Phía Bên Trong “hộp Mèo”

Chương 9: Nhà ma mê cung

Trước Sau
"Còn vấn đề thứ hai, trên đời này không phải ai cũng nói thật."

Ý của Tuấn Khải là rất có thể Thành Dương đã bị Michelle lừa. Cô ta bằng cách nào đó biết được câu chuyện giữa ba người nên mới cố ý lợi dụng hận thù cá nhân của Dương và Khải để thực hiện mưu đồ riêng, chắc chắn không hề tốt đẹp. Hơn nữa cậu nhóc đang ở độ tuổi nhạy cảm cộng với áp lực kỳ thi đại học sắp tới, nên tinh thần nhất thời không ổn định...

"Tôi biết thầy đang cần tiền để chữa bệnh cho em họ của thầy, còn thiếu bao nhiêu nữa?"

"Vấn đề không phải là tiền, mà là an toàn của cậu..."

"Năm chục triệu, không thiếu một đồng!"

Khải buông một tiếng thở dài bất lực vì không thể nói với thằng nhóc não bò như hắn. Với tính khí của Thành Dương, không đi theo thì thể nào hắn cũng sẽ một thân một mình tới thẳng địa điểm được hẹn. Như vậy Dương sẽ gặp nguy hiểm, Khải không muốn xảy ra thêm một trường hợp đáng tiếc nào giống như Bảo Nhi.

"Được, ở đâu với khi nào?"

"Tối mai, ngày rằm, ở nhà ma trong công viên gần trường học."

Quả nhiên kẻ lừa đảo đó chọn địa điểm ở công viên bị bỏ hoang, trùng hợp nơi đó lại được coi là nhà của phù thủy bí ẩn.

*

Buổi sáng, thanh tra Đỗ đến trụ sở sớm để giải quyết nốt đống giấy tờ vì anh đã hứa sẽ về giúp bà ngoại làm cơm ngày rằm. Ngỡ tưởng mình là người đầu tiên đến chấm công hôm nay nhưng đèn trong phòng từ khi nào đã được bật sáng. Một cậu nhóc với chiều cao khá khiêm tốn không đến mét bảy, đang lấy nước nóng từ bình lọc để úp mì tôm.

"Cậu bé, em là ai mà anh chưa thấy bao giờ? Người mới đúng chứ?" Phải cố gắng hết mình thanh tra Đỗ mới cưỡng lại mùi thơm nức khó cưỡng của gói mì, sáng hôm nay ra ngoài vội quá anh còn chưa kịp mua đồ ăn.

"Dạ chào anh, em hôm nay mới đến làm, tên em là Du. Anh là thanh tra Đỗ đúng không ạ? Lúc nãy em táy máy xem qua sổ sách nhân viên thì nhìn thấy khuôn mặt anh." Cậu ta nở một nụ cười tinh nghịch, bê bát mì ra ghế chuẩn bị gắp một miếng thì chợt sực nhớ ra điều gì đó: "Mời anh ăn cùng em!"

"Thôi em ăn đi, anh không đói." Thanh tra Đỗ ngại ngùng từ chối, dù sao mình cũng là người lớn có lòng tự trọng cao và cũng không thiếu thốn đến mức phải khổ sở ăn trực đàn em mới đến.

"Không phải em mời cho lịch sự đâu, nãy giờ bụng anh đã reo lên hai tiếng rồi ạ. Thôi để em lấy thêm bát cho anh." Lời bóc trần sự thật của Du khiến Đỗ đành phải ngồi xuống ăn sáng cùng với cậu nhóc.

Lúc bấy giờ anh mới sực nhớ ra mình đang làm việc trong sở cảnh sát, giác quan và sự nhạy bén của những người ở đây không có ai tầm thường. Nhưng để ý từng tiểu tiết một giống như Du thì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy, đến cậu bạn Tuấn Khải cũng không đến mức này.

Ba mươi phút sau những đồng nghiệp của Đỗ mới đến và nói cho anh biết thằng nhóc tên Du này là một thám tử với chỉ số IQ 150 do chính sếp họ mời đến trụ sở. Vì bài đăng bí ẩn liên quan đến vụ việc bắt nạt ở trường Tử Minh mới bị tung lên ngay trên diễn đàn thông tin trường khiến cho sở cảnh sát lại lần nữa gặp một phen đau đầu.



"Thôi cố gắng lên giải quyết cho xong mấy vụ phiền phức, nói chứ không chỉ đám học sinh sợ mụ phù thủy Myranda gì đó đâu. Cảnh sát chúng ta với y tá bác sĩ trong bệnh viện tâm thần Hạ Thương còn tất bật hơn nhiều."

*

Mười một giờ tối, Thu Hương từ nhà vệ sinh trở về ngủ thì đi ngang qua thấy phòng anh họ mình sáng đèn. Khuya rồi mà Tuấn Khải vẫn chưa ngủ, trên màn hình laptop là bản đồ đấu trường của tựa game Liên Minh Huyền Thoại. Anh họ của cô đang đeo tai nghe, tay di chuột và gõ bàn phím liến thoắng. Hương biết sở trường của Khải là chơi trò chơi điện tử, anh còn chỉ mẹo cho những người chơi khác hiện đang online. Đợi đến khi Tuấn Khải dành chiến thắng, Hương mới đẩy xe lăn chầm chậm vào:

"Anh ơi, muộn rồi anh chưa ngủ hay sao ạ?"

"Ối..." Khải giật mình quay người lại: "À anh chơi nốt một bàn nữa thôi rồi anh hứa sẽ ngủ, tại vì mai anh không có tiết mà. Em cũng chưa ngủ hay sao?"

"Dạ đâu, em vừa đi vệ sinh thôi chứ em ngủ sớm lắm, chẳng bao giờ thức khuya như anh đâu!" Hương mệt mỏi há miệng, ngáp ngắn ngáp dài.

"Ừ, cho anh xin lỗi. Anh đi ngủ ngay bây giờ, em gái ngoan không giận anh nữa nha."

Tuấn Khải lập tức tắt máy tính, đứng dậy xoa đầu Hương và đưa cô bé về phòng, sau đó chào tạm biệt và chúc cô bé ngủ ngon. Ngoài mặt Thu Hương nói rằng mình không còn trẻ con mà cần chúc ngủ ngon nữa, nhưng trong lòng cô bé không khỏi vui sướng vì được Khải quan tâm yêu thương.

Mười hai giờ kém, sau khi chắc chắn tất cả mọi người trong nhà đều đã ngủ say hết, Khải mới lén đi ra ngoài lái xe thẳng tới công viên gần trường Tử Minh. Quả nhiên khi tới nơi, Thành Dương đã chờ ở ngay trước lối đi vào công viên được một lúc. Khải mang theo một chiếc đèn pin và một cây gậy đánh bóng để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra.

"Nhớ hứa với tôi là sau khi đi vào trong mà không thấy có gì, cậu phải quên chuyện ngày hôm nay đi và lo mà tập trung học tập."

"Tôi biết rồi, khỏi cần thầy dặn. Cầm lấy cái này đi, con nhỏ ngoại quốc đó nói với tôi là mang theo tờ giấy có con dấu này bên người thì sẽ nhìn thấy được những gì cần thấy."

Tuấn Khải ậm ừ cho qua, một con dấu ma thuật với những hình vẽ kỳ quái, những ký tự nguệch ngoạc này mà lại có thể dẫn đến chỗ Myranda. Anh bật cười không thành tiếng, đây rốt cuộc là loại ảo tưởng sức mạnh gì? Khi ánh trăng chiếu xuống tờ giấy, bỗng Khải sực nhớ ra hình vẽ này mình đã từng nhìn thấy nó một lần.

Chính là ở trên cuốn sách của Hoàng Yến My, "Key of Solomon".

"Nhà ma đây rồi, theo như lời cô gái đó... thì chúng ta phải cùng nhau... đi vào trong đây..." Vừa nói một cách ngượng ngùng, Thành Dương đứng sát lại gần Tuấn Khải trong khi hằng ngày hắn không tới gần anh quá hai mét.

Thằng nhóc mạnh khỏe có chút cục tính, thi đấu thể thao không sợ bất cứ đối thủ nào và hay tìm cách gây sự vô cớ với Khải trước mắt... Hóa ra lại mắc chứng sợ ma!

Nhìn phía ngoài thì có vẻ nhà ma này chỉ rộng bằng khoảng hai phòng trọ sinh viên gộp lại. Chật hẹp như thế thì hù được ai?



"Ma cỏ đáng sợ đến mấy cũng đâu bằng lòng người. Đi nhanh rồi về thôi!" Vừa nói dứt câu Tuấn Khải nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thong thả bước vào. Thành Dương vội lấy hết can đảm chạy theo, bị bỏ mặc ngoài công viên này một mình cũng vô cùng lạnh lẽo và đáng sợ.

Vừa mới tiến vào không gian bên trong, Khải suýt thì muốn ngất lịm vì độ ẩm mốc, bụi bặm và cả mùi của sắt hoen gỉ xông thẳng vào mũi. Thành Dương cũng chẳng khá hơn là mấy, ho khù khụ mãi không ngừng. Đã vậy những rào chắn dựng lên song song để tạo lối đi riêng dành cho khách vô cùng chật hẹp, đến mức hai người đàn ông con trai như Dương và Khải nếu có đi ngang bên cạnh nhau chẳng vừa.

Là một thầy giáo với nhiều kinh nghiệm trong cuộc đời, Khải cũng không giải thích được kẻ lừa đảo nào có thể ẩn náu trong nơi này hàng giờ để chờ con mồi của mình đến. Liệu có khi nào mọi giả thuyết ban đầu của anh là sai, kẻ dụ dỗ Thành Dương bước vào đây mục đích không phải lừa tiền mà muốn một điều gì khác.

"Oái!"

Chưa đi vào trong được mười bước mà Dương đã la toáng lên khiến trái tim nhỏ bé của Khải như nhảy ra khỏi lồng ngực, suýt chút nữa thì đánh rơi đèn pin. Khải soi về phía mà khiến thằng nhóc phiền phức vừa hét oai oái, chỉ là một tấm gương biến hình dị dạng mà khi nhìn vào chúng ta trông giống như ma quỷ.

"Tôi cảnh cáo cậu một lần, sợ thì bịt cái miệng vào cho tôi suy nghĩ." Gương mặt người thầy giáo tin học nghiện trò chơi bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Đi vào nhà ma mà sợ là thua ngay từ đầu rồi chứ còn muốn giải thưởng gì, tôi cũng muốn chơi cùng xem mụ phù thủy Myranda đang ở đâu... Thách cô ta dám bước ra đây ngay bây giờ đấy!"

Rầm!

Cánh cửa ra vào đóng sập lại ngay trước mắt khiến hai thầy trò giật mình, Dương vội chạy đến thử mở nhưng không có tác dụng. Điều mà Khải lo sợ ấy thế mà lại thành hiện thực, có lẽ người nào đó bên ngoài đã nhốt họ vào đây tìm cách sinh tồn.

"Phá ra được không, không có thì đi vào trong tiếp đi vì có thể đây là thử thách đầu tiên đấy."

"Sao thầy điềm tĩnh như vậy?" Thành Dương nhướng mày nghi ngờ: "Có phải thầy đã giở trò gì không?"

"Thay vì sắp đặt để bị nhốt cùng cậu trong nơi ẩm ương này, tôi thà về nhà ngủ một giấc để ai đó thay tôi ném cậu vào đây một mình thì hơn."

"Thầy nói đúng... Xin lỗi."

Khải không để bụng sự nghi ngờ của Thành Dương, nói đúng hơn là từ trước đến nay dù hắn có hư hỏng thế nào thì anh vẫn coi Dương chỉ là một đứa trẻ. Vấn đề khiến cho Khải đau đáu suy nghĩ hiện tại là anh vừa thách thức Myranda thì lập tức bên ngoài có người khóa trái cửa, là trùng hợp hay hai người thực sự đang bị theo dõi bởi ai đó?

Cũng có thể trong thân tâm Dương không hề có ý hối lỗi vì đã nghi ngờ anh, Khải lúc này chỉ là chỗ dựa tinh thần cho hắn lợi dụng vì càng đi vào sâu bên trong càng có nhiều thứ quỷ dị khiến cậu nhóc sợ hãi. Nào là những hình nộm hay búp bê bằng nhựa, đủ mọi kiểu dáng nhưng không có cái nào được ghép thành một cơ thể hoàn chỉnh. Tay, chân, ngực, bụng, và cả đầu vương vãi linh tinh dưới sàn nhà. Thành Dương còn giẫm lên một con mắt khiến hắn suýt chút thì hét lên lần thứ hai.

Bíp bíp...

Tút...

Một loạt những âm thanh lạ khó hiểu vang lên, Dương và Khải tựa lưng vào nhau ngẩng mặt lên trần nhà. Thì ra những chiếc loa được gắn khắp nơi ở bên trên. Hai người còn chưa nhận thức được chuyện gì đang diễn ra thì hàng rào chắn hai bên bắt đầu dịch chuyển rồi lại lắp ghép vào nhau tạo thành những lối đi khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau