương Thục Trân hỏi.
"Xác thực có." Lục Khinh Mặc đẩy Mạc Phi Trần lên phía trước, "Di mệnh khi lâm chung của Liễu cung chủ, để cho Mạc thiếu hiệp tiếp nhận chức vụ cung chủ."
"Cái gì?" Lời này vừa nói ra, toàn bộ Tú Thủy cung ồ lên một mảnh.
Sắc mặt Liễu Nguyệt trở nên khó coi, mấy trưởng bối khác cũng nhìu mày.
"Lục đại hiệp, không phải ngươi nói giỡn chứ? Mạc thiếu hiệp còn không phải đệ tử của Tú Thủy cung chúng ta." Trần Quảng Hàn vẫn trầm ổn bỗng nhiên kích động lên.
"Trần sư thúc..." Lạc Thanh Vũ tiền lên một bước, "Lục đại hiệp không hề nói giỡn, chính tai ta nghe được sư phụ phân phó truyền lại chức vị cung chủ cho Mạc thiếu hiệp."
"Không có khả năng! Sư phụ nhất định là vì ta không ở bên nàng cho nên mới đem chức vị cung chủ truyền cho kẻ ngoại nhân kia!" Tròng mắt Liễu Nguyệt như muốn lọt ra. Mạc Phi Trần bỗng nhiên nhớ tới Quân Vô Sương đã từng nói qua, vô luận hắn ở Tú Thủy cung xuất sắc bao nhiêu, trưởng bối cũng chỉ để Liễu Nguyệt lên thừa kế vị trí cung chủ. Nguyên nhân có lẽ là vì phụ thân Liễu Nguyệt chính là huynh trưởng Liễu Phi Doanh đã từng đối phó Văn Hân theo con đường ma đạo mà chết, hẳn là Liễu
Phi Doanh không chỉ kỳ vọng rất cao mà lại có vài phần hộ thẹn, Liễu Nguyệt rất được quý trọng.
Nàng hơn phân nửa đã cho rằng vị trí cung chủ chắc chắn sẽ thuộc về mình, nghe tin này thì cực kỳ tực giận.
"Đúng vậy, Thanh Vũ ngươi nghĩ sai rồi phải không? Ngươi cũng ở bên Liễu cung chủ, nàng nếu truyền chức, vì sao không truyền cho ngươi mà là cho .... Mạc thiếu hiệp chứ?" Nữ tử thoạt nhìn trầm ổn nhất cũng mở miệng, chính là đại sự tỷ của Liễu Phi Doanh – Trình Ngữ Nhiên.
"Mạc thiếu hiệp lúc đó cũng đã hỏi sư phụ rồi, sư phụ nói thế!" Lạc Thanh Vũ nhìn ba vị sư thúc sư ba, nghiêm túc nói, "Sư phụ không giao kiếm chủng của mình cho Mạc thiếu hiệp, còn truyền <<Tú Thủy Tâm Kinh>> cho hắn."
"Cái gì.... Kiếm chủng của sư phụ cùng... <<Tú Thủy Tâm Kinh>>...." Liễu Phi Doanh nhìn chằm chằm Mạc Phi Trần, nàng biết Liễu Phi Doanh đã quyết tâm truyền vị trí cung chủ cho ngoại nhân.
"Thanh Vũ chính là một hài tử thành thật, hắn nói thế hẳn phải là sự thật." Trình Ngữ Nhiên gật gật đầu.
Thế nhưng Vương Thục Trân vẫn hướng về Liễu Nguyệt, vỗ vỗ lưng Liễu Nguyệt, giúp nàng bình tĩnh hơn. "Chỉ là Mạc thiếu hiệp không phải đệ tử Tú Thủy cung, khó làm kẻ dưới phục tùng a."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất