Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 138

Trước Sau
Ánh sáng ngũ sắc của Anh vân dần lan tràn khắp nơi, khiến lỗ đen kỳ dị kia như một cái động sâu thẳm, càng lúc càng rõ ràng.

Phong Thiệu đã không còn cảm thấy cơ thể mình sôi trào nữa, ngược lại Phong Bạch… Y như đang rơi xuống hầm băng, tay chân chợt lạnh toát.

Trong lòng nóng như lửa đốt, y lập tức lấy trận bàn Thái A để giải trừ phong ấn linh lực cho Phong Bạch. Tuy nhiên như vậy vẫn chưa đủ, anh Vân của hắn không giống với loại Phong Thiệu gọi tới, khí thế của nó đến một cách ào ạt, đợi khi Phong Bạch có thể hồi phục hoàn toàn linh lực thì sợ là Lôi Kiếp đã giáng xuống từ lâu!

Phong Thiệu vô cùng hối hận, thầm tự trách bản thân lại dám dùng Thiên Kiếp để tính kế, lúc này cũng coi như y đã bị Thiên Kiếp tính kế lại. Nếu thật sự tính kế y thì cũng được thôi, nhưng tại sao lại khiến Phong Bạch phải chịu tội !?

Đến rồi!

Ánh sáng ngũ sắc của Anh vân chợt bùng nổ, tựa như vô vàn cây kim châm sắc bén đâm đến độ khiến người ta chẳng thể mở mắt ra nổi.

Bởi vì muốn tranh thủ thêm chút thời gian để rời đi nên lúc nãy Phong Thiệu đã xâm nhập một lượng Ma khí rất đậm. Hiện giờ dù linh lực của Phong Bạch đang dần hồi phục nhưng hắn vẫn không thể tỉnh lại ngay. Bởi vì đang phải chịu Thiên Kiếp nên sắc mặt của hắn vô cùng vặn vẹo, thống khổ.

Phong Thiệu vốn định dùng sức mạnh để ép hắn tỉnh lại, nhưng cuối cùng vẫn sợ rơi vào trạng thái mất cân bằng sẽ sinh ra biến cố không tốt khác, đứng dưới Thiên Kiếp thì không được phép xảy ra một chút sai lầm nào! Y gấp đến độ không biết phải làm thế nào mới được, chỉ đành ôm chặt lấy Phong Bạch rồi truyền linh lực thúc giục những pháp khí mà Phong Bạch đã chuẩn bị để giúp y Độ Kiếp trước đó, mong những thứ này có thể ngăn cản một lần Lôi Kiếp.

Tuy nhiên bản thân Phong Thiệu cũng biết rõ như vậy vẫn lành ít dữ nhiều. Không nói mấy năm nay Phong Bạch giết vô số người, tạo nghiệp chướng sâu nặng mà cho dù chỉ là lôi kiếp Kết Anh bình thường cũng không thể thừa nhận trong trạng thái hôn mê được. Nếu không phải Độ Kiếp bắt buộc phải dùng sức mạnh của chính bản thân mình thì Phong Thiệu đã hận không thể nhận thay hắn. Cùng lắm thì y sẽ ôm lấy súc sinh này cùng đi tìm chết vậy, để Lôi Kiếp bổ lên người y trước!

Ánh sáng ngũ sắc đã lan tràn khắp không gian, rộng đến hơn trăm dặm, trong những đám Anh vân đã bắt đầu vang lên những tiếng nổ đì đùng, chỉ trong thoáng chốc mà bầu trời đã chuyển từ quang đãng thành một màu ảm đạm xám xịt. Phong Thiệu ôm chặt lấy người trong lòng, một tay biền chỉ* nhanh như chớp, miệng không ngừng niệm pháp chú. Chỗ pháp khí pháp bảo bắt đầu vận hành trơn chu, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ chúng càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch của người đang nằm giữa pháp trận. (biền chỉ: theo mình tra thì chữ biền này có nghĩa là các vết chai trên bàn tay, nhưng trong ngữ cảnh này chắc đang muốn nói đến hành động di chuyển các ngón tay để làm pháp quyết như trong phim tu tiên vậy)

“Chẳng phải ngươi nói là mình đã trở nên mạnh mẽ rồi ư, vì sao còn không mau chóng hồi phục lại linh lực, ngươi thật vô dụng! Hay ngươi cố ý muốn bị Lôi Kiếp bổ vào người để chơi trò khổ nhục kế? Dù ngươi có bị đánh chết thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!” Phong Thiệu không biết là do giọng nói của mình bắt đầu phát run, hay là Phong Bạch ở trong lòng y đang phát run, mãi cho đến khi toàn bộ đỉnh núi bắt đầu rung chuyển thì y mới phát hiện đã có tia chớp lóe lên trên bầu trời. Đó chính là dấu hiện Lôi Kiếp chuẩn bị giáng xuống.

Phong Thiệu thở gấp, giọng nói của y khàn khàn đầy nghẹn ngào: “Tiểu Bạch ngoan, ngươi mau tỉnh lại đi! Ngươi là thánh thú Bạch Hổ cơ mà! Chỉ cần ngươi mau chóng hồi phục sau đó đại chiến ba trăm hiệp với Lôi Kiếp thì thúc thúc sẽ không đi nữa. Ngươi muốn giết người thì giết người, ngươi muốn dùng thuật Phân Hồn thì dùng thuật Phân Hồn? Thúc thúc đều nghe ngươi cả, có được không?”

Có lẽ đã chạm đến một tia thần thức trong lúc Phong Bạch đang hồi phục lại linh lực, dường như hắn đã nghe tháy những lời nói của y cho nên đôi mắt vốn đang khép lại cũng chợt nhúc nhích, bàn tay đang được Phong Thiệu nắm chặt cũng hơi cử động. Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, trận bàn Thái A thực sự là tiên khí, ngay cả Phong Thiệu cũng phải mất mấy canh giờ mới có thể hồi phục lại hoàn toàn, huống chi y còn dùng hết sức để khởi động trận bàn lên người Phong Bạch.

Phong Thiệu áp sát mặt mình lên mặt Phong Thiệu, y có thể cảm nhận được hơi thở run rẩy của đối phương. Phong Thiệu vuốt ve khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì phải chịu đựng uy áp Độ Kiếp của Phong Bạch, chợt cảm thấy giận dữ. Y căm tức rít gào với Anh vân trên đỉnh đầu: “Ngươi là trời thì cũng phải biết oan có đầu nợ có chủ! Mặc dù những người đó đều bị hắn giết hại nhưng tất cả cũng là vì ta. Nếu ngươi muốn thiên lý luân hồi, ngươi muốn báo ứng khó chịu thì hãy để ta gánh chịu những báo ứng đó là được. Đợi đến khi ta Độ Kiếp Kết Anh thì ngươi hãy đánh ta chín lần, đánh chết là xong! Thiếu một lần ngươi liền không xứng đáng gọi là trời!”

Dường như Anh vân hiểu được những lời y mắng mà bắt đầu trở nên tức giận, linh khí trong phạm vi trăm dặm đều bị kéo căng. Bởi vì mới hấp thu thêm linh khí và sát khí nên cái động tối tăm giữa những đám Anh vân nay đã biến thành một cơn lốc xoáy màu hắc hồng cực kỳ lớn, khiến cho người ta phải sợ hãi. Phần trung tâm của lốc xoáy đang không ngừng cuồn cuộn xoay tròn, tựa như chỉ trong một khoảnh khắc nữa là nó sẽ lập tức giáng tia sét xuống.

Sắc trời đã hoàn toàn u ám đến độ chẳng thể phân rõ đang là ngày hay đêm, gió lốc không ngừng thét gào, Phong Thiệu có thể cảm nhận rõ ràng linh khí trong cơ thể của Phong Bạch đang bắt đầu chảy loạn, trạng thái vô cùng nguy hiểm. So với Kiếp số được y thúc dục đến thì Thiên Kiếp thực sự mới hung hiểm làm sao!

Phong Thiệu không biết những pháp khí pháp bảo được Phong Bạch chuẩn bị này có thể chịu được mấy lần Lôi Kiếp, có thể là một lần, có thể … Y không dám suy nghĩ thêm điều gì, trong đầu y hoàn toàn trống rỗng. Vào giờ khắc mành chỉ treo chuông ấy y chợt thấy có hắc quang lóe lên, không ngờ Trạm Lô kiếm lại tự chui ra khỏi mi tâm của Phong.

Thân kiếm to lớn kêu “Keng” một tiếng rồi cắm trên đỉnh núi, một cái bóng màu trắng chui ra, giọng nói đúng là của Lăng Tiêu, trong sự tức giận còn kèm cả lo lắng: “Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn ngồi đây khóc sướt mướt thì có tác dụng gì? Định làm một đôi uyên ương vong mạng với hắn à!”

Phong Thiệu thấy Lăng Tiêu chợt hiện ra thì không khỏi giật mình. Kiếm tu Độ Kiếp không thể rời khỏi kiếm của mình, huống chi Phong Bạch không chỉ có danh kiếm thượng cổ là Trạm Lô mà còn có khí linh Lăng Tiêu nữa! Y lập tức cúi lạy: “Vãn bối vô năng, cầu xin tiền bối nhất định phải niệm tình Minh Tịnh là lương tài ngàn năm khó gặp của Côn Luân ta mà giúp hắn Độ Kiếp!”

Lăng Tiêu cau mày: “Lôi Kiếp Kết Anh của hắn không giống bình thường, nếu chỉ là Lôi Kiếp bình thường thì sau khi hắn hồi phục được một phần, với năng lực của ta cũng có thể giúp hắn vượt qua được sáu, bảy đạo. Thế nhưng với Lôi Kiếp mang theo sát khí bậc này, lại thêm việc ta đã truyền hết hơn nửa tu vi cho hắn, với thực lực hiện giờ của ta thì cùng lắm chỉ chắn được cho hắn ba đạo Lôi Kiếp thôi.”

Lòng Phong Thiệu chợt trầm xuống, y vội la lên: “Chẳng phải vẫn còn Trạm Lô kiếm đó thôi. Nó đã bị biến đến mức này, chắc chắn nó cũng không giống phi kiếm bình thường!”

Lăng Tiêu nói: “Tất nhiên Trạm Lô kiếm không giống bình thường, với số vong hồn và sát khí của nó hiện giờ thì có thể giết được hai đạo Lôi Kiếp. Có điều nghiệp chướng của Minh Tịnh quá sâu, chắc chắn lần Thiên Kiếp này sẽ không thể thiếu một đạo trong Cửu Trọng Thiên lôi, dù chỉ có một đạo cũng không thể khinh thường. Năm đạo đầu tiên sẽ do chúng ta cản lại, có lẽ những pháp khí pháp bảo này cũng có thể bảo vệ cho hắn, nhưng bốn đạo còn lại… ”

Mỗi đạo Lôi Kiếp cách nhau tối đa là một khắc, năm đạo Lôi Kiếp thì cùng lắm cũng chỉ tranh thủ được một canh giờ là nhiều, gần như chỉ đủ để Phong Bạch hồi phục được ba phần linh lực. Dùng ba phần linh lực để vượt qua bốn đạo thiên lôi còn lại, thật sự là một ý nghĩ kì lạ.



Dường như đến Anh vân cũng đang cười nhạo bọn họ, cười đến chảy cả nước mắt, hóa thành một cơn mưa rào tầm tã.

Trong làn mưa rền gió dữ, Phong Thiệu muốn dùng linh lực để giảm bớt sự thống khổ cho Phong Bạch, nhưng tu giả đang trong lúc Độ Kiếp sẽ không thể nhận bất cứ chút trợ giúp nào từ bên ngoài, toàn bộ linh lực đều được dùng để làm việc chung. Nhìn Phong Bạch ướt đẫm cả người, nằm đó như một khối thi thể phải chịu đủ thống khổ khiến y cười đầy thê thảm: “Không còn cách nào khác ư?”

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua cây kiếm khổng lồ cao ngang người đang dựng thẳng, nói với vẻ trầm ngâm: “Chỉ đành nghĩ cách với nó thôi. Nếu nó nuốt đủ số vong hồn thì sát khí sẽ tăng theo, từ đó giúp thế công trở nên mạnh mẽ hơn. Đây là một thanh kiếm đã biến dị, còn là danh kiếm từ thời Thượng Cổ, không thể coi thường tiềm lực của nó được. Ta đoán nếu như nó thu đủ sát khí thì không chừng sẽ giết được cả bốn đạo Thiên Lôi còn lại.”

Đôi môi của Phong Thiệu mím lại thành một đường thẳng, lập tức hiểu được ý của đối phương. Y nói: “Tiền bối muốn ta tăng thêm số vong hồn cho Trạm Lô kiếm ư? Không phải vãn bối không đành lòng nhưng nếu ta cầm kiếm này đi giết người rồi thì ai sẽ giúp Minh Tịnh chắn Lôi Kiếp?” Lời nói này không phải đang viện cớ, y chẳng còn tâm trí để viện cớ nữa rồi. Đừng nói phải giết người mới có thể giúp Phong Bạch độ kiếp, ngay cả khi muốn y máu tươi bắn ba thước để thỏa mãn Trạm Lô kiếm, y cũng sẽ không hề ngần ngại chém xuống.

Ánh mắt của Lăng Tiêu có chút phức tạp, ông nói: “Chẳng phải đám Ma Tu các ngươi có rất nhiều loại công pháp và pháp khí Ma môn tà dị để cất giữ vong hồn và sát khí đó sao?”

Phong Thiệu làm Ma tu mà chẳng hề xứng với chức danh của mình. Y không biết những thứ đó, nhưng ngược lại cũng được nhắc cho tỉnh táo, bèn lập tức triệu hồi Bồng Khâu từ trong bình miệng hẹp. Bồng Khâu là lão ma đã lâu nên chẳng có gì mà lão không biết. Quả nhiên khi vừa nghe thấy những lời này, lão liền nghĩ ra tận ba, bốn cách giải quyết, trong đó thuận tiện nhất là dùng số Sát Hồn châu mà Phong Thiệu từng thu thập được để thu nạp vong hồn, đây vốn là công pháp của Quỷ Tu.

Khi Bồng Khâu còn sống đã tu theo con đường nửa Ma nửa Quỷ cho nên cũng sử dụng những loại công pháp này một cách rất thuần thục. Phong Thiệu thấy thế thì không trì hoãn nữa, sau khi cầu xin Lăng Tiêu phối hợp với Trạm Lô kiếm để chống lại lôi kiếp, rồi đưa linh lực vào trong đám pháp bảo pháp khí một lần nữa, lúc này mới nhẫn tâm rời đi.

Phong Thiệu vừa ngự kiếm bay chưa xa thì đỉnh núi phía sau đột nhiên bùng lên những cơn gió lốc mãnh liệt, thổi đến độ cát bay đá chạy. Ngay sau đó là một tiếng gầm kịch liệt, tựa như một thác nước khổng lồ đang nện ầm ầm xuống mặt hồ sâu thẳm rồi bắn tung tóe ra vô số hạt nước. Có điều thực tế thứ bắn tung tóe không phải là những hạt nước mà là vô số uy áp khiến Phong Thiệu phải dựng lên mười thành ma giáp để chắn.

Đây là đạo lôi kiếp đầu tiên!

Y không dám quay đầu lại để nhìn, chỉ nắm chặt Sát Hồn châu trong tay rồi nhanh chóng phi như điên trong màn mưa.

Phong Thiệu chưa bao giờ có sát niệm mãnh liệt đến vậy. Y và Bồng Khâu tìm được một tiểu tông môn ở gần đó, tiếp theo là… Rút kiếm, chém giết, Hắc Long thoát ra khỏi Xích Viêm kiếm rồi không ngừng phun lửa.

Dường như y đã hiểu được tâm trạng của Phong Bạch. Lúc Phong Bạch giết người có lẽ cũng giống như y bây giờ, chỉ là bọn họ không muốn trơ mắt nhìn đối phương chết mà thôi. Y cũng không muốn Phong Bạch chết, cho nên lúc y giết người không hề có chút do dự nào, rõ ràng bị cảnh tưởng máu thịt bay tứ tán làm cho ghê tởm buồn nôn nhưng lại không hề có ý định dừng việc tấn công. Không né không tránh, y chỉ chết lặng mà vội vàng giết hết người này đến người khác.

Y không ngờ sẽ có ngày mình hành động như Phong Bạch. Rõ ràng biết là sai nhưng vẫn tiếp tục lựa chọn con đường sai trái.

Sau khi chẳng chừa lại bất kỳ người sống nào trong tông môn, Bồng Khâu cũng thở hồng hộc, đã rất lâu rồi lão không được giết người một cách tận hứng như vậy. Lão thu hồi Sát Hồn châu vào tay rồi quay đầu nhìn về phía Phong Thiệu. Đôi mắt đào hoa của đối phương đã đỏ ngầu màu máu, tựa như một ngọn lửa đang rực cháy, đôi con ngươi màu đen sâu thẳm như bầu trời đêm, tuấn nhan lạnh lùng, khí thế xơ xác tiêu điều ánh mắt bắn thẳng đến người đối diện. Y trở thành một kẻ khác hoàn toàn so với con người vốn ôn hòa, nhã nhặn lúc trước.

Sau khi Bồng Khâu đổ đầy vong hồn vào toàn bộ số Sát Hồn châu của Phong Thiệu thì ước chừng đã qua một canh giờ. Hai người ngự kiếm bay thật nhanh, cách đỉnh núi còn vài dặm mà uy lực của Thiên Kiếp đã truyền đến một cách rõ ràng. Đỉnh núi rung chuyển, đất đá bị đánh văng tung tóe, cuồng phong không ngừng gào thét bên tai.

Pháp khí pháp bảo xung quanh Phong Bạch đã bị vỡ vụn hơn phân nửa, số còn lại cũng mất đi tác dụng. Bạch y của hắn đã bị nhuộm đỏ màu máu, khắp mình mẩy toàn là vết thương. Lăng Tiêu giúp chống chọi qua ba lần lôi kiếp cũng thành nỏ mạnh hết đà, ông chẳng còn chút linh lực nào, lúc này đã biến thành một cái bóng trắng mờ nhạt bám trên thân kiếm.

Phong Thiệu dưới sự chỉ đạo của Lăng Tiêu, Phong Thiệu đã rót toàn bộ số vong hồn trong Sát Hồn châu vào Trạm Lô kiếm, chỉ trong phút chốc đã ngưng tụ được sát khí, kiếm ý cuồn cuộn dày đặc, không thể tránh thoát!

Cùng lúc ấy, Phong Bạch vốn còn chưa tỉnh lại chợt rên lên một tiếng, cánh tay dài bỗng vung lên, người và kiếp hợp lại với nhau tản ra sát khí ào ạt không dứt.

Nhưng đúng lúc này, Anh vân đang ngủ đông lại bắt đầu rít gào, những tia sét nhỏ dần tụ lại với tốc độ kinh người, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một tiếng nổ ầm ầm.

Phong Thiệu nắm chặt hai tay, lúc đang muốn kiểm tra thì đã thấy Phong Bạch từ từ khởi động cánh tay còn lại rồi ngồi dậy. Hai tay của hắn thay đổi, Cửu Tự Chân Ngôn đã hình thành trong chớp mắt, hoàn toàn không có chút khó khăn nào như hồi trước, sự thành thạo của hắn khiến Phong Thiệu đang đứng bàng quan bên cạnh cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Có điều lôi kiếp đang nối gót giáng xuống cũng lập tức bổ nát sự an tâm của Phong Thiệu. Phong Bạch nhảy mạnh lên, hắn rút kiếm chắn lại sau đó hét lớn: “Thúc thúc hãy lùi ra phía sau”, nói xong liền vận kiếm. Kiếm ý sắc bén như những cây châm màu đen cuộn theo sát khí giá buốt, linh lực sung túc liên kết với Trạm Lô kiếm, trong phút chốc tựa như có hàng ngàn hàng vạn con quạ đen cùng bay thẳng tới chỗ đạo thiên lôi kia!

Trong ánh sáng chói mắt, Phong Thiệu đã lùi lại cách đó vài dặm chợt cảm thấy một cơn chấn động, giữa không trung bắn tóe ra muôn vàn tia sáng, sau đó lại trở về với vẻ tĩnh mịch ban đầu.

Đây là đạo thiên lôi thứ sáu.



Phong Bạch rút kiếm đứng sừng sững ở nơi đó, ánh sáng chớp động trong đôi mắt vàng kim của hắn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh đầy tàn khốc. Sau đó đạo thiên lôi thứ bảy và thứ tám cũng không thể thành công dù linh lực của hắn mới chỉ hồi phục lại có năm phần. Có điều dưới sự giúp đỡ của Trạm Lô kiếm đã hoàn toàn dị biến và tràn ngập sát khí nên hắn vẫn chưa bị tổn thương đến căn cơ.

Rốt cuộc khi đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống, nơi đỉnh núi đã hóa thành đất bằng.

Anh vân nghìn nghịt cuộn trào như rót chì, gần như che khuất toàn bộ bầu trời, linh khí không ngừng giao động kịch liệt, mưa to trút xuống càng lúc càng điên cuồng, chỉ dùng mắt thường đã không thể nhìn rõ mọi vật nữa.

Phong Thiệu vô cùng lo lắng, căng thẳng mà mong ngóng tình hình của Phong Bạch, nhưng y dùng thức tảo cũng chẳng thấy được rõ. Phong Bạch bị vây trong làn hắc khí của Trạm Lô kiếm, hắc khí xung quanh hắn nồng đậm đến độ gần như chẳng thể thấy rõ gương mặt và thân hình của hắn, dường như đó chính là tấm chắn bảo vệ đồng thời cũng là công kích của hắn với Lôi Kiếp.

Chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu, bỗng nhiên Anh vân lóe lên một luồng sáng trắng, không để người ta kịp chuẩn bị đã yên lặng hạ xuống một đạo thiên lôi cực kỳ bá đạo. Lần này y hoàn toàn không thể thức tảo được, trong giây phút Thiên Lôi giáng xuống, ánh sáng trắng bao phủ khắp mọi nơi, tất cả tầm mắt đều bị ánh sáng bao trùm, thậm chí Thần Thức của y cũng trống rỗng trong nháy mắt.

Đợi đến khi tỉnh lại thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc.

Đỉnh núi cao chót vót nay cũng hóa thành một vùng đất bằng phẳng, trên mặt đất chợt nứt ra một cái khe kéo dài chừng mười dặm, sâu hơn ngàn thước.

Trong nháy mắt ấy, trái tim của Phong Thiệu tựa như bị một bàn tay bóp chặt, đau đớn muốn nổ tung. Thân hình của y hơi lay động, chỉ chớp mắt đã bay vút đến bên miệng khe nứt. Y dùng thức tảo để kiểm tra khắp nơi nhưng ở chỗ này không chỉ linh thú mà hầu hết tất cả sinh linh bình thường đều đã trốn mất dạng khi thời tiết bắt đầu thay đổi. Không có bất kì dấu hiệu sinh mệnh nào.

“Không đâu… Không đâu.” Giọng nói của Phong Thiệu khô khốc. Y chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng quả thật chẳng tìm được bất cứ thứ gì. Y cũng không hề cảm ứng được hắn.

Phong Thiệu chợt ngầng đầu nhìn lên bầu trời, Anh vẫn đã dần tản đi hết. Cho dù bình thường y luôn bình tĩnh và cẩn thận nhưng giờ phút này đã bắt đầu đánh mất lý trí, trong lòng y chỉ tràn ngập phẫn nộ. Trong chớp mắt ấy, thậm chí y đã muốn chém rách bầu trời, muốn chất vấn thứ Thiên Đạo chó má này rằng có quyền gì mà đưa người của y đi! Tất cả đều là lỗi của y, có chết cũng nên là y chết mới đúng!

Thế nhưng chỉ sau một chớp mắt, dường như cảm nhận được điều gì đó khiến Phong Thiệu lập tức xoay người. Trong miệng vết nứt đáng sợ kia lại bỗng lộ ra một khoảng lưng màu trắng, trên lông mao điểm những đốm đen, vuốt hổ to lớn nhanh nhẹn bám víu, sau đó một cái đầu hổ vô cùng uy mãnh chợt thò lên. Theo tiếng thở phì phò, cuối cùng súc sinh này cũng “lạch tạch” bò ra khỏi miệng vết nứt.

Phong Thiệu nhìn con súc sinh vụng về ở cách đó không xa, từng hình ảnh từ lúc còn bé đến khi nó trưởng thành không ngừng chen chúc trong đầu, giúp cho tứ chi vẫn đang run rẩy của y cũng dần ấm áp trấn định trở lại, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt rốt cuộc cũng thả lỏng.

“Ngao ô.” Cái đầu lớn của Bạch Hổ cọ lên bắp chân y. Bạch Hổ ngày xưa đâu bằng bây giờ, nó đã lớn đến độ Phong Thiệu không thể đỡ được, gần như bị con súc sinh này ủn ngã. Y tát nhẹ lên đầu đối phương, khẽ quát: “Nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc của ngươi này, còn không nhanh biến trở lại đi!”

Bạch Hổ lắc mình, sau khi sương đen tản đi liền để lộ một nam tử cao lớn đang trần trụi. Hắn ra tay dứt khoát, lập tức áp đảo thanh niên ở phía đối diện xuống mặt đất, giọng nói khàn khàn mà triền miên:“Thúc thúc, thúc thúc.”

Phong Thiệu nhéo cái đuôi hổ đang vẫy tán loạn của đối phương, thẹn quá thành giận: “Sốt ruột cái gì.”

“Thúc thúc đã nói, chỉ cần ta có thể đại chiến ba trăm hiệp với thiên kiếp thì ngươi sẽ không bỏ đi nữa, ngoài ra mọi chuyện đều nghe theo ta.” Phong Bạch vươn tay ôm chặt lấy người ở dưới thân, hắn nghiêng đầu: “Ngươi giữ lời ư?”

Phong Thiệu hôn nhẹ lên trán hắn rồi nói: “Giữ lời.”

Phong Bạch nhìn thẳng vào mắt đối phương, hỏi y: “Thúc thúc cũng để ta tiếp tục giết người.”

Phong Thiệu sửng sốt, lập tức bị hắn bịt kín miệng, sau một hồi đánh cướp trong khoang miệng của y, hắn nói tiếp: “Thúc thúc đừng sợ, cho dù là Lôi Kiếp dạng nào thì cúng ta sẽ đều vượt qua được thôi. Chúng ta sẽ cùng phi thăng.”

Phong Thiệu cười khổ, chỉ sợ là cùng nhau xuống địa ngục ấy chứ. Có điều y vẫn chấp nhận.

“Thúc thúc, ta rất vui sướng.”

“Ta cũng vậy.”

Trên mảnh đất hoang rộng lớn, hai người lồng ngực dán sát lồng ngực, giao hòa thành một thể. Bọn họ không chỉ nghe thấy nhịp đập trái tim mà còn nghe được cả tiếng lòng của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau