Chương 17: Chỉ là quan hệ thầy trò
Sáng hôm sau cô có 3 tiết tại trường nên phải chuẩn bị cẩn thận. Vì là năm nhất nên hôm nay cũng chẳng có Bội Ngọc hay Nghiên Nghiên trong kí túc xá.
Người thì chạy đôn chạy đáo đến buổi họp báo, người thì miệt mài rèn luyện thể thao giữ dáng. Về đến cửa phòng thì đã gục hẳn xuống sàn vì mệt.
Cô bỏ chiếc máy tính vào cặp, cả một buổi nói chuyện với Bách Triết trở về, cô còn chẳng thể nào ủ rủ nổi, chỉ cặm cụi ngồi nghiên cứu phần mềm vẽ trên máy tính.
Gắn bó với quê đã lâu, giờ mới được dịp sử dụng công nghệ cao, quả là có hơi khó khăn.
"Hôm nay tao về trễ, bên chỗ họp báo có sự cố nên tao không thể tiếp nhận thông tin nữa, mày giúp tao lấy trong tủ quần áo một gói mì ly rồi pha nước nóng sẵn, tao về ăn liền, đói quá."
Đồng hồ đã chỉ 8h tối, cô vội đọc tin nhắn rồi cắm điện bình nước sôi siêu tốc, sẵn tiện bình giữ nóng nên cũng không cần phải nấu lại nhiều lần đến khi Nghiên Nghiên về.
*Cạch*
Tiếng cửa phòng hé mở, Bội Ngọc trở về rồi, cơ thể đổ rất nhiều mồ hôi dù trời ngoài kia đang lạnh, thậm chí còn lất phất mưa.
- A, Bội Ngọc, có đói không, ăn mì nhé, tao nấu cho Nghiên Nghiên tiện thể dư nước nóng này.
- Thôi khỏi được rồi, tao đang ăn kiêng.
Nói xong Bội Ngọc mệt mỏi xách cặp để lên giường, mở tủ quần áo vừa với tay lấy bộ đồ.
- Mày đang ăn kiêng sao lại nhờ tao lấy hộ đồ ăn nhanh mày đặt đến kí túc xá?
Bội Ngọc đứng hình, đột nhiên chẳng nói chẳng rằng câu nào.
- Rồi không có shipper chỉ có mỗi Bách Triết?
Đáp lại cô chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ.
- Bội Ngọc....
Bội Ngọc khẽ quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt như đã bị bắt tội tại trận, liền lắp bắp nói:
- Ây, Tiểu Hạ, mày biết không, thầy Bách Triết rất tốt bụng đó...
- Đã có chuyện gì?
Bội Ngọc chỉ biết cười trừ, sau đó liền lướt lướt điện thoại vài cái rồi chìa ra trước mặt cô cất giọng:
- Thầy ấy đột nhiên chiều nay nhắn tin cho tao, rồi bảo là có việc gấp cần gặp mày, nhưng mà lại không muốn mày biết nên tao...
- Sao mày tin anh ta thế?
Gương mặt Tư Hạ thoáng lướt qua vẻ thất vọng, chẳng hiểu tại sao cô bạn mình lại làm vậy.
- Thầy ấy gạt chúng ta làm gì chứ? Làm cảnh sát cũng hơn 10 năm rồi đó, sao lại...
- Sao lại không thể? Sau này trừ trên trường ra, nếu anh ta còn nhắn hẹn tao gì nữa, đừng trả lời, thầy trò thôi không cần phải mờ mờ ám gặp nhau bên ngoài nơi học tập.
- Tiểu Hạ à, tao....xin lỗi.
Cô nhìn lên bộ dạng thảm hại của Bội Ngọc mà không nỡ mắng, liền tiến đến ôm cô ấy một cái rồi nấu cho cô ấy một gói mì.
Dù sao cô ấy cũng chả biết chuyện gì giữa cả hai, nói ra càng phức tạp hơn, cứ như vậy là được.
_________________
Kết thúc môn đầu tiên là Phối Màu Cơ Bản, cô đem ra chiếc máy tính cầm tay để lên bàn học bên cạnh chồng sách to.
- Các em mở tài liệu vừa phát, trang 10.
Giọng nói Bách Triết vang xa khắp cả lớp học, cô ngước mắt lên nhìn lấy dáng vẻ nghiêm khắc lạnh lùng của anh mà phì cười.
Khác xa với bộ dạng đau khổ của anh ta hôm qua nhỉ, đúng là hai mặt.
Nào ngờ vì cái cười khinh đó của cô mà đã bắt gặp được ánh mắt của anh, bỗng chốc mọi hành động của cô đều trở nên lúng túng thấy rõ.
Chỉ mới tự ngồi đọc bài theo giáo viên đứng lớp bàn giao được 5 phút, điện thoại cô bỗng reo lên phá tan sự tĩnh lặng.
Cô vội vàng quay lại xin lỗi mọi người rồi đứng dậy vừa rời đi vừa nghe điện thoại, nào ngờ câu đầu tiên đã lọt hẳn vào tai của anh:
- Yên Trì?
Vừa nghe đến tên anh đã vội nhìn sang hướng cô chạy ra khỏi cửa lớp mà lòng trở nên bồi hồi.
Cái tên người yêu cũ đó tại sao một hai vẫn cứ tìm cách liên lạc với cô vậy chứ?
Cô ra ngoài được vài phút rồi lại trở vào chỗ ngồi, gương mặt có một chút khó chịu, điều đó càng khiến cho anh không an lòng.
Lướt điện thoại xuống mục ghi chú, anh chợt nhận ra tiết sau chính là tiết của lớp cậu ta, bỗng chốc anh chau mày, đưa mắt xa xăm như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Liệu có thật sự là cậu ta đã gọi cho cô hay không? Tại sao lại cứ quấy rầy cô ấy mãi thế?
Anh không hiểu nổi, thậm chí cò cho lớp ngồi đọc tài liệu hết tiết sau đó reng chuông một cái liền nhanh chóng rời đi.
Cô chẳng mảy may để ý đến điều đó, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi theo lớp ra ngoài sân trường để học tiết ngoài trời, dù sao sau tiết này cô cũng được về kí túc xá vì hết buổi học.
_______________________________
Bách Triết bước vào phòng học, mọi tiếng ồn trước đó đều im bặt, với bước chân hiên ngang, đôi mắt anh khẽ lướt qua người ngồi bàn đầu bằng ánh mắt băng lãnh.
Yên Trì nghiêng đầu, nhìn anh như kiểu thách thức, điều đó chỉ khiến anh trở nên nghiêm khắc với lớp hơn bao giờ hết.
Có một người nói chuyện, sử dụng điện thoại hay thậm chí làm môn khác trong lớp dù chỉ 1 lần nhưng anh thẳng thừng đuổi họ ra khỏi lớp.
- Này, ông già này bị cái gì đấy, hết thằng Phi Nam đến thằng Chung Long, ai cũng bị phạt bên ngoài hết cả rồi, tự dưng hôm nay lại gắt vậy?
Anh đang viết phấn trên bảng liền lập tức quay xuống, nhìn cậu bạn bên cạnh Yên Trì một cách phẫn nộ, cậu ta thở dài, tự giác đứng dậy cúi đầu xin lỗi rồi cũng đi ra ngoài.
Yên Trì nhìn theo bóng lưng cậu chiến hữu của mình mà khoác tay lên ngực, ngả người tựa vào ghế mà cười khinh.
Rõ ràng là muốn gây sự với bọn họ đây mà.
Nói chung rằng lớp cũng chỉ có vài thành viên gây rối, vẫn còn một số người chăm chỉ học hành, không hề phách lối như họ, thế nên anh mới có thể tiếp tục giảng dạy, chẳng đời nào lại đi dạy một lớp chỉ toàn bọn côn đồ.
- Suy cho cùng, pháp luật cũng giống như những quy định trong đời sống hằng ngày vậy, có những thứ nếu đã có chủ sở hữu, thì cho dù có là liếc nhẹ, chỉ cần chủ không thích, thì đó chính là phạm pháp.
Anh thốt nên cùng giọng điệu cợt nhã, một câu giảng vừa mang trọng tâm bài học về ''Luật sở hữu'' lại còn khéo nhắc nhẹ hành vi của một người nào đó trong lớp này.
- Nhưng mà thầy à, thứ gì không phải là của mình thì cứ giành giật sẽ được thôi.
Yên Trì nói xong liền cười đám bạn phì cười, vừa hay chuông lại reng lên, mọi người đều rời khỏi phòng học, chỉ có anh và Yên Trì ngồi lại lớp, như đang chờ đợi một điều gì đó.
- Yên Trì!
Giọng nữ trong trẻo bất ngờ vang lên, lấp ló sau cánh cửa phòng học chính là bóng dáng nhỏ bé của Tư Hạ, anh chính là chờ đợi khoảnh khắc này.
- Còn học sao?
Yên Trì liếc nhẹ sang thầy giáo đang ngồi chễm chệ ngay bàn giáo viên, liền cất lời:
- Không! Hết tiết rồi, em vào đi.
Cô nhí nhảnh chạy thật nhanh vào lớp ôm chằm lấy cậu ta dưới sự ngỡ ngàng của anh, lúc nãy còn nhăn mày chau mắt, bây giờ ôm ôm ấp ấp như vậy, chẳng phải chia tay rồi sao?
Anh khẽ hằng giọng, làm cô giật mình liền quay đầu nhìn lên phía phát ra âm thanh.
Là Bách Triết sao?
Cô có hơi lúng túng liền nhanh tay buông lấy người Yên Trì nhưng không biết tại sao cậu ta cứ ôm chặt lấy cô không buông.
Cô phải vội đánh nhẹ vào lưng của cậu ta để buông mình ra, đột nhiên cô cảm thấy hơi ngại ngùng.
- Hôm nay anh có trận huấn luyện, em đến xem chứ?
Cô vội mỉm cười, liền cất giọng:
- Tối nay em phải hoàn thành bài vẽ để nộp cho giáo sư, chắc là không đi được mất.
Yên Trì thoáng nhìn qua biểu hiện gượng gạo của tên thầy giáo trên bục kia mà nhếch mép, sau đó liền tạm biệt Tư Hạ mà chuẩn bị đến sân vận động để luyện tập cùng giáo viên.
Bây giờ trong phòng chỉ còn cô và anh, đột nhiên ánh mắt cô chạm vào đôi mắt người đàn ông bị xịt keo từ nãy giờ.
- Em quay lại với cậu ta à?
Một câu hỏi đã bị kiềm nén từ trong cổ họng đến đau rát, anh vội thốt nên cùng với biểu cảm kì lạ.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt khẽ long lên, đột nhiên nước mắt trực trào trở ra, Tư Hạ, mày lại yếu đuối nữa rồi sao?
- Phải, mong anh đừng xen vào, chúng ta chỉ quan hệ thầy trò thôi.
Cô nói xong liền mang chiếc balo to lên lưng, cúi người 90 độ chào anh một cách lịch sự rồi cũng bước ra khỏi lớp.
Cái gì đang xảy ra vậy chứ? Trong đầu anh thật mông lung....
Đúng vậy, anh có là gì của cô đâu mà xen vào chuyện này chứ, thậm chí anh còn xem cô như một người thay thế vậy, anh không đủ tư cách để xen vào, một chút cũng không.
Khẽ đưa tay xoa nhẹ thái dương một cách mệt mỏi, anh mãi chẳng biết được đối với bản thân, cô ấy là gì nữa.
Chỉ là anh cảm thấy quen thuộc như người anh từng thương nhất vậy, nhưng anh chẳng biết phải nói như thế nào để cô hiểu điều đó.
Người thì chạy đôn chạy đáo đến buổi họp báo, người thì miệt mài rèn luyện thể thao giữ dáng. Về đến cửa phòng thì đã gục hẳn xuống sàn vì mệt.
Cô bỏ chiếc máy tính vào cặp, cả một buổi nói chuyện với Bách Triết trở về, cô còn chẳng thể nào ủ rủ nổi, chỉ cặm cụi ngồi nghiên cứu phần mềm vẽ trên máy tính.
Gắn bó với quê đã lâu, giờ mới được dịp sử dụng công nghệ cao, quả là có hơi khó khăn.
"Hôm nay tao về trễ, bên chỗ họp báo có sự cố nên tao không thể tiếp nhận thông tin nữa, mày giúp tao lấy trong tủ quần áo một gói mì ly rồi pha nước nóng sẵn, tao về ăn liền, đói quá."
Đồng hồ đã chỉ 8h tối, cô vội đọc tin nhắn rồi cắm điện bình nước sôi siêu tốc, sẵn tiện bình giữ nóng nên cũng không cần phải nấu lại nhiều lần đến khi Nghiên Nghiên về.
*Cạch*
Tiếng cửa phòng hé mở, Bội Ngọc trở về rồi, cơ thể đổ rất nhiều mồ hôi dù trời ngoài kia đang lạnh, thậm chí còn lất phất mưa.
- A, Bội Ngọc, có đói không, ăn mì nhé, tao nấu cho Nghiên Nghiên tiện thể dư nước nóng này.
- Thôi khỏi được rồi, tao đang ăn kiêng.
Nói xong Bội Ngọc mệt mỏi xách cặp để lên giường, mở tủ quần áo vừa với tay lấy bộ đồ.
- Mày đang ăn kiêng sao lại nhờ tao lấy hộ đồ ăn nhanh mày đặt đến kí túc xá?
Bội Ngọc đứng hình, đột nhiên chẳng nói chẳng rằng câu nào.
- Rồi không có shipper chỉ có mỗi Bách Triết?
Đáp lại cô chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ.
- Bội Ngọc....
Bội Ngọc khẽ quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt như đã bị bắt tội tại trận, liền lắp bắp nói:
- Ây, Tiểu Hạ, mày biết không, thầy Bách Triết rất tốt bụng đó...
- Đã có chuyện gì?
Bội Ngọc chỉ biết cười trừ, sau đó liền lướt lướt điện thoại vài cái rồi chìa ra trước mặt cô cất giọng:
- Thầy ấy đột nhiên chiều nay nhắn tin cho tao, rồi bảo là có việc gấp cần gặp mày, nhưng mà lại không muốn mày biết nên tao...
- Sao mày tin anh ta thế?
Gương mặt Tư Hạ thoáng lướt qua vẻ thất vọng, chẳng hiểu tại sao cô bạn mình lại làm vậy.
- Thầy ấy gạt chúng ta làm gì chứ? Làm cảnh sát cũng hơn 10 năm rồi đó, sao lại...
- Sao lại không thể? Sau này trừ trên trường ra, nếu anh ta còn nhắn hẹn tao gì nữa, đừng trả lời, thầy trò thôi không cần phải mờ mờ ám gặp nhau bên ngoài nơi học tập.
- Tiểu Hạ à, tao....xin lỗi.
Cô nhìn lên bộ dạng thảm hại của Bội Ngọc mà không nỡ mắng, liền tiến đến ôm cô ấy một cái rồi nấu cho cô ấy một gói mì.
Dù sao cô ấy cũng chả biết chuyện gì giữa cả hai, nói ra càng phức tạp hơn, cứ như vậy là được.
_________________
Kết thúc môn đầu tiên là Phối Màu Cơ Bản, cô đem ra chiếc máy tính cầm tay để lên bàn học bên cạnh chồng sách to.
- Các em mở tài liệu vừa phát, trang 10.
Giọng nói Bách Triết vang xa khắp cả lớp học, cô ngước mắt lên nhìn lấy dáng vẻ nghiêm khắc lạnh lùng của anh mà phì cười.
Khác xa với bộ dạng đau khổ của anh ta hôm qua nhỉ, đúng là hai mặt.
Nào ngờ vì cái cười khinh đó của cô mà đã bắt gặp được ánh mắt của anh, bỗng chốc mọi hành động của cô đều trở nên lúng túng thấy rõ.
Chỉ mới tự ngồi đọc bài theo giáo viên đứng lớp bàn giao được 5 phút, điện thoại cô bỗng reo lên phá tan sự tĩnh lặng.
Cô vội vàng quay lại xin lỗi mọi người rồi đứng dậy vừa rời đi vừa nghe điện thoại, nào ngờ câu đầu tiên đã lọt hẳn vào tai của anh:
- Yên Trì?
Vừa nghe đến tên anh đã vội nhìn sang hướng cô chạy ra khỏi cửa lớp mà lòng trở nên bồi hồi.
Cái tên người yêu cũ đó tại sao một hai vẫn cứ tìm cách liên lạc với cô vậy chứ?
Cô ra ngoài được vài phút rồi lại trở vào chỗ ngồi, gương mặt có một chút khó chịu, điều đó càng khiến cho anh không an lòng.
Lướt điện thoại xuống mục ghi chú, anh chợt nhận ra tiết sau chính là tiết của lớp cậu ta, bỗng chốc anh chau mày, đưa mắt xa xăm như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Liệu có thật sự là cậu ta đã gọi cho cô hay không? Tại sao lại cứ quấy rầy cô ấy mãi thế?
Anh không hiểu nổi, thậm chí cò cho lớp ngồi đọc tài liệu hết tiết sau đó reng chuông một cái liền nhanh chóng rời đi.
Cô chẳng mảy may để ý đến điều đó, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi theo lớp ra ngoài sân trường để học tiết ngoài trời, dù sao sau tiết này cô cũng được về kí túc xá vì hết buổi học.
_______________________________
Bách Triết bước vào phòng học, mọi tiếng ồn trước đó đều im bặt, với bước chân hiên ngang, đôi mắt anh khẽ lướt qua người ngồi bàn đầu bằng ánh mắt băng lãnh.
Yên Trì nghiêng đầu, nhìn anh như kiểu thách thức, điều đó chỉ khiến anh trở nên nghiêm khắc với lớp hơn bao giờ hết.
Có một người nói chuyện, sử dụng điện thoại hay thậm chí làm môn khác trong lớp dù chỉ 1 lần nhưng anh thẳng thừng đuổi họ ra khỏi lớp.
- Này, ông già này bị cái gì đấy, hết thằng Phi Nam đến thằng Chung Long, ai cũng bị phạt bên ngoài hết cả rồi, tự dưng hôm nay lại gắt vậy?
Anh đang viết phấn trên bảng liền lập tức quay xuống, nhìn cậu bạn bên cạnh Yên Trì một cách phẫn nộ, cậu ta thở dài, tự giác đứng dậy cúi đầu xin lỗi rồi cũng đi ra ngoài.
Yên Trì nhìn theo bóng lưng cậu chiến hữu của mình mà khoác tay lên ngực, ngả người tựa vào ghế mà cười khinh.
Rõ ràng là muốn gây sự với bọn họ đây mà.
Nói chung rằng lớp cũng chỉ có vài thành viên gây rối, vẫn còn một số người chăm chỉ học hành, không hề phách lối như họ, thế nên anh mới có thể tiếp tục giảng dạy, chẳng đời nào lại đi dạy một lớp chỉ toàn bọn côn đồ.
- Suy cho cùng, pháp luật cũng giống như những quy định trong đời sống hằng ngày vậy, có những thứ nếu đã có chủ sở hữu, thì cho dù có là liếc nhẹ, chỉ cần chủ không thích, thì đó chính là phạm pháp.
Anh thốt nên cùng giọng điệu cợt nhã, một câu giảng vừa mang trọng tâm bài học về ''Luật sở hữu'' lại còn khéo nhắc nhẹ hành vi của một người nào đó trong lớp này.
- Nhưng mà thầy à, thứ gì không phải là của mình thì cứ giành giật sẽ được thôi.
Yên Trì nói xong liền cười đám bạn phì cười, vừa hay chuông lại reng lên, mọi người đều rời khỏi phòng học, chỉ có anh và Yên Trì ngồi lại lớp, như đang chờ đợi một điều gì đó.
- Yên Trì!
Giọng nữ trong trẻo bất ngờ vang lên, lấp ló sau cánh cửa phòng học chính là bóng dáng nhỏ bé của Tư Hạ, anh chính là chờ đợi khoảnh khắc này.
- Còn học sao?
Yên Trì liếc nhẹ sang thầy giáo đang ngồi chễm chệ ngay bàn giáo viên, liền cất lời:
- Không! Hết tiết rồi, em vào đi.
Cô nhí nhảnh chạy thật nhanh vào lớp ôm chằm lấy cậu ta dưới sự ngỡ ngàng của anh, lúc nãy còn nhăn mày chau mắt, bây giờ ôm ôm ấp ấp như vậy, chẳng phải chia tay rồi sao?
Anh khẽ hằng giọng, làm cô giật mình liền quay đầu nhìn lên phía phát ra âm thanh.
Là Bách Triết sao?
Cô có hơi lúng túng liền nhanh tay buông lấy người Yên Trì nhưng không biết tại sao cậu ta cứ ôm chặt lấy cô không buông.
Cô phải vội đánh nhẹ vào lưng của cậu ta để buông mình ra, đột nhiên cô cảm thấy hơi ngại ngùng.
- Hôm nay anh có trận huấn luyện, em đến xem chứ?
Cô vội mỉm cười, liền cất giọng:
- Tối nay em phải hoàn thành bài vẽ để nộp cho giáo sư, chắc là không đi được mất.
Yên Trì thoáng nhìn qua biểu hiện gượng gạo của tên thầy giáo trên bục kia mà nhếch mép, sau đó liền tạm biệt Tư Hạ mà chuẩn bị đến sân vận động để luyện tập cùng giáo viên.
Bây giờ trong phòng chỉ còn cô và anh, đột nhiên ánh mắt cô chạm vào đôi mắt người đàn ông bị xịt keo từ nãy giờ.
- Em quay lại với cậu ta à?
Một câu hỏi đã bị kiềm nén từ trong cổ họng đến đau rát, anh vội thốt nên cùng với biểu cảm kì lạ.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt khẽ long lên, đột nhiên nước mắt trực trào trở ra, Tư Hạ, mày lại yếu đuối nữa rồi sao?
- Phải, mong anh đừng xen vào, chúng ta chỉ quan hệ thầy trò thôi.
Cô nói xong liền mang chiếc balo to lên lưng, cúi người 90 độ chào anh một cách lịch sự rồi cũng bước ra khỏi lớp.
Cái gì đang xảy ra vậy chứ? Trong đầu anh thật mông lung....
Đúng vậy, anh có là gì của cô đâu mà xen vào chuyện này chứ, thậm chí anh còn xem cô như một người thay thế vậy, anh không đủ tư cách để xen vào, một chút cũng không.
Khẽ đưa tay xoa nhẹ thái dương một cách mệt mỏi, anh mãi chẳng biết được đối với bản thân, cô ấy là gì nữa.
Chỉ là anh cảm thấy quen thuộc như người anh từng thương nhất vậy, nhưng anh chẳng biết phải nói như thế nào để cô hiểu điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất