Chương 41: Một bản nhạc hay, người bên cạnh cũng rất tốt
Tư Hạ nở một nụ cười tươi đưa nắt nhìn về phía anh, liền mở lời phá vỡ bầu không khí buồn bã:
- Bách Triết, tôi muốn tham quan thử tất cả nơi đây, ở đây, và cả đây nữa.
Tư Hạ dang rộng tay ra, chỉ trỏ khắp nơi một cách hồn nhiên nhí nhảnh, vô tình lại làm cho Bách Triết cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
- Được, tôi đưa em đi.
Tư Hạ nắm lấy bàn tay to lớn của Bách Triết, cùng anh đi đến rất nhiều nơi, chỉ có điều, anh không còn là thành viên làm việc trong cục chính nên không được vào trong.
Tư Hạ ngồi trên ghế đá giữa một khu vườn to, phía trước lại có rất nhiều sĩ quan cảnh sát đang luyện tập leo lầu.
Bách Triết tiến đến đưa cho cô chai nước suối, vừa hay ngồi cạnh cô.
- Bách Triết, có phải lúc trước anh cũng học cái này đúng không?
Bách Triết nhìn về hướng cô chỉ, nhớ lại khoảng thời gian dài luyện tập thể lực suốt 5 6 tiếng một ngày mà cũng tự kinh ngạc về bản thân mình.
- Lúc trước quả là tôi siêng năng, bây giờ thì không nữa nên không còn nhuần nhuyễn nữa rồi.
Cô khẽ nhìn thấy Bách Triết cười nhẹ một cái, nụ cười mang theo chút đắng cay, cô vỗ nhẹ vai anh, sau đó mới hạ giọng:
- Mặc dù anh có lý do chính đáng để kháng lại việc này, nhưng anh nhìn đi, từ lúc mà anh rời khỏi đây, mọi thứ đều đi xuống. Tôi không tin là người dễ buông xuôi vậy.
Bách Triết đưa mắt nhìn cô, đột nhiên trong lòng cũng muốn quay về Cục Cảnh Sát Quốc Gia.
- Nếu tôi trở về đây thì em không còn cơ hội gặp tôi nữa.
- Thế thì lúc đó tôi sẽ đi tìm anh, từ trường đến đây cũng không xa lắm, tôi thích nhìn anh ở trong đây hơn.
Tư Hạ và Bách Triết nhìn nhau, trong ánh mắt có tia ấm áp. Ngồi đó thêm một lúc, cả hai cùng nhau đến hầm lấy xe, lần này, anh đưa cô đến trung tâm văn hóa, cái ngày mà cô đi cùng Bội Ngọc và Nghiên Nghiên để xem biểu diễn.
- Bây giờ chưa đến giờ tổ chức biểu diễn mà?
Tư Hạ hỏi nhỏ, cô chẳng biết anh đưa cô đến đây làm gì. Hiện tại cũng chỉ mới 2 giờ chiều, nhưng trung tâm văn hóa mở biểu diễn lúc 4 giờ cơ.
Bách Triết không vội trả lời, chỉ đưa cô đến môt căn phòng nhỏ phía dưới cùng hành lang. Cánh cửa gỗ mở ra, mùi gỗ thông và hoa cỏ xộc thẳng vào mũi Tư Hạ, một mùi hương dịu dàng và nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Bên trong căn phòng là những bộ đồ múa cùng những đôi giày rất đẹp, đây chính là căn phòng anh đã từng dùng nó để luyện tập nhảy Rumba, lúc đó, anh còn được mọi người biết đến là ‘‘mỹ nam Rumba’’ thời đó.
Từng bộ quần áo trình diễn được xếp gọn gàng trong ngăn tủ, dường như vẫn còn vương vấn lại một chút mùi hương nước xả vải dịu nhẹ. Kể cả 2 3 đôi giày sờn cũ do luyện tập nhiều vẫn còn giữ lại bên trong tủ kính.
Tư Hạ ngắm nhìn những đôi giày thật kĩ, căn phòng thiết kế thuần gỗ này mang một màu sắc trầm lặng đến bay bổng, khiến người không nỡ rời đi.
Thoáng nhìn thấy một chiếc nệm nhỏ được xếp gọn trong góc phòng, cô thắc mắc liền cất giọng hỏi:
- Lúc trước anh ngủ lại đây hả?
Bách Triết đang ngắm lấy khung cảnh qua cửa sổ, nghe thấy tiếng cô gọi liền vơi bớt sự chú ý, giọng nói có phần hoài niệm.
- Mấy lúc được nghỉ phép sau 1 vụ điều tra thành công, tôi đều đến đây để thư giãn, trụ sở cách đây khá xa, về đó cũng khá mệt nên tôi ngủ lại đây.
Tư Hạ dùng lực tay đóng tủ quần áo của anh lại, liền cảm thấy có chút không hợp lí.
- Anh không về nhà sao? Thăm ba mẹ của anh ấy?
- Về đó thật phiền phức. Nếu tôi trở về đó, chưa chắc đã được về trụ sở làm việc.
Tư Hạ ngạc nhiên, cô nhận ra điều gì đó.
- Gia đình anh không ủng hộ anh theo công việc này sao?
Bách Triết thở dài, kí ức mà trước nay anh có cố cũng chẳng quên được.
- Theo cảnh sát thì bảo tôi bao đồng, theo múa nhảy thì bảo tôi trẻ con mãi không lớn, mỗi lần gặp mặt không cãi nhau thì cũng là chiến tranh lạnh với mỗi cái chức tổng giám đốc Trần thị, em nói xem tôi có nên về đó hay không?
Tư Hạ mông lung suy nghĩ, chẳng ngờ gia đình anh lại như vậy. Người ta nói đúng nhỉ? Chỉ có người giàu mới được lựa chọn, còn người nghèo như cô, mãi chẳng biết việc lựa chọn như anh là gì.
Bách Triết dời mắt, không nhìn bên ngoài nữa, lần này lại muốn cho cô xem một thứ hay ho khác.
Anh tiến đến bàn làm việc, kéo ngăn tủ lấy ra một đĩa nhạc cổ, cầm nó đặt vào trong một máy phát nhạc gần nệm ngủ, sau đó liền ngồi xuống tủ gỗ to là giường ngủ, vỗ vỗ bên cạnh vài cái như muốn cô ngồi cạnh.
Tư Hạ nhìn hành động của anh thì vội đứng dậy chạy đến, vừa hay bản nhạc đã phát lên những nốt nhạc đầu tiên. Bài hát du dương vang vọng khắp cả căn phòng, cả một hành lang dài đằng đẵng.
Tư Hạ muốn nhắm nghiền mắt lại để có thể thưởng thức âm thanh được sâu sắc hơn, nhìn sang Bách Triết thì thấy anh đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Đầu anh dựa vào bức tường bên cạnh, tay vẫn thẳng thóm để lên đùi.
Tư Hạ bất ngờ chẳng muốn nghe nhạc nữa, lại muốn chuyển qua chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt trần này.
Bản nhạc này đã theo anh từ rất nhỏ, khi xưa, bà nội vẫn hay bật nó lên mỗi khi anh cảm thấy sợ hãi hay khó ngủ. Đã lâu rồi anh vẫn chưa về Đức thăm bà, cũng đã lâu rồi, anh mới quay lại đây, có thời gian để nghe những bài nhạc cổ này.
Tư Hạ ngắm nhìn thật chậm từng đường nét thanh tao trên gương mặt của anh, lần này cô không sợ bị anh nhìn thấy nữa rồi.
Một bản nhạc hay, người bên cạnh cũng rất tốt. Cô không cần phải buồn lo gì nữa, cứ thế mà cũng từ từ khép mắt, đầu tựa vào vai anh mà thiếp đi.
Màn đêm dần buông xuống, mới đó mà cũng đã chạng vạng tối, cô đi cùng anh cũng đã gần cả ngày trời. Lần đầu tiên cô cúp học, và cũng là lần đầu tiên có trải nghiệm thật tuyệt vời với một người chỉ mới quen nhau chưa lâu như vậy.
- Bách Triết, hết tuần này anh có còn ở lại đây không?
Tư Hạ vừa tháo dây an toàn cài trên người, vừa nhẹ nhàng hỏi anh, cũng đã sắp đến lúc cô phải về kí túc xá rồi.
- Tương lai không nói trước được. Xui quá lại cần em phải đợi chờ kết quả rồi.
Bách Triết mỉm cười nhẹ với cô một cái, đồng tiền xuất hiện ngay trên bờ má lại khiến trái tim cô muốn nổ tung ra ngoài. Cô mỉm cười muốn rời đi thật nhanh, nào ngờ gáy lại đập hẳn vào cửa xe khiến cô kêu lên một tiếng đau đớn ôm đầu chạy đi.
Bách Triết nhìn lấy chiếc móc khóa in hình mình và Tô Vy trong ngăn tủ xe, nhìn ngắm một hồi rồi cũng khóa chặt tủ lại…
- Bách Triết, tôi muốn tham quan thử tất cả nơi đây, ở đây, và cả đây nữa.
Tư Hạ dang rộng tay ra, chỉ trỏ khắp nơi một cách hồn nhiên nhí nhảnh, vô tình lại làm cho Bách Triết cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
- Được, tôi đưa em đi.
Tư Hạ nắm lấy bàn tay to lớn của Bách Triết, cùng anh đi đến rất nhiều nơi, chỉ có điều, anh không còn là thành viên làm việc trong cục chính nên không được vào trong.
Tư Hạ ngồi trên ghế đá giữa một khu vườn to, phía trước lại có rất nhiều sĩ quan cảnh sát đang luyện tập leo lầu.
Bách Triết tiến đến đưa cho cô chai nước suối, vừa hay ngồi cạnh cô.
- Bách Triết, có phải lúc trước anh cũng học cái này đúng không?
Bách Triết nhìn về hướng cô chỉ, nhớ lại khoảng thời gian dài luyện tập thể lực suốt 5 6 tiếng một ngày mà cũng tự kinh ngạc về bản thân mình.
- Lúc trước quả là tôi siêng năng, bây giờ thì không nữa nên không còn nhuần nhuyễn nữa rồi.
Cô khẽ nhìn thấy Bách Triết cười nhẹ một cái, nụ cười mang theo chút đắng cay, cô vỗ nhẹ vai anh, sau đó mới hạ giọng:
- Mặc dù anh có lý do chính đáng để kháng lại việc này, nhưng anh nhìn đi, từ lúc mà anh rời khỏi đây, mọi thứ đều đi xuống. Tôi không tin là người dễ buông xuôi vậy.
Bách Triết đưa mắt nhìn cô, đột nhiên trong lòng cũng muốn quay về Cục Cảnh Sát Quốc Gia.
- Nếu tôi trở về đây thì em không còn cơ hội gặp tôi nữa.
- Thế thì lúc đó tôi sẽ đi tìm anh, từ trường đến đây cũng không xa lắm, tôi thích nhìn anh ở trong đây hơn.
Tư Hạ và Bách Triết nhìn nhau, trong ánh mắt có tia ấm áp. Ngồi đó thêm một lúc, cả hai cùng nhau đến hầm lấy xe, lần này, anh đưa cô đến trung tâm văn hóa, cái ngày mà cô đi cùng Bội Ngọc và Nghiên Nghiên để xem biểu diễn.
- Bây giờ chưa đến giờ tổ chức biểu diễn mà?
Tư Hạ hỏi nhỏ, cô chẳng biết anh đưa cô đến đây làm gì. Hiện tại cũng chỉ mới 2 giờ chiều, nhưng trung tâm văn hóa mở biểu diễn lúc 4 giờ cơ.
Bách Triết không vội trả lời, chỉ đưa cô đến môt căn phòng nhỏ phía dưới cùng hành lang. Cánh cửa gỗ mở ra, mùi gỗ thông và hoa cỏ xộc thẳng vào mũi Tư Hạ, một mùi hương dịu dàng và nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Bên trong căn phòng là những bộ đồ múa cùng những đôi giày rất đẹp, đây chính là căn phòng anh đã từng dùng nó để luyện tập nhảy Rumba, lúc đó, anh còn được mọi người biết đến là ‘‘mỹ nam Rumba’’ thời đó.
Từng bộ quần áo trình diễn được xếp gọn gàng trong ngăn tủ, dường như vẫn còn vương vấn lại một chút mùi hương nước xả vải dịu nhẹ. Kể cả 2 3 đôi giày sờn cũ do luyện tập nhiều vẫn còn giữ lại bên trong tủ kính.
Tư Hạ ngắm nhìn những đôi giày thật kĩ, căn phòng thiết kế thuần gỗ này mang một màu sắc trầm lặng đến bay bổng, khiến người không nỡ rời đi.
Thoáng nhìn thấy một chiếc nệm nhỏ được xếp gọn trong góc phòng, cô thắc mắc liền cất giọng hỏi:
- Lúc trước anh ngủ lại đây hả?
Bách Triết đang ngắm lấy khung cảnh qua cửa sổ, nghe thấy tiếng cô gọi liền vơi bớt sự chú ý, giọng nói có phần hoài niệm.
- Mấy lúc được nghỉ phép sau 1 vụ điều tra thành công, tôi đều đến đây để thư giãn, trụ sở cách đây khá xa, về đó cũng khá mệt nên tôi ngủ lại đây.
Tư Hạ dùng lực tay đóng tủ quần áo của anh lại, liền cảm thấy có chút không hợp lí.
- Anh không về nhà sao? Thăm ba mẹ của anh ấy?
- Về đó thật phiền phức. Nếu tôi trở về đó, chưa chắc đã được về trụ sở làm việc.
Tư Hạ ngạc nhiên, cô nhận ra điều gì đó.
- Gia đình anh không ủng hộ anh theo công việc này sao?
Bách Triết thở dài, kí ức mà trước nay anh có cố cũng chẳng quên được.
- Theo cảnh sát thì bảo tôi bao đồng, theo múa nhảy thì bảo tôi trẻ con mãi không lớn, mỗi lần gặp mặt không cãi nhau thì cũng là chiến tranh lạnh với mỗi cái chức tổng giám đốc Trần thị, em nói xem tôi có nên về đó hay không?
Tư Hạ mông lung suy nghĩ, chẳng ngờ gia đình anh lại như vậy. Người ta nói đúng nhỉ? Chỉ có người giàu mới được lựa chọn, còn người nghèo như cô, mãi chẳng biết việc lựa chọn như anh là gì.
Bách Triết dời mắt, không nhìn bên ngoài nữa, lần này lại muốn cho cô xem một thứ hay ho khác.
Anh tiến đến bàn làm việc, kéo ngăn tủ lấy ra một đĩa nhạc cổ, cầm nó đặt vào trong một máy phát nhạc gần nệm ngủ, sau đó liền ngồi xuống tủ gỗ to là giường ngủ, vỗ vỗ bên cạnh vài cái như muốn cô ngồi cạnh.
Tư Hạ nhìn hành động của anh thì vội đứng dậy chạy đến, vừa hay bản nhạc đã phát lên những nốt nhạc đầu tiên. Bài hát du dương vang vọng khắp cả căn phòng, cả một hành lang dài đằng đẵng.
Tư Hạ muốn nhắm nghiền mắt lại để có thể thưởng thức âm thanh được sâu sắc hơn, nhìn sang Bách Triết thì thấy anh đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Đầu anh dựa vào bức tường bên cạnh, tay vẫn thẳng thóm để lên đùi.
Tư Hạ bất ngờ chẳng muốn nghe nhạc nữa, lại muốn chuyển qua chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt trần này.
Bản nhạc này đã theo anh từ rất nhỏ, khi xưa, bà nội vẫn hay bật nó lên mỗi khi anh cảm thấy sợ hãi hay khó ngủ. Đã lâu rồi anh vẫn chưa về Đức thăm bà, cũng đã lâu rồi, anh mới quay lại đây, có thời gian để nghe những bài nhạc cổ này.
Tư Hạ ngắm nhìn thật chậm từng đường nét thanh tao trên gương mặt của anh, lần này cô không sợ bị anh nhìn thấy nữa rồi.
Một bản nhạc hay, người bên cạnh cũng rất tốt. Cô không cần phải buồn lo gì nữa, cứ thế mà cũng từ từ khép mắt, đầu tựa vào vai anh mà thiếp đi.
Màn đêm dần buông xuống, mới đó mà cũng đã chạng vạng tối, cô đi cùng anh cũng đã gần cả ngày trời. Lần đầu tiên cô cúp học, và cũng là lần đầu tiên có trải nghiệm thật tuyệt vời với một người chỉ mới quen nhau chưa lâu như vậy.
- Bách Triết, hết tuần này anh có còn ở lại đây không?
Tư Hạ vừa tháo dây an toàn cài trên người, vừa nhẹ nhàng hỏi anh, cũng đã sắp đến lúc cô phải về kí túc xá rồi.
- Tương lai không nói trước được. Xui quá lại cần em phải đợi chờ kết quả rồi.
Bách Triết mỉm cười nhẹ với cô một cái, đồng tiền xuất hiện ngay trên bờ má lại khiến trái tim cô muốn nổ tung ra ngoài. Cô mỉm cười muốn rời đi thật nhanh, nào ngờ gáy lại đập hẳn vào cửa xe khiến cô kêu lên một tiếng đau đớn ôm đầu chạy đi.
Bách Triết nhìn lấy chiếc móc khóa in hình mình và Tô Vy trong ngăn tủ xe, nhìn ngắm một hồi rồi cũng khóa chặt tủ lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất