Chương 14: Phù thủy xuất hiện
"Thầy Khải, đến lượt thầy kìa, có đánh tiếp không hay bỏ qua đấy?"
Tiếng gọi của Phương đưa sự chú ý của Tuấn Khải trở lại, đôi mắt cô bé đang nhìn chằm chằm vào anh như đang trông đợi quân bài tiếp theo dùng để hạ gục mấy đứa nhóc trong ván bài này sẽ là gì. Có lẽ Thu Phương là một người nghiêm túc trong các trò chơi giống như anh, vậy thì Tuấn Khải không còn cách đáp lễ nào khác ngoài việc chơi bằng năng lực thật sự của mình.
"Ồ, ngươi thật sự cho rằng đánh một chập bài to như thế sẽ chắc chắn thắng đối phương hay sao? Nghĩ kĩ lại đi!"
Một giọng nói lạ thì thầm bên tai khiến Khải lập tức giữ chặt ba quân bài trên tay quan sát thêm một lần nữa. Đúng là như vậy, không phải lúc nào đánh bài lớn cũng chắc chắn thắng. Có đôi khi chia bộ ba, tứ quý,... ra thành những lá bài nhỏ có thể khiến đối thủ hoang mang và phải phá vỡ chính mạch bài của họ. Sau khi suy nghĩ thật kĩ và tính toán các nước đi linh hoạt, Tuấn Khải nhanh chóng thắng được cả ba người Phương, Đức và My.
"Chúc mừng thầy ạ, thầy chơi giỏi thật đấy." Minh Đức vỗ tay nhìn anh với cặp mắt ngưỡng mộ: "Thu Phương giữ đôi hai đỏ mà vẫn không thắng. Ước gì em cũng được học với thầy một lần, cả khóa chỉ có lớp em chưa được học môn tin của thầy Khải."
"À, có gì thắc mắc thì cứ thoải mái hỏi tôi. Tôi sẵn sàng giải đáp trước chín giờ tối."
Đúng như lời Minh Đức nói, thầy Vũ Tuấn Khải là giáo viên tin học đặc biệt tài giỏi nên lớp tự nhiên như A1 và A2 được ưu ái học cùng anh hơn. Lớp xã hội như A3 và A4 thì có những phụ huynh lớn giàu có và quyền lực như cha mẹ của Ngọc Kiều và Thành Dương, họ thêm tiền để yêu cầu những giáo viên tốt nhất trong trường dạy học cho con của họ. Duy chỉ có lớp A5 không có bậc cha mẹ nào quá dư dả, họ vẫn được học với nhiều thầy cô giỏi giang tận tụy vì dù sao cũng là trường cấp ba Chuyên của thị trấn, nhưng Tuấn Khải thì chưa có cơ duyên dạy cho lớp của Đức dù chỉ là một buổi.
"Không công bằng, em chẳng chấp nhận kết quả này đâu!" Thu Phương chỉ tay thẳng lên mặt Khải. Không, chính xác là hướng đến... phía sau lưng anh: "Thầy được con nhỏ đó chỉ điểm nên mới thắng!"
"Con nhỏ?" Khánh Quân cũng giật mình đứng dậy xem xét tình hình hiện tại: "Không phải trong chúng ta chỉ có bốn nam và hai nữ sao?"
Bây giờ Tuấn Khải mới nhớ ra vừa rồi thật sự có giọng của ai đó nhắc anh, trong khi hai nữ sinh duy nhất đều đang ngồi trước mặt anh cùng chơi bài. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về sau lưng Tuấn Khải. Là một đứa con gái chỉ cao khoảng hơn một mét sáu với mái tóc màu xanh lá mạ dài ngang vai, cô ta mặc một bộ váy dài tay nhưng chân váy lại không che hết đầu gối. Trang phục, đôi giày bốt và chiếc bờm tóc hình bông hoa hồng đều là màu đen. Quan trọng hơn, không ai biết người này là ai và đi vào đây từ khi nào.
"Vui thật đấy, bị phát hiện rồi sao?" Tiếng cười khúc khích của cô ta khiến mọi người đều cảm thấy có chút rùng mình.
"C... Cô là người thứ bảy cũng mới bị kẹt ở nơi này phải không?" Minh Đức gặng hỏi.
"Gì? Người thứ bảy á?"
Lần này thì không còn những tiếng nhỏ nhẹ như lúc nãy, cô gái kì dị ôm bụng cười ha hả mỗi lúc một to hơn. Thành Dương không lên tiếng từ nãy đến giờ cũng bắt đầu khó chịu, hắn vớ bừa một cuốn sách mỏng từ đâu đó, đập xuống bàn một cái thật mạnh:
"Nói nhanh đi cô là ai và cô muốn cái gì? Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, nhưng cười không đúng chỗ thì lấy rổ đựng răng đấy!"
"Ôi sợ quá sợ quá, chàng trai này thật chẳng dịu dàng với phái nữ chút nào." Cô gái tóc xanh ngang nhiên nhảy lên mặt bàn ngồi xuống dù những người khác vẫn đang ngồi trên ghế xung quanh.
Chợt nhớ ra điều gì, Khải đứng dậy đi về phía Dương, thì thầm hỏi liệu con nhỏ này có phải người ngoại quốc tên Michelle mà hắn đã gặp. Thành Dương chép miệng lắc đầu, nếu bây giờ Michelle mà xuất hiện ở đây thì hắn đã chẳng bình tĩnh đến thế. Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tất cả những người đang ở đây, cô gái thứ bảy nhanh chóng đứng dậy dõng dạc tuyên bố:
"Ai chung chạ với những kẻ bình thường như các ngươi. Ta có quyền năng phép thuật vô hạn giúp những linh hồn uất ức đòi lại công đạo. Ta chính là một truyền thuyết, một câu chuyện, một sự sợ hãi đối với bất cứ ai trong thị trấn này nói chung và ngôi trường của đám rác rưởi các người nói riêng!"
"K... Không lẽ cô chính là..." Yến My nhìn chằm chằm vào hình vẽ phù đổ vẽ trên mu bàn tay phải rồi lén lút hướng ánh mắt về phía trước.
"Đúng thế, phù thủy số bốn của Utopia, với khả năng biến cảm xúc và giác quan thành sức mạnh phép thuật, chủ nhân của thế giới Hộp mèo này, chính là ta Myranda!"
Như có một tia sét đánh ngang tai, cả sáu thầy trò trường Tử Minh ngạc nhiên và bất ngờ đến mức bất động. Đôi mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt không chớp lấy một cái, hơi thở cũng như ngừng lại. Ai cũng muốn nói một câu nhưng cảm giác cổ họng bị thứ gì đó chặn kín không để một âm thanh nào lọt qua.
"Cô thật sự chính là... phù thủy Myranda trong truyền thuyết? Cũng là người thu thập linh hồn của những người tự sát trong thị trấn giúp họ báo thù?" Tuấn Khải nghi hoặc hỏi lại một lần nữa.
"Đúng, tất cả chính là do ta làm!" Myranda vỗ ngực một cái: "Câu chuyện về tiểu thư bị gia tộc tính kế, là do ta giúp cô ta trả thù. Người mẹ nửa đêm lên phòng học của con, là ta khiến mụ ta hiểu được cảm giác thằng bé. Tất cả những nạn nhân bị bắt nạt học đường ở trường Tử Minh dùng cái chết để hiến tế như Hoàng Bảo Nhi, cũng là ta trừng trị kẻ ác giúp họ."
"Vậy thì bây giờ họ đang ở chỗ nào, những người đã hiến tế cho cô ấy?" Thành Dương muốn chạm vào bả vai của Myranda nhưng bị cô ta đạp ngã.
Danh tiếng của Lý Thành Dương, người đánh thắng được cả phó chủ nhiệm câu lạc bộ võ thuật trong trường, không có ai là không biết. Vậy mà con nhỏ không đến mét sáu lăm này lại dễ dàng đạp cậu ta như sâu bọ. Minh Phương và Khánh Quân nhìn nhau gật gù, bản thân cả hai ngầm thừa nhận cô ta chính là phù thủy được đồn đại trong truyền thuyết.
"Ngươi chắc hẳn rất muốn gặp kẻ tên Vũ Tuấn Khang đó nên mới đến đây chơi trò chơi?" Myranda khẽ phủi tay ba cái: "Ta ghét cả hai các người, một kẻ thì từ lúc sống đến chết đều không thay đổi cái nhân cách thảm hại, một kẻ thì ngu xuẩn mù mắt vì tin lời của người khác."
"Cô làm gì tôi cũng được nhưng đừng có mà xúc phạm anh Khang!"
Thành Dương muốn dồn lực từ cẳng tay về phía Myranda nhưng phù thủy lập tức chặn được hắn. Cô đạp túi bụi vào bụng của Dương, một cái, hai cái,... Đến cú thứ ba thì lại không trúng, không phải vì Myranda nhắm không chuẩn, mà Tuấn Khải đã dùng tấm lưng của mình đỡ trọn lấy nó để ngăn cản mâu thuẫn của hai người.
"Đủ... chưa..." Khải cắn môi nhịn đau ngồi xuống ghế: "Tôi vẫn chưa tin cô là phù thủy gì đó vì nãy giờ chỉ toàn những lời nói suông. Có giỏi thì thực hiện phép thuật ngay trước mặt tôi đi xem nào."
"Nhất thiết phải chứng minh thật hả?" Myranda bật cười trào phúng: "Dù sao chúng ta cũng phải gặp mặt nhau một thời gian dài nữa, được thôi, tôi sẽ cho các người thấy khả năng của mình vì tôi chính là phù thủy thật sự. Đi ra ngoài, ở trong lâu đài này mấy người lại nghi ngờ ta giở trò mưu mẹo."
Phương và Đức đỡ Khải đứng dậy, sợ rằng cú đá của mụ phù thủy lúc nãy làm thầy đau. Anh xua tay từ chối, cơ thể này không yếu ớt đến mức gãy xương chỉ vì một đứa con gái nhỏ, mặc dù cú đạp lúc nãy thật sự có tính sát thương lớn. Tuấn Khải lo lắng quay ra hỏi thăm tình trạng của Dương nhưng hắn có thể tự mình đứng dậy, không quên ném về phía thầy giáo một cái lườm như thay cho câu nói "Ai cần thầy giúp."
Vừa mới bước qua cánh cửa, Khải đã nhìn thấy trên bàn tay cô ta xuất hiện một cây quyền trượng màu đen từ lúc nào.
"Thứ mà trong cuộc sống này cần càng nhiều càng tốt, để xem nào có phải tiền không nhỉ?" Myranda vừa dứt lời, những tờ tiền mệnh giá năm trăm nghìn đồng từ trên trời rơi xuống rải kín mặt đất.
Thu Phương nhặt một tờ tiền lên nắm gọn vào lòng bàn tay, nó lập tức đàn hồi trở lại chứng tỏ đây là tiền thật. Tuấn Khải không quan sát được hiện tượng gì bất thường từ phía Myranda. Cô ta vừa búng tay một cái, cơn mưa tiền lập tức biến mất trong không trung.
"Chúng ta giỏi cái gì thì sẽ không làm nó miễn phí đúng chứ? Số tiền này, chỉ được đưa cho ai muốn sau khi hoàn thành trò chơi."
Trò chơi? Ý của Myranda là bọn họ phải tham gia mấy trò mèo cùng cô theo như truyền thuyết được đồn đại trong trường. Sáu thầy trò nhìn nhau nghi hoặc, Tuấn Khải lẫn Thành Dương đều không dám ngờ bản thân thực sự được dẫn đến chỗ phù thủy Myranda và Michelle không hề đánh lừa.
"Để đổi một điều ước của cô chắc chúng tôi phải tranh đấu lẫn nhau, thậm chí hi sinh cả tính mạng mình để làm cho cô vui à?" Thu Phương điềm tĩnh khoanh hai tay trước ngực: "Liar Game, Battle Royal, mới đây là Alice in Borderland, tôi là con mọt của thể loại sinh tồn này nên đã xem quá nhiều để biết chuyện gì có thể xảy ra sắp tới."
Đại khái Tuấn Khải hiểu ý nghĩ của Phương, cô bé cho rằng những người thua cuộc trong trò chơi rồi cũng bị "hiến tế" cho phù thủy. Nhưng khác với những người muốn chết, không phải ai đang ở đây cũng có ý định tự kết thúc cuộc đời mình.
"Cô đúng là một người thú vị!" Myranda nhìn thẳng vào ánh mắt của Thu Phương: "Nhưng mà đâu có ai bảo là các người còn sống?"
Tiếng gọi của Phương đưa sự chú ý của Tuấn Khải trở lại, đôi mắt cô bé đang nhìn chằm chằm vào anh như đang trông đợi quân bài tiếp theo dùng để hạ gục mấy đứa nhóc trong ván bài này sẽ là gì. Có lẽ Thu Phương là một người nghiêm túc trong các trò chơi giống như anh, vậy thì Tuấn Khải không còn cách đáp lễ nào khác ngoài việc chơi bằng năng lực thật sự của mình.
"Ồ, ngươi thật sự cho rằng đánh một chập bài to như thế sẽ chắc chắn thắng đối phương hay sao? Nghĩ kĩ lại đi!"
Một giọng nói lạ thì thầm bên tai khiến Khải lập tức giữ chặt ba quân bài trên tay quan sát thêm một lần nữa. Đúng là như vậy, không phải lúc nào đánh bài lớn cũng chắc chắn thắng. Có đôi khi chia bộ ba, tứ quý,... ra thành những lá bài nhỏ có thể khiến đối thủ hoang mang và phải phá vỡ chính mạch bài của họ. Sau khi suy nghĩ thật kĩ và tính toán các nước đi linh hoạt, Tuấn Khải nhanh chóng thắng được cả ba người Phương, Đức và My.
"Chúc mừng thầy ạ, thầy chơi giỏi thật đấy." Minh Đức vỗ tay nhìn anh với cặp mắt ngưỡng mộ: "Thu Phương giữ đôi hai đỏ mà vẫn không thắng. Ước gì em cũng được học với thầy một lần, cả khóa chỉ có lớp em chưa được học môn tin của thầy Khải."
"À, có gì thắc mắc thì cứ thoải mái hỏi tôi. Tôi sẵn sàng giải đáp trước chín giờ tối."
Đúng như lời Minh Đức nói, thầy Vũ Tuấn Khải là giáo viên tin học đặc biệt tài giỏi nên lớp tự nhiên như A1 và A2 được ưu ái học cùng anh hơn. Lớp xã hội như A3 và A4 thì có những phụ huynh lớn giàu có và quyền lực như cha mẹ của Ngọc Kiều và Thành Dương, họ thêm tiền để yêu cầu những giáo viên tốt nhất trong trường dạy học cho con của họ. Duy chỉ có lớp A5 không có bậc cha mẹ nào quá dư dả, họ vẫn được học với nhiều thầy cô giỏi giang tận tụy vì dù sao cũng là trường cấp ba Chuyên của thị trấn, nhưng Tuấn Khải thì chưa có cơ duyên dạy cho lớp của Đức dù chỉ là một buổi.
"Không công bằng, em chẳng chấp nhận kết quả này đâu!" Thu Phương chỉ tay thẳng lên mặt Khải. Không, chính xác là hướng đến... phía sau lưng anh: "Thầy được con nhỏ đó chỉ điểm nên mới thắng!"
"Con nhỏ?" Khánh Quân cũng giật mình đứng dậy xem xét tình hình hiện tại: "Không phải trong chúng ta chỉ có bốn nam và hai nữ sao?"
Bây giờ Tuấn Khải mới nhớ ra vừa rồi thật sự có giọng của ai đó nhắc anh, trong khi hai nữ sinh duy nhất đều đang ngồi trước mặt anh cùng chơi bài. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về sau lưng Tuấn Khải. Là một đứa con gái chỉ cao khoảng hơn một mét sáu với mái tóc màu xanh lá mạ dài ngang vai, cô ta mặc một bộ váy dài tay nhưng chân váy lại không che hết đầu gối. Trang phục, đôi giày bốt và chiếc bờm tóc hình bông hoa hồng đều là màu đen. Quan trọng hơn, không ai biết người này là ai và đi vào đây từ khi nào.
"Vui thật đấy, bị phát hiện rồi sao?" Tiếng cười khúc khích của cô ta khiến mọi người đều cảm thấy có chút rùng mình.
"C... Cô là người thứ bảy cũng mới bị kẹt ở nơi này phải không?" Minh Đức gặng hỏi.
"Gì? Người thứ bảy á?"
Lần này thì không còn những tiếng nhỏ nhẹ như lúc nãy, cô gái kì dị ôm bụng cười ha hả mỗi lúc một to hơn. Thành Dương không lên tiếng từ nãy đến giờ cũng bắt đầu khó chịu, hắn vớ bừa một cuốn sách mỏng từ đâu đó, đập xuống bàn một cái thật mạnh:
"Nói nhanh đi cô là ai và cô muốn cái gì? Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, nhưng cười không đúng chỗ thì lấy rổ đựng răng đấy!"
"Ôi sợ quá sợ quá, chàng trai này thật chẳng dịu dàng với phái nữ chút nào." Cô gái tóc xanh ngang nhiên nhảy lên mặt bàn ngồi xuống dù những người khác vẫn đang ngồi trên ghế xung quanh.
Chợt nhớ ra điều gì, Khải đứng dậy đi về phía Dương, thì thầm hỏi liệu con nhỏ này có phải người ngoại quốc tên Michelle mà hắn đã gặp. Thành Dương chép miệng lắc đầu, nếu bây giờ Michelle mà xuất hiện ở đây thì hắn đã chẳng bình tĩnh đến thế. Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tất cả những người đang ở đây, cô gái thứ bảy nhanh chóng đứng dậy dõng dạc tuyên bố:
"Ai chung chạ với những kẻ bình thường như các ngươi. Ta có quyền năng phép thuật vô hạn giúp những linh hồn uất ức đòi lại công đạo. Ta chính là một truyền thuyết, một câu chuyện, một sự sợ hãi đối với bất cứ ai trong thị trấn này nói chung và ngôi trường của đám rác rưởi các người nói riêng!"
"K... Không lẽ cô chính là..." Yến My nhìn chằm chằm vào hình vẽ phù đổ vẽ trên mu bàn tay phải rồi lén lút hướng ánh mắt về phía trước.
"Đúng thế, phù thủy số bốn của Utopia, với khả năng biến cảm xúc và giác quan thành sức mạnh phép thuật, chủ nhân của thế giới Hộp mèo này, chính là ta Myranda!"
Như có một tia sét đánh ngang tai, cả sáu thầy trò trường Tử Minh ngạc nhiên và bất ngờ đến mức bất động. Đôi mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt không chớp lấy một cái, hơi thở cũng như ngừng lại. Ai cũng muốn nói một câu nhưng cảm giác cổ họng bị thứ gì đó chặn kín không để một âm thanh nào lọt qua.
"Cô thật sự chính là... phù thủy Myranda trong truyền thuyết? Cũng là người thu thập linh hồn của những người tự sát trong thị trấn giúp họ báo thù?" Tuấn Khải nghi hoặc hỏi lại một lần nữa.
"Đúng, tất cả chính là do ta làm!" Myranda vỗ ngực một cái: "Câu chuyện về tiểu thư bị gia tộc tính kế, là do ta giúp cô ta trả thù. Người mẹ nửa đêm lên phòng học của con, là ta khiến mụ ta hiểu được cảm giác thằng bé. Tất cả những nạn nhân bị bắt nạt học đường ở trường Tử Minh dùng cái chết để hiến tế như Hoàng Bảo Nhi, cũng là ta trừng trị kẻ ác giúp họ."
"Vậy thì bây giờ họ đang ở chỗ nào, những người đã hiến tế cho cô ấy?" Thành Dương muốn chạm vào bả vai của Myranda nhưng bị cô ta đạp ngã.
Danh tiếng của Lý Thành Dương, người đánh thắng được cả phó chủ nhiệm câu lạc bộ võ thuật trong trường, không có ai là không biết. Vậy mà con nhỏ không đến mét sáu lăm này lại dễ dàng đạp cậu ta như sâu bọ. Minh Phương và Khánh Quân nhìn nhau gật gù, bản thân cả hai ngầm thừa nhận cô ta chính là phù thủy được đồn đại trong truyền thuyết.
"Ngươi chắc hẳn rất muốn gặp kẻ tên Vũ Tuấn Khang đó nên mới đến đây chơi trò chơi?" Myranda khẽ phủi tay ba cái: "Ta ghét cả hai các người, một kẻ thì từ lúc sống đến chết đều không thay đổi cái nhân cách thảm hại, một kẻ thì ngu xuẩn mù mắt vì tin lời của người khác."
"Cô làm gì tôi cũng được nhưng đừng có mà xúc phạm anh Khang!"
Thành Dương muốn dồn lực từ cẳng tay về phía Myranda nhưng phù thủy lập tức chặn được hắn. Cô đạp túi bụi vào bụng của Dương, một cái, hai cái,... Đến cú thứ ba thì lại không trúng, không phải vì Myranda nhắm không chuẩn, mà Tuấn Khải đã dùng tấm lưng của mình đỡ trọn lấy nó để ngăn cản mâu thuẫn của hai người.
"Đủ... chưa..." Khải cắn môi nhịn đau ngồi xuống ghế: "Tôi vẫn chưa tin cô là phù thủy gì đó vì nãy giờ chỉ toàn những lời nói suông. Có giỏi thì thực hiện phép thuật ngay trước mặt tôi đi xem nào."
"Nhất thiết phải chứng minh thật hả?" Myranda bật cười trào phúng: "Dù sao chúng ta cũng phải gặp mặt nhau một thời gian dài nữa, được thôi, tôi sẽ cho các người thấy khả năng của mình vì tôi chính là phù thủy thật sự. Đi ra ngoài, ở trong lâu đài này mấy người lại nghi ngờ ta giở trò mưu mẹo."
Phương và Đức đỡ Khải đứng dậy, sợ rằng cú đá của mụ phù thủy lúc nãy làm thầy đau. Anh xua tay từ chối, cơ thể này không yếu ớt đến mức gãy xương chỉ vì một đứa con gái nhỏ, mặc dù cú đạp lúc nãy thật sự có tính sát thương lớn. Tuấn Khải lo lắng quay ra hỏi thăm tình trạng của Dương nhưng hắn có thể tự mình đứng dậy, không quên ném về phía thầy giáo một cái lườm như thay cho câu nói "Ai cần thầy giúp."
Vừa mới bước qua cánh cửa, Khải đã nhìn thấy trên bàn tay cô ta xuất hiện một cây quyền trượng màu đen từ lúc nào.
"Thứ mà trong cuộc sống này cần càng nhiều càng tốt, để xem nào có phải tiền không nhỉ?" Myranda vừa dứt lời, những tờ tiền mệnh giá năm trăm nghìn đồng từ trên trời rơi xuống rải kín mặt đất.
Thu Phương nhặt một tờ tiền lên nắm gọn vào lòng bàn tay, nó lập tức đàn hồi trở lại chứng tỏ đây là tiền thật. Tuấn Khải không quan sát được hiện tượng gì bất thường từ phía Myranda. Cô ta vừa búng tay một cái, cơn mưa tiền lập tức biến mất trong không trung.
"Chúng ta giỏi cái gì thì sẽ không làm nó miễn phí đúng chứ? Số tiền này, chỉ được đưa cho ai muốn sau khi hoàn thành trò chơi."
Trò chơi? Ý của Myranda là bọn họ phải tham gia mấy trò mèo cùng cô theo như truyền thuyết được đồn đại trong trường. Sáu thầy trò nhìn nhau nghi hoặc, Tuấn Khải lẫn Thành Dương đều không dám ngờ bản thân thực sự được dẫn đến chỗ phù thủy Myranda và Michelle không hề đánh lừa.
"Để đổi một điều ước của cô chắc chúng tôi phải tranh đấu lẫn nhau, thậm chí hi sinh cả tính mạng mình để làm cho cô vui à?" Thu Phương điềm tĩnh khoanh hai tay trước ngực: "Liar Game, Battle Royal, mới đây là Alice in Borderland, tôi là con mọt của thể loại sinh tồn này nên đã xem quá nhiều để biết chuyện gì có thể xảy ra sắp tới."
Đại khái Tuấn Khải hiểu ý nghĩ của Phương, cô bé cho rằng những người thua cuộc trong trò chơi rồi cũng bị "hiến tế" cho phù thủy. Nhưng khác với những người muốn chết, không phải ai đang ở đây cũng có ý định tự kết thúc cuộc đời mình.
"Cô đúng là một người thú vị!" Myranda nhìn thẳng vào ánh mắt của Thu Phương: "Nhưng mà đâu có ai bảo là các người còn sống?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất