Phía Sau Anh Còn Có Em

Chương 42: Yêu rồi sao?

Trước Sau
Cô đi đến cầu thang liền ngoái đầu nhìn lại xem xe anh vẫn còn đậu ở đó hay không? Trái tim đập liên hồi bây giờ cũng đã dịu đi phần nào. Vừa hay bắt gặp Bội Ngọc vừa mới từ siêu thị trở về, cô liền chạy đến.

- Ủa Tư Hạ? Tao tưởng sáng giờ mày học trên trường tới giờ chưa về?

Tư Hạ bật cười, khoác tay Bội Ngọc đi lên cầu thang.

- Tao cúp sáng giờ rồi, cái tên Yên Trì kia cứ bám theo tao như đĩa tao học không vào.

Bội Ngọc xoa xoa vai cô an ủi, bỗng chốc phát hiện ra mấu chốt.

- Mày đi với ai? Sáng giờ tao ở kí túc xá không thấy mày về đó!

Tư Hạ nghĩ đến những khoảnh khắc sáng giờ được đi chơi cùng Bách Triết trong lòng lại rạo rực ngại ngùng.

- Tao đến trụ sở Cảnh Sát!

Tư Hạ vô tư nói, nào ngờ lại gây bất ngờ cho Bội Ngọc bên cạnh.

- Mày khùng hả, đến trụ sở cảnh sát chi?

Tư Hạ vội giải thích. Đến hôm nay cô mới biết, tình cảm của anh nó đáng quý hơn những gì mà trước đây cô từng nghĩ. Đó giờ cô chỉ nghĩ rằng anh là người đậm tình, đến nỗi chẳng thể buông bỏ cái gì, suốt ngày chìm đắm trong nỗi đau.

Bách Triết đã rất cố gắng để có thể thoát ra khỏi sự đau khổ nhường nào, cô đã tận mắt nhìn thấy Tô Vy, tận mắt nhìn thấy anh khóc như một đứa trẻ. Cô hiểu rồi, không phải ai cũng đùa giỡn tình cảm như Yên Trì…

- Mày thích anh ta rồi à Tư Hạ?

Tư Hạ bất ngờ, nhìn lấy Bội Ngọc với ánh mắt ngỡ ngàng. Cô cũng không biết nữa, chỉ cần ở bên cạnh anh thì cô lại trở nên ngại ngùng, không kiềm lòng mà cứ nhìn anh mãi.

Cái cảm giác này lúc trước cô chưa từng trải qua với Yên Trì. Khi đó, thân nhau được vài năm, Yên Trì nhân ngày sinh nhật mình mà tỏ tình cô, cô lúc đó cũng chỉ nghĩ mình thích cậu ta nên mới đồng ý chứ chưa từng cảm thấy tim đập loạn nhịp như vậy.

Tư Hạ trở về phòng, cô nhận ra hôm nay Nghiên Nghiên phải đi khảo sát thị trường tại thành phố và ở lại trường để làm bài luận nên hôm nay sẽ không trở về kí túc xá. Tư Hạ nằm trên giường, nhìn sang Bội Ngọc vẫn đang chăm sóc da mặt của mình, liền hỏi:

- Bội Ngọc, mày sắp đến thành phố A để thi đúng không?

Bội Ngọc chỉnh lại chiếc mặt nạ giấy trên mặt, sau đó mới gật đầu đồng ý. Khoảng 3 ngày nữa Bội Ngọc sẽ có một cuộc thi lựa chọn người mẫu ở thành phố A nên cũng phải vắng 1 tuần ở đây.

Tư Hạ thở dài, Nghiên Nghiên thì sắp phải đến thành phố A để nộp bài báo đầu tiên lên tòa soạn thành phố. Chẳng lẽ cô phải ở kí túc xá một mình sao? Nghĩ đến thôi cũng đã thấy mệt mỏi lắm rồi.

Tư Hạ nhắm chặt mắt, định nghỉ ngơi một chút rồi sẽ trở xuống làm việc, bất ngờ lại nghe giọng Bội Ngọc hỏi chuyện:

- Mày yêu cái thầy cảnh sát đó rồi hả Tư Hạ, nói thật đi.

Tư Hạ nhẹ mở mắt, cô chẳng dám thú thật, bởi vì thật sự cô cũng chẳng biết mình có thích anh hay không nữa.

- Tao không rõ nữa…

Bội Ngọc phì cười, sau đó mới nghiêm túc quay mặt sang nhìn Tư Hạ mà tâm tình:



- Tư Hạ, tao thật lòng khuyên mày nha, nếu nói thật thì ông đó cũng tốt đó, nếu thích thì cứ tiến tới đi, không thì sẽ bị người khác lấy mất đó nha.

Cô nhắm chặt mắt suy nghĩ, mãi chẳng thông suốt. Chả hiểu sao lại không thể hiểu nổi mình, có lẽ cô vẫn còn nỗi sợ gì đó chăng.

_______________________________

Tư Hạ bước vào lớp, hôm nay cô chú tâm đến sớm để không bị quấy rầy, sau đó liền nhẹ nhàng lấy tập vở ra để học bài. Mới đó mà đã đến cuối tuần rồi, nay là ngày cuối Bách Triết dạy ở đây.

Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay lớp cô lại không được học tiết của anh, từ ngày hôm đó trở lại đây, anh cũng không còn liên lạc gì với cô nữa. Tư Hạ vừa cảm thấy hoang mang vừa cảm thấy khó chịu, rốt cuộc chẳng hiểu sao anh cứ lúc ẩn lúc hiện, cứ như ma như quỷ.

Hôm nay cô cũng không được khỏe, dạo này thời tiết nóng lạnh bất thường, rất nhiều người bị bệnh cảm mạo, không ngờ cô cũng mắc phải, lại còn ‘‘đến ngày’’ nữa, cực kì khó chịu.

Tiết Mỹ thuật học cơ bản của giáo sư Tôn cũng đã đến 9 giờ rồi, Tư Hạ không chịu được nữa liền giơ tay đứng dậy.

- Giáo sư Tôn, cho em xin ra ngoài.

Khuôn mặt nhợt nhạt của cô thu hút sự chú ý của mọi người, giáo sư Tôn nhìn thoáng liền nhận ra cô có vấn đề sức khỏe liền đồng ý cho cô ra ngoài nghỉ ngơi.

Thân thể yếu ớt của cô lê lết đến thư viện, đầu óc cô choáng váng vô cùng, lại còn đau bụng dữ dội, chỉ còn cách tựa vào tường để bước đi vì sợ sẽ té ngã.

Nhưng có lẽ trước hết cô phải đến nhà vệ sinh…

*Ọe…ọe*

Tư Hạ ngồi sụp xuống chiếc bồn cầu trước mặt, không ngừng nôn mửa. Canxi cô bị tụt thấy rõ, tay chân bủn rủn như tờ, cố gắng với lấy trong túi chiếc điện thoại để gọi điện cầu cứu.

- Nghiên Nghiên…mày làm ơn đến nhà vệ sinh số 2 khu B của ngành Mỹ Thuật với…tao nghĩ tao không ổ…

Tư Hạ chưa kịp nói hết câu đã làm rơi điện thoại xuống sàn, bắt đầu mê sảng rồi ngất lịm đi.

_____________________________

Tư Hạ tỉnh dậy trong phòng y tế, đầu cô cũng đã đỡ choáng hơn. Xung quanh vắng vẻ vô cùng, hình như cô y tế cũng đã ra ngoài rồi thì phải. Cô mở điện thoại, chỉ nhớ khi nãy có gọi điện nhờ Nghiên Nghiên đến, chắc bây giờ cậu ấy phải quay về học rồi.

Tư Hạ tháo kim truyền nước biển, mệt mỏi bước xuống cái giường lạnh. Khi đã vững chân, cô quay sang lấy balo rồi rời khỏi phòng.

Tư Hạ lê theo tường, đầu óc trống rỗng chẳng thể mở mắt lên nổi.

- Tư Hạ!

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, rõ hơn nữa là đối diện, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Bách Triết một cái rồi ngã sụp xuống lòng anh một cách bất ngờ.

__________________________

Một lần nữa Tư Hạ lại tỉnh dậy, lần này lại là một phông nền cũ, cô không còn sức lực nữa, chỉ ngoái đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy Bách Triết đang ngồi soạn thảo công việc.

- Triết…

Một giọng nói yếu ớt của nữ vang lên. Bách Triết xoay đầu nhìn cô, rồi vội vàng lấy tay sờ trán.



- Sao vẫn chưa hết sốt?

Một câu nói khẽ từ miệng anh phát ra, dường như không muốn cô nghe thấy.

Tư Hạ cố gắng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ cũng đã xế chiều. Bách Triết không nóng vội, sắp xếp đồ đạc vào túi xong mới hạ giọng.

- Tư Hạ, em có thấy mệt ở đâu không?

Tư Hạ ngẫm nghĩ, lúc này mới thấy mặt vẫn nóng bừng bừng, bụng không ngừng quặng đau và có hơi buồn nôn.

Cơn buồn nôn dâng trào trước cổ họng, một vị dịch chua đến rát cả cổ họng. Tư Hạ muốn tìm nhà vệ sinh để nôn vì sợ dơ, nào ngờ lại không thể chạy kịp.

*Ọe…ọe*

Cô mất kiểm soát ói thẳng lên người Bách Triết. Anh không phản ứng, chỉ vỗ vỗ lưng cô để dịu cơn nôn. Mãi đến khi cô không còn cảm giác khó chịu nữa mới ngẩng mặt lên nhìn anh như muốn dò xem phản ứng.

Bách Triết không hốt hoảng cũng chẳng tức giận, chỉ ôn nhu xoa xoa lưng cô rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Em thấy đỡ hơn chưa?

Tư Hạ vẫn choáng váng, cô chỉ muốn tựa vào lòng anh.

- Tôi muốn về kí túc xá.

Bách Triết dùng khăn lau nhẹ vết dơ lớn trên áo, sau đó liền kéo khóa áo khoác để không phát ra mùi.

Tư Hạ khẽ quan sát, hình như anh khó chịu rồi thì phải, anh không thích hành động vừa rồi của cô nhưng lại không muốn nói ra sợ cô buồn lòng.

- Leo lên đây!

Câu nói cất lên, phá tan bầu không khí ảm đạm hiện tại. Anh không sợ dơ, anh chỉ sợ cô cảm thấy khó chịu bởi mùi vị này nên mới kéo áo lên cho không bám mùi.

Tư Hạ mỉm cười, nhẹ rút kim trê cổ tay đã chi chít vết đâm, leo lên lưng anh nhẹ nhàng. Cổ anh đeo lấy túi xách của mình, một tay vịn người cô lại, còn tay còn lại thì cầm lấy balo cô vì sợ sẽ ám mùi trên ngực anh.

- Bám chắc vào nhé!

Trong câu nói của Bách Triết có vài phần ấm áp và nhẹ nhàng, cô không để ý lắm, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái nên đã khép mắt vào mộng.

____________________________

Bách Triết nhẹ đặt cô xuống ghế phụ, cài chặt dây an toàn rồi mới bước lên xe để lái đi. Kí túc xá nữ của cô tuyệt đối không cho nam vào, họ lại càng biết mặt anh rồi. Bách Triết không vội vã, lại càng không tin tưởng cô gái trước mặt mình có thể leo 3 4 tầng cầu thang như vậy.

Anh cõng cô bước vào nhà của mình, đưa cô lên phòng của mình rồi đặt cô lên giường. Tư Hạ cảm thấy nhẹ nhàng và ấm áp, liền kéo chăn ngủ ngon lành.

Bách Triết không rảnh tay, liền đặt hết đồ lên bàn, sau đó mới chạy xuống bếp để nấu cháo cho cô.

Anh thay áo khoác ngoài và áo sơ mi bên trong, ánh nhìn va phải vệt máu đỏ trên lưng áo khoác. Dường như anh nhận ra điều gì đó…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau