Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện
Chương 140
Phi kiếm của Hà Loan tên là Thanh Vân, mặc dù không phải danh kiếm Thượng Cổ như Trạm Lô nhưng cũng được rèn bởi chính tay Bích Lạc, chắc chắn không phải vật phàm. Đặc biệt nàng còn tu luyện kiếm pháp của Côn Luân cho nên kiếm và người đã giao hòa cùng nhau. Với một Kiếm tu mà nói, khi kiếm bị hủy dù không mất mạng thì chắc chắn cũng bị trọng thương. Mặc dù Hà Loan là đệ tử của Côn Luân nhưng không được coi là Kiếm tu thuần túy, một nửa về sau nàng đã chuyên tâm tu Đan dược, có điều Thanh Vân kiếm bị gãy thì chắc chắn nàng cũng không ổn chút nào.
Lần trước Phong Bạch dùng chuyện Hà Loan bị bắt để lừa gạt Phong Thiệu, ai ngờ hành động đó lại trở thành một lời dự đoán.
Phong Thiệu nhìn hoa văn đặc trưng của Phiêu Miểu trên thiệp mời liền biết chắc chắn lần này không thể không đến. Mặc dù đối phương chỉ mời một mình Phong Bạch nhưng nào có chuyện Phong Thiệu không đi cùng hắn. Hai người vừa thảo luận kế sách đối phó vừa rời khỏi Mã gia, ai ngời lại đi vào thời điểm không ổn nhất. Đến chính Phong Thiệu cũng chẳng ngờ được, trong Thương Trạch châu thuộc quyền quản lý của Bồ Đề tự lại có lúc hỗn loạn đến vậy!
Thành trấn các nơi đều nổi lên mùi thuốc súng nồng nặc, cảnh tượng vô cùng rối loạn. Tiếng kêu than của phàm nhân vang dội khắp trời đất, đã có vô số người ngã xuống, phần lớn những người còn sống cũng bị quan phủ bắt đi làm binh lính, người thì kêu khóc, kẻ đã chết lặng.
Rất nhiều thành trấn liên tiếp đều là cảnh tượng như vậy, đủ thấy chiến tranh đã kéo dài khá xa, có lẽ tất cả các tiểu quốc trong châu lục đều hỗn chiến với nhau. Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy khó hiểu, sau khi đáp xuống đất đi nghe ngóng mới biết hóa ra nguyên nhân dẫn đến chiến loạn cũng giống hệt như trong nguyên tác.
Bởi vì nạn yêu thú tài sát bừa bãi, những nơi có nhiều tu giả thì sẽ có ít yêu thú, những nơi có ít tu giả thì yêu thú sẽ hoành hành hơn. Cho dù người phàm có lực lượng quân đội của riêng mình nhưng vẫn khó mà chống lại được yêu thú tấn công, tuy nhiên để đối phó với chính người phàm thì lại dễ dàng hơn. Vì vậy các quốc gia đều tranh đoạt để đối phó với những yêu thú cấp thấp. Bên cạnh đó, lãnh thổ của tu giả rất nhiều, phàm nhân cũng biết phải chạy đến những nơi có nhiều tu giả, ít yêu thú thì mới được an toàn. Tình trạng như vậy đã khiến rất nhiều quốc gia rung chuyển, từ đó xảy ra chiến loạn liên miên.
Đám quân đội của người phàm khi đối phó với yêu thú thì ai nấy đều mềm oặt nhưng khi đối diện với những người phàm như mình lại chẳng hề nương tay chút nào.
Phong Thiệu nhìn thấy những hành vi như vậy thì thật sự tâm không đành lòng. Cho nên lúc thì y trợ giúp những người phàm chạy nạn tìm chỗ trú chân, khi thì cứu chữa cho những người bị thương hoặc bị bệnh, còn tặng cả thức ăn cho bọn họ. Mặc dù có pháp thuật trong tay nhưng cứ đi lại, cứu sống như vậy cũng đã làm chậm trễ mất sáu, bảy ngày.
Mắt thấy dáng vẻ của Phong Thiệu vẫn chưa có ý định dừng lại, rốt cuộc Phong Bạch cũng ngăn cản y: “Chẳng qua là vài tên người phàm mà thôi, tuổi thọ ngắn ngủi có vài chục năm, thân xác lại vô cùng yêu ớt, đâu đáng để thúc thúc phải hao phí linh lực cứu giúp như vậy. Lại nói, hiện giờ Hà Loan vẫn còn nằm trong tay Phiêu Miểu, thúc thúc không lo lắng cho nàng sao?”
Tất nhiên Phong Thiệu cũng lo lắng cho Hà Loan nhưng y không lộ vẻ nôn nóng mà chỉ nói: “Mấy ngày nay tạm dừng chân ta mới phát hiện ra chuyện này vô cùng kỳ lạ. Thứ nhất, tại sao Phiêu Miểu lại biết được mối quan hệ giữa ngươi và Hà Loan? Từ trước đến nay, khi ở bên ngoài Hà Loan chưa bao giờ tự xưng mình là đệ tử của Côn Luân, cũng rất ít khi sử dụng phi kiếm, càng đừng nói là mặc đạo bào của Côn Luân. Thứ hai, cho dù biết nàng là sư muội của ngươi thì cũng không phải là đồng môn, tại sao dám chắc chắn là ngươi sẽ đến Phiêu Miểu vì nàng? Ngày đó trên Hư Vô phong, bởi vì chuyện kết thân thất bại nên Côn Luân và Phiêu Miểu đã xé rách da mặt với nhau rồi. Thứ ba, nếu muốn dùng Hà Loan để uy hiếp bắt ngươi đi thì tại sao phải dùng đoạn kiếm làm tín vật? Thế nhân đều biết Côn Luân ta rất kiêu ngạo, huống chi ngươi còn là thiếu tông chủ của Côn Luân. Bà ta không sợ một khi ngươi sinh lòng ngạo mạn thì sẽ thẳng thắn báo lên Côn Luân, tạo thành tai họa giữa cả hai tông môn mà nguyên nhân lại xuất phát từ Phiêu Miểu, tự làm tự chịu?”
Khi y nói ra ba điều này, Phong Bạch cũng chẳng lộ vẻ giật mình nên Phong Thiệu liền biết chắc chắn đối phương đã nghĩ đến rồ. Dù sao từ khi còn nhỏ súc sinh này đã học một hiểu mười, huống chi là bây giờ. Y nói với vẻ nghi ngờ: “Nếu ngươi cũng đã nghĩ đến thì vì sao không nói sớm, lại còn sốt ruột đi Phiêu Miểu như vậy? Rõ ràng đối phương có điều lừa gạt mà còn dám để trăm ngàn lỗ hổng như vậy, chứng tỏ âm mưu tầng này chồng lên tầng khác.”
Phong Bạch lại chỉ nói: “Thúc thúc chỉ có một đồ nhi như vậy, dù có âm mưu hay không nhưng nếu ta không đi, chắc chắn sẽ khiến thúc thúc bất an.”
“Để ngươi đi thì ta lại càng không yên tâm, nhưng ta biết chính ngươi cũng rất thương yêu nàng, nếu không với tính cách của ngươi… ” Phong Thiệu cười, Phong Bạch lại hơn nhướn mày: “Vậy chúng ta có đi hay không đây?”
Phong Thiệu trầm mặc một chút, hỏi lại: “Ta không đoán ra Phiêu Miểu có ý đồ gì với ngươi, tự ngươi có đoán được không?”
Phong Bạch gật đầu, ánh mắt trở nên âm trầm: “Thúc thúc còn nhớ năm đó chúng ta bị nhốt trong cấm chế dưới đáy biển không? Sau đó Bích Ngọc đã bắt ta đi, thiêu đốt nguyên thần, cắt xẻ da thịt của ta. Chẳng qua là muốn cắn nuốt thân thể thánh thú của ta để từ đó có được năng lực hóa giải phong ấn của tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà thôi.”
“Có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.” Phong Thiệu nắm tay hắn nhưng lập tức bị hắn nắm ngược lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau đến không một kẽ hở.
Hai người vừa bàn bạc đối sách vừa tiện tay cứu giúp những người gặp được trên đường.
Sau khi họ giết số lượng lớn yêu thú và những tên quan binh bất nghĩa, rất nhiều phàm nhân đều biết có hai vị Tiên Quân tốt bụng với pháp thuật cao cường. Nhất là người mặc đạo bào màu đỏ tên Cửu Anh Tiên Quân, y đối xử với mọi người rất dịu dàng, còn dựng cho bọn họ không ít sơn trại để né tránh yêu thú, trong tay y cũng có nhiều đan dược mà khi ăn xong sẽ không còn cảm thấy đói nữa. Chính vì vậy y đã cứu được rất nhiều nạn dân trong thảm họa chiến tranh.
Cứ vừa đi vừa dừng như thế, khi Phong Thiệu và Phong Bạch đi tới biên cảnh giữa Thương Trạch châu và Lương Ung châu đã là một tháng sau. Rất nhiều nạn dân đã đi theo bọn họ hồi lâu, mãi đến khi thấy hai vị Tiên Quân ngự kiếm bay đi thì họ mới đồng loại quỳ xuống không ngừng bái lạy để tạ ơn.
Phong Thiệu cứ tưởng đến vùng đất của tu giả thì tình hình sẽ đỡ hơn, dù sao Bồ Đề tự cũng không giống Phiêu Miểu và Bão Phác, họ rất trọng thanh danh. Theo lý thuyết, chỉ cần tu giả không dùng tà ma ngoại đạo, thành thật tu tiên trong địa phận của Bồ Đề tự thì cuộc sống vẫn khá dễ chịu. Không ngờ phàm nhân chiến hỏa liên miên, đến tu giả cũng chẳng tốt đẹp hơn.
Giữa các châu giới ở Cửu Châu đều có lạch trời khiến phàm nhân không thể vượt qua được, vì vậy các tu giả thường hay tụ tập, chiếm cứ ở vùng đất biên giới của các châu. Biên thành giữa Thương Trạch châu và Lương Ung châu này cũng như vậy.
Cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo, những tiếng rao bán linh thảo pháp khí vang lên không dứt bên tai trong quá khứ đã bị thay bằng sự tĩnh lặng như nước. Cả tòa thành giống như một chiếc lồng u ám, trong phố xá đã không còn những sạp hàng rong bày khắp vệ đường nữa, thậm chí người ở đây cũng rất thưa thớt. Thế nhưng khi họ đi vào bên trong lại bị một đám tu giả ngăn cản, liếc mắt nhìn qua thì ước chừng có khoảng mấy trăm người, cả nam cả nữ, trên trời dưới đất, đủ các loại nghề nghiệp.
“Đứng lại, các ngươi là kẻ nào!” Hai võ tu cầm đầu nhanh chóng ngăn cản hai Kiếm tu trước mặt lại. Bởi vì không thể cảm nhận được tu vi của đối phương, lại thêm tình huống lúc này có chút vi diệu nên sắc mặt của họ cũng chẳng tốt lành gì.
“Nhìn đạo bào bọn họ đang mặc cũng không phải là vật phàm, còn là Kiếm tu nữa! Chắc chắn là người của Vô Danh Kiếm Môn!”
“Rõ ràng là bọn họ biết Bạch Lộ minh chúng ta vừa đấu pháp với hai tiểu tông môn nên mới phái người đến để tra xét chỗ mái nhà dột! Phi! Gõ lộn bàn tính rồi!”
Gã vừa dứt lời, tất cả tu giả còn lại cũng đều nhìn qua, vẻ mặt của ai cũng hung ác, cả đám lập tức rút pháp khí.
Phong Bạch không vui, muốn tản ra uy áp Nguyên Anh đã thu lại lúc ở chỗ của người phàm nhưng lại bị Phong Thiệu ngăn cản. Bọn họ vừa mới đến nơi này nên vẫn chưa nắm rõ được tình hình thực tế, thật sự không nên làm việc một cách mù quáng. Bên cạnh đó, từ giọng điệu của đối phương đã giúp y nắm được một vài tin tức, vì vậy y đã lấy lệnh bài của Tứ Châu minh ra để chứng tỏ thân phận Tán tu của mình, đồng thời biểu đạt bọn họ không hề liên quan gì đến tông môn, chỉ là muốn đi qua trận truyền tống để đến Lương Ung châu mà thôi.
Mặc dù Tứ Châu minh mới thành lập trong vài thập niên ngắn ngủi, nhưng bởi vì đã thống nhất được Tán tu của bốn châu hợp lại thành một Minh duy nhất nên thực lực cũng gia tăng hơn nhiều, không những hơn xa tiểu tông môn trong địa phận mà thậm chí đã phát triển đến độ có thể chống lại cả mấy đại tông ở thế tục. Bởi vì đạt được công trạng như vậy nên Tứ Châu minh cũng trở thành vùng đất lý tưởng được toàn bộ Tán tu của Cửu Châu hướng đến, mong rằng một ngày kia Tán tu minh của mình sẽ không còn bị đại tông ức hiếp nữa.
Sau khi kiểm tra minh bài của Phong Thiệu là thật, đám người của Bạch Lộ minh cũng không gây khó dễ cho họ nữa, lại thêm thái độ của Phong Thiệu rất ôn hòa nên ai nấy cũng không nhịn được phải khuyên nhủ vài câu..
“Hiện giờ thật sự không phải là thời điểm tốt để đạo hữu rời khỏi đây. Trận truyền tống của châu giới đã bị phong bế từ ba tháng trước, toàn bộ tu giả muốn đi ra đều đang bị vây lại ở nơi này.” Một Tán tu trong số đó lần lượt nói ra mọi chuyện.
Thì ra mấy tháng trước chí bảo của Bồ Đề tự đã bị kẻ khác trộm đi, nghe nói là do tu giả của Hợp Hoan tông làm. Xưa nay Bồ Đệ tự không quá thích Hợp Hoan tông này, đến tông môn đứng đầu còn có thái độ như vậy thì mấy đại tông trong thế tục ắt sẽ quan sát ý của bề trên, vì vậy cũng có phần chèn ép bọn họ, thậm chí đôi khi còn đâm lén sau lưng. Người mang thù muốn trộm đồ của Bồ Đề tự thì cũng chẳng có gì kì lạ, kì lạ ở chỗ không ngờ lần này lại thật sự trộm được, mà thứ bị trộm còn là chí bảo trong chùa. Nếu không Bồ Đề tự sẽ không tức giận đến mức phong tỏa toàn bộ trận truyền tống của Dương Hạ châu và Thương Trạch châu.
Không những thế, đây là lần đầu tiên Bồ Đề tự làm việc một cách thô bạo như vậy. Họ bay thẳng đến các đại tông môn trong địa phận để tạo áp lực, muốn nhanh chóng tìm được bảo vật về. Đại tông phải chịu áp lực thì đương nhiên sẽ chèn ép các tiểu tông ở bên dưới, tiểu tông không chịu nổi nên đã phát hỏa lên đám Tán tu. Trong lúc nhất thời khiến mâu thuẫn ở hai châu của tu giới và chiến tranh của người phàm càng không thể cứu vãn.
Tiểu tông và Tán tu đều không thể chống lại thế lực của đại tông thế tục, càng đừng nói đến Bồ Đề tự là một trong bốn tông môn đứng đầu ở thế ngoại. Có điều thực lực của hai phe này về cơ bản là ngang bằng, nói toàn bộ tu giới loạn đấu nhưng thật ra mấy đại tông môn vẫn luôn bàng quan ở một bên, người đấu đá phần lớn là tiểu tông và Tán tu minh.
Mâu thuẫn tồn tại đã lâu, chỉ cần hơi có chiều hướng gay gắt là cả hai bên sẽ đấu nhau đến chết đi sống lại. Đặc biệt nơi đây còn là biên cảnh giữa hai châu lục nên bên nào bến nấy đều canh phòng một cách nghiêm ngặt. Bọn họ muốn chiếm cứ trận truyền tống để rời khỏi Thương Trạch châu chướng khí mù mịt này.
Nghe đến đây, tâm tình của Phong Thiệu cũng rất phức tạp, Phong Bạch thì nghiêng đầu hỏi: “Thúc thúc có đoán được Bồ Đề tự đã để mất bảo vật gì không?”
“Ngươi nói xem?” Phong Thiệu bật cười, tất nhiên là tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Không phải y dự liệu như thần mà trong nguyên tác đúng là cũng có một đoạn nhạc đệm như vậy. Sau này Bồ Đề tự sẽ tra ra kẻ trộm không phải là người của Hợp Hoan tiểu tông mà là do Bão Phác gây nên, vì thế càng tiến thêm một bước trong việc tứ tông bất hòa. Đây cũng coi như để cho Lữ Minh Tịnh thêm một mớ hỗn loạn, từ đó làm tôn lên vẻ oai hùng bất phàm của nam chính vì đã giúp Cửu Châu được yên ổn.
Có điều hiện giờ tình tiết trong nguyên tác đã đi lạc vạn dặm, chắc chắn Tử Hư không thể tưởng tượng được vị nam chính oai hùng bất phàm này gần như đã biến thành một nhân vật phản diện oai hùng bất phàm mất rồi. Đừng bảo hắn giúp Cửu Châu yên ổn, hắn không gây họa thêm cho Cửu Châu đã là may mắn lắm rồi.
Nhớ đến đây khiến Phong Thiệu không khỏi cười khổ, Phong Bạch hơi nhướn mày: “Thúc thúc cũng cảm thấy bọn họ đấu đá rất nực cười sao?”
Mặc dù lời nói không đúng chủ đề nhưng Phong Thiệu vẫn gật đầu, Y nhìn thoáng qua nơi cách đó không xa đang tụ tập rất nhiều tu giả khác nhau: “Bọn họ cứ đấu đá như vậy chẳng khác gì tự giết lẫn nhau, nên liên kết lại để cùng đối kháng với đại tông mới đúng. Nếu không cho dù có giải quyết được mâu thuẫn trước mắt thì sau này vẫn bị ức hiếp thôi.”
Nói tóm lại giống như trong nguyên tác, phải dựa vào một vị anh hùng đến ngăn cản cơn sóng dữ, từ đó tạo thành một giai thoại truyền kì. Tuy nhiên hiện giờ Cửu Châu sẽ không thể có một vị anh hùng như vậy, mà cho dù có thì vị anh hùng này cũng chẳng đáng tin lắm. Chỉ khi tất cả các thế lực cân bằng với nhau thì mới có thể duy trì một Cửu Châu ổn định và hòa bình trong lâu dài.
Nói đến đây, y vừa chuyển lời liền nhìn thẳng Phong Bạch: “Ngươi cũng đừng cười nhạo bọn họ. Nếu không phải Tứ Châu minh có Côn Luân trợ giúp thì mấy đại tông ở thế tục sẽ không trơ mắt nhìn Tán tu phát triển lớn mạnh như vậy đâu… ”
Phong Bạch cười xùy một tiếng: “Bọn họ thì có gì đáng cười. Ta chỉ đang cười thúc thúc thôi. Năm đó thúc thúc nói là vì muốn đối kháng lại Tu Di nên mới xây dựng lực lượng này, một tay thúc chèo chống Tứ Châu minh. Nay chẳng biết Tu Di đã đi đến cái xó xỉnh nào ở vùng đất cổ xưa để chờ Độ Kiếp phi thăng rồi, nhưng thúc thúc vẫn còn ở đây bận tâm đến đám Tán tu này. Thúc thúc cứ nói thẳng là muốn bảo vệ Tán tu và phàm nhân đi, cần gì phải bọc nhiều lớp ngụy trang như vậy.”
Bị chọc thủng trực diện như vậy nhưng Phong Thiệu cũng không giận, y cười nói: “Thiên hạ thái bình thì mới đắc đạo được, đó không phải chuyện xấu. Ngươi cũng có thể nói là ta đang vội vàng muốn làm minh chủ của Cửu Châu minh mà.”
Phong Bạch nhìn thấy sắc mặt của y sáng lạn, đôi mắt cũng lấp lánh, dáng vẻ vô cùng bất phàm thì không kìm được phải kéo người vào trong lòng mình, nói nhỏ: “Ta làm chủ tứ tông, thúc thúc làm chủ Tán tu. Đúng là tuyệt phối.”
Bọn họ tán gẫu trong lúc chờ Bạch Lộ minh và Tán tu minh khác kết lại trận truyền tống. Bởi vì toàn bộ trận truyền tống của châu giới đã bị Bồ Đề tự phong tỏa, tuy rằng sau đó đã chứng minh được bảo vật vẫn bị tuồn ra khỏi địa phận của Bồ Đề, nhưng bởi vì tiểu tông môn và Tán tu minh đánh nhau, mấy đại tông môn mở trận truyền tống không muốn dính vào bãi nước đục này nên đều đứng xem.
Vốn là tiểu tông môn chiếm trước một bước, sau đó còn giết người đoạt bảo với đám Tán tu. Có điều sau này Tán tu minh đã chuyển bại thành thắng, thậm chí còn đuổi đám đệ tử của tiểu tông đi, một mình chiếm cứ nơi này. Cứ như vậy cũng kết được trận.
Trong đám Tán tu này, người có tu vi cao nhất cũng mới sơ kì Kết Đan, đương nhiên thực lực và tu vi của tất cả bọn họ đều dưới hai người Phong Thiệu và Phong Bạch. Có điều trong số bọn họ không thiếu Trận tu, mà những chuyện kiểu như dựng trận truyền tống thì một Ma tu như Phong Thiệu và một Kiếm tu như Phong Bạch cũng không thể chen chân vào được, chỉ đành im lặng đứng đợi một bên. Có điều trong lúc chờ đợi, Phong Bạch đã nhìn thấy một người quen trong đám tu giả đang dũng mãnh tràn vào biên thành của châu giới.
Phong Thiệu còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phong Bạch nhanh chóng ngự kiếm bay đi. Hiện giờ tu vi của y và tiểu súc sinh này chênh lệch cả một đại cảnh giới cho nên cũng không thể theo kịp hắn. Đợi đến lúc đuổi kịp thì đã đứng ở ngoại ô bên ngoài thành, nhìn thấy Phong Bạch đang đứng đối diện với một lão tu giả. Dường như bọn họ đang nói gì đó nhưng y không thể nghe thấy rõ, có lẽ là truyền âm.
Lúc Phong Thiệu đang muốn tìm hiểu đến cùng thì ở một đầu khác lại có người còn vội vàng khó nén hơn cả y. Một tiểu sa di mặc tăng bào màu xám đang phóng tới, miệng nó kêu to: “Trừ Hoa, ngươi đừng mơ mà trốn được!”
Dám lỗ mãng như thế chứng tỏ tu vi của đối phương không cao, thần thức không rộng nên mới không quét được nơi này còn có cả Phong Bạch. Đúng là tu vi của người này không cao, từ xa xa Phong Thiệu đã nhận ra đó là Huệ Tịch – đệ tử của Từ Giác. Cũng may nhờ tên Huệ Tịch lỗ mãng này nên y mới biết lão tu giả đang đứng chung với Phong Bạch chính là Trừ Hoa.
Huệ Tịch thấy bên cạnh Trừ Hoa còn có thêm một người nữa, chính là kẻ thù không đội trời chung của gã – Phong Bạch, thì không khỏi chấn động.
Phong Bạch thấy Huệ Tịch cũng hơi nhướn mày. Hắn vừa nâng tay đã thấy Huệ Tịch liên tục lùi lại mấy bước, hung hăng nói: “Ma đầu! Ngươi thấy ta lẻ loi một mình nên mới muốn đuổi tận giết tuyệt đúng không? Nói cho ngươi biết, đây chính là tràng hạt của Bồ Đề tự ta. Chỉ cần ta bị một chút tổn thương thì nhất định sư tôn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phong Bạch vì bị cắt ngang nên chỉ hơi mất kiên nhẫn, ai ngờ đối phương lại nhắc đến Từ Giác khiến hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, lập tức nâng tay muốn đập chết con ruồi bọ ầm ĩ này. Cũng may Phong Thiệu đã kịp chạy lên ngăn cản: “Ngươi là một Nguyên Anh chân nhân thì cần gì phải so đo với hậu bối Trúc Cơ như vậy. Sư tôn gã có ơn với ta, ta không thể báo đáp lại ông ấy. Ngươi với ta phu phu một thể, chí ít cũng đừng gây khó dễ cho đệ tử duy nhất của người ta.”
Y nói đến mười phần dễ chịu nên Phong Bạch mới miễn cưỡng thu lại sát tâm của mình. Có điều khi Huệ Tịch nghe vào tai lại tưởng đối phương vẫn kiêng kị sư tôn nhà mình, vừa cảm thấy an lòng vừa được truyền thêm sức mạnh. Gã ngẩng cao đầu: “Ta phụng mệnh sư tôn đến để loại bỏ mối họa Trừ Hoa này. Lão đã cấu kết với Ma tu, lạm dụng pháp trận khiến ba thành trấn trong Dương Hạ châu, Thương Trạch châu thuộc quản lý của Bồ Đề tự bị tẫn hủy, kéo theo tính mạng của mấy vạn phàm nhân, gây loạn cho Bồ Đề tự ta. Đúng là một kẻ bụng dạ khó lường!”
Vừa nghe thấy tử thương thảm trọng như vậy, Phong Thiệu liền biết Trừ Hoa này đã cấu kết với tên Ma tu nào, chỉ sợ chính Thanh Dương là kẻ đứng sau màn gây ra chuyện này. Y không khỏi nghĩ đến linh cảnh Nam Hoa năm đó cũng là do Thanh Dương, Trừ Hoa và Phong Bạch gây chuyện. Có thể chính là do bọn họ giật giây mới khiến Phong Bạch… Trong lòng y chợt cảm thấy vô cùng chán ghét, lập tức thi triển Ma Ảnh Tiềm Bộ đi đến bên cạnh Trừ Hoa trong nháy mắt, một tay đã đặt ở mi tâm của đối phương.
Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong một giây, đừng nói Trừ Hoa đang bị trọng thương nguyên thần nên cực kỳ hao tổn, ngay cả khi lão cường thịnh thì cũng khó lòng có thể né được luồng ma khí đánh úp một cách bất thình lình.
“Nếu đã là ác nhân như vậy thì hãy để ta trừ khử lão cho ngươi!”
Phong Thiệu vừa dứt lời liền nghe thấy hai tiếng “Đừng mà”, một là của Trừ Hoa thốt lên trong lúc bối rồi, tiếng còn lại là của Huệ Tịch ở phía sau, còn cả một bàn tay đang ngăn kiếm của y lại chính là của Phong Bạch.
“Thúc thúc, kẻ này hữu dụng.”
Lần trước Phong Bạch dùng chuyện Hà Loan bị bắt để lừa gạt Phong Thiệu, ai ngờ hành động đó lại trở thành một lời dự đoán.
Phong Thiệu nhìn hoa văn đặc trưng của Phiêu Miểu trên thiệp mời liền biết chắc chắn lần này không thể không đến. Mặc dù đối phương chỉ mời một mình Phong Bạch nhưng nào có chuyện Phong Thiệu không đi cùng hắn. Hai người vừa thảo luận kế sách đối phó vừa rời khỏi Mã gia, ai ngời lại đi vào thời điểm không ổn nhất. Đến chính Phong Thiệu cũng chẳng ngờ được, trong Thương Trạch châu thuộc quyền quản lý của Bồ Đề tự lại có lúc hỗn loạn đến vậy!
Thành trấn các nơi đều nổi lên mùi thuốc súng nồng nặc, cảnh tượng vô cùng rối loạn. Tiếng kêu than của phàm nhân vang dội khắp trời đất, đã có vô số người ngã xuống, phần lớn những người còn sống cũng bị quan phủ bắt đi làm binh lính, người thì kêu khóc, kẻ đã chết lặng.
Rất nhiều thành trấn liên tiếp đều là cảnh tượng như vậy, đủ thấy chiến tranh đã kéo dài khá xa, có lẽ tất cả các tiểu quốc trong châu lục đều hỗn chiến với nhau. Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy khó hiểu, sau khi đáp xuống đất đi nghe ngóng mới biết hóa ra nguyên nhân dẫn đến chiến loạn cũng giống hệt như trong nguyên tác.
Bởi vì nạn yêu thú tài sát bừa bãi, những nơi có nhiều tu giả thì sẽ có ít yêu thú, những nơi có ít tu giả thì yêu thú sẽ hoành hành hơn. Cho dù người phàm có lực lượng quân đội của riêng mình nhưng vẫn khó mà chống lại được yêu thú tấn công, tuy nhiên để đối phó với chính người phàm thì lại dễ dàng hơn. Vì vậy các quốc gia đều tranh đoạt để đối phó với những yêu thú cấp thấp. Bên cạnh đó, lãnh thổ của tu giả rất nhiều, phàm nhân cũng biết phải chạy đến những nơi có nhiều tu giả, ít yêu thú thì mới được an toàn. Tình trạng như vậy đã khiến rất nhiều quốc gia rung chuyển, từ đó xảy ra chiến loạn liên miên.
Đám quân đội của người phàm khi đối phó với yêu thú thì ai nấy đều mềm oặt nhưng khi đối diện với những người phàm như mình lại chẳng hề nương tay chút nào.
Phong Thiệu nhìn thấy những hành vi như vậy thì thật sự tâm không đành lòng. Cho nên lúc thì y trợ giúp những người phàm chạy nạn tìm chỗ trú chân, khi thì cứu chữa cho những người bị thương hoặc bị bệnh, còn tặng cả thức ăn cho bọn họ. Mặc dù có pháp thuật trong tay nhưng cứ đi lại, cứu sống như vậy cũng đã làm chậm trễ mất sáu, bảy ngày.
Mắt thấy dáng vẻ của Phong Thiệu vẫn chưa có ý định dừng lại, rốt cuộc Phong Bạch cũng ngăn cản y: “Chẳng qua là vài tên người phàm mà thôi, tuổi thọ ngắn ngủi có vài chục năm, thân xác lại vô cùng yêu ớt, đâu đáng để thúc thúc phải hao phí linh lực cứu giúp như vậy. Lại nói, hiện giờ Hà Loan vẫn còn nằm trong tay Phiêu Miểu, thúc thúc không lo lắng cho nàng sao?”
Tất nhiên Phong Thiệu cũng lo lắng cho Hà Loan nhưng y không lộ vẻ nôn nóng mà chỉ nói: “Mấy ngày nay tạm dừng chân ta mới phát hiện ra chuyện này vô cùng kỳ lạ. Thứ nhất, tại sao Phiêu Miểu lại biết được mối quan hệ giữa ngươi và Hà Loan? Từ trước đến nay, khi ở bên ngoài Hà Loan chưa bao giờ tự xưng mình là đệ tử của Côn Luân, cũng rất ít khi sử dụng phi kiếm, càng đừng nói là mặc đạo bào của Côn Luân. Thứ hai, cho dù biết nàng là sư muội của ngươi thì cũng không phải là đồng môn, tại sao dám chắc chắn là ngươi sẽ đến Phiêu Miểu vì nàng? Ngày đó trên Hư Vô phong, bởi vì chuyện kết thân thất bại nên Côn Luân và Phiêu Miểu đã xé rách da mặt với nhau rồi. Thứ ba, nếu muốn dùng Hà Loan để uy hiếp bắt ngươi đi thì tại sao phải dùng đoạn kiếm làm tín vật? Thế nhân đều biết Côn Luân ta rất kiêu ngạo, huống chi ngươi còn là thiếu tông chủ của Côn Luân. Bà ta không sợ một khi ngươi sinh lòng ngạo mạn thì sẽ thẳng thắn báo lên Côn Luân, tạo thành tai họa giữa cả hai tông môn mà nguyên nhân lại xuất phát từ Phiêu Miểu, tự làm tự chịu?”
Khi y nói ra ba điều này, Phong Bạch cũng chẳng lộ vẻ giật mình nên Phong Thiệu liền biết chắc chắn đối phương đã nghĩ đến rồ. Dù sao từ khi còn nhỏ súc sinh này đã học một hiểu mười, huống chi là bây giờ. Y nói với vẻ nghi ngờ: “Nếu ngươi cũng đã nghĩ đến thì vì sao không nói sớm, lại còn sốt ruột đi Phiêu Miểu như vậy? Rõ ràng đối phương có điều lừa gạt mà còn dám để trăm ngàn lỗ hổng như vậy, chứng tỏ âm mưu tầng này chồng lên tầng khác.”
Phong Bạch lại chỉ nói: “Thúc thúc chỉ có một đồ nhi như vậy, dù có âm mưu hay không nhưng nếu ta không đi, chắc chắn sẽ khiến thúc thúc bất an.”
“Để ngươi đi thì ta lại càng không yên tâm, nhưng ta biết chính ngươi cũng rất thương yêu nàng, nếu không với tính cách của ngươi… ” Phong Thiệu cười, Phong Bạch lại hơn nhướn mày: “Vậy chúng ta có đi hay không đây?”
Phong Thiệu trầm mặc một chút, hỏi lại: “Ta không đoán ra Phiêu Miểu có ý đồ gì với ngươi, tự ngươi có đoán được không?”
Phong Bạch gật đầu, ánh mắt trở nên âm trầm: “Thúc thúc còn nhớ năm đó chúng ta bị nhốt trong cấm chế dưới đáy biển không? Sau đó Bích Ngọc đã bắt ta đi, thiêu đốt nguyên thần, cắt xẻ da thịt của ta. Chẳng qua là muốn cắn nuốt thân thể thánh thú của ta để từ đó có được năng lực hóa giải phong ấn của tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà thôi.”
“Có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.” Phong Thiệu nắm tay hắn nhưng lập tức bị hắn nắm ngược lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau đến không một kẽ hở.
Hai người vừa bàn bạc đối sách vừa tiện tay cứu giúp những người gặp được trên đường.
Sau khi họ giết số lượng lớn yêu thú và những tên quan binh bất nghĩa, rất nhiều phàm nhân đều biết có hai vị Tiên Quân tốt bụng với pháp thuật cao cường. Nhất là người mặc đạo bào màu đỏ tên Cửu Anh Tiên Quân, y đối xử với mọi người rất dịu dàng, còn dựng cho bọn họ không ít sơn trại để né tránh yêu thú, trong tay y cũng có nhiều đan dược mà khi ăn xong sẽ không còn cảm thấy đói nữa. Chính vì vậy y đã cứu được rất nhiều nạn dân trong thảm họa chiến tranh.
Cứ vừa đi vừa dừng như thế, khi Phong Thiệu và Phong Bạch đi tới biên cảnh giữa Thương Trạch châu và Lương Ung châu đã là một tháng sau. Rất nhiều nạn dân đã đi theo bọn họ hồi lâu, mãi đến khi thấy hai vị Tiên Quân ngự kiếm bay đi thì họ mới đồng loại quỳ xuống không ngừng bái lạy để tạ ơn.
Phong Thiệu cứ tưởng đến vùng đất của tu giả thì tình hình sẽ đỡ hơn, dù sao Bồ Đề tự cũng không giống Phiêu Miểu và Bão Phác, họ rất trọng thanh danh. Theo lý thuyết, chỉ cần tu giả không dùng tà ma ngoại đạo, thành thật tu tiên trong địa phận của Bồ Đề tự thì cuộc sống vẫn khá dễ chịu. Không ngờ phàm nhân chiến hỏa liên miên, đến tu giả cũng chẳng tốt đẹp hơn.
Giữa các châu giới ở Cửu Châu đều có lạch trời khiến phàm nhân không thể vượt qua được, vì vậy các tu giả thường hay tụ tập, chiếm cứ ở vùng đất biên giới của các châu. Biên thành giữa Thương Trạch châu và Lương Ung châu này cũng như vậy.
Cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo, những tiếng rao bán linh thảo pháp khí vang lên không dứt bên tai trong quá khứ đã bị thay bằng sự tĩnh lặng như nước. Cả tòa thành giống như một chiếc lồng u ám, trong phố xá đã không còn những sạp hàng rong bày khắp vệ đường nữa, thậm chí người ở đây cũng rất thưa thớt. Thế nhưng khi họ đi vào bên trong lại bị một đám tu giả ngăn cản, liếc mắt nhìn qua thì ước chừng có khoảng mấy trăm người, cả nam cả nữ, trên trời dưới đất, đủ các loại nghề nghiệp.
“Đứng lại, các ngươi là kẻ nào!” Hai võ tu cầm đầu nhanh chóng ngăn cản hai Kiếm tu trước mặt lại. Bởi vì không thể cảm nhận được tu vi của đối phương, lại thêm tình huống lúc này có chút vi diệu nên sắc mặt của họ cũng chẳng tốt lành gì.
“Nhìn đạo bào bọn họ đang mặc cũng không phải là vật phàm, còn là Kiếm tu nữa! Chắc chắn là người của Vô Danh Kiếm Môn!”
“Rõ ràng là bọn họ biết Bạch Lộ minh chúng ta vừa đấu pháp với hai tiểu tông môn nên mới phái người đến để tra xét chỗ mái nhà dột! Phi! Gõ lộn bàn tính rồi!”
Gã vừa dứt lời, tất cả tu giả còn lại cũng đều nhìn qua, vẻ mặt của ai cũng hung ác, cả đám lập tức rút pháp khí.
Phong Bạch không vui, muốn tản ra uy áp Nguyên Anh đã thu lại lúc ở chỗ của người phàm nhưng lại bị Phong Thiệu ngăn cản. Bọn họ vừa mới đến nơi này nên vẫn chưa nắm rõ được tình hình thực tế, thật sự không nên làm việc một cách mù quáng. Bên cạnh đó, từ giọng điệu của đối phương đã giúp y nắm được một vài tin tức, vì vậy y đã lấy lệnh bài của Tứ Châu minh ra để chứng tỏ thân phận Tán tu của mình, đồng thời biểu đạt bọn họ không hề liên quan gì đến tông môn, chỉ là muốn đi qua trận truyền tống để đến Lương Ung châu mà thôi.
Mặc dù Tứ Châu minh mới thành lập trong vài thập niên ngắn ngủi, nhưng bởi vì đã thống nhất được Tán tu của bốn châu hợp lại thành một Minh duy nhất nên thực lực cũng gia tăng hơn nhiều, không những hơn xa tiểu tông môn trong địa phận mà thậm chí đã phát triển đến độ có thể chống lại cả mấy đại tông ở thế tục. Bởi vì đạt được công trạng như vậy nên Tứ Châu minh cũng trở thành vùng đất lý tưởng được toàn bộ Tán tu của Cửu Châu hướng đến, mong rằng một ngày kia Tán tu minh của mình sẽ không còn bị đại tông ức hiếp nữa.
Sau khi kiểm tra minh bài của Phong Thiệu là thật, đám người của Bạch Lộ minh cũng không gây khó dễ cho họ nữa, lại thêm thái độ của Phong Thiệu rất ôn hòa nên ai nấy cũng không nhịn được phải khuyên nhủ vài câu..
“Hiện giờ thật sự không phải là thời điểm tốt để đạo hữu rời khỏi đây. Trận truyền tống của châu giới đã bị phong bế từ ba tháng trước, toàn bộ tu giả muốn đi ra đều đang bị vây lại ở nơi này.” Một Tán tu trong số đó lần lượt nói ra mọi chuyện.
Thì ra mấy tháng trước chí bảo của Bồ Đề tự đã bị kẻ khác trộm đi, nghe nói là do tu giả của Hợp Hoan tông làm. Xưa nay Bồ Đệ tự không quá thích Hợp Hoan tông này, đến tông môn đứng đầu còn có thái độ như vậy thì mấy đại tông trong thế tục ắt sẽ quan sát ý của bề trên, vì vậy cũng có phần chèn ép bọn họ, thậm chí đôi khi còn đâm lén sau lưng. Người mang thù muốn trộm đồ của Bồ Đề tự thì cũng chẳng có gì kì lạ, kì lạ ở chỗ không ngờ lần này lại thật sự trộm được, mà thứ bị trộm còn là chí bảo trong chùa. Nếu không Bồ Đề tự sẽ không tức giận đến mức phong tỏa toàn bộ trận truyền tống của Dương Hạ châu và Thương Trạch châu.
Không những thế, đây là lần đầu tiên Bồ Đề tự làm việc một cách thô bạo như vậy. Họ bay thẳng đến các đại tông môn trong địa phận để tạo áp lực, muốn nhanh chóng tìm được bảo vật về. Đại tông phải chịu áp lực thì đương nhiên sẽ chèn ép các tiểu tông ở bên dưới, tiểu tông không chịu nổi nên đã phát hỏa lên đám Tán tu. Trong lúc nhất thời khiến mâu thuẫn ở hai châu của tu giới và chiến tranh của người phàm càng không thể cứu vãn.
Tiểu tông và Tán tu đều không thể chống lại thế lực của đại tông thế tục, càng đừng nói đến Bồ Đề tự là một trong bốn tông môn đứng đầu ở thế ngoại. Có điều thực lực của hai phe này về cơ bản là ngang bằng, nói toàn bộ tu giới loạn đấu nhưng thật ra mấy đại tông môn vẫn luôn bàng quan ở một bên, người đấu đá phần lớn là tiểu tông và Tán tu minh.
Mâu thuẫn tồn tại đã lâu, chỉ cần hơi có chiều hướng gay gắt là cả hai bên sẽ đấu nhau đến chết đi sống lại. Đặc biệt nơi đây còn là biên cảnh giữa hai châu lục nên bên nào bến nấy đều canh phòng một cách nghiêm ngặt. Bọn họ muốn chiếm cứ trận truyền tống để rời khỏi Thương Trạch châu chướng khí mù mịt này.
Nghe đến đây, tâm tình của Phong Thiệu cũng rất phức tạp, Phong Bạch thì nghiêng đầu hỏi: “Thúc thúc có đoán được Bồ Đề tự đã để mất bảo vật gì không?”
“Ngươi nói xem?” Phong Thiệu bật cười, tất nhiên là tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Không phải y dự liệu như thần mà trong nguyên tác đúng là cũng có một đoạn nhạc đệm như vậy. Sau này Bồ Đề tự sẽ tra ra kẻ trộm không phải là người của Hợp Hoan tiểu tông mà là do Bão Phác gây nên, vì thế càng tiến thêm một bước trong việc tứ tông bất hòa. Đây cũng coi như để cho Lữ Minh Tịnh thêm một mớ hỗn loạn, từ đó làm tôn lên vẻ oai hùng bất phàm của nam chính vì đã giúp Cửu Châu được yên ổn.
Có điều hiện giờ tình tiết trong nguyên tác đã đi lạc vạn dặm, chắc chắn Tử Hư không thể tưởng tượng được vị nam chính oai hùng bất phàm này gần như đã biến thành một nhân vật phản diện oai hùng bất phàm mất rồi. Đừng bảo hắn giúp Cửu Châu yên ổn, hắn không gây họa thêm cho Cửu Châu đã là may mắn lắm rồi.
Nhớ đến đây khiến Phong Thiệu không khỏi cười khổ, Phong Bạch hơi nhướn mày: “Thúc thúc cũng cảm thấy bọn họ đấu đá rất nực cười sao?”
Mặc dù lời nói không đúng chủ đề nhưng Phong Thiệu vẫn gật đầu, Y nhìn thoáng qua nơi cách đó không xa đang tụ tập rất nhiều tu giả khác nhau: “Bọn họ cứ đấu đá như vậy chẳng khác gì tự giết lẫn nhau, nên liên kết lại để cùng đối kháng với đại tông mới đúng. Nếu không cho dù có giải quyết được mâu thuẫn trước mắt thì sau này vẫn bị ức hiếp thôi.”
Nói tóm lại giống như trong nguyên tác, phải dựa vào một vị anh hùng đến ngăn cản cơn sóng dữ, từ đó tạo thành một giai thoại truyền kì. Tuy nhiên hiện giờ Cửu Châu sẽ không thể có một vị anh hùng như vậy, mà cho dù có thì vị anh hùng này cũng chẳng đáng tin lắm. Chỉ khi tất cả các thế lực cân bằng với nhau thì mới có thể duy trì một Cửu Châu ổn định và hòa bình trong lâu dài.
Nói đến đây, y vừa chuyển lời liền nhìn thẳng Phong Bạch: “Ngươi cũng đừng cười nhạo bọn họ. Nếu không phải Tứ Châu minh có Côn Luân trợ giúp thì mấy đại tông ở thế tục sẽ không trơ mắt nhìn Tán tu phát triển lớn mạnh như vậy đâu… ”
Phong Bạch cười xùy một tiếng: “Bọn họ thì có gì đáng cười. Ta chỉ đang cười thúc thúc thôi. Năm đó thúc thúc nói là vì muốn đối kháng lại Tu Di nên mới xây dựng lực lượng này, một tay thúc chèo chống Tứ Châu minh. Nay chẳng biết Tu Di đã đi đến cái xó xỉnh nào ở vùng đất cổ xưa để chờ Độ Kiếp phi thăng rồi, nhưng thúc thúc vẫn còn ở đây bận tâm đến đám Tán tu này. Thúc thúc cứ nói thẳng là muốn bảo vệ Tán tu và phàm nhân đi, cần gì phải bọc nhiều lớp ngụy trang như vậy.”
Bị chọc thủng trực diện như vậy nhưng Phong Thiệu cũng không giận, y cười nói: “Thiên hạ thái bình thì mới đắc đạo được, đó không phải chuyện xấu. Ngươi cũng có thể nói là ta đang vội vàng muốn làm minh chủ của Cửu Châu minh mà.”
Phong Bạch nhìn thấy sắc mặt của y sáng lạn, đôi mắt cũng lấp lánh, dáng vẻ vô cùng bất phàm thì không kìm được phải kéo người vào trong lòng mình, nói nhỏ: “Ta làm chủ tứ tông, thúc thúc làm chủ Tán tu. Đúng là tuyệt phối.”
Bọn họ tán gẫu trong lúc chờ Bạch Lộ minh và Tán tu minh khác kết lại trận truyền tống. Bởi vì toàn bộ trận truyền tống của châu giới đã bị Bồ Đề tự phong tỏa, tuy rằng sau đó đã chứng minh được bảo vật vẫn bị tuồn ra khỏi địa phận của Bồ Đề, nhưng bởi vì tiểu tông môn và Tán tu minh đánh nhau, mấy đại tông môn mở trận truyền tống không muốn dính vào bãi nước đục này nên đều đứng xem.
Vốn là tiểu tông môn chiếm trước một bước, sau đó còn giết người đoạt bảo với đám Tán tu. Có điều sau này Tán tu minh đã chuyển bại thành thắng, thậm chí còn đuổi đám đệ tử của tiểu tông đi, một mình chiếm cứ nơi này. Cứ như vậy cũng kết được trận.
Trong đám Tán tu này, người có tu vi cao nhất cũng mới sơ kì Kết Đan, đương nhiên thực lực và tu vi của tất cả bọn họ đều dưới hai người Phong Thiệu và Phong Bạch. Có điều trong số bọn họ không thiếu Trận tu, mà những chuyện kiểu như dựng trận truyền tống thì một Ma tu như Phong Thiệu và một Kiếm tu như Phong Bạch cũng không thể chen chân vào được, chỉ đành im lặng đứng đợi một bên. Có điều trong lúc chờ đợi, Phong Bạch đã nhìn thấy một người quen trong đám tu giả đang dũng mãnh tràn vào biên thành của châu giới.
Phong Thiệu còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phong Bạch nhanh chóng ngự kiếm bay đi. Hiện giờ tu vi của y và tiểu súc sinh này chênh lệch cả một đại cảnh giới cho nên cũng không thể theo kịp hắn. Đợi đến lúc đuổi kịp thì đã đứng ở ngoại ô bên ngoài thành, nhìn thấy Phong Bạch đang đứng đối diện với một lão tu giả. Dường như bọn họ đang nói gì đó nhưng y không thể nghe thấy rõ, có lẽ là truyền âm.
Lúc Phong Thiệu đang muốn tìm hiểu đến cùng thì ở một đầu khác lại có người còn vội vàng khó nén hơn cả y. Một tiểu sa di mặc tăng bào màu xám đang phóng tới, miệng nó kêu to: “Trừ Hoa, ngươi đừng mơ mà trốn được!”
Dám lỗ mãng như thế chứng tỏ tu vi của đối phương không cao, thần thức không rộng nên mới không quét được nơi này còn có cả Phong Bạch. Đúng là tu vi của người này không cao, từ xa xa Phong Thiệu đã nhận ra đó là Huệ Tịch – đệ tử của Từ Giác. Cũng may nhờ tên Huệ Tịch lỗ mãng này nên y mới biết lão tu giả đang đứng chung với Phong Bạch chính là Trừ Hoa.
Huệ Tịch thấy bên cạnh Trừ Hoa còn có thêm một người nữa, chính là kẻ thù không đội trời chung của gã – Phong Bạch, thì không khỏi chấn động.
Phong Bạch thấy Huệ Tịch cũng hơi nhướn mày. Hắn vừa nâng tay đã thấy Huệ Tịch liên tục lùi lại mấy bước, hung hăng nói: “Ma đầu! Ngươi thấy ta lẻ loi một mình nên mới muốn đuổi tận giết tuyệt đúng không? Nói cho ngươi biết, đây chính là tràng hạt của Bồ Đề tự ta. Chỉ cần ta bị một chút tổn thương thì nhất định sư tôn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phong Bạch vì bị cắt ngang nên chỉ hơi mất kiên nhẫn, ai ngờ đối phương lại nhắc đến Từ Giác khiến hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, lập tức nâng tay muốn đập chết con ruồi bọ ầm ĩ này. Cũng may Phong Thiệu đã kịp chạy lên ngăn cản: “Ngươi là một Nguyên Anh chân nhân thì cần gì phải so đo với hậu bối Trúc Cơ như vậy. Sư tôn gã có ơn với ta, ta không thể báo đáp lại ông ấy. Ngươi với ta phu phu một thể, chí ít cũng đừng gây khó dễ cho đệ tử duy nhất của người ta.”
Y nói đến mười phần dễ chịu nên Phong Bạch mới miễn cưỡng thu lại sát tâm của mình. Có điều khi Huệ Tịch nghe vào tai lại tưởng đối phương vẫn kiêng kị sư tôn nhà mình, vừa cảm thấy an lòng vừa được truyền thêm sức mạnh. Gã ngẩng cao đầu: “Ta phụng mệnh sư tôn đến để loại bỏ mối họa Trừ Hoa này. Lão đã cấu kết với Ma tu, lạm dụng pháp trận khiến ba thành trấn trong Dương Hạ châu, Thương Trạch châu thuộc quản lý của Bồ Đề tự bị tẫn hủy, kéo theo tính mạng của mấy vạn phàm nhân, gây loạn cho Bồ Đề tự ta. Đúng là một kẻ bụng dạ khó lường!”
Vừa nghe thấy tử thương thảm trọng như vậy, Phong Thiệu liền biết Trừ Hoa này đã cấu kết với tên Ma tu nào, chỉ sợ chính Thanh Dương là kẻ đứng sau màn gây ra chuyện này. Y không khỏi nghĩ đến linh cảnh Nam Hoa năm đó cũng là do Thanh Dương, Trừ Hoa và Phong Bạch gây chuyện. Có thể chính là do bọn họ giật giây mới khiến Phong Bạch… Trong lòng y chợt cảm thấy vô cùng chán ghét, lập tức thi triển Ma Ảnh Tiềm Bộ đi đến bên cạnh Trừ Hoa trong nháy mắt, một tay đã đặt ở mi tâm của đối phương.
Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong một giây, đừng nói Trừ Hoa đang bị trọng thương nguyên thần nên cực kỳ hao tổn, ngay cả khi lão cường thịnh thì cũng khó lòng có thể né được luồng ma khí đánh úp một cách bất thình lình.
“Nếu đã là ác nhân như vậy thì hãy để ta trừ khử lão cho ngươi!”
Phong Thiệu vừa dứt lời liền nghe thấy hai tiếng “Đừng mà”, một là của Trừ Hoa thốt lên trong lúc bối rồi, tiếng còn lại là của Huệ Tịch ở phía sau, còn cả một bàn tay đang ngăn kiếm của y lại chính là của Phong Bạch.
“Thúc thúc, kẻ này hữu dụng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất